Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bên Trái - Hàm Yên
  3. Chương 13: Sụp đổ
Trước /75 Sau

Bên Trái - Hàm Yên

Chương 13: Sụp đổ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắc mặt Thẩm Quân Trì không chút thay đổi trầm mặc thật lâu, Uông Nhận vẫn luôn bình tĩnh nhìn anh ta, cuối cùng Thẩm Quân Trì nói: "Tôi không trốn tránh trách nhiệm, tôi nguyện ý chịu trách nhiệm, bây giờ là cô ấy không cần tôi chịu trách nhiệm."

Uông Nhận nói: "Nếu đó là ý nguyện chân thật của cô ấy, anh nên tôn trọng và chấp nhận."

Thẩm Quân Trì nhìn thoáng qua La Vũ Vi, chỉ Uông Nhận, hỏi: "Anh là ai?"

La Vũ Vi không muốn trả lời, nói: "Anh đi mau đi, đã khuya rồi, chúng tôi đều phải nghỉ ngơi.

Thẩm Quân Trì lại nhìn về phía Uông Nhận: "Họ gì?"

"Tôi họ Uông." Uông Nhận nói, "Tôi là người nhà của bệnh nhân giường 11."

Thẩm Quân Trì cười khẽ: "Anh biết rất nhiều."

Uông Nhận nói: "Thẩm tiên sinh, tôi không đùa đâu, nếu anh không đi tôi sẽ gọi bảo vệ."

"Được, tôi đi." Thẩm Quân Trì mặc âu phục, tư thái tiêu sái đẹp trai, lại quay đầu nhìn La Vũ Vi, "Có mấy lời, vừa rồi anh vẫn chưa nói, chỉ sợ làm tổn thương trái tim em, hiện tại xem ra không nói không được. La Vũ Vi, em suy nghĩ kỹ một chút, tình huống hiện tại của em, về sau ... còn có thể tìm được người đàn ông yêu em hơn anh sao?"

La Vũ Vi: "......"

Thẩm Quân Trì nói xong nhấc chân bước đi, không ngờ Uông Nhận vươn cánh tay phải ngăn anh ta lại: "Xin lỗi, xin hãy lấy hoa đi, mẹ tôi dị ứng phấn hoa, còn có nhẫn, thuộc loại vật quý giá, đặt ở bệnh viện rất dễ mất."

Thẩm Quân Trì trợn mắt nhìn Uông Nhận, Uông Nhận không nhượng bộ, cánh tay phải giơ lên vẫn không buông xuống.

La Vũ Vi đột nhiên mở miệng: "Còn có bao tiền kia, cũng để anh ta lấy đi, tôi không cần."

Uông Nhận lập tức lấy túi giấy da trâu trong tủ ra, đưa cho Thẩm Quân Trì.

Sắc mặt Thẩm Quân Trì thay đổi mấy lần, hỏi La Vũ Vi: "Em có ý gì?"

La Vũ Vi nói: "Anh tiết kiệm tiền không dễ dàng, giữ lại mua nhà đi."

Uông Nhận nhìn thấy hốc mắt Thẩm Quân Trì lại đỏ, chỉ là lúc này đây, trong đôi mắt thanh tú kia hiện ra đau thương nồng đậm, là áp lực, tâm tình nội liễm, không khoa trương như trước.

Thẩm Quân Trì nhẹ giọng hỏi: "Em thật sự cam lòng?"

La Vũ Vi: "Ừm, tôi mệt rồi."

Thẩm Quân Trì nói: "La Vũ Vi, em sẽ hối hận." 

  ——

Cuối cùng Thẩm Quân Trì cũng đi, mang theo bó hoa hồng đỏ và chiếc nhẫn kim cương, còn có năm vạn tệ.

Bóng lưng lúc rời đi của anh ta vô cùng cô đơn, Uông Nhận có thể cảm nhận được sự phẫn nộ, không cam lòng và thất vọng của anh ta, sau đó bắt đầu nghĩ lại lời nói và việc làm của mình có thích hợp hay không.

"Xin lỗi, tôi nhất thời không nhịn được." Uông Nhận đứng ở bên giường La Vũ Vi bệnh, vô cùng áy náy, "Vừa rồi... tôi không... khiến cô khó xử chứ?"

La Vũ Vi lấy mu bàn tay che mắt, không còn sức lực nói: "Không có, anh tới đúng lúc, tôi còn phải cám ơn anh, anh ta thật sự quá ồn ào, làm cho tôi đau đầu.

Uông Nhận thấy bộ dạng không thoải mái của cô, hỏi: "Cô không sao chứ? Có muốn gọi y tá vào xem không?"

"Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi." La Vũ Vi nói, "Phiền anh gọi chị hộ lý vào giúp tôi, cám ơn."

Uông Nhận: "Được."

Chị Từ ở giường 10 phẫu thuật từ một ngày trước, lúc Giải Dung Lan tới cô ấy còn đang mê man, mà lúc Thẩm Quân Trì tới, cô ấy đã tỉnh táo, lúc này giống như xem xong một vở kịch lớn, lặng lẽ muốn nói cảm tưởng với chồng.

Chồng cô ấy lại là vẻ mặt chết lặng: "Có thể phong thủy của phòng bệnh này không tốt lắm, hôm qua có một bệnh thần kinh tới, hôm nay lại có một bệnh thần kinh tới, em vẫn nên nhanh chóng khỏe lên rồi xuất viện đi!"

Trương Hồng Hà vẫn luôn ngủ, cái gì cũng không biết, Uông Triệu Niên và Trương Tú Lệ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, công việc bồi đêm buổi tối thì giao cho Uông Nhận.

"Con có được không?" Uông Triệu Niên lo lắng, "Có cần gọi hộ lý đến hỗ trợ không?"

Uông Nhận nói: "Con có kinh nghiệm rồi, ba tin con đi."

Uông Triệu Niên hỏi: "Con lấy đâu ra kinh nghiệm?"

"À... " Uông Nhận chuyển đề tài, "Hai người mau đi đi, bên ngoài lạnh lắm, bắt xe đi, đừng ngồi tàu điện ngầm, về nghỉ ngơi sớm một chút."

Sau khi Uông Triệu Niên và Trương Tú Lệ rời đi, thoáng cái trong phòng bệnh trống rỗng hơn rất nhiều, Uông Nhận tuyệt không lo lắng chuyện ở lại đêm, mẹ chỉ làm phẫu thuật nội soi, nhìn biểu hiện buổi chiều của bà là biết, phản ứng sau phẫu thuật nhỏ hơn La Vũ Vi rất nhiều, có lẽ buổi tối cũng sẽ không ầm ĩ.

Hôm nay Uông Nhận lái xe tới, còn mang theo gối đầu và một chiếc chăn mỏng, chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt rất đầy đủ, anh trải giường nhỏ xong, đi vệ sinh tắm rửa, thay một bộ đồ thể thao màu xám, tay áo dài quần dài, chất liệu cotton, làm áo ngủ tạm thời.

Rèm giường 12 vẫn kéo rất chặt, đã quá muộn, bên trong còn có một cô gái đang ngủ, Uông Nhận ngượng ngùng đi qua nhìn cô, càng không thể cách rèm nói chuyện với cô, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô.

Anh nhìn rèm một hồi mới nằm lên giường chăm sóc, lăn qua lộn lại, không có một chút buồn ngủ nào.

Uông Nhận thừa nhận mình đang lo lắng cho La Vũ Vi, dù sao chia tay cũng không phải chuyện nhỏ, tình cảm hơn năm năm, nói chia là chia, hai người đã từng thân mật như vậy, từ nay về sau không còn liên quan ... Đó là cảm giác gì? Uông Nhận không thể tưởng tượng được, bởi vì đời này anh chưa từng yêu đương.

Người khác đều không tin anh chưa từng yêu đương, lúc học nghiên cứu sinh, thầy cô bạn học, lãnh đạo đồng nghiệp trong công ty... Rất nhiều người đều cảm thấy Uông Nhận vẫn độc thân là bởi vì trong lòng cất giấu một người, chính là loại bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên.

Nếu không thì sao? Dựa vào điều kiện của anh, không thể nào chưa từng yêu đương, chiều cao, vẻ ngoài, trình độ học vấn, gia cảnh, tính cách, nhân phẩm, gần như không thể bắt bẻ, nói chưa yêu đương, căn bản không ai tin.

Nhưng Uông Nhận chưa từng yêu đương, thật ra lúc học chính quy từng có hảo cảm với một bạn học nữ, hai người mắt đi mày lại nửa học kỳ, chỉ là sau đó mọi chuyện phát triển vô cùng tồi tệ, vượt qua phạm vi chịu đựng tâm lý của Uông Nhận, đoạn trải nghiệm kia liền trở thành tâm bệnh của anh, bảy tám năm sau vẫn không muốn nhớ tới.

Sau đó, Uông Nhận không bao giờ thử tiếp xúc với một cô gái nào với mục đích yêu đương nữa.

Thật ra, anh còn rất hướng tới tình yêu tốt đẹp.

Cho dù đã quen với cuộc sống một mình, nhưng có đôi khi Uông Nhận cũng sẽ cảm thấy cô đơn.

Nhưng muốn gặp được một người có thể khiến anh động tâm, lại có thể khiến anh cam tâm tình nguyện mở rộng lòng mình, thật sự rất khó.

Anh không muốn tổn thương người khác, cũng không muốn bị người khác tổn thương, biện pháp tốt nhất chính là phong tỏa trái tim, ngay cả bước đầu tiên cũng không nên bước ra, đó mới là hoàn toàn an toàn.

  ——

Sáng thứ bảy, vẫn chưa tới sáu giờ, đã có nhân viên công tác đẩy xe đồ ăn xuất hiện ở hành lang, thay phiên phân phát đồ ăn sáng cho từng phòng bệnh.

"Giường mười, giường mười hai, ăn sáng!"

Hôm nay Trương Hồng Hà không đặt cơm, bởi vì không biết khi nào mới có thể ăn được, cũng chỉ có chị Từ và La Vũ Vi có đồ ăn sáng.

Chị Quan mang đồ ăn sáng vào giúp La Vũ Vi, lại là một phần cháo, món ăn nhạt nhẽo vô vị, La Vũ Vi nhìn liền không có khẩu vị, nhưng lại không thể không ăn.

Uông Nhận cũng rời giường, nửa đêm anh chỉ thức dậy hai lần, một lần là mẹ tỉnh muốn uống nước, một lần khác là rửa sạch túi nước tiểu sắp đầy giúp mẹ, cho nên coi như ngủ đủ, chỉ là bị giường nhỏ làm cho đau lưng mỏi eo.

Chị Quan kéo rèm cửa sổ ra, trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, hiện lên màu xanh xám, La Vũ Vi nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời xám xịt kia, nghĩ thầm, đây đã là đêm thứ ba cô trải qua ở bệnh viện.

"Tiểu La, có thể kéo rèm ra không? Trong phòng hơi ngột ngạt, lấy ánh sáng cũng không tốt."

Giọng Uông Nhận xuất hiện sau rèm, La Vũ Vi vội vàng trả lời: "Có thể, kéo ra đi."

Ban ngày, ngoài việc điều trị và chăm sóc, cô đều kéo rèm ra, nếu không giường 10 giường 11 sẽ không nhìn thấy cửa sổ, cô không thể ích kỷ như vậy.

Rèm được kéo ra, La Vũ Vi nhìn thấy Uông Nhận mặc đồ thể thao màu xám, sửng sốt một chút, cảm giác rất mới mẻ, Uông Nhận như vậy thoạt nhìn giống như một sinh viên đại học, ngay cả tóc cũng xõa tung hơn bình thường một chút.

Uông Nhận mỉm cười với cô: "Chào buổi sáng."

La Vũ Vi: "Chào buổi sáng."

"Đêm qua ngủ ngon chứ?"

"Không tốt." La Vũ khẽ nhếch khóe miệng, "Tóc của tôi đã sắp thành tương rồi, anh tránh xa tôi một chút, tôi cảm giác cả người sắp được muối chua rồi."

Uông Nhận: "......"

Chị Quan bưng chậu rửa mặt giúp La Vũ Vi rửa mặt đánh răng, lại đút cho cô ăn sáng, bên ngoài quá lạnh, Uông Nhận lười ra ngoài, gọi cho mình một phần đồ ăn bên ngoài, ngồi ở trên ghế vừa chờ đồ ăn, vừa nói chuyện phiếm với La Vũ Vi

Uông Nhận hỏi: "Hôm nay Lý Nhạc San có tới không?"

La Vũ Vi nói: "Cô ấy tới hai ngày rồi, hôm nay tôi bảo cô ấy đừng tới, ở nhà nghỉ ngơi một chút, dù sao ở đây cũng có hộ lý, tôi muốn ăn cái gì thì gọi đồ ăn bên ngoài là được."

Uông Nhận: "À, trưa nay ba tôi sẽ tới đưa cơm cho chúng tôi, tối nay là em họ tôi ở cùng."

La Vũ Vi mỉm cười: "Vậy đêm nay anh có thể ngủ một giấc thật ngon."

Bởi vì là thứ bảy, chỉ có bác sĩ trực ban đến kiểm tra phòng, đến thăm La Vũ Vi không phải bác sĩ Trình, mà là một nữ bác sĩ xa lạ khác, nữ bác sĩ theo thông lệ hỏi: "Hôm qua đã đại tiện chưa?"

Uông Nhận đang ở bên cạnh ngồi ăn, nghe xong thiếu chút nữa bị sặc, La Vũ Vi liếc anh một cái, trả lời: "Vẫn chưa."

Nữ bác sĩ nhướng mày: "Sau khi phẫu thuật chưa từng đi?"

La Vũ Vi: "Ừm."

"Trước khi phẫu thuật thì sao? Hôm nào vậy?"

La Vũ Vi thẹn thùng muốn chết, nhớ lại một chút, nói: "Hình như là trưa thứ ba."

Nữ bác sĩ nói: "Vậy đã bốn ngày rồi, nhất định hôm nay phải đi rồi, lát nữa lấy cho cô một lọ Khai Tắc Lộ, đi ngay trên giường, không được xuống giường biết không?"

La Vũ Vi sốt ruột nói: "Bác sĩ, bác sĩ, tôi cảm thấy bụng tôi đã không còn đau như vậy nữa, tôi có thể đi vào phòng WC không?"

"Không được." Nữ bác sĩ nghiêm túc cảnh cáo cô, "Cô đây không riêng gì vấn đề vết dao trên bụng, vết dao nứt cùng lắm thì khâu thêm mấy mũi cho cô, nếu mạch máu trong bụng lại bị rách, vậy làm sao bây giờ? Mở dao cho cô một lần nữa? Cô tĩnh dưỡng là dưỡng vết thương trong bụng, không phải vết mổ trên bụng, hiểu chưa? Nằm trên giường ít nhất bốn năm ngày, thứ hai tuần sau có thể thử xuống giường đi dạo một chút."

La Vũ Vi cầu xin bà ấy: "Vậy nếu tôi không có ý muốn đi đại tiện, có sao không?"

"Không được, bốn ngày rồi, nếu không đi đường ruột sẽ xảy ra vấn đề."

"Nhưng tôi không có ăn cái gì nha......"

"Nghe tôi, được không? Lúc đi không cần dùng sức, chỉ cần mở ra, hộ lý sẽ giúp cô."

"Bác sĩ......"

Mặc kệ La Vũ Vi cầu xin thế nào, bác sĩ cũng không dao động, yêu cầu cô phải đại tiện ngay trong hôm nay.

La Vũ Vi muốn sụp đổ, cảm thấy lo âu đạt đến đỉnh điểm, ngày hôm qua cô bị rút ống dẫn nước tiểu, đã tiểu tiện ở trên giường, ngay từ đầu cũng rất xấu hổ, cũng may chị Quan kiên nhẫn dạy cô, giúp cô, sau vài lần đã có thể thích ứng.

Nhưng đại tiện không giống! La Vũ Vi lo lắng đến mức muốn nhảy lầu.

Cái này còn chưa tính, bác sĩ đi chưa được bao lâu, một y tá bưng mâm sắt đi vào, nói muốn đổi thuốc như vết mổ cho La Vũ Vi.

Đây là lần đầu tiên cô thay thuốc kể từ ngày thứ ba sau khi phẫu thuật, chị Quan kéo rèm lên, chỉnh đầu giường La Vũ Vi lên 40 độ, cô đè cằm, có thể nhìn thấy băng vải bụng mình, sau khi băng vải được dỡ xuống, bên trong băng gạc lộ ra máu.

Thời điểm y tá vạch băng gạc ra, rốt cục La Vũ Vi cũng thấy rõ vết sẹo do dao mổ kia để lại, ở bên trái bụng dưới, hình cắt ngang, dài khoảng năm sáu cm, màu sắc rất đậm, còn chưa tháo chỉ ra, thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ.

La Vũ Vi căng thẳng, lúc y tá khử trùng bôi thuốc cho cô, cảm giác đau đớn kịch liệt kích thích cô, cô cắn chặt răng mới không để nước mắt rơi xuống.

Cô biết vết sẹo này sẽ theo mình cả đời, là một hồi ký hiệu ngoài ý muốn do sơ suất dẫn phát, về sau sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, thân thể của mình phải do chính mình đến bảo vệ, đến quý trọng, không thể ký thác hy vọng ở trên người người khác, người thân mật hơn nữa cũng không được, bởi vì không ai sẽ chịu khổ thay cô.

Thay thuốc cho vết thương xong, y tá dán băng gạc sạch sẽ giúp La Vũ Vi, lại quấn dây nịt bụng, cuối cùng cảnh quan trọng cũng lên sân khấu - - chị Quan nhận được một lọ thuốc mỡ từ phòng y tế.

La Vũ Vi cực kỳ tuyệt vọng, không biết nên làm cái gì bây giờ, cách rèm gọi: "Uông Nhận!"

Uông Nhận ở bên ngoài đáp: "Có tôi đây, sao vậy?"

La Vũ Vi nói: "Anh, anh có thể tránh đi một chút không?"

Uông Nhận không hỏi nhiều: "Được, tôi ra ngoài đi dạo trước."

"Uông Nhận!"

"Có!"

La Vũ Vi nhỏ giọng nói: "Anh có thể ...... đưa chồng chị Từ …. cũng tránh đi một chút......hay không."

"Được." Uông Nhận đáp ứng.

Chị Từ đã có thể xuống giường rồi, chồng chị vừa nghe tình huống này, dứt khoát đỡ vợ đi tản bộ trên hành lang, lúc Uông Nhận rời đi còn đóng cửa phòng bệnh, ngoài rèm chỉ còn lại một mình Trương Hồng Hà không đi được.

Chị Quan kéo rèm cửa sổ, thuần thục làm công tác chuẩn bị, trải đệm hộ lý lên giường, đeo túi rác vào chậu, đặt dưới mông La Vũ Vi, cuối cùng đeo găng tay dùng một lần, nói: "Chị bôi thuốc cho em, em thả lỏng đi, đừng khẩn trương, đừng sợ làm bẩn, chị sẽ thu dọn."

La Vũ Vi ngửa nằm ở trên giường bệnh, hai đầu gối gập lại, hai chân chuyển hướng giẫm lên mặt giường, cảm giác mình đã chết.

Chuyện xảy ra sau đó, La Vũ Vi muốn quên toàn bộ, cảm giác xấu hổ ùn ùn kéo tới, trong nội tâm cô biết thật ra chuyện này rất bình thường, nhưng vẫn cảm thấy đặc biệt khuất nhục, không rõ tại sao mình phải trải qua tất cả.

Mùi đại tiện rất khó tiêu tán nhanh chóng, cửa sổ phòng bệnh còn được thiết kế chỉ có thể mở một khe hở mười mấy cm để thông gió, La Vũ Vi không biết thời gian đã qua bao lâu, cho đến khi Trương Hồng Hà cách rèm hỏi cô: "Tiểu La, cháu khỏe chưa?"

Rốt cuộc La Vũ Vi không khống chế được ấm ức trong lòng, một bên nói "Cũng được, dì à, chỉ là trong phòng còn rất thối", một bên gào khóc lên.

"Oa oa oa … hu hu hu."

Trương Hồng Hà:!!!

Thời điểm Uông Nhận đi vào cũng hoảng sợ, bởi vì nghe được tiếng La Vũ Vi khóc lớn, anh đứng ở sau rèm hỏi: "Tiểu La, Tiểu La! Cô làm sao vậy? Tôi có thể vào không?

La Vũ Vi đang khóc khẽ hô: "Anh đừng vào! Khứu giác của anh không nhạy sao? Không chê thối à!"

Uông Nhận: "......"

Chị Quan đi ra từ nhà vệ sinh, cầm chậu rửa trong tay, nhỏ giọng nói: "Con gái da mặt mỏng, lần đầu tiên đại tiện ở trên giường, cho nên xấu hổ."

Uông Nhận thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại bên giường mẹ, Trương Hồng Hà nhỏ giọng hỏi anh: "Hôm qua bạn trai Tiểu La có tới không?"

Uông Nhận gật đầu: "Đã tới rồi."

Trương Hồng Hà: "Tình huống thế nào?"

Uông Nhận nhìn lên trần nhà: "Có lẽ ... coi như... chia tay rồi."

Trương Hồng Hà rất hưng phấn, còn nắm chặt tay: "Chia tốt lắm!"

La Vũ Vi khóc lóc một hồi, y tá sợ tới mức phải chạy tới hỏi thăm tình huống, cô khóc đến đau lòng như vậy, ai cũng không khuyên được, nhưng trong phòng bệnh không có một ai nỡ trách mắng cô.

Uông Nhận vẫn ngồi bên ngoài rèm, biết thật ra đây là do La Vũ Vi đang phát tiết.

Không chỉ là bởi vì bất tiện do nằm viện mang đến, hoặc là thân thể khó chịu, có lẽ chủ yếu đến từ vết thương trong lòng cô.

Chẳng biết lúc nào, rốt cục La Vũ Vi khóc mệt mỏi, cả người rã rời nằm phịch trên giường bệnh, đột nhiên cô nhìn thấy rèm bên phải giật giật một chút, một cái đầu chui ra từ phía sau, tóc bồng bềnh, da mặt trắng nõn, chớp chớp mắt đánh giá cô.

Tóc tai La Vũ Vi bù xù, hai mắt sưng đỏ như hai quả đào, tức giận hô với anh: "Anh nhìn cái gì mà nhìn!"

Uông Nhận kinh ngạc nói: "Oa, cô thật hung dữ."

Anh đi ra từ phía sau rèm, ngồi vào ghế bên giường, đưa cho La Vũ một tờ khăn giấy: "Lau đi, đừng khóc, cô khóc lợi hại như vậy, cũng không sợ vết mổ nứt ra."

La Vũ Vi giật lấy khăn giấy, rất có khí thế mà nói: "Rách thì rách! Có gì ghê gớm!"

Uông Nhận mỉm cười: "Xem ra cô thật sự khá hơn nhiều rồi, có sức nổi giận rồi."

La Vũ Vi vẫn rất ấm ức, nhếch miệng lại muốn khóc: "Có phải anh muốn đến xem tôi xấu hổ không?"

"Nào có." Uông Nhận nói, "Tôi là loại người như vậy sao?"

La Vũ Vi nói: "Anh đừng tới nói đạo lý gì với tôi, tôi không muốn nghe!"

Uông Nhận suy nghĩ một chút, nửa người trên nghiêng về phía trước, hai tay đặt trên đầu gối, nói: "Bạn học Tiểu La, hiện tại có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, cô muốn nghe cái nào trước?"

Lúc này La Vũ Vi giống như ăn bao thuốc súng: "Anh thật ấu trĩ? Học sinh tiểu học sao? Còn chơi cái này!"

Uông Nhận giống như người không biết tức giận, cũng không thừa nước đục thả câu với cô: "Trước tiên nói tin xấu, tạm thời cô vẫn chưa thể tắm, tin tốt chính là, thật ra có thể gội đầu ở trên giường bệnh."

La Vũ Vi giật mình một cái: "Thật sao?"

"Thật đấy." Uông Nhận cười đứng lên, "Vừa rồi tôi đi dạo bên ngoài thấy phòng bệnh khác có người gội đầu, rất đơn giản, chúng ta cũng có thể làm thử một chút."

Khóe mắt La Vũ Vi còn mang theo nước mắt, sờ sờ mái tóc tương của mình, nói: "Nhưng tôi không có dầu gội đầu.

Uông Nhận nói: "Tôi có, hôm qua mang đến, cho cô mượn dùng."

La Vũ Vi lại biến thành cô bé lễ phép, đỏ mặt nói: "Cảm ơn."

Uông Nhận cầm chậu rửa mặt đi lấy nước nóng, len lén cười rộ lên.

Xem đi, muốn dỗ La Vũ Vi vui vẻ đơn giản cỡ nào, để cô gội đầu là được.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thâm Tình Đến Muộn, Không Bằng Cả Cỏ Rác

Copyright © 2022 - MTruyện.net