Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thừa dịp đại hội của khách hàng còn chưa kết thúc, La Vũ Vi tạm biệt Amy, về phòng mình trước. Vì phải theo dõi toàn bộ quá trình, cô cũng ở khách sạn này, ở chung một phòng tiêu chuẩn cùng cấp dưới Tiểu Chu.
Tiểu Chu còn đang nhìn chằm chằm vào hội trường, trong phòng không có ai, La Vũ Vi đứng trước gương soi, cô mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, chân đi giày cao gót, tóc dài xõa sau đầu, trên mặt trang điểm nhẹ, ăn mặc khí chất lại già dặn.
Cúi đầu trầm tư một lát, cô đi vào nhà vệ sinh, kéo túi đồ trang điểm qua, cầm lấy nước tẩy trang lên tẩy trang.
Sau khi tẩy trang cẩn thận, cô rửa mặt, bắt đầu trang điểm lại.
Lúc này đây, cô cực kỳ nghiêm túc.
La Vũ Vi đã đến Thượng Hải được một năm rưỡi, gần như không nghỉ ngơi, lượng công việc của công ty Tằng Minh rất lớn, La Vũ Vi có kinh nghiệm, sau khi đến đây thì trực tiếp bắt đầu nhận hạng mục làm việc.
Cô đã tổ chức triển lãm, tổ chức hội nghị, lúc bận rộn nhất, trong tay cô có ba bốn hạng mục cùng một lúc, nửa đêm còn phải ở hội trường theo dõi bố trí lắp đặt, ngay cả thời gian đến thẩm mỹ viện để dưỡng da cũng không có.
Tằng Minh đối xử với cô không tệ lắm, tiền lương đãi ngộ, môi trường làm việc, trợ cấp phúc lợi, ... mọi thứ đều khiến người ta hài lòng, ngay từ đầu La Vũ Vi cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, nhưng theo thời gian trôi qua, cô càng ngày càng cảm thấy công việc này đi ngược lại với lý trí của mình.
Cô là bên B, luôn luôn phải thỏa mãn bên A, mà mục tiêu thực sự của cô là trở thành một người quản lý độc lập được xếp hạng cao ở Trung Quốc.
Cô muốn tự tay khai thác một số nghệ sĩ tài năng, tạm thời chưa được công chúng nhìn thấy, đưa tác phẩm của họ ra công chúng, cô hy vọng có thể biểu đạt một số suy nghĩ của mình trong công việc, truyền đạt một số ý niệm, có thể khiến tác phẩm của nghệ sĩ va chạm với thế giới, từ đó xuất hiện phản ứng hóa học kỳ diệu.
Nhưng với tư cách là bên B, cô vĩnh viễn không thể làm được những điều này, độ tự do trong công việc còn không bằng trước kia khi ở dưới tay Dương tổng, giúp ông ấy tổ chức triễn lãm, ít nhất ông ấy sẽ không thể không giả vờ hiểu, cái gì cũng nguyện ý nghe cô sắp xếp.
Hai tháng trước, có một người bạn giới thiệu cho La Vũ Vi một người từ nước ngoài về lập nghiệp, đối phương tên là Trác Uẩn, nữ, lớn hơn La Vũ Vi một tuổi, đến từ Tiền Đường.
Trong sảnh lớn của một khách sạn ở Thượng Hải, La Vũ Vi nhìn thấy Trác Uẩn, đó là một cô gái xinh đẹp vóc dáng cao gầy, tính cách cởi mở hướng ngoại, cười rộ lên sẽ lộ ra hai má lúm đồng tiền ở khóe miệng.
Trác Uẩn không đến Thượng Hải một mình, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi xe lăn, thoạt nhìn thân hình cao lớn, vẻ ngoài đẹp trai, Trác Uẩn khoác vai anh ta giới thiệu: "La tiểu thư, đây là tiên sinh của tôi, họ Triệu, chúng tôi đều mới trở về từ New York, gần đây không có việc gì nên anh ấy đến Thượng Hải cùng tôi, hôm qua chúng tôi đi xem một buổi trình diễn thời trang, nhiệm vụ chủ yếu hôm nay chính là gặp cô."
Sau khi ngồi xuống sô pha, Trác Uẩn nói với La Vũ Vi về kế hoạch gây dựng sự nghiệp của mình, cô ấy muốn mở một công ty sáng tạo văn hóa, phương hướng nghiệp vụ chủ yếu là kế hoạch tiếp thị và thực hiện chương trình thời trang trong ngành thời trang, hội chợ triển lãm thương mại, biểu diễn giải trí v.v., thật ra cũng có chút khác biệt với suy nghĩ của La Vũ Vi, nhưng Trác Uẩn nhắc tới một việc, khiến trong lòng La Vũ Vi khẽ động.
Trác Uẩn cười nói, "Sau khi thi tốt nghiệp trung học, chuyên ngành tôi đăng ký là quản trị kinh doanh, do gia đình quyết định, nhưng tôi thật sự không thích, năm thứ ba đại học thì bỏ học, đi New York học thiết kế nội thất, sau khi tốt nghiệp tôi bắt đầu làm nhà thiết kế sân khấu, trước khi về nước vẫn luôn làm nghề này, cho nên sau khi trở về tôi vẫn muốn phát triển theo hướng này."
Sau khi La Vũ Vi nghe xong, đè lại gợn sóng dưới đáy lòng xuống, thản nhiên nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng chuyển chuyên ngành, ngay từ đầu cũng không học thiết kế, mẹ tôi đăng ký chuyên ngành sư phạm cho tôi, muốn tôi làm một giáo viên, bản thân bà chính là giáo viên, nhưng tôi không thích một chút nào, vì chuyển chuyên ngành, thiếu chút nữa đã bị bà đánh chết."
Sau khi Trác Uẩn nghe xong cũng không cảm thấy khoa trương, ngược lại vỗ tay cười to: "Thật sự! Tôi cũng vậy! Sau khi ba tôi biết tôi bỏ học đã đánh tôi mấy bạt tai! Còn tịch thu điện thoại di động của tôi, nhốt tôi ở nhà, sau đó vẫn là tiên sinh cứu tôi ra ngoài!"
La Vũ Vi nhìn về phía vị Triệu tiên sinh kia, anh ta một mực im lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, biểu tình rất lạnh lùng, mãi đến lúc này mới ôm mặt cúi đầu cười vài tiếng, như là nghĩ tới một ít chuyện thú vị gì đó.
La Vũ Vi hỏi: "Công ty của các cô ở Tiền Đường sao?"
"Đúng vậy." Trác Uẩn nói, "Tiên sinh nhà tôi là người Tiền Đường, tôi là người Gia Thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này chúng tôi sẽ ở lại Tiền Đường. La tiểu thư, cô có băn khoăn gì không? Ví dụ như chỗ ở, nếu cô nguyện ý gia nhập đoàn đội của tôi, tôi có thể thuê phòng giúp cô."
La Vũ Vi khẽ mỉm cười: "Thuê phòng thì không cần, thật ra tôi có một căn nhà nhỏ ở Tiền Đường, hai năm nay cho thuê rồi, nếu thật sự phải về, tôi vẫn có chỗ ở."
Trác Uẩn nói, "Nhà thuê ở Thượng Hải rất đắt, mua nhà còn phải hạn chế, nếu cô trở lại Tiền Đường, ở nhà của mình sẽ thoải mái biết bao! Đúng rồi, nhà cô ở đâu vậy?"
La Vũ Vi nói: "Thành Tây."
Trác Uẩn cực kỳ vui vẻ: "Trùng hợp! Công ty của tôi cũng ở phía tây thành phố, bên kia thành phố Khoa Sáng!"
La Vũ Vi nói: "Không xa, lái xe vài phút là tới."
Trác Uẩn giống như là gặp được tri kỷ, quả thực là mặt mày hớn hở, "La tiểu thư, tôi vô cùng thành tâm hy vọng cô có thể tới giúp tôi, đương nhiên, cô không cần lập tức cho tôi câu trả lời, có thể trở về suy nghĩ kỹ, trước tiên chúng ta thêm wechat đi, giữ liên lạc, cô có vấn đề gì hoan nghênh tìm tôi bất cứ lúc nào. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công."
Sau khi trở về, La Vũ Vi suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng quyết định rời khỏi Thượng Hải, trở lại Tiền Đường phát triển.
Cô đề xuất từ chức với Tằng Minh, Tằng Minh là một người sảng khoái, có thể hiểu được quyết định của La Vũ Vi, cũng chúc cô tương lai tất cả đều thuận lợi.
Cho nên, cuộc họp thường niên trước mắt này, thật ra là hoạt động lớn cuối cùng mà La Vũ Vi làm với vai trò là cấp dưới của Tằng Minh, chờ cuộc họp này kết thúc, lại kết thúc mấy công việc nhỏ, La Vũ Vi sẽ đóng gói hành lý trở về Tiền Đường.
Cô lấy ra một thỏi son môi màu đỏ, nhẹ nhàng bôi lên môi, trong lòng đang suy nghĩ, cô còn phải ở lại khách sạn này vài ngày, mỗi ngày đều đi dạo trong hội trường chính và khách sạn, không tránh được việc gặp Uông Nhận.
Nếu thật sự muốn trốn anh, cũng không phải là không được, nhưng có vẻ không cần thiết. La Vũ Vi cảm thấy, thay vì trốn tránh, không bằng gặp lại anh, bọn họ quen nhau vào mùa đông, mà bây giờ đã là mùa hè nóng bức, đã gần hai năm rồi, cô đã sớm quên đi bệnh tật kia, tin tưởng Uông Nhận cũng vậy, thời gian có thể thay đổi tất cả, gặp lại, La Vũ Vi đã không còn cảm giác xấu hổ đó nữa.
Cô trang điểm xong, xõa mái tóc dài xuống, bây giờ tóc cô màu nâu nhạt, đuôi tóc còn xoăn, cô cởi bộ âu phục, thay một chiếc váy dài màu trắng trân châu, nhiệt độ trong khách sạn vừa phải, La Vũ Vi sợ lạnh, lại khoác thêm một chiếc áo len dài tay màu trắng bên ngoài váy.
Cô đeo một sợi dây chuyền bạch kim, một lần nữa đứng trước gương. Cô gái trong gương có dáng người mảnh mai, da thịt trắng như tuyết, trang điểm xinh đẹp, cô vén váy rẽ trái rẽ phải, nhe răng cười trước gương, cuối cùng hài lòng khoác túi xách nhỏ, rời khỏi phòng.
——
Năm giờ chiều, cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, dựa theo chương trình nghị sự, tiệc tối bắt đầu lúc sáu giờ, Uông Nhận quay về phòng nghỉ ngơi hồi phục nửa giờ rồi xuống lầu trước, dự định nói chuyện phiếm với mấy người ở những khu vực khác mà bình thường không thể gặp mặt.
Tiệc tối vẫn được tổ chức tại phòng diễn ra hội nghị, nhân viên phục vụ đang khua chiêng gõ trống thay bàn ghế, thay đổi bố cục bàn hội nghị thành từng cái bàn tròn lớn.
Uông Nhận đút hai tay vào túi, lững thững đi vào phòng tiệc, phát hiện có mấy đồng nghiệp cũng đã xuống trước, anh đi về phía bọn họ, mấy người tụ lại nói chuyện phiếm, chia sẻ một ít tin tức trong ngành.
Lúc này, Amy ôm một cái thùng lớn đi vào phòng tiệc, cô ấy mặc váy đi giày cao gót, đi có chút vất vả, Uông Nhận nhìn thấy, vội vàng đi qua, nói: "Chuyển cái gì vậy?"
"Cảm ơn!" Amy cười hì hì đưa thùng lớn cho Uông Nhận, nói, "Đây là phần thưởng rút thăm trúng thưởng, đặt bên cạnh sân khấu là được."
"Thứ tốt gì vậy? Để lại cho tôi một cái." Uông Nhận nói đùa với cô ấy.
Amy nói: "Cái trong thùng này không đáng giá, những thứ đáng giá đều ở bên ngoài, có mấy thùng."
Uông Nhận hỏi: "Sao không dùng xe kéo của lễ tân mà trực tiếp kéo vào?"
Amy nói: "Vừa mới vận chuyển từ nhà kho tới, cuộc họp còn chưa kết thúc, đã để bên ngoài rồi, bây giờ nhân viên lễ tân không có xe, thôi thôi, tự mình chuyển đi, không còn kịp nữa rồi."
Nói xong, cô ấy lại nhìn mấy người đàn ông khác la lên, "Các quý ông, mấy người xem Renick kìa, thật là quý ông!"
Lời này vừa nói, không cần biết mấy người kia là nhân viên hay là quản lý, ai nấy đều nghe lời đi ra ngoài hội trường, hỗ trợ chuyển phần thưởng.
Uông Nhận đặt cái thùng bên cạnh sân khấu, lần nữa đi ra ngoài, nhìn thấy một đống thùng giấy, một cô gái mặc váy dài màu trắng, tóc dài màu nâu đang ngồi xổm trên mặt đất, đưa lưng về phía anh, có vẻ đang kiểm kê số lượng phần thưởng.
Uông Nhận đứng ở phía sau cô, hỏi: "Xin chào, những thứ này đều cần chuyển sao?"
Cô gái quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt sắc mặt Uông Nhận khẽ thay đổi, môi khẽ mở, như là đặc biệt khiếp sợ.
Lúc này, La Vũ Vi ưu nhã đứng dậy, mỉm cười, nghiêng đầu nói: "Sao vậy?"
Uông Nhận: "......"
La Vũ Vi mỉm cười càng tươi hơn: "Hi, Uông Nhận, là tôi, còn nhớ không?"
"Thật sự là cô?" Uông Nhận vẫn không thể tin được, "Buổi chiều tôi... còn tưởng rằng tôi đã nhìn nhầm."
"Buổi chiều tôi cũng nhìn thấy anh." La Vũ Vi nói thật với anh, "Lúc đó đông người quá nên không tới chào hỏi anh, nghĩ dù sao buổi tối cũng sẽ gặp mặt."
Uông Nhận hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
La Vũ Vi chỉ chỉ thẻ công tác trước ngực mình: "Tôi là người của công ty tổ chức sự kiện bên thứ ba, hội nghị này do tôi phụ trách."
Uông Nhận lại hỏi: "Cô không làm ở chỗ Dương tổng nữa sao? Ý tôi là... sao cô lại ở Thượng Hải?"
La Vũ Vi nói: "Nói ra thì dài dòng, tôi đã sớm từ chức ở chỗ Dương tổng rồi, đến đây từ năm ngoái, có một người bạn gọi tôi tới giúp đỡ."
Uông Nhận kinh ngạc: "Cô tới đây một năm rưỡi rồi sao?"
"Đúng rồi!" La Vũ mỉm cười, "Bốn bể là nhà, ở đâu cũng có thể sống."
Uông Nhận tiêu hóa những tin tức này, tâm tình nhất thời phức tạp, không biết nên nói cái gì.
Anh nghĩ, cô đến Thượng Hải làm việc rồi, vậy Tiền Đường thì sao? Còn có thể trở về không? Vậy còn căn nhà nhỏ ở Tiền Đường thì sao? Đã bán chưa?
La Vũ Vi nhân cơ hội đánh giá Uông Nhận, buổi chiều ở bên bàn trà chỉ vội vàng thoáng nhìn, lúc này mới thấy rõ bộ dáng của anh. Anh ăn mặc rất đàng hoàng, tóc chải gọn gàng, trên người là một bộ âu phục màu xám được cắt may khéo léo, phối hợp với áo sơ mi trắng, cà vạt xanh đậm, chân đi giày da đen, càng lộ ra đôi chân dài, khí chất vẫn như cũ, anh tuấn khiêm tốn, phong độ nhẹ nhàng, chỉ là so với hai năm trước, dường như trưởng thành hơn một chút.
Uông Nhận cũng đang đánh giá La Vũ Vi, nếu không phải là đôi mắt kia khiến anh ấn tượng sâu sắc, anh thật sự không nhận ra cô. Cô gái trong trí nhớ vẫn luôn mặc một bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, để mặt mộc, mặt mày lộ ra ưu sầu, mà cô gái trước mặt có một khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt phát sáng, môi đỏ tươi ướt át, nụ cười còn sáng hơn nắng gắt mùa hè.
Có một giám đốc đi tới bên cạnh Uông Nhận, cười nói: "Renick, không phải nói chuyển đồ sao?"
"À, đúng, chuyển đồ." Cuối cùng Uông Nhận cũng bình tĩnh hơn một chút, nói với La Vũ Vi, "Tôi chuyển mấy cái thùng này vào giúp quan chức cấp cao trước, lát nữa......À, tôi sẽ đến tìm cô."
La Vũ Vi nói: "Không vội, anh đi làm việc đi, mấy ngày nay tôi đều ở đây."
"Được." Uông Nhận cúi người ôm một cái rương lớn, đi được vài bước lại quay đầu, ánh mắt sáng quắc, "Tiểu La, lát nữa chúng ta thêm wechat, được không?"
Anh rất thấp thỏm, sợ La Vũ Vi sẽ cự tuyệt lần nữa.
"Nhưng mà, lúc này đây cô rất nể tình, cười đồng ý: "Được, anh đi trước đi, cẩn thận một chút, cái thùng này rất nặng."
Uông Nhận trấn tĩnh tinh thần, mang rương đi đến bên sân khấu, muốn quay lại bên ngoài, giám đốc bộ phận tiếp thị là Miles gọi anh lại: "Renick, cậu lại đây, có việc muốn nói với cậu."
Uông Nhận không thể không đi tới bên cạnh tổng giám đốc, nghe ông ta nói về công việc.
Không bao lâu sau, tiệc tối bắt đầu, Uông Nhận không thể lấy cớ đi ra ngoài, chỉ có thể trở lại bàn tròn của bộ phận mình, ngồi xuống.
Đồ ăn trong bữa tối cao cấp lại phong phú, Uông Nhận lại ăn không yên lòng, luôn nhìn xung quanh hội trường, Alan hỏi anh: "Anh tìm cái gì vậy?"
"Không có gì." Uông Nhận nói, "Vừa rồi gặp một người bạn cũ, muốn nói chuyện với người nọ vài câu, vẫn không tìm được người."
Alan thuận miệng hỏi: "Nam hay nữ?"
Uông Nhận trầm mặc một chút, nói: "Nữ."
Tay cầm đũa của Alan dừng lại, Bảo Thành Tài ngồi bên kia Uông Nhận cũng nghe thấy, không xác định lặp lại một lần: "Nữ?"
"Ừm, nữ." Uông Nhận thấp giọng nói, "Lâu rồi không gặp, cũng rất bất ngờ, không ngờ lại gặp cô ấy ở đây."
Alan và Bảo Thành Tài liếc nhau, hai người ngầm hiểu bĩu môi, Bảo Thành Tài nói: "Xem ra, Thượng Hải thật sự là một nơi tốt."
Uông Nhận cũng cảm thấy như vậy, anh học nghiên cứu sinh ở Thượng Hải, vốn dĩ đã tràn ngập tình cảm đối với thành phố này, hiện tại càng cảm thấy cuộc sống thật sự là kỳ lạ.
Trong biển người mênh mông, anh còn có thể gặp lại La Vũ Vi, giống như "Phiêu Hương Cam Lật Vương" đã đóng cửa, nhưng lại một lần nữa khai trương, khiến người ta bất ngờ lại vui mừng.
Bây giờ là đầu tháng tám, trước cửa tiểu khu vẫn là cửa hàng kem que, Uông Nhận bắt đầu suy nghĩ, qua một tháng nữa, hạt dẻ mới sẽ được đưa ra thị trường, lúc này đây, không biết anh có cơ hội đưa một phần hạt dẻ rang đường tươi nhất, nóng nhất, ngon nhất cho cô hay không.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");