Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bên Trái - Hàm Yên
  3. Chương 26: Titi
Trước /75 Sau

Bên Trái - Hàm Yên

Chương 26: Titi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi ấn like không bao lâu, La Vũ Vi nhận được tin nhắn của Lý Nhạc San, hai tin nhắn, tin thứ nhất là một tấm ảnh chụp màn hình, tin thứ hai là --

[Đại Phật]: ????????

La Vũ Vi vỗ nhẹ ót, xong đời, cô quên mất chuyện này. Lý Nhạc San không xóa Uông Nhận, chỉ là đã sớm thiết lập anh thành "Không cho anh ta xem bạn bè của tôi", nhưng lại không thiết lập "Không xem bạn bè của anh ta", cho nên gần hai năm nay, Lý Nhạc San vẫn luôn có thể nhìn thấy động thái của Uông Nhận, đã từng nhắc tới với La Vũ Vi.

La Vũ Vi trả lời tin nhắn của Lý Nhạc San.

[La La]: Ngẫu nhiên gặp được, hiện tại không tiện gọi điện thoại, trong phòng có đồng nghiệp, ngày mai sẽ nói với cậu.

[Đại Phật]: Tình cờ gặp nhau ở Disney???

[La La]: Không phải, ở hội trường, anh ấy bên A mình bên B.

[Đại Phật]: Đây là duyên phận định mệnh gì??? Ảnh của anh ấy là do cậu chụp phải không?

[La La]: Ừm.

[Đại Phật]: Mình vừa nhìn đã biết!!!

[La La]: Thám tử nổi tiếng Tiểu Lý [cơ trí]

[Đại Phật]: Hừm, người rình coi nhiều năm như mình đưa ra kết luận, Uông tiên sinh còn độc thân nha~[cười gian]

[La La]: Ha ha.

La Vũ Vi nghĩ, cô không chỉ biết Uông Nhận độc thân, còn biết Uông Nhận muốn kết thúc độc thân! Đương nhiên không thể nói cho Lý Nhạc San biết chuyện này, bằng không nhất định đêm nay bạn học Đại Phật sẽ hưng phấn đến không ngủ yên.

Uông Nhận ….. La Vũ Vi bỏ điện thoại ra, cầm gối ôm vào trong ngực, trong đầu lại hiện ra dáng vẻ của người đàn ông cao lớn kia.

Mặc âu phục rất đẹp trai, mặc quần áo thoải mái cũng rất đẹp trai, đầu nhiều tóc, làn da trắng nõn, sống mũi cao ngất, mắt trong suốt... Thật lâu trước đây Lý Nhạc San đã đoán đúng, ngoại hình của Uông Nhận thật sự là loại hình La Vũ Vi thích, thật ra nói như vậy cũng không đúng, nên nói chính xác là, ngoại hình của Uông Nhận là loại hình mà rất nhiều cô gái thích, hơn nữa với tính tình tốt của anh, tuyệt đối là hàng hot trên thị trường kén vợ kén chồng!

Cho nên ...... Làm sao lại tới lượt cô đây?

Đột nhiên trái tim La Vũ Vi có chút loạn, ôm gối bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Cô và Uông Nhận đã ở bên nhau trọn một ngày, còn là ở một nơi mộng ảo như vậy, Uông Nhận nói với cô những lời đặc biệt để tâm, lúc đó nhiệt huyết của La Vũ Vi xông lên đầu, mơ mơ hồ hồ không cự tuyệt.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, hai người bọn họ thật sự rất khó có kết quả, trước tiên không đề cập tới cái khác, chỉ nói chuyện cô không có một ống dẫn trứng, dì Trương có thể đồng ý sao?

La Vũ Vi nhớ tới lời dì Trương đã nói với cô trước khi xuất viện -- sự nghiệp của cháu sẽ càng ngày càng thành công, điều kiện cá nhân của cháu cũng sẽ càng ngày càng tốt, vậy tiêu chuẩn tìm đối tượng của cháu nên càng ngày càng cao!

-- Thật xin lỗi dì Trương, cháu làm dì thất vọng rồi, sự nghiệp của cháu không ngày càng thành công, hai năm nay bận rộn đến choáng váng đầu óc, kiếm được một chút tiền, nhưng cảm giác thành tựu lại không có nửa phần.

Kế tiếp là hành trình mới ở Tiền Đường, cũng không biết sau khi nhậm chức ở công ty mới của Trác Uẩn, sự nghiệp của cô có khởi sắc hay không.

So với tình cảm, hiện tại cô coi trọng sự nghiệp hơn, muốn không bị động trong một đoạn tình cảm, biện pháp duy nhất La Vũ Vi có thể nghĩ đến chính là tăng thực lực kinh tế của mình, dùng cái này bù đắp những thiếu sót khác của cô.

Bởi vậy, cô cảm thấy mình nên bình tĩnh một chút, chờ sau khi Uông Nhận trở về, bọn họ ngăn cách hai nơi, vừa vặn có thể làm cho đầu óc tỉnh táo một chút, hiện tại thật sự quá gấp, đưa ra bất cứ quyết định nào cũng không khách quan, tin tưởng Uông Nhận cũng vậy. 

Chín giờ rưỡi sáng hôm sau, La Vũ Vi còn đang ăn sáng ở nhà hàng, nhận được tin nhắn wechat của Uông Nhận.

[Uông Nhận]: Anh phải đến ga tàu cao tốc, bây giờ đang ở sảnh lớn, em không đến tiễn anh sao?

La Vũ Vi: "......"

Cô đi bộ đến sảnh lớn, nhìn thấy một đống người, phần lớn nhân viên tổng bộ Tiền Đường ngồi cùng một chuyến tàu cao tốc trở về, công ty tổ chức sự kiện sắp xếp một chiếc xe buýt đưa đón bọn họ.

La Vũ Vi tìm được Uông Nhận trong đám người, anh mặc một bộ quần áo thoải mái, áo T - shirt trắng quần đùi kaki, lưng đeo ba lô, kéo vali, mái tóc đen không xử lý đặc biệt bồng bềnh, một người đàn ông tinh anh trong công việc biến thành một nam sinh sáng sủa như ánh mặt trời. La Vũ Vi đi tới trước mặt anh, đưa cho anh một cái hộp tinh xảo: "Đây là bánh trung thu năm nay của khách sạn này, vừa mới bắt đầu bán, anh mang một hộp về ăn."

Uông Nhận vừa nhận bánh trung thu, Bảo Thành Tài và Alan liền chen qua, một trái một phải ôm vai Uông Nhận, hỏi La Vũ Vi: "Sao chúng tôi không có vậy?"

"Có, chỉ là tôi không cầm được quá nhiều, đến lúc đó gửi qua cho mọi người sau." La Vũ Vi rất hào phóng, mặc kệ hai vị này nói đùa hay là nghiêm túc, tặng mấy hộp bánh trung thu chỉ là chuyện nhỏ.

Bảo Thành Tài nói: "Đùa với cô thôi, sao chúng tôi có thể so sánh với Renick, đúng không?"

"Ngày hôm qua khi Renick đăng ảnh, tôi còn tưởng nam minh tinh nào đó xuất hiện trong nhóm bạn bè của tôi, thật sự là đẹp trai nhất trong tất cả mọi người đến Disney!"

Uông Nhận: "......"

La Vũ Vi nghe thấy thì bật cười, khoát tay nói: "Không có đâu, hôm qua tôi chụp bừa, mặt trời lớn như vậy, căn bản lúc chụp không thấy rõ màn hình, chủ yếu là người mẫu đẹp trai, đổi lại là ai chụp cũng sẽ đẹp mắt."

Alan nói: "Ý cô là, chúng tôi chụp xấu là vì chúng tôi xấu?"

La Vũ Vi thật sự không có biện pháp với hai kẻ dở hơi này, "Tôi không nói với mọi người nữa, còn có công việc, mọi người đi đường cẩn thận, Uông Nhận, bye bye!"

Uông Nhận: "......"

Có lầm hay không! Anh còn chưa nói một câu nào!

Uông Nhận kéo Alan qua, đưa di động cho anh ta, nói, "Chụp ảnh cho tôi với Tiểu La giúp tôi."

La Vũ Vi và Alan đồng thời há miệng: "Hả?"

"Chụp ảnh chung đi, ở đây." Uông Nhận nhìn La Vũ Vi, "Hôm nay em trang điểm."

La Vũ Vi: "......"

Đúng là cô có trang điểm, trang điểm rất đẹp, tóc dài xõa vai, da trắng nõn nà, trên người mặc váy lụa đen, chân đi giày cao gót. Trước mặt đồng nghiệp của Uông Nhận, La Vũ Vi không tiện từ chối, chỉ có thể lề mề đứng bên cạnh anh.

"Tại sao phải chụp ảnh?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Uông Nhận nhỏ giọng trả lời: "Không chụp ảnh chung, anh không cam lòng."

La Vũ Vi: "Vậy anh đừng đăng lên vòng bạn bè."

Uông Nhận: "Yên tâm, sẽ không."

Alan cầm lấy điện thoại di động giơ về phía bọn họ, tư thế đứng của Uông Nhận nhàn nhã, hai tay La Vũ Vi giao nhau đặt trước người, hai người cùng nhau mỉm cười với ống kính, Alan liên tục nhấn "tạch tạch tạch" mấy tấm, sau đó trả điện thoại lại cho Uông Nhận.

Uông Nhận vừa kiểm tra ảnh chụp vừa nói với La Vũ Vi: "Cảm ơn bánh trung thu của em, anh còn chưa chuẩn bị quà cho em."

"Cái này không tính là quà." La Vũ Vi nói, "Chỉ là chút đồ ăn thôi."

Uông Nhận nhìn lịch điện thoại, nói: "Hôm nay là ngày 6, ngày mai ngày mốt anh phải đi công tác một chuyến, đến Bắc Kinh, à... Thứ sáu là ngày 9, buổi tối em có rảnh không?"

La Vũ Vi nói: "Cuối tuần này em có công việc, phải họp, một hoạt động rất lớn, em sẽ bề bộn nhiều việc."

Cuối tuần này cô có công việc, nhưng chỉ là một công việc rất nhỏ, La Vũ Vi buộc bản thân phải nghĩ đến nó như một cuộc họp lớn.

Uông Nhận tin tưởng, hỏi: "Vậy... cuối tuần sau thì sao?"

"Cuối tuần sau còn nhiều việc lắm" La Vũ Vi xem lịch, nói: "Ngày 17 tháng 8 em phải tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ, em là người tổ chức, có rất nhiều việc."

Sợ Uông Nhận không tin, cô còn mở wechat cho anh xem, tin tức biểu diễn ngày 17 tháng 8 vô cùng rõ ràng, phía dưới tên công ty tổ chức còn có tên La Vũ Vi, trong mắt Uông Nhận lộ ra thất vọng, nói: "Vậy sau này ... Đến lúc đó hẹn lại sau đi."

"Anh không cần đặc biệt chạy tới Thượng Hải mời em ăn cơm." La Vũ Vi chớp mắt né tránh, "Chạy tới chạy lui thật phiền toái, gần đây thời tiết lại nóng, chúng ta có thể tâm sự qua wechat trước, chờ thời tiết lạnh một chút rồi nói sau, anh cảm thấy thế nào?"

Uông Nhận có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của cô, điều này làm cho anh vô cùng hoang mang, quả thật anh không có kinh nghiệm yêu đương, không rõ vì sao La Vũ Vi lại thay đổi từng ngày, ngày đầu tiên thân thiện, ngày thứ hai lạnh nhạt, ngày thứ ba thân thiện, ngày thứ tư lại lạnh nhạt! Có lời giải thích khoa học nào cho chuyện này không?

Nhưng Uông Nhận sẽ không phá vỡ nồi đất hỏi đến cùng, anh biết việc này không gấp được, anh hoàn toàn có thể hiểu được lo lắng của La Vũ Vi.

"Được rồi." Uông Nhận gật đầu, "Vậy chúng ta giữ liên lạc, sau khi trở lại Tiền Đường, anh sẽ gửi wechat cho em."

La Vũ Vi: "Được."

Amy bắt đầu gọi mọi người lên xe, Uông Nhận vẫy tay với La Vũ: "Bye bye, lần sau gặp lại."

La Vũ Vi: "Bye bye."

Cô nhìn Uông Nhận xếp hàng lên xe, đợi đến khi cửa xe đóng lại mới xoay người đi về.

Mới vừa đi tới sảnh thang máy, phía sau có người đuổi theo, gọi cô: "Xin chào, xin hỏi cô là La tiểu thư sao?"

La Vũ Vi quay đầu lại, phát hiện là một nhân viên lễ tân, nói: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Nhân viên lễ tân trẻ tuổi nhịn cười, lấy ra một con gấu bông sóc chuột từ phía sau đưa cho cô: "Vừa rồi có một anh chàng đẹp trai trên xe nhờ tôi đưa cho cô, nói cô tặng anh ấy một hộp bánh trung thu, anh ấy muốn đáp lễ, trên người cũng chỉ có cái này."

La Vũ Vi: "......"

Xe buýt trước cửa khách sạn rời đi, La Vũ Vi nhận lấy con sóc chuột kia, nhận ra là Titi mũi đỏ, thật sự là đau đầu: "Làm sao có thể tách Kỳ Kỳ và Titi ra!"

  ——

Hơn một giờ chiều, Uông Nhận về đến nhà, sau khi đặt hành lý xuống, mang theo hộp bánh trung thu và một con sóc chuột còn lại đến nhà bố mẹ.

Uông Triệu Niên đang đi làm, Trương Hồng Hà về hưu ở nhà, buổi chiều nóng bức, bình thường bà không ra khỏi cửa, sẽ ngủ trưa ở nhà, sau khi nghe tiếng gõ cửa, Trương Hồng Hà buồn ngủ đi mở cửa, nhìn thấy Uông Nhận đứng ở cửa, sửng sốt một chút, hỏi: "Sao con lại tới đây?"

Uông Nhận nói: "Con vừa mới về."

Anh đi tới, mồ hôi đầm đìa, Trương Hồng Hà múc cho anh một bát canh đậu xanh ướp lạnh, Uông Nhận đưa bánh trung thu và gấu bông cho bà: "Đây là bánh trung thu mới năm nay, mẹ và ba có thể ăn, còn có con búp bê này, mẹ đưa cho Tiểu Dĩnh, con mua cho Nam Nam."

Trương Hồng Hà gãi gãi đầu, "Con đặc biệt chạy tới chính là vì đưa những thứ này? Cái này cũng không vội nha, vì sao không đợi buổi tối? Hiện tại bên ngoài rất nắng."

Uông Nhận uống canh đậu xanh xong, lau miệng nói: "Con tới đây, là muốn nói chuyện với mẹ."

Trương Hồng Hà ngồi xuống bên bàn ăn, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Uông Nhận nhìn mẹ, hỏi: "Mẹ còn nhớ La Vũ Vi không?"

"Ai cơ?" Trương Hồng Hà ngây người.

Uông Nhận: "La Vũ Vi, Tiểu La, mẹ còn nhớ không? Cô gái ở giường bên cạnh mẹ lúc mẹ làm phẫu thuật u xơ tử cung."

Trương Hồng Hà nhớ ra: "Không phải nói Tiểu La là xong sao? Nói tên đầy đủ mẹ cũng không nhớ được. Tiểu La, mẹ nhớ con bé, sao vậy?"

Uông Nhận nói: "Lần này con đi họp ở Thượng Hải, gặp cô ấy."

Trương Hồng Hà có chút bất ngờ lại vui mừng: "Ôi? Trùng hợp như vậy sao? Hiện tại sức khỏe của con bé đã tốt chưa?"

"Tốt rồi, rất khỏe mạnh." Uông Nhận mở di động ra, cho mẹ xem ảnh chụp chung của anh và La Vũ Vi ở sảnh lớn khách sạn, "Sáng nay chụp, mẹ nhìn cô ấy xem."

Trương Hồng Hà đeo kính lão lên, cẩn thận xem qua ảnh chụp, nói: "Tiểu La ăn mặc một chút thật xinh đẹp, mẹ cũng không nhận ra, khí sắc nhìn cũng tốt, lại nói tiếp, hai đứa còn rất có duyên, như vậy mà cũng có thể gặp được."

"Mẹ." Uông Nhận nói: "Con muốn theo đuổi cô ấy."

Trương Hồng Hà ngẩng đầu lên, quan sát biểu tình của Uông Nhận, đây là lần đầu tiên bà nghe được lời như vậy từ miệng con trai, hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi, Trương Hồng Hà hỏi: "Con bé có biết chuyện của con không?"

Uông Nhận lắc đầu: "Không biết."

"Vậy con định nói với con bé?"

Uông Nhận hỏi ngược lại: "Mẹ cảm thấy con muốn nói cho cô ấy biết sao?"

Trương Hồng Hà nghĩ trái nghĩ phải, thật lâu cũng không lên tiếng, cuối cùng thở dài, nói: "Đúng là có chút khó khăn, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, haizzz ….. Nếu là Tiểu La, Gâu Gâu, mẹ cảm thấy đừng nói cho con bé biết thì tốt hơn."

Uông Nhận nói: "Con cũng cảm thấy như vậy."

Xem như hai mẹ con đã đạt được nhận thức chung, Trương Hồng Hà lại đi xem ảnh, nhìn nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, nói: "Vậy con theo đuổi đi, con trai, mẹ ủng hộ con."

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! Full

Copyright © 2022 - MTruyện.net