Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Uông Nhận được Tiểu Giả đưa vào hội trường trước, các cô gái xếp hàng kích động, nhao nhao châu đầu ghé tai:
"Anh ấy đi vào rồi đi vào rồi!"
"Thật sự là nghệ sĩ?"
"Anh ấy nói không phải."
"Vậy làm sao có thể đi vào sớm?"
"Không biết......"
Ánh sáng bên trong LiveHouse lờ mờ, Uông Nhận theo Tiểu Giả xuyên qua hành lang thật dài đi tới phòng hóa trang, La Vũ Vi đã chờ ở cửa.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy liền áo màu xanh đen, hai tay ôm ngực, tư thế đứng thẳng, sắc mặt hết sức nghiêm trọng, trong lòng Uông Nhận thầm nói "Không xong", trên mặt vẫn bất động, vẫy tay chào La Vũ Vi: "Hi, Vũ Vi."
La Vũ Vi còn chưa mở miệng, đột nhiên phía sau xuất hiện một cái đầu tóc xoăn, ôm bả vai của cô cười to với Uông Nhận, "Đã lâu không gặp! Còn nhớ tôi không?"
Uông Nhận chăm chú nhìn, người này giống như trong trí nhớ, mắt to miệng nhỏ, chỉ là đầu tóc búi biến thành mì ăn liền, là Lý Nhạc San!
Trong lòng anh toát ra một câu "Trời giúp rồi", nói với Lý Nhạc San: "Đương nhiên nhớ, Tiểu Lý, đã lâu không gặp."
Thấy Uông Nhận vẫn còn nhớ mình, Lý Nhạc San rất vui mừng, nói: "Lâu rồi không gặp, sao anh lại ở đây?"
Cô ấy biết rõ còn cố hỏi, Uông Nhận giơ bức ảnh kia lên, nói: "Tôi đến xem biểu diễn."
"Anh đã từng nghe qua bài hát của cậu ấy chưa?" La Vũ Vi mở miệng, trong mắt tràn ngập nghi vấn.
Uông Nhận thành thật trả lời: "Mấy ngày nay nghe mấy bài, hát rất hay, thật đấy, là giọng hát mà anh thích."
Huyệt thái dương của La Vũ Vi đều đang nhảy, vô cùng hối hận vì trước đó đã cho Uông Nhận xem lịch trình buổi biểu diễn này, sao có thể nghĩ đến anh sẽ chạy tới Thượng Hải? Căn bản đây không phải phong cách làm việc của anh!
Bây giờ người đã đến, La Vũ Vi cũng không có cách nào, Uông Nhận đã mua vé, cô chỉ có thể đưa anh vào phòng hóa trang, kéo một cái ghế cho anh ngồi.
Phòng hóa trang không lớn, X còn đang diễn tập, nơi này chỉ giữ lại nhân viên công tác, bốn người La Vũ Vi ngồi ở góc, hai nam hai nữ, bầu không khí quỷ dị.
Cũng may có một Lý Nhạc San, bầu không khí có quỷ dị đến mấy cũng không kéo dài quá lâu, Lý Nhạc San ngồi ở bên cạnh thầy Hạng, giới thiệu với hai người đàn ông: "Đây là Uông Nhận, là bạn của Vũ Vi, cũng là bạn của em, Uông Nhận, đây là bạn trai tôi Hạng Tiểu Viên, anh có thể gọi anh ấy là thầy Hạng, anh ấy là giáo viên toán cấp ba!"
Uông Nhận bắt tay Hạng Tiểu Viên: "Chào thầy Hạng."
Hạng Tiểu Viên: "Xin chào, Tiểu Uông."
La Vũ Vi nhìn Thầy Hạng, lại nhìn Uông Nhận, phát hiện không có so sánh sẽ không có thương tổn, thể trạng giống đực chênh lệch rất lớn, chỉ nhìn Uông Nhận sẽ không cảm thấy anh gầy yếu, nhưng so sánh với Thầy Hạng, Uông Nhận lập tức liền biến thành gà luộc trong miệng Lý Nhạc San.
À ….. Trong lòng La Vũ Vi lại bỏ thêm một câu, là một con gà luộc rất đẹp trai.
"Sao anh lại tới đây?" La Vũ Vi đưa cho Uông Nhận một chai nước khoáng, hỏi.
"Cảm ơn." Uông Nhận mở nắp chai uống mấy ngụm, trả lời, "Lái xe tới, đậu xe ở bãi đậu xe bên ngoài, đi tới mất hơn mười phút."
Ánh mắt Lý Nhạc San sáng lên, hỏi: "Vậy khi nào anh về?"
Uông Nhận liếc La Vũ Vi một cái, không biết nên trả lời thế nào, anh còn chưa đặt khách sạn, có thể về đêm đó, cũng có thể là ngày hôm sau, đương nhiên là anh muốn về ngày hôm sau hơn.
Uông Nhận nói: "Anh vẫn chưa quyết định."
Lý Nhạc San chớp chớp mắt to: "Nếu ngày mai anh đi, có thể đưa hai chúng tôi về cùng không? Lần này chúng tôi không lái xe, ngồi tàu cao tốc tới, nếu hôm nay anh đi thì thôi, chúng tôi phải ở đây qua đêm."
Uông Nhận quả quyết trả lời: "Ngày mai tôi đi, hai người ở khách sạn nào? Tôi còn chưa đặt phòng, có thể ở cùng một khách sạn với hai người, ngày mai gặp nhau sẽ tiện hơn."
Lý Nhạc San vừa định báo ra tên khách sạn, đã bị La Vũ Vi trừng mắt một cái, Lý Nhạc San giật mình, gãi đầu nói: "Quên đi, không làm phiền anh nữa, chúng tôi ngồi tàu cao tốc trở về đi, đã mua xong vé rồi."
Uông Nhận vội nói: "Không phiền, có thể trả lại vé tàu cao tốc, trời nóng thế này, khi đến nơi tôi có thể trực tiếp đưa hai người về nhà."
Xe chuyên dụng đường dài miễn phí nha ... Lý Nhạc San trông mong nhìn La Vũ Vi, La Vũ Vi hết cách rồi, bỏ qua một bên, làm như không nghe thấy.
Lý Nhạc San cười hì hì, nói: "Vậy làm phiền anh một chút, chúng tôi ở Hán Đình gần đây, đi qua hết mười lăm phút."
Uông Nhận lập tức lấy điện thoại ra tra cứu khách sạn trên APP du lịch, đưa cho Lý Nhạc San xem: "Là nhà này sao?"
Lý Nhạc San: "Đúng, chính là nhà này."
Uông Nhận không chút do dự đặt một phòng giường lớn, nói: "Tôi đậu xe ở gần đây, lát nữa có thể cùng nhau đi."
Lý Nhạc San nói: "Hôm nay xem xong biểu diễn mới hơn bảy giờ, còn rất sớm, vừa rồi chúng tôi đã hẹn Vũ Vi đi ăn thịt nướng, Uông Nhận, anh cũng tới nha."
La Vũ Vi: "...?"
Đương nhiên Uông Nhận đồng ý: "Được, ăn thịt nướng vào mùa hè là thích hợp nhất, nhiều người còn rất náo nhiệt."
La Vũ Vi cảm thấy đã không có cách nào trải qua cuộc sống này, đứng dậy nói: "Hai người trò chuyện đi, tôi đi xem diễn tập, lập tức bắt đầu kiểm vé rồi."
Cô rời khỏi phòng hóa trang, Uông Nhận muốn đi theo nhưng lại bị Lý Nhạc San giữ chặt cánh tay: "Ai ai ai, anh đừng đi, ngồi xuống, tôi có chuyện muốn hỏi anh!"
Uông Nhận: "Hả?"
Lý Nhạc San bảo thầy Hạng ra ngoài trước một lát, thầy Hạng không nói hai lời liền đi ra ngoài, trong góc chỉ còn lại hai người Uông Nhận và Lý Nhạc San, Lý Nhạc San nhìn vào mắt Uông Nhận, hỏi thẳng: "Anh nghiêm túc sao?"
Uông Nhận: "Có ý gì?"
Tốc độ nói của Lý Nhạc San rất nhanh, "Anh đã biết chuyện của Vũ Vi, anh đừng nhìn cô ấy lớn lên giống Hải Vương, cô ấy thật sự rất tích cực trên phương diện này, chưa bao giờ chơi trò yêu đương, nếu anh chỉ muốn chơi đùa, vậy đừng đi trêu chọc cô ấy."
Uông Nhận nói: "Đương nhiên là tôi nghiêm túc."
Lý Nhạc San xụ mặt nhìn anh một lúc, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi, anh đi tìm cậu ấy đi, vừa rồi nghe nói anh tới, tôi thấy tóc cậu ấy sắp nổ tung, anh mau đi dỗ dành cậu ấy, yên tâm, cậu ấy thích gà luộc, anh tuyệt đối là món ăn của cậu ấy."
Khóe miệng Uông Nhận giật giật: "Gà ...... Gà luộc?"
"À! Sorry...... " Lý Nhạc San che miệng, xấu hổ cười, "Coi như tôi chưa nói gì, anh đi đi, hì hì."
Uông Nhận rời khỏi phòng hóa trang, trong đầu vẫn còn nhớ đến từ "gà luộc", cảm thấy có chút kỳ diệu.
Anh băng qua hành lang đến sân biểu diễn, X còn đang diễn tập trên sân khấu, hát cực kỳ nhập tâm, người trong ban nhạc đệm nhạc cho anh ta, vài nhân viên công tác đứng ở phía dưới xem, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến về âm lượng micro, hiệu quả âm vang.
La Vũ Vi đứng ở phía trước bên trái sân khấu, Uông Nhận chậm rãi đi đến bên cạnh cô, nói: "Cảm giác đi cửa sau thật tốt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy minh tinh diễn tập."
La Vũ Vi hỏi: "Trước đây anh từng xem LiveHouse chưa?"
"Không có, lần đầu tiên xem." Uông Nhận nói, "Anh chỉ xem các buổi biểu diễn ở sân vận động, nhà hát lớn."
Anh vừa nói vừa nhìn xung quanh, diện tích khu vực biểu diễn của LiveHouse này không lớn, Uông Nhận tính toán một chút, cũng chỉ hơn một trăm mét vuông, đứng ở dưới sân khấu có thể nhìn thấy khuôn mặt của ca sĩ vô cùng rõ ràng, ngay cả mồ hôi trên trán cũng có thể nhìn thấy."
La Vũ Vi khẽ chỉ sân khấu, "Cách ca sĩ rất gần, bầu không khí sẽ đặc biệt tốt, hơn nữa ... anh còn có ưu thế to lớn mà người khác không có."
Uông Nhận: "Ưu thế gì?"
La Vũ Vi mỉm cười nói: "Vóc dáng của anh cao nha, đợi lát nữa tất cả mọi người đều là đứng nhìn, có một số nữ sinh còn chưa tới 1m6, anh còn có thể cao hơn người ta một cái đầu, đứng chỗ nào cũng là cây cột, tuyệt đối sẽ không bị che khuất tầm mắt."
Uông Nhận bừng tỉnh đại ngộ: "À ... Vậy có phải anh nên đứng ở phía sau cùng không? Bằng không ngăn cản người khác, thật ngại quá."
"Tùy anh." Giọng La Vũ Vi lạnh nhạt, "Dù sao anh cũng không thật sự đến vì buổi biểu diễn."
Uông Nhận: "......"
Anh hơi nghiêng người về phía cô, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, không báo trước cho em, là lỗi của anh."
La Vũ Vi quay đầu đi: "Hừ."
"Đây không phải là bởi vì... em không chịu để ý đến anh sao." Giọng điệu của Uông Nhận thành khẩn, "Hai tuần rồi, có thể đếm được số tin nhắn mà em trả lời anh, anh không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi em một chút, anh làm sai chỗ nào sao?"
"Không có." La Vũ Vi hạ mắt, nói, "Uông Nhận, em nghĩ anh sẽ hiểu."
"Anh hiểu, nhưng anh không chấp nhận." Uông Nhận quyết định chơi xấu, "Anh có thể cảm giác được em có ấn tượng tốt với anh, có lẽ không phải là anh tự mình đa tình."
La Vũ Vi đưa cho anh hai chữ: "Tự kỷ."
"Anh nào có?"
Câu ấm ức cửa miệng của Uông Nhận vừa ra khỏi miệng, La Vũ Vi không nhịn được mà bật cười, Uông Nhận rất nghi hoặc, hỏi: "Em cười cái gì?"
"Không có gì." La Vũ Vi cảm thấy nụ cười này của mình xuất hiện không đúng lúc, vốn dĩ còn đang rất lạnh lùng lôi kéo Uông Nhận, sau đó lại lập tức sụp đổ.
Cô nhìn đồng hồ, 15 giờ 56 phút, đi đến bên trợ lý của X, nói: "4 giờ 20 phút bắt đầu kiểm vé, buổi diễn tập kết thúc lúc 4 giờ, để X vào nghỉ ngơi một chút, trang điểm lại, nếu đói bụng thì ăn hamburger lót dạ, đừng ăn quá no, bằng không lát nữa sẽ không lên được nốt cao."
Trợ lý đồng ý, La Vũ Vi không để ý tới Uông Nhận, xoay người đi về phía hậu trường, Uông Nhận lập tức đuổi theo, hỏi: "Em thường xuyên tổ chức show biểu diễn sao?"
"Chỉ tổ chức vài buổi, đều là nghệ sĩ nhỏ, còn có một ít liên hoan âm nhạc." La Vũ Vi nói, "Không phải tài nguyên của em, đều là quan hệ của ông chủ, cô ấy rất lợi hại, em chỉ là người làm việc."
Uông Nhận hỏi: "Vậy sau này ... em tổ chức show biểu diễn ở Thượng Hải, có phải anh đều có thể xem miễn phí không?"
La Vũ Vi thưởng cho anh một cái liếc mắt: "Nghĩ hay lắm."
Uông Nhận không thoải mái: "Lý Nhạc San được miễn phí."
La Vũ Vi: "Anh có thể so với cô ấy sao, em và cô ấy quen nhau gần mười năm rồi, anh và em mới gặp nhau mấy lần?"
"Quả thật số lần gặp nhau không nhiều, nhưng còn chưa chắc sau này ai nhiều hơn." Uông Nhận nghiêm túc trả lời, "Chúng ta nên nhìn vấn đề bằng con mắt phát triển."
La Vũ Vi khẽ liếc anh: "Trước đây không phát hiện, anh còn rất giỏi ăn nói."
"Anh thường xuyên gặp khách hàng, còn phải lên sân khấu phát biểu, cho nên giao tiếp với mọi người xem như thế mạnh của anh, anh chưa bao giờ sợ xã giao."
Uông Nhận mỉm cười, giọng nói không nhanh không chậm, "Từ nhỏ ba mẹ anh đã dạy anh, đối với người quan trọng trong lòng, phải cởi mở rất nhiều chuyện, nói, ai cũng không phải con giun trong bụng ai, bên này em tức muốn chết, nhưng có lẽ người kia không biết gì, vậy không phải tức giận vô ích sao?"
La Vũ Vi cứng rắn nói: "Em không tức giận."
Uông Nhận chắp hai tay sau lưng, đi theo cô, "Ý anh là, nếu em có ý kiến gì, thực sự có thể nói với anh, có thể giải quyết thì nhất định sẽ giải quyết, tạm thời không thể giải quyết, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Em đừng giấu trong lòng, cũng đừng cố ý lạnh nhạt với anh, con gái không thể tức giận, tức ra u xơ tử cung còn phải đi làm phẫu thuật, rất đau. Em nói xem có đúng hay không?"
La Vũ Vi thật sự muốn trả lời anh một câu "Đúng cái đầu anh", nhưng vừa nhìn biểu tình thẳng thắn vô tư, ánh mắt trong suốt của Uông Nhận, biết anh thật sự thật lòng, lập tức không nói nên lời.
Uông Nhận sẽ không giận dỗi với người khác, cũng sẽ không chiến tranh lạnh với người khác, nhận thức này khiến La Vũ Vi cảm thấy thần kỳ, nghĩ thầm, một cô gái nên có bao nhiêu may mắn mới có thể trở thành bạn gái của anh? Hằng ngày sẽ không bị khinh bỉ, mỗi ngày đều vui vẻ, như vậy sẽ có thể thêm vài năm tuổi thọ.
Không phải là cô, không có khả năng là cô... La Vũ Vi khẽ lắc đầu, vứt bỏ chút ảo tưởng không thực tế trong đầu, cô tự mình hiểu lấy mình, từ trước đến nay cô không may mắn như vậy.
Gần tới giờ soát vé, La Vũ Vi không còn thời gian nói chuyện phiếm với đám người Uông Nhận nữa, dẫn vài nhân viên công tác đi xử lý các hạng mục công việc, có người đứng ở bên ngoài soát vé, có người đóng dấu tay khán giả, có người phát đèn huỳnh quang, còn có người đứng ở trong sân duy trì trật tự...
Bốn giờ hai mươi phút chiều, fans tràn vào hội trường biểu diễn như ong vỡ tổ, mỗi người đều chạy thật nhanh, chỉ vì chiếm cứ vị trí xem tốt nhất. Rất nhanh, dưới sân khấu đã chật ních người, Uông Nhận, Lý Nhạc San và thầy Hạng đều không tiến lên phía trước, cũng đứng ở phía sau hội trường, mới lạ nhìn các cô gái la hét hò hét, quơ các loại bảng đèn tiếp viện.
"X, em yêu anh!"
"X, anh là giỏi nhất, em luôn ủng hộ anh!"
"X, anh đẹp trai quá!"
……
"Thật cuồng nhiệt." Uông Nhận nhìn mà thán phục, "Anh đột nhiên cảm thấy mình già rồi, thật sự không hiểu nổi."
Lý Nhạc San cười ha ha: "Tôi có thể hiểu được, lúc X tham gia tuyển chọn, tôi còn mua sữa cho cậu ấy, bỏ phiếu nữa! Tôi thật sự rất thích anh ấy!"
Thầy Hạng u oán nhìn cô ấy một cái, giọng nói chua lòm: "Vậy sao em không để Tiểu La giới thiệu cho hai người làm quen?"
"Em cũng nghĩ vậy, nhưng năm nay cậu ấy mới hai mươi ba!" Lý Nhạc San tiếc nuối bĩu môi, "Nếu hai mươi lăm, em đã xông lên!"
Thầy Hạng: "......"
Anh ta ôm Lý Nhạc San, ấn vào trong ngực xoa loạn một hồi, Lý Nhạc San oa oa kêu loạn, thầy Hạng hỏi: "Còn xông hay không xông?"
Lý Nhạc San vung loạn hai tay: "Không xông, không xông, cứu tôi Uông Nhận!"
Đương nhiên Uông Nhận sẽ không đi cứu cô ấy, đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, trong lòng lại có chút hâm mộ - - có lẽ đây chính là liếc mắt đưa tình trong truyền thuyết?
Thầy Hạng buông Lý Nhạc San ra rồi ôm lấy vai cô ấy, vóc dáng Lý Nhạc San không cao, dựa sát vào bên cạnh thầy Hạng cường tráng, chính là một bộ dáng chim nhỏ nép vào người, Uông Nhận quay người lại nhìn về phía sân khấu, sờ sờ mũi, cảm thấy mình giống như một bóng đèn điện.
La Vũ Vi vẫn không xuất hiện, đúng năm giờ, ánh đèn tắt, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, trong tiếng thét chói tai của hơn ba trăm người hâm mộ, X đeo đàn ghi ta chạy lên sân khấu, không nói lời nào, trực tiếp mở màn buổi biểu diễn bằng một bài hát với giai điệu nhanh.
Uông Nhận vung gậy huỳnh quang lên, chuyên tâm xem biểu diễn, Lý Nhạc San ở bên cạnh anh vừa hát vừa nhảy, ngay cả thầy Hạng cũng đắm chìm trong tiếng nhạc với tiết tấu nhanh, lắc lư cả người theo giai điệu.
X liên tục hát hai ca khúc nhanh, sau khi tương tác vài câu với fans, bắt đầu biểu diễn một ca khúc trữ tình, ánh sáng được điều chỉnh, bốn phía trở nên tối hơn, Uông Nhận đang chăm chú nghe bài hát, đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người, quay đầu nhìn lại, là La Vũ Vi.
"Cảm giác thế nào?" La Vũ Vi hỏi.
Uông Nhận nói: "Rất tốt, đây là lần đầu tiên anh đứng gần sân khấu như vậy, bầu không khí thật tuyệt vời!"
La Vũ Vi mỉm cười, không nói nữa, cùng Uông Nhận nghe nhạc.
Kỹ thuật hát của X rất tốt, âm cao rõ ràng, âm chuẩn xuất sắc, tình cảm dồi dào, khả năng điều khiển hiện trường được xem là xuất sắc trong các ca sĩ cùng độ tuổi, người hâm mộ đều vô cùng kích động, mỗi bài hát đều phải hợp xướng, bầu không khí càng ngày càng vui vẻ.
Chỉ là, đứng xem biểu diễn rất thử thách thể lực, sau khi mở màn một giờ, Uông Nhận cảm thấy chân có chút mỏi, nhìn La Vũ Vi, cô mang một đôi giày đế bằng, nhưng vẫn không ngừng thay đổi tư thế đứng, có lẽ cũng mệt mỏi.
Uông Nhận tiến đến bên đầu cô, hỏi: "Em muốn nghỉ ngơi một chút không?"
La Vũ Vi hỏi ngược lại: "Anh mệt sao?"
Đương nhiên Uông Nhận sẽ không thừa nhận, nói: "Anh không mệt, anh sợ em mệt."
"Em vẫn tốt." La Vũ Vi nói, "Tổng cộng hai giờ, kiên trì thêm một chút đi, em không cần nghỉ ngơi."
Uông Nhận: "Được."
Lý Nhạc San bên cạnh không rụt rè như vậy, giậm chân làm nũng với thầy Hạng: "Thầy Hạng, chân em mỏi quá."
Thầy Hạng nhìn xung quanh, không thấy có chỗ ngồi, suy nghĩ một chút, nói: "Hay là... anh cõng em lên? Em ngồi trên vai anh xem."
"Được nha!" Lý Nhạc San không khách khí với anh ta một chút nào, vì thế, Uông Nhận trơ mắt nhìn Thầy Hạng ngồi xổm xuống, Lý Nhạc San bò lên vai anh ta.
Uông Nhận: "...!"
Thầy Hạng vững vàng đứng lên, Lý Nhạc San nhất thời trở thành điểm cao nhất toàn trường.
X trên sân khấu tình cờ nhìn thấy cảnh này, sau khi hát xong một ca khúc, chỉ vào phía sau khán giả nói: "Bài hát kế tiếp, tặng cho người bạn trai tốt nhất kia, tên bài hát là 'Anh nguyện hái sao vì em'!"
Người hâm mộ đồng loạt quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Lý Nhạc San và thầy Hạng, hiện trường nổ ra tiếng thét lớn hơn, các cô gái ngưỡng mộ nói:
"Oa, thật lãng mạn nha!"
"Thật là hạnh phúc!"
"Tôi cũng muốn yêu đương!"
……
Lý Nhạc San không chỉ không thẹn thùng, còn kích động vung mạnh hai cây gậy huỳnh quang, thầy Hạng bất động như núi, nắm chặt chân cô ấy, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên trên, khóe miệng mỉm cười.
Uông Nhận: "......"
Khán giả nam tại hiện trường thật sự rất ít, có lẽ chỉ chừng mười người, phần lớn là đi cùng bạn gái, sau khi nhìn thấy biểu hiện của thầy Hạng, có người tự giễu, có người xin tha, chỉ là không ai bắt chước.
Uông Nhận suy nghĩ một chút về thực lực của mình, đột nhiên nghĩ đến nghĩa của từ gà luộc!
Anh lén lút nhìn La Vũ Vi, đúng lúc La Vũ Vi cũng đang nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, Uông Nhận mở miệng: "Nếu em mệt mỏi, anh cũng có thể..."
"Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?" Thiếu chút nữa La Vũ Vi đã té xỉu, "Em đang mặc váy!"
Uông Nhận tỉnh táo lại, nhìn lại thầy Hạng uy mãnh và Lý Nhạc San vui vẻ bên cạnh, luôn cảm thấy mình thua một ván, thật vô vị.
Nửa giờ sau, X bắt đầu một vòng tương tác mới, cầm một cái sọt lên sân khấu, tất cả trong sọt đều là những con gấu bông bằng nhung nho nhỏ, X nhắc nhở các fans: "Nhất định mọi người phải chú ý an toàn, đừng cướp, cẩn thận ngã, tôi sẽ ném về mọi hướng, bạn bè phía sau không nên chen lên trên, mọi người đều có cơ hội!"
Lý Nhạc San vội vàng bảo thầy Hạng thả mình xuống, chuẩn bị cướp gấu bông, La Vũ Vi là một nhân viên công tác, đương nhiên không có hứng thú với tương tác như vậy, vẫn bình tĩnh khoanh tay trước ngực đứng tại chỗ, quay đầu nhìn thấy Uông Nhận đang nóng lòng muốn thử.
La Vũ Vi: "......"
X nói: "Tiếp theo, tặng cho mọi người ca khúc 'Khoảnh khắc'."
Đó là một bản tình ca vui vẻ, giai điệu hoạt bát, lời bài hát thú vị, người hâm mộ lại một lần nữa hợp xướng với anh ta, sau khi vào điệp khúc, X bắt đầu ném búp bê xuống sân khấu, ném đến đâu, ở đó truyền đến một trận thét chói tai.
Uông Nhận ở hàng sau vung hai tay, hô to: "Ở đây! Ở đây!"
Cũng không biết X có nghe thấy không, anh ta hát ra một câu với ca từ:
"Anh tin rằng sẽ có một khoảnh khắc, em đột nhiên nhớ tới anh."
Anh ta giơ tay lên, dùng sức ném một con gấu bông nhỏ, con gấu bông xẹt qua một vòng cung ở trên không trung, có lẽ điểm rơi ở phía sau thính phòng.
Các cô gái ngẩng đầu, giơ tay lên, hàng chục cặp mắt di chuyển theo quỹ đạo của con gấu bông.
"Em sẽ cảm thấy anh thực sự rất dịu dàng, ngay cả nụ cười cũng khiến người ta vui vẻ."
La Vũ Vi chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, trong đám người, một bóng người màu trắng nhảy lên thật cao, giống như đang cướp bóng trên sân bóng rổ, khi con gấu bông xẹt qua không trung, vừa mới bắt đầu rơi xuống, đã bị người ta tóm lấy trong tay.
"Anh tin sẽ có một khoảnh khắc, em đột nhiên thích anh."
Các cô gái xung quanh phát ra một mảnh thất vọng "Ôi - -"
Uông Nhận hạ người xuống, nhanh chóng quay người lại, đưa con gấu bông cho La Vũ Vi: "Anh cướp được rồi, tặng cho em!"
Ánh mắt của anh lấp lánh ánh sáng, La Vũ Vi ngơ ngác nhìn anh, dường như bên tai đột nhiên an tĩnh, toàn bộ tiếng ồn ào đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt của cô, còn có tiếng hát nhẹ nhàng của X:
"Sẽ cảm thấy anh rất đáng yêu, ở bên anh cũng không tệ."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");