Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bên Trái - Hàm Yên
  3. Chương 31: Quà tặng
Trước /75 Sau

Bên Trái - Hàm Yên

Chương 31: Quà tặng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đợi đến khi xe chạy ổn định, Uông Nhận mở miệng, giọng điệu vẫn như cũ: "Anh không cần em xin lỗi, vừa rồi anh đã nghĩ lại, là anh không đúng. Anh coi trọng cảm nhận của mình, luôn chú ý đến cảm giác của anh đối với em, còn có cảm giác của em đối với anh, lại không nghĩ tới em đã chuẩn bị tốt để bước vào một tình cảm mới hay chưa, là anh quá nóng vội, anh mới là người nên xin lỗi."

La Vũ Vi trầm mặc vài giây, nói: "Quả thật em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, trước mắt cũng không có dự định về phương diện này."

"Anh hiểu." Uông Nhận nói, "Dù sao chúng ta gặp lại cũng chưa được bao lâu, có thể trong mắt em, anh chỉ là một người xa lạ, anh không nên cho em áp lực lớn như vậy, đúng không, là anh nóng vội."

Nói xong, trong lòng La Vũ Vi dễ chịu hơn một chút, quay đầu nhìn Uông Nhận, hỏi: "Anh muốn yêu đương như vậy sao?"

Uông Nhận vừa nghe liền nở nụ cười, là loại nụ cười bất ngờ không kịp đề phòng, còn mang theo ngại ngùng, đặc biệt thú vị, hỏi ngược lại: "Rất rõ ràng sao?"

La Vũ Vi không nhịn được, cũng cười ra tiếng, che miệng nói: "Rất rõ ràng."

Hai người cùng cười trong chốc lát, Uông Nhận hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng: "Được rồi, anh thừa nhận, thật sự anh rất muốn yêu đương. Ở một mình rất nhiều năm, thật ra đã thành thói quen, chỉ là có đôi khi tan tầm về nhà, trong nhà trống rỗng, sẽ nghĩ, nếu có người đang chờ anh về nhà, cùng anh ăn cơm tối, thật tốt biết bao."

La Vũ Vi nói: "Anh có thể nuôi một con mèo mà!"

Uông Nhận lắc đầu, "Mỗi tuần anh đều phải đi công tác, trong nhà thường xuyên không có ai, không thích hợp nuôi thú cưng, mèo con chó nhỏ lẻ loi ở nhà, thật đáng thương."

La Vũ Vi gật đầu, lại nhíu mày, "Nhưng em vẫn có một nghi vấn, luôn cảm thấy anh không nên không tìm được bạn gái, cô gái xinh đẹp đầy đường, em đã nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp ở cuộc họp thường niên của công ty anh, vừa cao vừa gầy, phong cách ăn mặc cũng đẹp, có mấy người còn biết nói tiếng Pháp, anh không nhìn trúng sao?"

Uông Nhận nói: "Anh nói rồi, ở phương diện này, anh tin tưởng duyên phận."

La Vũ Vi bĩu môi: "Anh cũng quá mê tín, vào cùng một công ty còn không đủ có duyên sao? Em không tin không có cô gái nào trong công ty anh thích anh."

Uông Nhận lại cúi đầu cười rộ lên: "Đúng vậy, nhưng anh không có cảm giác."

La Vũ Vi cảm thấy Uông Nhận thật kỳ lạ, rõ ràng hướng tới yêu đương, rồi lại chú ý duyên phận, còn phải xem có cảm giác hay không, đây không phải là tự mâu thuẫn sao?

Cô rất nhiệt tình đưa ra ý kiến: "Em cảm thấy thực ra thứ này rất trừu tượng, chỉ cần anh cảm thấy một đặc điểm nào đó trên người một cô gái nào đó có sức hấp dẫn nhất định đối với anh, ví dụ như cô ấy cười rất ngọt ngào, hoặc là cô ấy có một đôi chân đẹp, hoặc là cô ấy làm việc vô cùng nghiêm túc, chưa bao giờ sai lầm, hoặc là cô ấy khéo léo lanh lợi... Tóm lại chỉ cần có một điểm sáng như vậy, anh có thể thử tiếp xúc một chút, sau đó từ một điểm sáng này sang một mặt khác, từ từ phát tán đến mặt kia. Con người sẽ lấy một hình tượng lập thể hóa xuất hiện trước mặt bạn, như vậy bạn mới có thể hiểu rõ cô ấy hơn, cho nên nói, tìm đối tượng không thể dựa vào chờ đợi, vẫn phải dựa vào chủ động xuất kích!"

Uông Nhận nói: "Anh đã xuất kích nha, nhưng không phải là bị em bắn chết sao?"

La Vũ Vi vừa làm xong bài phát biểu dạt dào tình cảm, đột nhiên bị phi tiêu bắn ngược lại, lập tức ngậm miệng lại, ngay cả bả vai cũng sụp xuống, muốn giấu mình vào trong ghế ngồi.

Uông Nhận vững vàng cầm tay lái, cười nói: "Em nói gì anh cũng hiểu, trước kia lúc học đại học, thật ra anh từng gặp một cô gái, cũng thử tiếp xúc một thời gian." 

Hồn bát quái của La Vũ Vi bốc cháy, "Không phải anh nói anh chưa từng yêu đương sao?"

Uông Nhận nhớ lại chuyện cũ lúc học đại học, nói: "Năm đó anh học năm thứ ba đại học, có một bạn học nữ lớp kế bên, anh gặp cô ấy vài lần ở thư viện, trò chuyện vài câu, sau đó cũng gặp ở căn tin, liền ngồi cùng bàn ăn cơm. Cô gái kia rất xinh đẹp, tính cách cũng hoạt bát, bạn cùng phòng anh nói cô ấy được xem như hoa khôi của học viện bọn anh, thật ra trước đây anh không chú ý đến cô ấy, gặp qua vài lần mới quen thuộc một chút, lúc đó cô ấy mới nói với anh, từ năm nhất đã bắt đầu chú ý đến anh. Cảm giác lúc đó không tệ, anh thật sự có nghĩ tới chuyện phát triển một chút cùng cô ấy, nhưng sau đó không thành công, cho nên không liên lạc nữa."

La Vũ Vi hỏi: "Vì sao lại không thành công?"

"Không vì cái gì cả." Uông Nhận không tính toán tỉ mỉ, "Chính là không thích hợp, sau này anh không muốn yêu đương nữa, lúc ấy tuổi cũng còn nhỏ, thi nghiên cứu sinh, học nghiên cứu sinh đều rất vất vả, thật ra cũng không có nhiều thời gian, sau khi đi làm lại càng bận rộn, luôn đi công tác, một năm thêm một năm, tuổi tác chậm rãi tăng lên, không cẩn thận đã ba mươi tuổi rồi."

La Vũ Vi nói: "Thật ra ba mươi tuổi cũng không lớn lắm, em nghĩ cho dù em ba mươi tuổi cũng không nhất định sẽ yêu đương, anh không cảm thấy sống một mình rất tự tại sao?"

Uông Nhận nói: "Nếu đã từng ở bên người không hợp, quả thật không tự tại bằng ở một mình, nhưng nếu tìm được người hợp, giống như cha và mẹ anh, dì nhỏ và dượng, em họ và chồng em ấy, còn có đồng nghiệp của anh là Bob và vợ anh ấy, em cũng đã từng gặp Bob, em sẽ cảm thấy cuộc hôn nhân như vậy rất hạnh phúc, hai người sống cùng nhau sẽ thú vị vui vẻ hơn so với một người"

La Vũ Vi nói từ dưới đáy lòng: "Nhất định anh có thể tìm được, anh tốt như vậy."

"Làm ơn, em đừng phát thẻ người tốt cho anh." Uông Nhận cười rộ lên, "Sau này anh vẫn sẽ tùy duyên, không vội, chuyện này không vội."

La Vũ Vi: "Em nói thật, Uông Nhận, anh xứng đáng có một cô gái đặc biệt tốt."

Uông Nhận nhìn cô một cái, nói: "Em cũng vậy, em xứng đáng có một người đàn ông tốt, thật đấy."

Chiếc Audi màu đen xuyên qua sông Hoàng Phố đi tới Phố Đông, lại lái thêm mười phút nữa, đến nơi ở của La Vũ Vi, Uông Nhận dừng xe trước cửa tiểu khu, La Vũ Vi xuống xe vừa định nói "bye bye", liền thấy Uông Nhận cũng xuống xe.

Anh nói: "Em đừng đi vội, anh có thứ này cho em."

Anh đi tới đuôi xe mở cốp xe, ôm một con gấu bông LinaBell thật lớn từ bên trong ra, trên cổ còn thắt một cái nơ bướm màu đỏ thẫm, trực tiếp khiến cho La Vũ Vi chấn động đứng yên tại chỗ.

Nếu nhớ không lầm, kích thước này của LinaBell có giá hơn hai nghìn tệ, cô đặc biệt đi tìm, chính là bởi vì câu nói kia của Uông Nhận: "Anh muốn mua cho em một cái lớn, có thể ôm ngủ."

La Vũ Vi cho rằng anh chỉ thuận miệng nói, tuyệt đối không nghĩ tới anh lại thật sự mua nó!

Uông Nhận ôm LinaBell đi tới trước mặt La Vũ Vi, đưa gấu bông cho cô: "Anh mua trên mạng, là bản chính, tặng cho em."

La Vũ Vi không dám nhận: "Uông Nhận, em nhận tấm lòng, nhưng cái này rất đắt, em không thể nhận, cám ơn anh, anh đưa cho cháu gái anh chơi đi."

Uông Nhận dịu dàng nhìn cô: "Nhận đi, anh mua cho em, đừng suy nghĩ nhiều, anh đều hiểu ý của em, sau này anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em cảm thấy khó xử nữa."

Ý của anh là ... anh muốn biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Rất tốt, La Vũ Vi nghĩ, đây chính là kỳ vọng của cô, như vậy mới đúng.

Cô ngửa đầu nhìn Uông Nhận, hôm nay cô chỉ mang giày đế bằng, chênh lệch chiều cao với Uông Nhận thật sự rất lớn, anh cao như vậy, đứng trước mặt cô lại không có cảm giác áp bách, trong tay còn ôm LinaBell cười tủm tỉm, cả người anh đều trở nên đáng yêu hơn.

Mùa hè, đèn đường u ám, ve ở trên cây kêu không ngừng, không khí xung quanh oi bức, lòng bàn tay La Vũ Vi đổ mồ hôi, cô chậm rãi vươn hai tay ra, cuối cùng nhận lấy gấu bông, ôm vào trong ngực.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ sở hữu một con gấu bông lớn như vậy, khi còn bé không được phép, lớn lên luôn thuê nhà, gấu bông quá lớn chiếm nhiều chỗ, cũng không tiện chuyển nhà. Cô đặt cằm lên đầu Linabel, hai cái tai nhọn cọ vào mặt cô, mềm mại, thật sự rất đáng yêu, cô thích đến mức muốn khóc...

Cô nhắm mắt lại, cố nén nước mắt: "Cảm ơn anh, Uông Nhận."

Hai tay Uông Nhận trống rỗng, lập tức không biết nên để tay ở đâu, dứt khoát đút hai tay vào túi, cười nói: "Không cần khách khí, em thích là được rồi. Cái đó... không còn sớm nữa, anh nên về khách sạn, trưa mai tới tìm em ăn cơm."

La Vũ Vi mở mắt, ngẩng đầu nhìn anh: "Được, anh lái xe cẩn thận."

Uông Nhận: "Bye bye, ngày mai gặp lại."

La Vũ Vi: "Ngày mai gặp."

Uông Nhận không do dự nữa, tiêu sái lên xe, La Vũ Vi ôm LinaBell đứng ở ven đường, nhìn chiếc Audi màu đen kia càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất ở cuối đường.

Bữa trưa ngày hôm sau không chút gợn sóng, Uông Nhận chọn một nhà hàng Tây danh tiếng không tệ, mời La Vũ Vi, Lý Nhạc San và thầy Hạng ăn thịt bò bít tết.

Thịt bò bít tết rất đắt, Lý Nhạc San lật thực đơn xem đến nỗi tròng mắt suýt rớt xuống, nhỏ giọng châm chọc: "Không phải review là ba trăm tệ sao?"

La Vũ Vi nói: "Vừa rồi mình đã nói đừng tới đây mà, thịt bò bít tết giống nhau, Tiền Đường còn có thể rẻ hơn một nửa."

Uông Nhận nói: "Tiền nào của nấy, nếm thử đi, anh cũng chưa từng ăn thịt bò đắt như vậy."

"Đắt chính là ở tiền thuê nhà và nhân công." La Vũ Vi oán hận anh, "Anh cho rằng con bò này khác với những con khác sao?"

Uông Nhận nghe vậy liền vui vẻ nói: "Không sao đâu, cứ gọi đi, lần sau anh đi Bắc Kinh công tác sẽ gọi điện thoại cho em, em mời lại anh, để anh nếm thử xem thịt bò Bắc Kinh có mùi vị gì."

La Vũ Vi: "......"

Lý Nhạc San vùi đầu càng sâu, La Vũ Vi như ngồi trên đống lửa, chỉ có thể kiên trì đáp: "Được."

Cô nghĩ, chuyện sau để sau rồi nói!

Bữa cơm này tốn gần ba nghìn tệ, lúc Uông Nhận trả tiền, Lý Nhạc San đều đau lòng thay anh, bản thân anh lại không hề để ý, còn nói với La Vũ Vi: "Mùi vị rất ngon, em cảm thấy thế nào?"

Vẻ mặt La Vũ Vi chết lặng: "Em đã rất hoang phí, không nghĩ tới anh còn hoang phí hơn so với em."

Uông Nhận nói, "Không phải kiếm tiền là để tiêu sao? Anh chỉ muốn mời mọi người ăn chút gì ngon thôi."

Ăn cơm trưa xong, mọi người không nói chuyện phiếm nữa, cùng nhau đi đến bãi đậu xe, Uông Nhận lên ghế lái, chuẩn bị đưa Lý Nhạc San và thầy Hạng về Tiền Đường.

Anh biểu hiện đặc biệt tự nhiên, vẫy tay nói với La Vũ Vi ở ngoài xe: "Bye bye, Vũ Vi, bọn anh đi đây!"

Lý Nhạc San cũng vịn cửa sổ xe hô: "Em yêu! Lần sau gặp lại!"

La Vũ Vi: "Bye bye, thuận buồm xuôi gió!"

Xe cứ như vậy lái đi, trong nhận thức của La Vũ Vi, xem như cô và Uông Nhận còn chưa bắt đầu đã kết thúc, cũng không cần xóa wechat, về sau bọn họ chính là hai người bạn tốt nằm liệt trong danh bạ, có lẽ sẽ cho bài đăng trên vòng bạn bè của đối phương một like, nhưng sẽ không gặp lại.

Đợi đã .... vẫn chưa xong, cô nhận Linabel của anh, lại ăn một bữa bít tết đắt tiền của anh, không đáp lễ thì thật sự không tốt, nhưng làm sao để đáp lễ đây?

La Vũ Vi nghĩ đến một thời cơ tốt.

Sinh nhật lần thứ ba mươi của Uông Nhận là vào thứ bảy, hôm thứ sáu trước sinh nhật một ngày, anh đến công ty làm việc, lúc vào cửa cô gái lễ tân đưa cho anh một bưu kiện: "Renick, chuyển phát nhanh của anh."

Uông Nhận có chút kinh ngạc, hàng hóa mua sắm trên mạng của anh chưa bao giờ được gửi đến công ty, cũng không nhớ có đồng nghiệp, khách hàng ở nơi khác muốn gửi đồ cho anh, anh nghi hoặc nhận lấy chiếc hộp, không nhìn thấy thông tin của người gửi trên hóa đơn chuyển phát nhanh, chỉ có thể nhìn thấy nơi gửi hàng là Thượng Hải.

Trong lòng Uông Nhận có một suy đoán, sau khi ngồi xuống vị trí làm việc thì mở hộp ra, phát hiện bên trong còn có một cái hộp tinh xảo, in logo của một nhãn hiệu xa xỉ nào đó.

Alan đi tới bên cạnh anh, tò mò hỏi: "Mua cái gì vậy?"

"Không biết, người khác tặng." Uông Nhận cẩn thận mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là một chiếc áo sơ mi nam màu đen, còn có một tấm thiệp chúc mừng nho nhỏ.

Anh không mở áo ra, chỉ mở thiệp chúc mừng ra xem, trên thiệp là mấy chữ viết tay đơn giản, chữ viết rất đẹp...

Uông đại minh tinh:

Chúc anh sinh nhật vui vẻ!

Không có ký tên, cũng không có ngày tháng, nhưng Uông Nhận biết, thật ra đây là đáp lễ của La Vũ Vi.

Cô không thích nợ người khác tiền, nợ nhân tình, anh nên sớm nghĩ đến.

Alan còn đang nhìn bao bì quần áo, "Phải ba bốn ngàn đi?"

"Ừ." Uông Nhận thừa nhận: "Ngày mai sinh nhật tôi."

Alan hưng phấn: "Ôi! Hai người vẫn tốt chứ?"

"Không có." Uông Nhận thấp giọng nói, "Tôi và cô ấy... hẳn là không có tiếp theo."

Alan sửng sốt: "Vì cái gì?"

"Nơi đất khách, không dễ giải quyết." Uông Nhận nhớ lại vẫn cảm thấy tiếc nuối, vừa gói lại hộp, vừa nói, "Quên đi, hết cách rồi, tôi cũng nghĩ thoáng rồi, không thể cưỡng cầu chuyện này."

Anh gửi wechat cho La Vũ Vi.

[Uông Nhận]: Đã nhận được quà, cám ơn, anh rất thích.

[La La]: Không cần khách khí nha ~ chúc anh sinh nhật vui vẻ trước!

[Uông Nhận]: Cảm ơn, cũng chúc em sau khi đến Bắc Kinh tất cả đều thuận lợi.

[La La]: Nhận lời tốt lành của anh ~

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Copyright © 2022 - MTruyện.net