Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bên Trái - Hàm Yên
  3. Chương 35: Phòng cưới
Trước /75 Sau

Bên Trái - Hàm Yên

Chương 35: Phòng cưới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Uông Nhận đỗ xe ở ga ra ngầm, mang theo túi lớn túi nhỏ của La Vũ Vi đi thang máy lên lầu, dọc theo đường đi dặn dò cô: "Nhớ kỹ, là phòng 902, tòa nhà 11, số 3, đừng chạy nhầm, nếu em muốn mua qua mạng, bưu kiện nhỏ sẽ được đặt ở kho hàng cửa Tây, phải tự mình đi lấy, bưu kiện lớn có thể giao hàng tới cửa, bình thường đồ ăn bên ngoài cũng có thể đưa tới cửa."

La Vũ Vi thấy ấn phím tầng trệt, cả tòa nhà chỉ có mười tầng, hỏi: "Anh mua nhà ở tầng này?"

Uông Nhận: "Đúng vậy, tỷ lệ mua được cao hơn tầng dưới một chút."

La Vũ Vi nhỏ giọng lầu bầu: "Thật có tiền, còn gạt em nói không mua nổi nhà."

Uông Nhận nghe xong liền "chậc" một tiếng: "Anh thật sự muốn khiếu nại một chút, tuy rằng trên danh nghĩa căn phòng này là của anh, nhưng thật ra tất cả tiền đặt cọc đều là ba mẹ anh trả, anh không trả một xu nào."

La Vũ Vi không nể mặt: "Mấy trăm vạn, ba mẹ anh có thể móc ra, chứng tỏ nhà anh cũng rất có tiền rồi."

Uông Nhận tốt tính giải thích: "Nhà anh thực sự rất bình thường, ba mẹ anh chỉ là công nhân viên chức nhỏ trong đơn vị. Lát nữa sẽ kể cho em nghe quá trình mua nhà, nhất định phải xoay chuyển quan niệm của em."

La Vũ Vi quay đầu: "Em không nghe, đồ lừa đảo."

Uông Nhận trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo bím tóc đuôi ngựa của cô: "Em mới là một tên lừa đảo."

La Vũ Vi vừa muốn "nổi bão" vì bị túm tóc, sau khi nghe Uông Nhận nói lập tức sợ hãi, cợt nhả nói: "Ha ha, vậy hai ta tám lạng nửa cân, hòa nhau."

Uông Nhận không có cách nào với cô, bất đắc dĩ lắc đầu, La Vũ Vi làm bộ làm tịch sửa sang lại bím tóc đuôi ngựa, trái tim lại đập thình thịch.

Cô và Uông Nhận mới gặp mặt nhau được mấy lần, lúc trước gặp mặt ở Thượng Hải, xem như là nơi làm việc, hai người vẫn rất thân thiết, nhưng bây giờ... cũng không biết xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ lại có thể đùa giỡn, còn có thể tranh cãi, rất giống hai học sinh tiểu học ngây thơ.

Thang máy đến tầng chín, La Vũ Vi đi theo Uông Nhận đến cửa phòng 902, trên cửa vào có khóa vân tay, Uông Nhận mở cửa vào nhà, nói: "Anh quên nhập vân tay như thế nào rồi, lát nữa sẽ lật hướng dẫn sử dụng khóa rồi ghi lại vân tay cho em."

La Vũ Vi rất ngượng ngùng: "Cái này không tốt lắm đâu? Em chỉ ở vài ngày thôi, anh có thể cho em biết mật mã."

"Ở vài ngày cũng phải ra ngoài, ấn dấu vân tay sẽ tiện hơn nhập mật mã." Uông Nhận dẫn La Vũ Vi vào nhà, lại xách túi nhỏ vào, "Vào đi, anh lấy dép cho em, có đồ mới."

La Vũ Vi đứng ở cửa ra vào, đập vào mắt là một gian phòng khách rộng lớn mà sáng sủa, phong cách trang trí châu Âu đơn giản, đồ dùng trong nhà đa số là màu nhạt, hướng về phía nam là ban công, giữa trưa, ánh nắng rải đầy trên ban công.

Uông Nhận cũng không có bởi vì La Vũ Vi sẽ tới mà đặc biệt dọn dẹp, phòng khách có chút loạn, trên bàn trà cùng bàn ăn có không ít đồ dùng sinh hoạt, còn có một ít đồ ăn vặt cùng hoa quả, bên cạnh bàn ăn đặt một cái vali màu đen, có lẽ là dùng để buổi chiều đi công tác.

La Vũ Vi cảm thấy thú vị, Uông Nhận của năm nay, về mặt khí chất vừa có sự ổn trọng của một người đàn ông trưởng thành, lại có sự hồn nhiên của một chàng trai trẻ, ngày thường đối xử với người khác dịu dàng cẩn thận, khiêm tốn lễ độ, vốn dĩ La Vũ Vi cho rằng anh sẽ rất sạch sẽ, bây giờ xem ra, thực ra anh là một người đàn ông độc thân không câu nệ tiểu tiết.

Uông Nhận mang đôi dép mới tới, La Vũ Vi thay giày xong, Uông Nhận kéo hành lý dẫn cô đến phòng dành cho khách.

Đây là một căn nhà ba phòng hướng nam, phòng dành cho khách ở phía đông phòng khách, phòng ngủ chính ở phía tây phòng khách, phòng dành cho khách rộng hơn mười mét vuông, ánh sáng rất tốt, bày một chiếc giường đôi rộng 1,5 mét, tủ quần áo, bàn học, tủ đầu giường và đồ nội thất đều đầy đủ.

Uông Nhận đứng ở cửa, nói: "Căn phòng này chưa từng có ai ở, lúc trước ba mẹ anh nói muốn tới ở, sau đó luôn ngại phiền phức, nên vẫn để trống, ga giường chăn mền đều sạch sẽ, anh mới thay tối hôm qua, em thu dọn đồ đạc một chút, thiếu cái gì cứ nói với anh."

La Vũ Vi quay đầu nhìn anh: "Làm sao anh biết nhất định em sẽ đến?"

Uông Nhận ôm cánh tay tựa vào khung cửa, trên mặt lộ vẻ tươi cười, "Anh cho em một đề nghị, khẳng định là phải chuẩn bị sẵn sàng trước."

La Vũ Vi liếc anh một cái, thu dọn hành lý, Uông Nhận cười càng tươi, nói: "Buổi trưa chúng ta ăn đơn giản một chút được không? Mì sợi?"

"Được." La Vũ Vi nói, "Cho em ít một chút, em sợ ăn không hết."

"Được." Uông Nhận đứng thẳng người, trước khi đi lại chỉ ra bên ngoài, "Em có thể tự mình đi dạo, có thể đi đến phòng ngủ chính hoặc phòng sách, chỗ anh rất đơn giản, tùy tiện tham quan, không có gì bí mật."

La Vũ Vi: "Được, cảm ơn, em dọn dẹp trước một chút."

Uông Nhận đi vào phòng bếp, La Vũ Vi ngồi trên giường một lát, tò mò nhìn chung quanh, ga giường chăn mền là màu xanh nhẹ nhàng khoan khoái, phù hợp với thẩm mỹ của Uông Nhận, cô lại đứng lên, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy một mảnh hoa cỏ xanh um tươi tốt, xa xa còn có thể nhìn thấy bể bơi ngoài trời trong tiểu khu.

"Quả nhiên là tiểu khu cao cấp, còn có bể bơi." La Vũ Vi vô cùng hâm mộ, quay đầu thu dọn hành lý.

Hành lý của cô không nhiều, sau khi dọn sạch một túi hành lý liền muốn lười biếng, dứt khoát chắp tay sau lưng đi bộ đến phòng khách, trước tiên đi xem phòng vệ sinh, lại đi ra ban công tham quan.

Trên ban công phơi vài bộ quần áo, La Vũ Vi nhận ra một chiếc áo T - shirt màu trắng trong, là tối hôm qua Uông Nhận đã mặc lúc tới bệnh viện, bên cạnh còn có một cái quần lót và một đôi vớ.

Quần lót màu xám, kiểu tam giác ... La Vũ Vi chớp chớp mắt, xấu hổ thu hồi tầm mắt, lần nữa rõ ràng ý thức được mình đã xâm nhập vào không gian riêng tư của một người đàn ông trưởng thành, đặt ở trước kia, căn bản là chuyện không thể tưởng tượng được.

Phòng ngủ chính và phòng sách quá riêng tư, đương nhiên cô sẽ không đi xem, cuối cùng đi bộ vào phòng bếp, Uông Nhận đang nấu mì, máy hút khói được mở rất lớn, anh không mặc tạp dề, khom lưng cắt rau xanh trên thớt gỗ, bên cạnh đặt một miếng thịt heo nạc.

La Vũ Vi mở cửa đi vào, Uông Nhận nghe thấy, quay đầu nhìn cô một cái, mỉm cười với cô.

"Bình thường anh đều tự mình nấu cơm sao?" La Vũ Vi dựa vào tủ bếp, hỏi.

"Cũng không có." Uông Nhận nói, "Anh thường xuyên đi công tác, ngày làm việc phần lớn là ăn ở bên ngoài, trừ phi không phải tăng ca mới có thể đi mua chút đồ ăn tự nấu cơm. Anh nấu cơm cũng rất bình thường, có thể sẽ tốt hơn em một chút, hai ngày nghỉ sẽ về nhà ba mẹ ăn bữa cơm, có lúc còn mang chút đồ ăn về, hâm nóng lên là có thể ăn."

La Vũ Vi cười hì hì: "Vậy hôm qua anh còn cười em? Còn tưởng anh là đầu bếp đặc biệt lợi hại cỡ nào chứ!"

Uông Nhận cắt rau xong, bắt đầu cắt thịt băm, nói: "Ít nhất anh cũng có kiến thức, sẽ không 'hâm nóng' ếch trâu dưới ánh mặt trời, cuối cùng còn đến bệnh viện du lịch hai ngày."

La Vũ Vi: "... Hừ!"

Uông Nhận không quay đầu lại, cười đến bờ vai run rẩy.

La Vũ Vi nhìn anh cắt thịt băm, quả thật kỹ thuật cắt của Uông Nhận rất bình thường, nhưng cũng không tính là đặc biệt xa lạ. La Vũ Vi thu hồi tầm mắt khỏi tay anh, ngẩng đầu quan sát phòng bếp, phát hiện Uông Nhận không nói sai, quả nhiên phòng bếp của anh cái gì cũng có, ngoại trừ lò vi sóng, nồi cơm điện và những dụng cụ làm bếp thông thường, La Vũ Vi còn thấy được lò nướng, máy ép trái cây, máy rửa chén, thậm chí còn có một cái tủ khử trùng.

La Vũ Vi đi qua, khom lưng quan sát cái lò nướng lớn mới tinh kia, "Anh mua để làm gì?"

"À, thật ra mua để nướng pizza." Uông Nhận nói thật, "Có một thời gian đặc biệt muốn nghiên cứu tài nấu nướng, liền mua một đống nguyên liệu nấu ăn muốn nướng pizza ăn, kết quả không thành công, bị anh nướng cháy, sau đó không dùng nữa."

La Vũ Vi cười muốn chết: "Sao anh lại nhàm chán như vậy?"

"Cái này không gọi là nhàm chán, cái này gọi là hưởng thụ cuộc sống, bất kể là tốt hay xấu, trải nghiệm qua mới biết được." Uông Nhận đảo tròng mắt, nhìn về phía cô, "Anh xem như đã từng có kinh nghiệm thất bại rồi, có muốn mấy ngày nữa nướng pizza một lần nữa, thể hiện tài năng cho em xem không?"

La Vũ Vi liên tục phất tay, "Đừng để đến lúc đó chưa nướng được pizza, phòng bếp của anh đã bị đốt trước, sau đó còn bắt em chịu tiếng xấu, em không bồi thường nổi."

Uông Nhận nói: "Em nên có lòng tin với anh, cổ vũ anh một chút, không có mấy người từng được ăn món ngon do anh nấu, đây là vinh hạnh của em."

La Vũ Vi lập tức đáp lại: "Em rất tiếc mạng! Hay là nếm thử mì rau xanh anh nấu trước đi, đạt tiêu chuẩn thì sẽ cân nhắc xem có nên ăn pizza do anh nướng hay không."

"Đồ nhát gan." Uông Nhận lấy ra một cái bát lớn một cái bát nhỏ từ trong tủ khử trùng, nói: "Em ngồi xuống bàn ăn trước đi, mì sợi sắp xong rồi."

Hai bát mì thịt băm rau xanh nóng hổi đã được nấu xong, Uông Nhận bưng mì sợi ra, cùng La Vũ Vi ngồi xuống bên bàn ăn, một người dùng bát lớn, một người dùng bát nhỏ, mặt đối mặt cùng ăn mì sợi.

"Đạt tiêu chuẩn chưa?" Uông Nhận hỏi cô gái đối diện.

La Vũ Vi giơ ngón cái lên với anh: "Xuất sắc! Nhìn với cặp mắt khác xưa."

Quả thật tay nghề của Uông Nhận không tồi, mì sợi rất ngon, nước mì mặn nhạt vừa phải, rau xanh và thịt băm đều nấu vừa phải, chất lượng cả bát mì cao hơn La Vũ Vi mong đợi, cô ăn rất ngon, nhịn không được nói: "Nếu có trứng ốp la thì càng tốt."

Uông Nhận nói: "Bây giờ dạ dày của em không tốt, đừng ăn trứng gà, chờ sau này khỏe lại anh sẽ nấu mì gan heo cho em, đó là tuyệt chiêu sở trường của anh."

La Vũ Vi nói, "Quả thật em rất thích ăn món này, bên Tiền Đường có rất nhiều quán mì đều là mì gan heo tương đối nổi tiếng, thì ra anh cũng biết làm?"

"Đúng vậy, người lớn tuổi ở Tiền Đường đều thích, món này cũng là do ba anh dạy." Uông Nhận nói, "Có cơ hội sẽ dẫn em đến nhà ba mẹ anh, cho em ăn một bát mì gan heo chính tông nhất, ba anh làm đặc biệt ngon! Tuyệt đối không phải khoác lác."

La Vũ Vi xấu hổ cười cười, thật sự là không thể mở miệng được, cô ở nhà Uông Nhận đã đủ thái quá rồi, ăn mì anh nấu còn miễn cưỡng nói được, nhưng nếu đến nhà ba mẹ anh ăn chực, thật sự là dùng lý do gì cũng không giải thích được.

Uông Nhận không đợi La Vũ Vi trả lời, cũng không thèm để ý, một bên ăn mì sợi, một bên nói: "Ba mẹ anh ở Lục Dạng Tây Uyển, cách đây không xa, là một tiểu khu cũ xây năm 98, nhà là phòng phúc lợi của ba anh, lúc anh lên trung học cơ sở, ba mẹ anh mua một căn hộ khác ở cùng tiểu khu, đặc biệt rẻ, chỉ cần hơn 300 ngàn."

"Oa!" La Vũ Vi thán phục, "Đây là ánh mắt đầu tư kiểu gì vậy?"

"Thật ra không phải vì đầu tư, mà là muốn chuẩn bị sớm cho anh một .....Ừm......"

Uông Nhận lại bị nghẹn lời một lần nữa, bởi vì không muốn đề tài đi theo hướng đó, quá trắng trợn, không đủ tự nhiên, sợ La Vũ Vi sẽ hiểu lầm dụng ý của anh.

La Vũ Vi đợi trong chốc lát, thấy Uông Nhận vẫn không nói tiếp, thử bổ sung đầy đủ giúp anh: "Phòng cưới?"

Uông Nhận: "......"

"Có thể hiểu như vậy." Anh tiếp tục nói, "Sau đó anh lớn dần, ba mẹ cảm thấy căn nhà ba tầng kia không tốt lắm, tầng lầu quá cao, lại không có thang máy, đậu xe trong tiểu khu cũng không tiện, cho nên khi anh học nghiên cứu sinh đã bán nó, muốn đổi sang một căn hộ có thang máy. Vừa vặn tòa nhà này bắt đầu phiên giao dịch, bọn họ thử mua, không ngờ lại trúng, sau đó ba mẹ anh lấy tiền bán nhà giao tiền đặt cọc, anh tự mình trả số tiền còn lại, nhà anh chỉ có hai căn nhà như vậy, không có gì khác."

La Vũ Vi ngẩng đầu nhìn anh, "Hiện tại căn phòng này, thật ra vẫn là ... phòng cưới của anh?"

Uông Nhận không thể không thừa nhận: "Xem như vậy đi."

La Vũ Vi rũ mắt xuống: "Vậy anh còn để cho em ở lại đây, cái này không thích hợp đi?"

"Thích hợp." Uông Nhận cười cười, "Em đâu có ở không, em có trả tiền mà."

Hai người trầm mặc trong chốc lát, La Vũ Vi nhìn vali bên cạnh bàn ăn, nhớ tới Uông Nhận phải đi công tác, hỏi: "Buổi chiều anh lên máy bay lúc mấy giờ?"

Uông Nhận nói: "Anh đổi lịch rồi."

La Vũ Vi sửng sốt: "Hả?"

Uông Nhận: "Vốn dĩ là một giờ chiều nay bay, muốn đi Bắc Kinh tìm em ăn cơm tối, nhưng em không ở đó, anh qua đó sớm như vậy làm gì? Anh đổi đến chín giờ tối, bay qua ngủ một giấc, sáng mai gặp khách hàng. Lát nữa ăn mì xong còn có thể đi bệnh viện truyền nước cùng em, sau khi trở về, sáu giờ xuất phát ra sân bay, khẳng định còn kịp."

Sắp xếp của anh vô cùng hợp lý, nhưng lại khiến tâm tình La Vũ Vi phức tạp, sốt ruột nói: "Uông Nhận, anh không cần như vậy, anh có thể tự mình đi bệnh viện truyền nước, em đã khỏe hơn rất nhiều rồi, chỉ là truyền nước thôi, em không muốn lãng phí thời gian của anh."

"Một người cùng một người khác đến bệnh viện khám bệnh, em gọi đây là... lãng phí thời gian?", Uông Nhận lộ ra vẻ hoang mang, "Nếu Lý Nhạc San bị bệnh, bảo em đưa cô ấy đến bệnh viện truyền nước, em sẽ cảm thấy cô ấy đang lãng phí thời gian của em sao?"

La Vũ Vi á khẩu không trả lời được, Uông Nhận còn nói: "Nếu là anh thì sao, nếu anh bị cảm sốt, đi bệnh viện truyền nước, muốn em đi cùng anh, em cũng sẽ cảm thấy là đang lãng phí thời gian của em?"

La Vũ Vi: "......"

Uông Nhận cười ôn hòa, ánh mắt lộ vẻ tự tin, "Thời gian thật sự rất quý giá, nhưng nếu dùng cho người mình quan tâm, cho dù là đi làm một việc nhỏ không quan trọng, anh cũng sẽ không cảm thấy lãng phí, hơn nữa là đi khám bệnh cùng người khác. Bên ngoài rất nóng, em là một bệnh nhân, anh không hy vọng một mình em đứng ở ven đường đón xe, không hy vọng em đến bệnh viện còn phải xếp hàng lấy số, không hy vọng chính em nhìn chằm chằm xem nước thuốc đã treo xong hay chưa, vì vậy mà không thể ngủ trưa, không hy vọng em đi vệ sinh còn phải tự mình giơ tay cầm gói truyền dịch. Hơn nữa hôm nay em còn phải lấy máu xét nghiệm, hẳn là cần đăng ký lại, thật ra thì anh tin tưởng một mình em có thể giải quyết được rất nhiều chuyện, nhưng Vũ Vi, anh hy vọng em có thể thử một chút, thử làm một bệnh nhân lười biếng nhất, chỉ phụ trách nghỉ ngơi, giao những chuyện khác cho anh, em sẽ khỏi nhanh hơn, thật sự, tin tưởng anh."

Đương nhiên La Vũ Vi tin tưởng Uông Nhận, trong lòng cô đã sớm định nghĩa về anh, Uông Nhận là một người đàn ông có ma lực thần kỳ, ở bên cạnh anh, coi như trời sập xuống cũng đều có anh gánh vác.

Ăn mì xong, Uông Nhận thật sự nghiên cứu bản hướng dẫn khóa vân tay, giúp La Vũ Vi ghi vân tay.

Anh ngồi xổm trên mặt đất, sau khi nghe được âm thanh máy móc "Ghi vào thành công", vui vẻ cười rộ lên, nói: "Nào, Vũ Vi, em thử xem."

Cửa lớn đóng chặt, hai người sóng vai đứng ở ngoài cửa, La Vũ Vi đặt ngón cái tay phải của mình lên màn hình, "tích" một tiếng, tiếp theo "cạch" một cái, cửa lớn mở ra, một giọng nữ máy móc lại vang lên: "Xin chào, hoan nghênh về nhà."

La Vũ Vi hoảng hốt, Uông Nhận mở cửa, nói: "Mở rồi, đứng đó làm gì? Mau vào đi, dọn dẹp một chút rồi chúng ta đi bệnh viện."

La Vũ Vi: "À, được."

Uông Nhận đi tới đi lui ở trong phòng, tìm đồ khắp nơi, lải nhải nói:

"Anh phải mang cho em một cái bình giữ ấm, có thể uống nước nóng."

"Buổi chiều em có đói bụng không? Anh mang cho em hai miếng bánh mì nướng, em có thể ăn cái này."

"Em nhớ mang quần dài, à, đừng mang dép xỏ ngón nữa, tốt nhất là nên mang vớ."

"Có muốn mang theo áo gió không? Hay là mang theo áo dài tay?"

"Quên đi, vẫn là mang theo áo khoác đi, bên kia đặc biệt lạnh."

 ……

La Vũ Vi mơ mơ hồ hồ đứng ở cửa ra vào, nhìn Uông Nhận bỏ mấy món đồ vào trong một cái túi lớn có khóa kéo, đột nhiên hốc mắt nóng lên, tim đều run rẩy.

Cô không để anh phát hiện mình thất thố, vội vàng đi vào phòng khách, nói là đi lấy sổ bệnh án.

Lúc hai người cùng đi ra cửa, La Vũ Vi đã khôi phục bình tĩnh, Uông Nhận đóng cửa lại, lại vén bím tóc đuôi ngựa của cô, nói: "Đi thôi, đi sớm về sớm."

La Vũ Vi ngẩng đầu lên nhìn anh, cười ngọt ngào: "Ừm."

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dưới Vương Triều Cổ Đại

Copyright © 2022 - MTruyện.net