Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dù sao Trương Hồng Hà cũng là một người từng trải, hơn một tháng trước bà đã xem ảnh chụp chung của La Vũ Vi và Uông Nhận, biết con trai và cô gái này lại có liên hệ, cho nên sau khi nhìn thấy bản thân La Vũ Vi ở nhà con trai, cũng chỉ kinh ngạc một chút, không biểu hiện quá mức chấn động.
Chỉ là bà nghĩ mãi mà không rõ, không phải con trai theo đuổi thất bại rồi sao? Bây giờ lại diễn vở nào? Bà vừa tới cửa, sẽ không gây trở ngại cho con trai chứ?
La Vũ Vi luống cuống tay chân ấn tạm dừng TV, Trương Hồng Hà có thể nhìn ra sự căng thẳng và xấu hổ của cô, nghĩ thầm, không được, không thể dọa cô, Uông Nhận rất cố gắng, đã lừa được cô gái về nhà, bà không thể cản trở con trai.
Con trai luôn nói bà là chiến thần ngoại giao, chiến thần thì không sợ hãi! Trương Hồng Hà quyết định lấy thành tâm để đối nhân xử thế, trên mạng đều nói, chân thành là kỹ năng tất sát lớn nhất.
Trương Hồng Hà thay dép, vẻ mặt vui mừng đi tới trước mặt La Vũ Vi, cười đánh giá cô, "Đã lâu không gặp, để dì nhìn cháu một chút, ai nha nha, khí sắc thật tốt!"
La Vũ Vi vẫn còn trong trạng thái hỗn độn, gật đầu nói: "Cháu đã khỏe hơn nhiều rồi ạ."
Tin tức của cô và Trương Hồng Hà không giống nhau, trong mắt cô, đã gần hai năm bọn họ không gặp, ấn tượng cuối cùng của La Vũ Vi đối với dì Trương dừng lại ở ngày đối phương xuất viện, dì Trương mặc áo lông màu đỏ thẫm, trên cổ đeo khăn lụa hoa, lúc rời khỏi phòng bệnh, còn cười tủm tỉm chúc cô sớm ngày bình phục.
Hai năm trôi qua, dáng vẻ của dì Trương không có thay đổi gì nhiều, vẫn là mái tóc xoăn bồng bềnh, chỉ là màu tóc biến thành màu đỏ rượu, làm cho sắc mặt càng thêm hồng nhuận khỏe mạnh, cả người có vẻ thời thượng lại trẻ trung, nếu không phải biết dì là mẹ của Uông Nhận, La Vũ Vi đi trên đường tình cờ gặp dì, khẳng định chỉ biết gọi "chị."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cái đó... Hôm nay Uông Nhận đi công tác ở Bắc Kinh phải không?" Trương Hồng Hà nhìn bốn phía, hỏi, "Sao cháu lại ở đây một mình?"
La Vũ Vi tổ chức lại câu từ, quyết định ăn ngay nói thật, "Trước đây cháu luôn làm việc ở Thượng Hải, gần đây quyết định quay về Tiền Đường phát triển, nhưng căn nhà nhỏ ở Tiền Đường đã cho thuê, thời hạn thuê đến ngày 20 tháng 9. Tháng trước bởi vì làm việc ở Thượng Hải, cháu và Uông Nhận ... cũng rất trùng hợp, bọn cháu gặp lại nhau, Uông Nhận biết tình huống hiện tại của cháu, nên để cháu đến đây ở tạm vài ngày, hôm qua cháu mới chuyển đến! Dì đừng hiểu lầm, cháu trả tiền thuê nhà cho Uông Nhận, ở trong phòng khách, Uông Nhận thật sự rất nhiệt tình, giúp cháu một việc lớn, ha ha..."
Cô nhớ kỹ những lời dì Trương nói với cô trong phòng bệnh, muốn xóa bỏ nghi ngờ của đối phương – cô sẽ không đi gây họa Uông Nhận, cô tự biết mà!
Phản ứng của Trương Hồng Hà lại khiến La Vũ Vi bất ngờ.
Trương Hồng Hà trừng mắt, "Phòng của nó trống không ai ở, bạn tốt đến ở vài ngày, làm sao có thể không biết xấu hổ mà thu tiền thuê nhà? Cháu yên tâm, dì sẽ đi nói với nó, khẳng định không thể thu tiền thuê nhà này, cháu chỉ cần yên tâm ở là được."
La Vũ Vi trợn tròn mắt: "Hả? Vậy không được, không được không được, nhất định cháu phải trả tiền thuê nhà!"
"Thanh niên mấy đứa thật sự là ... Quên đi, dì cũng mặc kệ chuyện này, cháu và Uông Nhận tự mình giải quyết đi."
Trương Hồng Hà suy đoán có lẽ tiền thuê nhà sẽ không cao, nói không chừng là kế hoạch nào đó của con trai, sẽ không khách khí với La Vũ Vi nữa, sau khi tiêu hóa xong lời giải thích của La Vũ Vi, cũng nói ra lý do mình tới đây.
"Dì không biết cháu ở chỗ này, nếu không sẽ không tới, ít nhất trước khi tới phải nói một tiếng với cháu, đến đây, Tiểu La, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, đứng thật mệt!"
Trương Hồng Hà kéo La Vũ Vi ngồi xuống sô pha, nói: "Ngày mai dì phải đi Tân Cương du lịch, phải đi mười mấy ngày, sau khi dì ra khỏi nhà, Uông Nhận nói thằng bé sẽ về nhà ăn cơm cùng ba. Hôm nay nó gọi điện thoại cho dì, nói là hơn chín giờ tối mới về đến nhà, muốn ăn cơm tối ở nhà, bảo chúng ta giữ lại chút đồ ăn cho nó, dì nghĩ bên này để trống lâu như vậy, muốn tới lấy chút đồ ăn trong tủ lạnh về. Hôm trước mua cho nó hai con gà trống nhỏ đặt trong ngăn đông, còn có chút rau dưa, để lâu sợ hỏng..."
Trương Hồng Hà chỉ chỉ chiếc xe tải nhỏ trống không ở cửa ra vào, có chút ngượng ngùng, "Dì kéo cả xe đến chở đây."
La Vũ Vi hiểu: "À ... như vậy sao, vậy... dì lấy đồ ăn đi, có cần cháu giúp đỡ không?"
Trương Hồng Hà suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng, "Quên đi, dì không lấy đâu, cháu đang ở đây mà, cháu cứ sử dụng những đồ ăn kia đi."
Đương nhiên La Vũ Vi không đáp ứng: "Dì, dì lấy đi, cháu không ăn nhiều đồ ăn như vậy, vốn dĩ cháu không biết nấu cơm, cháu có thể gọi đồ ăn bên ngoài."
Lời này không nói còn tốt, sau khi nói xong, Trương Hồng Hà nóng nảy: "Tại sao phải gọi đồ ăn bên ngoài chứ? Trong nhà đều có đồ ăn! Nếu cháu không biết làm, để Uông Nhận làm cho cháu ăn, tuy rằng trình độ nấu ăn của thằng bé kém dì và ba nó, nhưng cũng coi như tạm được trong đám bạn cùng lứa tuổi."
La Vũ Vi sững sờ nói: "Cháu đã ăn mì anh ấy nấu, còn có cháo."
Trương Hồng Hà không biết La Vũ bị viêm dạ dày, sốt ruột nói, "Thằng nhóc này thật kỳ cục, dì đi phê bình nó giúp cháu! Dì nói với cháu, nó nướng cá không tệ, thịt nướng cũng được, để dì bảo nó nướng cho cháu ăn, con gà trống nhỏ đó, có thể hầm có thể xào, cũng có thể nấu canh, lúc đó là giết sống, đặc biệt tươi mới, Uông Nhận đều biết làm!"
Đầu óc La Vũ Vi choáng váng: "Dì à, dì quá khách khí, cháu ngại quá, công việc của Uông Nhận bận rộn như vậy..."
"Bận thì bận, công việc chính là công việc, cũng không phải trong cuộc sống chỉ có công việc, còn phải ăn cơm mà!", Trương Hồng Hà nghiêm túc nói, "Dì biết người trẻ tuổi các cháu có áp lực công việc rất lớn, nhưng dì vẫn luôn nói với Uông Nhận, nếu công việc ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống, còn ảnh hưởng đến sức khỏe, vậy không làm công việc này cũng được, có thể đổi mà! Không phải sao?"
La Vũ Vi nghe mà hồ đồ, không hiểu sự nhiệt tình của dì Trương bắt đầu từ đâu, sự bài xích và lạnh lùng trong dự đoán chưa bao giờ xuất hiện, dì Trương vẫn nhiệt tình như vậy, cũng không vì cô ở trong nhà Uông Nhận mà có chút cảnh giác hay không vui.
Lúc này, Trương Hồng Hà lấy điện thoại di động ra, nói: "Đến, Tiểu La, chúng ta thêm wechat, lúc dì đi du lịch, mỗi ngày đều sẽ đăng ảnh lên vòng bạn bè, cháu phải like nha!"
La Vũ Vi: "À à, được, dì."
Hai người phụ nữ thêm wechat với nhau, Trương Hồng Hà trực tiếp mở camera tự sướng, tiến đến bên cạnh La Vũ Vi: "Đến đây, chúng ta chụp ảnh gửi cho Uông Nhận xem! Để cho nó sợ muốn chết."
La Vũ Vi: "Hả?!"
Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện hai khuôn mặt hồng hào, Trương Hồng Hà mở hình thức chụp ảnh tự sướng có filter dễ thương, khuôn mặt La Vũ càng nhỏ, làn da càng mềm, mắt càng lớn, điểm chết người chính là trên đầu còn đội một cái nơ bướm màu hồng thật lớn, Trương Hồng Hà cũng giống như vậy.
La Vũ Vi: "......"
Hai người phụ nữ sóng vai ngồi trên sô pha, Trương Hồng Hà thân thiết kéo cánh tay La Vũ Vi, liên tục chụp vài tấm. Ngay từ đầu La Vũ Vi không cười, khuôn mặt mộc mạc, sau đó thấy dì Trương cười đến đặc biệt sáng lạn, mới thử nhếch khóe miệng lên, rốt cục chụp được mấy tấm ảnh có biểu tình không tệ.
Trương Hồng Hà trực tiếp gửi ảnh cho Uông Nhận, La Vũ Vi quay đầu đi, không dám tưởng tượng sau khi Uông Nhận nhận được ảnh sẽ có cảm tưởng gì.
Trương Hồng Hà cất điện thoại di động, quay đầu nhìn La Vũ Vi, kéo tay cô vỗ một cái, chậm rãi nói: "Thật ra... dì đã xem ảnh chụp chung của cháu và Uông Nhận."
La Vũ Vi: "Hả?!"
Cô phát hiện mình luôn ở trong trạng thái giật mình, ép bản thân bình tĩnh lại, hỏi: "Dì xem ảnh chụp gì vậy ạ?"
"Chính là ở Thượng Hải, cháu mặc một chiếc váy đen, Uông Nhận mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng, cháu quên rồi sao?" Trương Hồng Hà cười đến mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm, tuyệt không sợ lộ ra nếp nhăn đuôi cá, "Là Uông Nhận đưa cho dì xem, lúc đó dì đã cảm thấy cháu càng ngày càng xinh đẹp, bây giờ nhìn thấy người thật, còn đẹp hơn so với ảnh chụp!"
La Vũ Vi: "......"
Cô thật sự không hiểu nổi thao tác của Uông Nhận, thì ra anh đã sớm nói với dì Trương chuyện anh lại gặp cô?
Lúc đó anh nghĩ cái gì? Dì Trương sẽ nghĩ như thế nào? Cả gia đình đều mất trí nhớ sao?
Trương Hồng Hà cầm lấy tay La Vũ Vi: "Tiểu La, dì muốn hỏi cháu một vấn đề cá nhân, được không?"
La Vũ Vi: "Có thể, dì, dì hỏi đi."
Trương Hồng Hà nhìn vào mắt cô: "Bây giờ cháu vẫn độc thân sao?"
La Vũ Vi không muốn nói dối, gật gật đầu: "Vâng ạ."
Trương Hồng Hà lại cười: "Có nghĩ tới tìm đối tượng hay không? Cháu đã hai mươi tám rồi đúng không? Không kém nhiều lắm, có thể tìm được rồi."
"Dì à, cháu..." La Vũ Vi rũ mắt xuống, không dám đối diện với Trương Hồng Hà, "Gần đây công việc của cháu còn chưa ổn định, tạm thời còn chưa có dự định về phương diện này, hơn nữa ... dì cũng biết tình huống của cháu, thật ra rất khó tìm..."
Càng về sau, giọng nói của cô càng lúc càng thấp, Trương Hồng Hà biết cô đang tự vạch trần vết sẹo, trong lòng đau lòng, nhưng vẫn quyết định nói: "Không khó tìm đâu, cháu vừa xinh đẹp lại có năng lực, tuổi còn trẻ, sức khỏe tốt, còn có một căn nhà nhỏ, điều kiện quá tốt! Có thể tìm được rất nhiều đàn ông tốt."
Trong lòng La Vũ Vi đặt thêm chú thích cho dì Trương -- ngoại trừ Uông Nhận.
Kết quả, Trương Hồng Hà nói: "Nếu cháu có ý định tìm đối tượng, hay là... nhìn Uông Nhận nhà dì xem?"
La Vũ Vi thật sự muốn nhảy dựng lên!
Trương Hồng Hà giống như một người dẫn chương trình, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm: "Uông Nhận người này, rất nhiều tật xấu, nhưng nói tóm lại, coi như là một thanh niên năm tốt, vóc dáng cao, dáng vẻ không tệ, học vấn không cao không thấp, công việc cũng ổn, điều kiện kinh tế nhà chúng ta xem như bình thường ở Tiền Đường, nhưng Uông Nhận tuyệt đối không thành vấn đề. Điều này dì có thể cam đoan, từ nhỏ thằng bé đã là học sinh hiếu học, không đánh nhau, không hút thuốc lá, không đánh bạc, giữ mình trong sạch, chỉ là thỉnh thoảng sẽ uống chút rượu, nhưng không nghiện, uống rượu thì tuyệt đối sẽ không lái xe, không có bất kỳ ghi chép phạm tội nào, tổ tiên ba đời đều là lương dân, cháu có muốn... cân nhắc một chút không?"
La Vũ Vi muốn điên rồi: "Dì à, cháu..."
Lúc này, điện thoại của Trương Hồng Hà vang lên, cứu vớt La Vũ Vi sắp sụp đổ.
Điện thoại là Uông Nhận gọi tới, Trương Hồng Hà nhận máy, lớn tiếng kêu: "Alo! Tiểu Gâu Gâu?"
Uông Nhận đang ngồi trên xe taxi đến sân bay, vừa nhìn thấy ảnh mẹ gửi tới, vô cùng đau đầu, anh không biết tại sao mẹ lại đột nhiên chạy đến nhà, cũng không biết mẹ sẽ nói gì với La Vũ Vi, nhưng anh có thể xác định một chút, mẹ sẽ không làm tổn thương La Vũ Vi, cho nên cũng không quá mức lo lắng.
Uông Nhận nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh gọi điện thoại: "Mẹ, hôm qua cô ấy mới dọn đến, mẹ đừng dọa cô ấy, nếu mẹ đến đưa cho con cái gì, hoặc là lấy cái gì, làm xong thì về trước đi. Chuyện của con và cô ấy, con muốn tự mình xử lý, mẹ tin con, con sẽ rất nghiêm túc đối đãi với chuyện này. Còn nữa... mẹ đừng bảo cô ấy về nhà ăn cơm, cũng đừng để ba đến chỗ con, con không muốn gây quá nhiều áp lực cho Tiểu La, mẹ không nên gấp gáp, con cũng không gấp gáp, chúng ta đều cứ từ từ, được chứ?"
Trương Hồng Hà: "Mẹ biết rồi, con trai, vậy mẹ về trước đây, con tự mình cố gắng lên đi."
Uông Nhận không lớn tiếng ồn ào, cho nên La Vũ không nghe thấy lời anh nói ở đầu dây bên kia, chỉ có thể nhìn thấy biểu tình biến hóa của dì Trương.
Trương Hồng Hà nghe điện thoại xong, tỉnh táo lại từ trạng thái tiêm máu gà, mỉm cười nói với La Vũ Vi: "Dì thật sự có chút sốt ruột, ngại quá Tiểu La, để cháu chê cười rồi."
Bà đứng dậy, "Cháu tiếp tục xem TV đi, dì về trước đây, có thể lần sau gặp mặt sẽ là lễ Quốc Khánh rồi, dì sẽ mang quà cho cháu, cháu cũng phải nhớ like cho dì nha!"
La Vũ Vi cũng đứng lên theo: "À ... Vâng, dì."
Trương Hồng Hà không nói nhảm nữa, đi tới cửa ra vào thay giày, mang theo xe kéo nhỏ trống không ra cửa, quay đầu lại nói tạm biệt với La Vũ Vi.
La Vũ Vi đứng ở cạnh cửa tiễn bà, Trương Hồng Hà tới vội vàng, đi cũng nhanh, không dây dưa dài dòng một chút nào, chỉ để lại một La Vũ Vi đang bối rối.
"A -- trời ạ!!" Hơn nửa ngày La Vũ Vi mới tỉnh lại, đứng không được, ngồi cũng không xong, ở trong phòng khách rối rắm xoay tròn, cuối cùng bổ nhào lên sô pha, cầm lấy gối ôm che đầu mới miễn cưỡng ném phần xấu hổ kia ra sau đầu.
Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, đưa tay sờ vào điện thoại, mở wechat ra, quả nhiên có tin nhắn do Uông Nhận gửi tới, là mấy phút trước.
[Uông Nhận]: Xin lỗi, anh không biết mẹ sẽ đến nhà, bà không nói trước với anh, anh và ba mẹ rất thân thiết, vân tay của họ đều có thể mở cửa nhà. Thỉnh thoảng mẹ sẽ đến đưa đồ ăn cho anh, có lúc cũng sẽ đến giúp đỡ quét dọn vệ sinh một chút, trước đây anh không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ ý thức được, anh và họ nên duy trì cảm giác biên giới nhiều hơn một chút, sau này anh sẽ nói với họ, nếu muốn tới đây phải được sự đồng ý của anh, anh cam đoan về sau sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay nữa.
Còn nữa, mặc kệ mẹ anh nói gì với em, anh hy vọng em đều có thể tin anh, đừng để bà ảnh hưởng, quyền chủ động vĩnh viễn nằm trong tay em, anh tôn trọng mọi quyết định của em.
[Uông Nhận]: Tối nay anh sẽ không về phủ Khải Duyệt, em khóa trái cửa đi, như vậy sẽ an toàn hơn một chút, hiện tại anh đang trên đường ra sân bay, máy bay cất cánh lúc 5 giờ 45, hạ cánh lúc 8 giờ, buổi tối khoảng 9 giờ rưỡi sẽ về đến nhà, đến lúc đó nếu em còn chưa ngủ, anh muốn gọi điện thoại cho em, được không?
La Vũ Vi ghé vào sô pha, gõ vài chữ.
[La La]: Được, em chờ điện thoại của anh.
Uông Nhận trả lời rất nhanh.
[Uông Nhận]: Không giận anh chứ?
[La La]: Không có
[Uông Nhận]: Vậy là tốt rồi, anh mang quà cho em, chút quà nhỏ, tìm cơ hội sẽ đưa cho em [Vui vẻ]
[La La]: Đi công tác một ngày còn mang quà cho em?
[Uông Nhận]: Mua ở cửa hàng ven đường, rất đáng yêu, không đáng tiền [cười trộm]
[La La]: [Miêu Miêu Manh Manh]
[Uông Nhận]: [Manh Manh Cẩu Cẩu]
[La La]: Em nghe mẹ anh gọi anh là Tiểu Gâu Gâu.
[Uông Nhận]: [Mồ hôi]
[La La]: Tiểu Gâu Gâu, tiểu Gâu Gâu, tiểu Gâu Gâu!
Uông Nhận ngồi trên xe taxi đưa tay lên miệng, nhịn không được cười ra tiếng.
[Uông Nhận]: [Cún con tủi thân]
[La La]: [Sờ sờ đầu]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");