Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Y tá nam đẩy giường đến bên giường 12, y tá phát hiện trên giường không có gì, hỏi: "Không mua đệm sao? Phải trải hai cái."
Tiểu Ngô ngẩn ngơ, Trương Hồng Hà vội vàng nói: "Tôi có đệm, hôm qua đã mua rồi, Uông Nhận, mau trải lên giúp mẹ."
Uông Nhận lấy ra hai gói đệm hộ lý hoàn toàn mới từ trong tủ đầu giường, đó là đồ dùng sau phẫu thuật Trương Hồng Hà chuẩn bị cho mình, Uông Nhận dựa theo phân phó của y tá, trải một cái trên gối, một cái trải ở vị trí mông.
Y tá nam hỏi anh: "Anh là người nhà giường 12 sao?"
"Không phải tôi." Uông Nhận chỉ Tiểu Ngô, "Cô ấy mới đúng."
Y tá lại quay sang Tiểu Ngô: "Vậy cô lại đây, nâng bệnh nhân lên giường cùng tôi."
Tiểu Ngô ngây ngẩn cả người, không xác định hỏi: "Tôi?"
"Đúng vậy!" Y tá nam lớn tiếng nói, "Bệnh nhân bị gây mê toàn thân, một mình tôi làm sao nâng được? Tôi nâng đầu, cô nhấc chân, rất đơn giản, thoáng cái đã nâng lên được rồi."
"Tôi... tôi không biết! Tôi cũng không dám... " Tiểu Ngô theo bản năng muốn lùi bước, mắt thấy sắp khóc, Uông Nhận tiến lên một bước nói: "Để tôi nâng đi, cô ấy là con gái, sức lực nhỏ."
Y tá không có ý kiến, vì thế Uông Nhận đi tới cuối giường, y tá xốc chăn lên, Uông Nhận thấy La Vũ Vi đã thay bộ quần áo bệnh nhân màu trắng đan xen kia, cô rất gầy, quần áo bệnh nhân mặc trên người có vẻ đặc biệt rộng rãi, trong quần là một ống dẫn nước tiểu nối liền với túi nước tiểu, giữa thắt lưng và bụng buộc một vòng băng vải rộng, nhưng lại không nhìn thấy vết máu.
Uông Nhận nghe theo lời của y tá nam, cẩn thận ôm lấy hai đùi La Vũ Vi, chuẩn bị đưa cô lên giường bệnh.
"Một, hai, ba, lên!"
Y tá ở bên cạnh hô: "Cẩn thận cẩn thận, đừng đụng vào vết thương!"
Thời điểm nâng cả người La Vi Vũ lên, Uông Nhận chỉ cảm thấy rất nhẹ, gần như không tốn chút sức lực nào, cô gái đã được đặt ở trên giường 12.
Y tá giúp treo thuốc truyền dịch lên, lại mở máy theo dõi ở đầu giường, cuối cùng sửa sang lại túi nước tiểu của La Vũ Vi, đắp chăn cho cô, quay đầu nói với Tiểu Ngô: "Bây giờ cô ấy còn cắm ống dẫn nước tiểu, có lẽ phải đến ngày mốt mới có thể rút ra, người nhà có biết làm thế nào để rửa túi nước tiểu không?"
Tiểu Ngô mờ mịt lắc đầu, y tá liền nói đơn giản một chút, Uông Nhận đứng ở bên cạnh nghe, phát hiện La Vũ Vi cần một cái bô, xen vào hỏi: "Hình như cô ấy chưa chuẩn bị cái gì, ngoại trừ bô, còn cần mua cái gì nữa không?"
Y tá nói: "Anh có thể ra trạm y tá bên ngoài hỏi danh sách."
Uông Nhận đáp: "Được, cám ơn."
Lúc này, bác sĩ Trình đi tới, thấy Tiểu Ngô và Uông Nhận đứng bên giường 12, ngoại hình của Uông Nhận nhã nhặn, tuổi tác xấp xỉ La Vũ Vi, lại đang trao đổi với y tá, bác sĩ Trình liền hiểu lầm đây chính là "bạn trai" khoan thai đến muộn kia, trực tiếp mở miệng với anh: "Người nhà đến rồi sao? Vừa lúc nói với anh vài chuyện, phẫu thuật rất thành công, hiện tại dấu hiệu sinh mệnh của bệnh nhân tương đối ổn định, chỉ là lượng máu mà cô ấy mất quá lớn, truyền không ít máu trong quá trình phẫu thuật, hơn nữa là phẫu thuật mổ bụng, sau phẫu thuật cần thời gian rất dài để khôi phục vết thương..."
Uông Nhận biết vị nữ bác sĩ trung niên này hiểu lầm, muốn ngắt lời bà: "À, thật ra tôi..."
Bác sĩ Trình không có thời gian, không để ý tới Uông Nhận "chen miệng", tiếp tục nói tiếp, kể lại cặn kẽ toàn bộ quá trình phẫu thuật cho anh. Uông Nhận nghe xong thì không mở miệng được, bởi vì phát hiện ca phẫu thuật của La Vũ Vi không đơn giản như Dương tổng nói, thật ra quá trình vô cùng hung hiểm, nói cô đi qua quỷ môn quan một lần cũng không quá đáng.
Bác sĩ Trình nhìn La Vũ Vi trên giường bệnh, nói, "Bây giờ cần phải tĩnh dưỡng hồi phục, đối với cô ấy mà nói, nhất định phẫu thuật này sẽ có một chút ảnh hưởng, về thể chất, tâm lý, giống như vết sẹo trên bụng ...... tóm lại cô gái trẻ tuổi sẽ có chút để ý, cái này cần người nhà các anh phí nhiều tâm tư, nhất là anh, nhất định phải an ủi cô ấy thật tốt. Cũng may cô ấy còn trẻ tuổi, nền tảng thân thể không tệ, có lẽ qua hai ba tháng là có thể khôi phục cuộc sống bình thường."
Uông Nhận nhìn thấy trên màn hình điện tử đầu giường 12 đã hiện ra tin tức của bệnh nhân - - La Vũ Vi, nữ/26 tuổi.
Anh ma xui quỷ khiến mà hỏi ra một vấn đề: "Bác sĩ, tình huống này của cô ấy, tương lai có ảnh hưởng đến sinh sản không?"
"Cái này ... khó nói, mỗi người mỗi khác." Đương nhiên bác sĩ Trình sẽ không nói quá nhiều, "Vốn dĩ có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến sinh sản, trước tiên phải loại bỏ nguyên nhân của người đàn ông, nếu người phụ nữ không có bệnh gì khác, chỉ cần ống dẫn trứng bên kia không bị tắc, trên lý thuyết vẫn có thể thụ thai tự nhiên, nếu có tắc nghẽn, vậy trước tiên phải khơi thông. Nếu cô ấy có bệnh khác như buồng trứng suy yếu sớm, lạc nội mạc tử cung, mất cân bằng nội tiết, đủ loại, đó là một chuyện khác. Nhưng xác suất cô ấy bị viêm xoang sau khi phẫu thuật sẽ tương đối cao, điều này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến việc thụ thai."
Thấy Uông Nhận gật đầu, bác sĩ Trình thấm thía nói, "Chàng trai, nghe tôi khuyên một câu, nếu chưa xác định được có muốn có con hay không, nhất định sau này phải nhớ tránh thai, nếu không người chịu khổ vĩnh viễn đều là phụ nữ."
Uông Nhận á khẩu không trả lời được, Tiểu Ngô bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
Trương Hồng Hà một mực nghe bác sĩ nói chuyện, lúc này xấu hổ quay đầu đi.
Bác sĩ Trình lại nói với Uông Nhận những điều cần chú ý sau phẫu thuật, Uông Nhận không hề cố gắng giải thích thật ra anh không phải bạn trai của La Vũ Vi, nghĩ dù sao cũng phải có người biết những chuyện này, Dương tổng không có ở đây, nếu như ngay cả anh cũng không nghe, vậy ai tới nghe đây? Tiểu Ngô sao? Cô ấy trông như sắp sụp đổ rồi.
Sau khi giải thích xong mọi chuyện, bác sĩ Trình đi tới bên cạnh La Vũ Vi, khom lưng gọi cô: "Tỉnh chưa?"
Uông Nhận cũng tiến lại gần, thấy đầu La Vũ Vi xoay một vòng, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, cau mày nhẹ nhàng mở miệng: "Nghe được."
"Cô tên là gì?"
"La Vũ Vi."
"Bây giờ cảm giác thế nào?"
"Cảm giác... " Giọng nói của La Vũ Vi có chút khàn khàn, "Khát nước, muốn uống nước."
"Vẫn chưa thể uống, phải qua hai giờ nữa mới có thể uống."
La Vũ Vi hơi giơ tay phải lên ấn lên trán, có vẻ nôn nóng bất an: "Đau đầu..."
"Đau đầu là bình thường, hiện tại khẳng định cả người đều khó chịu, rất nhanh sẽ khỏi thôi." Bác sĩ Trình đã nhìn quen các loại phản ứng sau phẫu thuật, giọng điệu không có gợn sóng gì, "Vậy cô nghỉ ngơi thật tốt trước, có chỗ nào không thoải mái thì ngàn vạn lần đừng chịu đựng, để cho người nhà tới gọi chúng tôi, nghe thấy không?"
"Nghe được rồi."
Bác sĩ Trình hài lòng gật đầu, lại nói với Uông Nhận: "Đêm nay anh phải vất vả một chút, có một số bệnh nhân sẽ phản ứng khá lớn sau khi gây mê, nhất định phải chú ý quan sát, có việc gì thì bấm chuông gọi y tá."
Uông Nhận: "Tôi..."
Hình như lúc này nói gì cũng đã muộn.
Bác sĩ Trình và y tá rời khỏi phòng bệnh, Uông Nhận nhìn La Vũ Vi trên giường, lại nhìn Tiểu Ngô, cuối cùng quay đầu nhìn Trương Hồng Hà, Trương Hồng Hà thật sự muốn cười: "Con nhìn mẹ làm gì? Là tự con đến đó."
Uông Nhận: "......"
Anh nhất thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, dứt khoát giúp La Vũ Vi dịch chăn.
Tiểu Ngô ôm túi lớn ngơ ngác đứng ở bên giường bệnh, vài phút sau, cuối cùng Dương tổng cũng trở lại, còn dẫn theo một nữ hộ lý trung niên.
"Hôm nay không có hộ lý một chăm một, phải ngày mai mới có, tôi tìm một chị gái đến giúp đỡ, chị ấy là một chăm hai, đêm nay vất vả một chút, để chị ấy một chăm ba... Ôi! Tiểu La ra rồi!"
"Bác sĩ, bác sĩ..." Tiểu Ngô hồ đồ chỉ chỉ Uông Nhận, "Đều nói với anh ấy, em không biết cái gì hết!"
Uông Nhận và Dương tổng hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm, chẳng lẽ vừa rồi thật sự chỉ có mình anh chăm chú nghe bác sĩ nói chuyện?
Dương tổng: "Anh đẹp trai, tôi họ Dương, cậu tên là gì?"
Uông Nhận: "Tôi họ Uông, anh gọi tôi là Tiểu Uông là được."
Dương tổng đã ăn no, biết giữ Tiểu Ngô lại cũng không có tác dụng gì, phất phất tay bảo cô ấy về nhà, Tiểu Ngô như được đại xá, ôm túi xách chạy thật nhanh.
"Năng lực chịu áp lực của cô bé quá kém." Dương tổng lắc đầu, đặt mông ngồi trên ghế chăm sóc của giường 12, kể khổ với Uông Nhận, "Buổi chiều gọi điện thoại cho tôi vừa khóc vừa kêu, giống như đòi mạng, vốn dĩ tối nay tôi còn phải mời khách hàng ăn cơm, nhận được điện thoại của cô ấy thì lập tức chạy sang bên này, còn tưởng rằng Tiểu La bị làm sao."
"Phẫu thuật thật sự rất nguy hiểm." Uông Nhận ngồi xuống cuối giường mẹ, nói: "Vừa rồi bác sĩ nói với tôi một lần, nghe mà sợ."
Dương tổng nói: "Nhưng hiện tại tôi có chút không xoay chuyển được, Tiểu Uông cậu tới phân xử giúp tôi đi, chuyện này là do tôi tạo thành sao? Đứa bé là của tôi sao? Mang thai ngoài tử cung không phải là tai nạn lao động chứ? Mấy tiếng rồi, một người nhà cũng không tới, bạn trai cô ấy thật con mẹ nó không phải là người! Chuyện cậu ta làm ra lại muốn tôi đến chùi đít cho cậu ta, hạng mục của cậu ta quan trọng, thời gian của tôi không quý giá sao? Không phải nói tôi không muốn ở cùng Tiểu La, cô ấy là nhân viên của tôi, tôi rất coi trọng cô ấy, cô ấy xảy ra chuyện, nhất định tôi sẽ lo lắng, nhưng thứ tôi khó chịu chính là thái độ của bạn trai cô ấy! Cậu có thể hiểu được không? Nếu như thái độ của cậu ta tốt một chút tôi cũng sẽ không tức giận như vậy!"
Uông Nhận còn chưa nói tiếp, Trương Hồng Hà nghẹn nửa ngày đã bộc phát trước: "Còn không phải sao! Vừa rồi nghe điện thoại tôi tức đến nổ phổi! Nếu là con trai tôi, tôi không thể không đánh gãy chân nó, nếu là con gái tôi, khỏi bệnh tôi sẽ bảo nó chia tay với tên khốn kiếp kia, không! Thuốc tê hết tác dụng thì chia tay! Thật sự là quá đáng!"
Dương tổng giống như là tìm được tri âm, vỗ đùi "bốp bốp": "Đúng đúng đúng, chuyện khiến tôi tức giận chính là thái độ của thằng nhóc kia!"
Trương Hồng Hà nói năng có khí phách: "Đúng! Cậu ta thật sự không đáng tin cậy!"
Giọng hai người này không nhỏ, trong nháy mắt trong phòng bệnh trở nên sống động, nhóm nam nữ trung niên bắt đầu nhiệt liệt thảo luận, tiến hành phê phán 360 độ không góc chết đối với bạn trai của La Vũ Vi, Uông Nhận nghe thế là đủ rồi.
Trương Hồng Hà vẫn ngồi xếp bằng trên giường bệnh, tò mò hỏi Dương tổng, "Là người như thế nào vậy?"
Dương tổng lắc đầu nói: "Chưa thấy qua, Tiểu La đến chỗ tôi làm việc mới được hơn một năm, mặc dù nói là nhân viên của tôi, nhưng thật ra chúng tôi giống quan hệ hợp tác hơn, ngoại trừ làm việc cho tôi, cô ấy còn có thể làm chút chuyện riêng, tôi sẽ không đi quản cô ấy."
Trương Hồng Hà hỏi: "Công ty cậu làm bên lĩnh vực gì vậy?"
Bởi vì ơn bánh mì trước đó, Dương tổng cảm thấy Trương Hồng Hà là một người nhiệt tình, tính cách rất hợp với anh ta, vì vậy mở máy hát: "Công ty nhỏ của tôi làm giao dịch nghệ thuật, chính là giật dây bắc cầu, bán tác phẩm của một số nghệ sĩ trong nước cho khách hàng nước ngoài, hoặc là bán tác phẩm của nghệ sĩ nước ngoài cho ông chủ lớn trong nước, nói chung chính là dùng để sưu tầm cá nhân. Tôi có vài khách hàng sưu tầm được nhiều thứ tốt thì sẽ muốn tổ chức triển lãm, tôi liền tìm Tiểu La đến làm cái này. Cô ấy là một người quản lý, học thiết kế, ánh mắt rất độc đáo, giống như từ đại học đã bắt đầu làm nghề này, một cô gái vô cùng có năng lực. Bình thường rất ít khi chúng tôi gặp mặt, hầu như cô ấy đều ở bên ngoài, ngay cả gặp mặt cô ấy cũng khó, làm sao có thể gặp được bạn trai cô ấy?"
Chị Từ nói: "Cậu nói cô gái này có ánh mắt độc đáo, nhưng tôi thấy ánh mắt tìm đối tượng của cô ấy không tốt chút nào, căn bản người đàn ông kia không để cô ấy ở trong lòng, giải phẫu lớn như vậy, họa là do cậu ta gây ra, vậy mà không tới, làm sao có thể phó thác cả đời cho người như thế?"
Trương Hồng Hà khịt mũi coi thường, "Vừa nãy cô có nghe cậu ta nói không? Thằng nhóc đó còn có mặt mũi hỏi 'Có thể ảnh hưởng đến sinh sản hay không', cậu ta cũng không ngẫm lại chuyện này là do ai gây ra!"
Vẻ mặt chị Từ đau khổ nói: "Nhưng cô gái này đã như vậy rồi, nếu chia tay, sau này cô ấy rất khó tìm đối tượng khác, trên bụng có sẹo lớn như vậy, muốn giấu diếm cũng không được, rất nhiều đàn ông đều kiêng kị chuyện này."
Trương Hồng Hà gật đầu nói: "Khó tìm cũng không thể tìm loại đàn ông không có trách nhiệm này! Cậu ta chính là loại người nhà sẽ tự chủ trương cho buông tha trị liệu, giao mạng vào trong tay loại người này thật dọa người! Còn không bằng bạn bè của cô gái này! Người ta cũng đang đi công tác, nhưng không phải lập tức liền mua vé máy bay trở về sao, cũng không phải là không về được! Thằng nhóc kia chính là không muốn trở về!"
Chị Từ thở dài: "Tôi từng nghe qua một câu nói, một đôi vợ chồng vô sinh, nếu như là nam không thể sinh, phần lớn nữ đều sẽ chịu đựng, nhận nuôi, dù sao cũng sẽ không rời đi. Nhưng nếu nữ không thể sinh, phần lớn nam đều sẽ ly hôn, có thể đối với bọn họ mà nói, nối dõi tông đường mới là quan trọng nhất."
Chồng cô ấy yếu ớt nói: "Cái này cũng không nhất định."
Chị Từ trừng anh ta: "Tôi chỉ nói phần lớn, ông đừng tranh cãi với tôi."
Trương Hồng Hà nói: "Đúng là không nhất định, nhưng chắc chắn thằng nhóc họ Thẩm kia là loại người này!"
Chị Từ nhìn về phía giường 12, lo lắng nói: "Về sau cô gái này phải làm sao bây giờ."
La Vũ Vi lẳng lặng nằm, nhắm mắt lại, giống như hoàn toàn che đậy tiếng ồn xung quanh.
Uông Nhận không tham gia thảo luận, yên lặng đi đến bên giường 12 nhìn cô. Nói thật, vào lúc này, cái đẹp và cái xấu đã tách rời khỏi một người, cho dù là quan sát khuôn mặt La Vũ Vi ở khoảng cách gần, Uông Nhận cũng không thấy rõ mặt mày ngũ quan của cô, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng mũi còn cài bình dưỡng khí, tóc tai tán loạn bởi vì ra mồ hôi, cả người lộ ra một cảm giác tiều tụy bệnh nặng quấn thân.
La Vũ Vi giống như đang nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên híp mắt, miệng phun ra vài câu mơ hồ không rõ, Uông Nhận không nghe rõ, không thể không cúi người xuống, hỏi: "Cô nói cái gì?"
"Không cần Poppy nhảy, ghét Poppy nhảy." La Vũ Vi nói, "Tô Đả, hôm nay không luyện cái này."
Uông Nhận biết cái gì gọi là Poppy nhảy, nghi hoặc hỏi: "Cô đang tập thể dục sao?"
La Vũ Vi lại nói: "Kim loại, kim loại không được, thử thủy tinh xem, thủy tinh trong suốt."
Uông Nhận: "Hả?"
La Vũ Vi: "Đó không phải trừu tượng, đó là biểu đạt nội tâm của nghệ sĩ. @ #¥%... Cậu xem không hiểu cũng không sao, nếu người người ... xem hiểu, đây sẽ không phải là tác phẩm nghệ thuật."
Uông Nhận nghe mà không hiểu: "Có ý gì?"
"Thẩm Quân Trì, Thẩm Quân Trì..." La Vũ Vi hỏi một đằng trả lời một nẻo, đột nhiên gọi ra một cái tên, Uông Nhận từng nghe qua cái tên này trong điện thoại của Dương tổng, có lẽ là bạn trai của La Vũ Vi.
"Bây giờ cậu ta không có ở đây." Uông Nhận nói, "Cô nghỉ ngơi cho tốt, rất nhanh cậu ta sẽ đến thăm cô."
"Em khó chịu... " La Vũ Vi lại một lần nữa giơ tay lên bên má, sờ lấy mặt nạ dưỡng khí, muốn kéo nó xuống, Uông Nhận vội vàng ngăn lại, nắm lấy tay phải của cô nói: "Đừng lộn xộn, cô đang ở phòng bệnh, vừa mới phẫu thuật xong, phải dùng mặt nạ dưỡng khí."
Dường như căn bản La Vũ Vi không thèm để ý Uông Nhận trả lời, lại đổi đề tài: "Đói quá, muốn ăn, ăn..."
Uông Nhận nghe hiểu những lời này, hỏi: "Cô muốn ăn gì?"
"Hạt dẻ rang đường." La Vũ Vi nuốt nước miếng, híp mắt nhìn về phía anh, "Tôi muốn ăn hạt dẻ rang đường."
"Ừm... muốn ăn là chuyện tốt, có điều bây giờ cô vẫn chưa ăn được mấy thứ này." Uông Nhận hạ giọng, dịu dàng nói, "Tôi đoán gần đây cô chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, chờ sức khỏe của cô khỏe lại, tôi mua hạt dẻ rang đường cho cô."
Cách mặt nạ dưỡng khí, Uông Nhận cảm thấy La Vũ mỉm cười, cô đột nhiên nói: "Hoa sen nở rồi, đẹp quá."
Mùa đông giá rét lấy đâu ra hoa sen? Cuối cùng Uông Nhận cũng kịp phản ứng, có lẽ đây là triệu chứng sau khi La Vũ bị gây tê, đang nói mê sảng.
Anh nhìn về phía hộ lý tên là chị Tiền đang canh giữ cuối giường, hỏi: "Chị à, có phải bệnh nhân mới làm phẫu thuật xong đều sẽ nói mê sảng hay không?"
"Đúng vậy." Giọng nói của chị Tiền mang theo chút khẩu âm, "Không cần để ý, chính cô ấy cũng không biết cô ấy đang nói cái gì, tỉnh lại sẽ quên sạch, ngủ một giấc là tốt rồi."
Nhưng Uông Nhận không thể không để ý tới La Vũ Vi, thậm chí anh còn kéo ghế chăm sóc của giường 11 đến bên giường 12, ngồi xuống, bắt đầu câu được câu không mà "nói chuyện phiếm" cùng La Vũ Vi.
Anh nhớ rõ lời bác sĩ nói, bác sĩ nói, sau khi phẫu thuật mấy giờ, hiệu quả gây mê của bệnh nhân còn chưa giảm, nếu các chỉ số trên máy theo dõi đều tương đối ổn định, oxy trong máu bình thường, vậy cô muốn ngủ thì để cho cô ngủ, nhưng mà, cách nửa giờ hoặc một giờ nhất định phải đánh thức cô, tâm sự cùng cô, để cho bệnh nhân bảo trì trạng thái tỉnh táo sẽ an toàn hơn, đợi đến khi hiệu quả thuốc tê rút đi, lại để cho cô ngủ.
La Vũ Vi hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, câu trước còn đang nói quán cà phê nào làm cà phê ngon, câu tiếp theo đã bắt đầu nói tiếng Anh, ở giữa xen lẫn hừ hừ, lúc thì nói đau đầu, lúc thì nói khát nước, đói bụng, Uông Nhận không hề mất kiên nhẫn, nhẹ giọng nhỏ nhẹ theo cô, dỗ dành cô.
Vốn dĩ Trương Hồng Hà đang nói chuyện phiếm với Dương tổng, vừa quay đầu lại đã phát hiện con trai mình ngồi xuống bên giường bệnh của La Vũ Vi, chị Tiền không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng dựa vào vách tường, Trương Hồng Hà sửng sốt một chút, gọi Uông Nhận: "Gâu Gâu, con đang làm gì vậy? Nơi này không có chuyện gì của con, hay là con về trước đi."
Uông Nhận phục hồi tinh thần lại, đúng vậy, anh không cần ở lại buổi tối với mẹ, La Vũ Vi cũng đã làm xong phẫu thuật, nửa đêm trước là Dương tổng và hộ lý chăm sóc, nửa đêm sau bạn tốt của cô sẽ đến thay ca, quả thật nơi này không có chuyện gì với anh, vì sao anh còn không đi?
Anh ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, sau khi bốn mắt nhìn nhau, Uông Nhận nói: "Hay là ... đêm nay con ngủ ở đây với mẹ?"
Trương Hồng Hà há miệng, một lúc lâu sau bật ra hai từ: "Được rồi, tùy con."
Con trai bà nên đương nhiên bà là người hiểu rõ nhất, Uông Nhận có một trái tim từ bi, anh chính là không yên lòng về La Vũ Vi, cho dù bọn họ chỉ là hai người xa lạ như bèo nước gặp nhau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");