Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); La Vũ Vi kinh ngạc phát hiện, nụ hôn của Uông Nhận lại hoàn toàn khác với cảm giác mà anh thường làm cho người ta cảm thấy.
Trong ảo tưởng của cô, quân tử nhẹ nhàng như Uông Nhận, hôn môi cũng nên dịu dàng như nước, hàm chứa tình cảm, ngậm mật, khắc chế mà ẩn nhẫn. Nhưng sự thật là, nụ hôn của anh bá đạo lại hung mãnh, cực kỳ có tính xâm lược, căn bản không cho phép cô chống cự, đầu lưỡi mềm mại giống như công thành nhổ trại nhanh chóng cạy mở hàm răng của cô, trong lúc giao phong, chiếm thế thượng phong.
Tay trái anh ôm eo cô, tay phải để sau gáy cô, sức mạnh của người đàn ông không thể khinh thường, La Vũ Vi muốn trốn về phía sau một chút cũng không làm được, chỉ có thể bị anh vững vàng ôm vào trong ngực, thừa nhận hơi thở ùn ùn kéo đến của anh.
Chỉ là, trong lúc lơ đãng anh vẫn tiết lộ sự trúc trắc của mình, cho La Vũ Vi cơ hội phản kích, cô dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc anh, như có như không mà mút đôi môi mềm mại của anh.
"Ưm... " Cô nghe thấy tiếng rên rỉ đè nén trong cổ họng anh.
"Ưm... " Anh nghe thấy tiếng rên rỉ mềm mại của cô.
Anh nghĩ, cô thật đúng là một con thỏ tinh có pháp lực cao cường.
Càng hôn Uông Nhận càng không chống đỡ nổi, hô hấp của anh càng ngày càng nặng, cả người đều nóng lên, biết nếu còn hôn tiếp sẽ xảy ra chuyện, lúc này mới lưu luyến buông môi La Vũ Vi ra.
Hai người lần lượt mở mắt, phát hiện tư thế của bọn họ đã thay đổi, chẳng biết từ lúc nào, La Vũ Vi đã ngồi ở trên đùi Uông Nhận, hai tay vòng quanh cổ anh, tầm mắt từ dưới lên trên biến thành từ trên xuống dưới.
Hai người đều thở dốc nặng nề, sắc mặt ửng hồng, trên môi còn hiện ra ánh nước, trong ánh mắt đối phương vẫn có ngọn lửa chưa tắt, rõ ràng lộ ra sự lưu luyến và khát vọng đối với nhau.
Bọn họ là một đôi nam nữ trưởng thành đủ thành thục, đều cảm nhận được dục vọng nảy sinh từ một nơi nào đó trong cơ thể, chỉ là bọn họ cũng biết, bây giờ còn chưa phải lúc, muốn có một phần tình cảm chậm rãi, không thể nóng lòng nhất thời.
*Phát hồ tình, chỉ hồ lễ, còn nhiều thời gian.
*Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó
La Vũ Vi cúi đầu, dùng trán cọ cọ gò má Uông Nhận, đột nhiên mím môi cười, trong ánh mắt lộ ra ý chế nhạo, hỏi: "Uông tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Uông Nhận đỏ mặt, mạnh miệng nói: "Vấn đề này, hẳn là anh nên hỏi em, em cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy... rất tốt." Giọng La Vũ Vi mềm mại, đưa tay xoa mái tóc đen của Uông Nhận, "Đây chính là nụ hôn đầu tiên của Renick, bị em cướp mất rồi." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Uông Nhận ôm eo cô, nhìn vào mắt cô: "Em biết là được, nhớ kỹ, phải chịu trách nhiệm với anh."
"Chịu trách nhiệm như thế nào?" La Vũ Vi lại bắt đầu giở trò xấu, ngón trỏ ấn lên môi anh, "Lấy thân báo đáp sao?"
"Cũng không phải là không thể." Uông Nhận nắm lấy tay cô, hôn lên đầu ngón trỏ, còn liếm móng tay màu tím phấn mới làm xong, mí mắt nhướng lên, nói, "Em ký nợ trước, đến lúc đó anh sẽ tính với em."
La Vũ Vi: "Vậy em quỵt nợ thì làm sao bây giờ?"
"Không bao giờ." Uông Nhận vùi mặt vào cổ cô, nhắm mắt lại, nói, "Bị anh bắt được, em đừng hòng chạy trốn nữa."
Lời này ... Trong lòng La Vũ Vi hơi lộp bộp một chút: "Nhưng chúng ta... hôm qua mới nói chuyện yêu đương."
"Không, anh luôn cảm thấy anh đã biết em từ rất lâu rồi." Uông Nhận ôm cô, thấp giọng nói, "Hai năm nay anh luôn nhớ em, hối hận vì đã để em chạy trốn. Em luôn lẩn trốn, luôn đẩy anh ra, còn gạt anh nói đi Bắc Kinh. Em biết không, thực ra sớm muộn gì em cũng sẽ lộ ra, mỗi tháng anh đều đi Bắc Kinh công tác, em có thể trốn được một lần hai lần, còn có thể trốn được ba lần bốn lần sao? Khi anh phát hiện mỗi lần em đều tìm cớ không gặp mặt anh, nhất định anh sẽ nảy sinh hoài nghi, nghi ngờ em không ở Bắc Kinh, cho nên sớm muộn gì chúng ta cũng gặp nhau ở Tiền Đường, đây là ông trời sắp xếp, em không chạy thoát đâu."
Trái tim La Vũ Vi mềm nhũn thành một vũng nước, ngoài miệng vẫn không buông tha người: "Cao, dán, chó."
"Cao dán chó là cao da chó, anh họ Uông." Uông Nhận cười nói, "Em cũng có thể gọi anh là Gâu Gâu giống như người nhà anh, em không cảm thấy nhũ danh này rất đáng yêu sao?"
La Vũ Vi khẽ cười, xoa mái tóc khô ráo rối tung của anh, vui vẻ gọi anh: "Gâu Gâu!"
Uông Nhận: "Có!"
La Vũ Vi: "Ha ha ha ha ha......"
Có lẽ giữa người với người thật sự có từ trường, thật ra La Vũ Vi cũng có cảm giác tương tự, giống như đã quen Uông Nhận từ lâu rồi, lúc gặp lại ở Thượng Hải, không muốn trốn tránh anh, một người đàn ông chân thành đáng yêu như vậy, phải làm thế nào một người phụ nữ có trái tim sắt đá mới có thể tránh được?
Cô bắt đầu cảm thấy may mắn, chính mình tu luyện còn chưa đủ cứng rắn, cuối cùng không thể bỏ qua đoạn nhân duyên tốt đẹp này.
Thời gian sau đó, La Vũ Vi và Uông Nhận cùng nhau xem chương trình giải trí, cô ngại ngồi mệt, dứt khoát nằm nghiêng trên sô pha, đầu gối lên đùi Uông Nhận, anh cũng ngồi lười nhác, ngón tay vuốt mái tóc dài của cô, cảm thấy giống như mình đang vuốt mèo... À, không đúng, là vuốt thỏ.
Nằm xem ti vi rất dễ ngủ gật, qua hơn nửa giờ, Uông Nhận cúi đầu phát hiện La Vũ Vi đang ngủ, anh sờ sờ mặt cô, đánh thức cô: "Nếu buồn ngủ thì đi ngủ đi, ngủ ở chỗ này rất dễ cảm."
La Vũ Vi dụi mắt bò dậy, còn duỗi lưng một cái, hỏi, "Anh không ngủ sao?"
Uông Nhận nói: "Anh đâu có ngủ sớm, còn chưa tới mười một giờ, em đi ngủ đi, anh xem bóng một lát, mười một giờ rưỡi về phòng."
"Được rồi, vậy em đi ngủ trước đây." La Vũ Vi đi vài bước lại quay đầu lại, "Ngày mai bảy giờ hai mươi em sẽ rời giường, chúng ta cùng nhau ăn sáng."
Uông Nhận cười gật đầu: "Được."
La Vũ Vi đi vào phòng vệ sinh, sau khi đi vào phòng khách, đột nhiên giống như buổi sáng lúc ra cửa, lại một lần nữa nắm khung cửa, chỉ lộ ra một cái đầu, cười tủm tỉm nói với Uông Nhận: "Gâu Gâu, ngủ ngon."
Uông Nhận vẫn lười biếng nằm trên sô pha, trong mắt mang theo nụ cười: "Ngủ ngon, ngày mai gặp."
——
Sáng thứ hai, thời tiết có thay đổi, Tiền Đường trong lành bị ảnh hưởng bởi một luồng không khí lạnh ở phía bắc liên tục hơn mười ngày, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, còn có mưa nhỏ.
Uông Nhận hấp hai mươi cái tiểu long bao làm bữa sáng cho mình và La Vũ Vi, cộng thêm một hộp sữa, một quả trứng gà, khi anh lại lấy ra một quả táo, La Vũ Vi cầu xin: "Em thật sự không ăn được nhiều như vậy!"
Uông Nhận nói: "Anh cắt thành miếng cho em, em ăn bao nhiêu cũng được, còn lại anh ăn, em phải bổ sung một chút vitamin, hôm qua đã không ăn trái cây, như vậy rất dễ táo bón."
La Vũ Vi: "......"
Uông Nhận ăn nhanh, sau khi ăn xong thì vào phòng thay quần áo, lúc đi vào vẫn là áo T-shirt quần ngắn, đi ra liền biến thành một người đàn ông tinh anh trong công việc, La Vũ Vi còn đang ngồi bên bàn ăn ăn sáng, miệng cắn nửa quả trứng gà, sau khi nhìn thấy anh, con ngươi đều phát sáng.
Bởi vì thời tiết đã lạnh hơn một chút, Uông Nhận mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu đen mà cô tặng anh, phía dưới là một chiếc quần tây màu đen, vạt áo sơ mi nhét trong quần, trên eo là một chiếc thắt lưng da đen đơn giản, kiểu tóc còn được chải chuốt, trên cánh tay khoác một chiếc áo vest mỏng màu xám, thân hình cao ngất kia thật sự có thể mê chết người.
La Vũ Vi nhanh chóng nuốt trứng gà, dùng khăn giấy lau miệng rồi chạy tới bên cạnh anh, hỏi: "Không đeo cà vạt sao?"
Uông Nhận nói: "Hôm nay cơ bản là làm việc, buổi sáng mở cuộc họp thường kỳ, buổi trưa có một cuộc họp video, không cần ra ngoài gặp khách hàng, có cần đeo cà vạt không?"
"Đeo vào sẽ rất đẹp!" La Vũ Vi nói, "Tin em đi, chọn màu xám, siêu đẹp trai."
Uông Nhận suy nghĩ một chút, nắm tay cô, nói: "Được, vậy em chọn giúp anh một cái."
La Vũ Vi bị Uông Nhận kéo vào phòng ngủ chính, nhớ tới đây là lần đầu tiên mình đến không gian riêng tư của anh, phòng của Uông Nhận lớn hơn phòng khách rất nhiều, có nhà vệ sinh và một phòng thay đồ, phong cách trang trí giống với các khu vực khác trong phòng, đồ dùng màu nhạt, phong cách châu Âu đơn giản, trong phòng bày một chiếc giường lớn rộng 1m8, đồ dùng trên giường là màu xám đậm đơn giản hào phóng.
Uông Nhận dẫn La Vũ Vi đến phòng thay đồ, mở ngăn kéo cà vạt cho cô xem: "Chọn đi, nhà thiết kế La."
Mười tám ô vuông, mười tám cái cà vạt màu sắc khác nhau, La Vũ Vi chọn trúng một cái cà vạt màu xám khói, lấy ra nói: "Cái này đi."
Uông Nhận đứng trước mặt cô: "Em thắt giúp anh."
La Vũ Vi trừng anh: "Em không biết thắt."
"Anh không tin." Giọng điệu của Uông Nhận tự tin, "Nhanh lên, anh sắp muộn rồi."
La Vũ Vi bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười giúp anh thắt cà vạt, đã rất lâu rồi cô không thắt cà vạt cho đàn ông, phải nhớ lại trình tự, sau khi thắt cà vạt lại giúp Uông Nhận, cô hỏi: "Có chặt không?"
Uông Nhận hơi nâng cằm lên: "Không sao."
Thắt cà vạt xong rồi, La Vũ Vi lại giúp anh sửa sang lại cổ áo sơ mi, ngẩng đầu lên, nói: "Thật đẹp trai!"
"Là quần áo đẹp, không phải anh đẹp trai." Uông Nhận ôm cô đến trước người, nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Vẫn luôn muốn hỏi em, vì sao lại mua áo sơ mi màu đen?"
La Vũ Vi nói: "Bởi vì... trong trí nhớ của em, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, anh mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, đặc biệt đẹp, ở Thượng Hải lại thấy anh mặc áo sơ mi trắng và áo sơ mi đen, cảm thấy anh mặc màu đen đẹp hơn, à, màu trắng cũng đẹp, chính là ... màu đen sẽ càng lộ ra khí chất."
Uông Nhận nhíu mày: "Anh có khí chất gì?"
La Vũ Vi nghiêm trang nói: "Một con Gâu Gâu lớn."
Uông Nhận bật cười cười, cúi đầu hôn: "Biết ngay em sẽ không nói được cái gì hay ho mà!"
La Vũ Vi không trốn thoát, chỉ có thể cầu xin tha thứ, "Anh mau đi làm đi, sắp muộn rồi!"
Quả thực thời gian không còn sớm, đã gần tám giờ mười lăm phút, Uông Nhận kéo cô ra khỏi phòng ngủ, xách túi máy tính lên, nói: "Vậy anh đi đây."
La Vũ Vi đuổi anh: "Đi đi, đi đi."
Uông Nhận thay giày trước cửa, lại quay đầu hỏi cô: "Buổi tối em muốn ăn gì không? Sau khi tan ca anh đi mua đồ ăn."
La Vũ Vi nói: "Anh cứ tùy ý, mua cái gì thì cứ làm cái đó, được không?"
"Cũng được." Uông Nhận nói, "Vậy nếu anh mua món anh không thường nấu, nấu không ngon thì đừng mắng anh."
La Vũ Vi chống nạnh: "Em từng mắng anh lúc nào?"
"Cái này không thể nói chắc được, hung dữ còn cắn người nữa." Uông Nhận sờ sờ cằm, anh đã cạo râu, khuôn mặt trắng nõn nhẹ nhàng khoan khoái, ngũ quan tinh xảo, phối hợp với một thân thuần đen, giống như một nam sinh mặt ngọc.
La Vũ Vi khẽ đẩy anh, "Mau đi làm đi, mỗi lần ra ngoài đều lải nhải lâu như vậy, không sợ muộn à?"
"Anh lải nhải lắm sao?" Uông Nhận vẫn không đi, "Nhanh như vậy đã chê anh lải nhải rồi sao?"
La Vũ Vi muốn sụp đổ: "Đi đi!"
"Còn chưa hôn một cái." Uông Nhận hơi cúi người, "Vợ đưa chồng đi làm, có nên hôn tạm biệt không?"
"Ai là vợ anh?" La Vũ Vi dùng đầu lưỡi xoay một vòng khắp khoang miệng, che miệng, nói, "Em không hôn, mới vừa ăn trứng gà, vẫn còn lòng đỏ trứng."
Uông Nhận vẫn không thẳng sống lưng: "Đi mà ... một chút thôi."
Anh chu môi lên, dáng vẻ đặc biệt đáng yêu, làm sao La Vũ Vi còn nỡ cự tuyệt, kiễng mũi chân nhanh chóng hôn lên môi anh, nói: "Có thể đi rồi chứ?"
Uông Nhận cười, xoa đầu cô: "Anh đi đây, tối gặp, ở nhà phải ngoan ngoãn."
La Vũ Vi khẽ xua tay anh: "Anh đi đi!"
Uông Nhận không trì hoãn nữa, cuối cùng cũng ra khỏi cửa, quay đầu vẫy tay với cô: "Bạn gái, tạm biệt."
La Vũ Vi bám khung cửa tiễn anh: "Bye bye."
Lại là một lần đưa tiễn gian nan, cuối cùng cửa lớn cũng đóng lại, trong lòng La Vũ Vi khẽ nhảy nhót, lúc trở về phòng khách ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
Trong phòng lớn chỉ còn lại một mình cô, chung quanh như là đột nhiên trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, La Vũ Vi khẽ chắp hai tay vuốt ve lồng ngực, hít sâu mấy hơi mới có thể đè xuống hạnh phúc sắp tràn ra.
Phải trân trọng những ngày nhàn nhã cuối cùng này, cô nghĩ, chờ cô đi làm, sẽ không có thời khắc thoải mái như vậy nữa, mấy ngày nay, cô quyết định tiếp tục làm một con cá muối.
——
Uông Nhận lái xe đến công ty, tòa nhà văn phòng cách phủ Khải Duyệt không xa, tính cả kẹt xe và đèn xanh đèn đỏ vào giờ cao điểm buổi sáng, đi xe khoảng hai mươi lăm phút, lúc đứng ở quầy lễ tân quẹt thẻ, vẫn chưa tới tám giờ năm mươi.
Quẹt thẻ xong, Uông Nhận đi tới vị trí làm việc, Alan đã ở đó, sau khi nhìn thấy anh, anh ta lập tức lại gần, chú ý tới bộ quần áo mới trên người Uông Nhận, hỏi: "Đây có phải là bộ Tiểu La tặng anh không?"
Uông Nhận lấy laptop từ trong túi xách ra, thu dọn đồ đạc trên bàn, trả lời ngắn gọn: "Ừm."
Alan dựa vào bàn làm việc, khoanh hai tay, nhìn Uông Nhận từ trên cao xuống, "Hôm qua... Hả?"
Uông Nhận cầm lấy chén trà và bình trà, hỏi ngược lại: "Nói cái gì vậy?"
Alan: "…."
Lúc này, Bảo Thành Tài đi tới, trong tay còn cầm một túi bánh trứng gà, nhìn thấy Uông Nhận liền nhảy tới: "Renick, hôm qua cậu đi hẹn hò với ai? Hỏi cậu cậu cũng không trả lời! Tìm đối tượng lúc nào vậy?"
Uông Nhận chậm rãi quay đầu nhìn anh ta: "Ai nói tôi và Tiểu La chia tay?"
Alan xen miệng, "Anh nói anh và cô ấy mỗi người một nơi, không dễ giải quyết, sẽ không có tiếp theo, có phải là chính anh nói hay không?"
Uông Nhận giả ngu: "Nói lúc nào?"
Cuối cùng Bảo Thành Tài cũng kịp phản ứng: "Ngày hôm qua! Là Tiểu La?!"
Uông Nhận không nhịn được, khóe miệng nhếch lên một chút: "Ừm, là Tiểu La, em và cô ấy đã ở bên nhau."
Bảo Thành Tài vừa vui vẻ lại bất ngờ: "Mẹ nó! Tiểu tử cậu rất lợi hại nha! Vậy mỗi người một nơi ...... giải quyết như thế nào?"
"Không xa." Uông Nhận cầm cốc nước và bình trà đi vào phòng trà, bước chân nhẹ nhàng, còn ném cho bọn họ một câu, "Cô ấy về Tiền Đường làm việc, hai người cứ chờ ăn kẹo cưới của em đi."
Bảo Thành Tài và Alan liếc nhau, đều ngây ra như phỗng.
Vài giây sau, Alan kích động vỗ đùi: "Em đã nói rồi, Tiểu La chính là bạch nguyệt quang của Renick!"
Bảo Thành Tài gặm bánh trứng gà, vừa ăn vừa nói: "Mặc kệ có phải là bạch nguyệt quang của cậu ấy hay không, nếu Uông Nhận thật sự có thể quyết định, vậy là chuyện tốt. Thằng nhóc này sống một mình nhiều năm như vậy, cô gái nào cũng không thích, thật vất vả mới thích một người, tôi thật hy vọng cậu ấy có thể thành công!"
Alan gãi đầu, nói, "Lão Bảo, em chuẩn bị sẽ kết hôn vào Tết âm lịch sang năm."
Bảo Thành Tài nghẹn một miếng bánh trứng gà trong miệng: "......"
Alan khoác lên vai Bảo Thành Tài, "Không biết Renick có được làm phù rể cho em không, nói không chừng, em sẽ bị anh ấy vượt qua."
Cũng chỉ trong một ngày ngắn ngủi, dường như cả công ty đều biết chuyện này – anh chàng đẹp trai nổi tiếng Renick ở bộ phận tiếp thị đã có chủ!
Chuyện này thật sự rất đáng ngạc nhiên, sau khi Uông Nhận tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền vào làm ở công ty này, năm năm qua vẫn luôn độc thân, lấy điều kiện tổng hợp của anh mà nói, thực sự khiến người ta khó hiểu.
Lúc mở cuộc họp thường kỳ, trên đường đến phòng họp, Uông Nhận gặp Miles, giám đốc bộ phận tiếp thị, ngay cả Miles cũng cười híp mắt hỏi anh: "Nghe nói cậu đang yêu?"
Lúc này Uông Nhận mới có chút ngượng ngùng: "À, đúng, vừa mới có bạn gái."
"Rất tốt, cậu cũng ba mươi rồi đi?" Miles vỗ vỗ vai Uông Nhận, "Ba mươi rồi, nên suy nghĩ chuyện chung thân đại sự, chúc cậu thành công."
Uông Nhận nở nụ cười: "Cám ơn."
Miles chuyển đề tài: "Renick, tôi nhớ cậu tốt nghiệp đại học A đúng không? Tuần sau đại học A tổ chức tuyển dụng vào mùa thu, công ty chúng ta sẽ tham gia hội nghị tuyển dụng tổng hợp vào thứ tư thứ năm, bộ phận thị trường bên này cũng muốn tuyển người, hôm đó tôi và Bob đã nói qua, để cậu dẫn đội đi cùng HR đến Đại học A bên kia, thế nào? Năm nay cậu mới thăng chức, vừa vặn nhân cơ hội này rèn luyện một chút."
Uông Nhận trấn tĩnh tinh thần một chút, nói: "Miles, cảm ơn anh đã tin tưởng tôi, chỉ là … tôi có thể tham gia tuyển dụng ở trường khác không?"
Miles nghi hoặc: "Tại sao?"
Uông Nhận do dự một chút, vẫn quyết định nói thật: "Bởi vì, lúc tôi học chính quy, từng nảy sinh mâu thuẫn với một người bạn ở trường học, lúc đó náo loạn khắp khoa, rất nhiều giảng viên đều biết tôi. Tôi cam đoan sự kiện lần đó không phải lỗi của tôi, đối phương cũng bị xử phạt theo quy định của trường, nhưng tôi vẫn không quá nguyện ý ... không muốn gặp lại một số giảng viên quen biết trước kia, còn có một số ... bạn học từng biết chuyện này. Tôi có thể đi nơi nào cũng được, ngoại trừ đại học A."
Miles là một người rộng lượng, tuy rằng không hiểu tâm lý của Uông Nhận lắm, nhưng nếu người ta bài xích như vậy, anh ta cũng không tiện miễn cưỡng. Toàn bộ công ty đều biết Uông Nhận có tính tình tốt, năng lực làm việc cũng đủ ưu tú, cho nên quyết định làm theo ý anh: "Được rồi, vậy tôi sẽ nói chuyện với Bob một chút, xem có nên cho cậu đi Thượng Hải tham gia tuyển dụng hay không, Thượng Hải có nhiều trường đại học, có lẽ chúng tôi phải phái một đội đi."
"Được rồi, Miles, cảm ơn vì đã thông cảm." Uông Nhận thở phào nhẹ nhõm: "Thật ngại quá, vì một số việc riêng của tôi mà làm rối loạn kế hoạch của công ty."
"Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi," Miles nói, "Chúng ta đi thôi, sắp có cuộc họp rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");