Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bên Trái - Hàm Yên
  3. Chương 46: Quan tâm
Trước /75 Sau

Bên Trái - Hàm Yên

Chương 46: Quan tâm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáu giờ rưỡi tối, Uông Nhận về đến nhà, đứng trước cửa nhà do dự một lúc, cuối cùng không dùng vân tay mở khóa, mà chọn bấm chuông cửa.

"Đinh linh đinh linh đinh linh......"

Cửa vào nhanh chóng mở ra, La Vũ Vi đứng sau cửa, mỉm cười nhìn anh: "Anh về rồi?"

Nghe giọng nói trong trẻo của cô, Uông Nhận cảm thấy mệt mỏi cả ngày đều bị quét sạch: "Ừm, về rồi."

Tay trái anh xách túi máy tính, trên cánh tay là áo khoác âu phục, tay phải xách một quả dưa hấu lớn, giao đồ cho cô, còn mình đi vào nhà thay giày.

La Vũ Vi ôm dưa hấu đặt lên bàn: "Hôm nay còn có dưa hấu ăn, thật tốt."

Uông Nhận nói: "Anh muốn ép nước dưa hấu cho em."

Anh nhìn một vòng chung quanh phòng khách, sáng sủa mà sạch sẽ, giống như La Vũ Vi lại quét dọn qua, trên bàn ăn còn có thêm một bó hoa tươi, trong phòng bếp thì vang lên tiếng máy hút khói, cả căn phòng không hề trống rỗng, vắng ngắt như trước đây, trở nên càng giống một gia đình.

La Vũ Vi tranh công với anh: "Em đã mua đồ ăn, đang hầm canh sườn nấm, hôm nay em muốn ăn đồ xào, thịt băm xào, đậu đũa xào, anh biết làm đúng không?"

"Biết làm, ăn đơn giản vậy sao?" Uông Nhận xoa đầu cô, "Cũng không cho anh cơ hội trổ tài."

La Vũ Vi đẩy anh vào phòng ngủ, "Anh đi thay quần áo trước đi, áo sơ mi này còn mới, đừng dính khói dầu, khó giặt."

Uông Nhận quay đầu lại: "Bọn họ đều nói áo rất đẹp."

La Vũ Vi kiêu ngạo ưỡn ngực: "Chắc chắn rồi! Cũng không nhìn xem là ai chọn."

Khóe miệng Uông Nhận nhếch lên, gần như muốn biến thành nụ cười vĩnh cửu: "Chờ anh một lát, thay quần áo xong anh sẽ đi nấu ăn."

Bữa tối hôm nay, La Vũ Vi nói muốn làm cùng Uông Nhận, sức khỏe của cô đã tốt hơn nhiều, chỉ cần uống thêm hai ngày thuốc điều trị dạ dày là có thể ngừng thuốc.

Hai người ở trong bếp vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, Uông Nhận kể cho La Vũ Vi nghe phản ứng của Bob và Alan sau khi biết anh yêu đương, chọc cho La Vũ Vi cười không ngừng, cô cũng kể cho anh nghe chuyện vặt vãnh buổi chiều lúc ra ngoài mua đồ ăn, trên đường về trời mưa rất lớn, có một ông chú lái xe điện đi bán hoa, hoa đều bị nước mưa làm ướt, La Vũ Vi liền mua một bó, hy vọng ông ấy có thể sớm bán hết về nhà.

Cô nhặt đậu đũa, hỏi Uông Nhận: "Tối mai anh đi Nam Xương, ban ngày có phải đi làm không?"

Uông Nhận nhìn cô một cái, "Tuần trước đi Bắc Kinh, anh có thể đi cùng em là bởi vì anh đã đổi vé máy bay, ban ngày mới rảnh rỗi. Ngày mai anh đi tàu cao tốc lúc bốn giờ rưỡi chiều, đương nhiên ban ngày phải đi làm, hơn nữa sáng mai còn phải ra ngoài gặp khách hàng, buổi chiều anh sẽ trực tiếp đi từ công ty."

La Vũ Vi hiểu: "À..."

"Đúng rồi, em có biết lái xe không?" Uông Nhận hỏi.

La Vũ Vi khẽ gật đầu: "Có chứ." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Uông Nhận cắt thái miếng thịt thành hạt lựu, nói: "Vậy lát nữa cơm nước xong, anh cùng em đi thử xe của anh một chút, ngày mai anh đón xe đến công ty, ngày mốt trời sẽ mưa, nếu em ra ngoài có thể lái xe của anh."

La Vũ Vi rung đùi đắc ý nói, "Đàn ông có hai thứ không thể cho mượn, xe và vợ."

Uông Nhận cười nói: "Vậy cho vợ mượn xe cũng không được sao?"

La Vũ Vi: "Anh đừng gọi bậy, quan hệ của chúng ta còn chưa được pháp luật bảo vệ đâu."

Uông Nhận: "Dù sao em cũng đi trước thử một chút, anh để lại chìa khóa xe cho em, ngộ nhỡ em có việc muốn ra ngoài, có xe sẽ tiện hơn."

Tinh thần La Vũ Vi đột nhiên chấn động: "À! Tối mai em hẹn cơm với Lý Nhạc San, bãi đậu xe của trung tâm mua sắm kia rất rộng, đúng là có thể lái được."

Uông Nhận suy nghĩ một chút, nói, "Em gặp Lý Nhạc San thì giúp anh xin lỗi cô ấy, tuần trước khi anh gọi điện thoại cho cô ấy giọng điệu có chút nóng nảy, lúc ấy quá nóng nảy, sau đó vẫn chưa xin lỗi cô ấy."

La Vũ Vi: "......"

Có thể bức một vị tiên sinh tốt như vậy nổi nóng, cô mới là người có lỗi.

La Vũ Vi đã nhặt xong đậu đũa, đặt rổ đậu vào tay Uông Nhận: "Không cần xin lỗi, Lý Nhạc San không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, căn bản không nhớ chuyện này."

"Lý Nhạc San là bạn tốt của em, hai ta ở bên nhau, anh và thầy Hạng cũng đã gặp nhau, bốn người chúng ta cùng ăn bữa cơm, em cảm thấy thế nào?"

"Chỉ cần không phải ăn loại thịt bò đắt tiền đó, em cảm thấy không thành vấn đề." La Vũ Vi nhớ tới bữa thịt bò kia liền đau lòng, "Anh cũng quá phá sản rồi, lần tới bốn người chúng ta ra ngoài chơi, ăn lẩu gì gì đó là được, mấy trăm tệ đã có thể ăn rất ngon, thật sự không cần tốn mấy ngàn đồng."

"Nhanh như vậy đã muốn tiết kiệm tiền giúp anh rồi sao?" Uông Nhận cười xấu xa, lắc mông sang bên phải đụng vào cô, "Được rồi, sau này đều nghe lời em."

La Vũ Vi cũng lắc mông về bên trái đụng anh: "Ai tiết kiệm tiền cho anh, tự luyến."

Sau bữa cơm tối, La Vũ Vi thật sự ngồi vào ghế lái chiếc Audi của Uông Nhận, Uông Nhận ngồi ở ghế phụ, hai người đi vòng quanh tiểu khu.

Vốn dĩ Uông Nhận còn muốn nói cho La Vũ Vi biết những việc cần chú ý khi lái chiếc xe này, sau khi đi một vòng, phát hiện kỹ thuật lái của La Vũ Vi vô cùng thuần thục, không cần anh nhắc nhở gì nữa, liền nhàn nhã làm một hành khách, khen cô: "Kỹ thuật rất tốt nha."

La Vũ Vi mỉm cười: "Em cũng là một lão tài xế."

"Em lái xe ở Thượng Hải sao?"

"Đúng vậy, trong công ty của em có mấy chiếc xe, lúc cần dùng thì trực tiếp lái là được."

Uông Nhận quay đầu nhìn cô: "Vậy bây giờ em về Tiền Đường rồi, có định mua xe không?"

La Vũ Vi nói: "Hẳn là phải mua, lát nữa suy nghĩ lại, lần này em muốn mua một chiếc xe năng lượng mới, không vội, ổn định mấy tháng rồi nói sau."

Uông Nhận nhất thời không nói gì, nhìn chằm chằm cần gạt nước đang vung trước kính chắn gió đến xuất thần, La Vũ Vi nói thêm một câu: "Anh đừng mua cho em, quà sinh nhật gì gì đó, em tuyệt đối sẽ không nhận, trước tiên tiêm phòng cho anh, đỡ phải cãi nhau."

Quả thật Uông Nhận có ý này, vừa mới ló đầu đã bị đánh cho ỉu xìu, khoa trương thở dài: "Ôi .... thật sầu!"

La Vũ Vi cười ha hả, mở radio trên xe, nói: "Thật yên tĩnh, nghe một bài đi."

Đang là một tiết mục âm nhạc buổi tối, một ca khúc vui vẻ vang lên trong xe, sau khi nghe vài câu La Vũ Vi cảm thấy có chút quen thuộc: "Đây là ca khúc gì?"

"Em từng nghe rồi." Uông Nhận nói, "Là bài hát của X, em quên rồi sao?"

La Vũ Vi bừng tỉnh đại ngộ: "À! Quả thật từng nghe......"

"Anh còn biết hát nữa." Tay phải Uông Nhận nhẹ nhàng đập vào đùi theo giai điệu, há miệng, thật sự ngâm nga theo tiếng hát của X:

"Anh tin rằng sẽ có một khoảnh khắc, em đột nhiên nhớ đến anh,

Sẽ cảm thấy thực ra anh rất dịu dàng, ngay cả mỉm cười cũng khiến người ta vui vẻ."

Giai điệu của bài hát này lanh lảnh, rất dễ học, ngón tay La Vũ Vi cũng gõ lên tay lái, hát cùng anh:

"Em tin rằng sẽ có một khoảnh khắc, anh đột nhiên thích em.

Sẽ cảm thấy thật ra em rất đáng yêu, ở bên em cũng không tệ."

Giờ này, đã qua giờ cao điểm, trên đường không có kẹt xe, mưa phùn lất phất, ánh đèn rực rỡ, xe vững vàng chạy trên đường, một đường thông suốt.

Bóng đêm lãng mạn, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường, trong xe nho nhỏ, hai bàn tay ăn ý nắm lấy nhau, ngón tay đan xen, ngón tay vuốt ve, chỉ vì nửa phút ngắn ngủi đó.

  ——

"Anh tin rằng sẽ có một khoảnh khắc, em đột nhiên sẽ thích anh..."

Tối thứ ba, La Vũ Vi khẽ hát, vung chìa khóa xe, đi tới một nhà hàng ở một trung tâm thương mại nào đó, gặp được Lý Nhạc San đã sớm ngồi ở bên cạnh bàn.

"Nơi này nơi này!" Lý Nhạc San vẫy tay với cô.

La Vũ Vi vừa ngồi xuống, Lý Nhạc San đã tiến lại, tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt cô.

"Trên mặt mình có gì sao?" La Vũ Vi mở camera trước điện thoại ra xem, cô trang điểm nhẹ, lúc ra cửa đã soi gương qua, rất xinh đẹp.

"Không có." Lý Nhạc San cười khúc khích, "Mình đang nhìn làn da của cậu, thật đẹp nha, xinh đẹp toả sáng, trong trắng lộ hồng!"

"Cũng không tệ lắm." Trong lòng La Vũ Vi ngọt ngào, mặt mày đều mang theo nụ cười, thấy vẻ mặt của Lý Nhạc San, thẹn thùng, "Cậu gọi món chưa?"

"Gọi một chút rồi."

Lý Nhạc San rót cho La Vũ Vi một chén trà, hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

La Vũ Vi nói: "Tối hôm đó, Uông Nhận và mình trao đổi với nhau một chút, nói hết ra. Anh ấy nói anh ấy muốn kết hôn, không quan tâm sau này có con hay không, nếu thật sự muốn có con, bọn mình có thể làm thụ tinh ống nghiệm, cũng có thể nhận nuôi, không có con thì hai người sống một mình, đều do mình quyết định. Mình không biết sau này anh ấy có hối hận hay không, chỉ nhìn từ bây giờ, mình tin tưởng anh ấy nói lời thật lòng."

Lý Nhạc San sợ hãi than: "Oa... Cậu cũng quá hạnh phúc rồi."

La Vũ Vi nhỏ giọng nói, "Mình đã gặp mẹ của Uông Nhận rồi, cậu biết đấy, lúc đó mẹ anh ấy cũng ở trong phòng bệnh, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, vốn dĩ mình tưởng rằng mẹ anh ấy nhất định sẽ phản đối chuyện này, kết quả nghe theo ý mẹ anh ấy, giống như thật sự không quan tâm đến tình huống sức khỏe của mình, hy vọng mình có thể ở bên cạnh Uông Nhận. Lúc đó bà ấy có ý tốt, nhưng bởi vì những lời này là chính miệng bà ấy nói với mình, không phải do Uông Nhận truyền đạt, mình cũng không có cách nào hoài nghi cái gì, có lẽ ... có phụ huynh thật sự đặc biệt sáng suốt? Hơn nữa Uông Nhận thật sự quá thành khẩn, mình liền cảm thấy... Vậy thử xem sao."

Lý Nhạc San nâng cằm nghe đến ngây người: "Đây là gia đình thần tiên gì vậy."

"Mình cũng cảm thấy như vậy, mấy ngày nay giống như đang nằm mơ." La Vũ Vi nhớ tới Uông Nhận, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, "Uông Nhận thật sự siêu cấp tốt, không tìm ra được một chút tật xấu nào, ở bên anh ấy không cần lo lắng cái gì, mỗi ngày cứ cười như một kẻ ngốc, cười mãi, mình chưa từng thấy người đàn ông nào tốt như anh ấy."

"Khổ tận cam lai! Em yêu, cậu đào được bảo bối rồi." Lý Nhạc San thật sự vui vẻ thay cho La Vũ Vi, "Nói chuyện đàng hoàng, tranh thủ sớm ngày bắt được Uông tiên sinh! Đến lúc đó mình làm phù dâu cho cậu, nếu Uông Nhận thiếu phù rể, thầy Hạng cũng có thể gánh vác!"

"Còn sớm mà." La Vũ Vi giơ tay vén mái tóc dài lên, vén đến sau tai.

Lý Nhạc San chú ý đến móng tay của cô: "Ơ? Cậu làm móng tay mới à? Thật trùng hợp, mình cũng vừa làm một cái màu tím!"

Cô ấy cho La Vũ Vi xem móng tay mới của mình, là màu tím đậm, lại lấy điện thoại di động ra, nói: "Đến đây, chụp ảnh tay đẹp của chúng ta, đăng lên vòng bạn bè, chúc mừng cậu một thu hoạch một phần tình yêu mới ở Tiền Đường!"

La Vũ Vi khẽ nhíu mày: "Sao cậu lại giống Uông Nhận vậy? Cái gì cũng phải chụp ảnh đăng lên mạng xã hội."

"Mình thích, mình thích, mình muốn đăng cái gì thì đăng cái đó." Lý Nhạc San vừa nói, vừa đem tay trái của mình và tay phải của La Vũ Vi đặt cùng một chỗ, hai người đều giơ tay chữ "V", ngón giữa chạm vào nhau, tay phải cầm điện thoại chụp cận cảnh hai bàn tay.

Đồ ăn nóng lục tục được mang lên bàn, Lý Nhạc San cũng chụp lại từng món một, bắt đầu biên soạn văn bản, La Vũ Vi nhắc nhở cô ấy: "Người kia, nhớ chặn lại."

Lý Nhạc San khoát tay, "Yên tâm đi, mình đã sớm chặn rồi, không block cậu ta đã là nhân từ rồi."

Sau khi La Vũ Vi đi Thượng Hải, Lý Nhạc San không nhắc tới Thẩm Quân Trì với cô nữa, hiện giờ, có lẽ là bởi vì cô đã bắt đầu cuộc sống mới, còn có một đoạn tình cảm mới, cảm giác rất nhiều chuyện đều đã thoáng qua, thuận miệng hỏi: "Hai năm nay, cậu từng gặp anh ta chưa?"

Lý Nhạc San nhìn cô một hồi, cảm thấy cô đã thật sự buông xuống mới trả lời: "Chỉ gặp qua một lần, đầu năm nay, Tiểu Trúc và Đôn Đôn kết hôn, lúc uống rượu mừng có gặp nhau, nhưng mình không nói chuyện với cậu ta."

La Vũ Vi hỏi: "Anh ta đã có bạn gái chưa?"

"Không biết." Lý Nhạc San lắc đầu, "Lúc đó cậu ta đến một mình, còn tìm mình hỏi thăm tình hình của cậu, mình bảo không biết, nói sau khi cậu đi Thượng Hải, mình không liên lạc với cậu nữa."

"Ừm." La Vũ Vi gắp một đũa đồ ăn đưa vào miệng, "Ăn thôi, mình đói bụng rồi."

Lý Nhạc San cũng ăn vài miếng, suy nghĩ một lát, nói: "Vũ Vi, có lẽ mình sẽ gặp cậu ta trong lễ Quốc Khánh."

La Vũ Vi ngẩng đầu lên: "Vậy sao?"

"Ừm, ngày 5 tháng 10, Béo Bảo sắp kết hôn, mình sẽ cùng Thầy Hạng đi uống rượu mừng. Cậu còn nhớ Béo Bảo không? Chính là nam sinh hơi béo kia, Thẩm Quân Trì và cậu ấy rất thân thiết, nhất định sẽ đi."

La Vũ Vi: "Béo Bảo, mình nhớ."

Bao gồm Lý Nhạc San ở bên trong, nhóm bạn học trung học tốt kia có tổng cộng bảy người, bốn nam ba nữ, La Vũ Vi đều quen biết tất cả.

Lúc đó, bởi vì quan hệ của Lý Nhạc San, La Vũ Vi và Thẩm Quân Trì bắt đầu yêu nhau, bởi vậy bước vào vòng xã giao kia, Tiểu Trúc và Đôn Đôn là một đôi tình nhân trong đó, Béo Bảo là một nam sinh có quan hệ thân thiết nhất với Thẩm Quân Trì. Mấy năm đó, La Vũ Vi thường xuyên tụ tập, ăn cơm cùng bọn họ, thỉnh thoảng còn tập hợp một tiểu đội đi du lịch.

Sau khi chia tay với Thẩm Quân Trì, La Vũ Vi xóa wechat của những người đó, chỉ để lại một mình Lý Nhạc San chơi thân nhất.

Lý Nhạc San hỏi: "Lần này, nếu cậu ta hỏi thăm mình về tình hình của cậu, mình có thể nói thế nào?"

La Vũ Vi nói: "Cậu ngàn vạn lần đừng nói với anh ta là mình đã về Tiền Đường, cũng đừng nói là mình đang yêu đương, anh ta từng gặp Uông Nhận, tuy rằng chỉ có một lần, có lẽ đã quên mất, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cậu đừng nói gì cả, cứ nói mình đang ở Thượng Hải, không rõ tình hình gần đây."

"Được, mình biết rồi." Lý Nhạc San đáp lời, đăng ảnh chụp đồ ăn và ảnh làm móng lên mạng, đầu óc xoay chuyển, lại nhìn về phía La Vũ Vi, "Cậu nói xem, mình có nên gỡ chặn Uông Nhận ra không?"

La Vũ Vi che miệng cười: "Tùy cậu."

Lý Nhạc San nhanh chóng sửa lại thiết lập trong nhóm bạn bè của Uông Nhận: "Thật không ngờ, Uông tiên sinh còn có ngày này, mình rình coi anh ấy hai năm rồi, nếu bị anh ấy biết mình chặn anh ấy, anh ấy sẽ không đánh mình chứ?"

"Sẽ không." La Vũ Vi mỉm cười không ngừng, "Anh ấy không phải loại người đó, lòng dạ rộng lớn."

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Lý Nhạc San lại nhớ tới một chuyện: "Lại nói tiếp, cậu và Uông Nhận có hoạt động gì trong ngày Quốc khánh không?"

La Vũ Vi suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Chưa từng nói, làm sao vậy?"

Lý Nhạc San hào hứng nói: "Thầy Hạng có một người bạn, là một phú nhị đại, rất có tiền, mở một doanh trại xe RV ở huyện Đồng, vừa khai trương dịp nghỉ hè, bảo chúng ta đi chơi. Không phải miễn phí, cho một cái giá hữu nghị, năm trăm tệ một đêm, chỉ có một chiếc xe RV, bao gồm hai bữa sáng, buổi tối có đồ nướng tự trả tiền, ban ngày có thể đạp xe đạp hai người, còn có thể cho lạc đà ăn, dù sao cũng có vài hạng mục giải trí. Vốn dĩ cậu chỉ có một mình, đi cũng không vui, cho nên mình vẫn không nói. Nhưng bây giờ cậu và Uông Nhận đã yêu nhau, hai người có muốn đi chơi với bọn mình không? Nhiều người náo nhiệt."

La Vũ Vi động tâm, chỉ là...

Cô hỏi: "Mình có thể đặt hai chiếc RV không?"

"Chậc" Lý Nhạc San nói với cô, "Cô La, phiền cậu lên web tra một chút, ngày nghỉ Quốc Khánh phải tốn một ngàn hai mới thuê được, bốn người chúng ta, cần hai chiếc xe là được rồi, cần ba chiếc xe, không phải rõ ràng là chiếm tiện nghi của người ta sao?"

La Vũ Vi sốt ruột: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình và Uông Nhận ngủ chung một phòng?"

Lý Nhạc San cảm thấy đây hoàn toàn không phải là vấn đề: "Cái này có gì mà không thể, cách Quốc Khánh còn nửa tháng, không chừng trước đó hai người đã sớm làm cái kia rồi."

La Vũ Vi lắc đầu như đinh đóng cột: "Không thể."

Lý Nhạc San: "Vì sao?"

La Vũ Vi đè giọng, nhỏ giọng nói: "Trên bụng mình có một vết sẹo, tạm thời còn không muốn để cho anh ấy nhìn thấy."

"Sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy, không phải cậu nói anh ấy không quan tâm sao?" Lý Nhạc San đưa ra chủ ý cho cô, "Hoặc là ... tắt đèn?"

"Không được, mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng không riêng gì nguyên nhân này." La Vũ nhìn Lý Nhạc San, "Uông Nhận là lần đầu tiên, mình không muốn quá tùy tiện."

Lý Nhạc San: "......"

Cô ấy rất căm phẫn: "La Vũ Vi à La Vũ Vi, cậu nghĩ xem, những người đàn ông đó lừa gạt con gái lên giường, có ai sẽ đi để ý đến lần đầu tiên của con gái? Một đám chỉ biết lừa gạt, ngay cả một chút cảm giác áy náy cũng không có. Cậu đổi giới tính một chút mà đã có tâm lý gánh nặng? Đây đã là niên đại nào rồi, cũng không phải là cậu lừa gạt con nhà người ta, hai người là tự do yêu đương, chuyện này rất bình thường."

La Vũ Vi nhìn cô ấy, trịnh trọng nói: "Những người đàn ông cậu nói, tuyệt đối không bao gồm Uông Nhận, mình có thể bảo đảm, nếu anh ấy tìm một cô gái không có kinh nghiệm, anh ấy sẽ thận trọng hơn mình."

Lý Nhạc San nhắm mắt lại, nói: "Vậy cậu định... khi nào thì... ừm? Dù sao cũng phải thử nha! Phương diện này rất quan trọng, Uông Nhận tốt như vậy, nếu phương diện này không được, vậy cũng không thích hợp lắm đi? Xử nam 30 tuổi, mình thật sự hoài nghi…"

"Anh ấy được." La Vũ Vi vùi đầu dùng bữa, quăng ra một câu.

Lý Nhạc San nghẹn một chút, sau khi suy nghĩ liền hiểu ra: "Cậu làm gián tiếp rồi?"

"... " La Vũ Vi đỏ mặt, gấp đến độ dậm chân tại chỗ, "Lý Đại Phật! Trong đầu cậu đều là cái gì vậy!"

Lý Nhạc San thật sự đoán đúng, ngày đó hôn môi, La Vũ Vi ngồi vào đùi Uông Nhận, thân thể hai người kề sát vào nhau, cảm giác của cô thật sự quá rõ ràng!

Uông Nhận cũng biết, lúc ấy mặt đều đỏ bừng, chỉ là bọn họ cũng không nói toạc ra, dùng chuyện phiếm che giấu tình huống xấu hổ kia.

Lý Nhạc San cười hỏi, "Vậy rốt cuộc cậu có đi hay không? Xe rất đắt, nếu hai người đi, mình phải nói với Thầy Hạng, bảo anh ấy đi đặt trước."

La Vũ Vi lấy điện thoại di động ra, nói: "Mình hỏi anh ấy một chút, hiện tại anh ấy đang đi công tác, ngày mấy tháng mười?"

Lý Nhạc San: "Ngày hai tháng mười vào ở, ngày ba trả phòng."

La Vũ Vi hàn huyên vài câu cùng Uông Nhận, ngọt ngào cười rộ lên: "Anh ấy nói sẽ đi, vậy đặt trước một cái xe đi, mình tin tưởng Uông Nhận."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Thầm Nồng Nhiệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net