Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bên Trái - Hàm Yên
  3. Chương 47: Trời mưa
Trước /75 Sau

Bên Trái - Hàm Yên

Chương 47: Trời mưa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Nhạc San cũng đang xem điện thoại di động, cô ấy vừa đăng ảnh lên mạng xã hội, bài đăng chỉ có hai chữ: Dán dán ~[tình yêu]

Uông Nhận nhanh chóng xuất hiện, cho cô ấy một like.

Lý Nhạc San đưa di động cho La Vũ Vi xem: "Nhìn xem, Uông Tiên Sinh nhà cậu cũng thật tích cực."

Nhưng sự chú ý của La Vũ Vi lại không đặt ở cái like của Uông Nhận, cô nhìn thấy Béo Bảo cũng like, trong lòng hơi có chút bất an, hỏi: "Bạn bè trung học của cậu có thể thấy được đúng không?"

Lý Nhạc San: "Đúng vậy, làm sao vậy?"

"Không có gì." La Vũ Vi lại nhắc nhở cô ấy một lần nữa, "Lúc đi uống rượu mừng Béo Bảo, cậu ngàn vạn lần phải giữ mồm giữ miệng, đừng nói với Thẩm Quân Trì chuyện mình về Tiền Đường, người này... mình thật sự có chút sợ anh ta."

Lý Nhạc San vỗ ngực cam đoan: "Mình biết rồi, tuyệt đối sẽ không nói, mình vì cậu mà hai năm nay cũng không liên lạc với cậu ta, nhóm chat nhỏ kia cũng bị chặn lại, chỉ là không muốn nhìn thấy Thẩm Quân Trì trong đó."

La Vũ Vi áy náy: "Xin lỗi, khiến cậu khó xử như vậy."

Lý Nhạc San căm giận bất bình, "Rõ ràng chuyện này là do Thẩm Quân Trì làm không đúng, cậu ta còn muốn đem nồi úp ngược lại cho cậu, cậu cũng thật rộng lượng, không đi so đo với cậu ta, loại người như vậy, mình cũng không muốn lui tới cùng cậu ta một chút nào."

Lý Nhạc San và Thẩm Quân Trì, Béo Bảo có một nhóm nhỏ trên Wechat, chỉ có bảy người, không thêm người yêu của mình vào. Từ khi La Vũ Vi và Thẩm Quân Trì chia tay, Lý Nhạc San chặn nhóm lại, cố ý chặn liên lạc giữa mình và Thẩm Quân Trì, cũng không tham gia tụ hội có mặt anh ta nữa.

Tiểu Trúc từng hỏi riêng cô ấy, rốt cuộc Thẩm Quân Trì và La Vũ Vi xảy ra chuyện gì, vì sao La Vũ Vi lại đột nhiên vứt bỏ Thẩm Quân Trì?

Lý Nhạc San hỏi cô ấy: "Thẩm Quân Trì nói thế nào?"

Tiểu Trúc nói: "Cậu ấy nói La Vũ Vi nhất định phải đi Thượng Hải phát triển, cậu ấy không ngăn được, La Vũ Vi liền nói chia tay, cậu ấy còn muốn cầu hôn giữ lại, kết quả không thành công."

Trong lòng Lý Nhạc San trợn trắng mắt, trên mặt lại không lộ ra manh mối, nói: "Không sai nhiều lắm, mọi chuyện chính là như vậy."

Cô nghĩ, Thẩm Quân Trì còn biết giữ mặt mũi! Không dám nói anh ta làm La Vũ Vi mang thai ngoài tử cung, thiếu chút nữa mất mạng, có lẽ đó là một chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không muốn, nhưng phản ứng sau đó của anh ta mới thật sự khiến người ta thất vọng, anh ta không muốn nhanh chóng chạy về Tiền Đường, cho tới bây giờ Lý Nhạc San vẫn không thể hiểu nỗi. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Càng quá đáng hơn là người mẹ kỳ lạ kia của anh ta, La Vũ Vi làm phẫu thuật xong chưa đầy hai mươi bốn tiếng, Giải Dung Lan không muốn chăm sóc, mà là chạy tới bệnh viện ép chia tay, loại chuyện này, Thẩm Quân Trì dám nói sao? Truyền ra ngoài còn có cô gái nào chịu yêu đương với anh ta.

Lý Nhạc San không nói cho Tiểu Trúc biết tình hình thực tế, đây cũng là La Vũ Vi đã dặn dò qua, một mặt đây là chuyện riêng tư của cô, không muốn để cho người ngoài biết, mặt khác, cô vẫn lo lắng cho tình cũ, không muốn để cho Thẩm Quân Trì khó xử ở trước mặt các bạn học cũ.

Cho nên, trong mắt đám người Tiểu Trúc, Béo Bảo, Thẩm Quân Trì và La Vũ Vi chia tay, chính là bởi vì La Vũ Vi muốn đi Thượng Hải phát triển, người nói chia tay chính là La Vũ Vi, người bị hại là Thẩm Quân Trì.

Sau khi chia tay, quả thực tinh thần của Thẩm Quân Trì đã sa sút rất lâu, không nói lời nào trong nhóm chat, cũng không ra ngoài tụ họp, tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta bị tổn thương rất nặng, cho dù như vậy, anh ta vẫn không quên La Vũ Vi.

Thẩm Quân Trì đã sớm biết anh ta bị Lý Nhạc San chặn trên vòng bạn bè, đã từng nói qua với Béo Bảo, nếu thấy Lý Nhạc San đăng nội dung có liên quan đến La Vũ Vi trong vòng bạn bè thì nói với anh ta một tiếng, Béo Bảo đã đồng ý với anh ta, chỉ là cho tới bây giờ Lý Nhạc San vẫn chưa từng đăng, chỉ đăng cuộc sống hàng ngày của mình trên vòng bạn bè.

Béo Bảo cảm thấy La Vũ Vi thật nhẫn tâm, tình cảm hơn năm năm nói đứt là đứt, muốn đi Thượng Hải, vậy đi lúc vừa tốt nghiệp là tốt rồi, nhất định phải đợi đến khi hai người đều đã hai mươi bảy tuổi mới đi, vô duyên vô cớ làm lỡ nhiều năm của Thẩm Quân Trì như vậy.

Điều khiến Béo Bảo cảm thấy vui mừng chính là, sau một năm tinh thần sa sút, cuối cùng Thẩm Quân Trì cũng bước ra ngoài, tháng 3 năm nay, anh ta đã đi xem mắt tìm được một người bạn gái, người mai mối là cấp trên trực tiếp của anh ta, cô gái kia là cháu gái ruột của cấp trên, một giáo viên tiếng Anh tiểu học.

Nhà gái là con gái một, diện mạo xem như bình thường, gia cảnh không tệ, ba mẹ mua cho cô ấy một căn hộ, đã trả tiền đầy đủ, yêu cầu vật chất đối với nhà trai không hà khắc, muốn tìm một chàng trai có nhân phẩm tốt.

Ba mẹ Thẩm Quân Trì đặc biệt hài lòng với điều kiện của cô gái, dưới sự đốc thúc của Giải Dung Lan, Thẩm Quân Trì cũng biểu hiện tích cực chủ động, hơn nữa để biểu đạt thành ý, còn mua một căn nhà cưới vào tháng 7 năm nay, khoản thanh toán đầu tiên đã tiêu hao hết tiền tiết kiệm của cả nhà.

Thái độ bên phía nhà gái rất rõ ràng, nói sau khi vợ chồng son kết hôn muốn ở phòng nào cũng được, sau này có con, ba mẹ nhà gái có thể giúp Thẩm Quân Trì mua phòng cưới trả trước một phần tiền vay để giảm bớt áp lực kinh tế cho vợ chồng son. Đây không phải là vẽ bánh, bọn họ chỉ muốn khảo sát Thẩm Quân Trì nhiều hơn, hy vọng anh ta có thể trân trọng đoạn tình cảm này hơn.

Cuối cùng, sau nửa năm yêu nhau, Thẩm Quân Trì và cô gái đã quyết định ngày cưới, đầu tháng 12 năm nay tổ chức tiệc cưới, đầu tháng 9, Thẩm Quân Trì và bạn gái đi chụp ảnh cưới, còn chưa lấy được ảnh, mấy ngày trước đã không thể chờ đợi được mà khoe ảnh cưới trong vòng bạn bè.

Lý Nhạc San không biết chút nào về chuyện này, đương nhiên cũng không nhìn thấy.

Nhưng mà, người khác đều không biết cô ấy không nhìn thấy, trong nhận thức của đám người Béo Bảo, Lý Nhạc San chỉ chặn Thẩm Quân Trì, sẽ không tuyệt tình đến mức không xem vòng bạn bè của Thẩm Quân Trì.

Vì thế, sau khi nhìn thấy Thẩm Quân Trì đăng ảnh cưới được ba ngày, đột nhiên Lý Nhạc San đăng lên vòng bạn bè một bài viết như vậy, bên trong còn xuất hiện hai bàn tay của hai cô gái, Béo Bảo rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn chụp ảnh màn hình gửi cho Thẩm Quân Trì, hơn nữa còn gửi một tấm ảnh làm móng kia.

[Béo Bảo]: Mình không biết đây có phải là lyw hay không, chỉ là cảm giác có chút giống

Lúc này Thẩm Quân Trì đang ở trong nhà của vị hôn thê, khi nhận được tin nhắn do Béo Bảo gửi tới, trong lòng cả kinh, đương nhiên anh ta có thể nhận ra tay La Vũ Vi, sau khi cẩn thận xem ảnh chụp, rơi vào trầm tư.

Vị hôn thê Hà Duyệt đi tới bên người anh ta, trong ngực ôm một đống quần áo vừa mới thu lại, miệng nói thầm: "Mưa không ngừng, quần áo đều khô rồi nhưng thật khó ngửi, Quân Trì, đến lúc đó chúng ta mua một cái máy sấy đồ đi."

Thẩm Quân Trì nhìn chằm chằm điện thoại di động không nói gì, Hà Duyệt gọi anh ta: "Quân Trì?"

"Hả?" Thẩm Quân Trì vội vàng buông di động xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta, "Em nói cái gì?"

Hà Duyệt nói: "Em nói, phải mua một cái máy sấy cho nhà mới của chúng ta."

"À, được." Thẩm Quân Trì nói, "Em xem mà làm là được."

Hà Duyệt bắt đầu gấp quần áo, Thẩm Quân Trì lặng lẽ đánh giá cô ấy, vóc dáng Hà Duyệt không cao, vẻ ngoài nhiều lắm cũng coi như thanh tú, không thể so sánh với La Vũ Vi, nhưng tính cách cô ấy dịu ngoan, công việc có thể diện lại ổn định, quan trọng nhất là, cô ấy vô cùng thích anh ta.

Lúc xem mắt, lần đầu tiên Hà Duyệt nhìn thấy anh ta, mặt đã đỏ lên, Thẩm Quân Trì biết cô gái này có thiện cảm với mình, bởi vì anh ta vừa cao vừa đẹp trai, về điểm này, anh ta luôn tự tin.

Vốn dĩ anh ta chướng mắt Hà Duyệt, nhưng ai bảo cậu của cô ấy là cấp trên trực tiếp của anh ta chứ? Lại nghĩ đến gia cảnh, công việc, tính cách của cô ấy, lời khuyên của ba mẹ... Cuối cùng Thẩm Quân Trì đã thuyết phục được bản thân, chuyện tình cảm có thể bồi dưỡng, kết hôn với Hà Duyệt, anh ta có thể bớt phấn đấu mười năm.

  ——

Tiền Đường đổ mưa mấy ngày, ngày tháng ào ào chảy qua trong nước mưa tí tách, tối thứ tư Uông Nhận đi công tác trở về đã là đêm khuya, lúc ở nhà chỉ đủ thời gian ăn một bữa khuya cùng La Vũ Vi, thêm một bữa sáng, sáng sớm thứ năm, anh lại kéo vali ra ngoài làm việc, buổi chiều trực tiếp đi Phúc Châu công tác, tối thứ sáu mới có thể trở về.

Mà thứ sáu, chính là ngày hai mươi tháng chín, La Vũ Vi hẹn người môi giới đi thu phòng, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này.

Thu phòng rất thuận lợi, hai vị khách thuê tình nhân dọn đi đúng giờ, La Vũ Vi đi theo quản lý Trần thăm một vòng trong phòng, đồ dùng gia dụng cơ bản vẫn còn nguyên vẹn, một số đồ hơi có chút hư hỏng bên ngoài, nằm trong phạm vi chịu đựng của La Vũ Vi. Cô nhanh chóng ký hợp đồng giao nhận, trả lại tiền thế chấp cho khách thuê, hơn nữa còn đặt một cái nệm mới trên mạng.

Không phải là ghét bỏ tấm nệm này đã bị khách thuê ngủ qua, chủ yếu là bởi vì Thẩm Quân Trì đã ở đây mấy tháng, sau khi La Vũ Vi xuất viện đã muốn thay nệm, lúc ấy chưa kịp thay, hiện tại căn nhà đã trở lại trong tay cô, vừa vặn cùng nhau giải quyết chuyện này.

Cô nghĩ, sau này... ngộ nhỡ một ngày nào đó, một vị đáng yêu nào đó muốn tới chỗ cô qua đêm, ít nhất nệm mới sẽ không khiến người ta chán ghét.

Thu phòng xong, La Vũ Vi lái xe đến một biệt thự ở ngoại ô, mang theo hai chai rượu vang đỏ và một hộp trà, dựa theo ước định, đến nhà chào hỏi một người thầy họ Mã.

Thầy Mã là thầy khắc con dấu, tuổi đã ngoài sáu mươi, có chức vụ tại Liên đoàn văn hóa tỉnh A, vài năm trước ông và vài người bạn cũng là thầy khắc con dấu đã hợp tác tổ chức một cuộc triển lãm, là La Vũ Vi đứng ra tổ chức, hai người quen biết từ đó, tính cách của Thầy Mã hiền hòa, làm người khôi hài, thích giao lưu với những người trẻ tuổi, La Vũ Vi vô cùng kính nể ông, thường xuyên qua lại, hai người liền trở thành bạn vong niên.

"Thầy Mã, đã lâu không gặp, gần đây ngài có khỏe không?"

Trong biệt thự, sau khi nhìn thấy thầy Mã, La Vũ Vi bắt tay với ông, sau đó tặng quà.

Vẻ mặt thầy Mã hớn hở: "Ai nha, Tiểu La, đã lâu không gặp, em trở về lúc nào vậy, khi nào thì đi?"

La Vũ Vi nói: "Tạm thời không đi, chuẩn bị ở lại Tiền Đường làm việc."

Cô kể với thầy Mã về công việc của mình trong hai năm qua, thầy Mã dẫn cô đi tham quan phòng làm việc của mình, cho cô xem vài tác phẩm con dấu trong mấy năm nay. Ông và người bạn già sống trong biệt thự, cũng làm việc ở đây, sống cuộc sống nửa về hưu nhàn nhã.

Một già một trẻ ở trong phòng trà uống trà nói chuyện phiếm, nửa giờ sau, La Vũ Vi nói đến vấn đề chính.

"Thầy Mã, hôm nay em tới tìm ngài, thật ra là muốn nhờ ngài giúp một chuyện nhỏ."

Thầy Mã hỏi: "Chuyện gì vậy? Em nói đi."

La Vũ Vi nói: "Mấy ngày trước em có mua mấy con dấu gỗ, trên mỗi con dấu đều khắc một chữ, nhưng có chữ em không mua được, chỉ muốn nhờ ngài khắc giúp một cái! À, không cần ngài tự khắc, ngài tìm một học sinh khắc giúp em là được. Em chỉ muốn form chữ và kiểu chữ của mấy con dấu đều giống nhau. Thật ta trên mạng cũng có thể làm, chỉ là em sợ làm không giống, cho nên mặt dày tới tìm ngài, em sẽ trả phí, sẽ không để học trò của ngài làm việc vô ích."

Thầy Mã tò mò, đưa tay về phía cô: "Con dấu đâu? Cho thầy xem."

La Vũ Vi lấy ra hai thanh gỗ nhỏ từ trong túi, đỏ mặt đưa cho ông.

Sau khi nhận được thanh gỗ, thầy Mã sợ ngây người, đeo kính lão lên, thấy rõ một chữ "Uông", một chữ "Hỉ", hỏi: "Đây là đồ chơi của học sinh tiểu học sao?"

Bản thân La Vũ Vi cũng biết đây thực sự là chuyện hoang đường, nói: "Đúng là rất ấu trĩ, nhưng em thật sự muốn bổ sung thêm chữ kia."

"Uông, Hỉ." Thầy Mã đọc hai chữ kia, hỏi, "Vậy em muốn khắc chữ gì?"

La Vũ Vi nói: "Nhận, Nhận trong cứng cỏi."

Thầy Mã đột nhiên nở nụ cười: "Ôi, có đối tượng rồi?"

La Vũ Vi xấu hổ cúi đầu, trả lời: "Vâng ạ, có đối tượng rồi."

"Tên của đối tượng này đủ vui mừng nha, tên là... Uông Hỉ Nhận?"

La Vũ Vi khẽ xua tay: "Không không không, không phải."

"Uông Nhận Hỉ?"

"Cũng không phải." La Vũ Vi nói, "Anh ấy tên là Uông Nhận."

Thầy Mã nghi hoặc: "Vậy chữ 'hỉ' này là có ý gì? Trong tên của em cũng không có chữ này."

La Vũ Vi: "À....."

Đột nhiên Thầy Mã nghĩ đến một khả năng, hỏi: "Uông Nhận thích La Vũ Vi?"

Lần này đổi lại là La Vũ Vi sợ ngây người: "Trời ạ! Thầy Mã ngài cũng quá giỏi đi?"

Thầy Mã ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha ha ha..." Lại chỉ chỉ cô, "Mấy người trẻ tuổi bọn em cũng thật thẳng tính, không hàm súc một chút nào, ngay cả loại từ như 'Tâm duyệt' mà cũng không biết dùng, quá dễ đoán!"

La Vũ Vi che mặt, thẹn thùng muốn chết: "Thầy Mã, ngài đừng cười em, ngài nhìn xem có thể khắc không?"

Thầy Mã nói: "Em đừng giấu nữa, đưa những chữ còn lại cho thầy, càng nhiều chữ càng dễ nhận biết."

La Vũ Vi chỉ có thể lấy ra mấy chữ "Hoan, La, Vũ, Vi", thầy Mã đeo kính lão cẩn thận phân biệt chữ, nói: "Đây là chữ Khải bình thường, có chút nhỏ, nhưng khẳng định có thể khắc, em có yêu cầu gì đối với chất liệu con dấu không?"

Nghe được có thể khắc, La Vũ Vi cực kỳ vui mừng, nói: "Không có yêu cầu, ngài xem mà làm là được."

Thầy Mã nói: "Vậy thầy sẽ lấy một tảng đá thanh điền bình thường khắc cho em, được không? Không cần tìm học sinh, thầy tự khắc cho em, dù sao mỗi ngày cũng không có việc gì làm, vừa vặn vui đùa một chút."

La Vũ Vi cực kỳ cảm động, chắp tay trước ngực nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ngài, thầy Mã, thật sự rất cảm ơn ngài!"

Thầy Mã nói: "Không cần khách khí, mấy ngày nữa khắc xong thầy sẽ nói cho em biết, em thuận tiện thì tự mình tới lấy, không tiện thầy sẽ gửi qua cho em."

La Vũ Vi mỉm cười nói: "Để em tự mình tới lấy."

Đột nhiên, cô lại chần chừ một chút, hỏi: "Thầy Mã, có thể khắc thêm một chữ nữa không, cũng cùng kích cỡ, cùng kiểu chữ, cùng một tảng đá."

Thầy Mã: "Được, chữ gì?"

"Em nói ra ngài đừng cười em, chính là muốn chuẩn bị trước, chữ kia là..." Trong lòng La Vũ Vi hiện ra dáng người cao gầy kia, trong lồng ngực thoáng chốc trào ra một cỗ ấm áp, nhỏ giọng lại rõ ràng mở miệng, "Yêu."

  ——

Cả ngày hôm đó, Uông Nhận đều làm việc, mãi đến hơn sáu giờ tối mới gửi tới một tin nhắn wechat.

[Uông Nhận]: Anh đã đến ga tàu cao tốc, buổi tối ăn KFC.

[Uông Nhận]: Hamburger + cánh gà cay + khoai tây chiên + coca.

[La La]: Em ăn sủi cảo đông lạnh, giúp anh tiêu diệt hàng tồn kho!

[La La]: Một chén sủi cảo. jpg

Giữa Phúc Châu và Tiền Đường đã không còn chuyến bay thẳng, phương tiện đi lại chỉ có thể là tàu cao tốc hoặc xe ô tô, La Vũ Vi biết số tàu của Uông Nhận, chuyến xe này đi hơn ba tiếng, phải mười giờ rưỡi tối mới đến trạm.

Cô nhớ lại chuyện xảy ra tối thứ tư, hôm đó trời mưa rất lớn, lúc Uông Nhận đi công tác trở về, mặc dù che ô nhưng trên người vẫn bị mưa xối ướt một mảnh. Thẳng đến khi anh đi vào cửa nhà, La Vũ Vi mới nhớ tới, anh đón xe trở về, xe taxi chỉ có thể dừng ở cửa tiểu khu, từ cửa chính đi tới cửa nhà cần sáu bảy phút.

Sau khi nhận được tin tức của Uông Nhận, La Vũ Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn đang rơi, không có xu hướng tạnh, cô nâng cằm mỉm cười, trong lòng đã sớm có tính toán.

  ——

Mười giờ rưỡi tối, đoàn tàu chậm rãi vào ga, Uông Nhận đã kéo vali đứng trước cửa xe, nhắn tin cho La Vũ Vi.

[Uông Nhận]: Anh đến trạm rồi.

[La La]: Em vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ~

[Uông Nhận]: Không đợi anh về ăn khuya sao?

[La La]: Không ăn nữa, hôm nay hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút, lát nữa để lại đèn cho anh.

[Uông Nhận]: Được rồi, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, anh chuẩn bị xuống xe.

Đoàn tàu dừng lại ở sân ga, Uông Nhận kéo vali lên, kẹp trong dòng người ra khỏi ga, đi thang cuốn qua đường hầm, kiểm tra vé ra khỏi tàu.

Dòng người ở cửa ra ga bắt đầu khởi động, Uông Nhận không có gọi xe trên app, dự định đi xếp hàng ngồi taxi, trong hành lý của anh còn chứa một ít đặc sản Phúc Châu, muốn mang cho La Vũ Vi ăn nhẹ, kết quả thỏ con ngủ sớm như vậy, ngày mai mới có thể nhìn thấy cô.

Cũng may ngày mai là thứ bảy, anh được nghỉ ngơi, như vậy có thể làm đồ ăn ngon cho cô, mấy ngày nay cô ở nhà một mình, ăn rất đơn giản, Uông Nhận quyết định hai ngày nghỉ sẽ bổ sung cho cô.

Anh vừa lên kế hoạch ngày mai sẽ mua món gì, vừa đi đến chỗ xếp hàng đón taxi, đột nhiên có một người lén lút đến bên anh, vỗ vai anh, nói: "Anh đẹp trai, bắt xe phải không?"

Nghe được giọng nói thanh thúy kia, tim Uông Nhận đập nhanh hai cái, mạnh mẽ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy La Vũ Vi mỉm cười hì hì đứng ở phía sau anh.

"Em... sao em..." Uông Nhận không nói nổi nữa, sau khi phản ứng lại mới xác định mình lại mắc mưu của cô, anh bất đắc dĩ cười, ánh mắt hết sức dịu dàng, buông tay kéo vali ra, giang hai tay ôm La Vũ Vi vào trong ngực.

La Vũ Vi cũng ôm lấy anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người anh, nói: "Người không biết còn tưởng rằng đã lâu hai chúng ta không gặp, Uông Tiên Sinh, có cần phải như vậy không?"

Uông Nhận không chịu buông cô ra, "Mỗi câu em nói anh đều tin, em lừa anh như vậy, không sợ sau này anh sẽ không tin em nữa sao?"

La Vũ Vi khẽ đấm anh một cái: "Đừng nói nghiêm trọng như vậy, chỉ là em không muốn anh dầm mưa, cho nên mới tới đón anh."

Uông Nhận buông tay ra, trên mặt vẫn còn nụ cười, tay phải nắm lấy tay cô, hỏi: "Em đậu xe ở đâu?"

"Bãi đậu xe."

Tay trái anh kéo vali lên: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

"Ừm!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính

Copyright © 2022 - MTruyện.net