Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong phòng vệ sinh, Lý Nhạc San kiểm tra vòng bạn bè của mình một lần, cũng thấy được nửa bóng lưng của La Vũ Vi trong ảnh.
Cô ấy ảo não thở dài, lại cảm thấy trong ảnh có rất nhiều người, chỉ dựa vào nửa bóng lưng này, có lẽ Thẩm Quân Trì ... không nhận ra... đúng không?
Vài phút sau, Lý Nhạc San đi ra khỏi phòng vệ sinh, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người, cô ấy hoảng sợ, sau khi thấy rõ là Thẩm Quân Trì, muốn vòng qua anh ta, Thẩm Quân Trì lại không cho cô ấy được như ý nguyện, dịch chuyển một bước, lại chắn trước mặt cô ấy, sắc mặt không tốt, bộ dạng hưng sư vấn tội.
Lý Nhạc San muốn mắng chửi người, đang muốn mở miệng thì phát hiện thầy Hạng ở cách Thẩm Quân Trì không xa, vui mừng kêu lên: "Hạng Tiểu Viên!"
Thầy Hạng nghiêm mặt đi tới: "Anh đang đợi em."
Mấy phút trước, Lý Nhạc San vừa rời đi, Thẩm Quân Trì cũng nói muốn đi vệ sinh, thầy Hạng đoán có lẽ anh ta đi tìm Lý Nhạc San nói chuyện riêng, liền không nói tiếng nào đi theo, thật đúng là bị anh ta đoán đúng.
Dáng người thầy Hạng khôi ngô, rất có cảm giác áp bách, Thẩm Quân Trì thu hồi biểu tình khí thế hung hăng kia, hạ thấp tư thái nói với Lý Nhạc San: "Đại Phật, tôi muốn tâm sự với cậu."
Lý Nhạc San có chỗ dựa vững chắc, giọng điệu cũng lớn lên: "Nói chuyện gì vậy, tôi và cậu có chuyện gì để nói sao?"
Thẩm Quân Trì nói: "Nói về La Vũ Vi."
Lý Nhạc San hất cằm: "Nói cái rắm! Hai người đã sớm chia tay rồi!"
Cửa phòng vệ sinh người đến người đi, Thẩm Quân Trì lui một bước, nói: "Đổi chỗ khác, để bạn trai cậu đi cùng cũng được, chỉ nói chuyện đơn giản vài câu, không chiếm nhiều thời gian của cậu." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Lý Nhạc San nhìn thầy Hạng, thầy Hạng gật đầu, Lý Nhạc San suy tư một lát, dẫn đầu đi ra ngoài, đứng ở một góc tương đối yên tĩnh, Thẩm Quân Trì và thầy Hạng đều đi theo.
Lý Nhạc San và Thẩm Quân Trì đứng đối diện nhau, thầy Hạng đứng cách đó vài bước, canh chừng bọn họ như một vệ sĩ.
Lý Nhạc San khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Trì: "Nói đi, cậu muốn nói chuyện gì?"
Vẻ ngoài của Thẩm Quân Trì thanh tú, mặc áo sơ mi quần tây, dáng người coi như không tệ, lúc này hai tay đút túi có thể xưng là anh tuấn tiêu sái, câu đầu tiên mở miệng là: "Tôi hỏi cậu, có phải La Vũ Vi đã về rồi không?"
Lý Nhạc San đoán được, vẻ mặt bình tĩnh: "Không có, cậu ấy vẫn còn ở Thượng Hải."
Thẩm Quân Trì cười cười: "Cậu còn muốn gạt tôi? Tôi đã thấy ảnh của cô ấy trên mạng xã hội của cậu rồi."
Lý Nhạc San: "Cậu nhìn lầm rồi."
Thẩm Quân Trì nói, "Có tin tôi uống xong rượu mừng liền đến nhà cô ấy gõ cửa không?"
Lý Nhạc San lập tức xù lông: "Cậu có bệnh không?! Tôi cảnh cáo cậu, cậu không nên quá đáng!"
Thẩm Quân Trì lộ ra nụ cười tính toán kỹ càng, "Tôi hỏi lại cậu một lần nữa, cô ấy đã quay về, đúng không?"
Vẻ mặt Lý Nhạc San rối rắm: "......"
Sợ Thẩm Quân Trì thật sự sẽ gõ cửa, cô ấy chỉ có thể ngầm thừa nhận
"Tại sao cô ấy lại về?" Thẩm Quân Trì lại hỏi.
Lý Nhạc San: "Cái gì?"
Thẩm Quân Trì hỏi: "Tại sao cô ấy lại trở về, sớm không trở về muộn không trở về, tại sao lại chọn thời điểm này để trở về?"
Lý Nhạc San trợn mắt há hốc mồm: "Chuyện này có quan hệ gì với cậu? Hai người đã chia tay rồi! chia tay được hai năm rồi!"
Thẩm Quân Trì chỉ vào cô ấy: "Tôi đang nói chuyện với cậu, tôi hỏi cậu thì cậu trả lời đi, đừng lúc nào cũng nói trái nói phải, cậu cứ nói cho tôi biết tại sao cô ấy lại trở về vào lúc này, rất khó khăn sao?!"
Thầy Hạng nhíu mày, nhìn chằm chằm Lý Nhạc San, Lý Nhạc San lắc tay với anh ta, cố gắng tỉnh táo lại, nói: "Cậu ấy nhận được một đề nghị mới, quyết định quay về Tiền Đường phát triển, chỉ đơn giản như vậy thôi."
Thẩm Quân Trì không hiểu: "Tại sao cô ấy phải về Tiền Đường làm việc, không phải cô ấy định gây dựng sự nghiệp ở Thượng Hải sao?"
Lúc này Lý Nhạc San thật sự muốn nổi giận: "Đây là quyết định của cậu ấy, tôi không có quyền can thiệp, cậu lại càng không có tư cách hỏi đến! Tôi thật sự cảm thấy kỳ quái, cậu ấy đã rất khiêm tốn rồi, hoàn toàn không muốn cho cậu biết chuyện cậu ấy trở về, cậu cũng đã có đối tượng kết hôn, còn quản cô ấy làm cái gì?"
Thẩm Quân Trì hỏi: "Cô ấy về lúc nào?"
Sao còn chưa xong? Lý Nhạc San bắt đầu mất kiên nhẫn: "Tháng trước, trung tuần tháng 9, được chưa, tôi nhắc lại, chuyện này không liên quan đến cậu!"
Thẩm Quân Trì: "Cô ấy đã nhìn thấy ảnh cưới của tôi, đúng không?"
Lý Nhạc San sửng sốt: "Cái gì?"
Thẩm Quân Trì nói: "Tháng trước tôi đăng ảnh cưới lên mạng xã hội, có phải cậu đã cho cô ấy xem rồi không, cho nên cô ấy mới quyết định trở về?"
"Thẩm Quân Trì, có phải cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết báo thù đến choáng váng rồi không? Căn bản tôi không biết ảnh cưới gì hết!"
Thẩm Quân Trì nheo mắt lại: "Cậu chưa từng thấy?"
Lý Nhạc San trực tiếp mở wechat, tìm trang cá nhân của Thẩm Quân Trì, đưa cho anh ta xem thiết lập, "Chỉ nói chuyện, thấy chưa?"
Thẩm Quân Trì nhẹ nhàng cười: "Đừng tưởng rằng tôi không biết, chỉ nói chuyện, cũng có thể xem vòng bạn bè, cậu muốn xem lúc nào cũng được. Tất cả mọi người đều biết tôi sắp kết hôn, cũng biết tôi và La Vũ Vi chia tay là bởi vì cô ấy đi Thượng Hải, ngay cả mẹ tôi cũng cho rằng như vậy, cô ấy lại chọn lúc này để trở về, nếu để cho vị hôn thê của tôi biết, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Lý Nhạc San trợn tròn mắt, nói: "Cái gì mà nghĩ như thế nào? Cậu thật sự nên đi khám khoa tâm thần, có phải cậu mắc chứng hoang tưởng hay không? Tôi nói thật nhưng cậu không tin, nhất định phải tự mình bịa chuyện, rốt cuộc cậu muốn nghe cái gì? Cậu hy vọng tôi nói cho cậu biết, La Vũ Vi nhớ mãi không quên đối với cậu, trở về là vì cản trở cậu kết hôn?"
Thẩm Quân Trì hỏi: "Cô ấy yêu đương?"
Lý Nhạc San nhớ kỹ lời dặn dò của La Vũ Vi, kiên cường trả lời: "Cậu ấy có hay không thì liên quan quái gì đến cậu!"
"Hừ" Thẩm Quân Trì cười lạnh một tiếng, tự tin nói, "Khẳng định cô ấy không yêu đương, tôi hiểu cô ấy, với tính tình của cô ấy, xảy ra chuyện như vậy, sẽ không dễ dàng tiếp nhận một người đàn ông mới nhanh như vậy."
Lý Nhạc San khó có thể tin: "Cái gì gọi là chuyện như vậy? Đó còn không phải là chuyện do cậu gây ra sao?!"
Thẩm Quân Trì trừng mắt nhìn cô ấy, "Là lỗi của tôi! Là tôi làm hại cô ấy mang thai ngoài ý muốn, tôi cũng không muốn! Càng không ngờ lại là mang thai ngoài tử cung! Nhưng tôi có trốn tránh trách nhiệm sao? Là tôi không muốn chịu trách nhiệm sao? Tôi muốn kết hôn với cô ấy! Là chính cô ấy không đồng ý!"
Lý Nhạc San cũng kêu lên: "Mẹ cậu đều đã đến bệnh viện ép cậu ấy chia tay, làm sao cậu ấy còn có thể kết hôn với cậu được, hơn nữa cậu là người không có trách nhiệm, não tàn mới có thể gả cho cậu!"
Thẩm Quân Trì chỉ vào mình, như là rất khiếp sợ: "Tôi không có trách nhiệm?"
Lý Nhạc San tức giận không chỗ phát tiết: "Thẩm Quân Trì, lẽ ra cậu nên chạy về vào cái đêm mà cậu ấy xảy ra chuyện, như vậy cậu ấy cũng sẽ không thất vọng cực độ đối với cậu! Đây chính là nghiệt do cậu tạo! Ngay cả tôi cũng có thể chạy về, chỉ có cậu là không trở về được! Cậu cũng thật bận rộn, nhân vật lớn siêu cấp quan trọng, công ty của cậu không có cậu thì không tồn tại được đúng không?"
Thẩm Quân Trì quơ quơ hai tay: "Chuyện này đã lâu lắm rồi! Tại sao cậu còn muốn níu lấy không buông? Tôi đã xin lỗi cô ấy rồi! Tôi không về là có nguyên nhân, đều đã giải thích với cô ấy rồi! Nhưng lúc đó cô ấy đang nổi giận, còn có người ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, căn bản là hiểu lầm!"
Lý Nhạc San hoàn toàn mất kiên nhẫn nói chuyện với anh ta: "Được rồi được rồi, đừng nói nữa, quan điểm sống của chúng ta không giống nhau, không cần lãng phí nước bọt."
Cô ấy trực tiếp mở điện thoại, trước mặt Thẩm Quân Trì, không chút do dự xóa wechat của anh ta, đưa màn hình đến trước mặt anh ta, "Tôi xóa cậu rồi, thấy chưa? Thẩm Quân Trì, sau này chúng ta chính là người xa lạ, tình bạn học coi như cho chó ăn! Tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào với cậu nữa. Từ nay về sau chúng tôi cam đoan tránh cậu, cậu cứ yên tâm đi kết hôn, tuyệt đối sẽ không có người cản trở hạnh phúc của cậu, coi như tôi cầu xin cậu, được không?"
Thẩm Quân Trì vừa định mở miệng, chợt nghe có người gọi: "Quân Trì?"
Anh ta cứng rắn ngậm miệng lại, quay đầu nhìn lại, Hà Duyệt sợ hãi đứng bên cạnh thầy Hạng, trên mặt tràn ngập lo lắng, nói: "Em thấy đã lâu anh không trở về, liền muốn đến tìm anh, anh ...... Hai người tiếp tục trò chuyện đi, em vào trước."
Lý Nhạc San nói: "Nói chuyện xong rồi!"
Cô ấy không để ý Thẩm Quân Trì tức giận, ngẩng đầu ưỡn ngực kéo Thầy Hạng trở về phòng tiệc.
Lúc này Hà Duyệt mới đi đến bên cạnh Thẩm Quân Trì, hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Quân Trì trấn định tinh thần, nói: "Không có việc gì, chúng ta cũng vào đi."
Anh ta nắm tay Hà Duyệt đi vào phòng tiệc, trong lòng sóng lớn mãnh liệt, càng nghĩ càng cảm thấy, mọi chuyện sẽ không trùng hợp như vậy, đây chính là do La Vũ Vi cố ý.
Bọn họ chia tay không phải bởi vì tình cảm xảy ra vấn đề, trước khi anh ta đi Quý Dương công tác, hai người bọn họ rất ngọt ngào, thậm chí đã nói tới chuyện kết hôn! Ai mà ngờ được? Chuyến công tác kéo dài nửa tháng đó mang đến cho anh ta chức vị phó giám đốc, nhưng lại khiến anh ta mất đi La Vũ Vi.
Thẩm Quân Trì không cam lòng, nghĩ thầm, nếu La Vũ Vi thật sự muốn cứu vãn đoạn tình cảm này, anh ta nên làm gì bây giờ?
Từ bỏ Hà Duyệt sao?
Thật ra ….. cũng không phải là không thể.
Ngồi bên bàn tròn, thầy Hạng hỏi Lý Nhạc San: "Muốn rời đi không? Nếu em muốn đi, anh mời em ra ngoài ăn bữa tiệc lớn."
Lý Nhạc San thở phì phò nói: "Tại sao phải đi, em đã đưa tiền lì xì rồi, nhất định phải ăn no?"
Thầy Hạng cười rộ lên: "Vậy là tốt rồi, vui vẻ một chút, hai ta ăn một bữa lớn, đừng để ý đến cậu ta."
Lý Nhạc San gắp miếng cá hun khói bỏ vào miệng: "Bệnh thần kinh, cũng quá coi trọng bản thân, tức chết em rồi."
Thầy Hạng nói: "Đừng giận đừng giận, thân thể của mình thì phải yêu quý, không nên vì cái loại ngu ngốc này mà tức giận."
Hai người một mực nhỏ giọng nói chuyện, Lý Nhạc San phát hiện, Hà Duyệt bắt đầu len lén nhìn cô ấy, cô ấy đã bị Thẩm Quân Trì làm cho tức chết, cũng không để ý tới tố chất, phong độ gì, Hà Duyệt vừa nhìn, cô ấy liền trừng mắt, một bộ dáng tôi là mẹ thiên hạ, Hà Duyệt sợ tới mức không dám đối mặt với cô ấy nữa.
Hôn lễ chính thức bắt đầu, tất cả đều tiến hành theo quy trình, tiệc mừng quá nửa, Lý Nhạc San lại đến phòng vệ sinh một chuyến, sau khi đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy Hà Duyệt đang đứng bên bồn rửa tay rửa tay.
Lý Nhạc San không rửa tay, chuẩn bị trực tiếp rời đi, lại bị Hà Duyệt gọi lại: "Cái kia...... Lý tiểu thư, xin dừng bước."
Lý Nhạc San nghi ngờ nhìn cô ấy, Hà Duyệt nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, vừa rồi, cô và Thẩm Quân Trì cãi nhau, là vì bạn gái cũ của anh ấy sao?"
"Tôi không có gì có thể nói với cô." Lý Nhạc San lạnh lùng mở miệng, "Cô muốn biết cái gì, có thể trực tiếp đi hỏi Thẩm Quân Trì."
Khí chất của Hà Duyệt dịu dàng, ngoại hình và cách nói chuyện cũng không có tính công kích, thậm chí biểu hiện ở trước mặt Lý Nhạc San có chút hèn mọn: "Thật ra tôi... chỉ muốn biết một chuyện, chính là... nguyên nhân anh ấy chia tay với bạn gái cũ. Tôi đã hỏi Thẩm Quân Trì, anh ấy nói bọn họ chia tay là do đối phương nói trước, bởi vì cô gái kia muốn đi Thượng Hải phát triển, là thật sao?"
Hà Duyệt vô tội, Lý Nhạc San không muốn lừa cô ấy, nhưng cũng không muốn nói thật, cuối cùng, chỉ có thể cho cô ấy một câu trả lời lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi không thể trả lời."
Sau đó, Lý Nhạc San không nói chuyện với Thẩm Quân Trì và Hà Duyệt nữa, đợi Béo Bảo dẫn cô dâu đến bàn này kính rượu xong, Lý Nhạc San và thầy Hạng liền rời đi.
——
Ngày 6 tháng 10, kỳ nghỉ dài hạn còn chưa kết thúc, Lý Nhạc San và Uông Nhận vẫn đang nghỉ, La Vũ Vi và thầy giáo lớp 12 Hạng Tiểu Viên đã bắt đầu một vòng chuyển ngạch mới.
Sau khi tan ca, La Vũ Vi không ăn cơm tối, vội vàng chạy tới phòng tập thể thao, Lý Nhạc San đang đợi cô, hai cô gái mặc đồ thể thao leo lên hai máy chạy bộ liền nhau, vừa đổ mồ hôi như mưa, vừa trò chuyện.
Lý Nhạc San kể cho La Vũ Vi nghe tường tận tỉ mỉ chuyện xảy ra đêm trước, vẫn tức giận đến không chịu nổi, nói xong còn bắt đầu tự trách: "Đều tại mình, vẫn là do mình sơ suất, mình đã chặn cậu ta rồi! Nhưng ngay cả tấm ảnh làm móng kia mà cậu ta cũng có thể nhìn thấy! Cũng không biết là thằng ngốc nào gửi cho cậu ta. Còn có tấm ảnh đi doanh trại RV, có một tấm chụp được nửa người của cậu, nhưng mà chỉ là bóng lưng! Vậy mà cậu ta cũng có thể nhận ra! Mẹ nó mình thật sự phục rồi! Vũ Vi, xin lỗi, mình thật sự......
La Vũ Vi nói: "Đại Phật, chuyện này không liên quan đến cậu. Suy nghĩ của cậu và Uông Nhận rất đúng, vòng bạn bè là không gian riêng tư, chỉ cần không vi phạm pháp luật, không thách thức giới hạn đạo đức, muốn đăng cái gì cũng được, người khác không thể xen vào. Nội dung cậu đăng rất bình thường, mình không cảm thấy có vấn đề gì, bug duy nhất xuất phát từ Thẩm Quân Trì, đây hoàn toàn là vấn đề của anh ta, là anh ta nhìn chằm chằm cậu không buông, chúng ta không nên vì chuyện này và loại người này mà tự trách mình! Cậu không sai! Không cần xin lỗi mình."
Lý Nhạc San nói: "Vũ Vi, mình cảm thấy... hình như Thẩm Quân Trì thật sự cho rằng cậu trở về là vì 'báo thù'."
La Vũ Vi cũng cảm thấy suy nghĩ của Thẩm Quân Trì rất không thể tưởng tượng nổi: "Anh ta suy nghĩ nhiều rồi, mình trả thù cái gì? Đi làm đã bề bộn nhiều việc, tan tầm còn phải đối phó với con cún nhỏ dính người kia, nếu không phải vì cậu và anh ta là bạn học cũ, cả đời này mình cũng sẽ không nghe được bất cứ tin tức gì của anh ta ta."
Lý Nhạc San nghi hoặc hỏi: "Cậu nuôi chó lúc nào?"
La Vũ Vi không nói gì nhìn cô ấy: "Uông Nhận đấy!"
"Ha ha ha ha ha..." Thiếu chút nữa Lý Nhạc San đã vấp ngã trên máy chạy bộ, "Mình muốn đi mật báo! Nói cho Uông Nhận, cậu nói anh ấy là chó con!"
La Vũ Vi nghĩ đến Uông Nhận liền muốn cười: "Chính anh ấy cũng thừa nhận!"
Lý Nhạc San cười một lúc, nói: "Còn có một việc, vị hôn thê của Thẩm Quân Trì tới tìm mình hỏi thăm nguyên nhân cậu và cậu ta chia tay. Cô ấy cũng cho rằng hai người chia tay là bởi vì cậu đi Thượng Hải, mình cảm giác... hình như cô ấy không tin lắm."
La Vũ Vi hỏi: "Vậy cậu nói thế nào?"
Lý Nhạc San nói: "Mình nói, không thể trả lời."
La Vũ Vi giơ ngón tay cái lên: "Rất tốt."
Lý Nhạc San quay đầu nhìn cô, vẫn có chút lo lắng: "Vũ Vi, cậu định làm gì?"
Vẻ mặt La Vũ Vi như không có chuyện gì, "Đương nhiên là coi như không có chuyện này! Không phải là anh ta sợ mình đi tìm anh ta gây phiền toái sao? Vậy mình chỉ cần không đi tới trước mắt anh ta, không phải là sẽ không có chuyện gì sao? Anh ta cũng sẽ không ngốc đến mức đi tìm mình chứ? Đây không phải là ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm sao? Yên tâm, anh ta không ngốc như vậy đâu."
Lý Nhạc San nói: "Vậy cậu tự chú ý một chút đi, dù sao cậu cũng đã hoàn toàn cãi nhau với cậu ta, có lẽ về sau cũng sẽ không gặp lại. Nếu cậu ta kết hôn, chắc chắn mình sẽ không đi, mình kết hôn lại càng không thể mời cậu ta, nếu Du Trí Dương kết hôn, mình cũng không đi, cho một bao lì xì thì thôi."
La Vũ Vi cảm thấy áy náy: "Đại Phật, thật sự xin lỗi, thật ra cậu không cần..."
Lý Nhạc San nói, "Bọn mình đã tốt nghiệp trung học được mười năm rồi, mọi người đều có mối quan hệ xã giao mới, thực ra tình cảm đã rất nhạt nhòa. Con người chính là như vậy, ngay từ đầu còn cảm thấy, ai nha, thời thanh xuân có một nhóm bạn tốt như vậy, cắt đứt liên lạc sẽ rất đáng tiếc, nhưng thật sự cắt đứt lại không cảm thấy gì, không cần nhiều bạn tốt, một hai người là đủ rồi."
Trong lòng La Vũ Vi cảm động, nói: "Cám ơn cậu, Đại Phật, mình thật sự rất vui khi có được một người chị em tốt như cậu."
"Cậu bớt buồn nôn đi!" Lý Nhạc San liếc cô, "Này, lát nữa cùng ăn cơm tối không?"
"Không được." La Vũ Vi nói, "Xin lỗi, mình phải về, cún con đang ở nhà chờ mình. Hôm nay anh ấy mua bốn con cua gạch, mỗi con nặng sáu lạng, mình phải trở về ăn đồ ăn ngon!"
Lý Nhạc San bĩu môi: "Quá đáng! Chị em tốt mà như vậy sao! Hừ! Tuần sau mình cũng muốn cùng thầy Hạng ăn cua gạch! Mua cua nặng một cân, cho hai người thèm chết!"
La Vũ Vi cười rộ lên: "Cua gạch nặng một cân? Đây không phải là vấn đề mua hay không mua nổi, căn bản là thầy Hạng không biết làm."
Sau bốn mươi phút chạy bộ, La Vũ Vi đổ mồ hôi đầm đìa tắt máy chạy bộ, thay quần áo, cùng Lý Nhạc San rời khỏi phòng tập.
Cô trở lại căn hộ, vừa mở cửa ra, cả phòng sáng sủa, lò vi sóng trong bếp nhỏ kiểu mở đặt một cái nồi hấp, vẫn còn bốc hơi nóng, bên cạnh là một đĩa salad dưa leo đã làm xong, cộng thêm một chai rượu vang đỏ.
Cảm giác hạnh phúc lại dâng lên trong lòng cô, một lần lại một lần, mỗi một lần, Ốc Đồng tiên sinh xuất hiện đều sẽ làm cho cô có một loại xúc động muốn rơi nước mắt.
"Uông Nhận?" La Vũ Vi liếc mắt một cái không thấy người, liền hô một tiếng.
Giọng Uông Nhận từ lầu hai truyền đến: "Anh ở đây!"
"Anh đang làm gì vậy?" La Vũ Vi đi xuống cầu thang, ngửa đầu nhìn lên lầu hai, Uông Nhận thò đầu ra khỏi lan can: "Vừa thu quần áo, đang gấp giúp em."
La Vũ Vi thật sự phục rồi, "Anh làm cơm xong chờ em trở về, em đã rất thỏa mãn, loại chuyện thu quần áo này cứ để em làm!"
Uông Nhận nói: "Đây không phải là lát nữa sẽ ăn cơm ở quầy bar sao, bên cạnh có giá phơi quần áo, không đủ lãng mạn, anh đã gấp giá áo lại rồi, em rửa tay trước đi, anh sẽ xong ngay, chúng ta chuẩn bị ăn cơm."
La Vũ Vi rửa tay xong, Uông Nhận từ trên lầu chạy xuống, mặc áo T-shirt rộng thùng thình cùng quần thể thao, tóc rối bù, không có xử lý, thật sự là dáng vẻ người đàn ông tốt khi ở nhà.
Anh muốn ôm La Vũ Vi, bị cô đẩy ra: "Đừng đừng đừng, em vừa tập thể hình xong, cả người đều là mùi mồ hôi thối!"
"Anh không chê." Uông Nhận vẫn ôm lấy cô, hôn lên trán cô, cười như một con cún nhỏ vui vẻ.
Anh để hai con cua gạch trong nồi hấp nóng, trước tiên lấy hai con ra, bưng lên quầy bar, thêm giấm gừng, lại mở nắp chai rượu vang đỏ, rót cho mình và La Vũ Vi một ly.
La Vũ Vi bưng đĩa salad dưa chuột tới, hỏi: "Đêm nay anh định uống rượu? Không lái xe sao?"
Uông Nhận nói: "Không lái xe, anh đi xe đạp công cộng tới, lát nữa có thể đạp xe trở về, cũng có thể đi bộ trở về, không xa lắm."
La Vũ Vi thật muốn nói "Dù sao ngày mai anh cũng được nghỉ, không bằng đêm nay ở đây", cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cảnh đêm trong kỳ nghỉ dài hạn còn đẹp hơn so với bình thường, lúc này toàn bộ ánh đèn đều sáng, hai người vai kề vai ngồi ở trên quầy bar bóc cua, uống rượu vang đỏ, ngắm phong cảnh... cua gạch nặng sáu lạng vừa nhiều gạch vừa nhiều thịt, La Vũ Vi ăn đến đã nghiền, Uông Nhận đập chân cua lấy thịt, hỏi: "Lý Nhạc San tìm em có chuyện gì vậy?"
"À, không có gì, chỉ là..." Trong lòng La Vũ Vi rối rắm một chút, cuối cùng vẫn nói cho Uông Nhận nghe mọi chuyện, "Ngày hôm qua, cô ấy đi tham gia hôn lễ của một người bạn cấp ba, đụng phải... người kia, kết quả cãi nhau không vui lắm, cho nên tới tìm em mắng chửi anh ta."
Uông Nhận ngước mắt: "Thẩm Quân Trì?"
La Vũ Vi: "Ừm."
Uông Nhận hỏi: "Sao lại cãi nhau không vui?"
La Vũ Vi nói đơn giản một chút với anh, sau khi Uông Nhận nghe xong thì trầm mặc, bị Thẩm tiên sinh có chứng hoang tưởng nặng kia làm cho không còn lời nào để nói.
La Vũ Vi ăn một miếng dưa chuột, vừa nhai vừa nói, "Lý Nhạc San nói đầu tháng mười hai anh ta sẽ kết hôn, chụp ảnh cưới xong rồi, còn mua nhà, em và anh ta đã sớm không còn quan hệ nữa!"
"Anh biết." Uông Nhận suy nghĩ một chút, hỏi, "Vũ Vi, anh hỏi em một vấn đề, sau khi em xuất viện, cậu ta có tới tìm em không?"
"... " La Vũ Vi khẽ gật đầu, "Đã tới tìm."
"Vậy em đi Thượng Hải, có liên quan gì đến cậu ta không?"
La Vũ Vi thừa nhận, "Lúc ấy anh ta tới tìm em, em cảm thấy rất phiền, còn có chút sợ, vừa vặn bạn em liên hệ bảo đi Thượng Hải làm việc, cho nên em liền đi qua."
"Chẳng trách." Uông Nhận nói, "Cậu ta biết địa chỉ nhà em, em vẫn nên chú ý một chút, anh lo cậu ta sẽ đến tìm em."
La Vũ Vi không nghĩ ra: "Vì sao?"
"Trực giác." Uông Nhận nói, "Đương nhiên, tốt nhất là do anh nghĩ nhiều, anh cũng không hy vọng cậu ta lại dây dưa với em, chỉ là nhắc nhở em một chút."
La Vũ Vi nhụt chí, sụp vai: "Được rồi, em biết rồi."
Đây thật sự là trực giác của Uông Nhận, là trực giác của một người đàn ông, sau khi nghe La Vũ Vi kể, cảm giác duy nhất của anh chính là ... Thẩm Quân Trì còn chưa quên La Vũ Vi.
Có lẽ thở hổn hển, hưng sư vấn tội chỉ là một loại biểu đạt vội vàng, trong mắt Uông Nhận, cảm thụ chân thật sâu trong nội tâm Thẩm tiên sinh, càng giống như là mừng rỡ, tâm hoa nộ phóng.
Nhưng mà, lúc này Uông Nhận không có quá mức lo lắng, ngược lại còn cảm thấy vui mừng, bởi vì La Vũ Vi không giấu diếm anh, nói cho anh biết mọi chuyện
Uông Nhận biết, cô đã thật sự buông xuống, Thẩm tiên sinh sẽ không bao giờ trở thành điểm mâu thuẫn giữa bọn họ nữa, hiện tại, anh mới là người bên cạnh La Vũ Vi.
——
La Vũ Vi lo lắng đề phòng đến cuối tháng mười, nhưng Thẩm Quân Trì không xuất hiện một lần nào, cô buông lỏng cảnh giác, cảm thấy Uông Nhận và Lý Nhạc San đã lo lắng nhiều. Thẩm Quân Trì không phải kẻ ngốc, một người sắp kết hôn, đầu óc bị cửa kẹp mới đi tìm bạn gái cũ gây phiền phức.
Uông Nhận cũng dần dần buông chuyện này, một buổi chiều nọ, sau khi gặp khách hàng xong, anh trở lại công ty, bị Tina, quản lý của phòng tuyển dụng gọi tới.
Tina đưa cho anh một đơn xin việc, nói: "Renick, đây là một trong những nghiên cứu sinh cuối cùng chúng tôi đã xác định được hai ngày trước, đã ký đề nghị, tháng sau nhóm nghiên cứu sinh này sẽ đến các bộ phận thực tập, trong thời gian thực tập sẽ thuộc về nhóm của cậu, cậu ấy và cậu là bạn học ở Đại học A, còn là cùng chuyên ngành."
Uông Nhận: "......"
Anh nhìn danh sách trong tay, người ứng tuyển tốt nghiệp Đại học A, cùng khoa với anh.
Người đàn ông trên bảng ứng tuyển đang học năm thứ ba, hai mươi bảy tuổi, năm sau khi tốt nghiệp sẽ là hai mươi tám tuổi, tên của anh ta là: Du Trí Dương
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");