Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bên Trái - Hàm Yên
  3. Chương 61: Nguyện vọng
Trước /75 Sau

Bên Trái - Hàm Yên

Chương 61: Nguyện vọng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Uông Nhận sạc điện thoại, vừa khởi động máy thì lập tức gọi điện thoại cho La Vũ Vi, cô không nhận, anh chỉ có thể nhắn tin cho cô.

[Uông Nhận]: Vũ Vi, anh lên lấy túi máy tính nhưng phát hiện em không ở nhà, em đã đi đâu?

[Uông Nhận]: Dù thế nào, xin hãy đảm bảo an toàn cho mình, thấy tin nhắn thì trả lời anh, được không? Anh rất lo lắng cho em.

La Vũ Vi vẫn không trả lời, Uông Nhận chỉ có thể về nhà trước, nhanh chóng tắm nước nóng, dựa vào giường, cầm điện thoại ngẩn người.

Trời sắp sáng rồi, chờ rồi chờ, anh không ngăn được cơn buồn ngủ, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm thứ năm, bầu trời vừa nổi lên màu trắng bụng cá, wechat đột nhiên vang lên một tiếng, Uông Nhận lập tức bị đánh thức, cầm điện thoại di động lên nhìn, là tin nhắn của La Vũ Vi!

Mấy ngày nay em muốn yên tĩnh một mình, anh đừng liên lạc với em nữa, đợi trở về em sẽ tính sổ với anh.

Tính sổ? Tính sổ gì?

Uông Nhận nghĩ mãi mà không ra, không phải là La Vũ Vi muốn trả tiền cho anh chứ? Tiền ăn uống, xem phim?

Anh lại gửi cho cô mấy tin nhắn, La Vũ Vi vẫn không trả lời.

  ——

Chín giờ sáng, Uông Nhận ngồi trong văn phòng, sau khi nói chuyện với Lý Nhạc San trên Wechat vài câu, lại đợi một lúc, Lý Nhạc San gọi điện thoại tới như đã hẹn.

Lý Nhạc San: "Uông Nhận, tôi đã hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy nói đột nhiên muốn ra ngoài đi du lịch, giải sầu một chút, mấy ngày nữa sẽ về, bảo tôi đừng lo lắng."

Uông Nhận hỏi: "Cô ấy có nói cô ấy đi đâu không?"

Lý Nhạc San nói: "Không nói, ai nha, cậu ấy biết nhất định là anh bảo tôi đi hỏi, làm sao có thể nói cho tôi biết chứ?"

Uông Nhận không thể không lo lắng: "Cô có thể hỏi lại cô ấy không? Tốt xấu gì cũng phải biết điểm đến."

Lý Nhạc San nói: "Uông Nhận, có thể anh không rõ hình thức làm bạn của chúng tôi, quả thật chúng tôi rất thân thiết, nhưng sẽ không đi quản lý hành tung của đối phương giống như một bà mẹ già. Cậu ấy đã là người trưởng thành, nếu như cậu ấy nguyện ý nói, vậy thì không cần tôi hỏi cũng sẽ nói cho tôi biết. Tình huống bây giờ là, bất luận cậu ấy nói gì với tôi, anh cũng sẽ biết, mà rõ ràng cậu ấy không muốn cho anh biết, cho nên mới không nói với tôi. Nếu tôi đi hỏi một cách vô duyên vô cớ, vậy chính là đang giúp anh, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, là đang phản bội cậu ấy, anh hiểu không?"

Uông Nhận hiểu ra: "Xin lỗi, tôi không muốn làm khó cô, chỉ là tôi quá lo lắng."

"Anh không cần lo lắng." Lý Nhạc San nói, "Cậu ấy thường đi công tác, trước kia cũng từng đi du lịch một mình, sẽ không có vấn đề gì!"

Uông Nhận nói: "Nhưng tôi luôn cảm thấy... cô ấy không giống đi du lịch."

Đây mới là điểm làm cho anh lo lắng, ai sẽ ra ngoài đi du lịch lúc hơn nửa đêm? Dù có giận thế nào, cũng phải đợi đến bình minh chứ! Ba giờ đêm, muốn máy bay không có máy bay, muốn tàu cao tốc không có tàu cao tốc, chẳng lẽ muốn đến sớm để kịp chuyến bay sáu giờ sao? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Lý Nhạc San có chút tò mò: "Rốt cuộc hai người làm sao vậy, một người đàn ông tốt như anh mà cũng có thể khiến cậu ấy tức giận bỏ nhà đi sao?"

"Chuyện này là tôi không đúng, cho nên mới muốn mau chóng xin lỗi cô ấy." Uông Nhận đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, "Đúng rồi, Tiểu Lý, cô chờ một chút, tôi tìm văn kiện, có chuyện muốn hỏi cô."

Lý Nhạc San: "Được."

Uông Nhận tìm ra bảng nhập học của Du Trí Dương từ trong ngăn kéo, lật đến trang lý lịch học tập của anh ta, ba tin tức, ngoại trừ trường Đại học và nghiên cứu sinh đều là Đại học A, anh ta còn điền tên trường trung học mà mình đã học theo yêu cầu.

Uông Nhận hỏi: "Tiểu Lý, cô học trung học ở trường nào?"

Lý Nhạc San nói: "Tam trung Tiền Đường, làm sao vậy?"

Uông Nhận nhìn "Trường trung học phổ thông số ba Tiền Đường" trên bảng, lại hỏi: "Vậy cô có biết Du Trí Dương không?"

Lý Nhạc San nói, "Cậu ta là bạn học cấp ba của tôi, quan hệ trước kia cũng rất tốt, sao vậy?"

Uông Nhận: "Cậu ta quen Thẩm Quân Trì sao?"

Lý Nhạc San nói: "Quen biết, cũng là học cùng lớp, quan hệ của hai người bọn họ tạm được, bọn họ có một nhóm nhỏ trên Wechat, trước kia có cả tôi nên tổng cộng có bảy người, lễ Quốc Khánh tôi đi uống rượu mừng, sau đó cãi nhau với Thẩm Quân Trì nên rời nhóm rồi, bây giờ bọn họ vẫn còn ở cùng một nhóm."

Trong lòng Uông Nhận hiểu rõ: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn."

Cúp điện thoại, Uông Nhận lại suy nghĩ một lúc, nối lại mọi chuyện.

Thực ra trong công ty có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học A, chuyên ngành gì cũng có, dù sao đại học A cũng là trường 985 duy nhất của tỉnh, trụ sở chính của công ty lại ở Tiền Đường, hàng năm tuyển dụng đều đến Đại học A bày sạp tuyển người mới, cũng từng ký hợp đồng với Uông Nhận.

Những người đó đã nhậm chức vài năm, bình thường trong công việc thường xuyên tiếp xúc với Uông Nhận, quan hệ của mọi người tạm được, ít nhất, Uông Nhận nhậm chức năm năm rưỡi, chưa bao giờ nghe qua tin đồn có liên quan đến mình ở trong công ty.

Như vậy, Thẩm Quân Trì lấy được tin tức từ đâu? Đối tượng hoài nghi hàng đầu của Uông Nhận chính là Du Trí Dương, bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, trong những người thân cận, chỉ có Du Trí Dương và Đại học A có liên quan, anh ta còn là người gốc Tiền Đường, lại cùng tuổi với Thẩm Quân Trì.

Nghe xong câu trả lời của Lý Nhạc San, Uông Nhận đã có thể tưởng tượng ra được chân tướng của toàn bộ sự việc.

Anh bình tĩnh, không có lập tức đi tìm Du Trí Dương đối chất, chuyện khiến anh càng lo lắng hơn chính là trạng thái của La Vũ Vi.

Không ai biết cô đi đâu, ngay cả Lý Nhạc San mà cô cũng không nói, ở bên ngoài một mình rất dễ suy nghĩ lung tung, Uông Nhận cực kỳ sợ hãi, nếu như La Vũ Vi quay lại khăng khăng muốn chia tay với anh, anh nên làm gì bây giờ?

Lúc này, trong nhóm chat gửi tới thông báo của hội nghị trực tuyến, Uông Nhận hít sâu một hơi, thu hồi tâm tư, bắt đầu chuẩn bị phát biểu trong hội nghị.

  ——

La Vũ Vi không có đi du lịch.

Đêm trước sau khi đuổi Uông Nhận đi, cô cuộn mình trên sô pha suy nghĩ thật lâu, vừa nghĩ vừa rơi nước mắt, nhớ lại từng chút từng chút chuyện sau khi mình và Uông Nhận ở bên nhau, những tình cảm nồng nàn kia, càng nghĩ càng cảm thấy châm chọc.

Một người phụ nữ, bởi vì mang thai ngoài tử cung mà phải cắt bỏ một ống dẫn trứng, tuyệt đối là một khuyết điểm lớn trên thị trường kén vợ kén chồng, nhưng trong mắt Uông Nhận, điều đó lại trở thành một ưu điểm! Đây là chuyện hoang đường gì?

La Vũ Vi thật sự không chấp nhận được sự thật này, nhịn không được mà nghĩ đến giả thiết, nếu như Uông Nhận không thiếu một bên tinh hoàn, nhất định anh sẽ không tìm cô, anh nói anh thích toàn bộ của cô, tốt, xấu, anh đều thích, thật đúng là không có nói dối!

Cô bởi vậy mà mất ngủ, lăn qua lộn lại đến nửa đêm cũng không ngủ được, hơn hai giờ sáng, điện thoại di động đang tắt tiếng đột nhiên sáng lên, La Vũ Vi nhìn người gọi hiển thị trên màn hình -- Ba, cô liền biết, không gặp được chuyện tốt, chuyện xấu thì tụ tập lại.

Quả nhiên, La Tuấn Nguyên hét lớn trong điện thoại: "Vi Vi, con mau về đi, mẹ con lại trúng gió rồi!"

La Vũ Vi thu dọn đồ đạc vội vàng ra cửa, lúc đi ra khỏi tòa nhà lớn nhìn thấy Uông Nhận đang dựa vào tường, ôm gấu bông, đang ngủ say trong gió lạnh.

Cô kinh hãi, Uông Nhận có thể mở cửa nhà cô, bất cứ lúc nào cũng có thể đi lấy túi máy tính, cô sẽ không ngăn cản anh, cho nên giận dỗi không trả lời tin nhắn của anh, không ngờ tên ngốc này lại không vào nhà, cũng không biết đi vào trong tòa nhà trốn gió, cứ như vậy ngủ thiếp đi ở bên ngoài.

La Vũ Vi vội vàng trở về quê, vì vậy đến tòa nhà lớn gọi bảo vệ tới, nhờ bảo vệ giúp đánh thức Uông Nhận, bảo anh lên lầu, đồng thời kêu bảo vệ đừng nói cho Uông Nhận biết chuyện cô đã ra ngoài rồi.

Cô cảm thấy Uông Nhận cầm túi máy tính xong sẽ rời đi, cho rằng cô đang ngủ ở lầu hai, không nghĩ đến dép lê ở cửa đã bán đứng cô.

La Vũ Vi gọi một chiếc xe trên mạng, đi thẳng từ Tiền Đường đến huyện Lệ Thành Tấn, đi xe hơn hai tiếng, cô ngồi ở trên xe chợp mắt một lát, trời sắp sáng thì đến nơi - - Bệnh viện Nhân dân số 1 huyện Lệ Thành Tấn.

Mẹ cô là Khương Thiếu Văn đang cấp cứu, ba La Tuấn Nguyên nói cho cô biết, trước khi Khương Thiếu Văn ngủ đã cảm thấy không thoải mái, đầu óc choáng váng, mệt mỏi, buồn nôn, tứ chi bên phải còn cảm giác tê dại, hơn một giờ đêm đột nhiên nôn mửa, còn kèm theo toàn thân co quắp, La Tuấn Nguyên vội vàng gọi xe cứu thương đưa vợ đến bệnh viện, chụp CT đầu, nói là nhồi máu não.

Đây không phải là lần đầu tiên Khương Thiếu Văn trúng gió, ba năm trước, bà đã bị trúng gió, để lại di chứng nhẹ, nói năng có chút không rõ, hoạt động cơ thể trở nên trì trệ, nhưng không bị liệt nửa người.

Bác sĩ nói tình trạng mạch máu của bà cực kỳ không tốt, nhất định phải uống thuốc đúng giờ, kiểm tra đúng giờ, giữ cho nội tâm bình tĩnh, không được kích động, nhưng căn bản Khương Thiếu Văn không nghe lời bác sĩ, cảm thấy mình không có bệnh, không chỉ uống thuốc không có quy luật, còn cáu kỉnh mỗi ngày, lần này thì tốt rồi, đột quỵ nhỏ biến thành đột quỵ lớn, trực tiếp được kéo đi cấp cứu.

Cơ sở vật chất của bệnh viện trong thị trấn nhỏ cũ kỹ, tường loang lổ, khu vực cấp cứu không lớn, trên hành lang không có mấy người.

Người thân đều không tới, chỉ có La Tuấn Nguyên và La Vũ Vi chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, hai cha con mỗi người dựa vào một bức tường, người này nhìn người kia, thời gian rất lâu vẫn không nói gì.

La Vũ Vi đánh giá ba mình, lễ mừng năm mới đã gặp qua một lần, gần một năm rồi, bây giờ là lần thứ hai nhìn thấy. Dường như ba lại già đi một chút, rõ ràng mới năm mươi bốn tuổi, nhưng nhìn qua lại giống một ông lão bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, lưng còng xuống, quần áo lôi thôi, ánh mắt chết lặng dại ra, đây là kết quả sau nhiều năm bị mẹ khống chế tinh thần.

La Tuấn Nguyên ngập ngừng mở miệng: "Con từ Thượng Hải tới đây, sao nhanh như vậy đã tới rồi?"

La Vũ Vi nói: "Con đã trở về Tiền Đường làm việc rồi."

La Tuấn Nguyên sửng sốt: "Trở về lúc nào?"

La Vũ Vi: "Tháng chín."

La Tuấn Nguyên cười khổ nói, "Mua nhà không nói, chia tay không nói, đi Thượng Hải không nói, về Tiền Đường cũng không nói, gửi tin nhắn wechat cho con, mười tin con mới trả lời một tin, họ hàng đều sắp bị con xóa hết rồi, sao con lại làm tuyệt tình như vậy? Hả?"

La Vũ Vi nói: "Con chỉ nghĩ đến cuộc sống mà con muốn sống, sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống của con, con không quản hai người, hai người cũng đừng quản con, cũng không phải là con không gửi tiền cho hai người."

La Tuấn Nguyên nói: "Mẹ con có tiền hưu trí, ba cũng có tiền tiết kiệm, chúng ta chỉ hy vọng con có thể về thăm nhà nhiều hơn, thật ra mẹ con đặc biệt nhớ con, thật đấy, bình thường luôn nhắc tới con..."

Khuôn mặt La Vũ Vi không có biến hóa, "Khi còn bé, bà ấy đối xử với con như thế nào, có thể ba đã quên, nhưng cả đời này con đều không quên được. Hiện tại bà ấy già rồi, bị bệnh, không làm gì được con, cho nên mới có thể giả vờ đáng thương, biểu diễn một chút tình thương của mẹ ở trước mặt họ hàng, nhưng con không cần những thứ này, ba đừng nghĩ đến chuyện khiến con áy náy."

Trải qua cấp cứu, tạm thời Khương Thiếu Văn đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, vẫn ở lại phòng cấp cứu quan sát, ý thức của bà còn chưa khôi phục, cả người cắm đầy ống, há miệng, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt một cái, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.

Sau khi trời sáng, năm người họ hàng đến, ba nữ hai nam, đều là người trung niên, trong đó có một người phụ nữ là dì hai của La Vũ Vi, sau khi nhìn thấy cô liền ngạc nhiên kêu lên: "Ôi, ngay cả Vi Vi cũng về rồi!"

La Vũ Vi lạnh lùng nhìn bà ta một cái, đây chính là người lúc trước nói cô làm sugar baby.

Dì hai đánh giá La Vũ Vi, hỏi: "Gần đây Vi Vi phát tài ở đâu?"

La Vũ Vi mặc kệ bà ta: "Hỏi ba cháu đi."

Dì hai mất hứng, "Hai ba năm mới về nhà một chuyến, cũng không nghĩ đến sức khỏe của mẹ cháu xấu như vậy, một mình ba cháu chăm sóc mẹ vất vả biết bao nhiêu! Nói đi cũng phải nói lại, là do cháu chọc cho bà ấy tức giận nên mới bị bệnh!"

La Vũ Vi đã sớm tuyệt vọng với những người thân này, coi như đối phương đang đánh rắm, lấy tai nghe nhét vào lỗ tai, định dùng âm nhạc để che đi tiếng ồn do đối phương tạo ra.

Dì hai tức giận, đi cáo trạng với dì nhỏ của La Vũ Vi: "Cô nhìn xem, cô nhìn La Vũ Vi xem, giống cái gì vậy, không biết lớn nhỏ không có giáo dưỡng, nói cũng không nói được, nhà bọn họ thật vô phúc khi có một đức con gái như vậy."

Dì út nói: "Chị bớt nói vài câu đi, tính cách của Vi Vi chính là như vậy, lúc còn trẻ tính tình Thiếu Văn hơi bướng bỉnh, quản Vi Vi quá nghiêm, chị cũng biết mà."

"Nếu không phải Thiếu Văn quản nghiêm, làm sao Vi Vi có thể thi đậu đại học? Nói không chừng đã sớm đi làm gái rồi! Bây giờ cánh nó cứng rồi, ba mẹ cũng mặc kệ, nói ra thật mất mặt! Nhiều năm rồi, lễ mừng năm mới năm nay tôi đi hỏi Tuấn Nguyên, Tuấn Nguyên nói chia tay rồi, cô nhìn xem, làm phụ nữ mà bị như vậy, chính là không có phúc khí!"

Giọng dì hai rất lớn, cho dù La Vũ Vi đeo tai nghe cũng vẫn nghe được một ít lời nói đứt quãng, cô không có gì để nói, sẽ không tranh luận với đối phương, biết danh tiếng của mình ở quê nhà đặc biệt không tốt, bất hiếu, ích kỷ, máu lạnh, cay nghiệt, mang thù, phóng đãng, cuộc sống riêng tư hỗn loạn ... Sẽ không có một từ nào tốt có thể dùng để hình dung cô.

Bác sĩ đi ra, tìm La Tuấn Nguyên nói chuyện, nói cho ông biết, tình trạng của Khương Thiếu Văn tương đối nghiêm trọng, người hơn 50 tuổi, mạch máu toàn thân lại hỏng bét như một người già bảy tám mươi tuổi, nếu tiếp tục điều trị thì có thể giữ được mạng, nhưng tình huống xấu nhất sẽ có thể biến thành người thực vật, tình huống tốt nhất là liệt nửa người phải nằm trên giường, bất kể như thế nào, sống cũng không thể tự lo liệu, về phần ý thức của bệnh nhân có thể khôi phục được đến mức độ nào, bây giờ còn khó mà nói.

Sau khi La Tuấn Nguyên nghe xong, cả người lắc lư một cái, vành mắt đỏ lên, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

La Vũ Vi có thể nghe hiểu ý của bác sĩ, đây là đang khuyên bọn họ từ bỏ trị liệu.

Cô hỏi: "Bác sĩ, nếu không điều trị thì sao, bà ấy còn sống được bao lâu nữa?"

Dì hai lớn tiếng quát: "La Vũ Vi mày đang nói cái gì vậy?! Mày còn có lương tâm hay không? Mày là con gái bà ấy! Nhất định phải trị cho bà ấy! Mày thật sự hận mẹ mày như vậy sao? Bác sĩ đã nói có thể giữ được mạng sống!"

La Vũ Vi vẫn bình tĩnh nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, tôi là con gái của bệnh nhân, người thân trực hệ, xin ông nói cho tôi biết, nếu không điều trị sẽ như thế nào?"

Bác sĩ nhìn dì hai một cái, lại nhìn về phía La Vũ Vi, nói: "Nếu như rút ống, kéo về nhà, thì ... không còn nhiều thời gian lắm."

La Vũ Vi nhìn về phía ba mình, La Tuấn Nguyên còn đang khóc, cô nói: "Ba, ba quyết định đi."

La Tuấn Nguyên lau nước mắt, khẩn cầu nhìn con gái: "Vi Vi, nếu không... chúng ta cứ chữa trị thử xem?"

"Được." La Vũ Vi thản nhiên nói, "Con không có ý kiến."

Vì vậy, mấy người thân sắp xếp lịch chăm sóc, ban ngày do La Tuấn Nguyên và dì nhỏ chăm sóc ở bệnh viện, buổi tối do La Vũ Vi chăm sóc ban đêm, bởi vì cô là một người trẻ tuổi, mà tuổi của bọn họ đều lớn, thức đêm sẽ rất vất vả.

La Vũ Vi không có dị nghị, về nhà ngủ bù trước, hẹn bảy giờ tối sẽ đến giao ca.

  ——

Sau khi tan ca, Uông Nhận lại đến nhà La Vũ Vi một chuyến, đơn giản tìm một chút, phát hiện vali và ba lô của cô đều ở đây, càng cảm thấy không phải là cô ra ngoài du lịch.

Sau hôm trước, La Vũ Vi không trả lời tin nhắn của anh nữa, Uông Nhận lại suy nghĩ một đêm, sáng thứ sáu xin cấp trên nghỉ phép, đi thẳng đến công ty La Vũ Vi, hỏi cô gái lễ tân: "Xin chào, tôi là bạn của La Vũ Vi, tôi họ Uông, mấy ngày nay tôi không liên lạc được với cô ấy, cho nên muốn hỏi một chút, cô ấy có xin nghỉ không?"

Nhân viên lễ tân nói: "Tôi không rõ lắm, cái này phải hỏi bà chủ, quản lý La sẽ trực tiếp xin nghỉ với bà chủ."

Uông Nhận: "Vậy cô có thể cho tôi biết số điện thoại của bà chủ không? Tôi sẽ gọi cho cô ấy."

"Cái này..." Cô gái rất khó xử, "Hay là anh chờ một lát đi, có lẽ hôm nay bà chủ sẽ đến công ty."

Uông Nhận không ép cô ấy, kiên nhẫn ngồi trên sô pha bên cạnh quầy lễ tân chờ đợi, đợi đến gần mười giờ, Trác Uẩn đến, đi cùng còn có Triệu Tỉnh Quy ngồi xe lăn.

Nhân viên lễ tân nhắc nhở anh: "Vị tiên sinh này, bà chủ của chúng tôi đến rồi!"

Uông Nhận vội vàng đứng dậy, nói với Trác Uẩn: "Xin chào, tôi là bạn của La Vũ Vi, tôi họ Uông, mấy ngày nay tôi không liên lạc được với La Vũ Vi, chỉ muốn biết cô ấy có xin nghỉ hay không, có nói cô ấy đi đâu không..."

Trác Uẩn giơ tay ra hiệu: "Anh đừng gấp, từ từ nói, gần đây đầu óc tôi không tốt lắm, anh nói quá nhanh tôi không nghe rõ."

Cô ấy mang thai gần sáu tháng, bụng đã rất rõ ràng, Uông Nhận chỉ có thể kể lại sự việc một lần nữa, Trác Uẩn nghe hiểu, nói: "Đúng vậy, cô ấy xin nghỉ rồi."

Uông Nhận vội hỏi: "Xin nghỉ mấy ngày rồi, cô ấy có nói cô ấy đi đâu không?"

"Chưa xác định ngày nghỉ, về phần cô ấy đi đâu... " Trác Uẩn đảo mắt, vươn tay về phía Uông Nhận, "Đưa chứng minh nhân dân cho tôi xem."

Uông Nhận đưa chứng minh nhân dân cho cô ấy, Trác Uẩn xem xong liền nở nụ cười: "Uông Nhận, tôi nhớ cái tên này, người liên lạc khẩn cấp của Tiểu La."

Uông Nhận: "......"

Trác Uẩn chế nhạo nhìn về phía anh, "Anh là người liên lạc khẩn cấp của cô ấy, lại không liên lạc được với cô ấy, phải đến công ty hỏi tôi?"

Uông Nhận nói: "Tôi khiến cô ấy tức giận, nhưng tôi thực sự lo lắng cho cô ấy, cô ấy nói cô ấy đi du lịch, tôi cảm thấy cô ấy không nói thật."

Trác Uẩn đang suy nghĩ, Triệu Tỉnh Quy vẫn lẳng lặng ở bên cạnh cô ấy, Uông Nhận không có cách nào không chú ý đến anh ta, người đàn ông kia còn rất trẻ tuổi, vẻ ngoài đặc biệt đẹp trai, nhìn đôi chân dài kia đã biết vóc dáng rất cao, tại sao lại ngồi xe lăn?

Trác Uẩn hỏi ý kiến Triệu Tỉnh Quy: "Triệu Tiểu Quy, anh cảm thấy em có nên nói cho anh ta biết không?"

Triệu Tỉnh Quy quan sát Uông Nhận, nói: "Anh cảm thấy em có thể nói, dù sao chúng ta cũng không có địa chỉ."

Trác Uẩn thẳng thắn nói với Uông Nhận: "Nhà Tiểu La xảy ra chút chuyện, hình như có người thân đột nhiên phát bệnh nằm viện, cô ấy không nói tỉ mỉ, chỉ nói phải về quê vài ngày, nhưng chỗ chúng tôi không có địa chỉ nhà cô ấy, cô ấy đã sớm chuyển hộ khẩu đến Tiền Đường rồi."

Cuối cùng Uông Nhận cũng biết hành tung của La Vũ Vi, nhưng tảng đá trong lòng vẫn không thể rơi xuống đất, anh nhớ lại lúc ở Disney, La Vũ Vi từng nói với anh một câu: Mỗi lần tôi trở về, cảm giác như đang lăn một vòng trong chảo dầu, chân trước vừa vào cửa, chân sau đã muốn đi.

Uông Nhận cảm ơn Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy, vội vã rời khỏi tòa nhà lớn, sau khi lên xe thì gọi điện thoại cho Lý Nhạc San, hỏi cô ấy địa chỉ nhà ba mẹ của La Vũ Vi.

Lý Nhạc San nói: "Tôi chưa từng đi! Tôi không có!"

Uông Nhận: "Không hỏi được sao?"

Lý Nhạc San: "Tìm ai hỏi được, hỏi bản thân cậu ấy sao, chắc chắn cậu ấy sẽ không nói!"

Uông Nhận nói: "Như vậy đi, tôi sẽ lái xe đến huyện Lệ Thành Tấn, đợi đến nơi sẽ hỏi cô ấy địa chỉ, nếu cô ấy không chịu cho, cô liền nói cho cô ấy biết chuyện tôi đã đến huyện Lệ Thành Tấn, cô ấy không nói tôi sẽ không đi, nhất định cô ấy sẽ nói cho cô biết!"

"Oa, có lý." Lý Nhạc San lập tức đồng ý.

Ngay cả hành lý Uông Nhận cũng không lấy, trực tiếp lái xe rời đi, lại lái lên đường cao tốc hướng nam, mục tiêu là huyện Lệ Thành Tấn cách đó hơn 200 km.

Hai giờ sau, vào lúc mười hai giờ trưa, Uông Nhận sắp đến nơi, Lý Nhạc San đột nhiên nhắn tin: "Uông Nhận! Mau khen tôi đi! Tôi tìm được địa chỉ nhà La Vũ Vi rồi! Hồi học đại học có một năm nghỉ hè tôi đã mua đồ cho cậu ấy trên taobao, địa chỉ ở trong đơn hàng đó!

Uông Nhận vô cùng ngạc nhiên, nhập địa chỉ Lý Nhạc San gửi tới vào hướng dẫn, nhìn bản đồ thấy còn một giờ đi xe.

Cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, lái xe ổn định hơn.

Càng tới gần huyện Lệ Thành Tấn, sắc trời càng âm u, Uông Nhận nhìn về phía bầu trời trước kính chắn gió, mây đen dày đặc, gió lạnh gào thét, là dấu hiệu của mưa, anh xuống đường cao tốc ở huyện, không bao lâu, nước mưa liền ào ào rơi xuống.

  ——

La Vũ Vi ở lại bệnh viện một đêm, không có nhiều việc, mẹ cô không thể ăn cũng không thể uống, công việc chủ yếu của là rửa sạch túi nước tiểu giúp đối phương, lau nước miếng, quan sát tình hình, có biến hóa thì đi gọi bác sĩ.

Phòng cấp cứu không có thời gian tắt đèn, đèn đuốc sáng trưng suốt đêm, La Vũ Vi không ngủ một đêm, sau hừng đông thì liên tục ngáp, ba đã nói chín giờ giao ca nhưng vẫn chậm chạp chưa tới.

Thỉnh thoảng đôi mắt của Khương Thiếu Văn sẽ mở ra, phần lớn thời gian ánh mắt đều dại ra, khi La Vũ tiến đến trước mặt bà, sẽ cảm thấy bà đang trừng mình, ánh mắt kia giống như trong trí nhớ, làm cho người ta sởn gai ốc, La Vũ Vi lại không hề cảm thấy sợ hãi, cũng không quản Khương Thiếu Văn có còn ý thức hay không, chỉ bình tĩnh đối diện với bà, còn cười một cái.

Mãi cho đến hơn mười một giờ trưa, La Tuấn Nguyên mới chạy tới bệnh viện, cũng không mang cho La Vũ Vi chút gì ăn, ông nói buổi sáng đi chùa miếu một chuyến, xin thẻ xăm, muốn xin Bồ Tát phù hộ, cho nên mới tới chậm.

La Vũ Vi: "......"

La Tuấn Nguyên bảo con gái về nhà ngủ, bảy giờ tối lại đến giao ca.

La Vũ Vi liền đón xe về nhà, đi ăn bữa cơm gần đó trước, vừa ra khỏi cửa tiệm, trời đã đổ mưa rất lớn, cô không mang ô, nghĩ nhà cách đó hai ba trăm mét, chạy tới là được.

Cô đội mưa chạy như điên, về đến nhà cả người đã ướt đẫm, mưa mùa đông lạnh lẽo, cô lạnh đến run rẩy, vừa sờ túi, cả người đã muốn ngất đi.

Ngày hôm qua lúc đi bệnh viện ở đêm, vì giữ ấm nên đã thay quần, mà chìa khóa phòng ở trong túi quần cũ!

La Vũ Vi cực kỳ ảo não, ngẩng đầu nhìn trời, nước mưa đầm đìa, cô không biết mình nên làm như thế nào, hoặc là tìm thợ khóa đến mở khóa, hoặc là đón xe đến bệnh viện tìm cha lấy chìa khóa. Nhưng cô tuyệt đối không muốn động đậy, vừa mệt vừa buồn ngủ, tâm lực lao lực quá độ, thân thể còn rất lạnh, cô ôm đầu gối đặt mông ngồi ở bậc thang trước cửa, chỉ dựa vào mái hiên nho nhỏ kia mà che mưa.

Đây là một tòa nhà nhỏ hai tầng xây dọc theo đường phố, tuổi phòng đã hơn hai mươi năm, có một cái sân. Cỏ dại trong sân mọc thành bụi, trong góc chất đống một ít đồ gia dụng bỏ hoang, đây đều là thói quen xấu của Khương Thiếu Văn, không muốn bán lại không muốn ném, một cái sân tốt, bị bà làm cho giống như bãi rác.

La Vũ Vi lớn lên ở một nơi như vậy, cô không có tình cảm đối với nó, chỉ có chán ghét, đã từng bị mẹ đuổi ra khỏi nhà vô số lần, cô không có tiền, cũng không có điện thoại di động, không có nơi nào để đi, cũng không dám đi ra ngoài, nếu bị Khương Thiếu Văn biết cô đi tìm bạn học hoặc người thân giúp đỡ, sau khi trở về sẽ chỉ bị đánh càng thảm hơn.

Mỗi lần, cô chỉ có thể ở trong cái sân nhỏ này, chờ mẹ nguôi giận rồi chủ động mở cửa, thả cô về. Khi đó, cô cũng giống như bây giờ, bất lực ngồi trên bậc thang trước cửa, ôm đầu gối, ngây ngốc nghĩ, khi nào mới có thể thoát khỏi ngôi nhà này?

Khi còn là thiếu nữ, cô chưa từng ảo tưởng sẽ có bạch mã hoàng tử từ trên trời rơi xuống cứu vớt mình, cô càng muốn có một cảnh sát, một luật sư, hoặc một nhân viên công tác của Liên đoàn phụ nữ, thậm chí cô còn muốn đến cô nhi viện, muốn rời nhà trốn đi, không đi học nữa, ra ngoài làm việc!

Cô không đi trên con đường cực đoan đã xem như một kỳ tích, dựa vào một niềm tin, cô nghĩ, một ngày nào đó cô sẽ lớn lên, có thể sống cuộc sống mà mình tha thiết ước mơ, trở thành một người hạnh phúc.

Nhưng hiện tại cô hai mươi tám tuổi, cuộc sống vẫn chỉ là lông gà đầy đất, vận may của cô thật sự rất không tốt...

Trong lòng La Vũ Vi chua xót, giơ tay lau mắt, nghĩ ngồi xuống như vậy cũng vô dụng, nhưng cô thật sự không muốn đi bệnh viện một chuyến nữa, vì vậy lấy điện thoại di động ra, tìm thợ khóa gần đó.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng ở ngoài sân, La Vũ Vi ngẩng đầu lên, cách màn mưa, nhìn thấy có người đi xuống ghế lái, cầm một chiếc ô màu đen lên, xoay người nhìn thấy cô, lập tức sải bước lớn đi về phía cô.

Anh mặc một chiếc áo dạ màu đen lớn, thân hình cao lớn, khuôn mặt trắng nõn anh tuấn, ánh mắt lại đặc biệt phức tạp, vừa lo lắng lại vui sướng, vừa khẩn trương lại lo lắng, thật sự có thể nói là ngũ vị tạp trần.

Thời điểm đi tới cách xa cô ba mét, anh dần dần dừng bước lại, như là không dám đi lại phía trước, chỉ chớp mắt nhìn về phía cô.

La Vũ Vi ngây dại, khóe mắt còn đọng nước mắt.

Trong cái sân nhỏ này, cô có rất nhiều rất nhiều nguyện vọng, chưa từng có nguyện vọng nào trở thành sự thật, cô cũng từng ngồi trong cái sân này chờ đợi người cứu cô, nhưng cho dù là hàng xóm biết rõ hoàn cảnh gia đình cô, cũng chỉ biết cúi đầu rời đi, bởi vì bọn họ biết Khương Thiếu Văn không dễ chọc.

Mà vừa rồi, La Vũ Vi ấm ức mà khóc, không hiểu sao trong lòng lại có một suy nghĩ.

Cô nghĩ: Nếu Uông Nhận ở đây thì tốt rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ký Sự Thập Niên 60

Copyright © 2022 - MTruyện.net