Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bên Trái - Hàm Yên
  3. Chương 64: Ghép lại
Trước /75 Sau

Bên Trái - Hàm Yên

Chương 64: Ghép lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một lát sau, Uông Nhận mệt nhọc, vóc dáng anh cao, không có cách nào dựa vào bả vai La Vũ Vi ngủ, La Vũ Vi để anh nằm ở trên giường chăm sóc, đầu gối lên đùi cô, đến lượt cô vỗ lưng dỗ anh ngủ.

Uông Nhận khoác áo khoác dạ, tư thế nằm nghiêng, chân dài gập lại ngủ rất say, La Vũ Vi vuốt mái tóc đen dày đặc của anh, trong lòng nhớ lại câu nói kia của anh - - em nói xem, hai chúng ta có đủ duyên hay không?

Cô không kìm được cười rộ lên, cúi đầu nhìn Uông Nhận, dáng vẻ anh ngủ thật đáng yêu, lúc tỉnh cũng đáng yêu, lúc bị mắng vẻ mặt ấm ức không dám cãi lại càng đáng yêu hơn, còn có lúc bị cô "bắt nạt", siêu cấp dễ đỏ mặt, rõ ràng động tình nhưng lại còn muốn liều mạng nhịn xuống, thật sự đáng yêu.

"Lại ở bệnh viện, chẳng lẽ là chuyện tốt sao?" La Vũ Vi dùng ngón tay chọc chọc gương mặt Uông Nhận, lông mày của anh nhíu một chút, vẫn không tỉnh lại, nhẹ nhàng ngáy nhỏ, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Đêm dài đằng đẵng, mưa không ngừng, Uông Nhận và La Vũ Vi thay phiên nhau ngủ, cuối cùng chịu đựng đến hừng đông.

Có người kéo rèm cửa phòng bệnh ra, để ánh nắng chiếu vào, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, sắc trời xám xịt, La Vũ Vi nằm trên đùi Uông Nhận khẽ mở mắt, Uông Nhận sờ sờ mặt cô, cúi đầu hỏi: "Tỉnh rồi?"

"Ừm." La Vũ Vi ngửa mặt nhìn anh, "Chào buổi sáng, nhóc Gâu Gâu."

Sắc mặt Uông Nhận lộ ra vẻ mệt mỏi, nụ cười vẫn ấm áp: "Chào buổi sáng, thỏ con."

La Vũ Vi cảm thấy đêm nay thoải mái hơn rất nhiều so với đêm trước, ngủ liên tục mấy tiếng, tinh thần cũng dư thừa hơn một chút, ngồi dậy hỏi: "Em ra ngoài mua đồ ăn sáng, anh muốn ăn gì?"

Uông Nhận nói: "Không phải lát nữa ba em sẽ đến giao ca sao? Chắc ông ấy sẽ mang bữa sáng cho chúng ta."

La Vũ Vi nói, "Xin đừng đem chuyện ba mẹ bình thường sẽ làm đổ lên người ba mẹ em, căn bản ba em không nghĩ đến chuyện này."

Ngày hôm đó, La Tuấn Nguyên không đến muộn, hơn tám giờ đã đến bệnh viện, quả nhiên không mang đồ ăn sáng cho La Vũ Vi và Uông Nhận, hơn nữa không cảm thấy mình làm không đúng chỗ nào.

Uông Nhận có chút hiểu ý của La Vũ Vi, quan hệ giữa các thành viên trong gia đình cô tương đối xa cách, đúng là không giống với gia đình bình thường.

Tình trạng của Khương Thiếu Văn không thay đổi, hỏng bét nhưng ổn định, trước mắt dựa vào dụng cụ và thuốc nước để duy trì dấu hiệu sinh mệnh. Bác sĩ cho biết, chỉ cần có thể thoát khỏi máy thở, khôi phục tự chủ hô hấp là có thể xuất viện về nhà, sau đó chăm sóc tại nhà là được.

Về sau, toàn bộ chuyện ăn uống vệ sinh của bà phải giải quyết ở trên giường.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Uông Nhận lái xe về nhà cũ, hỏi La Vũ Vi: "Tình trạng của mẹ em thế này, sau này xuất viện, phải dựa vào ba em chăm sóc sao?"

La Vũ Vi cũng rất khổ não, "Không nhiều người nguyện ý làm loại công việc này, giá cả lại không rẻ, em chỉ phụ trách trả tiền, ba em muốn làm thế nào thì làm thế ấy, em không quản ông ấy."

Khương Thiếu Văn không thể xuất viện trong thời gian ngắn, Uông Nhận hỏi: "Vậy em định khi nào thì quay về Tiền Đường?"

"Thứ hai tuần sau hoặc thứ ba tuần sau." La Vũ Vi bình tĩnh, "Em không có khả năng vẫn ở chỗ này, cứ trông chừng bà ấy như vậy cả đêm cũng không có ý nghĩa gì. Em đã nói với ba em, em phải trở về làm việc, không làm việc thì lấy đâu ra tiền thuê hộ lý?"

Uông Nhận nói: "Vậy anh trở về cùng em." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Ngày mai anh về đi, đừng chậm trễ việc." La Vũ Vi không muốn làm phiền Uông Nhận nữa, "Hai ngày nay anh có thể ở bên em, em đã rất thỏa mãn rồi."

Về đến nhà, hai người xếp hàng tắm rửa, dự định ngủ bù một giấc nữa, tuy rằng đêm trước ngủ qua mấy tiếng, nhưng thời gian ngủ vẫn không đủ, Uông Nhận đã sắp xếp, ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa, anh dậy đi mua cơm, buổi chiều hai người ở nhà nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức cho buổi tối đến chăm đêm.

La Vũ Vi tắm rửa xong bò lên giường, bật điều hòa ấm, nhàm chán nghịch điện thoại di động, một lát sau, Uông Nhận cũng tắm xong, đội mái tóc ướt đi vào phòng, khóe mắt La Vũ Vi liếc thấy một mảnh trắng bệch, ngẩng đầu nhìn lên, người này lại chỉ mặc một cái quần lót, động tác còn nhanh chóng mà chui vào ổ chăn của cô.

La Vũ Vi: "...!"

Trong chăn còn chưa ấm, Uông Nhận đã ôm lấy cô, người đàn ông vừa tắm xong cả người nóng hừng hực, cọ xát cô như một con chó nhỏ, vội vàng hôn môi cô, cho cô một nụ hôn sâu kéo dài.

La Vũ Vi có chút mơ hồ, ngay từ đầu là bị động đáp lại sự thân mật của anh, rất nhanh đã hưởng thụ trong đó, nhắm mắt lại dây dưa với anh, đột nhiên Uông Nhận dừng động tác, buông miệng ra, ảo não kêu lên: "Ai nha!"

La Vũ Vi giật nảy mình: "Sao vậy?"

Uông Nhận cúi mặt nhìn cô: "Anh quên mua bao cao su rồi."

La Vũ Vi trợn mắt há hốc mồm: "Bao cao su gì?"

Uông Nhận: "Bao cao su đó."

La Vũ Vi: "Tại sao phải mua bao cao su?"

Uông Nhận vô tội chớp mắt, hai má ửng đỏ: "Không phải em nói... sau khi về nhà... sẽ thử xem sao?"

La Vũ Vi: "......"

Cô thật sự không biết nói gì, dùng tay chân đá văng Uông Nhận: "Em nói về nhà là chỉ về nhà Tiền Đường!"

Uông Nhận sửng sốt hồi lâu, mới phát ra một âm tiết: "Ồ..."

Thất vọng, uể oải, buồn bực, thẹn thùng, khó có thể tin... Các loại cảm xúc đều viết ở trên mặt của anh, hai người ở trong chăn hai mặt nhìn nhau, La Vũ Vi không nhịn được mà bật cười, tiếp theo chính là một trận tiếng cười, cười đến nện giường: "Ha ha ha ha ha... Trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì vậy!"

Uông Nhận cực kỳ xấu hổ, nhiệt huyết dần dần nguội lạnh, thẹn thùng đưa tay che mặt: "Em nói về nhà, đây không phải là nhà em sao?"

La Vũ Vi mỉm cười không dừng lại được, còn thiếu chút nữa lăn lộn trong chăn, Uông Nhận nhào vào người cô, ngứa ngáy khiến La Vũ Vi rưng rưng nước mắt, không ngừng xin tha thứ: "Em sai rồi, em sai rồi, em không cười anh nữa!"

Uông Nhận đè lên người cô, thẹn quá hóa giận, "Là em lừa dối anh trước!"

"Em sai rồi." La Vũ Vi bắt đầu làm nũng, "Tránh ra đi, anh nặng quá!"

Uông Nhận không chịu dời đi, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, lại cọ mạnh một cái, La Vũ Vi run sợ: "......"

Lúc này, chỉ có thể dựa vào ý chí của đàn ông để giải quyết vấn đề, vài phút sau, Uông Nhận trở mình, nằm ngửa bên cạnh La Vũ Vi, giơ cánh tay phải lên che mắt, cố gắng bình phục hô hấp.

La Vũ Vi không dám nhúc nhích, thấy Uông Nhận không nói gì, lấy khuỷu tay chọc chọc thắt lưng anh, hỏi: "Xong chưa?"

"Chưa xong." Uông Nhận rất khó chịu, giọng nói rầu rĩ, "Anh không sao, yên tâm đi, không có bao cao su, anh sẽ không động đến em đâu."

La Vũ Vi nhích lại gần bên cạnh anh, ôm cánh tay anh, còn quấn chân lên đùi anh, mềm mại nói: "Uông Nhận, anh kể cho em nghe chuyện xảy ra ngày em bị đưa đến phòng bệnh sau khi phẫu thuật đi, em không nhớ gì cả."

"Hả?" Uông Nhận nghiêng đầu nhìn cô, "Sao phải biết chuyện này?"

La Vũ Vi nói: "Bởi vì đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hôm nay còn là ngày kỷ niệm, nhưng em không nhớ rõ chút nào, như vậy không công bằng, anh nói cho em biết đi."

"Được rồi, em để anh suy nghĩ, phải bắt đầu từ đâu." Uông Nhận nhắm mắt lại, suy nghĩ trở lại buổi tối hai năm trước.

"Ngày 7 tháng 2, là thứ tư, đúng lúc tuyết lớn, Tiền Đường trời mưa, anh đi công tác trở về từ phương Bắc, mang theo bình giữ nhiệt đến bệnh viện đưa cơm cho mẹ...

"Lúc em bị đưa vào phòng bệnh, anh cũng không nhìn rõ mặt em, ấn tượng đầu tiên đối với em là móng tay của em, màu xanh nước biển, mặt trên còn khảm kim cương, giống như từng ngôi sao nhỏ, sau đó, anh không còn thấy em làm loại móng này nữa, thật sự rất đẹp, lần sau em làm lại cho anh xem, được không?"

La Vũ Vi mỉm cười: "Được."

"Tình huống của em nghiêm trọng như vậy, lại không có ai chăm sóc, anh thật sự không yên tâm, vì vậy ở lại, nghĩ cũng không thiệt gì, ít nhất phải giao em cho Lý Nhạc San mới được."

"Đêm hôm đó, em còn nói chuyện với anh, là đang nói mê sảng, lung tung rối loạn, đúng lúc anh nhàn rỗi, cho nên nói đông nói tây với em, hộ lý nói em tỉnh lại sẽ quên sạch, không sao cả, ít nhất lúc đó em sẽ không cô đơn."

La Vũ Vi tò mò hỏi: "Em đã nói cái gì?"

Uông Nhận nhớ lại: "Em nói, em không thích nhảy Poppy, còn nữa, em muốn ăn Hạt Dẻ rang đường, cái gì mà hoa sen nở, tác phẩm nghệ thuật trừu tượng dùng để biểu đạt nội tâm của nghệ sĩ, không phải ai cũng có thể hiểu được."

Lần này đổi lại là La Vũ Vi xấu hổ, nhéo Uông Nhận một cái: "Sao trí nhớ của anh lại tốt như vậy?"

Uông Nhận lại cười: "Em còn xem anh là Thẩm Quân Trì."

La Vũ Vi biết chuyện này, thật muốn đào một cái lỗ để chui vào: "Em không nói gì kỳ quái chứ?"

Uông Nhận tiếp tục nhớ lại, "Em nói, Thẩm Quân Trì, em mang thai, không quan tâm anh có muốn đứa bé này hay không, em đều muốn giữ lại, em muốn làm mẹ, anh có muốn làm ba không?"

La Vũ Vi: "......"

Uông Nhận: "Anh nói, anh muốn."

La Vũ Vi đau đầu: "Thật hay giả? Không phải là anh bịa ra chứ?

Uông Nhận: "Không phải anh bịa ra, em thật sự đã nói như vậy."

Đây thật sự không phải do Uông Nhận bịa ra, khi Trương Hồng Hà, Dương tổng, chị Từ trò chuyện khí thế ngất trời, chỉ có Uông Nhận canh giữ bên cạnh La Vũ Vi, nghiêm túc cùng cô trò chuyện đề tài đứa nhỏ.

Lúc đó, La Vũ Vi nằm trên giường bệnh, híp mắt hỏi người đàn ông bên giường: "Anh thích con trai hay con gái?"

Uông Nhận trả lời: "Đều thích, mỗi bạn nhỏ đều là thiên sứ."

La Vũ Vi: "Nhưng em thích con gái."

Uông Nhận: "Con gái rất tốt, áo bông nhỏ rất tri kỷ."

La Vũ Vi: "Vậy nếu là con trai thì sao?"

Uông Nhận nói: "Con trai cũng được, con trai nghịch ngợm một chút, cũng có ngoại lệ, khi còn bé anh không nghịch ngợm, chủ yếu là xem tính cách của nó, còn phải xem người lớn dạy như thế nào."

La Vũ Vi cau mũi lắc đầu: "Không! Em không thích con trai, con trai có JJ nhỏ, em không thích JJ nhỏ."

Uông Nhận: "Ừm ...... Vậy, vậy thì sinh con gái."

La Vũ Vi vui vẻ: "Em muốn cho con bé mặc một chiếc váy nhỏ xinh đẹp."

Uông Nhận phụ họa: "Còn phải thắt bím tóc cho con nữa."

La Vũ Vi: "Muốn dẫn con đi chơi, ở phòng công chúa đẹp nhất!"

Uông Nhận: "Con muốn cái gì thì mua cho con cái đó, chúng ta mua nổi!"

La Vũ Vi cực kỳ vui vẻ: "Nhất định em sẽ rất yêu rất yêu con, em muốn con gái em trở thành người hạnh phúc nhất, anh nói xem, em sẽ là một người mẹ tốt sao?"

Uông Nhận nặng nề gật đầu: "Có! Nhất định cô sẽ là một người mẹ tốt."

La Vũ Vi lại nhíu mày: "Nhưng em cảm thấy, anh không phải là một người cha tốt, chính anh vẫn còn là một đứa trẻ, cơm cũng không biết nấu, con gái em sẽ chết đói!"

"Tôi biết nấu cơm, trình độ nấu cơm của tôi cũng tạm được." Uông Nhận không chấp nhận đánh giá này, "Cô chưa từng ăn cơm tôi làm, không thể oan uổng tôi như vậy."

La Vũ Vi bĩu môi, gọi anh: "Thẩm Quân Trì..."

Uông Nhận lập tức bị đánh trở lại hiện thực, có chút không biết nói gì, La Vũ Vi còn đang gọi anh, vươn tay phải về phía anh: "Thẩm Quân Trì?"

Uông Nhận nói: "Tôi ở đây."

Anh cầm tay cô, thấp giọng lặp lại, "Tôi ở đây."

"Anh đừng đi."

"Yên tâm đi, tôi không đi."

……

Cái lỗ của La Vũ Vi lại sâu hơn vài mét, đầu đều trốn vào trong chăn.

Uông Nhận vẫn còn đang kể lại: "Anh nhớ, sau khi anh làm phẫu thuật xong cũng đau gần chết, vốn dĩ chỗ đó của đàn ông rất nhạy cảm, cái loại đau đớn liên tục này... Bây giờ anh không dám nghĩ nữa, nhưng lúc đó, anh cũng giống như em, cũng đau đến phát khóc. Ba mẹ anh luôn ở bên cạnh anh, an ủi, khích lệ anh, một câu trách cứ cũng không có, mà em lại một người thân bên cạnh cũng không có, em khóc nói đau chết đi được. Anh nghe cũng cảm thấy đau lòng, cho đến khi Lý Nhạc San tới, anh mới yên tâm."

Một đêm hỗn loạn như vậy, trải qua sự giảng giải của Uông Nhận, dần dần trở nên cụ thể, từng cảnh tượng đều hình thành trong đầu La Vũ Vi.

Tốc độ nói của Uông Nhận chậm chạp: "Đêm hôm đó, Dương tổng nói với anh một ít chuyện về em, Lý Nhạc San cũng nói một ít, hai ngày sau đó, anh lại lần lượt gặp được mẹ của Thẩm Quân Trì, còn có Thẩm Quân Trì. Cách tấm rèm, anh nghe được em nói chuyện với bọn họ, khi đó, anh và em chỉ có thể tính là hai người xa lạ, nhưng rất kỳ diệu, anh đã có thể chắp vá bộ dạng lúc bình thường của em trong đầu rồi."

"Anh cảm thấy em là một cô gái vô cùng ưu tú, chỉ riêng chuyện em không dựa vào gia đình, có thể một mình mua nhà đã khiến anh vô cùng khâm phục. Anh đánh giá cao cô gái phấn đấu vì sự nghiệp, dũng cảm, chuyên nghiệp, độc lập lại tự tin, thật sự rất hấp dẫn, nghe mẹ Thẩm Quân Trì nói về em như vậy, anh rất tức giận, cảm thấy bà ấy thật sự là... tầm nhìn quá thấp."

"Thẩm Quân Trì vẫn chưa trở về, anh rất sốt ruột, bảo Lý Nhạc San gọi điện thoại cho cậu ta, hy vọng cậu ta có thể mau chóng trở về, nhưng cậu ta không đồng ý, lúc đó anh đã nghĩ, sao cậu ta có thể đối xử với em như vậy?"

"Vũ Vi, anh đã từng nói, chú ý đến một người, là bởi vì trên người cô ấy có một đặc tính nào đó có sức hấp dẫn nhất định đối với anh, anh chú ý đến cô ấy, sau đó mới phát tán từ một điểm đến một mặt, dần dần, người này sẽ lấy một hình tượng lập thể hóa xuất hiện trước mặt anh, anh mới hiểu rõ cô ấy hơn."

"Anh nghĩ, anh chính là thích em như vậy, ở một nơi kỳ quái, ở một thời điểm không quá thích hợp, anh đã động tâm với em."

"Anh không muốn em phải chịu ấm ức nữa, không muốn nhìn thấy em khóc nữa, anh hy vọng em có thể sớm bình phục khỏe mạnh, sau này sẽ không để lại di chứng, có thể có một đứa con gái đáng yêu như ý nguyện."

"Cho dù không ở bên anh, em cũng xứng đáng với một người đàn ông tốt, một người có trách nhiệm, trọng tình nghĩa, sẽ chân chính đặt em ở trong lòng để yêu thương."

"Sau khi gặp lại em ở Thượng Hải, anh đã tự hỏi, anh có thể làm người này hay không?"

Thật lâu sau La Vũ Vi vẫn không phát ra âm thanh, Uông Nhận cho rằng cô ngủ rồi, cúi đầu nhìn cô, không nghĩ tới, vậy mà cô lại đang khóc.

Uông Nhận không ngừng thở dài, lấy tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô: "Anh vừa mới nói, không muốn nhìn thấy em khóc nữa, em đây không phải đang đánh vào mặt anh sao?"

La Vũ Vi nín khóc mỉm cười, lại đá anh: "Đáng ghét!"

Cô nắm lấy tay Uông Nhận, đưa tay anh sờ vết sẹo dưới bụng trái, thấp giọng hỏi: "Có thể cảm nhận được không?"

Xúc cảm dưới ngón tay rất rõ ràng, Uông Nhận đau lòng, nói: "Có thể."

La Vũ Vi ngẩng đầu nhìn anh: "Em cũng muốn nhìn vết sẹo của anh."

Uông Nhận bất ngờ: "Hả?"

La Vũ Vi: "Không phải anh nói người đã làm phẫu thuật, trên người đều sẽ có sẹo sao, em muốn nhìn anh một chút."

Uông Nhận: "À....."

Nhìn thì nhìn đi! Anh bất chấp tất cả, dũng cảm xốc chăn lên......

La Vũ Vi tắt đèn trên nóc phòng ngủ, chỉ để lại một chiếc đèn đầu giường, thật giống như một nhân viên nghiên cứu khoa học, cẩn thận quan sát vết sẹo phẫu thuật của Uông Nhận, tự nhiên là đã lên tay.

Cảnh tượng này thật sự rất dễ khiến huyết mạch người ta căng ra, Uông Nhận vừa mới bình phục hô hấp, lập tức lại rối loạn lên, đây đã là lần thứ ba trong ngày! Anh thật sự sụp đổ, rồi lại không có cách nào, đúng lúc này, La Vũ Vi ngẩng đầu, ánh mắt cực nóng nhìn anh, Uông Nhận thở hổn hển, ánh mắt mê ly nhìn cô, thấy La Vũ Vi khẽ cắn môi, nói: "Thật ra, trong túi em có bao cao su..."

Uông Nhận: "?!"

Trong túi xách của La Vũ Vi có bao cao su, là cô mua vào đêm sinh nhật, cô chia toàn bộ bao cao su ra, ở trong mỗi túi xách đều để một cái tùy thân, chuẩn bị cho bất cứ lúc nào.

Không phải hiện tại đã có tác dụng rồi sao.

  ……

Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, gõ rầm rầm trên bệ cửa sổ.

La Vũ Vi cảm thấy giống như đang ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ, hoặc là một chiếc thuyền mới, cô vui vẻ lại mới lạ, thuyền nhỏ rất vụng về, ngay từ đầu không biết nên lái đi đâu, cô liền kiên nhẫn dạy nó, bỗng nhiên gió nhẹ phất phơ, thuyền nhỏ chậm rãi chạy trong dòng sông, nước sông nhẹ nhàng chảy xuôi, bỗng nhiên, cô lại đi tới một vùng biển rộng mênh mông, gặp phải mưa to gió lớn, thuyền nhỏ bị từng đợt sóng lớn nâng lên đỉnh núi, cô cả kinh hét lên.

  ……

Điều hòa cũ kỹ cũng không đủ lực, nhiệt độ trong phòng không tăng lên bao nhiêu, nhưng hai người trong chăn đều đã mồ hôi đầm đìa. Thuyền nhỏ cập bờ, mưa gió ngừng lại, La Vũ Vi trở lại một bến cảng an toàn đáng tin cậy, được Uông Nhận ôm vào trong ngực, đối diện với ánh mắt của anh.

Cô tham lam cảm nhận được dư âm kia, hơi thở Uông Nhận còn chưa bình phục, vùi mặt vào vai cô, lúc nói giọng khàn khàn, còn rất thấp thỏm: "Em cảm thấy... thế nào?"

La Vũ Vi đỏ bừng hai má, cười ngọt ngào, khen ngợi anh: "Phi thường tốt, phi thường phi thường tốt, phi thường phi thường tốt!"

"Vậy là tốt rồi." Uông Nhận yên tâm, mồ hôi rơi xuống, anh nắm lấy tay cô, không dám đi thăm cô, nói, "Có một câu, anh vẫn luôn muốn nói cho em biết."

La Vũ Vi khẽ vuốt mái tóc ướt át của anh, hỏi: "Nói cái gì?"

Uông Nhận nói: "Đúng vậy, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, anh không còn trẻ nữa, anh rất sợ mình sẽ xuống dốc, dù sao anh cũng... cho nên, Vũ Vi..."

Giọng nói của anh đã thấp đến mức không thể thấp hơn, "Thật ra, là anh không xứng với em."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam

Copyright © 2022 - MTruyện.net