Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chồng cô có cơ bắp.
"Ha ha ha ha... Cái này cách làm giàu còn rất xa!" La Vũ Vi lấy mu bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt, "Zoe cũng biết, muốn em tới giúp cô ấy, không trả lương tương xứng thì em sẽ không đáp ứng. Hơn nữa phải xem em có bản lĩnh kiếm được số tiền này hay không, nếu em làm không tốt, cô ấy có thể deal lương xuống thấp hơn, còn không ổn định bằng anh đâu."
Uông Nhận nói: "Nhất định em có thể làm tốt, còn có thể càng ngày càng tốt, sau này anh phải gọi em là bà chủ La, tổng giám đốc La, ba La!"
"Đừng ba hoa." La Vũ Vi liếc anh một cái, "Chính mình cố gắng chuyển ngạch đi, tranh thủ sớm ngày thăng chức tăng lương làm tổng giám đốc Uông, để cho em có thể làm phu nhân tổng giám đốc, mỗi ngày chỉ uống trà cắm hoa, đi ra ngoài làm móng tay, đi spa dưỡng da, ai nha, ngẫm lại đã cảm thấy vui vẻ~"
Uông Nhận buồn cười: "Nếu bị Miles nghe thấy lời này của em, anh ấy sẽ tức hộc máu. Hay cho tiểu Uông tặc! Tôi đặc biệt tăng lương cho cậu, cậu lại nhớ thương đến vị trí của tôi? Kéo ra, chém!"
La Vũ Vi cười to một trận, hỏi: "Vậy anh có nghĩ tới việc chuyển công tác hay không?"
Uông Nhận còn đang nhào bột, chậm rãi nói: "Có lẽ là có nghĩ tới, nhưng con người anh lại có khuynh hướng cầu ổn định hơn. Nếu anh làm việc ở công ty này không vui, nhất định anh sẽ đi, nhưng bây giờ không có chuyện gì không vui, đồng nghiệp ở chung hòa hợp, mấy người dưới quyền coi như đáng tin cậy, Miles đối xử với anh cũng không tệ, nếu thật sự muốn chuyển công tác... Chậc, ngành của chúng anh bất kể là xí nghiệp nước ngoài hay xí nghiệp nhà nước, rất nhiều tổng bộ đều ở phía Bắc Quảng Thâm, công ty dụng cụ y tế xuyên quốc gia lớn nhất ở Tiền Đường chính là công ty anh làm, ồ, còn có một công ty tư bản Đức nữa. Cho nên, sau này hãy nói, trước mắt anh còn chưa có động lực chuyển công tác ..... Sao vậy? Em chê tiền lương của anh thấp?"
La Vũ Vi học theo giọng điệu của Uông Nhận, lại một lần nữa dính đến bên cạnh anh, "Không chê, tiền lương này của anh đặt ở đâu cũng không thấp, còn có nghỉ đông, các loại trợ cấp, ngày lễ ngày tết còn có thể có phúc lợi, em hâm mộ còn không kịp đâu!"
Uông Nhận đồng ý: "Chính anh cũng cảm thấy khá tốt."
"Vốn dĩ là vậy." La Vũ Vi thò đầu nhìn bột mì trong tay anh, "Nhào như vậy là được rồi, chúng ta cho nó lên men thôi."
Bột đã được nhào xong, La Vũ Vi dựa theo trình tự làm pizza trên APP, trước tiên dùng lò nướng lên men bột mì.
Đây đều là trải nghiệm rất mới mẻ, cô hứng thú dạt dào, phát hiện thái độ sống của mình bị Uông Nhận ảnh hưởng rất nhiều, trước kia không có tâm tư làm những chuyện này, mà bây giờ, cô cảm thấy đây mới là cuộc sống, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh … Ở chung một chỗ cùng người mình yêu, làm cái gì cũng vui vẻ.
Bột mì đã lên men lớn gấp đôi, Uông Nhận cán nó thành một cái bánh tròn, La Vũ Vi rắc pho mát và các loại nguyên liệu nấu ăn lên trên, cuối cùng cẩn thận bỏ vào lò nướng, điều chỉnh nhiệt độ và thời gian, yên lặng chờ pizza ra lò.
Lò nướng đang làm việc, hai người ngồi chờ trên sô pha, La Vũ Vi lấy điện thoại di động ra cho Uông Nhận xem ảnh chụp buổi chiều ở khách sạn của cô: "Anh xem, khách sạn này có đẹp không? Em muốn đặt tiệc cưới ở đó, cũng không biết phải đặt mấy bàn, đợi có thời gian anh hỏi ba mẹ anh xem, bên nhà anh có bao nhiêu bàn.
Uông Nhận nói: "Anh đã hỏi rồi, nhà anh ít nhất phải ba mươi bàn."
La Vũ Vi lắp bắp kinh hãi: "Nhiều như vậy?!"
Uông Nhận bẻ ngón tay tính toán cho cô, "Bạn học cũ của ba mẹ anh, đồng nghiệp cũ, bạn cũ, hàng xóm cũ, còn có thân thích, hơn nữa đồng nghiệp và bạn học của anh, có thể còn có mấy người bạn, ví dụ như mấy người của hoạt động ngoài trời, em đều đã gặp qua, ba năm trước Phách Thiên Hổ kết hôn anh đã đi rồi, anh kết hôn khẳng định cũng phải gọi cậu ấy, bảy tám phần cộng lại, kết quả phải tầm ba mươi bàn, có thể còn phải chuẩn bị thêm hai bàn."
La Vũ Vi: "......"
Xong đời, kế hoạch làm thông các phòng hoàn toàn ngâm nước nóng.
Uông Nhận thấy cô bĩu môi, hỏi: "Sao vậy? Phòng em nhìn trúng không đủ sao?"
La Vũ Vi cúi đầu: "Ừm."
Uông Nhận ôm vai cô, kiên nhẫn khuyên cô: "Đây là chuyện lớn cả đời chỉ có một lần, không thể vì kích thước phòng tiệc mà giảm bớt số bàn, chỉ có thể chọn phòng tiệc thỏa mãn yêu cầu của chúng ta."
Uông Nhận thật sự rất tri kỷ, chỉ cần nói vài câu đã thuyết phục được La Vũ Vi: "Được, nghe lời anh, em sẽ đến khách sạn khác xem."
Uông Nhận hỏi: "Vậy bên em thì sao? Họ hàng nhà em khoảng tầm mấy bàn?"
"Nhà em?" La Vũ Vi mơ hồ, "Em không định gọi bọn họ."
Uông Nhận giật mình, "Em kết hôn, không mời bọn họ tới uống rượu mừng sao?"
La Vũ Vi: "Đúng vậy, không muốn mời, em thật sự rất phiền khi gặp bọn họ, cũng không thể chỉ gọi dì nhỏ mà không gọi những người khác chứ? Nhưng nếu gọi hết, hai bên ba mẹ nhà em có rất nhiều người! Ngẫm lại liền đau đầu, hay là thôi đi."
Uông Nhận nghiêm túc suy nghĩ một chút, đưa ra đề nghị của mình: "Bà xã, nếu như em thật sự không muốn mời bọn họ tới, vậy em xem như vậy có được không, chúng ta về quê em bày tiệc rượu một lần nữa, loại đơn giản một chút. Anh cảm thấy mặc kệ quan hệ giữa em và bọn họ như thế nào, chúng ta phải làm lễ nghĩa đúng chỗ, bọn họ có đến hay không là chuyện của bọn họ, như vậy, về sau sẽ không còn ai lấy chuyện này ra bàn luận nữa. Hai ta là nghiêm túc kết hôn, anh không muốn em chịu ấm ức, em suy nghĩ một chút, được không?"
Vốn dĩ La Vũ Vi thật sự không muốn qua lại với người thân ở quê, nhưng cái này rất khó thực hiện, ba còn đang ở quê nhà, cô không thể không lo lắng cho ông. Uông Nhận nói có đạo lý, quả thật phải làm lễ nghĩa đúng chỗ, nếu không sau này ba cô sẽ càng bị người ta khinh thường.
La Vũ Vi đồng ý: "Được rồi, vậy về quê bày rượu một lần nữa, tiền kia do em trả, anh đừng cướp với em."
"Được." Uông Nhận nói, "Còn có một việc, chính là ...... căn nhà cũ của nhà em thật sự quá cũ rồi, em có nghĩ tới chuyện sửa chữa nó một chút hay không?
La Vũ Vi sợ ngây người: "Hả?!"
Uông Nhận không giống như đang nói đùa: "Nhà em có đất ở không? Chúng ta phá nó đi rồi xây lại, biến thành ba tầng, bốn tầng, hoặc là gia cố một chút, sửa sang lại, anh thấy những căn nhà gần nhà em đều rất đẹp. Sau khi làm xong, ba em có thể ở thoải mái một chút, lúc chúng ta trở về thăm ông ấy cũng có thể ở đó. Anh đã đề cập chuyện này với ba mẹ anh, bọn họ đều rất tán thành, bọn họ cũng muốn về quê em, muốn gặp ba em, hay là em ... thương lượng trước với ba em một chút?"
La Vũ Vi rối rắm: "Vậy phải tốn bao nhiêu tiền?"
Uông Nhận nói: "Thật ra thì không hết nhiều, anh đã đi hỏi Phách Thiên Hổ, năm ngoái cậu ta vừa sửa chữa lại nhà ở trong thôn cho ba mẹ cậu ta, cao ba tầng, diện tích một tầng khoảng tầm 100 mét vuông, phá vỡ toàn bộ rồi xây lại, hơn nữa trang hoàng, chỉ tốn hơn tám mươi vạn, xây dựng còn rẻ hơn so với trang hoàng, xây chỉ cần ba mươi lăm vạn là được."
Ngay cả cái này mà anh cũng đã đi hỏi qua, đầu óc La Vũ Vi choáng váng: "Nhưng em không có nhiều tiền như vậy..."
Ánh mắt Uông Nhận dịu dàng nhìn cô, "Mặc dù có thể em không trở về nhiều lắm, nhưng anh cảm thấy chuyện này rất quan trọng. Tuổi tác của ba em còn chưa lớn, ở trong một căn nhà sạch sẽ, thoải mái, sáng sủa sẽ càng có lợi cho sức khỏe của ông ấy, ông ấy sống thoải mái, em ở đây mới có thể an tâm làm việc hơn, đúng không?"
La Vũ Vi tính toán giúp Uông Nhận một chút, quả thật anh tiết kiệm được tiền sính lễ và trang sức, nhưng nếu tất cả đều tiến hành như Uông Nhận nói, vì cuộc hôn nhân này, thật ra anh phải tốn nhiều tiền hơn so với chú rể khác, xe, chỗ đậu xe, tiệc cưới, sửa chữa nhà cửa... nhất định phải hơn 1,5 triệu, gần hai triệu.
Tâm tình La Vũ Vi phức tạp, cảm động lại bất an, thật sự không có cách nào yên tâm thoải mái đồng ý.
Uông Nhận biết tính tình của cô, dịu dàng nói: "Vũ Vi, anh coi em như người nhà, ba của em chính là ba của anh, anh hy vọng ông ấy có thể khỏe mạnh trường thọ, cho nên mới muốn cải thiện hoàn cảnh sống giúp ông ấy. Em không cần có áp lực quá lớn, dù sao về sau căn nhà kia cũng là để lại cho em, của em chính là của anh, hai ta là người một nhà, không cần phân biệt rõ ràng như vậy."
"La Vũ Vi: "Nhưng mà......
"Đinh!"
Pizza đã được nướng xong, Uông Nhận đứng lên, cũng kéo La Vũ Vi lên: "Đừng nhưng nữa, đi, đi xem thành quả lao động của hai ta trước đã!"
Hôm nay pizza không bị nướng cháy, phô mai vàng óng ánh, mùi thơm xông vào mũi, Uông Nhận mang găng tay bưng nó ra, vui vẻ kêu lên: "Oa!"
La Vũ Vi đứng ngẩn người bên cạnh, Uông Nhận tháo găng tay, kéo một miếng pizza bỏ vào đĩa, bị bỏng kêu lên: "Ôi chao thật nóng!"
La Vũ Vi lấy lại tinh thần: "Anh không sao chứ?"
"Không sao." Uông Nhận đặt một miếng pizza trước mặt cô, "Nào, bà xã, nếm thử một miếng xem có ngon không."
La Vũ Vi cắn một miếng, liên tục gật đầu: "Ăn ngon! Ăn rất ngon!"
"Vậy sao? Anh cũng nếm thử một miếng." Uông Nhận cũng cầm lấy một miếng pizza, nếm xong giơ ngón tay cái lên, "Thật sự rất ngon! Phô mai đủ nhiều, về sau hai ta không cần gọi pizza nữa, tự mình làm là được."
La Vũ Vi cười nhạo: "Nhào bột mì không mệt sao?"
"Không mệt." Uông Nhận cong cánh tay phải, "Chồng em có cơ bắp."
La Vũ Vi đi tới trước mặt anh, vươn ngón trỏ ra, cách áo sơ mi vải đâm chọc cánh tay phải của anh, anh căng chặt bắp tay, nghẹn cười, ra vẻ thâm trầm hỏi: "Cô gái, có hài lòng với những gì em nhìn thấy không?"
"Nhìn như vậy... tạm được." La Vũ Vi nhướng mí mắt ném ánh mắt quyến rũ về phía anh, "Cũng không biết cởi quần áo ra sẽ là dạng gì?"
Uông Nhận nhét pizza vào miệng, quai hàm phồng lên như chuột đồng, lúc này muốn cởi nút áo sơ mi, La Vũ Vi khuyên mãi anh mới dừng lại: "Đừng diễn nữa! Uông tiên sinh!"
"Không diễn, đã ba ngày không làm." Uông Nhận ôm cô vào lòng, hỏi, "Lúc anh đi công tác, em có nhớ anh không?"
La Vũ Vi xấu hổ trả lời: "Có."
Uông Nhận nắm lấy tay cô, để cô cảm nhận sự rung động của anh: "Vậy em có nhớ nó không?"
La Vũ Vi: "......"
Bàn tay nhỏ bé mềm mại, lồng ngực Uông Nhận phập phồng, giọng nói cũng trầm thấp hơn rất nhiều: "Đi tắm, làm xong ăn cơm, cho nó ăn no trước."
La Vũ Vi: "......"
Hu hu hu, Uông tiểu thuyền trưởng đỏ mặt đi đâu rồi?
——
Không bao lâu, đã đến đêm giao thừa.
Đây là Tết âm lịch đầu tiên sau khi Khương Thiếu Văn qua đời, vốn dĩ La Vũ Vi còn đang rầu rĩ, cô nên về quê ăn Tết với ba, hay là đón ba đến Tiền Đường? Cuối cùng, là La Tuấn Nguyên tự mình có chủ ý.
Lúc còn trẻ La Tuấn Nguyên từng đi lính, có một đồng đội đặc biệt thân thiết đang sống ở Vân Nam, những năm gần đây đã đến huyện Tấn thăm hỏi ông vài lần, sau khi biết vợ ông vừa mất, liền mời ông đi Vân Nam ở một thời gian, coi như giải sầu.
Khi Khương Thiếu Văn còn sống, căn bản La Tuấn Nguyên không được phép đi xa nhà, lần này nhận được lời mời của đồng đội, ông do dự rất nhiều ngày, cuối cùng lấy hết dũng khí đồng ý, sắp xếp một vali hành lý lớn, lên xe lửa đi Vân Nam.
La Vũ Vi an tâm ở lại Tiền Đường, đi theo Uông Nhận đến Tây Uyển ăn cơm tất niên, cộng thêm một nhà năm người Trương Tú Lệ, lại là chín người quen thuộc, có già có trẻ, náo nhiệt ấm áp.
Hàng xóm đều biết Uông Nhận sắp kết hôn, gặp anh và La Vũ Vi trong tiểu khu, ai nấy đều vui mừng chào hỏi hai người họ: "Tiểu Uông Uông, sắp làm chú rể rồi?"
La Vũ Vi thẹn thùng không thôi, Uông Nhận cười đến lộ ra hàm răng trắng: "Cám ơn chú!"
Trên cửa lớn nhà Trương Hồng Hà dán câu đối xuân vui vẻ, trong nhà quét dọn sạch sẽ, Tiểu Nam Nam mặc một thân đường trang đỏ tươi, chải hai búi tóc tròn, bò lên bò xuống trên sô pha, ồn ào muốn nhìn heo con Bội Kỳ.
La Vũ Vi đứng bên bàn ăn, gói nem rán cùng Uông Nhận.
Đây là một món ngon mà người Tiền Đường thích ăn vào dịp Tết âm lịch, khẩu vị mỗi nhà khác nhau, nhân bánh lại khác nhau. Nhân bánh của nhà Uông Nhận là thịt băm, đậu phụ khô và măng mùa đông, Uông Triệu Niên cắt chúng thành từng miếng nhỏ, xào chín, sau đó chuẩn bị một xấp vỏ nem mỏng, gói từng cái nem, cuối cùng cho vào chảo dầu chiên rán tới khi lớp vỏ vàng óng ánh là có thể ăn.
Nem rán được gói rất tốt, La Vũ Vi và Uông Nhận cùng nhau làm, không bao lâu đã gói hết một xấp bánh đa nem. Trương Hồng Hà bận rộn ở phòng bếp, bớt chút thời gian, đưa cho La Vũ Vi một bao lì xì thật dày: "Cầm đi! Cho con."
La Vũ Vi rối loạn tay chân: "Dì! Cái này, cái này thật ngại quá......"
Trương Hồng Hà cười nói: "Cái này có gì mà phải ngại? Sắp là người một nhà rồi, sau này, ba mẹ và Uông Nhận không gọi con là Tiểu La nữa, giống như Uông Nhận, cũng gọi con là Vũ Vi."
La Vũ Vi lại nhìn Uông Nhận, Uông Nhận nói: "Nhận đi, khách khí nữa là giả vờ rồi."
Trương Hồng Hà đẩy con trai một cái, lại khoác cánh tay La Vũ Vi, "Vũ Vi à, con đã nói với ba con chưa? Chúng ta muốn sửa nhà cho ông ấy."
La Vũ Vi khẽ gật đầu: "Đã nói rồi."
"Ông ấy nói như thế nào?"
"Ông ấy nói, đều do con làm chủ."
Trương Hồng Hà vô cùng vui vẻ, "Vốn dĩ mẹ và ba Uông Nhận định Tết âm lịch sẽ đi về quê gặp mặt ba con, nhưng mà Uông Nhận nói nhà con quá cũ, bảo chúng ta chờ sửa xong nhà rồi mới đi, hai đứa lại dự định tháng năm kết hôn, cho nên phải nắm chắc chuyện này, qua Tết âm lịch phải khởi công luôn."
La Vũ Vi lại gật đầu: "Vâng, cám ơn dì, chuyện này con thật sự... con cũng không biết..."
Trương Hồng Hà vỗ vỗ tay cô: "Không có việc gì, tốt xấu gì cũng là nhà mẹ đẻ của con, sửa xong nhà cửa, ba con mới có thể dưỡng lão, con và Uông Nhận trở về cũng có thể ở thoải mái, không thể tiết kiệm tiền này được, cũng không thể kéo dài việc này.
La Vũ Vi nói: "Dì à, con cảm thấy tiền này không nên do dì bỏ ra, thực ra đây là trách nhiệm của con."
Trương Hồng Hà nói: "Bảo con bỏ ra nhiều tiền như vậy, chắc chắn con sẽ gặp khó khăn. Dì cảm thấy, so với việc con và Uông Nhận sống hòa thuận, đây chỉ là chuyện nhỏ. Uông Nhận nói với chúng ta, thu nhập hàng năm của con cao hơn nó! Vậy chờ hai con trở thành gia đình, là Uông Nhận chiếm lợi!"
Uông Nhận: "......"
La Vũ Vi dở khóc dở cười: "Dì à, không phải tính như vậy!"
"Được rồi được rồi!" Trương Hồng Hà cười sang sảng, "Dù sao Uông Nhận chỉ có chút bản lĩnh như vậy, sau này dì sẽ giao nó cho con, con tự mình quản. Con người của nó ...... Dì đã nói với con rồi, qua loa, mọi thứ đều qua loa! Không để ý đến kiếm tiền, tính tình cũng tạm được, không khiến người ta tức giận."
La Vũ Vi lại nhìn về phía Uông Nhận, anh vẫn là một khuôn mặt cười ha hả như vậy, khóe mắt hiện lên nếp nhăn nhỏ, đôi mắt ôn hòa sáng ngời, nhìn chăm chú vào cô.
La Vũ Vi rất muốn nói, tính tình kia của Uông Nhận sao có thể gọi là gì cũng được! Quả thực là rất tốt! Anh không bao giờ tức giận với cô, cho dù gặp phải chuyện gì cũng đều sẽ chậm rãi giảng đạo lý cho cô, cho dù bị cô đuổi ra cửa cũng không cãi lại một câu.
Ở bên anh, cô luôn cười vui vẻ, có thể kéo dài tuổi thọ, chỉ là cần mua nhiều mỹ phẩm dưỡng da chống nhăn.
Đây là Tết âm lịch vui vẻ nhất kể từ khi La Vũ Vi đến Tiền Đường, ngồi giữa gia đình Uông Nhận, cô không cảm thấy mình là người ngoài, có thể cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm nồng đậm.
Cô cũng muốn nhanh chóng đăng ký kết hôn với Uông Nhận, đăng ký xong, cô có thể thuận lý thành chương gọi Uông Triệu Niên và Trương Hồng Hà là "Ba mẹ", đây thật sự là một đôi ba mẹ đặc biệt đáng yêu, ba không nghiêm túc, mẹ cũng không hiền lành, giống như hai lão ngoan đồng thường xuyên cãi nhau, nhưng vừa nghe liền biết không phải là thật sự cãi nhau.
Dưới sự dạy dỗ của bọn họ, Uông Nhận mới có thể trưởng thành như bây giờ, La Vũ Vi nâng cằm nhìn anh, anh phát hiện, gắp cho cô một cái nem rán: "Ăn thêm một cái nữa, đây là hai chúng ta gói đấy."
Trương Tú Lệ hỏi Uông Triệu Niên: "Anh rể, qua hai năm nữa, anh định về hưu hay tiếp tục làm việc?"
Uông Triệu Niên lớn tiếng nói: "Nhất định là về hưu rồi, mấy năm nay Hồng Hà đi du lịch khắp thế giới, tôi cũng không được đi, nếu tôi làm thêm năm năm nữa, về hưu đã 65 tuổi rồi, chạy không nổi nữa!"
"Không thích leo núi, không thích đi bờ biển, không thích đi dạo thắng cảnh, không thích đi phố đi bộ, còn không thích chụp ảnh, chỉ thích đi viện bảo tàng!"
Uông Triệu Niên: "Bà không thích đi viện bảo tàng sao?"
Trương Hồng Hà châm chọc: "Chỉ đi dạo thì sao có thể được, còn phải biết chụp ảnh!"
Uông Triệu Niên: "......"
La Vũ Vi mỉm cười nói: "Dì à, lần sau con đi chơi với dì, con sẽ chụp ảnh giúp dì!"
Uông Nhận nói: "Mẹ, kỹ thuật chụp ảnh của Vũ Vi rất tốt, lúc học đại học còn có giải thưởng chụp ảnh nữa!"
Trương Hồng Hà vô cùng vui vẻ, "Vậy lần sau cả gia đình chúng ta đi du lịch, à, Uông Triệu Niên, ông có được nghỉ không?"
Uông Triệu Niên ra sức gật đầu: "Có! Đương nhiên đi!"
Tiểu Nam Nam giơ tay: "Cháu cũng muốn đi!"
La Vũ Vi khẽ sờ đầu nhỏ của cô: "Sẽ mang theo cháu."
Chồng của Hạ Dĩnh là Tiểu Lục, người duy nhất trong chín người ngoại trừ Tiểu Nam Nam không biết tình trạng sức khỏe của Uông Nhận và La Vũ Vi, nói: "Chờ Uông Nhận và Tiểu La có con, Nam Nam sẽ có bạn, Uông Nhận, anh phải nắm chặt lấy."
Uông Nhận: "......"
La Vũ Vi: "......"
Trương Hồng Hà vội vàng nói chen vào: "Vũ Vi vừa về Tiền Đường không lâu, đang là lúc liều mạng, tuổi tác của hai đứa cũng chưa lớn, không vội không vội, chuyện này tùy duyên, tùy duyên."
Uông Triệu Niên cũng nâng ly rượu lên: "Nào nào, mọi người chạm một cái, chạm một cái, chúc mọi người tân xuân vui vẻ, một năm mới thật khỏe mạnh!"
"Cạn ly!"
"Chúc mừng năm mới!"
……
Kỳ nghỉ Tết âm lịch dài hạn, tất cả thắng cảnh đều tấp nập người, giá cả khách sạn các nơi cũng nước lên thì thuyền lên, Uông Nhận và La Vũ Vi không đi du lịch, ở lại phủ Khải Duyệt, hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người.
Mùng hai tết, La Vũ Vi đi theo Uông Nhận tham gia liên hoan thân thích nhà Uông Triệu Niên.
Mùng năm tết, bọn họ lại đi tham gia hôn lễ của Alan, Uông Nhận làm phù rể, La Vũ Vi chỉ có thể đi một mình đến hội trường tiệc cưới, ngồi bên cạnh Bảo Thành Tài, một bàn đều là đồng nghiệp trong công ty của Uông Nhận.
Lúc ngồi xuống, La Vũ Vi chào hỏi với Bảo Thành Tài và Amy: "Chào Bob, Amy, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, ngồi đây đi." Bảo Thành Tài chỉ chỉ La Vũ Vi, nói với người cùng bàn, "Mọi người đều biết, không cần giới thiệu chứ?"
Mọi người cười mà không nói, có một đồng nghiệp nam ngồi ở bên kia La Vũ Vi, ngay từ đầu có chút không hiểu ra sao, suy nghĩ một lát cuối cùng cũng nhận ra cô: "Ồ, cô có phải là nhân viên công tác lúc chúng tôi mở cuộc họp thường niên ở Thượng Hải vào tháng 8 năm ngoái không?"
La Vũ Vi nói: "Là tôi, xin chào, tôi họ La, anh gọi tôi là Tiểu La là được."
"Xin chào, Tiểu La, tôi họ Trần, cô có thể gọi tôi là Tiểu Trần." Tiểu Trần vui mừng nhìn cô, "Ai nha, vừa rồi tôi không lập tức nhận ra cô, nhưng thật ra tôi nhớ cô, trong bữa tiệc tối của chúng tôi, có phải cô mặc váy trắng, còn khoác một chiếc áo khoác trắng đúng không?"
La Vũ Vi: "... Đúng vậy."
Bảo Thành Tài: "...?"
Tiểu Trần tiếp tục nói chuyện phiếm cùng La Vũ Vi: "Cô và Alan quen biết nhau qua hội nghị thường niên sao?"
La Vũ Vi: "Coi như... là vậy."
Tiểu Trần: "Tôi thấy cô cũng rất quen thuộc với Bob và Amy ."
Amy: "?"
Bảo Thành Tài liều mạng nháy mắt với Tiểu Trần, nhưng Tiểu Trần hoàn toàn không hiểu.
La Vũ Vi: "À, cuộc họp thường niên của mọi người, đều là Amy liên lạc trực tiếp với tôi, đã liên lạc trước cuộc họp thường niên từ rất lâu rồi."
Tiểu Trần suy nghĩ cẩn thận, "Nói cách khác, cô tổ chức một cuộc họp thường niên cho công ty chúng tôi, bởi vậy trở thành bạn bè với rất nhiều đồng nghiệp?"
La Vũ Vi: "À...... Cái này......"
Tiểu Trần lại hỏi: "Vậy hôm nay cô chạy tới từ Thượng Hải sao?"
La Vũ Vi: "Không phải, bây giờ tôi đang làm việc ở Tiền Đường."
Mắt Tiểu Trần sáng lên, lấy điện thoại ra, ngại ngùng hỏi, "Tiểu La, hai ta cũng quen nhau một chút được không?"
La Vũ Vi: "???"
Bảo Thành Tài, Amy và những đồng nghiệp khác đều trợn tròn mắt, đúng lúc này, có người khoác vai Tiểu Trần, anh ta vừa quay đầu lại đã thấy được khuôn mặt tươi cười của Uông Nhận.
"Renick." Tiểu Trần chào hỏi anh, "Tiếp khách xong rồi?"
"Vẫn chưa." Uông Nhận vỗ vỗ vai anh ta, lại xoa xoa gáy La Vũ Vi, "Bà xã, có muốn đổi bàn chính không? Bên kia còn chỗ trống, lát nữa tiệc cưới bắt đầu, anh sẽ rảnh."
Tiểu Trần: "......"
La Vũ Vi nhanh chóng đứng dậy, vẫy tay với người ngồi bên bàn: "Vậy tôi ngồi vào bàn kia, Bob, Amy, lát nữa sẽ đến tìm hai người nói chuyện phiếm! Tạm biệt!"
Bảo Thành Tài, Amy: "Bye bye!"
Uông Nhận nắm tay La Vũ Vi, hai người nghênh ngang rời đi, Bảo Thành Tài không nói gì nhìn Tiểu Trần đang choáng váng: "Cậu chưa xem qua vòng bạn bè của Renick sao?"
Tiểu Trần sờ sờ đầu, "Tôi không chú ý, thì ra Tiểu La chính là người yêu của anh ấy?"
Một mình anh ta suy nghĩ nửa ngày, lại hỏi Amy: "Renick quen Tiểu La ở cuộc họp thường niên sao?"
Amy không biết nội tình, gật đầu: "Đúng vậy."
Tiểu Trần thầm hạ quyết tâm, tháng sau công ty lại mở cuộc họp thường niên, anh ta phải học hỏi Renick nhiều một chút.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");