Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bên Trái - Hàm Yên
  3. Chương 71: Phiên ngoại 1: Cuộc sống hằng ngày của chó và thỏ (Hết)
Trước /75 Sau

Bên Trái - Hàm Yên

Chương 71: Phiên ngoại 1: Cuộc sống hằng ngày của chó và thỏ (Hết)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); #Mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, ông trời sẽ có sự sắp xếp tốt nhất#

Nồi lẩu cay sôi ùng ục ùng ục, tản ra mùi thơm mê người, La Vũ Vi gắp một miếng thịt nhúng vào nồi, vớt lên, chấm gia vị xong vui vẻ đưa vào miệng, thỏa mãn "A" một tiếng: "Ăn ngon!"

Lý Nhạc San nhìn cô ăn ngấu nghiến, có chút hoảng hốt: "Cậu đã quyết định rồi sao?"

Hôm nay là một buổi tối ngày làm việc, Uông Nhận lại đi công tác, thầy Hạng ở trường học, hai người bạn thân liền hẹn nhau ăn lẩu.

Nghe được câu hỏi của Lý Nhạc San, La Vũ Vi mở năm ngón tay trái ra, đưa nhẫn trên ngón áp út cho cô ấy xem: "Đúng vậy, đăng ký hết rồi."

Thấy biểu tình khó tin của bạn học Đại Phật, La Vũ Vi lại mở điện thoại di động ra cho cô ấy xem ảnh đăng ký kết hôn: "Đẹp không? Mình cảm thấy hai bọn mình đều chụp rất đẹp."

Lý Nhạc San nhận lấy điện thoại nhìn kỹ: "Đẹp, Uông Nhận cười đến mắt cũng không nhìn thấy, chỉ là... hai người thế này cũng nhanh quá đi?"

Cô ấy trả lại điện thoại cho La Vũ Vi, "Tháng 8 năm ngoái, lúc ở Thượng Hải, mình cảm thấy hai người còn chưa thân thiết lắm, mới qua nửa năm, nửa năm mà thôi!"

La Vũ Vi cười ha hả nói, "Mình cảm giác mình và Uông Nhận quen biết đã lâu, ở bên anh ấy đặc biệt vui vẻ. Đúng rồi, cuộc hôn nhân này là do mình nói trước! Mình vừa nói anh ấy đã đồng ý, cũng không cần chuẩn bị gì, cầm hộ khẩu và chứng minh thư đi một chuyến đến cục dân chính, mất hơn một giờ là xong!"

Lý Nhạc San: "......"

"Trước kia mình cảm thấy kết hôn là chuyện đặc biệt quan trọng, còn rất phiền phức. Lúc ở bên Thẩm Quân Trì, anh ta luôn nhắc tới kết hôn, mỗi lần nghe thấy, trong lòng mình đều cảm thấy là lạ, giống như có một chút chờ mong, lại có một chút hoài nghi, sẽ không ngừng tự hỏi mình, chính là người này sao? Mình yêu anh ta sao? Nguyện ý sống cả đời với anh ta sao? Hai người cứ cãi nhau, còn cãi nhau vài lần, về sau thật sự sẽ không ly hôn sao? Mình có thể ở chung thật tốt với ba mẹ anh ta không? Mình đã chuẩn bị sẵn sàng sinh con với anh ta chưa? Hai bọn mình sẽ là một đôi ba mẹ đủ tư cách sao?"

La Vũ Vi tiếp tục xoa bụng, lại chậm rãi lắc đầu, "Thật ra trong lòng mình rất rõ ràng, có mấy đáp án của những vấn đề kia là 'No', nhưng mình cũng khó mà nói ra được. Lúc ấy đã cảm thấy, đã yêu nhau nhiều năm như vậy, đổi lại là một người khác cũng chưa chắc đã tốt hơn Thẩm Quân Trì, ít nhất anh ta thích mình là thật, có chút tật xấu chỉ cần không phạm nguyên tắc, mình có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Nhưng Uông Nhận thì khác..."

Nói tới đây, La Vũ Vi hiểu ý cười: "Ở bên anh ấy, khi đối mặt với vấn đề tương tự, đáp án của mình đều là Yes, 100% Yes."

Lý Nhạc San nâng cằm cảm thán: "Nghe cậu nói như vậy, mình cũng muốn kết hôn rồi."

La Vũ Vi mỉm cười nói: "Cậu và Thầy Hạng có thể thương lượng, tuổi tác của thầy Hạng không còn nhỏ, đợi đến tháng sáu học sinh của anh ấy tốt nghiệp xong, thật sự có thể đưa chuyện này lên lịch trình nha."

"Nói cũng phải." Lý Nhạc San nói, "Học kỳ này anh ấy quá bận rộn, áp lực cũng rất lớn, chờ học sinh thi tốt nghiệp trung học xong, tháng chín sẽ có lớp 10, hẳn là sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Hai cô gái tiếp tục ăn lẩu, Lý Nhạc San thấy tâm tình La Vũ Vi không tệ, trong lòng có chút rối rắm, không biết có nên nói cho cô biết một ít tin tức mình nghe được hay không.

La Vũ Vi thấy cô ấy thất thần, hỏi: "Cậu làm sao vậy? Tôm chín quá rồi, mau ăn đi!"

Lý Nhạc San vớt tôm ra, do dự một chút, vẫn mở miệng: "Mấy ngày trước, Béo Bảo tới tìm mình nói chuyện riêng, nói Du Trí Dương tuyệt giao với Thẩm Quân Trì, hình như là Thẩm Quân Trì làm chút trò nhỏ khiến Du Trí Dương mất việc, chuyện này...... còn liên quan đến cậu."

La Vũ Vi buồn bực ngẩng đầu: "Mình?"

Lý Nhạc San: "Ừm, nghe theo ý của mập mạp, cấp trên của Du Trí Dương ... chính là Uông Nhận."

La Vũ Vi cả kinh: "Hả?!"

Chuyện này, Uông Nhận chưa từng nói cho cô biết, bởi vì bọn họ đã nói ra, thẳng thắn thành khẩn nói ra suy nghĩ trong lòng, La Vũ Vi cũng không đi tìm hiểu đến tột cùng thì Thẩm Quân Trì nghe được lời đồn từ đâu. Cuối cùng hiện tại cũng rõ, Du Trí Dương cũng là sinh viên Đại học A, có lẽ anh ta chính là nguồn tin tức.

Như vậy xem ra, những người Tiểu Trúc, Béo Bảo, Đôn Đôn đều biết, vậy Lý Nhạc San thì sao?

La Vũ Vi không muốn Lý Nhạc San biết bí mật của Uông Nhận, có chút bất an hỏi: "Béo Bảo không nói gì khác chứ?"

Ánh mắt Lý Nhạc San cổ quái nhìn cô một hồi, La Vũ Vi thầm nghĩ không ổn, quả nhiên, Lý Nhạc San hỏi: "Lần đó, cậu và Uông Nhận cãi nhau bởi vì chuyện này, đúng không?"

Cô ấy vẫn biết ...... Rốt cuộc cô ấy biết bao nhiêu?

La Vũ Vi thoáng có cảm giác hít thở không thông, Lý Nhạc San là bạn tốt nhất của cô, mà Uông Nhận là người yêu của cô, khuyết điểm sinh lý mà người yêu giấu diếm đã lâu bị bạn tốt nhất biết được, nhận thức này làm cho đầu cô choáng váng, lập tức nghĩ đến chuyện Lý Nhạc San có nói cho ai không? Thầy Hạng có biết không? Ba mẹ Lý Nhạc San có biết không? Bạn bè chung của họ có biết không?

La Vũ Vi tự trách mình không có được chân truyền của Uông Nhận, trong lúc nhất thời không khống chế được cảm xúc, không nhịn được chửi mắng: "Có phải đầu óc Béo Bảo có vấn đề hay không? Cậu ta tự biết là tốt rồi, tại sao còn muốn nói với cậu? Biết rõ quan hệ giữa cậu và mình rất tốt, vậy mà còn nói ra chuyện này? Mình thật sự hoài nghi là Thẩm Quân Trì bảo cậu ta làm như vậy! Anh ta muốn làm gì? Không châm ngòi được quan hệ giữa mình và Uông Nhận, liền đến châm ngòi quan hệ giữa mình và cậu sao?"

Lý Nhạc San vội nói: "Cậu đừng nóng giận, cậu đừng nóng giận, thật ra mình cũng cảm thấy Béo Bảo là được Thẩm Quân Trì bày mưu đặt kế mới tới tìm mình. Xin lỗi, Vũ Vi, mình không nghĩ tới cậu ta sẽ nói với mình những chuyện này, lúc ấy mình cũng bối rối, nhưng mình cam đoan với cậu, mình sẽ không nói ra, ngay cả Hạng Tiểu Viên cũng sẽ không nói. Hiện tại mình rất lo lắng cho cậu, những chuyện cậu ấy nói... chuyện Uông Nhận, là thật sao?"

La Vũ Vi không muốn giải thích nhiều, "Đại Phật, cậu tin tưởng mình, Uông Nhận không có một chút vấn đề nào, anh ấy vô tội!"

Lý Nhạc San liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, mình không nên nói, thật ra đây là chuyện của hai người, vốn dĩ mình không nên hỏi đến. Anh ấy không có vấn đề gì thì tốt rồi, mình chỉ là...... Sợ cậu sẽ chịu ấm ức."

La Vũ Vi bình tĩnh một lát, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn buông tha: "Quên đi, không nói nữa, cậu cũng không cần xin lỗi mình, mình không trách cậu, cậu nhớ giữ bí mật cho Uông Nhận là được. Nói đi cũng phải nói lại, những bạn học cấp ba của cậu, mình thật sự không biết nên nói gì, bọn họ không cần đi làm sao?"

Lý Nhạc San ngượng ngùng, "Mình nghe Tiểu Trúc nói, nhóm của bọn họ đã giải tán, hôn lễ của Thẩm Quân Trì đột nhiên bị hủy bỏ, lại cãi nhau với Du Trí Dương, cậu ta không chỉ rời nhóm, còn kéo cả nhóm Tiểu Trúc vào danh sách đen, trong đám bạn tốt chỉ còn lại mình mập mạp."

Tại sao Thẩm Quân Trì lại hủy hôn lễ? La Vũ Vi vô cùng nghi hoặc, hỏi: "Anh ta hủy hôn lễ, hẳn là không liên quan đến mình chứ?"

Lý Nhạc San nói, "Nghe nói là nhà gái hủy bỏ, trước hôn lễ hơn một tuần, nhà Thẩm Quân Trì tổn thất không ít tiền, bây giờ còn đang cãi cọ với nhà gái."

La Vũ Vi: "......"

Ăn xong lẩu, hai cô gái đều tự lái xe rời đi, La Vũ Vi không đi phủ Khải Duyệt, lái xe đến chung cư, sau khi đỗ xe xong ở ga ra ngầm, cô không muốn lập tức về nhà, dứt khoát đi ra, một mình lắc lư trên đường.

Mùa đông còn chưa qua, thời tiết vẫn rét lạnh như trước, La Vũ Vi mặc áo khoác dạ màu nhạt, trên cổ quấn khăn quàng cổ lông cừu, hai tay đút túi, chậm rãi đi trên đường.

Người đi đường cùng cô sát vai mà qua, có nam có nữ, có già có trẻ, La Vũ Vi dừng chân ở ven đường, yên lặng quan sát những người đó.

Những người này, bên ngoài, hình thể không giống nhau, màu da, khuôn mặt, ngũ quan không giống nhau, lượng tóc không giống nhau, khí chất khác nhau.

Bên trong, bối cảnh gia đình, môi trường trưởng thành và trình độ giáo dục khác nhau, cũng có tính cách, sở thích và trải nghiệm tình cảm khác nhau.

Mỗi người đều là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế giới này, có quỹ đạo trưởng thành theo từng bước hoặc tự mở lối tắt, cũng có vòng xã giao của riêng mình.

Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của riêng mình, không ai hoàn hảo, được tất cả mọi người yêu mến.

Vừa rồi La Vũ Vi cũng rất muốn hỏi Lý Nhạc San, Uông Nhận trăm tốt ngàn tốt, vì sao chỉ là bởi vì thiếu một bên tinh hoàn, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến chức năng X, Lý Nhạc San liền lo lắng cô sẽ chịu thiệt?

Vậy có phải có nghĩa là, cô thiếu một ống dẫn trứng, nếu công khai với mọi người, cũng sẽ nhận được "đãi ngộ" tương tự?

Người khác cũng sẽ lo lắng Uông Nhận chịu thiệt?

Đây thật sự là hai khuyết điểm rất nghiêm trọng sao? Sẽ khiến người ta chỉ trích, còn có thể tiêu tan tất cả ưu điểm trên người họ?

La Vũ Vi nhớ tới một đêm trước, Uông Nhận trò chuyện qua đề tài này cùng cô, là sau khi anh gặp Triệu Tỉnh Quy.

Đêm hôm đó, bọn họ vừa kết thúc một hồi hoan ái, ôm nhau trong chăn, không biết tại sao Uông Nhận lại nghĩ tới Triệu Tỉnh Quy, nói: "Nhìn bề ngoài không ai có thể nhận ra được khuyết điểm này, hơn nữa không ảnh hưởng đến cuộc sống, chỉ cần anh không nói, người khác sẽ không biết. Dù vậy, khi chuyện này bị công khai, anh vẫn gặp phải phiền phức trong thời gian dài. Mà bất tiện của Triệu tổng vừa nhìn là hiểu ngay, người gặp anh ấy đều biết chân anh ấy có vấn đề, ví dụ như anh, sau khi gặp anh ấy, trong lòng sẽ tò mò, nhịn không được tới hỏi anh ấy, tại sao anh ấy lại ngồi xe lăn?"

"Em nói cho anh biết, anh ấy bị thương lúc mười sáu tuổi, cả đời sau này đều phải dựa vào xe lăn mà sống, trong lòng anh cũng rất khổ sở, cảm thấy đáng tiếc cho anh ấy, sau đó lại bắt đầu tự kiểm điểm. Tại sao anh lại nảy sinh tò mò đối với chuyện anh ấy ngồi xe lăn? Tại sao phải tới hỏi em? Anh và anh ấy đều không quen biết, nếu như bị anh ấy biết chuyện anh bí mật tìm em hỏi thăm tình huống của anh ấy, có phải anh ấy cũng sẽ rất không vui không?"

"Có lẽ đây là thói hư tật xấu của con người, khiến anh suy nghĩ cẩn thận một đạo lý, đầu óc mọc trên cổ người khác, miệng mọc trên mặt người khác, anh không có cách nào chi phối suy nghĩ của họ, cũng không quản được miệng của họ. Ở nơi anh không biết, có lẽ chuyện 'Một nam sinh nào đó ở Đại học A thiếu một bên tinh hoàn' đã sớm trở thành một giai thoại kỳ lạ khi người khác nói chuyện phiếm."

"Bởi vì khuyết điểm của anh là ẩn giấu, em không nhìn ra, cho nên anh mới tự cho là thông minh muốn giấu diếm em cả đời. Hiện tại anh đã biết, suy nghĩ của anh là sai, người chân chính yêu nhau, sẽ không bởi vì một nguyên nhân như vậy mà từ bỏ đối phương, ví dụ như Triệu tổng và Zoe, Triệu tổng muốn giấu diếm cũng không giấu được, nhưng anh ấy vẫn thu hoạch được một phần tình cảm mỹ mãn."

"Ngoài ý muốn và bệnh tật, ai cũng không thể đoán trước, Vũ Vi, so sánh với người khác, hai chúng ta có thể được xem như hai kẻ xui xẻo, nhưng so sánh với Triệu tổng, anh lại cảm thấy mình quá may mắn. Anh nghĩ, chúng ta vẫn nên sống tốt cuộc sống của mình đi, không cần quá để ý đến suy nghĩ của người khác. Bọn họ không hiểu chúng ta, chúng ta cũng không cần chứng minh gì với họ, vì cuộc sống của chúng ta, anh và em nỗ lực cố gắng, không tiếc nuối là được."

  ……

Trong gió lạnh, La Vũ Vi nhớ tới những lời Uông Nhận nói, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Suy nghĩ của cô tiêu tan, không hề rối rắm vì những tin tức Lý Nhạc San mang đến, không hề bởi vì Lý Nhạc San biết bí mật của Uông Nhận mà có một loại cảm giác xấu hổ.

Cho dù đó có phải là chủ ý của Thẩm Quân Trì hay không, cũng bất kể động cơ của Thẩm Quân Trì là gì, tất cả những điều này đều không ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Lý Nhạc San, càng không ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Uông Nhận.

La Vũ Vi đi đến cửa hàng bán đồ ăn vặt kia, mua một túi Hạt Dẻ rang đường nóng hổi, vừa mới cầm trong tay, trên wechat đã nhảy ra yêu cầu gọi video của Uông Nhận, cô nhận video, lập tức nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của người đàn ông, giống như đang ở trong phòng khách sạn.

Uông Nhận vừa tắm xong, tóc vẫn ướt, trên người quấn áo choàng tắm, hỏi: "Bà xã, em đang ở đâu?"

"Ở dưới lầu, vừa mới mua một túi Hạt Dẻ." La Vũ Vi vừa đi vừa nói, đưa túi giấy cho anh xem, "Không phải hôm nay anh phải mời khách đi ăn cơm sao? Kết thúc sớm vậy."

"Ừm, chủ yếu là không uống rượu, chỉ ăn nên tương đối nhanh." Uông Nhận nói, "Khách hàng bên này uống rất tốt, nếu thật sự uống, nhất định anh sẽ bị hạ gục. Anh liền nói với họ gần đây anh đang chuẩn bị có con, thật sự không thể uống rượu, xin họ thông cảm một chút, mấy quản lý còn rất dễ nói chuyện, nhao nhao truyền thụ kinh nghiệm cho anh, có một người là người đứng đầu trung tâm sinh sản, lôi kéo anh nói cả đêm."

La Vũ Vi mỉm cười hỏi: "Học được tri thức gì rồi?"

"À, cảm tưởng chân thật nhất chính là... " Uông Nhận nói, "Không muốn em làm ống nghiệm, rất khổ."

La Vũ Vi khẽ thở dài: "Còn chưa tổ chức tiệc cưới, anh nghĩ cũng quá xa đi?"

Uông Nhận nghiêm mặt nói: "Anh nói thật, thật sự không muốn đi đến bước đó, nếu em hỏi ý kiến anh, nhất định anh sẽ muốn nhận nuôi, không muốn em phải chịu tội."

La Vũ Vi bất mãn: "Sao anh không nghĩ hai ta có thể tự nhiên mang thai một đứa? Có phải anh quá bi quan không? Uông tiên sinh."

Uông Nhận bĩu môi, thoạt nhìn đáng thương hề hề: "Anh thật sự không nắm chắc phương diện này, đây không phải là chuyện do ý chí của chúng ta định đoạt."

La Vũ Vi nói: "Nhưng Zoe cũng có thể thụ thai tự nhiên!"

"Hả?" Uông Nhận sửng sốt, "Không phải bọn họ làm ống nghiệm sao?"

La Vũ Vi thật sự muốn vỗ trán, "Ông xã, anh làm ơn tự tin một chút! Vị kia có nói cho anh biết, trạng thái tâm lý, cảm xúc phập phồng cũng là một nhân tố quan trọng không? Em rất tự tin, cảm thấy hai chúng ta có thể làm được, thử cũng chưa thử qua, anh đừng buồn lo vô cớ như vậy được không?"

Uông Nhận: "......"

"Ôi, em thật sự là có bệnh, lại có thể nói chuyện này với anh trên đường lớn." La Vũ Vi đi tới dưới lầu nhà, "Trước không nói nữa, chờ anh trở về, chúng ta sẽ bắt đầu!"

Uông Nhận khiếp sợ: "Còn chưa bày rượu mà!"

La Vũ Vi: "Zoe chính là mang thai trước hôn lễ!"

Uông Nhận: "Vậy chuyện em đi làm thì sao?"

La Vũ Vi: "Zoe cũng vừa mang thai vừa đi làm mà!"

Uông Nhận: "......"

Anh vẫn cảm thấy không ổn, mở ra hình thức lầu bầu: "Không được, bà xã, Zoe là Zoe, em là em, Zoe cao hơn một mét bảy, em nhỏ như vậy, điều kiện thân thể không giống nhau."

La Vũ Vi: "Ồ! Anh chê em thấp sao?"

Uông Nhận: "Không có không có, anh cảm thấy, trong hôn lễ, cô dâu rất mệt mỏi, lỡ như em thật sự mang thai trước hôn lễ, anh sẽ đặc biệt lo lắng. Chúng ta còn phải về quê em bày rượu, lái xe mất hơn hai tiếng, nếu có chút sơ xuất gì, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho bản thân, không được không được, vẫn là chờ sau hôn lễ rồi nói, em nghe anh, không vội vào lúc này."

"Được rồi." La Vũ Vi cũng bình tĩnh lại, cảm thấy Uông Nhận nói có lý, "Khi nào anh về?"

"Tối mai." Uông Nhận cười dịu dàng, "Nhớ anh sao?"

"Ừm, nhớ anh, em đi lên lầu trước, tín hiệu trong thang máy không tốt, đợi tắm xong hai ta lại gọi video, được không?"

"Được, anh mua cho em chút đồ ăn ngon, ngày mai làm bữa khuya. Love you, my little rabbit."

"Love you, too, my big dog~"

  ——

Cuối tháng ba, Zoe được La Vũ Vi tôn sùng là tấm gương đã thuận lợi sinh ra một bé trai khỏe mạnh đáng yêu, sau khi sinh, Trác Uẩn phải ở cữ, Uông Nhận đi theo La Vũ Vi đến thăm hai mẹ con.

Triệu Tỉnh Quy đặt một gian phòng hai phòng ngủ một phòng khách, anh ta cũng ngủ lại ở chỗ này, bên cạnh vợ con suốt 24 giờ, học tập làm một hộ lý.

Lúc bọn họ đến, bé cưng và Triệu Tỉnh Quy đều không ở trong phòng, nói là ba đưa bé cưng đi tắm, lát nữa sẽ trở lại, La Vũ Vi đưa tiền lì xì và một đống quà cho Trác Uẩn, nhìn khuôn mặt cười tươi của người phụ nữ trên giường, hỏi: "Có đau không?"

Tuổi tác của hai người xấp xỉ, lại có kinh nghiệm học tập tương tự, trải qua nửa năm làm việc, quan hệ trở nên gần gũi hơn rất nhiều, dĩ nhiên trở thành một đôi bạn tốt.

Trác Uẩn nói: "Toàn bộ quá trình chồng tôi đều ở bên cạnh tôi, cuống rốn cũng là anh ấy tự tay cắt, anh ấy còn gào khóc, mẹ ơi, lúc ấy tôi thật sự xấu hổ, còn không có sức lực dỗ anh ấy, thầm nghĩ nhanh sinh xong, cuối cùng cũng sinh xong rồi, hiện tại đặc biệt thoải mái!"

La Vũ Vi nghe xong cười không ngừng: "Triệu tổng đó là vui đến phát khóc, có thể hiểu được."

Trác Uẩn giật dây cô: "Sau này đến phiên cô sinh con, nếu lá gan của Uông tiên sinh nhà cô đủ lớn, cô cũng bảo anh ấy vào sinh cùng, xem anh ấy có khóc hay không, rất vui, thật đấy, trong lòng cô cũng sẽ rất cảm động, còn có thể có sức lực hơn."

"Thật sao? Có lẽ lá gan của anh ấy đủ lớn." La Vũ Vi tưởng tượng một chút, "Nghe cô nói như vậy, tôi còn chưa thấy anh ấy khóc đâu."

Trác Uẩn trừng to mắt: "Hả? Cô chưa từng thấy anh ấy khóc sao?"

La Vũ Vi nói, "Anh ấy là loại người .... tâm tình đặc biệt ổn định, cho dù hai chúng tôi cãi nhau, tính tính của anh ấy vẫn rất tốt mà mặc cho tôi mắng, muốn cãi nhau cũng không được, sao có thể nhìn thấy anh ấy khóc?"

Trác Uẩn vừa nghe vừa cười: "Ha ha ha ha ha ha ..... bây giờ Triệu Tiểu Quy nhà tôi đã thành thục ổn trọng hơn rất nhiều, trước kia chính là một đứa bé khóc lóc, tôi thật sự không có kinh nghiệm gì có thể truyền thụ cho cô, cơ hội này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, chỉ có thể xem vận may của cô."

La Vũ Vi bật cười, "Tôi thích nhìn anh ấy cười, anh ấy cười lên đặc biệt ấm áp, tôi hy vọng anh ấy có thể cười mãi, cười mãi, cười đến già, khóc thì thôi đi, ôi chao, tôi không muốn nhìn một chút nào."

Uông Nhận ngồi trên sô pha phòng khách, không đi vào quấy rầy hai người nói chuyện phiếm, một lát sau, Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn trở lại, phía sau có một nhân viên công tác đẩy một cái giường nhỏ, Uông Nhận lập tức đứng lên, gọi anh ta: "Triệu tổng, xin chào."

"Xin chào, Uông... " Triệu Tỉnh Quy dừng một chút, tôi gọi anh là anh Uông đi, tôi nhỏ hơn anh mấy tuổi, gọi tên anh không lễ phép lắm."

Uông Nhận nói: "Vậy gọi tôi là Renick đi, tôi gọi vợ cậu là Zoe."

Triệu Tỉnh Quy sảng khoái đáp: "Được, Renick, cảm ơn anh và Tiểu La đã đến thăm Trác Uẩn, đến đây, thăm cục cưng, nó vừa tắm xong."

La Vũ Vi nghe được động tĩnh, cũng chạy ra, "Cho tôi nhìn một chút!"

Cô và Uông Nhận đều tiến đến bên cạnh giường đẩy, nhìn thấy một đứa bé ngoan ngoãn nằm ở bên trong, mở to mắt, mặc áo liền thân màu xanh nhạt, trên mặt làm đủ loại biểu tình quái dị.

Nhóc con này mới sinh được hơn một tuần, còn chưa trưởng thành, muốn nói giống ba hay là giống mẹ, La Vũ Vi thật sự không nhìn ra, chỉ có thể nhìn ra tóc cậu nhóc rậm rạp, mũi nhỏ rất cao, mắt hai mí rõ ràng.

"Thật đáng yêu! Nhỏ như vậy." La Vũ Vi rục rịch, hỏi Triệu Tỉnh Quy, "Tôi có thể ôm một cái không? Tôi vừa mới rửa tay."

Triệu Tỉnh Quy nói: "Có thể, hiện tại tâm tình của thằng bé đang tốt, sẽ không khóc."

La Vũ Vi cẩn thận từng li từng tí ôm lấy bảo bối từ trên giường: "Ôi, thật mềm, còn rất nhẹ."

Nhóc con nằm trong lòng cô nhúc nhích tay chân, còn thưởng cho cô một nụ cười thật to, cái miệng nhỏ nhắn ê ê nha nha không ngừng.

"Uông Nhận, anh xem, thằng bé cười với em." La Vũ Vi ôm cục cưng cho Uông Nhận xem, "Tiểu soái ca, con đang nói chuyện với dì sao? Dì là dì La La."

Bảo bối nhỏ cười càng vui vẻ, Uông Nhận lẳng lặng nhìn thằng bé, lại quay đầu hỏi Triệu Tỉnh Quy: "Thằng bé tên gì vậy?"

"Triệu Bất Du."

"Hả?"

Triệu Tỉnh Quy giải thích: "Triệu Bất Du, nghĩa là cả đời này đều không thay đổi."

"Triệu Bất Du." Uông Nhận cân nhắc rồi khen ngợi tự đáy lòng,  "Cả đời này đều không thay đổi, thật là một cái tên hay."

La Vũ Vi ra hiệu với anh: "Uông Nhận, anh có muốn ôm một cái không?"

Uông Nhận: "Anh cũng có thể ôm sao?"

Triệu Tỉnh Quy nghe vậy vui vẻ: "Đương nhiên có thể, không phải anh đến thăm cục cưng sao?"

Uông Nhận nói: "Tôi đi rửa tay trước."

Anh rửa tay xong, cẩn thận ôm lấy Triệu Bất Du từ trong ngực La Vũ Vi, một đứa bé nho nhỏ vùi ở trong khuỷu tay anh, bắt đầu lộ ra nụ cười "không răng" với anh, trái tim Uông Nhận muốn tan chảy, căn bản không dám dùng sức, chỉ sợ tổn thương bảo bối nhỏ này.

Mấy năm trước, Uông Nhận từng ôm Nam Nam mới sinh, lúc ấy anh mới hai mươi sáu tuổi, phong nhã hào hoa, cho dù độc thân nhiều năm cũng không quá mức lo âu, mà hiện tại anh đã gần ba mươi mốt tuổi, đã kết hôn, có người vợ yêu dấu, lại ôm lấy một đứa trẻ sơ sinh, tâm tình trở nên không giống với năm đó.

"Hello, bạn nhỏ Triệu Bất Du, chú là chú Uông Uông." Uông Nhận học theo giọng điệu của La Vũ Vi nói, "Lần đầu gặp mặt, xin chào."

Không bao lâu, Triệu Bất Du đói bụng, nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên tiếng khóc lớn, tiếng khóc đặc biệt vang dội, Uông Nhận nhất thời luống cuống chân tay, Triệu Tỉnh vươn hai tay về phía anh: "Đưa cho tôi đi."

Uông Nhận cẩn thận giao đứa bé cho anh ta, dường như Triệu Bất Du rất quen thuộc với vòng tay của ba, tiếng khóc cũng nhỏ đi một chút, tủi thân nhìn ba mình: "Y y nha nha~"

Triệu Tỉnh Quy dịu dàng nhìn con trai: "Đừng nóng vội, ba dẫn con đi tìm mẹ."

Uông Nhận hâm mộ nhìn anh ta, Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu lên: "Renick, phiền anh đẩy xe lăn giúp tôi được không? Cảm ơn, tôi như vậy không dễ thao tác lắm."

"À, không thành vấn đề."

Uông Nhận đẩy xe lăn của Triệu Tỉnh Quy vào phòng ngủ chính, Trác Uẩn đã sớm nghe thấy tiếng khóc của con trai, đón lấy đứa bé từ trong lòng Triệu Tỉnh Quy, cười nói: "Đến đây đi, bảo bối, bò sữa phải làm việc rồi."

Cửa phòng ngủ chính bị đóng lại, Uông Nhận đi ra khỏi phòng, chờ ở phòng khách cùng La Vũ Vi.

Anh có chút thất thần, giống như có tâm sự, La Vũ Vi lấy khuỷu tay chọc chọc anh, hỏi: "Anh đang suy nghĩ cái gì? Đừng lại suy nghĩ chuyện của hai ta nha, không có phức tạp như vậy, tất cả đều thuận theo tự nhiên, ông trời sẽ có sắp xếp tốt nhất."

Uông Nhận ôm vai cô, nói: "Anh đang nghĩ, nếu chúng ta có một đứa con, nên đặt tên gì cho nó, em có nghĩ tới không?"

La Vũ Vi khẽ lắc đầu: "Không có, sao chưa gì anh đã nghĩ đến chuyện này? Lúc trước còn lo lắng không sinh  được, lúc này ngay cả tên cũng muốn đặt?"

"À, anh cảm thấy cái tên Triệu Bất Du kia thật không tồi. "Uông Nhận nghiêm túc nói, "Sau đó, anh liền có linh cảm, nghĩ đến một cái tên đặc biệt đơn giản, lúc thi cử có thể nhanh chóng viết xong tên, con chúng ta sẽ có thời gian làm đề nhiều hơn người khác một chút."

La Vũ Vi bật cười: "Em thay con chúng ta cám ơn anh!"

Uông Nhận cũng cảm thấy buồn cười, La Vũ Vi đợi một lát, hỏi: "Tên gì? Anh còn chưa nói mà."

Uông Nhận có chút ngượng ngùng: "Anh chỉ tùy tiện nghĩ thôi."

"Vậy thì tùy tiện nói cho em biết một chút đi."

Uông Nhận chớp chớp mắt, kéo tay cô qua, dùng ngón trỏ viết xuống lòng bàn tay cô hai chữ: "Từ một, từ một đến cuối từ một."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Như Nước Với Lửa

Copyright © 2022 - MTruyện.net