Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); #Chúng ta sẽ làm bố mẹ!#
Trời chiều nhuộm đỏ tầng mây chân trời, dưới mái che nắng bên bờ biển, La Vũ Vi nhàn nhã nằm trên ghế nằm, mặc một chiếc váy dài hoa nhỏ, trong tay là một lon coca lạnh, còn có một túi hoa quả tươi, gió biển thổi vào mặt, cô cầm từng quả cà chua nhỏ đưa vào miệng, tầm mắt vẫn luôn khóa ở trên một bóng dáng cách đó không xa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa lớn và quần bãi biển, mái tóc đen bị gió biển thổi lộn xộn, một người đàn ông cao lớn đang đi chân trần, ghé vào trên bờ cát chuyên tâm "xây lô cốt", bên cạnh còn có hai cậu bé và một cô bé đi theo.
Nơi này là vịnh Hải Đường Tam Á, La Vũ Vi và Uông Nhận đang hưởng thụ kỳ nghỉ trăng mật.
Nước biển ở vịnh Hải Đường chảy xiết, gió to sóng lớn, không thích hợp xuống biển bơi lội, phần lớn du khách chỉ chơi đùa trên bãi cát, La Vũ Vi nghe tiếng sóng biển, nhìn Uông Nhận đang chơi đùa, suy nghĩ không khỏi bay về buổi tối hôm trước.
Đêm trước, trong phòng khách sạn, Uông Nhận tắm xong dính lấy cô, vẫy đuôi muốn cầu hoan, La Vũ Vi lại không có hứng thú gì, rầu rĩ nói: "Hôm nay không phải thời kỳ rụng trứng, không muốn làm."
Nếu Uông Nhận thật sự là một con chó nhỏ, nhất định lúc ấy ngay cả lỗ tai cũng cụp xuống, đuôi cũng không vẫy nữa, anh cụp mắt suy nghĩ một lát, ôm lấy vai La Vũ Vi, nói: "Bà xã, chúng ta họp một chút đi."
La Vũ Vi uể oải tinh thần: "Mở cuộc họp gì?"
"Hình như em ... quên hết những gì anh nói rồi." Uông Nhận nói, "Chúng ta mới kết hôn hơn nửa năm, mới chính thức chuẩn bị mang thai được bốn tháng, không nên như vậy."
La Vũ Vi: "Có ý gì?"
Uông Nhận kiên nhẫn nói: "Làm tình là một chuyện vui vẻ, một trong những điểm khác biệt giữa con người và động vật bình thường, chính là chúng ta làm tình không chỉ vì sinh sôi nảy nở, mà là vì yêu nhau. Có thể có một số người không yêu nhau cũng sẽ lên giường, không phải vì sinh con. Mấy tháng nay, anh cảm thấy hai chúng ta đều quá khẩn trương, quá để ý đối với việc này, chuyện này không giống với cách nói trước đây của anh, anh nói phải thuận theo tự nhiên, nói ông trời sẽ có sự sắp xếp tốt nhất, anh thích thái độ đó hơn, cho nên ... sau này chúng ta đừng tính thời kỳ rụng trứng nữa, được không?"
La Vũ Vi cúi đầu, không trả lời.
Uông Nhận tiếp tục nói: "Mỗi tháng đều tính ngày, thời kỳ rụng trứng, mặc kệ ban ngày làm việc vất vả thế nào, buổi tối đều phải làm, qua thời kỳ rụng trứng, cho dù cảm giác đặc biệt tốt, em cũng không muốn làm. Thật ra thì, tuổi của hai ta thật sự không quá lớn, em còn chưa tới ba mươi đâu. Bà xã, thả lỏng một chút đi, chúng ta có thể trải cuộc sống thế giới hai người trong vài năm, em như vậy rất dễ lo lắng, mỗi tháng đều vì chuyện này mà phiền lòng, tích lũy từng ngày, không tốt cho sức khỏe."
La Vũ Vi bĩu môi, nói ra những lời trong lòng với Uông Nhận: "Lúc trước em mạnh miệng, nói em có lòng tin, cảm thấy hai chúng ta có thể mang thai tự nhiên, em chính là ... đặc biệt muốn chứng minh cho anh xem."
"Ôi chao thỏ ngoan của anh." Uông Nhận ôm cô vào lòng, xoa gáy cô, "Anh là ai? Anh là chồng em, anh không cần em chứng minh bất cứ chuyện gì với anh, em yêu anh, anh cũng yêu em, vậy là đủ rồi.
Uông Nhận, em muốn làm mẹ, em cũng muốn anh làm ba." La Vũ Vi ôm chặt eo Uông Nhận, vùi mặt vào ngực anh, "Em cảm thấy, nhất định anh sẽ là một người ba đặc biệt tốt."
"Nhưng bây giờ anh chỉ muốn làm một người chồng tốt." Giọng điệu của Uông Nhận rất tự nhiên, bình thản, "Em biết đấy, anh thật sự không cưỡng cầu, ba mẹ anh cũng vậy. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, hai chúng ta nhất định phải thống nhất lập trường, đương nhiên có con là tốt, không có cũng không sao. So với tình huống như hôm nay, chúng ta tới hưởng tuần trăng mật, anh rất vui, muốn làm tình với em, căn bản là không suy nghĩ đến chuyện sinh con, nhưng một câu "Không phải thời kỳ rụng trứng" của em giống như dội cho anh một chậu nước lạnh, anh hiểu tâm tình của em, nhưng anh sẽ lo lắng cuộc sống sau này, một lần hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của chúng ta."
Anh nói không sai, suy nghĩ nhiều sẽ càng ngày càng lo âu, càng ngày càng bất an, càng ngày càng thất vọng, có lẽ sẽ cãi nhau, sẽ nghi kỵ, sẽ không tín nhiệm lẫn nhau, điều này vi phạm ước nguyện ban đầu của bọn họ, rõ ràng lúc mới bắt đầu, bọn họ đã nói rồi, tất cả tùy duyên, không nên cưỡng cầu.
Uông Nhận hôn lên trán La Vũ Vi: "Hứa với anh, được không?"
La Vũ Vi suy nghĩ cả đêm, cuối cùng nghĩ thông suốt, đồng ý với Uông Nhận, về sau không đi quản cái gì mà thời kỳ rụng trứng nữa, trước tiên trải qua thế giới hai người, làm một đôi vợ chồng nhỏ vui vẻ tiêu sái.
…
Suy nghĩ qua lại, cô nâng cằm nhìn Uông Nhận trên bờ cát, đột nhiên anh đứng dậy chạy về phía cô, ba người bạn nhỏ đi theo phía sau anh giống như côn trùng, miệng không ngừng kêu.
"Anh trai! Cho em xem một chút!"
"Anh trai! Anh trai! Có thể tặng cho em không?"
"Anh à! Em cũng muốn!"
La Vũ Vi kinh ngạc nhìn bọn họ, Uông Nhận đã chạy đến trước mặt cô, đưa cho cô xem thứ trong tay: "Bà xã, em xem, anh bắt được một con cua nhỏ, đáng yêu không?"
Anh dương dương đắc ý, trong tay thật sự có một con cua nhỏ, còn sống, còn đang vung càng nhỏ, La Vũ Vi vui vẻ tiếp nhận con cua nhỏ: "Oa!"
Mấy bạn nhỏ cực kỳ hâm mộ, ai cũng muốn cầm, Uông Nhận chơi xấu, ném nhiệm vụ khó giải quyết này cho La Vũ Vi: "Tặng cho ai, phải do chị gái xinh đẹp này quyết định."
Ba người bạn nhỏ trông mong nhìn về phía La Vũ Vi, cô cười chỉ về phía cô bé duy nhất kia: "Cho em gái đi!"
Khuôn mặt của hai bé trai đầy vẻ thất vọng, bé gái hoan hô nhảy dựng lên, cẩn thận nhận con cua nhỏ: "Cảm ơn chị!"
Uông Nhận trừng mắt: "Không cảm ơn anh sao?"
Cô bé ngọt ngào hô: "Cũng cám ơn anh trai!"
Uông Nhận cười híp mắt, vỗ vỗ đầu nhỏ của bọn họ: "Được rồi, đi tìm ba mẹ chơi đi, anh chị phải về ăn bữa tiệc hải sản lớn rồi!"
Uông Nhận tạm biệt ba fan hâm mộ, nắm tay La Vũ Vi đi về phía khách sạn, ven đường là hàng cây cọ, lúc đi ngang qua bể bơi, La Vũ Vi xấu hổ: "Sao anh lại không biết xấu hổ để mấy đứa nhỏ kia gọi anh là 'anh trai'?"
"Là bọn chúng chủ động gọi! Hơn nữa gọi cũng không sai." Uông Nhận vuốt tóc, "Anh đã nói rồi, Uông tiên sinh vĩnh viễn mười chín tuổi."
La Vũ Vi khẽ đá một cái vào mông anh: "Tự kỷ!"
Uông Nhận cười ha hả, vừa quay đầu lại đã thấy bên bể bơi đang mở tiệc tắm bong bóng, kích động kêu lên: "Tắm bong bóng! Bà xã! Tắm bong bóng! Chúng ta cũng đi chơi đi! Mau mau, về phòng thay đồ bơi!"
La Vũ Vi còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị Uông Nhận kéo chạy nhanh trên đường nhỏ.
Cô vừa chạy vừa nhìn bóng lưng anh, người đàn ông này còn có một trái tim trẻ con, mấy ngày nay cô đã thấy qua, anh ham thích xây nhà trên bờ cát, bắt cua, lúc đi bể bơi chơi đùa còn có thể mang theo hai khẩu súng phun nước lớn, lôi kéo La Vũ Vi cùng một đám trẻ nhỏ nghịch nước.
Anh đặc biệt được các bạn nhỏ yêu thích.
Sau này, nếu có cơ hội, nhất định anh sẽ là một người ba tốt.
——
Gần đến ngày về, Uông Nhận và La Vũ Vi đi siêu thị mua quà mang về Tiền Đường.
Ở khu bán hoa quả, La Vũ Vi tình cờ nhìn thấy một cô bé, mới một hai tuổi, mặc váy nhỏ xinh đẹp, được mẹ đặt ở trong xe mua sắm, bên chân chất đống một ít hàng hóa.
Khuôn mặt cô bé mập mạp, ánh mắt vừa lớn vừa sáng, cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết giống một đoạn củ sen, phát hiện La Vũ Vi đang nhìn mình, cô bé kia không hề thẹn thùng, nhếch miệng nhỏ nhắn cười với cô, La Vũ Vi cực kỳ thích, kéo kéo tay Uông Nhận: "Anh xem, cô bé kia thật đáng yêu."
Uông Nhận cũng nhìn sang, cô bé không sợ người lạ, cũng cười ngây ngô với anh, không biết Uông Nhận nghĩ như thế nào, đột nhiên làm mặt quỷ với cô bé.
Cô bé: "......"
Cô bé không cười, bĩu môi nhỏ nhắn muốn tìm mẹ "cáo trạng", bất đắc dĩ mẹ đang chọn hoa quả, không rảnh để ý đến cô bé, cô bé rầm rì vài tiếng, cúi đầu chơi đồ chơi nhỏ của mình.
La Vũ Vi khẽ mắng Uông Nhận: "Sao anh lại đi hù dọa cô bé?"
Uông Nhận gãi đầu: "Không nhịn được."
Lúc này, có một đôi nam nữ hơn năm mươi tuổi đi tới bên cạnh xe mua sắm chở cô bé, người đàn ông đứng bất động, người phụ nữ đứng gần với xe đẩy, không hề chọn hoa quả.
Cái gì cô bé cũng không hiểu, mẹ cô bé không nhận ra khác thường, La Vũ Vi lại nghi ngờ.
Cô nhỏ giọng nói với Uông Nhận: "Cô gái kia muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, không phải là muốn bắt cóc trẻ con chứ?"
Uông Nhận cũng phát hiện, nói: "Xem trước đã, đừng để lộ."
Người phụ nữ kia không biết đã có người theo dõi mình, thừa dịp mẹ cô bé không chú ý, bà ta xuống tay, mục tiêu không phải cô bé này, mà là vòng tay vàng trên cổ tay cô bé.
Cô bé mơ màng, chỉ gọi một tiếng "Mẹ", ngay khi người phụ nữ kia muốn tháo vòng tay vàng xuống, một cánh tay đã giữ chặt cổ tay bà ta.
Bà ta kinh ngạc nhìn về phía người đàn trẻ tuổi bên cạnh, Uông Nhận lớn tiếng quát: "Bà đang làm gì?!"
Khách hàng xung quanh đều dừng lại, cô bé "Oa" một tiếng khóc lớn lên, người đàn ông trung niên trông chừng xông tới, tay móc vào túi quần, Uông Nhận sợ ông ta có hung khí, chỉ có thể buông tay người phụ nữ ra, xoay người che chở cô bé trong xe.
Người phụ nữ trung niên nhân cơ hội chạy đi, rất nhanh cũng không thấy bóng dáng người đàn ông trung niên.
Tất cả xảy ra quá nhanh, mẹ cô bé mờ mịt, Uông Nhận nói với cô ấy: "Vừa rồi hai người kia muốn cướp vòng tay của con gái cô."
Lúc này người mẹ trẻ mới đi nhìn con gái, phát hiện vòng tay đã bị con gái cầm chơi trong tay, cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, liên tục nói lời cảm ơn với Uông Nhận.
"Có cần báo cảnh sát không?" Uông Nhận chỉ La Vũ Vi cách đó vài bước, "Tôi và vợ tôi có thể làm chứng giúp cô."
Người mẹ trẻ cất vòng tay, nói: "Quên đi, cũng không xảy ra chuyện gì, báo cảnh sát phiền quá, cảm ơn hai người."
"Không cần cảm ơn." Uông Nhận nói, "Đứa bé còn quá nhỏ, nhất định phải cẩn thận khi đeo trang sức quý giá, bị cướp chỉ là chuyện nhỏ, sợ nhất là đứa bé sẽ bị thương."
"Anh nói đúng, sau này tôi sẽ không cho con đeo nữa." Người mẹ trẻ còn chưa thể bình tĩnh lại, đã không còn tâm tình tiếp tục mua sắm nữa, ôm lấy con gái dỗ một hồi, cuối cùng cô bé cũng không khóc nữa, người mẹ trẻ chuẩn bị đi tính tiền, nói với con gái, "Bảo bối, nói tạm biệt với chú đi."
Cô bé vẫy bàn tay nhỏ bé với Uông Nhận, chớp chớp mắt to, hô to: "Bye bye!"
Trong lòng Uông Nhận mềm mại, cũng vẫy tay với cô bé: "Bye bye."
Anh trở về bên cạnh La Vũ Vi, La Vũ Vi khẩn trương cầm di động, hỏi: "Có muốn báo cảnh sát không?"
Uông Nhận lắc đầu: "Cô ấy nói không cần."
Lúc này La Vũ Vi mới cảm thấy sợ hãi, giữ chặt tay Uông Nhận, ngửa đầu nhìn anh: "Vừa rồi anh cứ như vậy mà xông qua, không sợ bọn họ có dao sao?"
"Không sợ." Uông Nhận nở nụ cười, "Đó là một đứa trẻ, mới lớn như vậy, không có năng lực tự vệ."
——
Buổi tối hôm đó, ở phòng khách sạn, Uông Nhận và La Vũ Vi lại một lần nữa làm tình, làm vô cùng tận hứng, chênh lệch rất nhiều ngày so với thời kỳ rụng trứng đã tính toán.
Ngày hôm sau, bọn họ phải rời khỏi Tam Á, bay về Tiền Đường.
Có một số việc, thật sự rất huyền học.
Có lòng trồng hoa, hoa không nở, vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh.
Sau đó, La Vũ Vi tính toán qua, hẳn là mang thai cục cưng khi ở Tam Á, ngày có khả năng nhất, chính là đêm Uông Nhận thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử thai, La Vũ Vi trợn tròn mắt, Uông Nhận cũng trợn tròn mắt, nhưng bọn họ vẫn không thể chia sẻ niềm vui sướng, trước tiên Uông Nhận kéo La Vũ Vi đến bệnh viện kiểm tra, muốn loại trừ nguy cơ mang thai ngoài tử cung.
Xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, xác nhận La Vũ Vi có thai.
Siêu âm B là ưu tiên hàng đầu, Uông Nhận khẩn trương chờ ở bên ngoài phòng siêu âm B, một lát sau, La Vũ Vi đi ra, Uông Nhận đón lấy, sốt ruột hỏi: "Bà xã, thế nào? Bác sĩ nói thế nào?"
La Vũ Vi nghiêm mặt nhìn anh, Uông Nhận không dám thở mạnh, La Vũ Vi dần dần nhịn không được, nở nụ cười: "Bác sĩ nói, cục cưng ở trong cung, có tim thai và mầm thai, trước mắt xem ra tất cả đều bình thường, tuyệt đối không phải là mang thai ngoài tử cung."
Uông Nhận sửng sốt hơn nửa ngày, như là không nghe hiểu lời của cô, La Vũ Vi giữ chặt tay anh, lớn tiếng nói: "Ông xã!"
Uông Nhận: "......"
La Vũ Vi: "Chúng ta sắp làm ba mẹ rồi!"
Uông Nhận ngây ngốc lặp lại một lần: "Chúng ta sắp làm ba mẹ rồi?"
La Vũ Vi: "Đúng vậy!"
Cuối cùng thần trí của Uông Nhận cũng trở lại, giang hai tay ôm vợ vào lòng, cẩn thận, không dám dùng sức, lặp đi lặp lại bên tai cô: "Chúng ta sắp làm ba mẹ rồi?"
La Vũ Vi trả lời anh, "Chúng ta sắp làm ba mẹ, ông xã, hai ta đều rất lợi hại!"
——
Tháng hai năm sau, đám cưới của Lý Nhạc San và Hạng Tiểu Viên được tổ chức, cô dâu đăng một số ảnh cưới lên vòng bạn bè, trong đó có một tấm là ảnh chụp chung với vợ chồng La Vũ Vi, Uông Nhận.
Bụng La Vũ Vi còn chưa lộ ra, mặc áo khoác lông lại càng không thể nhìn ra, chỉ có thể nhìn ra trên mặt béo lên một chút.
Béo Bảo lại một lần nữa vận chuyển ảnh chụp, Thẩm Quân Trì xem xong không nghĩ nhiều, tiếp tục cố gắng xem mắt.
Trước sau Tết âm lịch là mùa xem mắt thịnh vượng, Giải Dung Lan nhờ rất nhiều người làm mai cho con trai, có hôm Thẩm Quân Trì phải gặp bốn cô gái trong một ngày, từ sáng đến tối không phải xem mắt thì là trên đường xem mắt.
Kỳ quái là, càng ngày anh ta càng chết lặng, một năm qua, có không ít cô gái nhìn trúng anh ta, dù sao vẻ ngoại của anh ta đẹp trai, vóc dáng đủ cao, tuổi chưa đầy ba mươi, lại có nhà có xe, coi như hàng hot ở thị trường xem mắt.
Nhưng anh ta phát hiện, mình rất khó động tâm với những cô gái kia, hai người ngồi xuống, trao đổi tình huống của mình, mục đích rõ ràng như vậy, một lần lại một lần giới thiệu chính mình, làm người ta chán ghét.
Anh ta hoàn toàn không muốn đi sâu tìm hiểu những cô gái kia, thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, càng về sau, chỉ cần đụng phải một người bộ dạng coi như thuận mắt, sẽ hỏi đối phương có thể tiếp nhận chuyện yêu đương ba tháng rồi sẽ kết hôn không?
Mấy cô gái bị dọa, nhao nhao tỏ vẻ không chấp nhận, có một người còn hoài nghi anh ta là gay muốn lừa hôn, bởi vì thoạt nhìn anh ta rất không có thành ý, không hiểu sao vừa gặp đã nói muốn kết hôn chớp nhoáng, ai dám đồng ý!
Cứ như vậy từ tháng hai đến tháng bảy, chuyện chung thân đại sự của Thẩm Quân Trì vẫn không có tin tức, có một ngày, anh ta đến quán cà phê gặp một cô gái, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, trước tiên hàn huyên vài câu.
Thẩm Quân Trì không yên lòng, lúc này, trên điện thoại di động hiện lên tin nhắn của Béo Bảo, anh ta mở ra xem, ánh mắt lập tức trừng lớn.
Là ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Lý Nhạc San, giống như là đang ở bệnh viện, trong lòng ôm một đứa bé nho nhỏ, nhìn vào ống kính thoải mái cười to, đính kèm văn bản:
[Chúc mừng bảo bối nhà ta đón quý nữ!
Bảo bối thật có khả năng!
Chào mừng con đến với thế giới này!
Mẹ nuôi yêu con!]
Đầu óc Thẩm Quân Trì trống rỗng, cả người đều choáng váng.
Béo Bảo còn không buông tha anh ta.
[Béo Bảo]: Hình như là con gái của Lyw
[Béo Bảo]: Xảy ra chuyện gì? Không phải nói người đàn ông kia là công công sao?
[Béo Bảo]: Mình lật lại lịch sử trò chuyện, hai người bọn họ kết hôn vào tháng năm năm ngoái, tháng bảy năm nay đã sinh, tốc độ rất nhanh!
[Béo Bảo]: Có phải là làm thụ tinh ống nghiệm không?
Cô gái đối diện có chút cảm tình với Thẩm Quân Trì, ngượng ngùng mở miệng: "Em có thể hỏi anh, trước đây đã từng yêu đương mấy lần không?"
Thẩm Quân Trì: "......"
Cô gái kỳ quái nhìn anh ta: "Thẩm tiên sinh?"
Thẩm Quân Trì ngẩng đầu lên: "Cô nói cái gì?
Cô gái: "Em nói, trước đây anh đã yêu bao nhiêu lần rồi?"
Thẩm Quân Trì: "Hai lần."
Cô gái: "Sao lại chia tay?"
Giọng điệu Thẩm Quân Trì cứng rắn: "Tôi không biết vì cái gì, hai lần đều là đối phương đá tôi!"
Cô gái: "Hả?"
Trong lòng Thẩm Quân Trì nổi lên ngọn lửa vô danh: "Tại sao mấy người cứ xoắn xuýt những chuyện đã qua? Bây giờ chúng ta gặp mặt, nên nói về tương lai! Tôi chia tay mấy lần thì có liên quan gì đến chuyện của chúng ta? Chính là bởi vì chia tay nên tôi mới đến xem mắt với cô, nếu tôi không chia tay thì mẹ kiếp đã sớm kết hôn rồi, còn cần đến xem mắt sao?!"
Cô gái bị cảm xúc đột nhiên bộc phát của anh ta dọa cho tim đập thình thịch, lúc này không đi, còn đợi đến khi nào? Cô gái cầm túi xách đứng dậy, bỏ lại một câu "Xin lỗi, tôi cảm thấy có thể chúng ta không thích hợp", sau đó vội vàng rời khỏi quán cà phê.
Thẩm Quân Trì đờ đẫn ngồi trên ghế, phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, giơ tay xoa xoa mặt, nhắn tin lại cho Béo Bảo.
[Thẩm Quân Trì]: Sau này, đừng gửi tin tức của bọn họ cho tôi nữa, tôi không muốn xem.
[Béo Bảo]: Được
——
Cùng lúc đó, Lý Nhạc San còn đang ở bệnh viện phụ sản Tiền Đường, đây là ngày thứ hai sau khi La Vũ Vi sinh, Lý Nhạc San khẩn cấp đi bệnh viện thăm bà đẻ, ở bên giường bệnh thì thầm với La Vũ Vi.
Uông Nhận đã sớm đặt một phòng đơn, có thể cho vợ nghỉ ngơi tốt hơn một chút, anh còn đặt một phòng ở trung tâm, chính là phòng Trác Uẩn từng ở, bởi vì điều kiện kinh tế khác nhau, chồng Trác Uẩn đặt phòng cao cấp, Uông Nhận chỉ đặt một phòng bình thường.
La Vũ Vi sinh mổ, chịu hai lần đau khổ, lúc này còn rất suy yếu, bộ dáng không được đẹp mắt, bởi vì tử cung co rút lại, ngày hôm sau phẫu thuật là thời điểm đau đớn nhất.
Trên bụng cô có hai vết sẹo, đều là cắt ngang, chỉ là sinh mổ dùng chỉ thẩm mỹ khâu lại, nghe nói về sau không thể nhìn rõ.
Hạt Dẻ nhỏ nằm trên giường, đang ngủ say, Uông Nhận không có ở đây, Trương Hồng Hà và Trương Tú Lệ cùng chăm sóc La Vũ Vi, thấy Lý Nhạc San tới, hai chị em đi ra ngoài, để cho đôi bạn thân này có thể tự do nói chuyện phiếm.
"Vui không?" Lý Nhạc San cầm lấy tay La Vũ Vi, cười hỏi.
La Vũ Vi đau thì đau, trong lòng vẫn kiên định, trả lời: "Vui chứ."
Lý Nhạc San lại hỏi: "Uông Nhận đâu? Anh ấy có vui không?"
"Ôi ...... Đừng nói nữa, anh ấy có thể không vui sao?" La Vũ Vi nhỏ giọng nói, "Tối hôm trước mình đau bụng, đến chiều hôm qua mới sinh , hai ngày hai đêm, Uông Nhận gần như chưa từng ngủ, đêm qua chăm mình lại chăm cục cưng, trưa nay mình thấy anh ấy thật sự quá mệt mỏi, bảo anh ấy trở về ngủ một giấc, anh ấy mới bằng lòng trở về, vừa rồi còn gửi tin nhắn cho mình, nói không ngủ được, nhắm mắt lại trong đầu đều là mình và cục cưng."
"Vậy còn không tốt sao? Mình biết Uông tiên sinh sẽ không làm mình thất vọng." Lý Nhạc San cười hì hì, "Đêm nay lại là anh ấy chăm đêm sao?"
"Ừm." La Vũ Vi nói, "Anh ấy có mời hộ lý, nhưng mỗi ngày đều do anh ấy đến chăm đêm, haizzz, đặc biệt săn sóc."
Lý Nhạc San nói: "Anh ấy chính là như vậy, lần trước cậu nằm viện, cho dù không quen biết nhưng cũng rất quan tâm cậu!"
Dường như Hạt Dẻ trên giường nhỏ đã tỉnh, Lý Nhạc San gọi Trương Hồng Hà vào, thuận tiện nói lời tạm biệt, Trương Hồng Hà thay nước tiểu cho cháu gái, nói với Lý Nhạc San: "Tiểu Lý, tiếp theo sẽ đến phiên cháu!"
Lý Nhạc San giơ nắm tay: "Dì à, cháu sẽ cố gắng!"
Hơn bảy giờ tối, Uông Nhận chỉ ngủ năm tiếng lại một lần nữa lái xe đến bệnh viện, mang theo bình giữ nhiệt, là cơm do anh nấu cho vợ, cô đã sắp xả khí, có thể ăn đồ ăn lỏng.
Mùa hè nóng bức, ngày dài đêm ngắn, khi Uông Nhận chạy tới nơi, trời còn chưa tối hẳn. Anh ngồi ở ghế lái, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cực lớn phát sáng bên ngoài tòa nhà - - Bệnh viện phụ sản thành phố Tiền Đường.
Cùng một địa điểm, đã qua ba năm rưỡi kể từ lần đầu tiên tới.
Từ một chàng trai độc thân đến một người chồng, bây giờ lại thăng cấp thành một người ba.
Uông Nhận yên lặng cười rộ lên, vợ ở tòa ba tầng sáu giường một, anh xuống xe, sải bước đi về phía tòa ba.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");