Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bệnh Kiều Vương Gia - Ngư Tử
  3. Chương 11: Phong nguyệt trong kính, cùng nhau trầm luân (H)
Trước /27 Sau

Bệnh Kiều Vương Gia - Ngư Tử

Chương 11: Phong nguyệt trong kính, cùng nhau trầm luân (H)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tất cả mọi người đều kiễng chân trông mong nhìn ra ngoài, ai ngờ Vương Gia xuống xe ngựa ôm ngang một người có bộ dáng nhỏ nhắn bị áo choàng bao trùm lại, ngay cả mặt cũng không lộ ra.

Người của vương phủ đều nhìn ra được cô nương mà Vương Gia vừa ý thương yêu dẫn về này, đoán chừng sẽ là nữ chủ mới của vương phủ.

Cởi áo choàng ra thấy nàng còn chưa tỉnh lại, Sở Úc để nguyên áo như vậy ôm nàng ngủ tiếp một lúc nữa.

Lông mi thật dài run rẩy nhè nhẹ, rồi ung dung tỉnh lại. Mặc dù vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn nhưng vẫn biết mình bị mùi hương quen thuộc kia vây khốn: "Vương Gia, chúng ta còn chưa tới sao?"

Doãn Nặc ngủ đến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đôi môi nhỏ óng ánh, tỏa ra ánh sáng long lanh, giọng nói mềm mại làm Sở Úc cảm thấy bắt nạt nàng là một chuyện phải làm mỗi ngày.

"Đã đến từ lâu rồi, thấy nàng ngủ ngon như thế nên ta không nỡ đánh thức nàng, bây giờ cũng tới buổi trưa, dùng bữa đi!"

Bọn hạ nhân nối đuôi nhau dọn thức ăn trưa lên bàn xong, Sở Úc liền ôm bé thỏ trắng, đút cho nàng ăn từng miếng từng miếng, "Ta có thể tự mình ăn không? Vương Gia!"

Sở Úc căn bản không để ý tới nàng, chỉ quan tâm việc làm của mình, tiếp tục cho nàng ăn.

Doãn Nặc thở dài một hơi, hoàn toàn không thể khai thông hắn, chỉ có thể tiếp nhận cách sống như tàn tật này.

Cơm nước xong xuôi, Sở Úc nắm tay nàng đi khắp nơi, làm quen một chút tình hình trong phủ, đi được nửa đường thấy gió hơi lớn, Sở Úc muốn đi trong phòng lấy cho nàng tấm áo choàng, cầm bàn tay mềm như lá non của nàng nói khẽ: "Chờ ta một chút."

Doãn Nặc cảm động gật đầu một cái, Sở Úc vừa đi không lâu, chỉ thấy nam tử mặc áo xanh chậm rãi tiến đến gần, nam tử này trông rất trẻ tuổi, khuôn mặt như vẽ, đẹp như Quan Ngọc. Hắn dò xét cẩn thận nàng lại không có một chút ý tứ mạo phạm nào chỉ đơn thuần là tò mò, chắp tay nói: "Tại hạ Lý Tử Thần, là bạn tốt của Vương Gia. Ngươi là cô nương Sở Úc dẫn về à? Khó trách a... Khó trách..."

Doãn Nặc cụp mắt, uốn gối hoàn lễ. Ai ngờ đạp trúng chân váy, trọng tâm không ổn định, Lý Tử Thần theo bản năng đưa tay đỡ nàng.

Trong nháy mắt có một trận gió lạnh thổi qua, âm thanh của kiếm phát ra một tiếng sắc bén, trước mắt có cái gì lóe qua, Lý Tử Thần rên lên một tiếng, xoay người đỡ bụng dưới. Hai tay của hắn dính đầy máu tươi.

Trong lúc bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến ngây người,nàng bị một người dùng lực kéo qua, lảo đảo đụng vào một lồng ngực lạnh buốt.

Nàng chưa kịp suy nghĩ gì, chỉ thấy một tay Lý Tử Thần dính đầy máu tươi, trong đầu liền bắt đầu hốt hoảng, muốn chạy tới dìu hắn, "Lý công tử..." Sau đó, một thanh kiếm đặt ở trên cổ nàng, Doãn Nặc nhất thời cứng đờ.

Nàng quay đầu, chống lại con mắt tăm tối tĩnh lặng như biển, giọng nàng run lên, "Vương... Gia..."

Kiếm của hắn, ép sát cổ nàng một chút, cảm giác đau đớn nhói lên. Thân thể Doãn Nặc cứng ngắc, không dám làm một cử động nhỏ nào. Mặc dù nàng mới vừa khôi phục thân thể bị đau ốm lảo đảo muốn ngã, nhưng ở trước mặt Sở Úc, nàng không dám yếu đuối hạ thấp bản thân.

"Ta đã nói với ngươi cái gì?" Ánh mắt ngoan lệ chĩa thẳng vào nàng.

"Không thể cho người khác chạm vào, thế nhưng mà... Thế nhưng mà..

. Là ta không cẩn thận. . . Muốn ngã sấp xuống, Lý công tử có lòng tốt muốn dìu ta."

"Ta biết, nếu như hắn cố tình đỡ ngươi, đoán chừng bàn tay này cũng không còn." Trong giọng nói xen lẫn một cỗ ngang ngược.

Doãn Nặc và Lý Tử Thần im lặng không nói. . . Bầu không khí trở nên xấu hổ.

Doãn Nặc giơ tay luống cuống đứng nguyên một chỗ nửa ngày, cầu hắn: "Vương Gia, Lý công tử bị thương, ta có thể ở lại giúp hắn không?"

Bàn tay che lấy bụng dưới của Lý Tử Thần run lên, khóe miệng gian nan giật giật: "Cô nương, ngươi thật sự muốn hại chết ta à? Ta cũng không muốn bị đâm thành tổ ong vò vẽ."

Lời nói lạnh lùng của Sở Úc vang lên: "Có thể."

Doãn Nặc chưa kịp vui mừng thì nghe được hắn nói câu tiếp theo, "Thi thể của ngươi có thể ở lại cùng hắn."

Nàng vội vàng ôm lấy cánh tay Sở Úc cười nói, "Vương Gia, ta chỉ đùa giỡn thôi, đương nhiên là ngài đi đến đâu ta liền theo tới đó."

Mặt mũi Doãn Nặc tràn đầy áy náy nhìn Lý Tử Thần, không dám nhiều lời. Mặc dù có đôi khi Sở Úc đối xử với nàng rất tốt, nhưng với tính tình không nói lý lẽ của hắn, giờ này khắc này nàng vẫn rất sợ hãi.

Sở Úc ném một bình thuốc cầm máu cho Lý Tử Thần, không quan tâm hắn như thế nào, liền kéo Doãn Nặc rời đi.

Sở Úc khống chế lực đạo tốt, mặc dù vết thương không sâu, nhưng cũng cần tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, đây là cảnh cáo Lý Tử Thần, nữ nhân của hắn bất kỳ kẻ nào cũng không cho chạm vào.

Lý Tử Thần tỉnh táo lại, khẽ thở dài một cái, thật sự là tai họa bất ngờ, ý định ban đầu chỉ đến xem náo nhiệt, ai ngờ chính mình bị liên lụy chịu một kiếm oan, tính tình tên Sở Úc này càng ngày càng âm trầm và hung hãn, thật sự đáng sợ. Hắn tự mình bôi thuốc trong cô đơn.

Sở Úc lôi kéo nàng về đến phòng, không thể chờ đợi được nữa đè nàng lên tường, gắt gao vây hãm nàng ở trong ngực, để tránh cho nàng giãy dụa. Mắt phượng hẹp dài nhìn nàng chằm chằm.

"Ta đã nói sẽ che chở ngươi thật tốt, chứ chưa từng nói không làm người khác bị thương, nhưng ngươi không muốn như vậy lại muốn thách thức ranh giới cuối cùng của ta, ngươi có từng nghe lời ta, có từng để ý đến cảm nhận của ta..." Thời điểm hắn nổi giận vẫn là Sở Úc điên cuồng đáng sợ kia.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dáng cực kỳ đáng thương, "Ngươi quá dữ tợn, ta... Ta sợ hãi."

Trong khoảng thời gian này, nàng dám ầm ĩ với hắn, cũng bởi vì nhận ra được, hắn cho phép nàng ầm ĩ. Nếu như hắn không cho phép, nàng vẫn đúng là rất sợ, không dám quá phận.

Nàng thử nhón chân áp môi mình lên bờ môi mỏng của hắn, muốn làm hắn vui vẻ. Nhẹ nhàng hôn mắt của hắn, mũi của hắn, khẽ sượt qua mặt của hắn.

Đôi mắt lạnh của Sở Úc trầm xuống, trong mắt không có một chút ý cười. Doãn Nặc nhìn hắn không chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sóng nước mênh mông xoay qua xoay lại.

"Ngươi muốn ta không?"

Từ trong mắt của hắn thấy được loại dục vọng kia, Doãn Nặc liền cười nhẹ hé miệng hỏi.

Nàng càng cười đến rực rỡ chói mắt, sắc mặt hắn liền càng ngày càng trầm xuống.

Bởi vì bên trong cơ thể có nhiều thứ biến đổi, làm cho giọng nói của hắn cũng thay đổi.

"Nàng nói thử xem?" Giọng hắn khàn khàn.

Hắn ôm nàng đi tới trước một tấm Thủy kính, tấm gương phản chiếu thân ảnh của hai người, hắn giật xiêm y của nàng xuống, thân thể hoàn mỹ của thiếu nữ in lên trên kính.

Nàng nhìn thấy trong kính Sở Úc ngậm lấy vành tai của mình, bàn tay vuốt ve cần cổ trắng noãn của mình trượt xuống đến vai, đi qua dưới nách chụp lên đôi gò bồng đảo no đủ của nàng, chậm rãi xoa nắn, cặp gò bồng ở trong bàn tay to lớn nặn ra đủ loại hình dạng khác nhau, thân thể dần dần bị thiêu đốt. Trong gương, mắt hạnh nàng mê ly, trên mặt tràn đầy xuân sắc, không chỗ nào không quyến rũ người khác.

Đồ đằng mẫu đơn trên người nàng theo nhiệt độ cơ thể dần dần hiện lên, càng nở càng kiều diễm động lòng người, hắn khẽ cắn cổ nàng: "Nhìn đi, Nặc Nặc, nàng không biết mình đẹp bao nhiêu..." Doãn Nặc kinh ngạc nhìn bức họa trên người mình, đây là... Đây là cái gì, trước kia trên

người mình không có, thật nhiều chuyện kì lạ đều phát sinh từ sau khi gặp hắn.

Sở Úc không cho nàng phân tâm, xé bỏ y phục của mình, lộ ra thân thể cường tráng, đường gân trên cơ bắp hiện ra rõ ràng. Cự vật đang hùng tráng kêu gào giống như Thái Sơn sừng sững, cứng rắn như sắt thép.

Ánh mắt của hắn nóng rực, sắc bén. . . Giống như mãnh hổ đói bụng rất lâu nhìn chằm chằm mỹ thực trong mâm.

Thanh Long uy nghiêm uốn lượn ở trên người, muốn đem đóa hoa mẫu đơn của người trước mặt nuốt vào trong miệng. Ngón tay phác hoạ lấy đóa hoa trên thân thể nàng, làm cho mỹ nhân yêu kiều run rẩy một hồi.

Sở Úc trực tiếp ôm nàng lên giường, đặt ở dưới thân, cảm nhận được thân thể non mềm như đậu hũ của nàng, ngón tay hướng xuống phía dưới tìm kiếm, đã là ẩm ướt dính nhầy một mảng.

Hắn nhẹ nhàng cười, tách hai chân nàng ra, chậm rãi nâng eo lên, từ từ, nhẹ nhàng tiến vào rút ra, từng cú nhấn đưa côn th*t vào chỗ sâu nhất hoa huy*t của nàng, vô cùng thương tiếc nàng.

Doãn Nặc búi tóc tán loạn, hai má ửng hồng như say, đôi mắt mơ màng, chỉ còn lại một chút ý thức cuối cùng làm cho bản thân cắn chặt môi dưới, gắt gao đè nén xuống từng tiếng rên rỉ ở cuống họng.

Đôi môi hắn tiến đến bên tai nàng, khàn giọng dụ dỗ: "Nặc Nặc, đừng cắn! Kêu thành tiếng đi, ta thích nghe tiếng rên của nàng."

Hắn cười xấu xa, nhẹ nhàng rút côn th*t ra, chỉ tới một nửa lại đột nhiên dùng sức chống đỡ đi vào, dùng sức đi vào.

"A ――" một tiếng hét quyến rũ cuối cùng từ trên môi Doãn Nặc phát ra, thế là tất cả chống cự liền mất đi ý nghĩa.

Từng tiếng gọi ma mị, ngâm nga nông sâu, lay động lòng người. Gãi cho lòng hắn tê tê dại dại, càng thêm dùng sức va chạm tiểu huyệt của nàng. Hắn muốn phóng thích hết thảy cảm xúc ra, chỉ thành ôn nhu hương nhất thời khoái hoạt. Bởi vì nàng chỉ có thể thuộc về hắn, mê luyến thân thể của nàng như thế, mùi vị của nàng, nhiệt độ của nàng, nuốt lấy lý trí cùng định lực của hắn.

Mười ngón của hai người đan vào nhau, mạch máu màu đỏ trên cổ tay vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, giống dây đỏ quấn lấy bọn họ!

Cùng nhau trầm luân...

Rèm giường khẽ phất lên trong chốc lát, gió xuân hóa thành mưa, bóng người chuyển động, hương vị tình dục nồng đậm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /27 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Cho Phép Em Ở Bên Tôi Mãi Mãi

Copyright © 2022 - MTruyện.net