Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit:Sabo
"Mộ Tịch, nếu là tặng lễ vật cho người ta thì tặng cái gì cho tốt?" Thẩm Úc cầm chén trà, hỏi người đang vấn tóc cho hắn.
"Công tử muốn tặng lễ vật cho bệ hạ sao?" Mộ Tịch hơi suy tư, nhận ra người có thể khiến Thẩm Úc hỏi những lời này, chỉ có thể là bệ hạ.
"Xem như vậy." Thẩm Úc cũng không phủ nhận.
"Nhưng mà...... Những thứ công tử muôn tặng không phải đã được lập danh sách rồi sao?"
Được Mộ Tịch nhắc nhở, Thẩm Úc mới nhớ ra đúng là hắn đã sai Mộ Tịch xử lý chuyện sính lễ "Đưa danh mục quà tặng tới đây ta xem qua một chút."
"Vâng."
Mộ Tịch vội vàng vấn tóc xong rồi tự mình đi lấy danh mục quà tặng tới "Công tử, đây là danh mục quà tặng bước đầu định ra."
Thẩm Úc cầm lấy danh sách lễ vật.Đọc lúc từ đầu tới đuôi,không thấy vấn đề gì.Chỉ là ngoại trừ danh mục quà tặng, hắn còn muốn đưa một thứ khác.
Đầu ngón tay gõ mặt bàn một cách có quy luật, Thẩm Úc lục từ trong trí nhớ ra tạm chọn lấy một vài vật phẩm.
Cụ thể, hắn cần phải nghĩ kĩ lại một chút.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Úc cảm nhận được một nguồn nhiệt ấm áp bên người, hoang mang mở mắt ra.
"Bệ hạ?"
Thương Quân Lẫm cầm một quyển sổ con, nửa tựa trên đầu giường xem sổ.
"Dậy rồi sao?"
Giọng nói trầm thấp truyền đến từ trên đỉnh đầu, Thẩm Úc xoa xoa lỗ tai: "Bệ hạ hôm nay không thượng triều sao?"
Ngày thường lúc hắn tỉnh lại, Thương Quân Lẫm đã lên triều.Nếu không phải do nhìn thấy sắc trời bên ngoài, Thẩm Úc thiếu chút nữa đã cho rằng hiện tại còn rất sớm.
"Hôm nay nghỉ ngơi một ngày," Thương Quân Lẫm buông sổ con trong tay ra, "Không phải ngươi nói muốn về phủ Trấn Bắc Hầu sao?"
Đầu óc hỗn độn của Thẩm Úc dần dần thanh tỉnh, ôm lấy chăn ngồi dậy: "Bệ hạ không nhắc tới làm ta thiếu chút nữa quên mất."
Có thể thấy được căn bản không đem chuyện tới phủ Trấn Bắc Hầu đặt trong lòng.
"......" Thương Quân Lẫm không nói gì, "Tối hôm qua trẫm đã nói với ngươi."
Thẩm Úc hồi tưởng lại những gì đã bàn vào tối hôm qua.Hình như Thương Quân Lẫm có nói qua chỉ là lúc đó bản thân đang nghĩ chuyện khác nên theo bản năng mà xem nhẹ những gì y nói.
Thấy Thẩm Úc đã tỉnh táo lại, Thương Quân Lẫm bèn kêu người vào hầu hạ.Sau khi hai người rửa mặt xong liền thay y phục thích hợp để ra ngoài, tránh gây chú ý.
Thương Quân Lẫm không mặc trường bào đại biểu cho thân phận đế vương, mà mặc một bộ thường phục màu đen. Còn Thẩm Úc thì mặc một bộ xiêm y nhạt màu,bên ngoài khoác một chiếc áo lông chồn màu tuyết trắng.
"Bệ hạ muốn giấu giếm thân phận,âm thầm xuất cung sao?" Thẩm Úc nhìn vị đế vương đang mặc thường phục như những người thường, ánh mắt loé sáng.
Thương Quân Lẫm có một gương mặt không thể bắt bẻ được.Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc bén, không một chỗ nào không hoàn hảo.Trút đi trang phục đại biểu cho thân phận của y,trông càng trẻ trung và tuấn mỹ hơn.
Thẩm Úc có thể hiểu được tại sao nhiều người muốn vào hậu cung như vậy.Nguyên nhân chủ yếu có lẽ là do gương mặt này của y.Càng nhìn Thẩm Úc càng cảm thấy gương mặt này phù hợp với thẩm mỹ của mình.
"Đúng vậy." Thương Quân Lẫm giải thích, "Thân phận hiện tại của trẫm không tiện công khai xuất cung."
Thẩm Úc có thể hiểu được, mặc dù vụ án Trương ngự sử đã chấm dứt nhưng vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ ở phía sau.Thật ra Thương Quân Lẫm không nhất thiết phải cùng mình về phủ Trấn Bắc Hầu ngay lúc này.
Xe ngựa từ cửa hông đi ra mà không gây ra sự chú ý nào.Thẩm Úc ngồi đối diện với Thương Quân Lẫm "Bệ hạ,thật ra người không nhất thiết phải cùng ta đến hầu phủ."
"Nếu trẫm đã đồng ý với ngươi rồi, sao có thể đổi ý." Mặc dù không gian của xe ngựa không quá rộng, Thương Quân Lẫm vẫn ngồi thẳng tắp.
Xe ngựa tuy không lớn, nhưng cách bố trí lại rất thoải mái.Thẩm Úc ngồi trên một chiếc thảm lông dày, trong tay ôm lò sưởi, không hề cảm nhận được cái lạnh của bên ngoài.
Sáng sớm phủ Trấn Bắc Hầu đã nhận được tin Thẩm Úc sẽ trở về.Trên dưới đã chuẩn bị đâu vào đấy chờ Thẩm Úc đến.
Một chiếc xe ngựa không quá thu hút chậm rãi đi đến. Trấn Bắc Hầu sớm đã hay tin lần này Thẩm Úc hồi phủ không tính là thăm viếng.Không thể thiếu lễ nghi, nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhỏ đi tới cũng không dám chậm trễ.
Sau khi vào sân xe ngựa dừng lại,người xuống xe trước là một nam tử có dáng người cao ráo.
Trấn Bắc Hầu đang muốn mở miệng, thấy rõ sườn mặt nam tử "Bịch" một tiếng quỳ xuống "Thần......"
"Chớ để lộ." Thương Quân Lẫm lạnh giọng nói.
"Tuân lệnh." Trấn Bắc Hầu xoa xoa thái dương,vội đứng lên.
Sự sợ hãi đối với Thương Quân Lẫm đã ăn sâu vào tiềm thức.Trấn Bắc Hầu từng chứng kiến Thương Quân Lẫm tàn bạo dùng máu tươi thanh tẩy triều đình.Kể từ đó,nỗi sợ hãi dành cho Thương Quân Lẫm chưa từng giảm xuống.
Màn xe xốc lên, một bàn tay trắng nõn từ trong xe vươn ra.Mắt Trấn Bắc Hầu trợn trừng, nhìn người làm ông sợ hãi không thôi đang nhẹ nhàng ôm người còn lại trong xe ra.
"Phụ thân nhìn thấy con sao trông có vẻ không được vui lắm?"
Trấn Bắc Hầu hoảng hốt nhìn Thẩm Úc.Rồi lại nhìn Thương Quân Lẫm, tràn đầy hoài nghi điều mình vừa thấy là do hoa mắt.
Bệ hạ không chỉ tự mình đưa Thẩm Úc hồi phủ, còn tự mình ôm người xuống xe ngựa?!!
Nghe thấy giọng nói Thẩm Úc, Trấn Bắc Hầu kéo kéo khóe miệng: "Thần chỉ là quá vui mà thôi."
Không phải hắn chưa từng nghe qua tin tức đích tử của mình trong cung được sủng ái biết nhường nào. Thế nhưng nghe thấy và tận mắt thấy có sự khác biệt rất lớn. Cố gắng ổn định tâm trạng, Trấn Bắc Hầu vội dẫn người tới đại sảnh.
Có Thương Quân Lẫm ở đây, Trấn Bắc Hầu cũng không dám hỏi suy nghĩ của Thẩm Úc đối với Hầu phủ là gì.Ba người ở đại sảnh hàn huyên một lúc, Thẩm Úc cảm thấy nhàm chán bèn níu lấy tay áo Thương Quân Lẫm, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ có muốn đi xem nơi ta sống từ nhỏ đến lớn không?"
Ba người cách nhau không quá xa,đương nhiên Trấn Bắc Hầu cũng nghe được.Đang muốn quát lớn, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Thương Quân Lẫm đành phải nuốt xuống lời sắp sửa nói ra.
Trấn Bắc Hầu bỗng nhiên nhận ra Hoàng Thượng vẫn thế.Khoảnh khắc dịu dàng hiếm gặp kia chỉ dành riêng cho một người.
"Quý quân nói đúng, thần sẽ dẫn hai vị qua."
"Không cần." Thương Quân Lẫm đứng dậy đi ra.
Thẩm Úc đi theo phía sau, Trấn Bắc Hầu theo bản năng muốn theo phía sau.Lại bị Mạnh công công đi cuối cùng ngăn lại.
"Hầu gia dừng bước."Trên mặt Mạnh công công cười tủm tỉm, thái độ lại rất kiên quyết.
Mạnh công công là người của Hoàng Thượng, Trấn Bắc Hầu hiểu ra đây là ý của Hoàng Thượng, không dám cãi lời.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi,trong lòng Trấn Bắc Hầu dâng lên sự hối hận nồng đậm.Nếu lúc trước hắn có thể để ý tới
Thẩm Úc một chút,tương lai phủ Trấn Bắc Hầu chả phải không cần lo nữa sao?
Có lẽ là biết Thẩm Úc sẽ trở lại,viện nhỏ hắn từng ở cũng không có gì khác biệt so với lúc trước.
Thẩm Úc chậm rì rì dẫn người dạo một vòng rồi chỉ vào ao nhỏ đang kết băng nói: "Vào mùa hè, hoa sen sẽ nở rộ rất nhiều trong ao. Trông rất đẹp,lúc kết đài sen ăn cũng rất ngon."
"Trong cung cũng có một ao sen như thế, nếu ngươi thích thì mùa hè trẫm mang ngươi đến xem."
"Bệ hạ,sao người lại tốt như vậy chứ?"
Hai người chậm rãi nói chuyện, Thẩm Úc lười biếng ngáp một cái.
"Mệt thì ngủ một lát đi." Đỡ được thanh niên suýt chút nữa té ngã, Thương Quân Lẫm nhíu mày.
"Bệ hạ muốn cùng ngủ sao?" Thẩm Úc hơi híp mắt, ngửa đầu hỏi.
"...... Đúng."
Hai người nghỉ ngơi nửa canh giờ(1 tiếng), Thẩm Úc xốc lại tinh thần mới nhớ ra còn có một chuyện chưa làm.
"Nghe nói thứ đệ của ta bị ngã gãy chân.Bệ hạ, ngươi nói xem ta có nên đi nhìn hắn không?" Thẩm Úc nâng cằm, trên mặt hiện vẻ sầu lo.
Nếu ai không biết tình hình thực tế, sợ là sẽ cho rằng hắn thật sự lo lắng cho thân thể của thứ đệ.
Thương Quân Lẫm ngồi ở trước bàn, cầm cuốn thoại bản lúc trước Thẩm Úc đã đọc, tay áo to rộng trải trên mặt bàn. Nghe thấy lời Thẩm Úc nói bèn nghiêng đầu nhìn qua.
Tròng mắt y đen nhánh, phảng phất như vực sâu không đáy.Nhưng giờ phút này đôi mắt ấy nhiễm sự ấm áp của mặt trời.Khiến cho người ta có ảo giác thâm tình.
"Quý quân tới đây không phải vì muốn ' vấn an ' thứ đệ sao? Hy vọng sau khi nhìn thấy ngươi sẽ không thất vọng."
"Sao bệ hạ có thể nghĩ ta như thế?" Thẩm Úc đi đến bên người nam nhân, hơi hơi cúi đầu,sát lại bên tai Thương Quân Lẫm nói "Bệ hạ nói thế ta sẽ buồn đó."
Thương Quân Lẫm kéo tay Thẩm Úc, ôm người vào trong lồng ngực, cúi đầu: "Nếu đệ đệ kia của ngươi bị thương không nghiêm trọng như ngươi tưởng tượng, trẫm thấy ngươi nhất định sẽ rất thất vọng."
"Bệ hạ thật hiểu ta," Thẩm Úc chớp chớp mắt, "Bệ hạ có muốn tới cùng ta không?"
"Nếu quý quân đã mời,trẫm từ chối thì không tốt lắm."
Phủ Trấn Bắc Hầu có hành động lớn như vậy,tin tức Thẩm Úc hồi phủ cơ bản không giấu được.Sau mấy chén trà ngắn ngủi,từ ngoại viện đến hậu viện đều đã nhận được tin tức Thẩm Úc đã hồi phủ.
Trấn Bắc Hầu không có chính thê, thiếp thất lại không đủ tư cách ra sảnh đón khách.Nếu là trước đây Như phu nhân cũng miễn cưỡng có tư cách này.Thế nhưng từ sau lần bị Thẩm Úc vạch trần, địa vị của nàng xuống dốc không phanh. Còn không bằng các thiếp thất khác.
Khi nghe được tin Thẩm Úc hồi phủ, nàng đang ở thiên viện cùng Thẩm Thanh Nhiên.
Sau khi Thẩm Thanh Nhiên té gãy chân, Trấn Bắc Hầu đã hạ lệnh cưỡng chế tĩnh dưỡng.Nói là tĩnh dưỡng thật ra là biến tướng của giam lỏng,vì vậy cũng có người canh gác.
Thẩm Thanh Nhiên vẫn không hiểu sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Rõ ràng Thẩm Úc đã không còn ở Hầu phủ, thế nhưng hắn vẫn có thể gây ra ảnh hưởng lớn đến Hầu phủ.
"Nương, hắn thật sự hồi phủ sao?" Thẩm Thanh Nhiên nắm lấy tay Như di nương, thần sắc đen tối.
"Đúng vậy,thế nhưng nghe nói là ngồi trên một chiếc xe ngựa bình thường trở về.Nghĩ lại có lẽ lời đồn bên ngoài cũng chưa chắc là thật." Mỗi lần nghe tin Thẩm Úc ở trong cung được sủng ái như thế nào,hối hận trong lòng Như di nương lại nhiều thêm một phần.
Nếu biết trước sẽ như thế, lúc trước không nên đẩy cơ hội tiến cung lên người Thẩm Úc.
"Ta biết mà,mệnh hắn không tốt như vậy. Nương,hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Lúc trước ngươi nói ngươi đã kết bạn với một vị quý nhân đó Nhiên Nhi," Như di nương dùng sức nắm lấy tay nhi tử "Cơ hội hiện tại của chúng ta không nhiều lắm, ngươi nhất định phải biết nắm lấy cơ hội này!"
"Ngươi nói cho nương nghe thân phận của vị quý nhân kia rốt cuộc là gì?Quan hệ của các ngươi đã phát triển đến bước nào?"
Nghe thấy lời Như di nương nói,sắc mặt Thẩm Thanh Nhiên chợt thay đổi.Hiện tại hắn tạm thời chỉ có thể đoán ra người kia thuộc dòng dõi hoàng tộc.Người nọ chưa từng nói với hắn về thân phận thật sự của mình,đến cả quan hệ của hai người cũng......
Nghĩ đến gần đây làm thế nào cũng không thể liên hệ được người đó,sắc mặt của Thẩm Thanh Nhiên càng khó coi.
Chú ý tới sắc mặt khó coi của Thẩm Thanh Nhiên, Như di nương có dự cảm không tốt, chần chừ mở miệng: "Nhiên Nhi......"
"Nương, ngươi yên tâm." Thẩm Thanh Nhiên cắn chặt răng "Con nhất định sẽ không làm để Thẩm Úc sống tốt!"
"Ồ, không nghĩ tới Thanh Nhiên đệ đệ của ta mặc dù bị thương nhưng vẫn nhớ thương ta, thật là làm người ta xúc động."
Giọng nói mang vẻ hài hước truyền đến. Mẹ con Thẩm Thanh Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Úc đang cùng một nam tử mặc y phục màu đen thân mật đứng chung một chỗ.Hạ nhân co rúm lại đứng ở phía sau hai người, không biết đã tới bao lâu.
"Đệ đệ không biết nói chuyện như vậy, cần phải để ý cái chân còn lại thật kỹ đó nha." Thanh âm Thẩm Úc mang theo ý cười thế nhưng trong lời nói lại không hề che giấu ác ý.
"Thẩm Úc!" Thẩm Thanh Nhiên tức giận đến mức sa sầm mặt mày.Nhìn thấy bộ dạng thân mật của hai người, đột nhiên cười"Chuyện ngươi rời cung lén gặp tình lang, bệ hạ biết không?"
"Lén gặp tình lang?" Thẩm Úc ngạc nhiên"Ngươi đang nói hắn sao?"
Bởi vì câu hỏi kia của Thẩm Úc,mọi người đồng loạt dùng ánh mắt kỳ dị nhìn mình. Thương Quân Lẫm: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-07-14 20:01:08~2021-07-15 20:00:30 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Nam chi hơi lạnh 33 bình; ma nữ vô nước mắt, 23895752, hoa chúc 10 bình; tô mộc 5 bình; chạy vội ở ăn no chờ chết tuyến đầu 2 bình; nước chanh nhi 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!