Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
  3. Chương 156: chap-156
Trước /253 Sau

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 156: chap-156

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 155: Chương 110.3

Mặc dù chưa từng gặp nhưng kỳ danh thì đã được Phí Tông nói qua, Phong Duyên Thương cùng từng nói, Diêm Cận tinh thông bày binh bố trận, tất cả là nhờ vị quân sư này.

“Sớm nghe tên Cần Vương phi, chưa có cơ hội được gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng được gặp ngài, Tề Bạch có lễ.” Tề Bạch khách khí chắp tay khom lưng khiến Nhạc Sở Nhân cũng có chút ngoài ý muốn, dù sao đây là lầm đầu tiên trong đời nàng được người khác hành lễ, đặc biệt đây lại còn là người lớn tuổi.

“Tề quân sư đa lễ rồi, ta cũng từng nghe Phí Tông nhắc qua Tề quân sư, ta còn nghĩ không biết khi nào mới được gặp mặt cơ đấy.” Nhạc Sở Nhân nhấc hắn đứng dậy, Phí Tông đứng bên cạnh sang sảng cười: “Tề Bạch, hôm nay muội tử ta tới, ngươi có vấn đề gì cứ hỏi, nếu không chỉ còn nước viết thư nhờ tướng quân đường xá xa xôi đưa thôi.”

Ánh mắt Tề Bạch không giống với những hảo hán ở đây, tuy bề ngoài hắn bình thường nhưng thông qua ánh mắt có thể xác định người này cơ trí bất phàm.

“Không cần ngươi nhắc nhở, ta sẽ tự mình lãnh giáo Vương phi.”Tề Bạch khẽ lắc đầu, bị cái giọng oang oang của Phí Lớn Mật làm cho nhức đầu.

Nhìn bộ dạng của hắn, Phí Tông cười lớn, coi bộ rất hài lòng.

“Vào trướng rồi nói.” Diêm Cận mở miệng nói, đoàn người cùng nhàu vào trướng của đại soái.

Trong quân trướng rất đơn giản, đây là nơi các tướng sĩ nghị sự thường ngày, trừ nấy cái ghế, bên trên còn bày một cái bàn dài để ngang.

Mọi người cùng ngồi xuống, Phong Duyên Thương ngồi bên phỉa nàng, còn lại bên trái là ghế của Phí Lớn Mật.

Phong Duyên Thương, Diêm Cận cùng Tề Bạch đang bàn chuyện biên cương, Nhạc Sở Ngâ nghiêng đầu nói nhỏ cùng Phí Tông.

“Phí Lớn Mật, hôm nay muội tới chủ yếu là muốn vào Cư Sơn, nhìn bọn họ có khả năng một lát nữa cũng chưa xong chuyện, huynh đi cùng muội được không?” Phong Duyên Thương có vẻ như quên chuyện đưa nàng vào núi, nàng không thèm trông cậy vào hắn.

“Vào núi hái thuốc à? Được, đi qua sườn núi bên cạnh doanh trại chính là Cư Sơn.” Phí Tông cũng giảm thấp thanh âm nhưng hắn có giảm nữa thì những người khác trong trướng đều có thể nghe thấy rõ ràng.

“Gần như vậy sao? Tốt quá rồi.” Nhạc Sở Nhân vui mừng, nàng nghiêng đầu sang định nói với Phong Duyên Thương một tiếng, ai ngờ cả ba người họ đều đang nhìn nàng cùng Phí Tông.

Nhạc Sở Nhân cười cười, đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”

Phong Duyên Thương gật đầu một cái: “Nhớ cẩn thận.” Có Phí Tông đi cùng hắn cũng yên tâm, chưa kể còn có hộ vệ đi theo, chung quanh đây lại là địa phận của quân đội, hắn đương nhiên rất vui mừng.

“Mọi người cứ tiếp túc bàn luận.” Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái rồi cùng Phí Tông rời đi, bộ dạng hai người coi bộ rất hưng phấn, nhìn bóng lưng thôi mà cảm giác có tướng huynh muội ra phết.

Phí Tông mang theo Nhạc Sở Nhân cùng mười hộ vệ Cần Vương phủ vào trong núi, lúc này trời đã đứng bóng, giữa trưa rồi, khẳng định không kịp vào sâu được. Chỉ là dạo loanh quanh bên ngoài mà thu hoạch cũng coi như kha khá. Hơn nữa họ còn phát hiện ra một hố sâu có rất nhiều bộ hài cốt, phía bên cạnh đều là vết tích của vũ khí.

“Đây là thi thể của quân địch bị ném xuống đây, có Bắc Cương, cũng có cả Tây Cương.” Phí Tông oang oang nói qua. Những thớ thịt còn lại cũng đều thối rữa cả rồi, có thể đoán được biên quan dạo gần đây không có chiến tranh.

“Muội có ý định quay về Hoàng Thành đào trộm mộ, bây giờ có vẻ như không cần nữa, muội tìm thấy nhiều tài nguyên rồi.” Nàng đi quanh hố to một vòng rồi nhảy xuống.

“Muội đang là cái gì vậy?” Phí Tông thấy nàng nhày vào rồi cũng nhảy theo xuống, vô cùng vô tư đạp nát mấy cái xương người nghe răng rắc.

“Cần Thiên Linh Cái*, da người, xương ngón út.” Nhạc Sở Nhân vẫn ngồi xổm lấy vật phẩm, Phí Tông cũng u mê làm theo, trên miệng hố hộ vệ nhìn nhau mấy lần, sau đó cũng nhảu xuống.

*Thiên Linh Cái: bùa ngải được làm từ nhau thai, một loại tà thuật bị cấm sử dụng.

Trời gần tối, Nhạc Sở Nhân cùng Phí Tông mới quay trở về, một người còn vác theo mấy đoạn xương người, hai người vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ, cảnh tượng này hoàn toàn làm kinh sợ tướng sĩ trong quân.

Không riêng gì mấy binh lính, Diêm Cận cùng Tề Bạch cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn một đống xương người này, hai người họ thật không biết Nhạc Sở Nhân định bày trò gì nữa.

“Đây là một chút đồ vật để ta nghiên cứu âm cổ, cũng không phải đam mê của ta, các ngươi đừng nhìn ta bằng cái ánh mắt như vậy.” Cầm lên một đoạn ngón tay út, Nhạc Sở Nhân cười nói, cái tư thế táy máy tay chân này rất chuẩn, có thể đoán được nàng đã làm rất nhiều lần.

“Đừng nghịch, tuy không bẩn nhưng nàng cũng không cần cầm chơi vậy đâu.” Phong Duyên Thương đứng xa xa nhìn Nhạc Sở Nhân loay hoay nghịch đám xương người, nói thật hắn có chút ghét bỏ.

Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, cười rất vui vẻ: “Ta cầm cái này làm cho chàng cảm thấy khó chịu?”

Phong Duyên Thương không nói gì, Nhạc Sở Nhân lại càng vui vẻ, những người khác cũng không nhịn được cười, duy chỉ có Diêm Cận vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Thức ăn đã chuẩn bị xong, mọi người đi ăn cơm thôi.” Một người lính đi bên cạnh nói nhỏ vào tai Diêm cận mấy câu, nghe xong hắn liền bảo mọi người chuẩn bị dùng bữa.

“Các ngươi cứ ăn trước đi, ta đi xử lý mấy đồ vật này.” Nhạc Sở Nhân phất tay một cái, so với chuyện ăn cơm, nàng cảm thấy hứng thú với mấy đống đồ này hơn.

“Dùng cơm xong xử lý chúng cũng không muộn.” Phong Duyên Thương trên mặt hiện lên mấy phần không đồng ý, chơi xong mấy thứ này có hứng ăn cơm mới là lạ đó.

“ta muốn giải quyết mấy đồ vật này rồi mới ăn cơm.” Nhạc Sở Nhân hếch cằm ý chỉ bảo hắn đi ra ngoài. Mấy người nhìn nhau mấy lần rồi cùng rời khỏi.

Phong Duyên thương cũng bất đồng dĩ vãng không tiếp tục cùng Nhạc Sở Nhân thân mật, hắn đi cùng những người khác, trong trướng cũng chỉ còn lại một mình nàng.

Ước chừng hai canh giờ sau nàng mới đi ra từ trướng, trăng lên đến đỉnh đầu, mọi vật đều yên tĩnh.

Bên ngoài trướng vẫn có người chờ nàng, sau khi đi ra nàng liền nhìn thấy hắn: “Tề quân sư đang đợi ta?”

“Đúng vậy. Thật ra có rất nhiều chuyện muốn tỉnh giáo Vương phi, chỉ là đến hôm nay mới có thể biết không phải thứ gì muốn học liền có thể học được. Cho nên ta vẫn muốn thỉnh Vương phi rải độc quanh quân doanh. Chúng ta cùng Bác Cương tuy đã hòa hoãn lại quan hệ nhưng đối phương vẫn có nhiều hành động mờ ám. Còn bên phía Tây Cương, Tướng quân thương Tây Vương bệnh tật nhiều năm lại không có con cháu, chưa bao giờ có ý muốn chủ động quấy rầy biên cảnhTây Cương. Nhưng Tây Cương lại thường tùy ý quấy rầy, ta cùng

Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /253 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Hồng Nhan Thiên Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net