Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
  3. Chương 186: chap-186
Trước /253 Sau

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 186: chap-186

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 186: Chương 121

Năm cũ sắp qua, năm mới cũng không xa. Không cách nào trở về Hoàng Thành, nhưng cũng không tiếp tục ở lại giữ doanh địa, nhổ trại đi đến Lương Thành, thành trì tiếp giáp biển rộng, hiện đã không phải là Đô thành Lý gia, chỉ là một thành trì của Đại Yến mà thôi.

Hồng vụ vẫn phiêu đãng trong hoàng cung to lớn như vậy, bị Nhạc Sở Nhân đơn giản rải chút đồ lập tức biến mất, tiến vào chiếm giữ hoàng cung, mà nơi này đã không thể gọi là hoàng cung nữa rồi.

Bức tường hoàng cung tự động sập đổ, mất đi tường cao này, diện tích bên trong hoàng cung là một đám kiến trúc rộng lớn, chính xác là quá mức hoa lệ.

Phong Duyên Thiệu phái quan viên tới Lương thành, nhưng Phong Duyên Thương vẫn là người phụ trách chính, không ngừng chủ trì việc xây dựng lại Nam Cương, tàn quân của Hứa Sửu cũng do hắn chịu trách nhiệm. Phong Duyên Thiệu cho hắn thời gian cố định, trong khoảng thời gian này diệt sạch tàn quân tản mạn, nếu không đó chính là việc bất lợi.

Tuy nói mệnh lệnh này nghe có chút không có tình người, thế nhứng không làm vậy làm sao người trong thiên hạ nghe?

Đã từng là cung điện, hiện nay tấm biển đã bị tháo xuống, chỉ có thể từ xanh vàng rực rỡ kia mà đoán phong thái trước đây.

Khi Hứa Sửu chiếm cứ nơi này, đồ quý giá đều đã bị dời đi, cũng không biết hắn dời đi đâu.Cũng có thể là trong tay đám tàn quân của hắn, nếu không bọn họ cũng sẽ không chạy trốn, kiên định đánh du kích với Đại Yến.

Diêm Cận nghỉ ngơi tại đây sau khi chiếm đóng, tướng sĩ Diêm Chữ quân cũng thủ nơi này, nghiêm mật đến mức một con côn trùng cũng không lọt vào được.

Thời tiết sáng sủa, mặt trời nhô lên cao, cả vùng đất cũng ấm áp theo. Không như hơi ẩm trong núi, cho nên Lương Thành rất ấm áp, hơn nữa gần biển lớn, không khí cũng mang vị mằn mặn.

Sắp tới buổi trưa, bóng dáng màu xanh nhạt từ từ lại gần, Nhạc Sở Nhân bưng thuốc vừa mới nấu xong, chạy bộ vào bên trong điện Diêm Cận đang nghỉ.

Nhạc Sở Nhân ra vào nơi này, không người nào ngăn trở, tương đối tự do.

Bước lên vài bậc thang đi vào trong, vòng qua phòng ngủ bên trái, đập vào mũi là mùi vị của thảo dược, không cần nhìn, cũng có thể biết người bệnh đang ở bên trong này.

“Thuốc tới, Diêm Cận, ngươi phải uống thuốc rồi.” Đi tới bên cạnh giường, người trên giường dựa lưng vào gối đầu, chăn đắp trên bụng, mặc nội y. Mày kiếm mắt sáng, mặt mũi có chút lạnh nhạt, thế nhưng đôi con ngươi trong sáng như nước tuyết đầu mùa.

“Thời tiết bên ngoài rất tốt, ta không thể ra ngoài đi dạo sao?” Nhìn nàng, Diêm Cận không thể không than thở. Thật ra hắn có thể đi bộ, bởi vì hắn đi lại vài vòng trong phòng rồi. Chỉ là Nhạc Sở Nhân không đồng ý cho hắn bước xuống giường, cho nên, hắn cũng không dám rời khỏi giường êm.

“Không được, chờ qua mùng một. Qua mùng một, ta cũng có thể đổi thuốc cho ngươi rồi, khi đó ngươi có thể xuống giường đi lại rồi.” Đưa chén thuốc cho hắn, nước thuốc nồng nặc, chính là nhìn cũng thấy khó chịu.

Nhận lấy, sắc mặt Diêm Cận không đổi một hớp uống hết sạch chén thuốc, từ trên mặt hắn không nhìn ra cái gì, thế nhưng thuốc này mùi

Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /253 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bảo Bối Là Công Chúa Điện Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net