Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
  3. Chương 187: chap-187
Trước /253 Sau

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 187: chap-187

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 187: Chương 122

Nàng dựa vào đầu giường, chân dài thẳng tắp để bên mép giường, ngọn đèn dầu u ám chiếu sáng, nhìn hắn không kìm chế được mà đứng lên. Con ngươi tinh sảo nhìn chằm chằm sắc mặt bất định của nữ nhân, lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười đến vô hại.

“Đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó với bản thiếu? Nếu như nàng muốn Phong Duyên Thiệu biết bản thiếu tới, nàng nên sớm nói cho hắn biết. Nàng lại đang suy nghĩ, bản thiếu có phải là đã biết Diêm Cận bị thương rồi không? Ai nha, bản thiếu đã biết đâu.” Bùi Tập Dạ vẻ mặt đáng đánh đòn, rất khoa trương nói ra, Nhạc Sở Nhân nghe xong lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn hắn như đao.

Nhìn nàng trợn mắt, Bùi Tập Dạ cười rất vui vẻ, rung đùi, vẻ rất tự tại.

“Không biết thì thế nào? Không biết lại tới khiêu khích ta? Hoàng Thượng như ngươi làm thật nhàn nhã, dõi mắt khắp thiên hại ngàn vạn anh hùng hào kiệt, việc khiêu khích một nữ nhân như ta khiến ngươi rất có cảm giác thành tựu?”Nhạc Sở Nhân khẽ quát, rất muốn phun cứt chó vào mặt hắn. (Đây đích thị là lời tác giả, mình chỉ edit thôi.)

“Đây không phải khiêu khích, bản thiếu tới thông báo cho nàng, nghênh chiến!” Hai ngồi thẳng dậy, bật thốt lên hai chữ, tròng mắt tinh sảo cong cong, nhìn nàng cười híp mắt, có vẻ như không phải là nói giỡn.

“Nghênh chiến? Bắc Vương điện hạ ngươi tìm nhầm người rồi, ta gần đây đang điều lý thân thể chờ thụ thai đầu, không có tâm tình chơi cùng ngươi.” Nàng nói như vô ý nhưng thành công chọc tức Bùi Tập Dạ.

Không để ý tới lời nghênh chiến vừa nói, đứng lên nhanh chóng đứng trước mặt Nhạc Sở Nhân, con ngươi tối tăm: “Không được, ta không cho phép nàng sinh con cho hắn!” Hắn cơ hồ rống lên với nàng, Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt, lỗ tai ong ong.

“Ta sinh con cho trượng phu, liên quan gì tới ngươi.” Hắn không còn trưng ra cái bộ mặt mặc nàng bắt nạt, Nhạc Sở Nhân nhất thời cũng không còn tức giận. Mới vừa rồi nàng nghẹn muốn chết, khẩu khí của hắn thật đáng đánh đón.

“Ta nói không được là không được! Nhạc Sở Sở, nàng nghe rõ cho ta, nếu như nàng dám sinh con cho hắn, ta đạp bằng Đại Yến!” Hắn rống rất to, tạm thời không biết thật lòng hay giả vờ thế nhưng khí thế lại rất dọa người.

“Bệnh của ngươi đúng thật là không nhẹ! Thứ cho ta nói thẳng, hậu cung lão nhân gia ngài không có nữ nhân sao?Cứ bám lấy ta là có ý tứ gì? Thật không thật mà giả không giả, ta thật không hiểu nổi ngươi. Ngàn dặm xa xôi thiết kế bẫy để ta trở lại, lời nói khó hiểu thì cũng thôi đi, lúc này lại tức giận, có lẽ ngài nên đi tìm đại phu khám một chút, tinh thần ngài có vẻ không được bình thường cho lắm.” Buồn cười, mỗi lần nói chuyện cùng hắn, nàng không thể dùng giọng nói bình thường.

“Chớ nói lảng sang chuyện khác, bản thiếu muốn nàng phải thật khỏe mạnh, nếu không, nàng cứ chờ đấy!” Hắn đưa ngón tay chỉ thẳng mũi nàng, dường như muốn đâm chọt nó.

Nàng giơ tay hất tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng đi vòng qua hắn ngồi xuống một bên nhuyễn tháp: “Nói chính sự đi, ngươi đã biết Diêm Cận bị thương, ngươi muốn làm gì?” Nàng không thể chịu nổi cái dáng vẻ dương dương tự đắc kia của hắn, chọc tức được hắn, nàng cảm thấy rất thoải mái.

Sắc mặt Bùi Tập Dạ như cũ không đổi, ngọn đèn dầu chiếu sáng phía xa dương như còn không lọt được vào con ngươi tối đen như mực của hắn.

“Cơ hội ngàn năm có

Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /253 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Copyright © 2022 - MTruyện.net