Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lại nghỉ ngơi thêm vài ngày Lâm Dương Thần cảm thấy sức khoẻ đã hoàn toàn ổn định nên quyết định quay lại trường học. Sáng thứ bảy nàng như thường lệ đến thư viện đọc sách, kết quả không quá bất ngờ gặp phải Trịnh Tân Thành.
"Món quà tao tặng, có thích không?" Trịnh Tân Thành vẫn là bộ dáng đóng giả thành nhân viên thư viện. Hắn một bên giả vờ sắp xếp sách, một bên hỏi.
"Quà?" Động tác lật trang sách trên tay ngừng lại, một cảm xúc khác thường xẹt qua trong đáy mắt Lâm Dương Thần.
"Nhanh như vậy mày đã có thể đặt chân vào Tần gia, mày nghĩ là trùng hợp sao?"
Quả nhiên.
"Nói như vậy vụ bắt cóc là do ông sắp xếp?"
"Không. Tao chỉ nói với tên họ Diệc người ba năm trước bắn chết em gái hắn là Tần Tuyết Nhiễm, cùng mối quan hệ hiện tại giữa cô ta với mày. Chuyện sau đó... tao không cần nhúng tay vào."
Lòng Lâm Dương Thần trầm xuống. Xem ra ngay từ đầu nàng đã đoán đúng.
Nàng biết mấy năm qua Tần Tuyết Nhiễm đã trở nên lớn mạnh rất nhiều, nơi nơi đối đầu Trịnh Tân Thành, cướp không ít địa bàn cùng tài nguyên của Trịnh gia.
Có câu tre già măng mọc, cho dù Trịnh Tân Thành có lợi hại cỡ nào cũng sẽ thua Tần Tuyết Nhiễm về mặt thời gian. Mà con trai duy nhất của hắn lại ngu ngốc vô dụng. Cứ tình trạng này, chưa đến mười năm nữa Tần gia hẳn là có thể đạp nát Trịnh gia ở dưới lòng bàn chân.
Vì vậy Trịnh Tân Thành muốn hạ bệ Tần gia muốn đến điên rồi. Hắn vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không màng đến tính mạng của chính đứa con gái ruột, ép buộc nàng ở bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm làm nội gián.
Người trước mắt thật sự là cha ruột của nàng sao?
"Tao đã sắp xếp người trà trộn vào trong đám đàn em của Tần Tuyết Nhiễm. Biệt danh của hắn là S. Hắn sẽ sớm liên hệ với mày, về sau các người phải hỗ trợ lẫn nhau hoàn thành nhiệm vụ."
"Được. Vậy tiếp theo tôi phải làm thế nào?" Lâm Dương Thần dò hỏi.
"Tao đã đặt một con chip trong tủ gửi đồ của mày. Nhiệm vụ tiếp theo là phải tìm cách cắm con chip đó vào máy tính của Tần Tuyết Nhiễm sau đó liên hệ với S, chuyện phía sau hắn sẽ xử lý. Biết chưa?"
"Tôi biết rồi." Lâm Dương Thần ngoan ngoãn đáp.
"Tốt lắm."
Trịnh Tân Thành không nói gì thêm, liếc nhìn một vòng xung quanh rồi rời đi.
Hiện tại số lượng vệ sĩ đi theo Lâm Dương Thần đã từ hai tăng lên thành năm người. Nhẽ ra Tần Tuyết Nhiễm muốn sắp xếp mười người nhưng bởi vì nàng nài nỉ, nài nỉ không được lại lăn ra ăn vạ nên cô chỉ đành thương lượng xuống còn năm người, không thể ít hơn. Điều đó khiến Trịnh Tân Thành phải đặc biệt thận trọng khi đến gặp nàng.
Sau khi kết thúc buổi đọc sách Lâm Dương Thần trực tiếp đến khu vực gửi đồ, mở ra hộc tủ của mình. Ở bên trong có balo của nàng, bên cạnh còn có một cái hộp nhỏ lạ mắt, hẳn là hộp đựng con chip mà Trịnh Tân Thành đã nói.
Chuông điện thoại reo lên, Lâm Dương Thần nhìn thấy cuộc gọi từ một số lạ, ấn nút nhận.
"Alo."
"Lâm tiểu thư, xin chào." Bên kia vang lên một giọng nam hơi trầm, chất giọng có chút đặc biệt.
"Ai vậy?"
"Tôi là S. Về sau sẽ là cộng tác của cô."
Trầm mặc vài giây Lâm Dương Thần mới lên tiếng: "Chào anh."
"Chuyện con chip chắc ông chủ đã nói với cô? Thời điểm chuẩn bị cắm nó vào máy tính của Tần Tuyết Nhiễm thì nhớ nhắn tin báo cho tôi biết trước."
"Được."
"Còn nữa, không có chuyện gì thì đừng liên lạc số điện thoại này. Tôi cúp máy đây."
"Được."
Cúp máy, Lâm Dương Thần nhìn lại số điện thoại, âm thầm ghi nhớ nó rồi xoá lịch sử cuộc gọi.
Sau đó nàng cầm lấy cái hộp đựng con chip bỏ vào trong balo, rời khỏi thư viện trở về nhà.
..............
Ở bên kia, Tần Tuyết Nhiễm đang ở trong thư phòng đọc sách thì Lý Bân gấp gáp chạy đến tìm cô.
"Đại tiểu thư."
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện trước đó cô kêu tôi đi điều tra, đã tra ra manh mối."
Tần Tuyết Nhiễm ngừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu lên nghiêm túc lắng nghe. "Nói đi."
"Cách đây khoảng một tháng người của Trịnh Tân Thành có tìm gặp Diệc Tu, không lâu sau thì Diệc Tu chạy đến thành phố Thanh Châu, lên kế hoạch bắt cóc Lâm tiểu thư."
Sắc mặt Tần Tuyết Nhiễm nhanh chóng biến đổi trở nên khó coi. "Tin tức chính xác không?"
"Không thể sai được. Kẻ đến gặp Diệc Tu là tay sai thân cận bên cạnh Trịnh Tân Thành, camera trong quán cafe có ghi lại."
Nói như vậy Lâm Dương Thần bị bắt cóc chính Trịnh Tân Thành là kẻ đứng sau giật dây sao? Trong lòng Tần Tuyết Nhiễm liền dâng lên một trận bất an.
Ngay từ đầu cô đã nghi ngờ sự xuất hiện của Diệc Tu. Ba năm trước hắn không hề biết gì về cái chết của em gái cho nên lâu nay vẫn không tìm cô báo thù. Vậy mà hiện tại chuyện quá khứ lại đột ngột bị lật lên.
Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn thắc mắc hắn từ nơi nào biết được sự thật. Hiện tại xem ra đã có đáp án.
Từ trước đến nay cô luôn hết mình bảo vệ Lâm Dương Thần bằng cách hạn chế không để tin tức của nàng bị tiết lộ ra ngoài, chỉ có bạn thân cùng vài thuộc hạ thân cận là biết được mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng xem ra kẻ thù lớn nhất của cô đã nắm được thông tin này. Có nghĩa là về sau Lâm Dương Thần sẽ còn gặp nguy hiểm.
Bởi vì nàng hiện tại có thể trở thành điểm yếu của cô, kẻ thù đương nhiêm sẽ nhắm vào nàng.
Nhưng Tần Tuyết Nhiễm lại nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Trịnh Tân Thành phải làm như vậy? Hắn muốn dùng Lâm Dương Thần gây bất lợi cho cô thì trực tiếp ra tay là được, cần gì phải giật dây để Diệc Tu thay hắn làm? Hắn không thể không biết một kẻ như Diệc Tu căn bản là đấu không lại cô.
Tần Tuyết Nhiễm cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình cho đến tận buổi tối, thời điểm phải đến chỗ của Tần lão gia dùng cơm.
Đây là thói quen và cũng là gia quy của nhà họ Tần. Mỗi tối thứ bảy hàng tuần các thành viên cho dù bận rộn đến đâu cũng phải trở về họp mặt gia đình, cùng nhau quây quần bên bàn cơm.
Trên bàn ăn, Tần lão gia ngồi ở vị trí chủ vị, bên phải là Tần Tuyết Nhiễm, bên trái là chú ba Tần Kiến Quân, vợ và con trai nhỏ của ông ấy. Tần lão gia là một lão nhân sống có quy tắc, có gia giáo cho nên thời điểm ăn cơm sẽ tuyệt đối không nói chuyện. Sau khi mọi người đều gác đũa, người làm đã dọn dẹp xong mọi thứ trên bàn Tần lão gia mới bắt đầu hỏi thăm tình hình từng người.
Đầu tiên là Tần Kiến Quân: "Kiến Quân, tình hình Tần Thị gần đây ra sao rồi?"
"Thưa ba. Công ty vẫn đang trên đà phát triển ổn định. Hiện đang lên kế hoạch cho vài hạng mục đầu tư mới, một lát nữa con sẽ bàn với A Nhiễm."
"Tốt lắm. A Nhiễm còn phải lo nhiều việc, chuyện quản lý Tần Thị con nhất định phải san sẽ với nó."
"Dạ con biết rồi thưa ba." Tần Kiến Quân ôn hoà lạ lễ phép trả lời.
Tần lão gia hài lòng gật đầu, sau đó mới dời lực chú ý sang cháu gái. "Còn con thì sao? Chuyện làm ăn có gặp phải vấn đề gì không?"
"Vẫn thuận lợi thưa ông nội." Tần Tuyết Nhiễm trả lời.
Thật ra lăn lộn trong giới hắc đạo vốn dĩ chẳng có chuyện gì là có thể hoàn toàn thuận buồm xuôi gió. Chỉ là những vấn đề xảy ra đều đã được xử lý tốt nên Tần Tuyết Nhiễm cũng không có nói ra.
"Ừ. Chuyện làm ăn giao cho con ta vẫn luôn yên tâm. Có điều nghe nói gần đây con yêu đương rồi? Thậm chí còn để cô gái kia dọn về nhà?"
Tần Tuyết Nhiễm nghe ông nội hỏi đến chuyện này cũng không tỏ ra thất thố mà là thoải mái thừa nhận: "Vâng ạ, con đã có bạn gái. Gần đây xảy ra chút chuyện cho nên con để em ấy chuyển đến bên cạnh để thuận tiện bảo hộ."
Tần lão gia như có điều suy nghĩ. "Đã tra rõ thân phận cùng bối cảnh hay chưa?"
"Ông nội yên tâm. Em ấy chỉ là một sinh viên bình thường, không có vấn đề gì hết. Con tin tưởng em ấy."
Tần lão gia thở dài, có chút bất an hỏi: "Con mới quen biết người ta bao lâu? Làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng mà đưa về nhà?"
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười. "Ông nội, tín nhiệm đối với một người và thời gian quen biết dài ngắn vốn dĩ không liên quan đến nhau."
Dừng trong giây lát cô lại nói: "Hiện giờ còn chưa phải lúc, đợi qua một thời gian nữa con sẽ dẫn người qua đây gặp ông, ông nhất định sẽ thích em ấy."
Tần lão gia xua tay. "Không gấp, không gấp." Lão nhân năm nay tuy đã sắp bước qua tuổi 80 nhưng tư tưởng vẫn vô cùng thoáng. Chuyện Tần Tuyết Nhiễm chỉ thích và hẹn hò cùng phụ nữ ông cũng chưa từng đứng ra ngăn cản.
"Con cùng ai yêu đương cũng được nhưng phải nhớ kĩ, tuyệt đối không được lặp lại sai lầm của ba năm trước."
"Con biết rồi ạ."
Tần Kiến Quân từ nãy giờ vẫn luôn không chen vào cuộc đối thoại giữa hai ông cháu nhưng miệng thì đã cười vui như tết. Một lát sau khi Tần lão gia đã về phòng nghỉ ông ấy mới nói với Tần Tuyết Nhiễm: "A Nhiễm đã có bạn gái rồi sao? Thật tốt. Con bé sẽ không ngại gặp chú ba chứ? Mau tìm thời gian đưa con bé sang nhà ta ăn cơm ra mắt."
"Phải đó. Đến lúc đó thím ba sẽ kêu người chuẩn bị một bàn ăn thật thịnh soạn đãi hai đứa." Văn Mẫn vợ của Tần Kiến Quân cũng vui vẻ cười nói.
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười. "Cảm ơn chú thím ba. Đợi con về hỏi ý kiến em ấy đã. Chắc em ấy sẽ đồng ý thôi."
...................
Đêm khuya thanh vắng, sắc trời bên ngoài tối đen, yên tĩnh không một tiếng động. Bên trong thư phòng của Tần Tuyết Nhiễm đèn lại bật sáng trưng, một mình cô an tĩnh ngồi ở bên bàn làm việc xem văn kiện.
Cốc cốc cốc!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tần Tuyết Nhiễm đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy Lâm Dương Thần mặc đồ ngủ đứng ở bên ngoài, thần sắc trông vô cùng thanh tỉnh.
Cô nâng cổ tay lên xem thời gian trên đồng hồ, đã gần 1 giờ sáng, lẽ ra giờ này nàng đã đánh được vài ván cờ với chu công rồi mới phải.
"Sao em còn chưa ngủ?"
Lâm Dương Thần lắc đầu. "Em ngủ không được. Chị vẫn còn làm việc hả?"
Tần Tuyết Nhiễm gật đầu. "Ừm. Vào đây."
Được cô dắt tay tiến vào, Lâm Dương Thần nhìn trái nhìn phải quan sát xung quanh. Đây là lần đầu nàng đặt chân vào thư phòng của Tần Tuyết Nhiễm, trước đó cô chưa bao giờ chủ động đưa nàng vào. Cửa lại có khoá điện tử, chỉ có một mình Tần Tuyết Nhiễm biết mật mã mở khoá.
Thư phòng này lớn hơn so với của nàng một chút, bày biện vô cùng trang nhã nhưng không kém phần sang trọng, rất phù hợp với khí chất của Tần Tuyết Nhiễm.
Tần Tuyết Nhiễm ngồi xuống chiếc ghế sofa, từ phía dưới ngước nhìn nàng đang đứng bên cạnh, ôn nhu hỏi: "Vì sao không ngủ được?"
Hai ngón tay Lâm Dương Thần xoắn xuýt với nhau, ấp úng một hồi mới trả lời được: "...Có lẽ là do cốc trà sữa lúc tối em uống."
Tần Tuyết Nhiễm nhẹ nhíu mày, bất lực thở dài. "Chị đã nói bao nhiêu lần rồi? Buổi tối không thể uống trà sữa, sẽ mất ngủ."
Lâm Dương Thần như đứa nhỏ làm sai chuyện bị người lớn trách mắng, nàng cúi đầu nhỏ giọng nhận sai: "Em sai rồi, lần sau em sẽ không như vậy nữa."
Bỗng nhiên, Tần Tuyết Nhiễm kéo mạnh cánh tay khiến cho nàng ngã xấp lên đùi cô. Lâm Dương Thần hoảng hốt, còn chưa kịp chống tay ngồi dậy thì mông đã bị mạnh mẽ đánh một cái.
Chát!
Không biết từ lúc nào quần ngủ đã bị tuột xuống, chỉ còn lại chiếc quần lót nhỏ không đủ che chở cho cặp mông căng tròn. Âm thanh lòng bàn tay va chạm vào da thịt vang lên tiếng 'chát' chói tai.
"Ahh!!" Lâm Dương Thần ăn đau kêu la thất thanh.
"Chị làm gì vậy?"
Chát!
"Ahh!!" Lại tới nữa! Mà cái này còn dùng lực ác hơn cái trước. Nàng chồm người lên muốn ngồi dậy lại bị Tần Tuyết Nhiễm mạnh mẽ đè cái lưng xuống không thể động đậy.
Chát!
"A Nhiễm A Nhiễm! Đừng đánh nữa mà!"
Chát!
"Lần sau còn dám không nghe lời chị nữa không?" Tần Tuyết Nhiễm vừa hung hăng đánh vào cái mông nhỏ căng tròn vừa hỏi.
"Không dám nữa. Tha cho em đi mà." Lâm Dương Thần vội vàng xin tha.
Chát!
Đánh đủ năm cái Tần Tuyết Nhiễm mới dừng tay, miệng lúc nãy còn cười xấu xa đã nhanh chóng biến thành nghiêm túc, "e hèm" một cái, bắt đầu nghiêm khắc răn đe bạn nhỏ nhà mình: "Được, tạm tha cho em. Lần sau còn tái phạm chị sẽ tăng hình phạt lên gấp năm đó."
"Em biết rồi."
"Hửm? Còn gì nữa?"
"Em xin lỗi." Lâm Dương Thần vùi mặt vào lòng bàn tay nhỏ giọng nói.
Thật là xấu hổ quá đi! Nàng lớn đến vậy còn bị A Nhiễm xem như đứa nhỏ tuột quần đánh mông dạy dỗ. Ngay cả mẹ nàng kể từ khi nàng lên 10 cũng đã không còn dùng đến hình phạt này.
Tần Tuyết Nhiễm nhìn cái mông đỏ ửng của nàng, có chút luyến tiếc buông tay. Da thịt người này vốn mỏng manh lại mẫn cảm, chỉ một chút tác động vật lý liền biến sắc.
Lâm Dương Thần thoát được trói buộc liền xoa xoa cái mông ngồi dậy,
nhanh chóng kéo quần lên. Cũng may chỉ bị đánh năm cái nên không đau lắm. Có điều bởi vì xấu hổ mà mặt nàng đã đỏ như gà chọi, tai và cổ cũng không thoát khỏi liên luỵ.
Nàng hít hít cái mũi, bĩu môi đưa hai tay lên dụi dụi mắt, cố làm ra vẻ uỷ khuất lau nước mắt mặc dù khoé mắt khô queo không có giọt nước nào.
Tần Tuyết Nhiễm thấy dáng vẻ bạn nhỏ đáng yêu như vậy liền nén cười, đứng dậy xoa xoa đầu nàng.
"Được rồi. Nếu đã không ngủ được thì tìm cái gì chơi đi, đợi lát nữa buồn ngủ lại về phòng."
"Vậy... em đọc sách của chị nha?"
"Được. Em cứ tuỳ ý chọn đi."
Lâm Dương Thần đến bên kệ sách, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ. Kệ sách của Tần Tuyết Nhiễm còn đồ sộ hơn của nàng gấp ba lần, bèn đi một vòng xem xét từng cuốn từng cuốn.
Thể loại gì cũng có, nhưng nhiều nhất vẫn là sách chủ đề tài chính, kinh tế.
Một lúc sau nàng mới lên tiếng hỏi: "A Nhiễm, tất cả sách tài chính kinh tế ở đây chị đã đọc qua hết chưa?"
Tần Tuyết Nhiễm đang xem văn kiện nghe nàng hỏi liền ngẩng đầu trả lời: "Đọc hết... 90% đi."
"Woa ~ Chẳng trách. Bây giờ em mới hiểu không phải tự nhiên mà chị có thể quản lý cả một tập đoàn nha."
Nghe nói vậy cô cũng mỉm cười, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng. "Đương nhiên không chỉ đọc sách là có thể nắm được tất cả kiến thức. Từ năm mười sáu tuổi ông nội đã thuê chuyên gia về mấy lĩnh vực này đến nhà kèm riêng cho chị rồi."
"Ò..." Lâm Dương Thần gật gù.
"Em không biết nên chọn cuốn nào sao?" Cô thấy nàng có vẻ rối rắm trong việc lựa sách.
"Ừm... Em định tìm hiểu thêm về quản lý tài chính."
"Vậy thì..." Tần Tuyết Nhiễm tìm tìm chốc lát rồi lấy một cuốn sách dày cộm đưa cho Lâm Dương Thần. "Đọc cuốn này đi. Đây là sách nhập môn dành cho người mới tiếp xúc với chuyên ngành này."
"Được a. Cảm ơn chị." Lâm Dương Thần nhận lấy cuốn sách leo lên ghế sofa lựa chọn một tư thế thoải mái ngồi, Tần Tuyết Nhiễm cũng quay trở về bàn làm việc tiếp tục xem văn kiện của mình.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh của những trang giấy được lật loạt xoạt.
Lâm Dương Thần cầm sách trên tay nhưng thực chất không hề chú ý vào nó, thay vào đó lại đưa tầm mắt quan sát từng ngóc ngách trong phòng.
Nàng muốn xác định trong này có gắn camera giám sát hay không?
Lâm Dương Thần biết Tần Tuyết Nhiễm thường xuyên đưa văn kiện ở công ty về nhà xem. Mỗi lần như vậy cô đều thức đến rất khuya, đồng thời để nàng đi ngủ trước.
Nàng biết hôm nay cô cũng sẽ ở thư phòng đến khuya vì thế buổi tối cố ý uống một ly trà sữa đậm vị để lấy thanh tỉnh, mục đích muốn tìm cớ tiến vào thư phòng xem xét hoàn cảnh một chút.
Lâm Dương Thần chỉ sợ trong phòng có lắp camera ẩn, như vậy sẽ vô cùng khó khăn cho hành động sau này của nàng.
Kệ sách không có gì khác thường. Nhìn một vòng xung quanh cũng không phát hiện được cái gì.
Lại qua một lúc nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, liên tục đánh ngáp.
Tần Tuyết Nhiễm đang định hỏi xem Lâm Dương Thần có đói bụng, muốn ăn khuya hay không, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy nàng đang ngủ gục trên ghế sofa.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu đặt tài liệu trên tay xuống, nhẹ nhàng đến bên sofa, đưa ngón trỏ điểm nhẹ lên chóp mũi nàng một cái rồi cúi người xuống một tay vòng ra sau cổ, tay còn lại vòng xuống dưới chân, định bế con mèo nhỏ về phòng ngủ.
Bị động tỉnh, Lâm Dương Thần mở ra cặp mắt mơ hồ nhìn nhìn người bên trên, vẻ mặt ngu ngơ khiến Tần Tuyết Nhiễm không khỏi buồn cười.
"Chị ôm em về phòng ngủ nha?" Nói rồi cô liền dùng sức bế nàng lên theo kiểu công chúa. Lâm Dương Thần ôm lấy cổ, vùi đầu vào ngực cô lim dim ngủ.