Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Tuyết Nhiễm vừa mới lên xe, còn chưa khởi động xe đã nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. Lấy điện thoại ra nhìn thấy người gọi đến là chú ba cô liền ấn nút nghe máy.
"Alo, chú ba."
"Con đang trên đường đi công ty."
Không biết bên kia đã nói gì, chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm như có điều ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Thôi được. Vậy trưa nay chúng ta hẹn gặp ở bãi đỗ xe tầng hầm đi ạ."
Cúp máy, cô khởi động xe, một đường chạy thẳng đến Tần thị.
Bởi vì mải tập trung làm việc cho nên thời gian đặc biệt trôi nhanh, rất nhanh đã đến 11 giờ trưa, Tần Tuyết Nhiễm tranh thủ kí nốt đống văn kiện sau đó rời khỏi phòng làm việc, bấm thang máy xuống tầng hầm. Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy chiếc xe mà cô đưa cho Tần Kiến Quân mượn sáng nay đang đậu ở trước mặt.
Tần Kiến Quân từ trên xe mở cửa bước xuống, cười nói: "A Nhiễm, con lái xe đi."
"Dạ." Tần Tuyết Nhiễm ngồi vào vị trí ghế lái. Chiếc xe lăn bánh, nhanh chóng rời khỏi tầng hầm chạy lên đường lớn, hoà vào dòng xe cộ tấp nập trên phố.
"Hầy..." Qua một lúc Tần Kiến Quân mới thở dài nói: "Vốn đã nghe danh vị Trương tổng này tính tình thất thường khó đoán, nay trực tiếp hợp tác mới biết lời đồn quả không sai. Rõ ràng lúc trước hắn đã đồng ý cùng ta kí hợp đồng, vậy mà giờ lại dở tính tình, nhất quyết đòi gặp con."
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười, mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước. "Không sao. Ngược lại con cũng muốn xem xem hắn định chơi trò gì."
Nhưng không qua bao lâu sắc mặt cô lại có biến đổi rất nhỏ, tầm mắt dừng ở gương chiếu hậu, mày đẹp không khỏi cau lại.
Chiếc xe màu đen ở phía sau các cô trông rất khả nghi.
Lăn lộn trong giới hắc đạo đã lâu cũng khiến cho tính cảnh giác của Tần Tuyết Nhiễm đạt được cảnh giới cao nhất. Ngay từ lúc xuất phát cô đã phát hiện phía sau xe mình luôn có một chiếc xe khác bám theo vì vậy cô cố tình lái xe vòng qua vài cái ngã ba ngã tư nhưng chiếc xe kia vẫn không biến mất, vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định 100m mà bám theo các cô.
Lẽ nào bị người bám đuôi?
Nghĩ vậy Tần Tuyết Nhiễm quyết định đạp ga tăng tốc độ. Không ngoài dự liệu, chiếc xe kia cũng theo đó mà tăng tốc. Cô giảm tốc, chiếc xe kia cũng chạy chậm lại. Cô cố tình rẽ trái rồi rẽ phải, chiếc xe kia vẫn không ngừng bám theo phía sau. Theo đuôi một cách vô cùng lộ liễu.
"Làm sao vậy?" Tần Kiến Quân ở bên ghế lái phụ đến bây giờ mới phát hiện có điều dị thường, liền lên tiếng hỏi.
"Chú ba, có người bám theo chúng ta." Tần Tuyết Nhiễm bình tĩnh đáp.
"Cái gì?" Tần Kiến Quân có chút hốt hoảng, quay đầu ra nhìn về phía sau.
"Chú đừng sợ." Nói rồi Tần Tuyết Nhiễm thao tác trên màn hình, gọi điện cho vệ sĩ của cô.
Mỗi lần ra ngoài cô đều có thói quen mang theo vệ sĩ. Đội ngũ vệ sĩ của cô bao gồm những cá thể đã được huấn luyện chuyên nghiệp và làm việc cho Tần gia nhiều năm, trung thành tuyệt đối và luôn sẵn sàng dùng mạng hộ chủ. Bình thường bọn họ sẽ không xuất hiện lộ liễu mà chỉ âm thầm đi theo phía sau, phòng ngừa trường hợp Tần Tuyết Nhiễm bị tấn công bất ngờ hoặc bị ám sát thì mới xuất hiện. Ngay cả mỗi lần khi cô tự lái xe bọn họ cũng sẽ lái một chiếc xe khác theo sát phía sau.
"Alo. Nhìn thấy chiếc xe phía sau xe tôi chứ? Phải, chính là biển số 05812. Chú ý một chút."
Tần Tuyết Nhiễm có thể khẳng định chiếc xe kia không phải là vô tình đi ở phía sau mình, chỉ là cô không biết rốt cuộc chúng có mục đích gì. Nhưng mà rất nhanh Tần Tuyết Nhiễm lại phát hiện ra vấn đề khác.
Xe của cô đột nhiên bị mất lái.
Ầm ——
Tay lái tự động mạnh mẽ xoay khiến cho chiếc xe lấn sang làn đường bên kia, đâm mạnh vào một chiếc xe khác đang lưu thông trên đường. Chiếc xe kia văng ra, mà Tần Tuyết Nhiễm cùng Tần Kiến Quân cũng bị một phen chấn động.
"A Nhiễm, có chuyện gì vậy?" Sau khi lấy lại thăng bằng, Tần Kiến Quân cực kì hoang mang mà hỏi.
Tần Tuyết Nhiễm thử xoay tay lái nhưng vô dụng, sau khi đâm vào xe khác thì đầu xe cô cũng bị mốp méo nhưng vẫn tiếp tục băng băng trên đường, vận tốc càng lúc càng tăng nhanh. Quan trọng là nó đã hoàn toàn không di chuyển theo sự điều khiển của cô nữa.
"Xe bị chuyển qua chế độ tự lái!"
Chiếc xe mà Tần Tuyết Nhiễm đang lái là loại xe công nghệ thông minh có tên là I-Car. Xe có hai chế độ. Một là chế độ người lái như các loại xe bình thường khác. Hai là chế độ tự lái, sẽ có hệ thống được lập trình bằng công nghệ Al hỗ trợ khiến cho xe có thể tự vận hành và di chuyển đúng hướng theo hành trình đã được chọn từ trước.
"Cái gì? Sao đột nhiên lại bị đổi sang chế độ tự lái?" Tần Kiến Quân lại càng hoảng hốt.
Hơn nữa, nếu là chế độ tự lái thì sẽ có chức năng tự động tránh chướng ngại vật, vận hành theo các quy tắc an toàn giao thông. Sao có khả năng đột nhiên đâm vào xe người khác?
Tần Tuyết Nhiễm không có đánh mất bình tĩnh như Tần Kiến Quân, cô thành thục đưa tay thao tác trên bộ điều khiển, ấn bộ ngắt nhằm chuyển về chế độ người lái.
Nhưng vô dụng.
"A Nhiễm! Hình như xe chúng ta đang tăng tốc!"
Kim vận tốc liên tục tăng 80km/h - 85 km/h - 90km/h...
Tần Tuyết Nhiễm không dám nhìn nữa, tập trung suy nghĩ hướng giải quyết.
Chiếc xe này của cô vốn được nhập khẩu từ châu Âu, do một hãng ô tô lớn trên thế giới nghiên cứu chế tạo và cho ra mắt vào đầu năm ngoái. Phải nói đây một bước ngoặt trong ngành công nghiệp ô tô của loài người. Mẫu xe này đã thông qua kiểm tra an toàn và thử nghiệm thực tế rồi mới được tung ra thị trường. Hiện tại đã sản xuất và bán ra 3000 chiếc phân bổ trên toàn thế giới, và thời gian qua cũng chưa hề phát sinh bất kì trường hợp lỗi hệ thống nào.
Lần này lại cố tình phát sinh ra lỗi ở ngay chính xe cô.
Khẳng định là xe đã là bị người động tay động chân.
Chính xác là hệ thống đã bị hack, bị chiếm quyền điều khiển.
Tần Tuyết Nhiễm móc súng ra bắn vào bảng điều khiển.
Phanh! Phanh! phanh!
Ba phát súng bắn ra, hệ thống điều khiển vẫn không hề hấng gì.
Xe tự động tăng tốc càng lúc càng nhanh, lạng lách trái phải, hai người ngồi trên xe cũng theo quán tính nghiêng ngã qua lại.
Lúc này xe đã đi vào đại lộ, đại lộ xe cộ lưu thông không quá nhiều, chỉ là có vài chiếc xe xung quanh không tránh khỏi số phận bị I-Car va quẹt vào sườn xe hoặc bị đâm vỡ kính chiếu hậu.
Thoáng nhìn thấy chiếc xe 05812 phía sau cũng tăng tốc bám sát theo đuôi xe mình, Tần Tuyết Nhiễm ném điện thoại cho Tần Kiến Quân.
"Chú ba, gọi cho vệ sĩ kêu bọn họ chặn chiếc xe 05812 lại!"
"Được được."
Bản thân cô thì liên tục ấn nút mở kính xe nhưng không thành công, đành phải bắn thêm một phát đạn vào kính xe.
Kính xe vỡ tan, Tần Tuyết Nhiễm chồm ra ngoài, cầm súng nhằm vào chiếc xe 05812 ở phía sau, liên tục kéo cò nã đạn vào nó.
Bởi vì không mất nhiều thời gian cô đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao kẻ địch phải bám sát theo đuôi xe mình. Hacker xâm nhập vào hệ thống I-Car chắc chắn không ở đâu xa mà là ngồi trên chiếc xe đó. Cô không biết bọn chúng làm cách nào hack vào hệ thống tiên tiến bậc nhất thế giới, cô chỉ đoán rằng nếu ở khoảng cách xa thì hacker không có biện pháp xâm nhập, cho nên bọn chúng mới phải gắt gao bám theo.
Phanh! Phanh! Phanh!
Bị xả súng liên tục, chiếc xe 05812 đành phải giảm tốc, nhanh chóng bị xe của Tần Tuyết Nhiễm kéo ra một khoảng cách hơn 200 mét.
Tần Tuyết Nhiễm còn chưa kịp mừng thầm thì nguy hiểm ập đến. Khoảnh khắc vừa lấy lại được quyền điều khiển cũng là lúc xe cô mạnh mẽ đâm vào đuôi một chiếc ô tô con bốn chỗ màu trắng phía trước khiến chiếc xe đó bị đẩy qua làn bên kia và xoay ngang lại.
Ầm ——
Tần Tuyết Nhiễm và Tần Kiến Quân cũng bị một phen chấn động, nhưng cũng may xe của cô có hệ thống chống sốc cực tốt nên cả hai người đều không bị thương nặng.
Ầm ——
Chiếc xe bốn chỗ màu trắng xui xẻo vừa lao qua làn bên kia liền bị một chiếc xe khác đang chạy ngược chiều đâm thẳng vào. Lực đâm mạnh đến nỗi xe bay lên không trung, lộn một vòng rưỡi rồi nhào xuống, bay về phía xe 05812 ở phía sau.
Mà lúc này ngồi ở ghế lái phụ trên xe 05812 không ai khác chính là Khương Thịnh, hacker xâm nhập vào hệ thống điều khiển xe thông minh của Tần Tuyết Nhiễm cũng là hắn ta. Thấy chiếc ô tô con màu trắng sắp sửa bay nhào vào xe mình, Khương Thịnh kinh hoảng hô to: "Cẩn thận!!"
Tài xế của hắn kịp thời đánh tay lái, tránh được va chạm. Chiếc ô tô con màu trắng trong phút chốc sượt qua xe bọn hắn rơi xuống trong tình trạng bị lật ngửa chổng bánh lên trời, nóc xe ma sát với mặt đường thẳng tắp trượt đi cuối cùng đâm trúng xe của vệ sĩ Tần Tuyết Nhiễm đang nối đuôi phía sau với tốc độ sét đánh.
Ầm ——
Ầm ——
Kết quả ba, bốn chiếc xe phía sau tông vào nhau tạo thành tai nạn liên hoàn, xe chở bốn vệ sĩ của Tần Tuyết Nhiễm cũng hoàn toàn bị mắc kẹt ở trong đó.
Quay đầu ra sau nhìn thấy cảnh tượng đó Khương Thịnh không khỏi nở nụ cười đắc ý. Vừa rồi quả thật là nguy hiểm trùng trùng. Xe của hắn liên tục bị Tần Tuyết Nhiễm cùng đám đàn em của cô hai mặt trước sau liên tiếp xả súng. Hiện giờ mối nguy hại ở phía sau đã bị loại bỏ, chỉ cần tập trung đối phó Tần Tuyết Nhiễm là được. Cũng may trước khi đi làm nhiệm vụ này Trịnh Tân Thành đã hào phóng cấp cho hắn một chiếc xe đã qua tân trang, có khả năng chống đạn cực tốt cho nên mới gánh được cơn mưa đạn vừa rồi.
Khương Thịnh hưng phấn tiếp tục gõ bàn phím laptop nằm trên đùi, gõ gõ vài cái, nụ cười của hắn chợt tắt, lớn giọng ra lệnh với tài xế: "Nhanh tăng tốc đuổi theo! Tao bị mất quyền điều khiển rồi!"
Mà lúc này ở phía trước, Tần Tuyết Nhiễm đã lấy lại được thăng bằng sau cú va chạm vừa rồi. Đầu xe vì cú va chạm mà mốp méo một mảng lớn, một làn khói bốc lên.
Hiện tại đã có thể lấy lại quyền điều khiển, cô điên cuồng đạp chân ga lao về phía trước. Đúng như cô dự đoán, khi hai xe bị kéo ra một khoảng cách nhất định, hacker sẽ không thể xâm nhập vào hệ thống I-Car được nữa.
"Alo! Alo! A Nhiễm, chúng ta mất liên lạc với đám người vệ sĩ rồi!" Ở một bên Tần Kiến Quân không ngừng hô lớn.
Xem ra hiện tại chỉ có thể dựa vào bản thân thoát khỏi hiểm cảnh.
Phía trước 500 mét là giao lộ ngã tư, đi thẳng rồi chạy thêm một đoạn là có thể vào khu dân cư, rẽ trái sẽ gặp một khu công nghiệp, mà rẽ phải thì sẽ dẫn đến một con đường duy nhất là lên đèo.
Tần Tuyết Nhiễm âm thầm suy đoán có lẽ mục đích kẻ địch cố ép mình đến đoạn đường này là muốn đưa xe mình lên đèo, sau đó điều khiển cho xe lao xuống vực.
Một khi xe lao xuống vực khẳng định sẽ hư hỏng nặng, không để lại một chút manh mối nào, biến thành tai nạn do lỗi hệ thống điều khiển. Mà cô và chú ba càng là khó có thể giữ được mạng sống.
Một kế hoạch giết người quá mức hoàn hảo.
Tần Tuyết Nhiễm chỉ mất hai giây để quyết định cho xe đi về hướng nào. Trường hợp hiện tại chỉ có đi thẳng vào khu dân cư mới có đường sống. Đến lúc đó tìm một vị trí thích hợp xuống xe, lẫn vào trong đám đông liền có thể tránh thoát.
Xe lao thẳng về ngã tư với tốc độ tối đa 258 km/h. Tần Tuyết Nhiễm tinh thần tập trung cao độ, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Lại không may gặp trúng thời điểm đèn đỏ.
Mà ở bên phải còn có một chiếc xe container đang băng băng lao thẳng qua.
Tần Tuyết Nhiễm cả kinh, dường như là theo phản xạ vừa đạp phanh vừa bẻ lái. Cô dùng hai tay đè chặt vô lăng ra sức xoay, toàn thân căng cứng, vầng trán từ lúc nào cũng đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Két——
Bánh xe gắt gao ma sát với mặt đường tạo thành âm thanh vô cùng chói tai.
Với tốc độ này nếu đâm phải container khẳng định sẽ tan xương nát thịt.
Sống chết chỉ trong một cái chớp mắt.
Trong một tích tắc, chiếc xe hoàn toàn dừng lại, thân xe bẻ qua phải. Chiếc container kia cũng chỉ cách có 50 phân, thẳng tắp sượt qua sườn xe các cô.
Thoát chết trong gang tấc.
Nhưng chính vì cú đạp phanh này mà xe Tần Tuyết Nhiễm lại bị xe của Khương Thịnh đuổi kịp. Nhìn màn hình laptop nhấp nháy dòng chữ 'Successful Connection', Khương Thịnh cười đắc ý nhanh tay thao tác trên bàn phím.
Còn chưa kịp thở phào vì tránh được một kiếp thì Tần Tuyết Nhiễm lại phát hiện xe của mình một lần nữa bị mất quyền điều khiển, xe dần dần tăng ga phóng thẳng theo hướng lên đèo.
Từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe 05812 chỉ cách xe mình chưa đến 100 mét, Tần Tuyết Nhiễm trong lòng tức giận lập tức chồm ra ngoài tiếp tục xả súng về phía bọn chúng.
Phanh! Phanh! Phanh!
Kính xe xuất hiện vết rạn nứt, tài xế của Khương Thịnh liền hô lên không xong. Xe của bọn hắn từ nãy giờ cũng đã ăn không ít đạn của Tần Tuyết Nhiễm, hiện tại xem ra là sắp không chống đỡ nổi.
Nhưng vào đúng lúc này Tần Tuyết Nhiễm lại đột nhiên dừng công kích.
Bóp cò nhưng súng chỉ vang lên tiếng 'cạch' 'cạch', Tần Tuyết Nhiễm thầm mắng chết tiệt. Súng của cô lại hết đạn ngay đúng thời điểm quan trọng này.
Các cô đã lên được hơn 1 km đường đèo. Xe liên tục lạng lách qua các khúc cua với vận tốc 150km/h. Cả Tần Tuyết Nhiễm lẫn Tần Kiến Quân đều nghiêng ngả trái phải đồng thời không khỏi cảm thấy chóng mặt buồn nôn. Nếu không phải có thắt dây an toàn chỉ sợ là cả hai người đều đã văng khỏi vị trí.
"A Nhiễm làm sao bây giờ?!" Tần Kiến Quân gắt gao bám chặt lấy sườn ghế mà hô lên. Đối mặt với thời khắc nguy hiểm ông ta cũng không thể nào giữ được bộ dáng ôn hoà bình tĩnh như lúc trước.
Tần Tuyết Nhiễm cũng không biết phải trả lời Tần Kiến Quân như thế nào, bởi vì chính cô cũng không thể nghĩ ra được biện pháp tốt. Với vận tốc này, nếu hai người chọn cách nhảy ra khỏi xe thì hậu quả không cần nói, không chết cũng bị thương nặng. Đến lúc đó kẻ thù ở ngay phía sau sẽ nhân cơ hội ra tay giết các cô. Dù gì con đường này cũng quá vắng vẻ lại không có camera theo dõi, vừa hay có thể dễ dàng động thủ mà không để lại manh mối.
Nhưng nếu cứ ngồi yên trong xe không làm gì, một lát sau cũng sẽ bị điều khiển cho lao xuống vực.
Đều là tuyệt lộ.
Tần Tuyết Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy cái chết đến gần như lúc này. Cô trầm mặc không nói, chỉ là hành động cắn chặt răng, tay gắt gao cấu chặt thân ghế đến nỗi móng tay phá rách da ghế, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối cũng đủ biết cô đang trong tình trạng căng thẳng đến mức nào.
Tần Tuyết Nhiễm nhắm mắt suy nghĩ biện pháp tự cứu, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người. Lâm Dương Thần - người con gái mà cô yêu nhất.
Nếu như hôm nay không thể thoát khỏi tai kiếp này thì có phải là cô sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại Thần nhi nữa? Về sau cũng không thể mỗi ngày đều được nhìn thấy nụ cười xán lạn như ánh bình minh của em ấy. Không được nghe em ấy gọi tên mình mỗi ngày, được ôm một cái hôn một cái mỗi khi trở về nhà. Không thể mỗi tối đều ôm em đi vào giấc ngủ, bình yên cùng nhau đi qua một đời một kiếp.
Đã hẹn chiều nay sẽ đón Thần nhi tan học, đã hẹn đến kì nghỉ hè sẽ cùng nhau đi du lịch, và còn lời hứa mỗi mùa đông đều sẽ ở cạnh sưởi ấm cho em ấy. Đến cuối cùng đều không thể thực hiện sao? Tần Tuyết Nhiễm thực không cam lòng.
Nếu như biết tin mình chết có phải là Thần nhi sẽ rất đau buồn hay không? Câu trả lời là khẳng định. Em ấy mong manh dễ vỡ như vậy, lỡ như không thể vượt qua được cú sốc lớn này thì biết phải làm sao bây giờ? Ai sẽ ở bên cạnh an ủi em ấy đây?
Chỉ trong thoáng chốc, hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu Tần Tuyết Nhiễm. Dường như là tâm linh tương thông, chuông điện thoại reo lên, cô nhìn lên màn hình thì nhìn thấy cuộc gọi đến từ Lâm Dương Thần, khó khăn ấn nhận cuộc gọi.
Mà ở bên kia, Lâm Dương Thần đang ngồi ở trên băng ghế trong thư viện trường đại học gọi điện cho Tần Tuyết Nhiễm. Nàng vừa kết thúc tiết học buổi sáng, chiều còn có lớp cho nên ở lại trường, liền tìm một nơi an tĩnh gọi điện thoại cho cô nói chuyện một lát rồi mới đi căn tin ăn cơm.
Chuông reo vài tiếng người bên kia đã bắt máy, nàng liền vui vẻ hỏi: "A Nhiễm, chị đang làm gì vậy?"
"Thần nhi..." Ở đầu dây bên kia, Tần Tuyết Nhiễm gọi tên nàng, Lâm Dương Thần dường như nghe thấy giọng cô phát ra có chút run rẩy mang theo một loại cảm xúc khác thường, lại nghe được tiếng gió thổi vù vù xen lẫn tiếng động cơ ồn ào, liền nhíu mày nghi hoặc hỏi:
"Chị đang ở đâu vậy?"
"Thần nhi, nghe chị nói... Nếu như sau này chị không thể ở bên cạnh em nữa... thì em nhất định... nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, biết không?"
Vừa nghe được những lời này trái tim Lâm Dương Thần liền đập liên hồi, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng. Nàng kích động bật dậy, ngữ khí gấp gáp hỏi: "Chị rốt cuộc đang ở đâu?"
Sẽ không phải như nàng nghĩ chứ?
Không phải! Tuyệt đối không phải! A Nhiễm đã khẳng định với mình rằng trưa nay chị ấy chỉ ở công ty mà.
"Ở trên xe..."
"Cùng với chú ba."
Oành!!!
Đầu óc Lâm Dương Thần xuất hiện một tiếng nổ vang, hô hấp cứng lại. Nhưng nàng cũng không bất động quá lâu, liền để lại một câu "Đợi em" rồi ngắt máy.
Tay Lâm Dương Thần không tự chủ được run run vội vã ấn một dãy số khác, gọi đi. Cuộc gọi vừa thông nàng liền gấp gáp nói với người ở đầu dây bên kia: "Mau dừng kế hoạch lại cho tôi!"
Không nghe được câu trả lời, Lâm Dương Thần hét vào điện thoại. "Tôi nói dừng kế hoạch lại ngay có nghe thấy không hả?" Thanh âm lớn đến nỗi mấy sinh viên khác đều bất mãn quay đầu lại nhìn, nhưng nàng cũng không quan tâm.
Khương Thịnh ở dây bên kia bấy giờ mới lên tiếng: "Không kịp nữa rồi. Xe của Tần Tuyết Nhiễm vừa lao xuống vực."