Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi vì chuyện Chung Văn Thịnh ở lại G thị, khiến mấy ngày nay Lý Thanh luôn cảm thấy nôn nóng. May mà đã tốt nghiệp, tìm công tác cùng chuyển nhà khiến cậu không rảnh đi chú ý chuyện này, cậu học tài chính chuyên nghiệp, tháng 11 cậu đã vượt qua cuộc thi viết tại một ngân hàng, kế tiếp còn có cuộc phỏng vấn, cậu yêu cầu tập trung vào việc này.
Phỏng vấn tổ chức tại một nhà chi nhánh ngân hàng ở trung tâm thành phố, khi Lý Thanh tới nơi, phỏng vấn đã loại 3 người, cậu nhìn thời gian, từ chỗ quầy tiếp tân nhận bảng số, ngồi trên sô pha chờ đợi.
Hôm nay cậu mặc tây trang, áo sơmi trắng, không có dây nịt, quần tây là loại đang lưu hành, phù hợp với người trẻ tuổi, làm nổi lên chân dài eo thon của cậu, hơn nữa bản thân cậu có nhan giá trị cao, cho nên giữa những người đang tìm việc làm, thập phần nổi bật.
Mà ngân hàng vào nghề cạnh tranh luôn luôn kịch liệt, tuy rằng Lý Thanh có bằng đại học cấp bậc cao, nhưng dù sao cũng chỉ là bằng cấp khoa chính quy, so với danh giáo nghiên cứu sinh xác thật có chút tự tin không đủ, đang xem đến hai gã chủ phỏng vấn mỉm cười từ văn phòng đi ra, cậu không thể tránh được mà khẩn trương lên.
Nhưng thời điểm gọi tên Lý Thanh, tâm tình khẩn trương của cậu bỗng nhiên chậm rãi rút đi, thời điểm cậu đẩy cửa tiến vào văn phòng, hít sâu một chút, văn phòng ngồi ba gã phỏng vấn, 2 nam 1 nữ, tuổi đều vượt qua 35, khi cậu đi vào, chỉ có một người nam nhân ngẩng đầu nhìn cậu, ước chừng là vì thấy lý lịch sơ lược cùng thành tích thi viết của cậu, Lý Thanh hướng những người phỏng vấn cúi chào rồi mới ngồi lên ghế.
Trong qua trình phỏng vấn cậu đều bình tĩnh ứng đối, khi Lý Thanh đi ra chi nhánh ngân hàng, mới bất quá 12 giờ, đầu tháng 7, ánh mặt trời buổi trưa chiếu trên người, làm cậu hung hăng thở ra một hơi.
Học kỳ 1, cậu thuê phòng ở gần trường học, diện tích nhỏ không nói, hơn nữa phụ cận đều là học sinh, làm việc và nghỉ ngơi không ổn định, làm cho hơn nửa đêm đều có người ra ra vào vào, còn có nửa đêm mở cửa sổ cất cao giọng hát. Sau khi tốt nghiệp, cậu liền thuê một phòng ở khác.
Phòng ở không thể so với phòng cho thuê trước đó, Lý Thanh trên người gởi ngân hàng không nhiều lắm, chỉ có thể cắn răng thuê một năm, hiện tại cậu đem đồ vật dọn vào, còn cần thời gian sửa sang lại. Ngân hàng phỏng vấn kết quả còn phải đợi ba ngày, này ba ngày cậu tính toán nghỉ ngơi một chút, trạch ở nhà.
Làm tốt chuẩn bị trạch ba ngày, cậu liền tùy tiện ăn cơm trưa, ở siêu thị phụ cận mua sắm một phen sau, cảm thấy mỹ mãn mà đánh xe về nhà.
Phòng ở trong tiểu khu, tiểu khu đều là nhà nghèo, xây hơi chút dày đặc, nhưng thắng ở hệ thống bảo an tương đối hoàn thiện, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lý Thanh thuê nhà ở đây.
Một tay cậu xách theo bao nilon, một tay cầm di động lật xem trang web, chậm rãi đi vào thang máy, vào thời gian này, tất cả mọi người đều ở phụ cận làm công, thang máy rất ít người.
Thang máy tới lầu 26, cậu cứ theo lẽ thường đi ra, từ túi tiền lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa phòng có màu nâu đỏ, mặt trên bị cậu dùng nước lau một lần, trong cửa dán một tầng giấy dán chống bụi, cậu đi vào cửa liền đem đồ vật buông, tính đổi dép lê.
Một đôi giày da xa lạ, chỉnh tề bày biện ở bên cạnh tủ giày, Lý Thanh trong lòng chợt lạnh, cậu lập tức đứng lên, một đôi tay từ phía sau che lại miệng cậu.
"Hư ——" nam nhân phía sau dán ở bên tai cậu nói, "Không cần la lên."
Thanh âm này. Lý Thanh nao nao.
Đôi tay kia dùng một chút lực về phía sau, Lý Thanh không chịu khống chế nghiêng về sau, lưng đụng phải cơ ngực rắn chắc, toàn thân cậu đều bị nam nhân này ôm, người này tựa hồ hiểu biết mỗi chi tiết phản kháng của cậu, hắn gắt gao ôm cậu, phía sau lưng, cái mông cùng đùi đều dán ở trên người đối phương, nóng bỏng nhiệt độ cơ thể cơ hồ làm Lý Thanh nháy mắt tỉnh táo lại.
"Biết ta là ai?" Chung Văn Thịnh bằng phẳng hỏi.
Lý Thanh gật gật đầu, cậu đương nhiên biết hắn là ai.
Chung Văn Thịnh bẻ đầu cậu đối mặt với hắn, Lý Thanh nhìn mặt hắn, giống như lại thành thục rất nhiều, bọn họ cách biệt bốn năm, hắn cũng đã hơn 30 tuổi.
Trước kia có nghĩ tới, ca ca sau khi già sẽ như thế nào, cậu nghĩ tới hắn sẽ chậm rãi có tế văn nơi khóe mắt, khóe miệng bởi vì thường thường nhấp lại, có vẻ thập phần lãnh khốc, làm người không dám thân cận, nhưng là cậu chưa từng nghĩ tới, ca ca sớm như vậy liền có nếp nhăn nơi khóe mắt, Lý Thanh nhìn người này, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Cậu luôn mềm yếu như vậy, Chung Văn Thịnh chỉ là yếu thế một chút, còn không có bắt đầu xin lỗi, cậu liền muốn tha thứ hắn.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Lý Thanh biến hóa, Chung Văn Thịnh chậm rãi buông ra giam cầm, hắn duỗi tay phủng mặt cậu, ngón tay một chút một chút vuốt ve làn da, giống như muốn xác nhận đây không phải là ảo giác.
"Bảo bối," giọng nói Chung Văn Thịnh trở nên nghẹn ngào lên, hắn giữ chặt tay Lý Thanh để vào bên môi mình, "Thực xin lỗi."
Thực xin lỗi.
Đây là câu mà Chung Văn Thịnh vẫn luôn muốn nói ra, ở thời điểm Chung Văn Thanh rời đi hắn, hắn chỉ nghĩ nói với cậu thực xin lỗi, cậu ở bên cạnh hắn, lo lắng hãi hùng, thấp thỏm lo âu, hắn không có chiếu cố tốt cậu, hắn chỉ là dùng phương thức mình thích, cầm tù đệ đệ.
Cậu có lý do hận hắn, không yêu hắn, rời đi hắn.
Những điều đó đều không sai.
Cho nên, thực xin lỗi, bảo bối.
Chung Văn Thanh nghe hắn xin lỗi, hốc mắt hơi hơi trợn to, lòng bàn tay cậu dán ở khóe môi Chung Văn Thịnh, hơi thở nóng rực thổi qua làn da cậu, ngứa đến phảng phất có thể truyền đến trong lòng.
Ca ca đang cùng cậu xin lỗi.
Cậu chưa kịp đáp lại, bàn tay Chung Văn Thịnh lướt qua bờ vai cậu, một cái ôm thật mạnh đánh úp lại, nhưng mà Chung Văn Thịnh còn cảm thấy không đủ, liều mạng mà buộc chặt cánh tay, Chung Văn Thanh cảm giác mình giống như bị lặc chết ở trong ngực hắn.
Kỳ thật, Chung Văn Thanh có rất nhiều lần nghĩ đến cảnh tượng cùng Chung Văn Thịnh gặp mặt, tỷ như Chung Văn Thịnh sẽ hung hăng đánh cậu một đốn, lại đem cậu mang về thành phố B, vĩnh viễn sẽ không để cậu chạy trốn; tỷ như hắn sẽ nhục nhã cậu, hận cậu chơi thủ đoạn, đối với cậu khinh thường nhìn lại, liền giống như những đứa con riêng chưa kịp nhìn mặt đã bị hắn hung hăng đẩy ra; tỷ như Chung Văn Thịnh có lẽ sẽ có một cái lão bà đoan trang mỹ lệ, có một đứa con đáng yêu, bọn họ một nhà ba người tay trong tay, từ bên người cậu gặp thoáng qua.
Chung Văn Thịnh không bao giờ nhớ rõ cậu là ai, cũng bất quá nhớ rõ hắn đã từng tỉ mỉ dưỡng dục một cái đệ đệ, cậu trở thành một người qua đường bình thường, giữa hai người họ không còn liên quan.
Chung Văn Thanh đối với kết quả cuối cùng canh cánh trong lòng, cậu không muốn bị Chung Văn Thịnh quên, hắn là ca ca của cậu, trên đời này, người duy nhất cho cậu ấm áp. Cậu chưa từng hận hắn, chỉ là Chung Văn Thịnh muốn quá nhiều, quá lòng tham, nghĩ muốn cái gì là phải đoạt vào tay.
Chung Văn Thanh sợ hãi a, tâm của cậu là thứ đồ duy nhất cậu không thể khống chế.
Ca ca đem tâm cậu cũng cầm đi, cậu liền cái gì cũng không có.
Chung Văn Thanh ngay cả tâm cũng mất, liền là cái gì cũng không phải.
"Bảo bối, gọi tên ta." Chung Văn Thịnh yêu cầu nói.
Chung Văn Thanh không biết ý tứ của hắn, cậu hãm trong ngực hắn, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Chung Văn Thịnh, thì ra ca ca bắt đầu hút thuốc, cậu như vậy không bờ bến mà suy nghĩ vớ vẩn, nghe được Chung Văn Thịnh nói, liền duỗi tay đặt trên ngực Chung Văn Thịnh, ngẩng đầu nhìn Chung Văn Thịnh.
"Nói chuyện." Chung Văn Thịnh mệnh lệnh nói, nhưng ngữ khí lại như vậy ôn nhu.
Chung Văn Thanh không muốn mở miệng nói chuyện, chính là trong giọng nói của Chung Văn Thịnh có chút khẩn cậu, Chung Văn Thanh vô pháp bỏ qua, cậu luôn là không có biện pháp bỏ qua sự tồn tại của Chung Văn Thịnh, đặc biệt là hắn còn đang đứng ở trước mặt cậu.
"Ca ca?" Cậu nói.
Chung Văn Thịnh lắc lắc đầu, cái trán để trên trán cậu, chóp mũi cọ chóp mũi.
"Không đúng." Chung Văn Thịnh nói.
Chung Văn Thanh bỗng nhiên lại không nghĩ mở miệng, cậu nhớ tới chính mình khi còn nhỏ bị Chung Văn Thịnh phê bình.
"Kêu ta là Chung Văn Thịnh." Chung Văn Thịnh thúc giục hắn.
Chung Văn Thanh không rõ nguyên do, nhưng là môi Chung Văn Thịnh chậm rãi dựa gần, tay cậu chống ngực Chung Văn Thịnh, quay mặt đi.
"Chung...... Văn Thịnh......" Chung Văn Thanh nhìn phòng khách dựa vào góc tường tủ lạnh nói.
Chung Văn Thịnh nghe xong thả lỏng cánh tay, nói: "Ngoan."
Liền ở Chung Văn Thanh cho rằng hắn sẽ làm gì đó, Chung Văn Thịnh buông cậu ra, đứng dậy đi đến cửa đem bao nilon xách lên.
Chung Văn Thanh sững sờ tại chỗ, xem Chung Văn Thịnh đi đến tủ lạnh, đem đồ hộp, đồ ăn vặt, mới mẻ nguyên liệu nấu ăn bày biện tốt, tự nhiên như đang ở nhà hắn.
Chung Văn Thanh cũng sẽ không ngốc đến đi hỏi Chung Văn Thịnh làm thế nào tìm được cậu, làm thế nào mà vào được nhà, lại ở chỗ này chờ bao lâu.
"Phỏng vấn thế nào?" Chung Văn Thịnh hỏi.
Chung Văn Thanh nhìn chằm chằm Chung Văn Thịnh, muốn biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, nghe được vấn đề liền trả lời: "Còn khá tốt."
"Vì sao lại học tài chính?" Chung Văn Thịnh lại hỏi.
Lúc trước Chung Văn Thịnh cho cậu học thiết kế, còn báo thêm một ban mỹ thuật.
"Muốn học liền đi."
Chung Văn Thịnh nga một tiếng, cũng không nói gì nữa, Chung Văn Thanh xem hắn cầm hai cái trứng gà cùng dây mướp đi phòng bếp, tò mò hắn muốn làm cái gì, đứng ở phòng khách vài giây, liền nhịn không được bước đến phòng bếp, thấy thân thể cao lớn của Chung Văn Thịnh chui rúc trong phòng bếp nhỏ hẹp, vén cổ tay áo rửa chén trong chậu.
"Anh muốn làm cơm?" Chung Văn Thanh thử tiến thêm một bước xác nhận một chút.
Chung Văn Thịnh quay đầu lại liếc cậu một cái, nói: "Ừ."
"Tôi không ăn." Chung Văn Thanh lập tức cho thấy thái độ.
"Ta đây ăn một mình."
"Đây là nhà tôi."
"Ta là ca ca của em." Ngụ ý, nhà em chính là nhà ta.
Không biết xấu hổ, Chung Văn Thanh nghĩ thầm, "Anh đã nói, anh không phải ca ca của tôi."
"Ta là nói qua," Chung Văn Thịnh ở tủ đựng tìm dao, "Nhưng hiện tại ta đã nghĩ lại."
Anh nghĩ lại, nhưng tôi không nghĩ, Chung Văn Thanh thấy hắn mãi mà không tìm được dao, liền ngậm miệng.
Chung Văn Thịnh thấy cậu chỉ muốn chờ cơm, xoay người cất bước liền đem muốn né tránh Chung Văn Thanh ôm vào lòng.
"Dao ở đâu?"
"Không biết."
Chung Văn Thịnh kỳ thật đã lâu không chạm vào Chung Văn Thanh, hắn toàn thân đều đang kêu gào muốn cậu, tiểu mỹ nhân hiện tại cũng trưởng thành, Chung Văn Thịnh như thế nào ôm cũng cảm thấy ôm không đủ, hắn vốn dĩ nghĩ rằng không thể dọa đến bảo bối của hắn, nhưng cố tình Chung Văn Thanh luôn ngốc nghếch như vậy, cho hắn cơ hội chiếm tiện nghi.
"Thanh Thanh." Hắn ôm Chung Văn Thanh nỉ non.
Chung Văn Thanh quay đầu, Chung Văn Thịnh liền hôn tóc cậu, "Bảo bối."
"Bảo bảo." Chung Văn Thịnh còn tiếp tục gọi.
Bất quá, bảo bảo là cái quái gì.
Chung Văn Thanh hồi lâu không bị người đùa giỡn như vậy, trên mặt lập tức đỏ bừng, cậu thấy Chung Văn Thịnh còn muốn tiếp tục mở miệng, chạy nhanh duỗi tay che lại miệng hắn.
"Im miệng." Chung Văn Thanh răn dạy hắn.
Ai da, tạo phản.
Chung Văn Thịnh muốn cười, hắn duỗi tay phủ lên mu bàn tay đang đặt trên môi hắn, ở lòng bàn tay mềm mại hôn một cái, sau đó không dung cự tuyệt mà hôn lên môi Chung Văn Thanh.
Nụ hôn này Chung Văn Thịnh đợi lâu lắm, hắn cho rằng từ nay về sau hắn chỉ có thể ở trong mộng dư vị, nhưng mà Chung Văn Thanh không chịu vào trong mộng của hắn, chỉ còn lại có lạnh băng cùng mê mang.
Hiện tại bảo bối của hắn ở trong ngực hắn, đôi mắt mở to, trong mắt chứa hơi nước, tựa hồ còn tức giận, cái miệng bị hắn hôn lấy cũng không chịu ngừng nghỉ, hàm răng còn muốn cắn đầu lưỡi hắn.
Bảo bối, Chung Văn Thịnh thật sâu mà hôn xuống, hắn chiếm hữu người trong lòng ngực mình.
Ta biết em hận ta, sợ ta.
Nhưng cả đời này, ta như cũ vô pháp cho em tự do.
Nếu có kiếp sau, ta nghĩ, ta có lẽ sẽ làm ca ca của em, chiếu cố em, yêu thương em, khiến em vô ưu vô lự, khỏe mạnh lớn lên.
"Bảo bối." Chung Văn Thịnh than nhẹ.
Chung Văn Thanh nghe hắn gọi cậu như vậy, sớm đã thành thói quen, cậu giật giật lỗ tai, duỗi tay che lại đôi mắt Chung Văn Thịnh.
"Cúi đầu." Chung Văn Thanh nói.
Chung Văn Thịnh không biết cậu muốn làm cái gì, nhưng vẫn nghe lời rũ đầu xuống.
Chung Văn Thanh nhón mũi chân, đem một cái hôn lưu tại trên mu bàn tay mình.
Chung Văn Thịnh không biết Chung Văn Thanh làm gì, nhưng là Chung Văn Thanh ở trong khuỷu tay hắn, làm cho hắn cảm thấy thực thỏa mãn.
Mà Chung Văn Thanh biết nhược điểm của mình ở đâu, cậu cầu Chung Văn Thịnh lâu như vậy, chỉ là muốn được nghe một tiếng xin lỗi.
Xin lỗi, hắn không phải không muốn làm ca ca cậu.
Xin lỗi, không phải hắn không muốn chiếu cố cho cậu.
Xin lỗi, hắn không phải muốn cưỡng bách cậu.
Hắn là ca ca của cậu, hắn sẽ chiếu cố cậu, quan tâm cậu, bọn họ là người thân thiết nhất trên đời này.
Vĩnh không chia lìa.
Xong
Tác giả có chuyện nói: Viết xong viết xong......
Thực ngọt đi, kỳ thật vốn dĩ không phải truyện ngược tâm.
Thanh Thanh thật sự siêu cấp mềm a, dễ dàng tha thứ ca ca đại phôi đản, cậu mong muốn vẫn luôn rất đơn giản.