Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau, khi Cam Điềm tỉnh lại, phát hiện mình thế mà nằm trong phòng ngủ và trên giường Giang Dĩ Hằng, bên cạnh thì đã trống không.
Tuy rằng nhiều ngày quen ngủ ghế sô pha, giờ đột nhiên được ngủ trên giường, cảm giác này cũng không tệ nha, nhưng…
Cô với Giang Dĩ Hằng lại xxx rồi! So với lần trước còn quá đáng hơn, lần này cô cao trao n lần, sướng đến mức không chịu được.
“Bốp bốp…”
Cam Điềm lập tức đập tay vào trán mình, biểu cảm hối hận như khi người đàn ông say rượu phát hiện mình đã vượt quá giới hạn.
Kinh khủng hơn điều ấy là những lời mà Giang Dĩ Hằng nói tối hôm qua.
—” Không cho phép em dính mùi của ngươi đàn ông khác, quần áo cũng không được”
—“Cam Điềm, em còn chưa xin Wechat của anh.”
!!!
Mùi bánh mì nướng bay ra từ phòng bếp, Cam Điểm rửa mặt xong xuôi thì phát hiện bên trên bàn bất thình lình xuất hiện thêm một chiếc đĩa sứ viền lam, bên trong bày sandwich dăm bông trứng gà.
Giang Dĩ Hằng chầm chậm bước ra, tay phải bưng một bát thuỷ tinh đặt xuống cạnh đĩa sứ, là món salad ngô và rau củ quả.
Cam Điềm lườm qua anh, thấy hôm nay người này mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đen nhưng không có sơ vin trong quần tây mà vạt áo tuỳ ý buông rũ bên ngoài, phong thái lười biếng nhàn nhã hơn thường ngày.
Nắng ban mai chênh chếch từ cửa sổ chiếu lên cơ thể khiến anh bớt đi vài phần lạnh lùng, ngược lại thêm chút dịu dàng anh tuấn.
Không hiểu sao, cảm giác tâm tình anh ta hôm nay không tệ.
“Ngồi xuống ăn cơm đi.” Ánh mắt anh khẽ liếc qua khuôn mặt cô, khoé môi cong cong, khẽ mỉm cười.
Cam Điềm hai tay nắm chặt thành ghế, trong lòng như có dòng nước hỗn loạn, đến tận khi dòng nước đó dội tung toé xuống mặt đất thì cô vẫn không biết trong hồ lô của Giang Dĩ Hằng đang giấu thứ gì.
Anh thấy người nào đó có bộ dạng như lâm đại địch, đành phải thu lại vẻ mặt tươi cười, hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”
Kết quả…không hỏi còn tốt, hỏi cái khiến người nào đó bị doạ phải lùi ra sau ba bước.
Giang Dĩ Hằng đành chịu, dự định nhân lúc cô ăn sáng lại nói, vậy nên anh trực tiếp đi đến cạnh hòm bảo bối cầm lấy hộp sữa bò.
“A—-” Cam Điềm kêu thất thanh.
Biết ngay anh ta không có lòng tốt làm bữa sáng cho cô mà, hoá ra mục đích là muốn cướp sữa bò của cô!
“Sừa bò trong hòm của em là anh bỏ vào, đồ của mình còn không biết đếm rõ ràng, người khác cho cái gì cũng dám uống.”
Hiển nhiên, anh ta lại đang nhắc đến chuyện cô uống bừa rượu long cốt mà bà Vương đưa cho cô.
Gương mặt Cam Điềm lập tức như phủ lớp ráng chiều, cúi đầu lầm bầm. Cô không ngờ hòm bảo bối lúc nào cũng còn sữa bò, hoá ra là do Giang Dĩ Hằng bỏ vào.
Ngoài cửa sổ, hơi lạnh buổi sáng thổi qua nhành hoa khiến cánh hoa rung rinh nhẹ nhàng rồi rơi xuống.
Cam Điềm gục đầu, ngồi vào bàn ăn.
Mặc dù đã thề rất cứng rắn cương nghị rằng sẽ không ăn bất kỳ vật gì của anh, nhưng đã bị vả mặt quá nhiều lần rồi, thêm lần này nữa thì cũng chả thấm vào đâu.
“Đợt chút cơm nước xong, anh có lời muốn nói với em.” Thái độ của anh ta rất khác thường, đôi mắt sắc bén toát lên vài phần dịu dàng đằm thắm.
Cam Điềm đột nhiên trợn to đôi mắt nai, chớp chớp hai nhịp, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, “Giang Dĩ Hằng, kỳ thật tôi…”
Lời còn chưa nói hết, điện thoại của anh ở góc bàn bỗng rung lên.