Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu
  3. Chương 36: chap-36
Trước /90 Sau

Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu

Chương 36: chap-36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 36: Chịu uất ức

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f687342554a6146635a30785f52773d3d2d3133332e313563393763663066333262313136393432383633363939323630342e6a7067

- Giang Tổng, xong cuộc gặp Hạo Tổng tại Lê Viễn thì chiều nay ngài phải đến nhà hàng S dùng cơm với đối tác.

Ngược Yên vừa cùng Giang Vũ Hiên bước vào Lê Viễn vừa thông báo tiếp tục kế hoạch. Phong thái vẫn đĩnh đạc như thường, Vũ Hiên liếm nhẹ môi rồi dùng tay ra hiệu ngưng lại.

- Đến công ty đối tác thì đừng nhắc công việc của mình.

- Vâng!

Giang Vũ Hiên là thiếu gia duy nhất của Giang Thị. Không những vừa có tài vừa có sắc mà tính tình của anh còn rất ôn nhu, dễ chịu. Giang Thị là một trong những gia tộc lớn, nắm giữ kha khá công ty, tập đoàn ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Vũ Hiên hiện tại không những làm chủ của một công ty bất động sản hùng mạnh mà còn là một cổ đông lớn của ngân hàng phát triển nhất quốc gia. Gia thế của anh so với Hạo Lê Đan lại ngang tầm với nhau. Khó phân cao thấp.

Trong khi thư ký của mình đang giao tiếp với lễ tân thì Vũ Hiên đã đưa mắt ngắm nhìn một lượt bao quát xung quanh đại sảnh của Lê Viễn. Quả là tập đoàn lớn có khác, đến cả vật dụng trang trí đều rất sang trọng, đắt tiền. Thứ làm anh thích thú nhất có lẽ là một đồng tiền cao khoảng 1 mét, được đặt ở giữa đài phun nước và chạm khắc tỉ mỉ theo kiểu dáng cổ xưa. Đang mãi ngắm nhìn xung quanh, chợt thấy bóng dáng quen thuộc đang bước ra khỏi thang máy. Vũ Hiên mỉm cười tươi tắn, vội vã bước đến trước cô.

- Anh Ngọc!

Mang cả chồng tài liệu ra khỏi thang máy. Vừa đi vừa đọc một vài thứ của tờ trên cùng, bỗng nhiên nghe tiếng gọi, Anh Ngọc giật mình rồi ngước mặt tìm kiếm giọng nói ấy. Trông thấy Vũ Hiên, cô tươi cười tít cả mắt rồi chào anh.

- Chào anh Vũ Hiên!

- Lại gặp nhau rồi!- Vũ Hiên cười toe toét, khoe ra chiếc răng khểnh đầy duyên dáng.- Cô cũng làm ở đây sao?

- Phải đó! Ban ngày tôi làm ở đây còn tối thì đến quán cafe.

- Ôi trời, cô cực khổ thế ư? Chúng ta có duyên thế? Đi đến đâu cũng gặp được nhau.

Anh Ngọc bật cười. Đúng là dạo gần đây cô hay gặp anh thật. Trùng hợp thật đó!

- Giang Tổng, chúng ta có thể lên đó rồi.

Nghe Ngược Yên bảo, Vũ Hiên vội vã lấy danh thiếp của mình dúi vào tay cô. Vừa đi lùi về sau anh vừa nói, trên môi cũng không ngớt nụ cười.

- Trong đó có số của tôi, rảnh thì gọi cho tôi nhé.

Anh Ngọc chẳng biết làm gì ngoài việc cười khổ. Đặt tấm danh thiếp nhỏ vào giữa những trang giấy rồi mang nó ra ngoài.

Vũ Hiên đã lên đến tận phòng của Lê Đan. Thậm chí ngồi nghe Lê Đan và Lam Trạch phổ biến khái quát về dự án mới thì trong đầu anh cũng chỉ vẫn tồn tại nụ cười đầy hồn nhiên của Anh Ngọc. Chỉ là gặp nhau có vài lần thôi mà cô đã để lại ấn tượng rất tốt đối với anh rồi. Trách số phận tại sao lại để hai người gặp nhau trễ đến vậy. Cùng một thành phố vậy mà đến tận bây giờ mới để anh tìm thấy một cô gái thú vị như thế.

- Giang Tổng, cậu chú tâm vào công việc tí đi.- Lê Đan nhíu mày, một bên môi cũng nhếch lên.

Ngày trước Lê Đan và Vũ Hiên vốn là bạn thời trung học. Tuy nhiên cũng chỉ là học cùng trường, biết mặt và nói chuyện qua loa vài câu, cũng chẳng thân thiết gì cho lắm.

- Xin lỗi nhé! Là tôi sơ xuất rồi.- Vũ Hiên nhướng mày, không thể giấu được nụ cười kì quặc.

- Chẳng lần nào tôi thấy anh vui vẻ như vậy. Giang Tổng, là ai đã lọt vào mắt xanh của anh ư?- Lam Trạch lên tiếng trêu chọc.

- Anh nhìn ra rõ thế sao? Ha, tôi phải kiềm nén lại thôi.- Vũ Hiên xoa cằm, tâm tình khá thoải mái.

- Giang Tổng để ý ai cứ nói, tôi có thể giúp anh hẹn cô ấy.

- Không được! Tôi vẫn chưa chắc chắn nhưng chỉ là thấy thích cô ấy hơn những người khác. Quả thật cô ấy đúng là không xinh xuất sắc mà lại có một sức hút mãnh liệt.- Lại nhắc về "cô gái đó" khiến tâm tình của Vũ Hiên như có mùa hoa nở rộ.

- Cô ấy thế nào? Anh phải cho tôi biết một ít đặc điểm để mai mốt tôi còn tránh xa mà nhường lại cho anh.

Buổi gặp mặt bàn công việc không biết đã biến thành lúc để buôn chuyện phiếm từ khi nào. Do Vũ Hiên rất dễ gần nên quan hệ rất rộng. Hầu hết tiểu thư, công tử nhà giàu anh ấy đều quen cả. Lam Trạch cùng với anh ta tham dự tiệc rượu cùng nhau vài lần nên cũng có quen biết đôi chút. Thêm cái tính "lanh chanh" rất giống nhau nên dễ dàng trở thành "đôi bạn buôn dưa".

Lê Đan là người khá nghiêm túc trong công việc nhưng khi nghe Vũ Hiên nói cũng lấy làm tò mò. Chẳng hiểu vì sao khi nghe anh ấy nói để ý một cô gái thì trong đầu anh lại nghĩ ngay đến Anh Ngọc. Bây giờ lại còn muốn anh ta khui hết ra để dò thám xem phải "người yêu" của mình đấy không.

- Phó Tổng Lam biết không, cô ấy không cao lắm, có lẽ là cao đến vai của tôi thôi. Tóc lại dài, đen óng và suôn mượt. Đôi môi thì bé xinh, lúc nào cũng cười tươi tắn đốn cháy cả tim của tôi.

Lê Đan đảo mắt. Anh và Vũ Hiên cao cũng xấp xỉ nhau. Anh Ngọc cũng chỉ cao đến vai của anh mà thôi. Chiều cao của cô không thể cho là thấp nhưng khi đứng cạnh anh thì liền trở nên khiêm tốn. Tóc của Anh Ngọc dài đến mông, mang một màu đen láy rất suôn mượt và óng ả. Môi thì khỏi phải bàn. Cánh môi mềm đỏ mọng ấy đã bao nhiêu lần là vũ khí muốn giết chết anh rồi đấy chứ. Cũng khá trùng hợp, Lê Đan nhướng một bên mày, tiếp tục nghe ngóng.

- À, còn nữa. Hôm trước cô ấy vô tình va vào tôi. Tôi có cảm nhận được một mùi hương rất đặc biệt, không phải bất kể nữ nhân nào cũng có. Mùi gì nhỉ? Nó rất là tự nhiên luôn đấy!- Vũ Hiên xoa cằm, cố gắng nhớ ra.

Không thể sai vào đâu được. Lê Đan siết chặt cây bút trong tay. Hoàng Anh Ngọc mang số đào hoa lắm. Tên đàn ông nào gặp cô cũng lập tức phải lòng. Cứ nghĩ một Hạo Thiếu như anh khiến cô luôn lo sợ bị nữ nhân khác vây quanh, quyến rũ mà cướp mất. Nào ngờ chính bản thân mình lại suốt ngày ghen tuông, nhìn ngó những tên đàn ông khác trong khi Anh Ngọc chả thèm mảy may đến là ai đã cố gắng tiếp cận anh. Aiz, quả là khó chịu quá đi.

- A, phải rồi. Là hương chanh! Đúng vậy, hương chanh.

*Rắc, cạch*

Cây bút trong tay Lê Đan bị gãy đôi. Dằn nó xuống bàn, anh sa sầm mặt rồi bực dọc lật sấp tài liệu ra. Lam Trạch cố gắng kiềm nén tiếng cười đến cả gương mặt đã ửng đỏ như gấc. Trong khi đó Giang Vũ Hiên đang hào hứng thì lại tắt lịm đi mà khó hiểu nhìn sang.

Lê Đan nghiến chặt răng, tâm tình trở nên xấu đi trông thấy.

- Chúng ta bàn tiếp.

...

Cho xe vào bên trong quán cafe, Trương Dĩnh đạp phanh thắng gấp. Từ hôm qua đến bây giờ chẳng biết Hoàng Anh Ngọc đã trốn ở xó nào, dù cho cô có đến hẳn công ty mà vẫn không thấy. Lần trước cùng Trương Đằng đến giờ này, bây giờ thì chắc chắn Anh Ngọc cũng đang ở đây. Giỏi lắm! Trước mặt cô mà còn dám thân mật với Lê Đan, cùng anh làm chuyện không đứng đắn đàng hoàng. Bảo Trương Dĩnh đây bỏ qua chuyện này thì sao được.

- Con hấp tấp cái gì? Trước tiên phải bình tĩnh đã.- Lâm Thu Hoa bên cạnh nhíu mày.

- Chuyện này làm sao bình tĩnh được đây nội? Con đã cố gắng kiềm chế từ đêm qua rồi cả ngày hôm nay còn gì. Chúng ta vào trong nhanh lên nội.

Lâm Thu Hoa lắc đầu rồi xuống xe và cùng Trương Dĩnh đi vào quán cafe. Bà cũng rất tức giận với những gì đã xảy ra, tuy nhiên người có thâm niên sẽ khác với giới trẻ. Bà vẫn một mực giữ sự điềm tĩnh nhất định cho bản thân.

- Cảm ơn quý khách!

Anh Ngọc gửi lại tiền thừa rồi mỉm cười. Hôm nay vẫn như mọi hôm, xong việc của công ty thì lại đến quán cafe làm tiếp. Công việc cả ngày thế đấy nhưng cô chẳng thấy mệt mỏi gì cả. Lúc nào cũng được gặp mọi người, có thể trò chuyện giết thời gian. Còn hơn cứ mãi ở nhà hết đi ra lạ đi vào đầy chán ngắt.

- Chị Anh Ngọc! Lúc nãy chị biết em nghe được gì không?

Dăng Lãng vừa đến thì đã sà người ôm lấy cánh tay của Anh Ngọc mà dựa dẫm. Cốc lên trán cậu một cái, cô phì cười.

- Chị không biết. Em lại nhiều chuyện à?

- Không phải! Em không có nhiều chuyện đâu mà là em vô tình nghe thôi. Chuyện là thế này, em...

- Hoàng Anh Ngọc!

Anh Ngọc vừa nghe chất giọng không còn xa lạ gọi mình thì lập tức đưa mắt nhìn họ. Khá bất ngờ khi thấy Trương Dĩnh và một người phụ nữ lớn tuổi đang đứng ở giữa quán nhìn mình. Bước ra khỏi quầy thu ngân, cô đi đến đối diện và chào hỏi.

- Trương tiểu thư!

- Nội, là cô ta đó.- Trương Dĩnh hất hàm về phía cô.

- Trương lão phu nhân!

Anh Ngọc nghe vậy thì biết ngay là bà của Trương Dĩnh. Không một chút dè chừng mà cúi đầu chào Lâm Thu Hoa.

*Bốp*

- Khá khen cho loại tiểu tam, phá hoại gia can của người khác.

Vừa ngước mặt lên thì một cái tát đau điếng giáng vào khiến Anh Ngọc loạng choạng. Hết thảy mỏi người từ khách cho đến nhân viên của quán đều ngạc nhiên tột độ, hai mắt đều mở to. Lâm Thu Hoa không kiềm chế được bản thân. Khi nhìn thấy Anh Ngọc thì lập tức làm bà liên tưởng đến Phượng Nhiên và không do dự thẳng tay tát cô một cái. Cái tát mạnh đến nỗi lập tức làm bên má vốn hồng hào của Anh Ngọc nhanh chóng chuyển sang đỏ ửng, sưng tấy. Đưa tay áp vào má mình, cô mím môi chịu đau.

- Cô là loại con gái gì vậy? Đến khi nào mới buông tha cho hạnh phúc của cháu gái tôi đây?- Ánh nhìn như muốn nuốt chửng Anh Ngọc, Lâm Thu Hoa quát.

- Trương lão phu nhân, bà đã hiểu lầm rồi.- Chất giọng của Anh Ngọc nghẹn ứ, trầm hẳn đi.

- Hiểu lầm? Huh, phải tôi đã lầm khi nghĩ cô vô hại. Cô biết rõ Trương Dĩnh và Lê Đan vốn là một đôi, ấy vậy mà còn ngang nhiên chen chân vào giữa. Liêm sĩ của cô vứt đâu cả rồi? Hả?

Giữa chốn đông người, mặc kệ ai đang dòm ngó, Lâm Thu Hoa lớn tiếng quát mắng. Trương Dĩnh bên cạnh không nói lời nào, chỉ vòng tay trước ngực, ánh mắt nhìn Anh Ngọc trong hoàn cảnh này lại rất hả hê.

- Nè, nè, nè. Người không có liêm sĩ là các người mới phải. Ở đâu không rõ đầu đuôi lại vô duyên vô cớ đánh người?

Dăng Lãng chạy ra chắn ở trước bảo vệ cho Anh Ngọc. Cô vốn dĩ trước giờ rất hiền lành. Tuy rằng cứng rắn nhưng nếu xảy chuyện bất ngờ như thế này lại không biết đường mà xoay xở.

- Ranh con tránh ra! Chuyện người lớn không cần phải xía vào.- Bà nhíu mày gắt gỏng.

- Đúng ra người không nên xía vào là bà mới phải. Người có tuổi thì đừng xen vào chuyện của trẻ con.- Cậu vênh mặt, giọng điệu lại đanh thép.

- Cậu...

- Dăng Lãng, em không được vô lễ.- Anh Ngọc nuốt đắng cay vào lòng mà níu tay cậu rồi nhìn Lâm Thu Hoa.- Trương lão phu nhân, Trương tiểu thư, chúng ta đến nơi khác rồi nói tiếp.

- Loại con gái như cô thì cần gì phải tìm nơi đàng hoàng đế nói chuyện.- Trương Dĩnh nhếch môi.- Nếu đã sợ xấu hổ thì trừ phi mình đừng làm.

- Bây giờ tôi phải làm gì mới vừa lòng cô đây?- Đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ, Anh Ngọc cố gắng để bản thân không khóc.

- Rời khỏi Lê Đan và cút khỏi thành phố này. Đời đời kiếp kiếp không được bén mảng đến gần anh ấy.

Anh Ngọc cười nhạt. Đúng là Lam Trạch nói không sai. Giữa Lê Đan và cô là tình cảm thật, chẳng ai vướng bận điều gì. Còn Trương Dĩnh lại mang thứ tình cảm quá lớn, lớn đến mức trở thành hoang tưởng. Từ nhỏ cô ta luôn được cưng chiều như một tiểu công chúa. Món đồ gì muốn có thì nhất định phải có cho bằng được. Nhưng tình yêu không giống như món đồ. Vật chất thì có thể nhường nhưng người đàn ông và tình yêu của mình thì nhất quyết cô chẳng bao giờ chia sẻ. Anh Ngọc cũng không bao giờ buông tay trừ phi chính miệng Lê Đan nói không cần đến cô nữa.

- Trương tiểu thư, có lẽ tôi đã làm cô thất vọng. Cho dù cô có làm ra hàng trăm hàng vạn chiêu trò để phá hoại thì tôi cũng không rời xa anh ấy. Lần trước là tôi ngu ngốc khi chỉ vì một câu nói của cô mà giày vò bản thân. Nhưng bây giờ tôi sẽ cố gắng để thông minh hơn. Tôi sống cho bản thân tôi cơ mà.

- Cô...

- Hoàng Anh Ngọc, này là do cô không biết thân biết phận đấy nhé. Hạ đẳng!

Lâm Thu Hoa ngắt lời Trương Dĩnh, ánh mắt nhìn cô mang đầy tia thách thức. Anh Ngọc cười gượng, lấy lại phong thái của bản thân mà nói với họ.

- Nếu như đã mắng nhiếc tôi thì đừng hạ thấp mình để hết lần này đến lần khác tìm đến tôi. Và nếu như Trương lão phu nhân và Trương tiểu thư còn để mắt đến loại người bần hèn này thì sẽ làm cho tôi nghĩ rằng mình quan trọng đấy.

- Ô! Cô hay lắm đấy! Miệng mồm cũng ghê gớm nhỉ?

Trương Dĩnh và Lâm Thu Hoa đơ cả mặt, chỉ biết nhếch môi cười khinh mà chẳng nói thêm gì.

- Đây là nơi công cộng và là chốn làm ăn. Nếu như các người còn quấy rối thì tôi buộc lòng gọi an ninh đến.- Quản lý cửa hàng không vừa lòng mà bực bội.

- Xin lỗi chị Tô. Em nghỉ ca hôm nay nhé!

- Chị Anh Ngọc! Chị Anh Ngọc!

Anh Ngọc cúi đầu chào rồi lấy đồ đạc của mình mà ra về. Dứt khoát bước ra khỏi quán. Đưa tay lau hốc mắt, Anh Ngọc bước nhanh trên con đường đông đúc người qua lại. Không hướng về nhà của Lê Đan, cô cứ thế đi dọc trên vỉa hè của bờ sông.

Thiết nghĩ bản thân đã làm gì sai mà từ nhỏ cho đến lớn chẳng bao giờ cô thôi bị người khác chà đạp. Cuộc sống này đến cả chuyện yêu đương cũng là sai sao? Năm năm tuổi mẹ đã không ở bên cạnh, cuộc sống lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Năm mười bảy tuổi gặp được người đầu tiên khiến cô rung động và dành mọi tâm tư tình cảm cho anh trong suốt sáu năm ròng. Năm hai mươi ba tuổi phát hiện bản thân đối với người ta chẳng là gì và nhanh chóng đến với một người mới nhưng khi có yêu thương lại chẳng thể được yên bình mà tận hưởng. Bây giờ cô phải làm gì đây? Cùng Lê Đan bước qua đoạn đường chông gai này để chào đón một hạnh phúc trọn vẹn hay là cô nên lùi lại đúng với vị trí của mình và mãi mãi xa rời anh? Nhưng tình cảm một ngày một lớn dần lên. Bắt cô phải rời xa anh thì điều này đã là không thể.

Lồng ngực bên trái trở nên đau nhói. Anh Ngọc đưa tay lau những giọt nước mắt đã tràn mi từ khi nào. Có lẽ thời gian qua cô luôn nghĩ về người khác. Lo sợ họ tổn thương nhưng lại quên mất đi bản thân mình còn đau đớn hơn gấp trăm nghìn lần. Sau này cô sẽ sống thật tốt, cứ luôn vì mình và người mà mình yêu thương nhất đầu tiên. Mặc kệ ai nói gì và nghĩ gì, chỉ khi chính Lê Đan nói không yêu nữa thì lúc đó cô sẽ rời đi.

Lê Đan đỗ xe bên trong sân của quán. Vẫn như mọi hôm, đến giờ này thì anh đều đến để đón Anh Ngọc về. Đẩy cửa đi vào và nhìn một lượt bao quát cả quán nhưng chẳng thấy Anh Ngọc đâu. Bước đến chỗ Dăng Lãng để hỏi nhưng cậu đang pha cafe, thấy anh lại muốn né tránh.

- Dăng Lãng!

Nghe Lê Đan gọi, Dăng Lãng dừng bước rồi quay lại nhìn anh. Dù rằng gương mặt lạnh như tảng băng doạ người của Lê Đan khiến cậu có hơi rét run nhưng nghĩ đến Anh Ngọc đã chịu ấm ức rồi chạy đi đâu mất tăm khiến cậu không khỏi bực tức.

- Anh đến tìm chị Anh Ngọc sao?

- Uhm, cô ấy đâu rồi?

- Trước khi nói thì em muốn hỏi anh một chuyện.- Hai tay chống lên bàn, cậu khó chịu thấy rõ.

- Em hỏi đi.

- Người con gái và một bà cụ họ Trương. Hai người đó có quan hệ gì với anh?

- Liên quan gì không? Nếu không thì anh không muốn nhắc đến họ.- Vuốt ngược mái tóc, anh vẫn trầm tính như ban đầu.

- Liên quan sao không.- Dăng Lãng mang tất cả ấm ức trong lòng mà oang oang nói to.- Anh có biết họ đến đây gây sự, còn đánh chị Anh Ngọc một cái khiến chị suýt tí nữa là khóc ngất rồi chưa? Cái cô gái trẻ trẻ gì đó còn bảo chị cút đi, không được đến gần anh nữa. Thấy vô lí không chứ?

Càng nghe càng khiến sắc mặt của Lê Đan càng khó coi. Đôi tay cũng siết chặt thành nắm đấm từ lúc nào. Bọn họ càng ngày càng quá đáng. Anh đã nhận có hôn ước khi nào mà hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho Anh Ngọc, đặc biệt còn khiến cô bị tổn thương. Chuyện hôm trước ở công ty anh đã niệm tình nghĩa lâu năm, thêm cả hiểu tính tình của Trương Dĩnh nên tạm bỏ qua. Đến chuyện tiếp theo ở khách sạn anh chưa kịp giải quyết xong thì hôm nay cô ta lại chạy đến đây làm loạn. Chẳng ra một thể thống gì cả.

- Anh hiểu rồi! Anh sẽ giải quyết vấn đề này sau.

Một tay lướt điện thoại tìm số của Anh Ngọc, anh nhanh chân chạy ra ngoài quán cafe. Vào bên trong xe, Lê Đan khởi động máy, chỉ chờ cô nói nơi mình đang ở thì anh sẽ lập tức đến đó ngay.

"Em...em nghe đây!"

"Em đang khóc sao?"

"Không có! Mọi chuyện vẫn bình thường mà."

"Em đang ở đâu vậy? Anh đến đón em."

"Em ở cạnh bờ sông, trước cổng công viên giải trí."

"Ở yên đó đợi anh."

Lê Đan ngắt máy rồi phóng xe một mạch đến bờ sông. Điều khiển xe chầm chậm, ánh mắt của anh quét tìm bóng dáng quen thuộc ấy. Đến khi xác định được vị trí của Anh Ngọc, Lê Đan tìm chỗ đỗ xe rồi chạy nhanh đến chỗ của cô. Trong mắt của Lê Đan chỉ còn mỗi thân ảnh nhỏ bé kia cùng với đôi vai gầy không ngừng run rẩy. Bóng lưng ấy mang đầy vẻ cô đơn khiến người ta phải thương xót. Có lẽ anh nên làm rõ mọi vấn đề. Anh Ngọc của anh không nên chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

- Anh Ngọc!

Giật mình một cái, Anh Ngọc vội lau đi hai hàng nước mắt đang tung hoành trên gương mặt kiều diễm. Trong khi cô vẫn còn lúng túng thì Lê Đan đã ghì lấy hai bên vai rồi đối mặt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe đầy đau thương. Bàn tay ấm áp ôm lấy một bên má sưng tấy và lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn. Anh Ngọc đáng ra đã có thể kiềm chế bản thân lại nhưng anh chạm tay vào má khiến cô nhớ đến cái tát đau điếng người lúc nãy nên không tự chủ mà tiếp tục nấc nghẹn. Đau đến nát lòng, Lê Đan cong môi, cố nuốt cơn giận xuống tận cùng của sự chịu đựng. Nhẹ nhàng kéo Anh Ngọc và ôm gọn cô vào lòng, anh ôn nhu vỗ về an ủi.

- Đã không sao rồi. Có anh ở đây thì không ai bắt nạt được em cả.

- Lê...hức, Lê Đan...em không ngại những rào cản trước mắt, em chỉ sợ không còn anh bên cạnh nữa thôi.

Anh Ngọc vòng tay ôm chặt nam nhân ấy, đầu cũng tựa vào vòm ngực đầy ấm áp, nơi đã mặc định dành riêng cho mỗi cô mà thôi. Người đàn ông này khiến tâm trí của cô hoàn toàn bị lu mờ. Anh biến hoá hoàn hảo, khiến cô chán ghét nhưng rồi lại một lòng một dạ yêu thương vô điều kiện. Anh không những cho cô thấy được sự an toàn mà còn cả bầu trời đầy yên bình, thoáng đãng. Ở bên cạnh Lê Đan mọi thứ đều biến thành màu hồng và anh chẳng khác gì lọ mật ông đầy rẫy vị ngọt.

- Để em chịu thiệt thòi rồi. Đã không sao nữa.- Lê Đan hôn nhẹ lên trán hòng xoa dịu phần nào vết thương lòng của nữ nhân.

Anh Ngọc ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn Lê Đan. Chất giọng nghẹn ứ nơi cuống họng. Trong đôi mắt đen láy đó chỉ còn lại hình bóng duy nhất của người đàn ông này. Hiện tại, sau này và mãi mãi về sau sẽ luôn là như vậy.

- Lê Đan...hức, chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ được yêu anh và vô tư ôm anh như thế này. Em không mơ có đúng không?

- Em không mơ. Tất cả đều là sự thật.- Anh mím môi, lại đưa tay lau nước mắt mặn chát của cô.

- Chúng ta yêu nhau bao lâu cũng được. Em có thể bên anh bất kể đến lúc nào. Khi nào anh không còn cần em nữa, đến khi anh bảo rằng chúng ta nên ngừng yêu thì em sẽ từ bỏ hết tất cả để buông tay anh...cho...cho dù điều đó có thể sẽ giết chết sự sống của em, có làm cả đời của em phải sống trong đau khổ tột cùng đi chăng nữa.

- Anh không hứa sẽ là mãi mãi nhưng khi bản thân còn có thể thì anh sẽ luôn yêu em bằng tất cả yêu thương của mình.

Nhẹ nhàng kề môi lên mái tóc mềm mượt, ánh mắt của Lê Đan nhìn xa xăm mặt hồ tĩnh lặng. Trong lòng không khỏi chát đắng khi nhìn thấy một bên má đã sưng tấy, đỏ ửng. Có lẽ anh nên làm rõ ràng mọi chuyện để không một ai có thể tìm cớ mà hà hiếp cô. Anh Ngọc của anh đáng được yêu thương mà.

Quảng cáo
Trước /90 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quay Về Bên Anh Nhé?

Copyright © 2022 - MTruyện.net