Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“‘Ngươi đang làm gì thế?’ Hoàng tử bé hỏi Quỷ rượu. Còn tên Quỷ rượu kia lặng lẽ ngồi ở đó, trước mặt một hàng các bình rượu, có bình còn rượu, có bình trống không.
‘Tôi đang uống rượu’ Hắn buồn bã, trầm tư trả lời.
‘Tại sao ngươi lại uống rượu?’
‘Vì muốn quên đi.’
Lúc này, hoàng tử bé bỗng cảm thấy thương hại tên Quỷ rượu kia. Chàng liền hỏi: ‘Muốn quên đi điều gì thế?’
Tên Quỷ rượu cúi đầu ủ rũ nói: ‘Để quên đi nỗi hổ thẹn của tôi.’
‘Ngươi hổ thẹn vì cái gì?’ Hoàng tử bé rất muốn cứu giúp hắn.
‘Tôi hổ thẹn vì uống rượu.’ Tên Quỷ rượu đó sau khi nói xong câu này thì không mở miệng nói thêm lời nào nữa.”
Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry
5.1 Chỉ có duy nhất tình yêu là đến một thời điểm nào đó bỗng quay về con số không
“Sau khi nói một ngàn lần câu anh yêu em, cuối cùng vẫn chẳng thể địch lại nổi câu “chia tay thôi”. Trước kia từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến chết đi sống lại, nhưng rồi cuối cùng cũng nhạt nhòa.
Người thất tình luôn có đặc quyền, bởi vì mọi người đều thương hại kẻ yếu đuối, vấn đề là không có ai mong muốn được nhận đặc quvền đó.”
Nhìn trong gương, Hiểu Khê nhận ra mình đã gầy và tiều tụy đi rất nhiều. Gần một tháng nay, vì Nguyên Kiệt mà cô chẳng màng cơm nước, tại sao lại phải hành hạ bản thân tới mức này chứ? Chỉ là hôn nhầm phải một con ếch, đành phải cầu nguyện lần sau hôn đúng hoàng tử thôi. Cô sẽ không bao giờ sống theo kiểu này nữa, cô nhất định phải khiến bản thân mình vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn.
Hiểu Khê đã làm cho bản thân mình ba việc:
Thứ nhất, cô đã tới Ung Hòa Cung thắp một tuần hương, quỳ trước mặt Phật tổ, dập đầu ba cái. Ung Hòa Cung là chốn linh thiêng vô cùng đông đúc, tràn ngập khắp nơi là mùi hương khói, đến mức lúc bước ra ngoài cửa quần áo của Hiểu Khê đã ảm đầy mùi hương.
Thứ hai, cô đã đi mua sắm một trận đã đời, mua liền một lúc ba bộ váy. Nhất định phải khiến cho bản thân càng ngày càng đẹp hơn.
Thứ ba, cô ra siêu thị chọn lựa sườn heo và rong biển loại thượng hạng, nấu cho mình một nồi canh sườn heo rong biển nóng hổi đầy chất dinh dưỡng. Trên thế gian này, ngay bản thân mình còn không thương lấy chính mình thì còn mong chờ ai nữa? Sau khi ăn xong nồi canh nóng hổi đó, cô bắt đầu cảm thấy trái tim mình dần ấm áp hơn. Không còn tình yêu, có đồ ăn ngon cũng không tệ chút nào.
Tất cả các đồng nghiệp trong công ty lần lượt biết tin Hiểu Khê thất tình, mọi người đều đối xử với cô rất tốt. Có lẽ kẻ yếu đuối thường hay được người khác thương hại. Ví dụ như chị kế toán ở công ty, ngày trước lúc nào cũng phải kiểm tra đi kiểm tra lại mấy hóa đơn dự chi mà Hiểu Khê mang đến, bây giờ vừa nhìn thấy cô mang giấy lĩnh tiền đến đã nói: “Hiểu Khê, chị có thể giúp gì được cho em không?” Trước kia, ngay cả khi Hiểu Khê bận tới mức đầu óc quay cuồng, không phút nghỉ ngơi mà cũng chẳng có ai thèm hỏi cô đã ăn trưa chưa, bây giờ ngay cả cô lễ tân Tiểu Mĩ cũng chạy qua hỏi han: “Hiểu Khê à, trưa nay có cần tôi gọi giùm cô một suất cơm của hãng YOSHINOYA không?” Ngày trước, Lưu Hiên luôn luôn đưa ra cảnh cáo thái độ làm việc không tập trung của Hiểu Khê, giờ anh gọi cô đến phòng làm việc và nói: “Hiểu Khê, nếu như em cảm thấy tâm trạng không ổn, anh có thể cho em nghỉ phép, đi du lịch giải tỏa tinh thần đi!” [YOSHINOYA là chuỗi cửa hàng cơm thịt bò nổi tiếng, có lịch sử lâu đời đến hàng trăm năm của Nhật Bản.]
“Được bao lâu thế anh?”
“Em muốn được bao lâu? Nửa tháng đã đủ chưa?” Đây là kì nghỉ dài nhất mà công ty cho, hơn nữa còn là nghỉ phép có lương nữa.
Hiểu Khê im lặng không nói gì, hình như không chút động lòng trước kì nghỉ phép vừa dài vừa có lương này.
“Thế nào? Vẫn chưa hài lòng sao? Em muốn đi đâu mà nửa tháng nghỉ phép cũng không đủ?”
“Em muốn đến một “thế ngoại đào nguyên” [Một thế giới tươi đẹp, ở đó con người được sống hạnh phúc, an nhàn, thảnh thơi], cả đời chẳng muốn quay về nữa.” Hiểu Khê trả lời với thái độ vô cùng khác thường.
“To gan, không ngờ em còn học cách trêu chọc cấp trên nữa đấy!”
Sau đó, giọng của Lưu Hiên lại dịu nhẹ đi đôi chút, có vẻ rất quan tâm: “Em không sao chứ?”
Hiểu Khê mím chặt môi, khẽ cười không nói thêm gì.
“Thất tình thì có gì to tát chứ, vậy mà mọi người lại cứ làm cho loạn xạ hết cả lên.”
“Hiểu Khê, em thay đổi rồi.”
“Thay đổi thế nào ạ?”
“Em giờ đây tâm sự đầy mình, em bắt đầu phòng bị trước người khác. Một Hiểu Khê ngây thơ, lãng mạn trước kia chẳng bao giờ tìm lại được nữa. Em không còn là Hiểu Khê mà anh đã từng quen biết.” Giọng nói của Lưu Hiên trở nên buồn buồn, làm cho không khí trong phòng dường như ngưng đọng. Đúng vậy, trong kí ức của anh, Hiểu Khê luôn là một cô gái có nụ cười vui vẻ, tươi tắn khi phơi sách dưới nắng ấm, một cô gái khoáng đạt, mạnh mẽ không bao giờ bị đánh bại hay gục ngã bởi bất cứ chuyện gì.
Nghe thấy những lời này Hiểu Khê lại một lần nữa lựa chọn im lặng. Cô ngồi trên chiếc ghế trước mặt Lưu Hiên rất lâu, rồi bỗng đứng dậy nói: “Anh có tin không, em vẫn có thể mỉm cười, hơn nữa còn xán lạn, tươi tắn hơn trước kia gấp ngàn lần. Đây có lẽ chính là điểm duy nhất khác biệt với trước kia thôi. Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm.” Nói xong câu này, Hiểu Khê ưỡn ngực, thẳng người đi nhanh ra khỏi phòng, chẳng khác nào chú gà trống kiêu hãnh chuẩn bị bước vào trận chiến.
Thật thế, rất nhanh sau đó, Hiểu Khê lại tươi cười vui vẻ trở lại, cứ như thể chuyện thất tình, đau khổ chưa từng xảy ra, như thể trong cuộc đời cô, chưa bao giờ xuất hiện Nguyên Kiệt vậy, các đồng nghiệp đều lặng thầm hâm mộ sự hồi phục phi thường của cô, chỉ mỗi Lưu Hiên là vẫn lo lắng mà thôi.
Mấy hôm sau, Lưu Hiên đặt một tấm thẻ trước mặt cô. “Hiểu Khê, cho em cái này!” Thẻ gì vậy? Cô cầm lên xem thì ra đó là tấm thẻ hội viên SPA.
“Tại sao anh lại cho em? Nếu như anh không cho em một lí do khiến em tâm phục khẩu phục thì nói gì em cũng không nhận đâu.”
“Nếu như anh nói đây là phúc lợi dành cho đồng nghiệp thất tình thì sao?” Lưu Hiên nhìn cô với ánh mắt tràn trề hi vọng. Ngay lúc này, cô bé lễ tân liền bước tới nói: “Phúc lợi gì thế anh? Sao em chưa nghe thấy bao giờ nhỉ?”
“Lưu Hiên, ý của anh chính là mỗi một nữ đồng nghiệp bọn em đều được phát một tấm thẻ hội viên SPA coi như phúc lợi của công ty ạ? Em không nghe nhầm đấy chứ?” Tiểu Mĩ vui mừng vỗ tay reo lên.
“Ừm, em không nghe nhầm đâu.” Nói xong, Lưu Hiên liền nhanh chóng quay về vị trí của mình.
“Có thật không?” Tiểu Mĩ muốn xác nhận lại với Hiểu Khê.
“Lời lãnh đạo nói, làm sao có chuyện giả được?” Hiểu Khê đáp rồi cất chiếc thẻ SPA đi.
Đọc sách, tạp chí, xem kịch, xem phim Mĩ, rồi đến chương trình Khang Hy tới rồi [Là một chương trình giải trí tổng hợp của Đài Loan do Thái Khang Vĩnh và Từ Hy Đệ làm MC], đó là những việc mà Hiểu Khê dùng để giết thời gian vào những buổi tối dài lê thê, mọi việc rất đơn giản mà thanh thản. Đi ngủ và thức dậy đúng giờ, cách ngày lại đắp mặt nạ một lần, cuối tuần nấu một nồi canh dinh dưỡng bồi bổ sức khỏe và đến SPA hưởng thụ cuộc sống, đồng thời hưởng thụ cảm giác được chăm sóc, nâng niu.
Khi ánh sáng tắt thì ánh đèn hoa lệ lập tức thắp lên, phía ngoài khung cửa sổ, những chùm đèn xanh đỏ lấp lánh, đôi khi loáng thoáng lúc ẩn lúc hiện là tiếng tàu diện ngầm đi qua, Hiểu Khê tắt đèn rồi thắp mấy ngọn nến thơm hồi sáng mua về từ trung tâm thương mại Makunsi. Căn phòng phút chốc trở nên lung linh, huyền ảo và ngào ngạt hương thơm của hoa oải hương, hoa hồng. Thế giới lập tức biến thành một không gian mờ ảo khiến Hiểu Khê cảm giác dường như đang bước vào khu vườn Eden [Vườn địa đàng trong Kinh Thánh].
Nến thơm oải hương đích thực là sản phẩm tuyệt vời cho việc điều tiết tâm trạng mà chẳng có ai quy định chỉ có người đang yêu mới được dùng. Với một người cô đơn như Hiểu Khê lúc này, ít nhất còn có ngọn nến tựa sao trời này bầu bạn, ít nhất còn có hương hoa hồng tượng trưng cho tình yêu và hạnh phúc thoang thoảng xung quanh, may ra còn có giấc mộng đẹp ở cạnh bên cô.
Không đến nửa tháng sau, Hiểu Khê hoàn toàn có thể chìm vào giấc ngủ ngon lành, những cơn mất ngủ của cô cuối cùng cũng bị tinh dầu oải hương đánh bại hoàn toàn.
Một hôm, khi lật giở một tờ tạp chí, Hiểu Khê đọc được một một đoạn phân tích khá hay sau: “Quá trình đàn ông yêu phụ nữ như sau: Yêu - sợ - thấy phiền phức - rời xa. Còn quá trình phụ nữ yêu đàn ông là: Không bận tâm - thích - yêu - chân tình khó dứt. Thời điểm người đàn ông rất yêu người phụ nữ, có khả năng lúc đó người phụ nữ còn chưa phải lòng anh ta. Nhưng lúc người phụ nữ dần dần thích rồi chuyển thành yêu người đàn ông thì cũng là lúc người đàn ông chán người phụ nữ và chuẩn bị chạy mất. Tình yêu của người đàn ông là quá trình biến một con thiên nga lộng lẫy dần dần thành một con cóc ghẻ xấu xí. Tình yêu của người phụ nữ là quá trình biến một chú ếch xấu xí thành hoàng tử điển trai. Khi ở cùng một người đàn ông, bạn chính là tất cả của anh ta, khi rời xa người đàn ông, bạn chẳng là cái gì hết. Khi ở cùng người phụ nữ, bạn chính là tất cả của cô ấy, khi rời xa người phụ nữ đó, bạn vẫn là toàn bộ của cô ấy. Tình yêu của đàn ông có thể đo lường bằng danh lợi và địa vị, còn tình yêu của người phụ nữ là đánh đổi bằng danh dự và mạng sống. Đàn ông tự hào khi có được người phụ nữ tốt, phụ nữ tự hào khi họ giữ được người đàn ông tốt.”
“Viết quá chuẩn xác! Mình với Nguyên Kiệt không phải cũng như vậy sao? Quá trình y hệt như nhau. Anh ấy tiến, mình lùi bước, đợi tới khi mình tiến lên thì anh ấy đã bỏ chạy từ bao giờ. Đàn ông tự hào khi có được người phụ nữ tốt, phụ nữ tự hào khi họ giữ được người đàn ông tốt. Viết quá chí lí. Nhưng xưa nay vốn dĩ vẫn ‘giành được giang sơn thì dễ giữ được giang sơn mới khó’...” Hiểu Khê vừa đọc tạp chí, vừa so sánh với bản thân, bất giác lẩm bẩm một mình.
Mùa xuân đến, những mảng tuyết trắng dần dần tan chảy, thời tiết bắt đầu ấm dần lên. Hiểu Khê mở tủ quần áo, lấy từng chiếc váy rồi lần lượt thử hết cái này đến cái khác. Không có đàn ông ngắm nghía thì ít nhất cũng có chiếc gương làm tri kỉ.
Hiểu Khê thay một chiếc ga giường in hoa, được chìm vào giấc mộng tươi đẹp trên thảm hoa ấm áp là một chuyện vô cùng hạnh phúc, sung sướng. Tất cả mọi thứ cần phải thay đổi ngay từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Lúc dọn dẹp phòng bếp, Hiểu Khê tìm thấy một chai rượu Chilê nằm trong góc tường, chai rượu này vốn dĩ muốn đợi Nguyên Kiệt về rồi hai người cùng nhau thưởng thức. Thế nhưng rượu vang đâu nhất thiết phải uống cùng đàn ông, nghĩ vậy cô liền gọi điện thoại mời Trác Nhiên đến nhà nhâm nhi. Trác Nhiên đến rất đúng giờ, hơn nữa còn mang theo cả đậu phộng và pho mát để nhắm với rượu vang.
Đẩy cửa sổ ra để đón cơn gió tươi mới tràn vào từng ngóc ngách trong nhà, Hiểu Khê mở nắp chai rượu để cho hương vị rượu từ từ tỉnh dậy, sau đó cô rót rượu vào chiếc ly chân cao, rượu nho màu đỏ nổi bật trong chiếc ly thủy tinh trắng trông rất bắt mắt. Hai người lắc nhẹ chiếc ly, kề mũi sát gần để mùi hương hoa quả chín rộm nồng đậm lập tức xông thẳng lên đến tận đỉnh đầu. Thưởng thức một ngụm nhỏ để cho vị rượu ngấm đều lên mỗi một tế bào lưỡi, vị ngọt của mận và vị dịu nhẹ của quế hòa quyện vào nhau tạo nên một cảm giác hòa hợp, ăn ý! Khi rượu xuống đến cổ họng, cảm giác như mọi tế bào đều đang căng phồng lên tràn đầy sức sống.
“Ừm, mùi vị của rượu Chilê không tệ, rất phù hợp để uống cùng bạn bè. Là rượu của trang trại nào thế?” Trác Nhiên nhấp một ngụm rượu, khẽ nheo đôi mắt, lười biếng nằm trên chiếc ghế sô pha ăn mấy đồ vặt, giống y như một chú mèo lười đáng yêu.
“Sant Carlo.” Hiểu Khê liền trả lời.
“Ồ.” Trác Nhiên đáp một tiếng rồi lại nhổm người dậy, tiếp tục thưởng thức rượu.
“Chai rượu này vốn dĩ tôi định để uống cùng Nguyên Kiệt và kể cho anh ấy nghe câu chuyện liên quan tới loại rượu này, có điều, bây giờ chỉ có thể kể cho cô nghe thôi.” Hiểu Khê cầm ly rượu đứng trước khung cửa sổ nhìn “giọt nước mắt của thiên sứ”. “Giọt nước mắt của thiên sứ”, ai đã đặt cho loại rượu vang này cái tên vừa hay lại vừa thương cảm thế này chứ?
“Cô thử nói tôi nghe xem nào!” Trác Nhiên mở to đôi mắt hai mí tuyệt đẹp, giống hệt như đứa trẻ đang chờ đợi nghe truyện cổ tích. Ngay lúc này, Hiểu Khê có cảm giác thời gian quay ngược lại, cô như nhìn thấy hình ảnh mình đang ngẩng đầu lắng nghe bố kể chuyện ngày xưa.
“Ở đất nước Chilê, Sant Carlo là một sản phẩm lâu năm rất được mọi người yêu thích, nó có lịch sử hơn một trăm ba mươi năm, không ai không biết đó là một trong ba nhãn hiệu rượu nho nổi tiếng nhất Chilê, một nhãn hiệu rượu được lấy tên của một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy chính là bà Dona Carolina Iniguez, phu nhân của ngài Dona Luis Pereira, người đã sáng lập ra trang trại rượu Sant Carlo. Để bày tỏ tình yêu dành cho người vợ, ngài Dona Luis Pereira đã lấy tên phu nhân mình là Carolina đặt tên cho sự nghiệp sản xuất rượu mà mình yêu quý nhất. Từ đó, tình yêu này theo các chai rượu Sant Carlo đi khắp đất nước Chilê và trên khắp mọi miền đất nước, để rồi bất kỳ ai khi uống loại rượu Sant Carlo này vào sẽ đều dâng lên trong mình một tình yêu nồng cháy, lãng mạn.” Hiểu Khê đặt ly rượu xuống, từ từ kể hết mọi tình tiết của câu chuyện. Thực ra, cô định kể câu chuyện này cho Nguyên Kiệt nghe khi thưởng thức chai rượu này. Bởi vì bất cứ ai thưởng thức loại rượu này đều có thể cảm nhận được một phần tình yêu trong đó.
Có điều bây giờ Hiểu Khê đã nghĩ thông rồi, cô đã quyết định thay đổi.
“Trên thế giới này thực ra chỉ có tình thân, tình bạn và sự nghiệp là đáng để đầu tư, bởi vì những thứ này sẽ tích lũy dần dần theo đúng những gì bạn đã bỏ ra. Chỉ duy nhất có mỗi tình yêu vào một thời điểm nào đó, đột nhiên trở về con số không tròn trĩnh. Cho nên đầu tư vào tình yêu chẳng bằng đầu tư vào tình bạn.” Hiểu Khê nói.
Thật vậy, nói một ngàn lần câu “anh yêu em” cuối cùng vẫn chẳng địch lại nổi một câu “chia tay thôi”. Đây chính là tình yêu. Trước kia từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến chết đi sống lại, nhưng rồi cũng cuối cùng cũng nhạt nhòa phôi pha.
“Nói vậy nghĩa là cô đang đầu tư vào tôi?” Trác Nhiên mỉm cười hỏi, Hiểu Khê khẽ gật đầu.
“Đúng là vinh hạnh quá, nâng ly chúc mừng nào!” Trác Nhiên nâng cao ly rượu, cụng ly, hai người nhìn nhau mỉm cười, tất cả không cần phải nói thành lời.
“Nhà bất động sản Phùng Luân đã từng nói: Người giúp bạn trưởng thành không phải là thầy giáo mà chính là đối thủ của bạn. Những người yêu thương bạn thường không dạy cho bạn cách để sinh tồn, còn những người thù hận bạn sẽ khiến bạn thêm bản lĩnh. Những người yêu bạn sẽ khiến bạn tan chảy vì ấm áp, người hận bạn sẽ khiến bạn kiên cường mạnh mẽ hơn. Cho nên mới có câu nói “yêu chết người, hận sống khỏe”. Yêu chết người - một tình yêu đòi sống đòi chết, nếu như anh ta không chết thì bạn cũng chết. Hận sống khỏe - một người hận thù, ngày ngày phải suy nghĩ cách đối phó, nên bạn sẽ sống, sẽ học được rất nhiều bản lĩnh khác.”
Vì vậy, Hiểu Khê không nên làm một chú ếch chìm đắm trong tình yêu mà phải trở thành một chú cá bơi lội tự do trong làn nước trong xanh. Cho dù có phải đối mặt với phong ba bão táp, phải chống trả trước sự tấn công ác liệt của các loài cá lớn khác thì vẫn phải kiên cường làm một chú cá biết yêu thương chính bản thân mình. Biết yêu thương bản thân mình thì mới biết yêu thương người khác, mới có đủ tự tin đi yêu tiếp được.
“Mãi mãi đừng bao giờ đánh mất nụ cười của mình, ngay cả khi cô đang buồn chán, bởi nói không chừng một người nào đó sẽ yêu cô khi nhìn thấy nụ cười đó. Never stop smiling, not even when you’re sad, someone might fall in love with your smile.” Trác Nhiên quả là một chuyên gia tâm lí rất có nghề.
Cuối cùng Hiểu Khê cũng nghĩ thông.
“Làm thế nào đây, bây giờ tôi đột nhiên lại muốn đi ăn đồ nướng!” Hiểu Khê quay đầu nhìn Trác Nhiên nói.
“Đại tiểu thư ơi, bây giờ đã là mười một giờ đêm rồi đấy!”
“Đi đi mà, hôm nay dạ dày của tôi rất tốt, tôi muốn ăn uống một trận thật đã đời.” Hiểu Khê nắm lấy tay của Trác Nhiên rồi nhanh chóng kéo cô ra ngoài...
Không khí ban dêm thật dễ chịu, sảng khoái, sao trên bầu trời lấp lánh, lấp lánh, Hiểu Khê chợt nhớ lại cảnh tượng trước kia cùng bố ngồi ngoài ban công đếm sao trời. Cảnh tượng đó thật quá tuyệt vời! Vừa chớp mắt đã qua hai mươi năm rồi, đời người liệu có mấy lần hai mươi năm?