Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển.
"Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."
Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.
Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"
Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.
Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.
Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.
Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."
Đường Uyển cười thành tiếng.
"Phu nhân, nàng tới đặt tên cho đứa bé đi."
"Phu quân, trước kia ngươi từng nói, là bé trai thì gọi là Trần Mục, là bé gái thì gọi là Trần Dĩnh, nếu đã là bé trai vậy thì gọi là Trần Mục đi."