Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Trần Mục ngây người nhìn vị hôn thê, trong cung điện rất yên tĩnh, dám thưởng thức Khương Phục Tiên không kiêng nể gì như vậy cũng chỉ có mình hắn.
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên cũng nhìn chăm chú vào Trần Mục, hắn trông giống như đứa trẻ choai choai, đôi mắt trong veo sáng ngời, có điều dáng vẻ lại ngốc nghếch, trông có phần không thông minh cho lắm.
“Sư tỷ, tỷ đẹp quá.” Trần Mục hồi thần lại, nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ nào tốt đẹp hơn.
Sâu trong ánh mắt của Khương Phục Tiên ẩn chứa ý cười, nhưng dung mạo tuyệt mỹ kia lại vẫn giữ vẻ thanh cao lạnh lùng, nàng ta âm u nói: “Ngồi đi.”
Lúc này Trần Mục mới chú ý đến bánh ngọt ở trên bàn, tổng cộng có tám loại, có hình bánh, có hình khối, cũng có hình dáng những động vật nhỏ, trông rất vui vẻ.
Trần Mục ngồi đối diện với Khương Phục Tiên, nghi hoặc nói: “Sư tỷ, cái này là mời đệ ăn à?”
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Rất nhiều năm rồi sư tỷ không làm bánh ngọt, đệ thử xem hương vị như thế nào.”
Trần Mục cầm lấy bánh ngọt trên đĩa, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nhai nuốt, mùi vị của bánh mềm dẻo thơm ngọt, lành lạnh mát mát, bên trên còn có mùi hương của Khương Phục Tiên.
“Ngon lắm!”
“Thật sự rất ngon!”
“Tay nghề của sư tỷ giỏi quá!”
Trần Mục thật sự không ngờ rằng, tuyệt thế tiên tử như Khương Phục Tiên lại biết làm bánh ngọt, hơn nữa bánh ngọt nàng ta làm lại còn ngon như thế, quả nhiên là ứng cử viên xuất sắc cho vị trí lão bà.
Ánh mắt Khương Phục Tiên ẩn chứa ý cười: “Tay nghề có chút không quen, đệ thích là tốt rồi.”
Trần Mục ăn bánh ngọt do chính tay Khương Phục Tiên làm, cả mặt đầy vẻ hạnh phúc, cảm thấy so với ăn sơn hào hải vị còn ngon hơn vô số lần: “Nếu mỗi ngày đều có thể được ăn bánh ngọt sư tỷ làm thì tốt biết bao.”
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên sáng lên, dịu dàng nói: “Đợi đến lúc này sang năm đi.”
Trần Mục ăn bánh ngọt, nghiền ngẫm câu nói của Khương Phục Tiên, tải sao phải đợi đến lúc này năm sau, bỗng nhiên hắn nghĩ đến hôm nay là ngày gì, hôm nay là năm thứ năm hắn đến thế giới này.
Hắn vốn không quan tâm đến sinh nhật, trước kia mẫu thân sẽ làm mì trường thọ cho hắn, chưa từng nghĩ rằng khi đến Lăng Vân tông, vị hôn thê cũng làm sinh nhật cho hắn.
“Sư tỷ, sao tỷ lại biết sinh nhật của đệ?”
“...”
Khương Phục Tiên đến Hắc Thạch thành là đã biết được, nàng ta không trả lời, nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn sư tỷ.”
Tâm trang Trần Mục vô cùng vui vẻ.
Hắn tiếp tục ăn bánh ngọt.
Mỗi loại đều nếm thử.
“Sư tỷ, đệ có thể gói về không?”
“Không để được quá lâu.”
Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn bỏ toàn bộ số bánh ngọt còn lại vào trong giới chỉ.
Khương Phục Tiên đứng dậy, bĩnh tĩnh nói: “Cảnh đêm rất đẹp, đi ra ngắm với sư tỷ đi.”
Hai người bước ra khỏi cung điện.
Đỉnh núi được bao phủ dưới những vì sao sáng.
Trần Mục ngước mắt nhìn lên bầu trời sao, nhìn thấy cực quang rực rỡ lay động như những dải băng, những vì sao lấp lánh, cảnh đêm trên tầng mây thật sự rất đẹp.
Hắn nhìn sang Khương Phục Tiên cao gầy bên cạnh, sau đó lại cúi đầu nhìn vị trí mắt cá chân của nàng ta, trong mắt lóe lên kim quang, Trần Mục muốn biết vị hôn thê có mang giày cao gót không.
Sau khi xem xong Trần Mục hơi ngạc nhiên, dáng người Khương Phục Tiên cao gầy, thậm chí còn không đi giày cao gót.
Kim quang trong mắt hắn rất nhanh đã tan biến, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn vào gò má của Khương Phục Tiên, dung mạo thần tiên dưới ánh sao kia có thể làm hô hấp đông cứng, khiến ánh sao ảm đạm, ánh mắt xanh thẳm đẹp hơn tinh tú cả vạn phần.
Trần Mục đột nhiên cảm nhận được sự xuất hiện kinh khủng của kiếm ý, hắn nhìn Khương Phục Tiên nhấc ngón tay mảnh khảnh lên, búng tay một cái, tuyết quang chói lọi tràn ra, tuyết quang thoáng qua rồi biến mất không thấy dấu vết.
Bên ngoài bầu trời có những ngôi sao sụp đổ, sau đó một trận mưa sao băng xuất hiện ngập trời, cảnh tượng kia duy mỹ tráng lệ, hai người gần trong gang tấc, Trần Mục nhìn thấy rất rõ ràng.
Chỉ một cái búng tay đã phá vỡ ngôi sao.
Đây là sức mạnh to lớn cỡ nào.
Trần Mục không nhịn được nuốt nước bọt.
Khắp cả Hoang Châu, vô số người chú ý đến trận mưa sao băng xuất hiện đột ngột này, các đệ tử của Lăng Vân tông reo hò phấn khích, Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: “Ước nguyện với mưa sao băng, rất linh đấy.”
Trần Mục bây giờ không thể bình tĩnh được nữa, cưỡng ép tạo ra mưa sao băng, vị hôn thê thật bá đạo!
“Ta muốn hôn sư tỷ.” Hai tay Trần Mục đặt trước ngực cầu nguyện, nhỏ giọng thì thầm.
Khương Phục Tiên nghe được rõ ràng, nàng ta nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Trần Mục, dung mạo thần tiên phủ đầy sương giá, đôi mắt đẹp khẽ híp lại, như cười như không.
Trần Mục cầu nguyện xong, khuôn mặt nhỏ đơn thuần nhìn về phía Khương Phục Tiên, nói véo von: “Sư tỷ, tỷ nói xem nguyện vọng của đệ có được thực hiện không?”
Khương Phục Tiên ngồi xổm người xuống.
Trần Mục lập tức trở nên căng thẳng, chẳng lẽ lão bà Khương Phục Tiên dễ lừa như vậy sao? Thật sự có thể hôn nàng ấy?
“Cầu nguyện có lúc sẽ rất linh, nhưng cũng cần phải cố gắng.” Khương Phục Tiên đưa bàn tay mảnh khảnh như ngó sen ngọc lên, chỉ tay vào đầu Trần Mục.
Vẻ mặt Trần Mục sợ hãi, nói yếu ớt: “Sư tỷ, tỷ hôn đệ cũng được.”
Mặt mũi Khương Phục Tiên hơi nhăn lại.
Trần Mục có chút sợ hãi: “Sư tỷ, tỷ có thể bỏ tay xuống trước được không.”
Vừa nãy Khương Phục Tiên búng ngón tay đã phá vỡ ngôi sao, Trần Mục không muốn nếm thử mùi vị bị đánh trúng, nếu như là điểm đặt của tay nàng ta, cái đầu quả dưa này sẽ vỡ mất.
Bụp!
Khương Phục Tiên búng tay.
Trần Mục trở về Ngạo Kiếm phong.
Triệu Phi Yến đang ở trên đỉnh núi ngắm mưa sao băng.
Nàng ta nhìn thấy Trần Mục tài hoa xuất chúng trở về, không nhịn được che miệng cười nói: “Tiểu sư thúc, sao ngươi lại biến thành dáng vẻ thế này?”
Trần Mục giải thích: “Ban đêm tối quá, không chú ý đâm phải cây, không có gì đáng ngại.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");