Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Yến Vương nhẹ giọng thở dài, nói: "Lang Nguyệt, phụ vương phải tước bỏ thân phận quý tộc của con, về sau con không còn là công chúa vương tộc nữa, chỉ là bình dân."
"Đa tạ phụ vương."
Yến Lang Nguyệt bái tạ Yến Vương.
Vương tộc xung quanh nhao nhao lắc đầu, nếu như là làm thiếp thì bọn họ còn có thể hiểu được, nhưng nàng ta thà mất đi thân phận vương tộc cũng muốn làm nha hoàn, khó có thể lý giải.
Tâm trạng của Yến Vương sa sút, nhàn nhạt nói: "Trẫm ở Huyền Võ điện thiết yến, Lang Nguyệt, con quen thuộc vương cung, dẫn Trần tiểu hữu đi dạo đi."
"Vâng."
Yến Lang Nguyệt cung kính nói.
Yến Vương rời khỏi ngự hoa viên, các vương công quý tộc đều rời đi theo ông ta, thành viên vương tộc lắc đầu tràn đầy thất vọng đối với Yến Lang Nguyệt.
Không lâu sau.
Trong ngự hoa viên trở nên vắng vẻ.
Yến Lang Nguyệt dẫn Trần Mục đi thưởng hoa.
Trần Mục nghi hoặc nói: "Công chúa tỷ tỷ, sao tỷ lại phải làm như thế?"
Ngự hoa viên.
Bên hồ nước trong veo.
Yến Lang Nguyệt dùng khăn tay lau đi vệt nước nơi khóe mắt, nàng ta cung kính nói: "Tiểu thiếu gia, Lang Nguyệt nguyện ý hầu hạ ngài, không muốn gả cho vương tử Chu quốc."
Trần Mục cái hiểu cái không, mỉm cười nói: "Công chúa tỷ tỷ, ta biết tỷ có chỗ khó nhưng chuyện vừa rồi ta không coi là thật."
Yến Lang Nguyệt lại quỳ xuống trước mặt Trần Mục lần nữa, nước mắt lưng tròng: "Phụ vương đã đuổi ta ra khỏi vương tộc ở trước mặt mọi người, Lang Nguyệt hiện tại chỉ có thể đi theo tiểu thiếu gia."
"Công chúa tỷ tỷ, tỷ đứng lên nói chuyện đi, dưới đất lạnh." Trần Mục đỡ Yến Lang Nguyệt đứng dậy.
Hắn rất khó có thể hiểu được vì sao Yến Lang Nguyệt lại làm như vậy.
Yến Vương là quốc quân cao quý, ông ta hủy bỏ thân phận vương tộc của Yến Lang Nguyệt ở trước mặt mọi người, đem nàng ta tặng cho Trần Mục làm nha hoàn, đây đã là sự thực.
Lúc đó rất nhiều quý tộc đều đang nhìn.
Trần Mục không hiểu nói: "Nếu tỷ không muốn gả, Yến Vương sẽ ép tỷ sao?"
"Phụ vương sẽ không, nhưng những người khác có."
Yến Lang Nguyệt cay đắng nói: "Giá lạnh mùa đông đợt này tuy rằng kết thúc rất sớm, nhưng ảnh hưởng rất rõ tới Yến quốc, Chu quốc thừa cơ tấn công Yến quốc, Túc Châu của chúng ta bị đánh tan tác, phụ vương chỉ có thể bị ép cầu hoà."
Trần Mục biết ảnh hưởng của giá lạnh mùa đông, đợt giá rét này dẫn tới việc yêu thú kéo xuống phía bắc, Hắc Thạch thành suýt chút nữa đã bị yêu thú công phá, Đại Yến nằm ở phương bắc, chính là khu vực chịu sự công phá nghiêm trọng nhất của yêu thú.
Chu quốc rõ ràng là có chuẩn bị mà tới.
"Điều kiện của Chu vương là cắt đất hoà thân."
"Chu Hạn là vương tử địch quốc, lòng dạ độc ác, phẩm hạnh xấu xa, hắn ta có ý với Lang Nguyệt, nhưng loại người như thế Lang Nguyệt thà chết không gả."
Hắc Thạch thành ở phương bắc, còn chưa nghe nói chiến sự ở phương nam, nghe lời giải thích của Yến Lang Nguyệt mới biết phương nam xảy ra biến cố lớn như vậy.
Yến quốc chiến bại, Yến Lang Nguyệt trở thành vật trao đổi, Chu Hạn chắc chắn sẽ muốn Yến Lang Nguyệt, nếu Yến Vương cự tuyệt, có lẽ sẽ khiến Chu quốc có cớ mà làm loạn, đến lúc đó không tránh khỏi việc máu chảy thành sông.
Ý định ban đầu của Yến Vương là muốn để Trần Mục nghênh cưới Yến Lang Nguyệt, như thế thì vương tộc cũng nở mày nở mặt, còn có thể uy hiếp Chu quốc.
Yến Vương đoán tới hai loại khả năng, Trần Mục hoặc từ chối hoặc đáp ứng, nhưng Yến Lang Nguyệt chủ động đưa ra chuyện muốn làm nha hoàn, đây là điều mà Yến Vương không ngờ được, sau đó Trần Mục còn thật sự dám đáp ứng.
Trần Mục đề nghị nói: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ có thể tạm thời đi theo ta."
"Đợi phong ba lần này qua đi, ta tin rằng Yến Vương sẽ để tỷ trở lại vương tộc."
"Đa tạ tiểu thiếu gia, bây giờ ta đã không còn là công chúa, ngài cứ gọi ta là Lang Nguyệt đi." Yến Lang Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn Trần Mục cười dịu dàng.
Trần Mục cảm thấy như thế thì không lễ phép, cười tươi như ánh mặt trời nói: "Vậy ta sẽ gọi tỷ là Lang Nguyệt tỷ."
"Tiểu thiếu gia thích là được." Mặt Yến Lang Nguyệt mang theo ý cười, nàng ta cảm thấy bản thân rất may mắn, có thể có được sự che chở của Trần Mục.
Trần Mục không coi Yến Lang Nguyệt là nha hoàn, nhưng Yến Lang Nguyệt lại coi Trần Mục thành thiếu gia.
Hắn cảm thấy so với lần gặp mặt năm ngoái thì Yến Lang Nguyệt thấp đi rất nhiều, sau khi quan sát tỉ mỉ mới phát hiện hoá ra hiện tại nàng ta đang đi một đôi giày đế bằng.
Nửa năm gần đây bởi vì tu luyện mà Trần Mục đã cao hơn không ít, nhìn có vẻ tương đương với đứa trẻ bảy tám tuổi, thậm chí trông còn cường tráng hơn.
"Khụ khụ."
Triệu Phi Yến xuất hiện ở gần đó.
Đoạn đối thoại vừa rồi Triệu Phi Yến nghe rất rõ ràng, nàng ta lạnh giọng nói: "Có thời gian xem phong cảnh thu nha hoàn, vậy lúc nào mới theo ta tới Lăng Vân tông?"
"Cái này ấy hả, hai năm nữa lại nói đi." Trần Mục từ đầu đến cuối đều không có ý muốn tới Lăng Vân tông.
Triệu Phi Yến nghĩ tới hàn khí trong cơ thể mình, đoán chừng phải mất hai năm nữa mới có thể thanh trừ hoàn toàn, cũng không có ý muốn bức ép hắn.
Vẻ mặt của Yến Lang Nguyệt kinh ngạc, Lăng Vân tông mời Trần Mục đi mà hắn còn không quá tình nguyện.
...
Huyền Võ điện.
Trần Mục và Triệu Phi Yến ngồi ở hàng trước, Triệu Phi Yến ngồi đối diện với Trần Mục, vị trí bên cạnh vẫn còn trống, là chuẩn bị cho Chu Hạn.
Vương công quý tộc ngồi càng xa hơn.
Đã đến thời gian cử hành yến hội, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Chu Hạn đâu, vẻ mặt Yến Vương có phần không vui, đây rõ ràng là cố ý tới trễ.
"Khai yến đi."
Giọng nói của Trần Mục lanh lảnh, cung nữ bưng thức ăn cung kính nói: "Nô tỳ đi chuẩn bị ngay."
"Cảm ơn."
Khóe miệng Yến Lang Nguyệt ngậm ý cười.
Trần Mục khẽ cười, nói: "Lang Nguyệt tỷ, cảm ơn ta làm gì, đây là nhà của tỷ mà."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");