Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Phương Xeko
Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở cô nhi viện, nơi này là góc trời bị thế giới vứt bỏ, ngoại trừ việc thỉnh thoảng có các anh chị tình nguyện viên đến chơi với bọn tôi, phần lớn thời gian chúng tôi chỉ chơi với viện trưởng.
Năm đó tôi tám tuổi, vào một buổi sáng trong lành, khi chúng tôi vừa rửa mặt xong, mỗi đứa cầm một hộp cơm chuẩn bị ra phòng ăn ăn sáng thì viện trưởng đi vào, khuôn mặt cười tươi rói.
Nhìn vẻ mặt ông ấy, tất cả bọn nhỏ ở đây như nín thở, trên mặt mỗi đứa đều là vẻ khẩn trương kích động, tôi cũng không ngoại lệ, bởi vì tôi biết, nhất định là có một đứa may mắn được nhận nuôi.
Thấy người đi vào, tôi không nhịn được run lên một cái, đó là một người đàn ông vô cùng cao lớn, toàn thân ông ta tản ra hơi thở lạnh lẽo, thế nhưng vẻ mặt ông ta lại rất nhu hòa, bởi vì trong lòng ông ta ôm một đứa bé gái cực kỳ dễ thương, mặc dù bị ôm chặt nhưng đứa kia lại không an phận, thân thể mập mạp không ngừng giãy dụa, đôi mắt linh động không ngừng đảo xung quanh, giống như một con nai bướng bỉnh đối với tất thảy đều cảm thấy tò mò.
“Hạt Tiêu, mấy anh chị nơi này, con thích ai?” Giọng nói trầm thấp thuần hậu của người đàn ông vang lên.
Tôi cắn môi, hộp cơm nhựa trong tay bị tôi bóp chặt đến mức sắp biến dạng, tôi thấy Hướng Tiền bên cạnh cũng thấp thỏm không yên, mãi đến lúc này, tôi mới cảm thấy trong lòng rất khổ sở, ở nơi đây đứa trẻ nào cũng ôm hy vọng được người ta nhận nuôi, viện trưởng từng dạy chúng tôi phải mỉm cười thế nào, phải làm thế nào để người ta thấy được mình là đứa trẻ yên phận, bởi vì bọn họ nói tất cả mọi người ai cũng thích một đứa khả ái.
Nhưng tôi không thích cười, hơn nữa không thích cười trong tình huống này, mỗi lần tôi đều bị đẩy xuống cuối cùng, sau đó nhìn những đứa trẻ khác được dẫn đi, may mắn có mấy lần tôi được người ta chú ý, nhưng bởi vì tôi không biết cười, chỉ mãi cúi đầu, cuối cùng bọn họ cũng lựa chọn một đứa nhanh nhẹn khác.
Sau đó, viện trưởng gặp tôi nói chuyện, ông ấy bảo tôi không tích cực, không chủ động, tôi cũng không phản bác, cũng không khóc, chờ viện trưởng nói xong, tôi cúi đầu lầm lũi đi ra khỏi phòng làm việc, tìm một chỗ không có ai rồi ngồi đó khóc, thật ra không phải tôi không tích cực, không phải tôi không muốn được nhận nuôi, tôi sợ ánh nhìn của bọn họ… thương hại đồng tình, thật vô cùng đáng sợ.
Lần này tôi vẫn hành xử như cũ, tôi đứng phía sau cùng, nhìn người đàn ông ngồi xổm xuống che chở cho đứa bé gái đi xem các bạn, tôi cúi đầu, từ đầu đến giờ họ không liếc lấy tôi một cái, tôi cũng không ôm bất cứ tia hy vọng nào.
Đang lúc tôi mong thời gian mau qua nhanh, thì trước mặt xuất hiện một đôi giày búp bê trắng, tôi sửng sốt, ngẩng mặt lên liền nhìn thấy một đôi mắt trong suốt vô cùng, đôi mắt to nhìn tôi tràn đầy tò mò.
Đứa bé lúc nãy vẫn còn đứng trước người đàn ông bây giờ hai tay chắp sau lưng, lông mi dài cong lên, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tò mò.
“Có người bắt nạt anh à?” Một giọng nói non nớt truyền vào tai tôi.
Tôi nắm thật chặt hộp cơm, không biết làm sao nhìn đứa bé ấy, hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào, trong đầu trống rỗng, những lời dạy trả lời của viện trưởng trước kia quên sạch không còn chút gì.
Đứa bé thấy tôi không có ý trả lời, hai hàn lông mày từ từ dán chặt vào nhau, quệt miệng đá giày tôi, một lát sau ngửa đầu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười “Anh đẹp thật đấy, em thích anh, anh thích em không?”
Đầu tôi đầy hắc tuyến, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không trả lời.
Đứa bé lại nhìn chằm chằm tôi mấy giây, sau đó đem hai cánh tay tròn lẳng về phía tôi, hơi ngước đầu cười ngọt ngào “Ôm em một cái!”
Tôi đã căng thẳng tới mức lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, tôi không biết kế tiếp nên làm như thế nào, bởi vì viện trưởng chưa bao giờ dạy tôi phải phản ứng như thế nào trong tình huống này, đang lúc tôi luống cuống muốn tìm viện trưởng, người đàn ông cao lớn kia đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, tôi cố gắng không để cho mình biểu lộ vẻ mặt khát vọng được nhận nuôi, tự nhận là bình tĩnh nhìn ông ấy.
Một lát sau, ông vươn tay trước mặt tôi, dịu dàng cười nói “Hộp cơm đưa cho ta, đi ôm Tiểu công chúa đi.”
Tôi ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn đưa hộp cơm cho ông, cúi đầu nhìn đứa bé đã có chút ấm ức quệt miệng, nước nắt lưng tròng, do dự một chút liền khom lưng bế nó lên, trong nháy mắt hai cánh tay non mềm nhỏ bé liền quấn lên cổ tôi, lúc tôi còn đang trố mắt, cái miệng nhỏ hồng của nó đã hung hăng hôn lên mặt tôi một cái, sau đó bên tai liền vang lên một chuỗi tiếng cười như chuông bạc khiến tôi dở khóc dở cười.
“Em hôn anh rồi, anh chính là người của em, về sau em bảo vệ anh, không cho ai bắt nạt anh!”
Tôi quay đầu lảng tránh đôi mắt trong veo như thuỷ tinh của nó, từ từ cười!
Từ cô nhi viện làm xong thủ tục ra ngoài đã đến gần buổi trưa, người đàn ông dẫn chúng tôi đi ăn cơm trưa, đứa bé vẫn để cho tôi ôm, một lúc cũng không chịu đi, mặc dù tôi cảm thấy hai cánh tay tê rần, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ, loại cảm giác bị làm phiền này trước giờ tôi chưa từng trải qua.
Người đàn ông dẫn chúng tôi đi ăn đồ ăn Tây, tôi chưa bao giờ đến những nơi như thế này, nhìn dao nĩa trên bàn căn bản không biết sử dụng thế nào.
Đứa bé sau khi ngồi xuống đã thuần thục trải khăn ăn, tôi học theo động tác của nó chuẩn bị xong, tay phải cầm đao, tay trái cầm dĩa, làm theo bộ đang cắt thịt bò bít tết, nhưng cắt thế nào cũng không được, tôi cảm thấy có chút quẫn bách, cảm giác tự ti dần dần nảy sinh.
Một đôi tay béo ụt đặt trên mu bàn tay tôi, sau đó nắm tay từ từ chuyển động, trong chốc lát một miếng thịt bò bít tết bị cắt ra “Làm như vầy nè, đó, cắt xuống, mỗi lần ăn cái này cũng phiền muốn chết.” Nói xong, nó vỗ vỗ tay tôi tiếp tục cắt phần thịt bò của mình.
Tôi cúi đầu nhìn một lúc, sau đó thử cách nó dạy cho tôi, rất dễ dàng liền cắt ra, quay đầu nhìn khuôn mặt đầy dầu mỡ của nó, tôi lại cười.Sau khi ăn xong, người đàn ông dẫn chúng tôi đi dạo quanh trung tâm mua sắm, chẳng qua là chưa đi được bao lâu, đứa bé trong lòng tôi liền ngủ say, người đàn ông vỗ vai tôi muốn bế nó vào lòng, nhưng vừa chạm vào nó, liền nhìn thấy nó khó chịu nhíu mày, cánh tay bám trên cổ tôi quấn chặt.
Trong lòng tôi dần dần dâng lên một loại cảm giác nói không ra lời, sự ấm áp không ức chế được mà lan cả ra nụ cười.
“Con ôm em ấy cho, không mệt đâu.” Tôi ngửa đầu nói với người đàn ông.
Người đàn ông sờ tóc của tôi, cười gật đầu “Bạch Tấn, về sau gọi ta là cha nuôi, đây là em gái con, con có thể bảo vệ được nó không?”
Tôi không chút do dự gật đầu.
Người đàn ông nhìn tôi, cười càng thêm dịu dàng, sau đó ôm bả vai của tôi đi ra khỏi trung tâm mua sắm.
Buổi tối lúc ăn cơm, tôi gặp được một thành viên khác trong nhà.
Anh trai đứa nhỏ — thiếu niên mười hai tuôit Hoàng Vũ, nhìn ra được anh ấy rất thương đứa nhỏ, mà nó cũng rất lệ thuộc vào anh ấy, nhìn hai anh em bọn họ thân mật, trong lòng của tôi xuất hiện một chút mất mát không rõ từ đâu đến.
Sau khi ăn xong, cha nuôi nói cho tôi biết, phòng của tôi ở dưới lầu, dưới lầu là phòng khách, gian phòng của bọn họ đều ở trên lầu, tôi đáp một tiếng, vừa muốn đi vào phòng thu dọn đồ đạc, một bàn tay ấm áp nhỏ bé lại kéo cánh tay của tôi.
Con bé nắm một ngón tay tôi, ngửa đầu nhìn người đàn ông “Bố, con muốn ngủ cùng anh Tiểu Bạch.”
Người đàn ông nhíu mày không nói gì, Hoàng Vũ đi tới đứng cạnh người con bé, nắm miệng nó “Hột tiêu không phải nói cũng muốn ngủ cùng anh sao?”
Đứa bé cau mày, có chút làm khó nhìn Hoàng Vũ
“Anh cũng lớn như vậy, không cần em bảo vệ rồi, nhưng anh Tiểu Bạch buổi tối ngủ một mình sẽ sợ.”
Tôi nhìn nó mân mê cái miệng nhỏ, không khỏi bật cười.
Hoàng Vũ bị đánh bại, ngắt mũi đứa nhỏ nói “Được rồi, vậy em ngủ cùng anh Tiểu Bạch.”
Chân mày đứa bé trong nháy mắt giãn ra, hôn lên mặt Hoàng Vũ mộy cái, liền lôi tôi đi về phía lầu hai, tôi do dự nhìn cha nuôi.
Ông cưng chiều mà bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đứa nhỏ trên đất,, gật đầu một cái “Để tùy đi.”
Tôi ôm đứa bé lên lầu, vào gian phòng của nó, không khỏi kinh ngạc, không giống như những né gái bình thường bày một phòng đầy màu sắc, đổ đống búp bê vải, mà là một căn phòng sơn tường trắng đơn giản, giường lớn đủ chỗ cho hai người cùng cái tủ nhỏ đều màu vàng, ga giường là hình biển xanh, trừ con gấu Winnie the Pooh thật to trên giường ra, thật không nhìn ra một tí dấu hiệu giống phòng trẻ con..
Đứa bé vừa vào phòng liền chạy đến tủ treo quần áo vào phòng bỏ chạy đến tủ treo quần áo, đẩy cửa, sau đó ôm một bộ áo ngủ đi về phía tôi, lôi tay ta đi tới bên giường, sau đó mở ra một ngăn kéo, chỉ chỉ đồ vật bên trong
“Em đi tắm nữa, những thứ kia anh cũng có thể chơi.”
Tôi nhìn truyện tranh trên giá sách với đống xe hơii, gật đầu một cái.
Nhìn đứa bé vào phòng vệ sinh, mới bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của mình, mới vừa thu thập xong, cửa phòng vệ sinh liền bị kéo ra, đứa bé gương mặt hồng hào mặc đồ ngủ màu hồng phấn đi ra, tóc còn ướt, trên tay là khăn lông nhỏ, một bộ dạng mệt mỏi rũ rượi.
Tôi từ từ đi tới, ngồi xổm người xuống nhận lấy khăn lông, giúp đứa bé lau tóc, mà đứa bé trực tiếp ôm cổ tôi, tựa vào trong lòng tôi, thân thể nho nhỏ mềm nhũn, tôi có cảm giác ấm áp trong lòng.
Ôm đứa bê đến giường, vén chăn, đợi nó lau khô tóc, tôi mới đi vào phòng vệ sinh, đơn giản rửa mặt sau đó về giường, nhìn chằm chằm đứa bé đã ngủ say rồi mới trèo lên, chui vào một cái chăn khác trên giường.
Mới vừa nằm xuống, một cục thọt béo lăn ngay tới đây, bàn tay nho nhỏ mũm mĩm kéo mở chăn, mày nhíu chặt.
Tôi vén chăn của nỏ lên, cơ hồ là trong nháy mắt nó lăn ngay vào trong lòng tôi, hai tay ôm cổ tôi, bắp chân mập mạp gác lên bụng tôi, cả người không có một chút khe hở dính vào trong lòng tôi, mái đầu xù của nó ở trong lòng tôi cọ xát, cái miệng nho nhỏ lúc mở lúc đóng, giống như con cá nhỏ phun bong bóng, hình như đang lẩm bẩm cái gì. Một lần nữa tôi lại bật cười.