Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"
  3. Chương 47
Trước /110 Sau

Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 47

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sydel nói: "Bây giờ chúng ta không biết con búp bê đang ở đâu, cũng không kịp bắt kẻ trộm, không bằng nhanh chóng làm một con khác, hiến tế cho Thủy Thần đại nhân, tránh khiến Ngài tức giận."

Trưởng thôn trầm ngâm nhìn Sydel rồi đột nhiên nói: "Bạn không phải là dân làng Baruna, bạn là người ngoài!"

Ồ.

Sao đột nhiên mắt của ông già này lại tốt lên rồi.

Tim Sydel đập thình thịch, dáng vẻ ung dung thản nhiên, lời nói chân thành tha thiết: "Điều này không quan trọng. Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là làm một con búp bê hiến tế khác hay sao?"

Trưởng thôn cư nhiên cũng không truy hỏi thân phận của cô, mà đáp: "Vậy bạn có cách gì?"

Sydel: "Ông có biết Slenderman không?"

“So với con búp bê hiến tế quá ôm yếu tên Sydel kia, dáng người Slenderman cao lớn, khí chất uy nghiêm, còn có tám cái xúc tu..."

“Tôi tin rằng Thủy Thần sẽ thích Slenderman hơn Sydel?”

Trưởng thôn: “Nhưng con búp bê mà cô nhắc đến hiện tại không có ở đây.”

Ánh mắt ông ta ảm đạm, nói: “Nếu muốn làm một con búp bê mới, cần phải tìm thợ may ở thôn Đông và họa sĩ ở thôn Tây. Chúng ta cần một bộ d/a người, một cái bát…”

Sydel nghe vậy sởn cả tóc gáy, cắt ngang lời của trưởng thôn, khua tay một cách khí phách: "Không cần phải phiền phức như thế--"

Chẳng cần tìm cái gì mà d/a người để may một con búp bê mới, chẳng phải Slenderman ở ngay trước cổng làng hay sao - có sẵn hàng, lại vẫn còn ấm nữa nhé.

Nghe Sydel nói xong, trưởng thôn tỏ vẻ nghi ngờ: "Lời bạn nói có phải là sự thật không? Hắn thật sự đang ở cổng làng chúng ta sao?"

Sydel gật đầu, rồi thuận tay khoác vai Jacqueline kéo qua. Bất chấp vẻ mặt hoảng sợ không muốn liên quan gì đến cô vào lúc này của cô bé, kiên quyết nói: “Nó thích đứa trẻ này nhất, đuổi theo từ tận quê hương của chúng tôi tới đây, giờ chắc chắn vẫn đang đợi ở cổng làng, chỉ cần mọi người mở cửa, không cần phải nghĩ cách thì nó cũng sẽ đi vào tìm đứa trẻ này, đến lúc đó mọi người lừa nó đến đây để hiến tế là được"

Nghe Sydel nói, mặt Jacqueline dần tái nhợt.

Trưởng thôn cân nhắc một lúc rồi nói: "Mặc dù bạn là người ngoài, nhưng cảm ơn bạn đã báo tin. Tôi sẽ dẫn người làng mình đến cổng làng xem xét."

Ông ta nói vậy rồi định rời đi thì bị Sydel ngăn lại: “Mặc dù tôi thực sự là một người tốt bụng và nhiệt tình, hết lòng cho đi mà không cần báo đáp, nhưng dù sao thì tôi cũng tình nguyện tặng mọi người một con búp bê hiến tế để giải quyết tình huống khẩn cấp của mọi người mà..…”

“Ờm,” Sydel dừng lại, trên mặt không lộ biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại thể hiện rõ ​​vẻ bất mãn và lên án.

Dường như muốn nói: Các người quá vô ơn.

Trưởng thôn:"……"

“Tôi không có yêu cầu gì cả,” Sydel thở dài: “Chúng tôi chỉ là những khách du lịch bị lạc đường mà thôi, chỉ mong có cách rời khỏi đây để trở về quê hương."

Trưởng thôn nói: "Không có cách nào để rời khỏi làng Baruna. Tuy nhiên, làng Freyja gần đây có thể có đường để các bạn về nhà."

Sydel: "Vậy chúng tôi tới Freya bằng cách nào?"

Trưởng thôn: “Hãy đi dọc theo con đường nhỏ này, cứ đi thẳng là đến Freya.”

Ông ấy chỉ một con đường cho Sydel, chỉ cần đi thẳng về phía trước là được.

Vốn chỉ là một đồng cỏ bằng phẳng, đột nhiên lại mọc ra một con đường lát đá cuội.

Sydel: Ồ haha.

Có vẻ như cốt truyện đã kết thúc và có thể vào bản đồ tiếp theo.

Dù không thể rời khỏi trò chơi nhưng ít nhất cũng có tiến triển, còn không biết liệu Thủy Thần ấy có thể giữ chân Slenderman hay không, Sydel không lề mề nữa vội vàng đi về phía trước.

Trưởng thôn dẫn nhóm người mặc áo choàng đen đi về phía cổng làng.

Khi đặt chân lên con đường nhỏ này, trong lòng Sydel đã nảy sinh một cảm giác khó tả.

Cô nhớ đến con búp bê và máy chơi game nên lấy hai món đó ra.

Màn hình máy chơi game cầm tay TS tối đen, Sydel nhấn hai lần, thấy không có động tĩnh gì bèn nhét lại vào lòng.

Về phần con búp bê--

Cô không biết con búp bê lạnh lẽo này được làm bằng loại da gì, nó chỉ to bằng lòng bàn tay, có người dùng bút sáp màu vẽ mái tóc màu vàng, đôi môi màu đỏ, hai cái dấu chấm tròn màu xanh làm mắt.

Chất lượng chế tác kém, lại còn rất xấu.

Sydel giơ con búp bê lên và nhớ lại những gì một người mặc áo choàng đen đã nói trước đó--

"Có rất ít búp bê đẹp như vậy."

Vậy búp bê mà họ hiến tế cho Thủy Thần những lần trước còn xấu hơn cả con này hả?

Thật sự Thủy Thần không bị con búp bê xấu xí như vậy chọc tức sao? Hay là thẩm mỹ của vị Thủy Thần kia chỉ đến mức độ này thôi…

Nếu Thủy Thần thực sự thích mấy thứ xấu xí vậy thì có lẽ hiến tế Slenderman là quyết định đúng đắn…

Sydel lật con búp bê lại, nhìn thấy phía sau có viết vài chữ.

[Sydel】

Sydel:......

Tâm trạng của cô lúc này khá phức tạp, cân nhắc một lúc rồi lại nhét Sydel bé nhỏ xấu xí vào lòng.

Dù sao cô khó khăn lắm mới trộm được nó từ bàn tế, cứ mang theo trước, nói không chừng sau này còn có chỗ dùng đến.

Cô và Jacqueline đang đi trên đường thì bất ngờ nghe thấy tiếng gió nhẹ.

Lẽ nào sắp đến làng Freyja rồi sao?

Tuy nhiên, khi Sydel lắng nghe cẩn thận, cô nhận ra rằng tiếng gió đang phát ra từ phía sau.

Trong lòng cô dấy lên cảm giác bất an, còn không kịp quay đầu lại vội tóm lấy Jacqueline, hét lớn: "Chạy nhanh."

Jacqueline giật mình, chưa kịp phản ứng thì đã bị Sydel kéo chạy về phía trước.

Cô bé nghe thấy tiếng động ở phía sau, quay đầu thì bắt gặp ngay cảnh tượng Slenderman ở cách không xa đang từ từ tiến lại gần.

Người đàn ông cao gầy không có khuôn mặt mặc vest đi trên con đường nhỏ, gần như chiếm hết toàn bộ không gian, sau người nó có mấy cái xúc tu đang vung vẩy như những con rắn lướt nhanh về phía trước, phát ra âm thanh xé gió.

Chỉ là vốn dĩ nó có tám xúc tu, nhưng không hiểu sao lại bị đứt hai cái, chỉ còn lại sáu cái, vì vậy nên sau vai trọc mất một khoảng, trông có vẻ hơi buồn cười.

Jacqueline: "!!"

Sắc mặt cô bé lập tức tái mét, vừa chạy vừa nhìn Sydel: "Là Slenderman! Nó đang đuổi theo rồi!!"

Sydelle: "Tôi biết là nó."

Cô lạnh lùng nói: “Những người ở làng Baruna và thứ t/à m/a họ đang thờ phụng đều là đồ vô dụng."

Giữ chân nó còn chưa được mười phút, quá phế.

Jacqueline: "..."

Vừa rồi vẫn còn là Thủy Thần đại nhân này nọ mà bây giờ đã biến thành t/à m/a rồi.

Thực ra họ cũng không vô dụng đến vậy, ít nhất Slenderman mất đi vài cái xúc tu có vẻ đã cũng mất luôn cảm giác thăng bằng, nhưng dù đi đường có khập khiễng, nó vẫn cố đuổi theo hai người phía trước.

Jacqueline lại quay đầu nhìn lại, các xúc tu dần dần áp sát tới, cô bé hoảng sợ nói: "Nó sắp đuổi kịp rồi!"

Sydel ngẩng đầu liếc nhìn, không biết khi nào con đường nhỏ này mới kết thúc, lại còn Slenderman phía sau sắp đuổi kịp, cô nhắm hờ mắt, khi mở ra thì đã trở lại trạng thái bình tĩnh, nhìn qua Jacqueline: "Cậu vẫn mang theo điện thoại chứ?"

Jacqueline ngơ ngác gật đầu: “Có mang.”

"Được rồi," Sydel dặn dò cô bé: "Trước tiên chúng ta hãy chạy tách ra, chạy càng xa càng tốt, cố gắng tránh nó. Sau khi cậu an toàn thì gửi tin nhắn cho tôi, báo cho tôi vị trí của cậu, để tôi xem có thể đi tìm cậu hay không."

Bên cạnh con đường có một khu vực âm u mờ mịt, Sydel không biết sau khi vào đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hiện giờ Slenderman đang ở phía sau, cô chỉ có thể tránh con quái vật này trước.

“Chính là lúc này.” Sydel đột nhiên dừng lại, để lại một câu cho Jacqueline, sau đó quay người chạy sang bên cạnh con đường nhỏ.

Jacqueline sững sờ, cô bé nhìn khu vực âm u ấy mà không khỏi rùng mình, muốn chạy theo, nhưng lại nhớ lời Sydel dặn cô bé chạy tách ra, sau một thoáng lưỡng lự thì vội chạy theo hướng khác.

Những chiếc xúc tu uốn lượn đến nơi hai cô bé biến mất, người đàn ông cao gầy không có khuôn mặt từ từ bước về phía trước.

Những chiếc xúc tu phía sau anh ta vung vẩy trong không trung, vị trí chi bị đứt tí tách chảy ra chất nhầy.

Nó dừng lại vài giây, chọn một hướng rồi đuổi theo.

Sydel bước đi trong bóng tối yên tĩnh.

Cô không nhìn rõ mọi thứ xung quanh - ngọn đuốc vốn ở trong tay cô, nhưng sau khi vào đây, không hiểu sao nó lại vụt tắt.

Những điều chưa biết thường là mối nguy hiểm lớn nhất nên Sydel bước đi cực kỳ nhanh.

Vốn dĩ cô đã chuẩn bị tinh thần va chạm với bọn y/êu m/a q/uỷ qu/ái, nhưng không biết liệu có phải cô đã chọn đúng hướng hay không, mà Sydel nhanh chóng nhìn thấy một tia sáng.

Cô đi chậm lại, ngập ngừng bước về phía có ánh sáng, nghe thấy loáng thoáng tiếng nhạc vui tươi phát ra từ đó.

Hình như còn có tiếng bồ câu vỗ cánh.

Phía trước là làng Freyja sao?

Sydel dừng lại vài giây trước nơi phát ra tia sáng rồi bước vào.

Dù có xảy ra chuyện gì thì cô đã không còn đường lui nữa rồi.

***

Trong khu rừng tối tăm và ẩm ướt, Jacqueline không dám dừng lại, không ngừng lao về phía trước.

Ngọn đuốc trên tay cô bé đã tắt từ lâu nhưng Jacqueline vẫn nắm chặt cây gậy.

Vào thời điểm quan trọng, cây gậy gỗ này có thể được sử dụng để tự vệ.

Không có người đồng hành, một mình Jacqueline bước đi trong bóng tối, chỉ có thể nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, cố nhớ lại cách Sydel nhẹ nhàng vung xà beng, để cho mình thêm dũng khí.

Chạy được một lúc, cô bé cảm thấy hơi mệt nên chỉ có thể giảm tốc độ, quay đầu sợ hãi nhìn thoáng qua, không thấy bóng dáng cao gầy đó thì bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Jacqueline biết rằng mục tiêu của Slenderman là cô bé.

Nhưng tại sao bây giờ nó vẫn chưa đuổi tới, nó đi tìm Sydel rồi hay là....

Đầu óc Jacqueline rối tung lên. Cô bé bước thêm hai bước nữa thì vấp phải thứ gì đó và ngã xuống đất.

Cô bé thấp giọng hét lên đau đớn, điện thoại di động từ trong túi rơi xuống, rơi trên tấm bia đá bên cạnh. Ánh sáng xanh mờ nhạt lóe lên trong bóng tối, Jacqueline kinh hoàng phát hiện ra cô bé vấp phải một bia mộ đổ nát.

Cô bé mò mẫm lấy lại điện thoại, vừa định nhịn đau đứng dậy, ngẩng đầu lên thì đối mặt ngay với một khuôn mặt vô hồn.

D/a th/ịt thối rữa bám lủng lẳng trên mặt, đôi mắt trống rỗng không có đồng tử lẳng lặng nhìn xuống cô bé.

Đây có vẻ là một người đã chếc từ lâu.

Con m/a không có đồng tử duỗi đôi bàn tay thối rữa của mình ra, ngón tay trơ x/ương trắng tóm lấy Jacqueline.

Jacqueline một tay cầm cây gậy gỗ, tay kia cầm điện thoại di động. Trong cơn sợ hãi tột độ, hai chân cô bé run rẩy đến mức mềm nhũn, dường như mất hết sức lực để đứng lên.

Sydel bước vào vùng ánh sáng đó, như thể trong giây lại cô đã bước vào một thế giới khác.

Một thế giới hoàn toàn khác với khu rừng lạnh lẽo và ẩm ướt phía sau cô.

Đây là một thị trấn nhỏ tràn ngập tiếng chim hót và hương hoa. Một vài đứa trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ đầy hoa nở, trên cành cây có vài con chim lông xù tròn như quả bóng.

Ánh nắng tươi sáng, ấm áp dường như có thể xua tan cái lạnh trên cơ thể.

Sydel tiến lên hai bước, nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa ầm ĩ: "Hôm nay là một ngày trọng đại!"

“Đúng vậy,” một đứa trẻ khác tiếp lời: “Là một ngày vô cùng trọng đại!”

Dù bọn trẻ đang cười vui vẻ nhưng Sydel lại cảm thấy có điềm chẳng lành.

Lẽ nào lại là một ngôi làng khác giống như Baruna thực hiện nghi lễ hiến tế cho thế giới bên kia.

Sydel cân nhắc một lúc, cũng không quên lấy điện thoại di động ra xem Jacqueline có gửi tin nhắn cho cô không.

Jacqueline bên đó không có động tĩnh gì khiến Sydel hơi lo lắng.

Mặc dù Jacqueline ghét cô, nhưng con bé thực sự không phạm phải sai lầm lớn nào, nếu có thể cứu Sydel vẫn sẽ tiện tay giúp đỡ.

Chỉ là bây giờ cô không thể quay lại tìm Jacqueline, cũng không biết Slenderman có còn ở phía sau hay không, Sydel chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, chuẩn bị xem tình tiết trò chơi trong ngôi làng này là gì.

Cô đi vòng qua một cái bồn hoa, nhìn thấy một ông già với bộ râu bạc trắng mỉm cười chào đón cô: "Chào mừng đến đây! Bạn cũng là một cô gái đến đây vì hâm mộ danh tiếng của chúng tôi phải không? Hy vọng Freya sẽ không làm bạn thất vọng."

Sydel: "...?"

Cô không biết trả lời thế nào, chỉ có thể thận trọng nói: “Tôi vừa nghe mấy đứa trẻ nói hôm nay là một ngày rất trọng đại…”

Ông lão mỉm cười nói: “Đúng vậy, hôm nay ở nhà thờ có một cặp vợ chồng tổ chức hôn lễ.”

“Hàng năm, có rất nhiều cô gái khao khát một đám cưới hạnh phúc đến thăm nơi đây,” ông ta cười ha ha nói, “Lẽ nào bạn không phải đến đây vì điều đó sao, cô bé. Đây là ngôi làng tình yêu nổi tiếng Freyja, ai kết hôn ở đây đều sẽ có được hạnh phúc mãi mãi. "

Sydel: "..."

Thật không dám dấu gì ông, trên máy chơi game tôi chỉ nhìn thấy ba từ Nanashi no game (chếc sau 7 ngày), chẳng có từ nào liên quan đến tình yêu ở đây cả.

Nhưng ít nhất giờ Sydel đã biết âm thanh vui tươi nghe loáng thoáng đó đến từ đâu rồi.

Trong nhà thờ đang vang lên tiếng nhạc hôn lễ êm tai và vui vẻ. 

Quảng cáo
Trước /110 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Song Tử Tiêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net