Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Dưới ánh dương, hình ảnh anh xiết bao chân thực, cũng qua đỗi xa vời, xa như khoảng cách đôi ngươi.
Bà mối tế nhị chuyển lời lại cho mẹ, rằng bạn bên kia không dám trèo cao. Bị khước từ mà mẹ không hề phật ý, ngược lại còn an ủi tôi mãi:
– Mạn Mạn, dù có hơi lớn tuổi một chút, mình cũng không nên tự ti buồn chán bản thân, thằng Tống gì đó…
– Tống Dực!
– Thằng Tống Dực đó không ổn đâu. Hôn nhân nào phải trò trẻ con, chuyện cả một đời không thể xuê xoa cho có. Hơn nữa, con bây giờ chỉ mắc ở chỗ tuổi đã hơi lớn, còn mọi mặt khác đều không thành vấn đề, đừng để áp lực tâm lý, đừng sốt sắng, chúng ta cứ từ từ tìm.
Tôi thuỗng mặt nhìn mẹ, rốt cuộc Tống Dực đã nói gì với bà mối vậy? Anh đã tự hạ thấp, tự chà đạp tới mức nào mà khiến mẹ suy luận là tôi định bán hạ giá bản thân?
Mẹ tưởng tôi buồn khổ vì không lấy nổi chồng, nên cố công gắng sức làm tôi vui vẻ, cơm tối bày vẽ nào là cá xốt, sườn xào chua ngọt, nào rượu nếp hoa quế. Bố thì chuyện trò với tôi về trà đạo, về bóng đá, về cờ tướng. Hai năm nay, lần đầu tiên câu chuyện bên mâm cơm gia đình không đả động tới vấn đề chung thân đại sự của tôi, đây vốn dĩ là điều mà trong cả giấc ngủ tôi cũng hằng ao ước, nhưng bây giờ tôi thật không biết mình nên khóc hay nên cười.
Cha mẹ hết nhờ, phải nhờ bè bạn. Tôi huy động mọi manh mối sẵn có, hỏi vòng hỏi vèo mười tám đường, bịa đặt hai mươi tư chuyện dối trá, ký kết vô số điều khoản miệng “nhục nhã mất chủ quyền”, cuối cùng, vào lúc mười giờ sáng ngày thứ Hai, thông tin cá nhân của Tống Dực đã được fax đến.
Họ tên: Tống Dực
Giới tính: nam
Tuổi: 30 hoặc 31
Học vấn:
Ngành Công nghệ Tài chính Đại học California phân viện Berkeley, Mỹ
Khoa Kinh tế Quản lý Đại học Thanh Hoa, Trung Quốc
…
Đang nín thở trừng trừng nghiên cứu từng chữ trên bản fax thì điện thoại bàn thình lình đổ chuông. Tôi giật bắn mình, chỉ tí nữa là lộn nhào khỏi ghế, định thần lại mới dám vớ lấy điện thoại.
– Xin chào, tôi là…
Giọng đại tỷ cắt ngang câu nói lịch thiệp đúng tác phong công việc của tôi:
– Tô Mạn, cô đang làm gì đấy? Tôi vừa vào văn phòng đã nhận ngay ba cuộc gọi, hỏi về biến động nhân sự ở công ty chúng ta, bên săn đầu người cũng rục rịch xuất quân rồi. Tôi lấy làm lạ, biến động lớn như thế mà sao tôi không hay biết gì cả?
Đại tỷ họ Lâm, tên Thanh, là sếp trực tiếp, cũng là chị học cùng trường, trên tôi sáu khóa. Từ khi vào công ty, tôi đã được chị quan tâm dạy dỗ, có thể ngồi lên vị trí hôm nay cũng phải nói già nửa huân chương chiến công là dành cho chị.
Việc thay đổi nhân sự cấp cao của một công ty lớn không chỉ gây ảnh hưởng sâu xa đến chính công ty đó, mà còn có thể làm rung chuyển cả ngiệp đoàn, chẳng trách đại tỷ phải gọi điện chất vấn tôi. Thật không ngờ động thái của một mình mình lại dẫn đến hậu quả ghê gớm như vây, hoặc nói đúng hơn, thật không ngờ Tống Dực lại là nhân vật được người trong giới chú ý đến thế, chỉ hỏi thăm một chút về anh mà đã khuấy lên sóng to gió lớn rồi.
– Xin lỗi tỷ! Em muốn tìm thông tin về một người, thuần túy vì mục đích cá nhân, không ngờ lại bị đồn thổi ra ngoài thành thế này.
Xem ra từ đầu thiên hạ đã biết tỏng là tôi nói dối, chỉ hiềm chân tướng mà họ suy đoán lại hoang đường hơn xa lời nói dối của tôi thôi.
Giao tình năm năm trời quả nhiên không tầm thường, đại tỷ dễ dãi chấp nhận lời giải thích thành thật mà vắn tắt này, đoạn gãy gọn chỉ đạo:
– Cô xử lý ân oán cá nhân thế nào tôi không can thiệp, miễn đừng để ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô, và nhất là đừng để ảnh hưởng đến công ty.
Tôi chưa kịp đáp lại thì từ đầu dây vọng ta tiếng chuông điện thoại, đại tỷ dập máy luôn.
Tôi ngồi bên bàn, đờ đẫn nhìn bản fax, nửa tiếng trôi qua, nhận ra mình vẫn đang nhìn trân trối vào tờ giấy mỏng tang đó.
Đầu năm nay có tin đồn Giám đốc Điều hành MG khu vực Trung Quốc Mở Rộng* sắp về hưu. Nội bộ họ xì xào rằng nhiều khả năng Lục Lệ Thành, một gương mặt được đào tạo ở Trung Quốc Đại lục. Giới tài chính lại bàn tán rằng trụ sở chính bên Mỹ ưa chuộng những người được đào tạo ở nước phương Tây và dung nạp được cả hai luồng văn hóa Đông Tây hơn, nên sẽ điều một người sang, nhưng mãi chưa thấy thực hiện. Bỗng nhiên hai tháng trước đây, Tống Dực được biệt phái về đóng chốt ở Bắc Kinh, nghe nói người này tinh tường điềm tĩnh, hồi ở Phố Wall từng được xưng tụng là “Cá kình phương Đông”.
*Trung Quốc Mở Rộng: Gồm Trung Quốc Đại lục, Đài loan và Hồng Kông.
Xì xào! Bàn tán! Nghe nói! Từ ngữ kiểu gì thế này? Nhất là đặt trong môi trường tài chính xưa nay yêu cầu tin tức luôn phải chính xác? May mà biết rõ lai lịch người gửi, bằng không tôi sẽ nghi ngờ bản fax này là sản phẩm của cánh săn tin lá cải Hồng Kông mất.
Tôi thở dài nặng nhọc. Biến động nhân sự ở MG không phải chuyện tầm thường, chắc hẳn người trong giới đã sôi sục đồn đoán từ lâu, vậy mà tôi lại chưa hề nghe ngóng được gì, chẳng trách Ma Lạt Thang thường mắng tôi ngực với não đều phẳng cả.
Tâm trạng thế này, ngồi ở văn phòng cũng chả việc gì nên hồn, tôi bèn vớ lấy túi, bịa cớ chuồn khỏi công ty.
Tôi lững thững thả bước trên hè. Sáng thứ Hai, ai nấy đều quay cuồng vì sinh kế, từng người đi lướt qua tôi tựa hồ đều nắm rõ điều họ mong muốn, mỗi bước chân đều tràn trề sinh lực và hi vọng, chỉ mình tôi thấp thoảng hoang mang. Tôi biết anh ở đó, nhưng không biết làm cách nào để bước đến trước mặt anh, để được anh trông thấy.
Bốn mươi lăm phút sau, tôi dừng bên lề đường, phóng mắt qua dòng xe cuồn cuộn nhìn sang tòa nhà MG.
Hồi mới tốt nghiệp đại học, công ty này là ước mơ sự nghiệp của tôi. Năm ấy MG vừa bắt đầu triển khai hoạt động ở Trung Quốc Đại lục, cả Đại lục mà chỉ tuyển có ba người, tôi gửi hồ sơ đi, nhưng thậm chí không có cả cơ hội tới phỏng vấn.
Cửa thang máy mở, người ồn áo túa ra, lúc ấy tôi mới giật mình nhận thấy đã đến giờ cơm trưa.
Liếc trái ngó phải, tôi lẩn vào một quán cà phê hai tầng. Đang giờ cơm trưa mà rất thưa người, có lẽ là tại ở đây chỉ bán cà phê bánh ngọt và sanwich, giá lại đắt xắt ra miếng.
Tôi quét mắt tìm một chỗ ngồi tốt để có thể nhìn thẳng qua vách kính sang tòa nhà đối diện, nhưng chỗ ngồi hợp yêu cầu nhất lại có chủ mất rồi. Tôi đứng đờ người một lúc, cuối cùng mặt dày tiến đến hỏi:
– Anh ơi, em có thể ngồi đây được không?
Đang vùi mặt vào tờ báo, người đàn ông ngẩng lên, thái độ không vui vẻ cho lắm. Anh ta đưa mắt lướt khắp các bàn đang bỏ trống, ngụ ý quá đỗi rõ ràng. Tôi bèn giở giọng đáng thương nằn nì:
– Em chỉ ngồi một lúc thôi.
Anh ta không hề dao động, lại cúi xuống, giở tờ báo:
– Không được.
-Em sẽ không nói năng, không gây bất cứ tiếng động nào, chỉ muốn mượn dùng khung cửa này thôi. Em đảm bảo tuyệt đối không làm phiền anh.
– Không được!
Anh ta không buồn ngẩng đầu lên, cả người toát ra một thứ lạnh lẽo khiến thiên hạ muốn tránh cho xa.
– Xin anh! Xin anh đấy! Trông anh đủ biết là người rộng lượng, mong anh hãy chấp nhận thỉnh cầu nhỏ nhoi của em.
Tôi mở to mắt, hai tay cuộn lại chắp vào nhau, đặt dưới cằm, gập người lia lịa. Chiêu này tôi học được trong phim truyền hình Nhật Bản, là vũ khí cuối cùng khi đối phó với mẹ và Ma Lạt Thang, hầu như lần nào cũng hiệu nghiệm. Nói như lời Ma Lạt Thang vẫn hay châm biếm thì, “Học cái gì không học, học toàn những trò rùng mình cả! Ấu trĩ!”. Rùng mình thì rùng mình, ấu trĩ thì ấu trĩ, bách chiến bách thắng là được rồi.
Người đàn ông nọ cuối cùng cũng nhấc đầu khỏi trang báo, ánh mắt nhìn tôi vẫn rất lạnh lùng, nhưng khóe miệng thoáng nhếch lên. Chắc anh ta chưa bao giờ trông thấy một người vận đồ công sở nghiêm chỉnh, tóc chải búi rất mượt lại giở cử chỉ trẻ con nực cười như thế. Tôi vội chớp chớp mắt, cố gắng làm chúng rưng rưng sương mờ. Anh ta chừng như phát sợ, vội quay đầu đi, cũng không biết là để nín cười hay để nén nôn, rồi vẫy ngón tay trỏ chỗ đối diện, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Tôi lập tức biến mặt khóc thành mặt cười:
– Cảm ơn! Cảm ơn! Anh thật là một người tốt bụng! Chắc chắn sẽ tìm được công việc tử tế nhất trái đất, có được người yêu dễ thương nhất trần đời, đẻ được bé con xinh đẹp nhất thế gian!
Anh ta ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nét mặt vô cảm gần như biến thành đờ trệ. Có lẽ là muốn nghiên cứu chuyên sâu xem cô ả tâm thần này mà sao lại trốn khỏi bệnh viện được. Tôi không rảnh phân tích nét mặt anh ta, ánh mắt đã gắn chặt vào tòa nhà đối diện rồi.
Nửa tiếng sau, nhân viên tòa nhà tản đi gần hết, tôi mới trông thấy Tống Dực từ bên trong bước ra. Bộ âu phục màu ghi, cắt may đơn giản, nhưng mặc trên người anh trông hết sức gọn gàng thoải mái, vừa có vẻ tinh tươm tươi tắn của thanh xuân, vừa có vẻ kín đáo trầm tĩnh của trưởng thành, hai khí chất hoàn toàn đối chọi ấy lại cùng hòa hợp ở Tống Dực, làm toát lên một ấn tượng vô cùng đặc biệt.
Hai người đi cùng luôn miệng nói chuyện với anh, anh chỉ mỉm cười, thi thoảng gật đầu. Tống Dực hôm xem mặt và Tống Dực hồi trẻ trong ký ức tôi tựa hồ không có gì sai biệt, nhưng Tống Dực hôm nay thì thực là xa lạ.
Bóng anh khuất nơi góc phố, tôi đăm đăm nhìn dòng người xe ùn ùn chảy trôi, cảm giác vô cùng hư ảo. Bảy năm rồi! Tôi và anh đã cách biệt nhau bảy năm rồi ư! Vì sao bao nhiêu năm như thế trôi đi, tương quan giữa tôi và anh vẫn chỉ là từ xa nhìn lại?
Sau khi bình tâm, tôi bỗng nhận ta trước mắt mình đặt một cốc cà phê nghi ngút khói.
Không hề nhớ mình đã gọi cà phê nha! Tôi nghi ngờ đưa mắt nhìn người đối diện. Anh ta nhướn mày nói gọn:
– Tôi sẽ không trả tiền cà phê cho cô đâu.
Bấy giờ tôi mới lưu ý đến đôi mày kiếm đĩnh đạc và đôi mắt rất lạnh của người này. Tôi chằm chằm nhìn anh ta, chăm chú suy nghĩ độ ba mươi giây. Có lẽ…. tựa hồ… mang máng… hình như là ban nãy có tiếng một cô gái hỏi: “Chị ơi, chị uống gì?” Tiếng ấy lặp lại rất nhiều lần, sau cùng một giọng nam sốt ruột cất lên: “Gì cũng được.”
Tôi nóng bừng hai má. Vừa rồi vẻ mặt tôi ngóng ra cửa sổ trông si dại đến mức nào? Hy vọng anh ta tưởng là tôi chỉ đang thẫn thờ thôi.
Tôi bật cười khan, rục rịch đứng dạy tháo lui: “Cảm ơn anh, hẹn gặp lại!”, nhưng lòng thì hét lớn: “Đừng bao giờ gặp lại!” Không ai thích tái ngộ một kẻ từng trông thấy khía cạnh mà mình không muốn tiết lộ cho ai biết hết.
Tôi thọc tay vào túi lục tiền, nhưng chẳng thấy đâu. Ví đi đằng nào? Tôi vội vàng xáo túi lên xem, một đống đồ đạc lỉnh kỉnh, chỉ thiếu ví tiền. Không thể nào, hôm nay lúc đến văn phòng tôi còn dùng thẻ từ, thẻ từ thì gài trong ví, dứt khoát là tôi có mang theo ví mà. Tôi bèn đặt túi lên bàn, bắt đầu kiểm đếm kỹ càng từng món một. Điện thoại, chìa khóa móc hình Lunlun*, sổ tay bìa cổ kiểu giả da, bút lông ngỗng lòe loẹt, mèo Kitty, sô cô la, thạch rau câu, và cả quả cầu chinh đá giữa trưa cho tiêu cơm giảm béo…
Chỉ mười lăm giây, đồ đạc trong túi đã phơi ra hết, chiếm cứ đến nửa lãnh thổ của cái bàn, màu mè sặc sỡ trông rất đẹp mắt.
*Lunlun: Nhân vật trong truyện tranh Hana no Ko Runrun của Shiro Jinbo.
Tôi, bồi bàn, anh ta, cả ba cùng ngây người nhìn đống đồ, có điều nguyên nhân ngây người khác hẳn nhau, trên mặt anh ta… có lẽ là dấu ba chấm…
Tôi gắng nhớ lại thật kỹ mọi việc ban sáng. Khi đi làm, tôi mang túi vai trái, đeo cặp máy tính vai phải, đến nơi còn lục lấy ví trong túi, rút thẻ từ, sau đó chắc là vừa đi vào vừa tiện thể thả ví xuống cặp máy tính trên tay phải.
Ánh mắt bồi bàn từ dấu chấm than đang dần dần biến thành dấu chấm hỏi. Tôi càng lúc càng lúng túng, điểm qua đầu muôn vàn phương án. Gọi điện triệu Ma Lạt Thang đến? Đùa! Đợi cô bắt xe từ khu kinh tế mở Bắc Kinh vào tới trung tâm thành phố*, tôi đã khô kiệt thành tiêu bản trưng quán cà phê, dùng để cảnh tỉnh hậu thế rằng trước khi bước vào phải kiểm tra thât kĩ tình trạng tài chính rồi.
*Nguyên văn: “Từ khu kinh tế mở Bắc Kinh vào vành đai 2”. Vành đai hai tương ứng với trung tâm thành phố Bắc Kinh, còn khu kinh tế mở nằm ở rìa nội địa, giữa vành đai 4 và vành đai 5. Hai khu vực này cách nhau chừng 10 km.
Mẹ? Bạn học? Bạn chơi… Không phương nào đủ tính khả thi. Bần cùng bất đắc dĩ, tôi đành đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Lần này thị lệ nóng hoen tròng, đáng thương chính hiệu:
– Anh ơi, em… quên mang ví theo. Em… nhất định sẽ hoàn trả… À… Em làm ở W… em hứa…
Tất cả các vật chứng đều nằm trong ví, ở đây không có bất kì một giấy tờ nào khả dĩ chứng minh lời nói của tôi là xác thực. Nhìn đống đồ trên bàn, tôi tự gõ mạnh vào đầu, lẩm bẩm: “Tại sao mình không dùng ví và bút mà công ty phát cho kia chứ?”
Người đàn ông, chắc hẳn sợ rằng cứ tiếp tục thế này thì sẽ đến lúc tôi tự dằn vặt bằng cách đập đầu vào bàn, và càng sợ rằng cái đứa thần kinh tôi đây sẽ giở ra những trò bất thường hơn, thành thử vì sự yên ổn của tâm hồn, sau cùng anh ta đành miễn cưỡng phá bỏ lời tuyên bố lúc nãy:
– Để tôi trả.
Hu hu hu! Câu nói đẹp đẽ nhất từng được nghe trong đời! Tôi nhoẻn cưởi nịnh nọn, giở ngay sổ tay, giơ cả bút lông ngỗng cho anh ta và cất giọng đon đả:
-Vậy thì, anh ơi, liên lạc với anh thế nào nhỉ? Em sẽ trả tiền anh sớm, trưa mai nhé? Em lại đến chỗ này, anh cũng làm việc gần đây phải không?
Anh ta nhìn phớt qua cây phút lông ngỗng lòe xòe, chân mày hơi nhíu lại, người ngả ra sau. Tôi bật cười khan, kéo sổ và bút vẽ, cầm bút chuẩn bị ghi:
– Điện thoại của anh?
– Khỏi cần… – Anh ta ngưng ngang, chăm chú nhìn tôi, rồi đơn giản buông ra một tràng số.
Tôi mau chóng ghi lại số di động của anh ta, nhưng đợi hồi lâu, anh ta vẫn không cho biết tên. Tôi nhún vai bất cần, xé một trang giấy viết tên tiếng Anh và số điện thoại của mình đưa ra:
– Em tên là Freya, đây là cách liên lạc với em. Cảm ơn anh.
Anh ta nhận lấy, hờ hững đặt cạnh tờ báo. Nhìn theo mẩu giấy, rồi chợt phát hiện ta mục anh ta vừa xem là mục tuyển dụng, mấy hàng chữ to uỵch đập vào mắt tôi: Thông báo tuyển dụng của MG. Tim tôi đập dồn.
Hứa hẹn thêm lần nữa là ngày mai nhất định sẽ trả lại tiền, tôi xách túi rời khỏi quán, được mấy bước thì sực ý thức một vấn đề quan trọng. Không có tiền, làm sao mà về? Tôi ngập ngừng , dừng chân, quay người lại, đồng thời lẩm bẩm tự cổ vũ, “Trơ trẽn hai lần và trơ trẽn một lần chẳng khác gì nhau, đằng nào cũng không quen anh ta, vô sỉ với người lạ thì cũng coi như chưa từng vô sỉ.”
Tình cờ anh ta cũng chuẩn bị về, đang sải bước ra ngoài. Tôi đột ngột quay lại nên cả hai suýt nữa xô vào nhau. Tôi chưa nói gì vội, hẵng cười khô khốc rồi đứng dẹp sang bên nhường lối, thõng tay cúi mình, thái độ xum xoe, khúm núm đi theo anh ta. Người đàn ông chẳng buồn đếm xỉa. Mãi đến cửa thang máy, tựa hồ hết cách, anh ta mới lên tiếng hỏi:
– Thế từ tòa nhà W đến đây cô đi kiểu gì?
Con người này thật giảo quyệt, tôi chưa mở miệng anh ta đã đọc được ý đồ của tôi rồi. Trong bụng thầm bình phẩm, nhưng ngoài miệng chỉ khép nép:
– Em cuốc bộ… á, đi dạo lại đây.
– Thế bây giờ không thể đi dạo về ư?
– Mất đến bốn mươi, năm mươi phút ấy! – Tôi liếc mắt dò xét, thấy anh ta không mảy may phản ứng, đành tiếp tục lắp bắp – Bây giờ nắng gắt quá, em đi cũng mệt rồi, lại chưa ăn cơm, không còn sức lê chân nữa, việc thì ngập cổ. Em… lúc lại đây chỉ là đi loăng quăng, chân bước đưa chân mãi thì đến, không cảm thấy mệt, bây giờ chỉ muốn về thật nhanh.
Ra đến hè, cuối cùng anh ta cũng đứng lại, móc ví rút tờ một trăm đồng đưa cho tôi.
Tôi chỉ còn nước lặp lại lần thứ một trăm, “Em hứa sẽ trả lại anh”. Anh ta chẳng buồn ừ hử, dửng dưng bỏ đi.
Tôi bắt xe về văn phòng, việc đầu tiên là lên mạng tra thông tin tuyển dụng của MG. Công ty lớn mà khuyết chân quản lí, thông thường đều giải quyết bằng các kênh nội bộ hoặc ủy thác cho một công ty chuyên săn đầu người, còn tuyển dụng công khai thì đều chỉ là những vị trí bình thường.
Tôi vừa nhai bánh mì vừa lướt mạng, bánh mì chưa nhai hết thì một ý nghĩ điên rồ đã chiếm lĩnh hoàn toàn đầu óc. Nửa tiếng sau, tôi sang phòng đại tỷ.
– Hôm nay cô lơ mơ lắm! – Đại tỷ liếc tôi rồi tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu.
– Em… em muốn nghỉ việc.
Tôi rụt rè nói ra câu ấy, hai chân dồn sức hai tay hơi giơ lên, sẵn sàng ôm đầu tháo chaỵ khỏi văn phòng bất cứ lúc nào.
– Cô biết hậu quả chứ? – Đại tỷ không ngẩng đầu, tựa hồ vẫn đang xem tài liệu, nhưng bàn tay cầm bút thì đã dừng lại.
Tôi biết. Tôi rất hiểu mình đã phá luật chơi, có lẽ con đường sự nghiệp của tôi đến đây cũng chấm dứt, nhưng đây là cách duy nhất tôi nghĩ ra được lúc này, cách duy nhất để tôi có thể lọt vào tầm mắt của anh.
– Freya Tô! – Đại tỷ ngẩng đầu, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào tôi.
Tuy trong công ty mọi người đều xưng hô với nhau bằng tên tiếng Anh, nhưng khi chỉ có hai chị em nói chuyện, không bao giờ chúng tôi dùng tên tiếng Anh của nhau cả. Đây là lần đầu tiên trong năm năm nay chị gọi tôi thế này. Chị nói rất chậm:
– Bên kia dành cho cô những đãi ngộ gì? Cho cô chức gì?
Tôi ngẩn người, vội trả lời:
– Tỷ ơi, tuy em làm việc rất nghiêm túc, rất chịu khó, kiến thức chuyên môn cũng tàm tạm, nhưng em không đủ khôn khéo về mặt đối nhân xử thế, mà lăn lộn trong giới này đến một mức độ nào đó thì phải dựa vào EQ nhiều hơn IQ. Về mặt này, em không xuất sắc, không có công ty săn đầu người nào tìm đến, cũng không có bất cứ ai khai quật em hết.
Đại tỷ dịu nét mặt, mỉm cười:
– Cô đánh giá thấp bản thân quá đấy, cô chỉ thiếu đôi chút tham vọng, không đủ… – Tựa hồ không tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả, đại tỷ bèn dùng tiếng Anh – không đủ ambitious, vì thế thiếu động lực thôi.
Tôi nhìn nụ cười của chị, do dự một lát rồi quyết định rằng, vì sự dạy dỗ và chăm sóc của chị suốt năm năm qua, tôi sẽ thú thực mọi chuyện. Việc tôi ra đi khiến thế lực của chị trong công ty suy yếu đã đành, nhưng tôi mà lừa dối thì có lẽ còn gây tổn thương nặng nề hơn.
– Em định sang MG thi tuyển vào vị trí nhân viên bình thường. Em… em…
– Ánh mắt đại tỷ đầy thắc mắc, tôi cắn môi hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt bật ra một câu hoàn chỉnh.
– Em muốn theo đuổi một người.
Tựa hồ chưa hiểu được những lời ấy, đại tỷ ngây ngốc nhìn tôi, đột nhiên bật cười sằng sặc, cười đến nỗi người run bần bật, cười đến nỗi gần văng nước mắt. Tôi thẹn quá hóa giận, tính nóng nảy bấy lâu lại bộc phát, bất mãn kêu lên:
– Có gì đáng cười chứ? Đã thế kỉ XXI rồi, cọc đi tìm trâu thì có gì quá đáng chứ?
Đại tỷ vẫn cười:
– Cọc đi tìm trâu thì không hiếm, nhưng vứt bỏ sự nghiêp, dốc hết tinh thần và sự nghiệp như cô thì ít thấy lắm. Chính vì đã là thế kỷ XXI, nên một sự nghiệp tử tế thì bền vững hơn một người đàn ông. Cô bao nhiêu tuổi rồi? Cũng không phải cô bé mười tám mười chín đang học đại học, sao còn chơi trò cuồng si vì tình như thế? Thời buổi này cạnh tranh khốc liệt vô cùng. Bạt ngàn cử nhân đang lũ lượt đợi việc, đến khi cô hối hận muốn quay lại thì cũng đã muộn. Tôi cho cô nghỉ một tuần, cô ra ngoài du hí một vòng, chí phí tôi đài thọ, trở về thì ổn định tinh thần mà gắng sức làm việc.
Tôi nói rất thành thật:
– Cảm ơn tỷ. Nhưng em đã quyết. Có thể cuối cùng em sẽ hoàn toàn trắng tay, không có tình yêu, cũng không còn sự nghiệp. Nhưng nếu không thử, cả đời em sẽ hối hận mãi mãi.
– Cô nghiêm túc chứ?
Tôi gật đầu thật mạnh. Khuôn mặt thoáng nỗi thất vọng, đại tỷ từ tốn hỏi:
– Tô Mạn, vì sao nhất định phải sang MG? Chắc phải còn cách khác chứ?
Tôi buồn bã lắc đầu:
– Em đã yêu thầm anh ấy rất lâu. Nếu em không bước đến trước mặt anh ấy, sẽ chẳng bao giờ anh nhìn thấy em cả. Còn cách tiếp cận nào gần gũi hơn đồng nghiệp hả tỷ?
Xã hội bây giờ, người sớm chiều gần gũi ta là đồng nghiệp chứ không phải bố mẹ hay bạn bè, vì thế tình yêu công sở mới nở rộ như nấm mọc sau mưa.
Đại tỷ trầm ngâm nhìn tôi một lúc rồi cúi xuống, mặt mày vô cảm, giọng lãnh đạm:
– Được, tôi cho cô đi. Nhưng tôi sẽ không viết thư giới thiệu. Cũng đừng mong tôi nói tốt giúp cô. Vị trí của cô sẽ có người thay thế nhanh thôi.
Trợ thủ thân tín mà mình một tay bồi dưỡng bảo nghỉ là nghỉ luôn, lúc này đại tỷ không đòi khai đao đã là khai ân với tôi lắm rồi. Tôi cúi đầu lí nhí câu cảm ơn, lùi ra khỏi phòng chị.
Trở về phòng mình, tôi nhìn chằm chằm chậu bonsai trên bàn, bất giác thấy ngậm ngùi. Năm ngoái lúc mới có phòng làm việc riêng, tôi đã hứng chí mua đủ mọi đồ lặt vặt về trang hoàng, không ngờ chẳng bao lâu đã phải quay lại ngồi giữa các vách ngăn.
Tôi vừa dọn đồ đạc vừa gọi điện cho Ma Lạt Thang.
– Tôi thôi việc rồi.
Điện thoại lặng yên một lát. Ma Lạt Thang không hỏi nguyên nhân, chỉ cười hì hì:
– Thế là hay rồi! Sau này bọn mình ăn cơm, bà có thể lấy thân phận giai cấp vô sản để yêu cầu tôi thanh toán. Nhưng phải thỏa thuận trước không được gọi vây cá, yến sào, bào ngư, bằng không tôi hấp bà như hấp bào ngư luôn đó!
Từ lúc tôi được thăng chức, Ma Lạt Thang lấy cớ là tôi đã gia nhập hàng ngũ tư bản, bắt đầu bóp nặn bòn rút tôi, đi ăn đi chơi, cô luôn viện lý do này nọ để khỏi móc hầu bao. Bây giờ nghe giọng điệu cô không hề thay đổi, tôi cảm thấy thế giới vẫn y như lúc mình chưa thôi việc, chút cảm giác ngậm ngùi cũng lập tức tiêu tan.
– Bà chuồn về sớm đi, đến giúp tôi khuân đồ!
Buổi tối, Ma Lạt Thang dẫn tôi đi ăn tôm hùm tê cay. Hai đứa bị cay đến nỗi cứ nốc bia lạnh ừng ực. Đến khi ngà ngà say, tôi bắt đầu kể khổ, cho cô biết tôi định sang MG nhưng không dám điền tên công ty W trên lí lịch, bởi nếu có người trong bộ phận nhân sự gọi điện đến điều tra quá trình làm việc thì sẽ phát hiện ra kinh nghiệm của tôi hơn xa một nhân viên bình thường, đại tỷ sẽ không chịu hợp tác, tôi sẽ bị MG khước từ, không còn công ăn việc làm gì nữa.
Ma Lạt Thang cười giễu không chút thương xót, nói rằng đây chính là hậu quả của việc cứ làm chong chóc mãi một nơi kể từ ngày ra trường, rằng tôi đã đánh mất sự khéo léo và năng lực sinh tồn trong thế giới rừng rú dã man này.
– Nhưng tôi muốn sang MG, sang MG, sang MG, sang MG…
Tôi lải nhải như thím Tường Lâm*, Ma Lạt Thang chán đến mức định nhét tôm cho tôi chết nghẹn. Nhưng tôi vừa lải nhải vừa hằm hằm tự tống tôm vào miệng rồi, vì thế cô chỉ còn nước hứa hẹn, nhất định sẽ giúp tôi xoay xở một bản lý lịch để tôi có thể sang MG.
*Thím Tường Lâm: Ý muốn nói đến Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
Trong đời thực, không ai bằng lòng xác nhận năng lực làm việc của tôi. Nhưng trong đời giả thì có ít nhất ba người sẵn sàng chứng minh rằng tôi cố gắng và tận tụy. Chỉ với mấy câu vắn tắt giữa tôi và Ma Lạt Thang, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi.