Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Tuế nguyệt đã giăng thiên la địa võng, nỗi đau của anh nỗi khổ của em, thảy đều mắc lưới.
Tôi vừa xách điểm tâm ra khỏi thang máy thì trông thấy một tốp bác sĩ hộ lý lướt như gió qua mình. Cảnh tượng này đã quá quen mắt ở bệnh viên, tôi chẳng còn ngạc nhiên nữa, nhưng khi trông thấy căn phòng mà họ đi vào thì người tôi run bắn lên, điểm tâm tuột xuống đất.
Tôi chạy bổ về phía phòng bệnh. Hai hộ lý ngăn tôi lại, mấy người khác đẩy giường bố phóng vùn vụt về phòng cấp cứu. Họ vào hẳn bên trong rồi, hai hộ lý mới buông tay tôi ra, ấn mạnh tôi xuống ghế. Các cô nói những gì, tôi không nghe rõ, cứ ngồi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.
Lục Lệ Thành sải chân chạy tới, ngồi xuống cạnh tôi, gọi một tiếng “Tô Mạn” rồi im bặt.
Tống Dực cũng vội vã đến nơi, yên lặng ngồi xuống phía bên kia tôi.
Chẳng bao lâu, Ma Lạt Thang xuất hiện trên đôi giày cao gót, vừa thấy mặt đã ôm chầm lấy tôi. Tôi lầm bầm với cô:
– Tôi vẫn chưa sẵn sàng, chưa sẵn sàng…
Mãi một lúc lâu, cửa phòng cấp cứu mới mở ra, tôi bật dậy nhưng không đủ dũng khí tiến lại. Tống Dực và Lục Lệ Thành đưa mắt nhìn nhau, rồi Lục Lệ Thành và Ma Lạt Thang cùng tôi đi thăm bố, Tống Dực thì đến hỏi han bác sĩ.
Bố cao 1m78, nặng 75 kg, coi như đạt chuẩn của đàn ông phương Bắc, nhưng lúc này, bố trên giường bệnh chắc chỉ được khoảng 45 kg, mỗi nhịp hô hấp dường như phải dùng toàn bộ sức lực. Tôi ngồi thụp xuống bên giường, nắm tay bố áp vào mặt mình.
Cuộc trao đổi giữa bác sĩ và Tống Dực từ đằng kia vọng đến, tiếng được tiếng mất:
– … Tế bào ung thư khiến nội tạng bệnh nhân suy kiệt… Ý chí của bệnh nhân vô cùng kiên cường, bây giờ ông ấy giữ được sự sống cũng chỉ nhờ vào ý chí đó thôi… sẽ rất đau đớn, phải sẵn sàng chuẩn bị tâm lý…
Bố mở bừng mắt, nhìn về phía tôi. Tôi cúi xuống bên tai bố, “Bố ơi!”. Bố muốn cười, nhưng đau đến nhăn cả mày lại. Tôi muốn khóc, nhưng chỉ có thể mỉm cười.
Bố đăm đăm nhìn tôi một lúc rồi lịm đi. Tôi chầu chực bên giường không nhúc nhích. Tống Dực và Ma Lạt Thang ép tôi ăn cơm, tôi ăn được mấy miếng lại nôn hết cả ra, họ không khuyên dỗ nữa, chỉ nhắc tôi gắng uống nước.
Bố lúc mê lúc tỉnh. Khi mê man, tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra từ cổ họng. Khi tỉnh táo, bố cứ nhìn tôi chằm chặp. Lục Lệ Thành và Tống Dực muốn nói gì đó, nhưng đều không dám lên tiếng. Tôi hiểu suy nghĩ của họ, nhưng mà, đây là bố tôi!
Ma Lạt Thang thì không nhịn được. Nước mắt lưng tròng, cô nói:
– Mạn Mạn! Tôi biết là bà không nỡ để bác đi, nhưng bà không thể bắt bác phải gượng lại vì bà. Bác đã đau đớn quá rồi, trông thấy bác quằn quại như thế, bà sẽ càng dằn vặt thêm thôi.
Tôi nín lặng.
Buổi chiều, bố bắt đầu thổ huyết, bác sĩ cắm nội khí quản giúp bố thông máu tụ trong phổi. Khi cái ống to tướng luồn vào tận nội tạng bố, cuối cùng tôi không kiềm chế nổi nữa, chạy ào ra hành lang tựa vào tường khóc lạc cả giọng. Ba người kia bất lực, chỉ đành nhìn tôi nức nở. Đối mặt cái chết, con người bỗng trở nên yếu đuối làm sao. Khóc xong tôi lau khô nước mắt, nói với họ:
– Tôi muốn ở một mình với bố.
Tôi lấy món quà sinh nhật đã chuẩn bị, ngồi xuống bên cạnh, đợi bố tỉnh lại lần nữa thì đưa cho bố xem quyển album còn dang dở:
– Bố ơi, đây là món quà con định tặng nhân dịp sinh nhật bố.
Tôi giở từng trang cho bố xem.
– Đây là bức ảnh chụp lúc bố giải ngũ chuyển ngành.
– Đây là ảnh chụp lúc mẹ vừa đi làm.
– Tấm này là ảnh chụp chung đầu tiên của bố và mẹ.
– Đây là ảnh chụp khi con được ba tháng tuổi.
…
Lật đến tấm cuối cùng, tôi nói:
– Mới xếp tới lúc con vừa đỗ đại học. Nhưng con sẽ tiếp tục xếp đến hết.
Bố chớp mắt, tôi áp mặt vào lòng bàn tay bố, cọ nhè nhẹ:
– Bố ơi, bố yên tâm đi với mẹ đi! Con… con sẽ tự chăm sóc bản thân tử tế.
Cuối cùng tôi đã nói ra được câu ấy. Tôi tưởng mình sẽ khóc òa lên, nào ngờ lại mỉm cười:
– Bố ơi, không cần cầm cự vì con, không cần lo lắng cho con đâu, con thật sự đủ khả năng chăm sóc bản thân. Con cũng không cô đơn, bố trông thấy rồi mà… – Tôi giơ album lên để bố nhìn – Con có tình yêu thắm thiết này, con biết bất kể bố mẹ ở đâu cũng đều yêu thương và dõi theo con. Con sẽ ổn thôi, sẽ sống vui vẻ.
Cổ họng bố phát ra âm òng ọc. Tôi nói:
– Con sẽ tìm và cưới một người tử tế. Con còn muốn sinh một bé gái, kể cho bé nghe câu chuyện về ông bà ngoại. Bố ơi, con hứa với bố, nhất định con sẽ sống hạnh phúc.
Bàn tay bố bỗng mạnh mẽ hẳn lên, siết chặt lấy tôi, tôi cũng níu chặt lấy bố. Bố nhìn thẳng vào tôi, khóe mắt ướt nhoèn. Tôi bật khóc:
– Bố ơi, yên lòng đi với mẹ đi! Đừng gắng gượng nữa, đừng gắng gượng nữa…
Nghe tiếng tôi khóc, Lục Lệ Thành, Tống Dực và Ma Lạt Thang chạy bổ vào. Lục Lệ Thành nói:
– Bác ơi, bác yên tâm, cháu… – Anh liếc tống Dực – Cháu, Tống Dực và Hứa Liên Sương sẽ giúp bác chăm sóc Tô Mạn.
Mạ Lạt Thang cũng rưng rưng nước mắt:
– Bác ơi, bác yên tâm đi! Mạn Mạn không bao giờ phải chịu cô độc đâu, từ hôm nay trở đi, cháu sẽ là chị ruột của Mạn Mạn, mãi mãi chăm sóc và ở bên Mạn Mạn.
Cổ họng bố lại dội lên ọc ọc, tôi quỳ xuống bên giường, nức nở:
– Bố ơi, đi gặp mẹ đi! Con gái đã lớn, có thể tự chăm sóc được rồi.
Sức lực từ từ rút khỏi tay bố, mắt bố nhìn trân trân vào tôi, quyến luyến, bịn rịn, hy vọng, chúc phúc… Cuối cùng, mọi ánh sáng phai dần theo sự lụi tàn của ngọn lửa sinh mệnh.
“Tích” một tiếng, đường biến thiên trên điện tâm đồ chạy thành một vạch thẳng.
Hộ lý lao vào, bác sĩ cũng vào, xác định thời gian tử vong, tiếng người nhốn nháo, nhưng tôi không nghe được một câu, cứ nắm bàn tay lạnh dần của bố, không chịu buông ra. Từ nay về sau, không còn ai cằn nhằn tôi, không còn ai ép tôi đi xem mắt, cũng không còn ai gọi điện dặn tôi đừng thức khuya… Chưa đầy nửa năm, tôi đã mất đi hai người yêu tôi nhất trên đời. Từ nay về sau, tôi đã thành cô nhi giữa thế gian này rồi.
Ma Lạt Thang quỳ xuống bên cạnh, xoay mặt tôi về phía cô:
– Mạn Mạn, bà vẫn còn người thân, quên rồi ư? Chúng mình từng giao ước sẽ là chị em suốt đời, tôi cũng hứa với bác rằng tôi sẽ là chị của bà.
Tôi thẫn thờ nhìn chốc lát rồi ôm chầm lấy Ma Lạt Thang, gục đầu vào vai cô, nước mắt ròng ròng. Cô khóc cùng tôi. Tôi khóc mỗi lúc một to, dần dần, vứt bỏ hết những kiềm chế chịu đựng của trưởng thành, tôi khóc rầm rĩ như trẻ nhỏ.
Ma Lạt Thang cứ ôm chặt lấy tôi, để tôi trút hết đau thương và bịn rịn, khóc cho đến khi ngất lịm trong lòng cô.
Tôi vừa mở mắt thì có người lại gần:
– Tỉnh rồi ư? Có muốn uống chút nước không?
Là Tống Dực. Tôi hỏi:
– Ma Lạt Thang đâu?
– Cô ấy và Lục Lệ Thành đang nấu cơm ở ngoài. Anh chịu trách nhiệm đợi em tỉnh lại. – Anh đáp.
Tôi ngồi dậy, một ngày chưa cơm nước gì, người có hơi bải hoải. Tống Dực vội đỡ lấy tôi, đưa cho tôi cốc nước cam:
– Uống ít nước cam đi đã.
Tôi uống hết.
– Em muốn rửa mặt trước rồi mới ăn cơm.
– Được.
Tôi vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương. Mấy tháng nay tôi gầy rộc đi, cằm nhọn ra, mắt càng to hơn, còn sưng mọng vì khóc dữ dội quá, người trông tiều tụy vô cùng. Chẳng trách ánh mắt bố nhìn tôi lo lắng như vậy. Ngực tôi thổn thức, lại muốn trào nước mắt, vội vã nước lạnh lên mặt, nuốt lệ vào. Nhìn khuôn mặt ướt nước trong gương, tôi đặt tay lên gương, trỏ vào trán mình, nghiêm túc nói:
– Mày đã hứa với bố thế nào? Không được để bố mẹ lo lắng. Mày nỡ lòng để bố mẹ lo lắng ư?
Hít sâu vài hơi, tôi rửa mặt thật nhanh, chải đầu, chỉnh trang áo xống cho tinh tươm. Lúc trở ra thì thức ăn trên bàn đã bày biện đâu vào đấy, tôi khen:
– Thơm quá! Chắc chắn không phải nhờ tài bếp núc của Ma Lạt Thang rồi.
Ma Lạt Thang phật ý:
– Gì cơ? Món nào cũng có công lao của tôi. Hành là tôi rửa, gừng là tôi thái, tỏi là tôi bóc. Phải không Lục Lệ Thành?
Lục Lệ Thành bực bội:
– Phải, công lao của cô là lớn nhất. Tôi cần gừng sợi, cô thái gừng miếng. Tôi cần hành xắt nhỏ, cô cho cả đoạn. Nói cô mấy câu thì cô tranh cãi.
Ma Lạt Thang hậm hực, vớ cái xẻng nấu ăn định phang Lục Lệ Thành, anh bèn né sang một bên.
Ma Lạt Thang vừa bới cơm cho tôi vừa nói:
– Có nằm mơ cũng không ngờ đồng chí Lục Lệ Thành lại nấu cơm giỏi thế này, ai làm vợ anh ấy thì thật là diễm phúc!
Tôi cười, buột miệng:
– Không phải là bà hối hận rồi đấy chứ?
Vừa dứt lời, cả bốn đều sững lại, Lục Lệ Thành lập tức cười nói:
– Thôi ăn cơm đi!
Tôi vào bàn, bắt đầu ăn và cố gắng ăn nhiều, bất kể mình có thấy ngon miệng hay không.
Ba người trò chuyện với tôi, thấy tôi có vẻ ngon miệng, đều tỏ ra rất vui. Nhưng khi tôi xin thêm bát nữa thì Lục Lệ Thành thu đũa bát lại, không cho tôi ăn:
– Đói suốt một ngày rồi, ăn đến chừng ấy thôi.
Tống Dực nói:
– Đừng ép buộc bản thân quá, đau thương cần thời gian để giải tỏa.
Tôi không nói gì, ra sô pha ngồi. Họ cũng lại ngồi, Ma Lạt Thang cho biết kế hoạch tổ chức tang lễ mà ba người đã sắp đặt, hỏi tôi có ý kiến gì không. Ma Lạt Thang lấy vài tấm ảnh đưa tôi:
– Đây là mấy ngôi mộ chúng tôi đã chọn, môi trường rất tốt, tôi định hợp táng tro của hai bác, bà nghĩ thế nào?
Tôi gật đầu. Ba người đã suy nghĩ chu đáo hết mức rồi, tôi nói:
– Cảm ơn mọi người, thời gian này nếu không có mọi người, tôi không biết mình…
Ma Lạt Thang “xì” một tiếng:
– Bà còn khách sáo với tôi? Có tin xong việc tôi xử lý bà không?
Lục Lệ Thành cười khẽ:
– Tôi chỉ nhớ có người từng nói, không nói cảm ơn, chỉ nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
Tống Dực đăm đăm nhìn tôi, không nói năng gì.
Nhờ sự giúp đỡ của ba người ấy và đại tỷ, tang lễ của bố mẹ được cử hành đơn giản nhưng long trọng.
Khi an táng bố mẹ xong xuôi, trong tài khoản của tôi vẫn còn hơn năm vạn nữa. Đại tỷ sợ tôi một mình, nhàn rỗi quá lại sinh đau thương, vì thế gợi ý tôi lập tức đi làm, hứa hẹn sẽ tìm cho tôi một vị trí tốt, tôi từ chối thiện ý của chị. Đại tỷ khuyên nhủ, nhưng thấy tôi gầy mòn, lại nói:
– Nên nghỉ ngơi tử tế một thời gian cho khôi phục sức lực.
Tôi nói với đại tỷ, tạm thời không định đi làm nên không cần sống trong thành phố, vì thế chuẩn bị dọn về căn nhà của bố mẹ ở Phòng Sơn, chị sợ tôi trông cảnh nhớ người, nhưng Ma Lạt Thang thì không phản đối, cô nói với đại tỷ:
– Ngày nào em cũng sẽ đến quấy nhiễu để nó không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung nữa.
Quyết định rồi, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của tôi trông qua không nhiều, nhưng bắt tay vào thu dọn mới thấy không ít, tôi lại quyến luyến không nỡ vứt đi, một cái lọ hay một bó hoa khô đều gắn với một câu chuyện liên quan đến việc tôi mua về, vì thế thứ gì cũng phải đóng gói, rất mất thời gian. Nhưng bây giờ thời gian của tôi dư dả, bởi vậy cứ từ từ làm, vừa làm vừa hồi tưởng lai lịch món đồ cũng rất thú vị.
Dọn đến máy mát xa chân, sực nhớ đây là món đồ Ma Lạt Thang mua tặng. Có một dạo ngày nào tôi cũng phải làm thêm giờ, bận đến nỗi không còn thời gian đi bộ, Ma Lạt Thang bèn mua cho tôi cái máy này, dặn đặt nó dưới chân khi ngồi ở bàn, vừa làm việc vừa mát xa, công việc và rèn luyện thân thể không gây ảnh hưởng đến nhau.
Tôi vừa hồi tưởng vừa nhặt nhạnh đồ đạc, bỗng có tiếng đập cửa thình thịch. Hiển nhiên người gọi cửa đang rất nóng ruột. Tôi lập tức đứng dậy mở cửa, trông thấy Tống Dực thần sắc lo lắng đợi ở bên ngoài.
– Liên Sương có đến tìm em không?
– Hôm qua có đến, hôm nay không, sao thế?
– Liên Sương lấy trộm mật khẩu để xem album cá nhân của anh trên mạng.
Đờ người một lúc, tôi mới ý thức được hàm nghĩa sau câu nói đó, chỉ tích tắc trái tim lạnh buốt đi:
– Có ảnh anh với Hứa Thu không?
Mắt anh ngập đầy thống khổ và day dứt:
– Toàn là ảnh anh và Hứa Thu thôi. Sau khi Hứa Thu qua đời, anh thường mất ngủ, bèn nhân lúc ấy sắp xếp lại ảnh của hai người, cho cả vào album này.
Tôi cảm thấy từng cơn ớn lạnh từ đáy trái tim tràn lên, nếu là người đàn bà khác, cùng lắm Ma Lạt Thang chỉ khó chịu thôi, nhưng Hứa Thu…Tôi không tài nào hình dung được cảm giác của cô khi giở xem từng tấm ảnh thân mật của chị ta và Tống Dực. Ác mộng hiện tại chồng thêm lên ác mộng quá khứ, cô sẽ cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Thì ra cho dù cố gắng đến đâu để được vui vẻ, cho dù Hứa Thu đã chết, cô vẫn không thể chạy thoát khỏi lời nguyền của chị ta.
Tôi lập tức vào phòng lấy túi xách và điện thoại, vừa chạy ra ngoài vừa gọi cho Ma Lạt Thang. Cô tắt máy.
– Anh đã liên lạc với ba mẹ cô ấy chưa?
– Anh gọi điện cho mẹ Liên Sương rồi. Bà không bắt máy, toàn nhấn ngắt thôi.
– Số của bác là bao nhiêu?
Tống Dực tìm số cho tôi xem. Tôi dùng máy mình gọi được ngay.
– Bác Vương ạ? Cháu chào bác, cháu Tô Mạn đây. Liên Sương đã về nhà chưa ạ?
– Lâu lắm rồi nó có về nhà đâu. Bây giờ ba nó với nó không nói với nhau câu nào, hai cha con cứ chiến tranh lạnh suốt. Tôi muốn gặp, chỉ còn cách đến căn hộ nó ở. Tôi vẫn định liên lạc với cháu, nhờ cháu đến thăm nom hộ, nhưng ngại quá, đằng nào nhà cháu cũng vừa xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, hẳn là cháu buồn lắm. Sao vậy, cháu không gọi được cho nó ư?
Giọng bà Vương thẫm nỗi mệt nhọc không che giấu được, tôi bèn nén lại những lời định nói:
– Chắc máy cô ấy hết pin, có lẽ lát nữa cô ấy sẽ đến thăm cháu, thường thì buổi tối cô ấy mới sang chơi.
– Vậy được, khi gặp con bé cháu nói chuyện khuyên giải nhiều vào, ba nó không muốn đánh nó…
– Bác trai đánh Liên Sương ạ? – Tôi kinh ngạc.
Giọng bà Vương nghẹn ngào.
– Hai cha con cãi cọ ầm ĩ vì Tống Dực, lời qua tiếng lại càng lúc càng gay gắt, Liên Sương có nói những lời gây tổn thương quá mức, ba nó nóng giận đã bạt tai nó. Từ hôm ấy, Liên Sương không về nhà nữa.
Tôi cúp điện thoại, nhìn Tống Dực. Vì máy bị rò tiếng, anh đã vừa nghe vừa đoán được nội dung cuộc điện thoại rồi, mặt trắng bệch đi:
– Anh không biết, cô ấy không kể gì cả.
Tôi dằn vặt:
– Đầu óc tinh thần em để cả vào bố, cũng không chú ý đến sự khác thường của Ma Lạt Thang. Tìm kiếm mà đi taxi thì không tiện lắm, chúng ta phải kiếm một lái xe.
Tôi gọi điện cho đại tỷ, chị nói đang ăn cơm với khách, tôi đành gọi cho Lục Lệ Thành:
– Anh đang làm việc à?
– Ăn cơm một mình.
– Để về tôi mời anh ăn. Bây giờ có thể phiền anh làm tài xế không? Ma Lạt Thang mất tích rồi, chúng ta phải tìm cô ấy.
– Tống Dực là nam châm của cô ta cơ mà. Cô đặt Tống Dực vào giữa biển người, Hứa Liên Sương sẽ như cục sắt, bất kể trôi dạt ở góc nào cũng sẽ lập tức bay về nam châm.
– Sự việc rất phức tạp, tôi không có thời gian giải thích, anh giúp hay không đây?
– Tôi lại ngay. – Anh nói – Cô đang ở đâu?
– Tầng trệt nhà Lâm Thanh.
Hai mươi phút sau, con Jeep Wrangler của Lục Lệ Thành rùng rùng dừng lại trước mặt chúng tôi. Tôi và Tống Dực lập tức lên xe.
– Tìm đâu đây?
Tôi ngẫm nghĩ:
– Đến nhà cô ấy trước.
Nhà không có ai.
Tống Dực liên tục gọi vào điện thoại của Ma Lạt Thang, nhưng máy luôn ở chế độ tắt. Tôi gọi điện cho khắp lượt bạn bè thân quen của Ma Lạt Thang, nhưng không ai biết cô ở đâu.
Đến quán ăn cô hay lui tới, phục vụ cho biết không thấy cô.
Đến những nơi cô thường đi cùng Tống Dực, không có ai.
Đến quán bar cô vẫn đi với tôi, chủ quán nói cô không đến.
Không còn cách nào khác, tôi bèn liệt kê danh sách những quán bar và hộp đêm mà cô thích tới, chuẩn bị đi tìm từng nơi một.
Quán bar mờ ảo ánh đèn, người đông đúc, ai nấy đều đang hò hét bùng nổ, ở những góc tối tăm nam nữ ăn vận sặc sỡ quấn riết lấy nhau, không khí ngập đầy mùi vị cuồng hoan của ngày tận thế. Chúng tôi chật vật chen qua đám đông, những cô ả táo tợn nhân cơ hội cọ xát thân thể vào Lục Lệ Thành và Tống Dực, không hiểu ruốt cuộc là ai sàm sỡ ai nữa. Lục Lệ Thành mỉm cười hưởng thụ màn tán tỉnh của bọn họ, không cự tuyệt cũng không chủ động, nhưng bước chân không hề dừng lại. Tống Dực thì sắt mặt lại, thái độ gần như thô lỗ, dùng cánh tay gạt phăng từng người ra.
Về sau chúng tôi còn đến một quán bar đồng tính, Lục Lệ Thành quỵ hẳn:
– Đời sống của cô và Hứa Liên Sương thật phong phú!
– Chúng tôi tò mò nên ghé vài lần, rồi Ma Lạt Thang đâm chuộng một loại cocktail ở đây, vì thế thi thoảng lại đến nữa.
Trước đây tôi và Ma Lạt Thang tới bar này, không ai chú ý, nhưng đêm nay tất cả cùng đổ dồn mắt vào chúng tôi, chỉ không biết họ ưng Lục Lệ Thành hay Tống Dực. Có gã bưng cốc rượu xáp lại gần bắt chuyện, nhưng nhận ra sắc mặt Tống Dực liền lập tức bỏ đi.
Khi chúng tôi rời khỏi quán bar thì đã hai giờ đêm. Tôi mệt mỏi quá độ, chân đau đến nỗi không lết nổi nữa, bèn ngồi phệt xuống vệ đường. Lục Lệ Thành nói:
– Tìm kiếm kiểu này không hiệu quả, thành Bắc Kinh nhan nhản quán bar, khách sạn, nếu cô ấy tạt bừa vào một quán nào không ai biết thì chúng ta có tìm đến sang năm cũng chẳng thấy.
Tống Dực lại gọi điện cho Ma Lạt Thang, vẫn tắt máy. Nhưng anh cứ gọi liên tục, gọi không ngừng nghỉ. Tôi mất kiên nhẫn, bèn nói:
– Đừng gọi nữa!
Anh ném luôn điện thoại đi, nó đập vào tường vỡ tan làm mấy mảnh, rơi xuống đất, giọng nữ lặp đi lặp lại như máy:
– Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…
Lục Lệ Thành bước tới, giậm chân lên, tiếng nói vụt tắt.
Màn đêm thành ra tĩnh lặng, tĩnh đến nỗi khiến người ta ngạt thở. Tống Dực ôm đầu, cũng ngồi xuống vệ đường, tôi đờ đẫn nhìn ra những tòa nhà đằng xa. Ma Lạt Thang, bà đang ở đâu?
Một mảnh trăng khuyết nổi lên giữa mấy tòa nhà, ánh đèn xung quanh quá sáng, không chú ý rất khó phát hiện. Tôi nhảy dựng lên:
– Lục Lệ Thành, lái xe!
Tống Dực vẫn ôm đầu ngồi dưới đất, tôi và Lục Lệ Thành một trái một phải xốc anh lên xe.
– Đi đâu?
– Đến nhà tôi, nhà trước đây của tôi ấy!
Lục Lệ Thành rất ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều mà tập trung lát xe thật nhanh. Đường thưa xe cộ, chỉ lát sau đã trông thấy khu nhà nơi tôi từng ở. Khuya lắm rồi, phần đông mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Tòa nhà chỉ còn lác đác mấy ô cửa sổ sáng đèn, đoạn phố chạy qua trước nó thì vắng vẻ và thinh lặng, càng nhấn mạnh thêm màu tịch mịch của đêm.
Trên nền đêm bình yên lạnh lẽo, một cô gái mái tóc đen dài và áo khoác đỏ đang đứng tựa cột đèn màu đen chạm hoa, ngẩng đầu nhìn trời. Ánh đèn u buồn mờ ảo tỏa xuống mái tóc và vạt áo cô lất phất trong gió.
Tôi ra dấu cho Lục Lệ Thành dừng xe đằng xa, Tống Dực đờ dại nhìn cảnh tượng cô đơn và buồn thảm ấy.
– Ma Lạt Thang kể, lần đầu tiên trông thấy anh là khi anh đang đứng dưới chân cột đèn kia. Cô ấy nói với em rằng, anh giống chàng hoàng tử lẻ loi trong một bức tranh sơn dầu, nỗi u buồn của anh khiến cô cảm thấy đứt từng khúc ruột. Em nghĩ chắc Ma Lạt Thang luôn tò mò vì sao anh lại sầu não đến thế. Cô ấy luôn cố gắng thâm nhập trái tim anh, tất cả mọi việc cô làm, dù là vùng vằng mè nheo hay lấy trộm mật khẩu xem lén album, đều chỉ để tìm biết anh đang nghĩ gì. Ba mẹ Ma Lạt Thang phản đối hai người ở bên nhau, nói thật lòng, em cũng phản đối.
Lục Lệ Thành nhìn như xoáy vào tôi.
– Em phản đối không phải vì bản thân mình, mà vì anh bất công với Ma Lạt Thang. Cô ấy không phải công cụ để anh chuộc tội, càng không phải thế thân của Hứa Thu. Anh biết không? Ma Lạt Thang căm hận Hứa Thu!
Tống Dực choáng váng nhìn tôi, Lục Lệ Thành thì ngơ ngác. Tôi nói:
– Trước mặt anh, chưa bao giờ cô ấy nhắc đến Hứa Thu, đúng không? Anh cố nhiên không dám nhắc đến, vì thế việc cô ấy không nhắc đến là rất hợp ý anh. Nhưng anh đã bao giờ thắc mắc chưa? Quan hệ hai người thân mật như thế, vì sao chưa bao giờ cô ấy kể về chị mình? Hứa Thu trong mắt anh là người yêu toàn thiện toàn mỹ, nhưng đối với Ma Lạt Thang, chị ta không phải là một người chị tốt, thậm chí không phải một người chị.
Tống Dực muốn nói gì đó, tôi vội cướp lời:
– Anh có quyền yêu Hứa Thu, Ma Lạt Thang cũng có quyền hận Hứa Thu. Em không cần biết anh yêu Hứa Thu đến đâu, anh chỉ cần nhớ, nếu vì Ma Lạt Thang hận Hứa Thu mà anh nói bất kỳ câu gì gây tổn hại đến cô ấy, thì em sẽ liều mạng với anh!
Trong xe hoàn toàn im lặng, im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chúng tôi. Một lúc sau, Lục Lệ Thành mới hỏi:
– Chúng ta cứ ngồi thế này sao?
Giọng Tống Dực khản đặc:
– Có phải Liên Sương vẫn chưa biết thận cho cô ấy là Hứa Thu?
– Em nghĩ thế. Chắc bác Hứa cố ý giấu, chứ với tính cách của Ma Lạt Thang thì thà chết cô ấy cũng không nhận đâu.
– Cô ấy hận Hứa Thu đến nỗi thế sao? Hứa Thu cùng lắm là thi thoảng nóng nảy thôi, còn thì đồng nghiệp hay bạn bè đều quý mến cả…
Giọng tôi bỗng sắc nhọn:
– Em nói rồi, ai cũng có quyền riêng. Anh yêu chị ta thế nào là việc của anh, cô ấy hận chị ta thế nào là tự do của cô ấy.
Tôi nhảy xuống khỏi xe, chạy về phía Ma Lạt Thang.
Khi tôi đến bên cạnh rồi, cô mới phát hiện ra. Trước sự xuất hiện của tôi, cô không hề kinh ngạc mà bình tĩnh nói:
– Mạn Mạn, giá tôi chưa trông thấy anh ấy thì tốt biết bao, anh sẽ mãi mãi là giấc mộng đẹp của tôi, không bao giờ biến thành ác mộng.
– Muộn lắm rồi, chúng mình về nhà nhé?
– Ở nhà có nhiều gương quá, tôi không muốn về.
Tôi không hiểu ý cô.
– Hôm nay tôi cứ soi gương suốt, mới biết hóa ra trông mình hơi giống Hứa Thu. Trán và mắt chúng tôi đều giống ba. Mạn Mạn, thảm quá phải không? Cái con người tôi muôn đời muôn kiếp không muốn nhìn mặt, vậy mà phải trông thấy ngày ngày.
Tôi nghĩ hồi lâu mới nói:
– Không sao, bây giờ khoa học kỹ thuật tiên tiến lắm, vừa may mắt bà cũng không đủ đẹp, chúng ta đi phẫu thuật thẩm mỹ là được.
Ma Lạt Thang mỉm cười, những sợi tóc lất phất một cách u uất.
– Nhưng nó thì làm sao đây? – Cô trỏ vào chỗ thận.
Tôi rùng mình tái mặt. Cô cười nói:
– Đến người ngoài cuộc như bà còn suy luận được đầu đuôi câu chuyện, làm sao tôi có thể không đoán ra? Hôm nay tôi hồi tưởng mọi chuyện liên quan đến Tống Dực, đột nhiên nghĩ ra hết. Tiếng khóc đau đớn mà tôi nghe thấy ở bệnh viện là vì Hứa Thu, tiếng khóc ấy khiến tôi động lòng, nhưng đối tượng khiến anh khóc than là kẻ mà tôi căm hận. Mỉa mai thay! Mẹ cho tôi biết ngày Hứa Thu chết, nhưng đó là ngày giả. Chẳng trách quả thận này lại hợp với tôi đến thế, vì nó có chung dòng máu với tôi mà.
Ma Lạt Thang nắm tay tôi:
– Tôi còn nghĩ ra nguyên nhân khiến tôi gặp Tống Dực ở đây, không phải vì táo, mà là vì bà. Anh ấy đứng dưới lầu, đau buồn vì Hứa Thu, nhưng nhớ nhung là bà.
– Không phải, tôi…
Tôi cảm thấy ruột gan phèo phổi mình quấy đảo dữ dội, cả người vặn xoắn lại đau đớn. Nhưng vẻ mặt Ma Lạt Thang thì vẫn bình tĩnh, hệt như đang nói chuyện người khác.
– Xin lỗi, Mạn Mạn! Thì ra bà phải chịu tủi phận nặng nề đến thế, mà tôi lại rộn ràng nhảy múa không thương xót trên trái tim rỏ máu của bà, thậm trí còn bắt bà cười vui theo tôi. – Cuối cùng vẻ mặt Ma Lạt Thang cũng có chút xao động, nước mắt hoen tròng – Tôi rất mừng, vì từ đầu đến cuối bà luôn lựa chọn tôi, cho dù người kia là Tống Dực mà bà đã thầm yêu bao nhiêu năm. Nhưng tôi lại có lỗi với bà, thật ra đợt sau này tôi đã phát giác bà và Lục Lệ Thành chẳng phải người yêu gì hết, còn bà với Tống Dực hễ ở gần nhau là gượng gạo, nhưng tôi giả vờ không biết, thậm chí cố ý trốn tránh, chỉ muốn nắm chặt giấc mộng của mình. Tôi tưởng tôi và Hứa Thu khác nhau, bây giờ mới phát hiện ra chúng tôi quả thực là ruột thịt, đều ích kỷ giả tạo, đều giỏi lợi dụng lòng tốt của người khác để đạt mục đích của mình, đều coi thường tình cảm chị em. Mạn Mạn, tha lỗi cho tôi, tha lỗi cho tôi…
Mặt cô càng lúc càng tái xanh, đột nhiên người mềm oặt đi, trượt xuống đất. Tôi ôm choàng lấy cô, tự mình cũng mất đà ngã theo, cả hai đổ nhào ra đất. Tôi sợ hãi kêu lên:
– Lục Lệ Thành, Lục Lệ Thành…
Lục Lệ Thành và Tống Dực chạy tới, một người đỡ tôi, một người xốc Ma Lạt Thang lên. Tôi đẩy tay Lục Lệ Thành ra:
– Xe, xe, bệnh viện…
Người tôi run bần bật, không nói được trọn câu.
Lục Lệ Thành lập tức nổ máy. Tống Dực ẵm Ma Lạt Thang lên xe, Lục Lệ Thành lái hết tốc lực đến bệnh viện. Còn chưa đến nơi, chúng tôi đã khiến cảnh sát chú ý, hai xe cảnh sát đuổi theo chúng tôi, rú còi inh ỏi, ra lệnh dừng xe, một xe thì từ đường vòng chạy úp lại, định chặn đầu chúng tôi. Lục Lệ Thành hỏi Tống Dực:
– Anh nghĩ sao?
Tống Dực trừng trừng nhìn Ma Lạt Thang, đầu không ngẩng lên:
– Tôi muốn đến bệnh viện nhanh hết mức có thể.
Lục Lệ Thành mỉm cười, đạp cạn ga, lao thẳng vào xe cảnh sát phía trước khiến nó phát hoảng. Jeep Wrangler thuộc dòng Jeep việt dã, mã lực tương đương hai xe kia cộng lại. Vì không đủ gan đối mặt Jeep Wrangler, chiếc xe lập tức đánh tay lái tránh khỏi đường chúng tôi.
Lục Lệ Thành phóng vút đi như tên bắn, ba xe cảnh sát điên cuồng đuổi theo, phương tiện lưu thông đằng trước nghe tiếng còi cảnh sát, lại thấy tốc độ của chúng tôi thì đã dẹp ra từ xa. Hành trình bình thường phải mất nửa tiếng, hôm nay chỉ hơn mười phút đã tới nơi.
Lục Lệ Thành đỗ lại thật vững trước cổng bệnh viện:
– Mọi người đưa Hứa Liên Sương vào đi, tôi ở đây giải quyết với cảnh sát.
Tống Dực ẵm Ma Lạt Thang lao xuống, chúng tôi vào đến bên trong cũng là lúc xe cảnh sát hụ còi vây lấy xe Lục Lệ Thành.
Ma Lạt Thang được đưa vào phòng cấp cứu, Tống Dực ngồi bất động trên ghế, mặt mày nhợt nhạt, cả người như bị rút hết hồn phách, bất kể tôi nói gì, anh cũng như không nghe thấy.
Tôi gọi điện cho mẹ Ma Lạt Thang, hơn ba giờ đêm, điện thoại reo hồi lâu mới có người bắt, giọng đàn ông đứng tuổi, hơi gấp rút:
– Cháu là Tô Mạn? Tiểu Liên có chuyện gì sao?
Tôi không có thời gian để ngạc nhiên về sự nhạy bén của ông, vội vàng đáp:
– Bây giờ cô ấy đang ở phòng cấp cứu, chúng cháu vẫn chưa biết nguyên nhân.
Lúc này, giọng nói bên kia bỗng lại bình tĩnh:
– Bệnh viện nào?
Tôi báo địa chỉ, ông nói:
– Chúng tôi sẽ đến ngay.
Chưa đầy nửa tiếng sau, một người đàn ông khuôn mặt chính trực và bà Vương vội vã đi vào. Bà Vương trông thấy Tống Dực, nước mắt liền trào ra xối xả:
– Tao biết mày sẽ hại nó mà!
– Vân! – Ông Hứa kéo bà Vương, hoàn toàn không buồn đếm xỉa đến Tống Dực, chỉ chào hỏi tôi – Tô Mạn à? Tiểu Liên làm phiền cháu quá!
– Bác đừng khách sáo ạ, cháu với Ma Lạt Thang… Liên Sương là bạn thân.
Chỉ lát sau, có mấy bác sĩ đi ra, giám đốc bệnh viện cũng đến, người qua lại nhốn nháo cả hành lang. Giám đốc mời ông Hứa đến một gian phòng nghỉ ngơi, qua vách kính của căn phòng có thể nhìn thẳng tình hình trong phòng cấp cứu.
Tống Dực vẫn ngồi ở cửa phòng cấp cứu, chờ đợi, không nói cũng không động đậy. Tôi lặng lẽ ngồi cùng anh một lúc thì có người gọi, báo rằng bà Vương muốn nói chuyện với tôi.
Tôi đi vào, trông thấy bà Vương vẫn khóc, hiển nhiên chỉ mình ông Hứa nói được thôi, ông hỏi tôi:
– Từ ngày phẫu thuật xong, Tiểu Liên hồi phục rất tốt, chưa bao giờ có vấn đề gì cả, vì sao đột nhiên lại thế?
Tôi cho rằng nên có sao nói vậy:
– Cô ấy phát hiện ra Tống Dực là bạn trai của Hứa Thu, lại phát hiện ra thận thay cho cô ấy là của Hứa Thu.
Bà Vương nghe vậy càng đầm đìa nước mắt, vừa khóc vừa rủa xả Tống Dực. Ông Hứa nhìn các bác sĩ đang bận rộn trong phòng cấp cứu, sắc mặt khó đăm đăm. Tôi sực nhớ đến Lục Lệ Thành, lâu thế mà anh ta chưa vào, xem chừng bị cảnh sát bắt đi rồi.
– Bác Hứa, vừa nãy Liên Sương…
– Tôi nghe cháu gọi Tiểu Liên là Ma Lạt Thang, biệt danh của nó phải không? Cháu cứ gọi là Ma Lạt Thang đi.
– Vâng! Vừa nãy Ma Lạt Thang đột nhiên ngất xỉu, chúng cháu muốn đưa cô ấy đến bệnh viện thật nhanh nên vượt qua vô số đèn đỏ, còn suýt húc vào xe cảnh sát nữa. Xe do Lục Lệ Thành cầm lái, anh ấy bị cảnh sát bắt đi rồi.
Ông Hứa đưa mắt cho một người đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi ngồi ở góc phòng, anh ta lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Ông Hứa không hứa hẹn gì, vì thế tôi cũng không thể tỏ lời cảm ơn, đành coi như chưa hề nói những lời vừa rồi.
Rất lâu sau, tôi thấy bác sĩ chạy ra khỏi phòng cấp cứu, tôi liền lao ra, cùng Tống Dực vây lấy bác sĩ. Bác sĩ không để ý đến tôi và Tống Dực, đi thẳng vào phòng nói chuyện với ông Hứa.
Tôi và Tống Dực đành đứng ở cửa nghe nhờ.
Có một người chắc là bác sĩ trước kia của Ma Lạt Thang, rất quen thuộc với ông Hứa nên không vòng vo nhiều:
– Tình hình không khả quan, quả thận đang có hiện tượng xung đột với cơ thể cô ấy.
Bà Vương kêu lên:
– Sao lại thế? Đã sáu năm rồi, lâu như vậy không xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại xung đột?
Cả nhóm chuyên gia nhìn nhau, đều lộ vẻ lúng túng, cuối cùng một bác sĩ trẻ giải thích:
– Hiện tượng này quả thực rất hiếm gặp trong y học, thông thường phản ứng xung đột sẽ diễn ra mạnh mẽ nhất trong vòng một năm sau khi phẫu thuật, thời gian càng lâu thì càng hòa hợp, nhưng cũng không phải không có tiền lệ, ở Anh từng có ca bệnh ghép tim mười năm rồi mới xuất hiện phản ứng đào thải. Chúng tôi vẫn chưa giải thích được nguyên nhân cụ thể gây ra sự đào thải ở con gái ông, chỉ có thể căn cứ vào hiện trạng phán đoán rằng cơ thể đang muốn bài trừ nội tạng cấy ghép.
Bà Vương vẫn còn muốn nói gì đó, ông Hứa bèn ngăn bà lại:
– Bây giờ không phải lúc truy tìm lời giải thích khoa học. – Ông hỏi bác sĩ – Bài trừ có gay gắt không?
Bác sĩ trẻ tuổi trả lời:
– Cơ thể con người có cơ chế phòng vệ rất hoàn thiện, có nhiều cách bảo vệ tự nhiên trước vi khuẩn, vi trùng, dị vật… Các cách đó bao gồm tấn công, phá hủy, thanh lọc, cùng tạo nên cơ chế tự vệ của cơ thể. Còn phản ứng bài trừ ở đây là, sau khi được cấy vào, quả thận bị cơ thể coi là dị vật, đại não liền phát hiệu lệnh, huy động hệ thống miễn dịch tiến hành tấn công, phá hủy và thanh lọc bộ phận cấy ghép đó. Khi phản ứng bài trừ diễn ra, thận ghép sẽ bị thương tổn, nếu thương tổn nặng sẽ dẫn đến suy giảm chức năng hoạt động, thậm chí gây nguy hiểm cho tính mạng. Hiện tại chúng tôi vẫn chưa thể xác định được phản ứng bài trừ diễn biến tới mức độ nào, điều này phải trông vào sự phán đoán và tiếp nạp của đại não bệnh nhân đối với thận ghép.
Như bị người ta quai búa tạ vào đầu, cơn đau ập đến với tôi quá đỗi bất ngờ và dữ dội, cả người tê điếng đi, thành thử lại không biết là mình đang đau nữa. Bên cạnh tôi, Tống Dực lảo đảo muốn ngã. Bà Vương lao vụt ra, nhảy xổ vào Tống Dực, nhắm mặt anh mà đấm đánh túi bụi như mèo mẹ bị cướp con.
– Nhà họ Hứa này đã nợ mày cái gì? Mày giết chết một đứa còn chưa đủ, lại muốn hại thêm đứa nữa, nếu Liên Sương có mệnh hệ nào, tao sẽ liều mạng với mày…
Ai nấy xúm lại, kẻ lôi kéo, người khuyên nhủ.
Tôi đờ đẫn nhìn cảnh tượng đó, thấy người mình thoắt nóng thoắt lạnh.
Ma Lạt Thang là người sôi nổi biết chừng nào! Từ khi quen cô, thấy cô vui thì cười, giận thì chửi mắng, hớn hở hân hoan, chưa bao giờ nhẫn nhịn, là một người ồn nào tinh quái! Làm sao cô có thể chết cho được?
Không thể, không thể nào đâu!
Trong khi bọn họ kẻ khóc người mắng kẻ kêu người gọi, tôi lặng lẽ đi vào phòng bệnh cách ly, véo tai Ma Lạt Thang, hùng hổ nói:
– Bà nghe đây, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của bà! Nếu bà thật sự coi chúng ta là chị em thì mau tỉnh lại bồi thường cho tôi. Tôi muốn tiền tươi thóc thật, muốn một món đền bù nhìn thấy sờ được, bà đừng dùng mấy câu nhố nhăng như “xin lỗi”, “tha thứ” để lừa người! Khốn kiếp, lời nói đâu mất tiền mua, bảo tôi bật đến một nghìn lần cũng không vấp váp. Bà nghe cho rõ, chị bà đây không chấp nhận lời xin lỗi, không chấp nhận!
Hộ lý lao vào, đẩy tôi ra ngoài:
– Chị điên rồi sao, không thấy bệnh nhân đang hôn mê sao? Ra ngoài mau, ra mau!
Tôi ngoái về phòng bệnh gào lên:
– Ma Lạt Thang, tôi không chấp nhận, không chấp nhận!
Hai hộ lý xốc tôi lôi ra ngoài. Họ nhét tôi vào thang máy, ấn tầng trệt, cánh cửa trượt vào. Bị nhốt trong thang máy đang từ từ trôi xuống, tôi đập cửa gào thét:
– Ma Lạt Thang, tôi không chấp nhận, không chấp nhận…
Cửa thang máy từ từ mở ra, tôi khuỵu xuống đất, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, thân mình mềm oặt không còn chút sức lực nào nữa.
Bảo vệ trông thấy, vội lại gần dìu lên, an ủi tôi rằng:
– Người chết không thể sống lại, đừng quá đau lòng!
Tôi hẩy tay bảo vệ, túm cổ áo anh ta, rống lên giận dữ:
– Anh bảo ai chết? Anh bảo ai chết? Ma Lạt Thang không bao giờ chết được…
Bảo vệ điếng hồn lắp bắp:
– Không chết, không chết…
Một người bỗng ôm bổng tôi lên, tạ lỗi bảo vệ:
– Xin lỗi, cô ấy đang bị sốc…
Anh ta cứ thế mang tôi ra khỏi bệnh viện, tôi cố sức đá hậu:
– Lục Lệ Thành, thả tôi xuống, thả tôi xuống!
Anh ta đem tôi đến chỗ vắng vẻ mới thả ra, tôi quay phắt lại đánh đấm, ai khiến nhà anh lắm chuyện? Anh ta kéo tôi vào lòng, vòng hai tay ôm chặt lấy tôi. Không cử động được tay nữa, tôi vẫn gắng đá chân và cào cấu. Lục Lệ Thành ôm chặt tôi bằng một tay, tay kia vỗ nhè nhè lên lưng tôi. Tôi đánh mãi, đánh mãi, đột nhiên hết cả hơi sức, vùi đầu vào lồng ngực anh ta khóc lạc cả giọng.
Mẹ đi rồi, bố đi rồi, tôi thật sự không thể chịu đựng được mất mát nào nữa.
Bất công! Người chết có thể im lìm ngủ đi, nhưng người sống lại phải chịu đựng nỗi đau vô cùng vô tận.
Lục Lệ Thành vỗ nhẹ lưng tôi, khe khẽ nói:
– Ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa!
Anh ta cứ dỗ như dỗ em bé, có lẽ là vì động tác ấy gắn liền với ký ức sâu thẳm của tuổi thơ, với tình yêu của bố mẹ, từng xoa dịu biết bao thương tâm của chúng ta, nên chứa đựng ma lực lạ kỳ khiến tâm trạng tôi dần bình tĩnh lại.
Tôi khóc mệt rồi, ngượng nghịu ngẩng lên mới phát hiện ra nửa mặt anh ta đỏ tấy như bị ai quai nắm đấm vào.
– Cảnh sát đánh anh? Họ dám hành pháp bằng bạo lực à? Anh gọi luật sự chưa?
Anh cười thờ ơ:
– Suýt nữa tôi húc lật xe người ta, người ta xông tới đấm tôi một quả cũng coi như huề vốn.
Đã sáu giờ sáng, nên trời đằng Đông ửng hồng, kính cửa sổ bệnh viện phản chiếu những tia ấm áp, không khí lành lạnh, tôi run lẩy bẩy chẳng biết vì rét hay vì sợ. Lục Lệ Thành cởi áo khoác choàng lên người tôi:
– Chúng ta tìm chỗ nào đấy ăn chút gì, nghỉ ngơi một lúc.
Long đong suốt một đêm, râu ria đã lún phún trên mặt Lục Lệ Thành, quần áo nhàu nhĩ dán sát vào người, lại thêm vết thương trên mặt, trông lôi thôi lếch thếch cực độ. Tôi đã định lắc đầu, nhưng thấy hình dung anh tiều tụy, đành nói:
– Bên ngoài có một tiệm điểm tâm, chúng ta đi ăn bát sữa đậu nành.
Tôi gọi ba suất ăn sáng, dặn gói một suất lại, giải thích với Lục Lệ Thành:
– Cho Tống Dực.
Lục Lệ Thành vừa háp đậu nành vừa hỏi:
– Cô giải thích cho tôi biết đầu đuôi câu chuyện đi? Nếu không, tôi muốn giúp cũng chẳng giúp được. Vì sao Hứa Liên Sương bỗng nhiên suy thận?
Dạ dày tôi ậm ạch khó chịu, nhưng bây giờ trách nhiệm phải gắng quá nặng, Ma Lạt Thang đang nằm trên giường bệnh, tôi không thể ngã xuống nữa, vì thế ép mình uống thong thả cho hết bát sữa đậu nành:
– Ma Lạt Thang có một người chị tên là Hứa Thu, cách đây năm hoặc sáu năm, nói chung là trước khi tôi quen Ma Lạt Thang, chị ta chết trong một tai nạn xe cộ, người cầm lái là Tống Dực bạn trai chị ta. Hứa Thu chết, thận được chuyển sang ghép cho Ma Lạt Thang, ba mẹ cô giấu kín chuyện này. Người Tống Dực thật lòng yêu là Hứa Thu, hôm qua Ma Lạt Thang đã phát hiện ra bí mật đó, đồng thời phát hiện ra thận của mình vốn là của Hứa Thu. Không phải cô ấy suy thận, mà trí não cô ấy đã phát hiệu lệnh yêu cầu cơ thể bài trừ tiêu diệt dị vật được cấy vào đó.
Lục Lệ Thành đờ người:
– Nghe như phim truyền hình.
– Trong phim truyền hình, đây là kịch tính. Trong cuộc sống thực, đây là đau khổ.
Lục Lệ Thành thở dài:
– Cuối cùng tôi đã hiểu Tống Dực. Trong công việc, anh ta bình thản trước yêu ghét, điềm nhiên trước phong ba, tôi những tưởng chỉ làm bộ làm tịch, thì ra là do anh ta không quan tâm, chẳng trách về Bắc Kinh đã một năm vẫn chưa mua xe, khác khẳn những người đi nước ngoài về, chắc là sau tai nạn ấy không dám lái xe nữa.
Tôi ăn hết bữa sáng môt cách chật vật như uống thuốc, rồi đem phần đã gói đưa cho Lục Lệ Thành:
– Phiền anh chuyển cho anh ấy.
– Cô không lên à?
Tôi lắc đầu.
Khi trở lại, Lục Lệ Thành hỏi tôi:
– Tống Dực chờ mãi ngoài phòng bệnh của Hứa Liên Sương, đánh cũng không đi, bộ dạng thảm hại lắm, cô có muốn lên thăm anh ta một lát không?
Tôi mệt nhọc nói:
– Tạm thời tôi không muốn gặp anh ấy, chúng ta đi xử lý vết thương của anh trước đã.
– Thôi! – Anh ta nói – Xước xát chút đỉnh lại phải chầu chực đến hai ba tiếng, để thời gian ấy về nhà ngủ còn hơn.
Vì đang là cuối tuần, người đến khám bệnh rất đông, bất kể là cửa lấy số hay cửa lấy thuốc đều chen chúc những người là người, nguyên xếp hàng cũng mệt lử rồi. Tôi hỏi:
– Ở nhà anh có cồn bông gì không?
Anh ta ngẩn người một lúc:
– Có.
– Vậy là được.
Đã ra khỏi bệnh viện rồi, anh ta bỗng nói:
– Cô ra xe đợi tôi trước đi, tôi vào nhà vệ sinh đã.
Tôi gật đầu. Một lát sau anh ta mới tới:
– Đi nào.
Sáng cuối tuần không tắc đường, đến căn hộ ở trung tâm thành phố của anh ta lẽ ra chỉ mất khoảng ba mươi phút, nhưng vì anh ta cả đêm chưa ngủ, lại đi lạc đường, chúng tôi lòng vòng mất thêm hai mươi phút nữa mới tới nơi. Lục Lệ Thành bảo tôi ngồi đợi ở phòng khách, đi vào lục tìm, một lát sau mang ra một hộp cứu thương rất sang trọng, tôi trố cả mắt:
– Anh chuẩn bị cho động đất à?
Anh ta không đáp, chỉ cười ha ha. Mở hộp thuốc thấy cái gì cũng có, tôi nghiêng đầu ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, lấy nhúm bông chấm vào cồn để sát trùng trước. Lục Lệ Thành ngồi rủ mắt nhìn xuống, yên lặng lạ lùng, hoàn toàn không giống ngày thường, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt:
– Sao anh không nói gì?
Anh ta cười cười, vẫn im lặng. Tôi nặn thuốc mỡ ra đầu ngón đeo nhẫn, cố gắng xoa thật nhẹ nhàng lên vết thương.
– Ok! Xử lý xong hết rồi.
Tôi thẳng người dậy lui ra sau, nhưng quên mất hộp cứu thương đặt ngay cạnh, chân vướng vào dây đeo của hộp, loạng choạng mất thăng bằng. Lục Lệ Thành vội vươn tay kéo tôi lại, nhờ sức anh ta, tôi gỡ cái dây mắc ở chân ra. Đứng vững lại rồi, tôi mỉm cười rút tay về:
– Cảm ơn anh.
Như chưa nghe thấy, Lục Lệ Thành vẫn cầm tay tôi. Tôi gượng mạnh tay, anh mới buông ra, đăm đăm nhìn tôi như muốn nói gì đó. Tôi vừa dọn hộp cứu thương vừa nghi hoặc đợi. Cuối cùng, anh ta chỉ mỉm cười nhìn tôi.
Tôi đặt hộp cứu thương lên bàn, đi lấy túi xách:
– Tôi về nhé!
Anh cầm chìa khóa:
– Để tôi tiễn cô.
– Không cần đâu, tôi bắt xe về. Anh chưa ngủ cả ngày rồi, anh dám lái xe chứ tôi không dám ngồi nữa đâu.
Anh không nói gì, cùng tôi xuống tầng, đưa ra tận taxi.