Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
26. Làm trái tim hắn cũng muốn bùng cháy theo.
Editor: bevitlangthang
"Tinh Hòa, tôi không biết cậu bị bắt nạt, thật lòng xin lỗi cậu."
"Tôi sẽ bảo vệ cậu."
Những lời Du Hoài Hà nói trong điện thoại là như vậy.
Tinh Hòa nghĩ về Du Hoài Hà, một đường chạy tới sở Đức Dục, liền nhìn thấy hắn còn đang đứng bên trong bị dạy dỗ.
Phụ huynh Tạ Minh Diệc đã tới, nhưng Du Hoài Hà vẫn chỉ có một mình.
Tinh Hòa đứng ở cửa trong chốc lát, dường như Du Hoài Hà cảm nhận được ánh mắt của cậu, bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn về phía Tinh Hòa, hai người vừa đối diện nhau, Tinh Hòa liền nhìn thấy rõ ràng trên mặt hắn có vài vết thương, cậu đau lòng muốn chết, lại nghe thấy mẹ Tạ Minh Diệc mắng chửi Du Hoài Hà đem con bà đánh thành như vậy, một hai ép hắn phải thôi học, Tinh Hòa nghe xong lòng cậu lập tức căng thẳng.
Thầy chủ nhiệm bảo mọi người bình tĩnh một chút, lúc này mới phát hiện có một người đang đứng ở cửa, ông lạnh lùng nói: "Bạn học kia, đứng ở cửa làm gì! Không có chuyện gì thì quay về lớp đi!"
"Tinh Hòa, em tới đây làm gì?" Chủ nhiệm lớp cũng nhìn thấy cậu, cô có chút kinh ngạc, thoạt nhìn Tinh Hoà hình như không giống như cố tình đến đây hóng chuyện thì phải.
"Cô Trần," Tinh Hòa không rời đi ngay lập tức, cậu cũng không bước vào, trong lòng cậu bồn chồn, muốn giúp Du Hoài Hà một phen, "Em có chuyện muốn nói cho cô biết, cô có thể ra ngoài một chút được không ạ?"
"Có chuyện gì thế em?" Cô Trần đi ra ngoài, chặn ngang cơ thể mảnh khảnh của Tinh Hòa, Du Hoài Hà hầu như không thể nhìn thấy cậu, hắn nhíu mày một chút, không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng hắn không muốn để chuyện này làm liên luỵ đến Tinh Hòa.
Hai người nói chuyện một hồi lâu, chuông vào lớp cũng vang lên, khi cô Trần tiến vào thì sắc mặt không được tốt cho lắm, cô bảo Tinh Hòa về lớp học trước.
Sau đó cô Trần nói chuyện riêng thầy giám thị, rồi bọn họ cùng đi xem lại camera trường một vòng, lần lượt đem những nơi Tinh Hoà vừa nói lúc nãy ra xem.
Đúng thật.
Trong lòng thầy chủ nhiệm giáo dục nghẹn một bụng lửa giận, vốn dĩ ông đã không hài lòng khi gặp Tạ Minh Diệc, tới nước này rồi cũng không cần giả bộ làm gì nữa, ông lập tức giáo huấn Tạ Minh Diệc và phụ huynh của hắn một trận.
"Con trai hai người ở trường học không lo học, hút thuốc đánh nhau trốn học không thiếu một cái nào, trường học đã nhiều lần cảnh cáo cùng kỷ luật, vậy mà em ấy không hề ăn năn hối lỗi, thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng, bắt nạt một học sinh khác! Chuyện này, tôi sẽ trực tiếp phản ánh lên nhà trường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sẽ thôi học."
Phụ huynh vừa nghe đuổi học con trai mình, chuyện con trai mình bị đánh oan còn chưa được chìm xuống, còn bị chồng thêm một tội khác, tay chân bọn họ mềm nhũn chạy đến cầu xin thầy giám thị cùng giáo viên bao dung tha thứ.
"Đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định được, còn được nhà trường điều tra, chứng cứ tìm thấy cực kỳ chính xác, nhà trường tuyệt đối sẽ nghiêm khắc xử lý những hành vi xấu như thế này."
Cả nhà Tạ Minh Diệc lập tức im bặt.
"Còn em nữa," thầy chủ nhiệm nói xong lại nhìn về phía Du Hoài Hà, "Niệm tình ngày thường đi học em biểu hiện tốt, lần đầu phạm vi, lần này xem như bỏ qua, chỉ cảnh cáo miệng một lần, về viết kiểm điểm 3000 chữ thì sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, chờ phụ huynh của em tới trường rồi thương lượng tiền thuốc men, sau đó về nhà tự kiểm điểm hai ngày đi."
Hơn mười phút sau Du Bá Xuyên mới đến, nhận lỗi với các giáo viên xong, ông một thân tây trang lịch lãm, cả người rất có phong độ, không nói không cười, thời điểm nhìn về phía Du Hoài Hà không giận mà uy.
Ông là thương nhân, rất giỏi giao tiếp, chỉ nói mấy câu liền làm dịu thái độ thầy giám thị xuống. Huống chi doanh nghiệp của Du gia to lớn, thầy giám thị nhìn thấy Du Bá Xuyên, cũng không dám thật sự đắc tội.
Du Bá Xuyên ra tay rộng rãi, ông bồi thường gấp đôi tiền thuốc men cho nhà Tạ Minh Diệc, nói vài lời liền giải quyết mọi chuyện đâu ra đó, chuẩn bị đón Du Hoài Hà đi.
Du Hoài Hà không chịu, hắn không muốn đi cùng với ba mình. Mặc dù lần này đúng thật cậu có nhờ sự giúp đỡ của ông.
Du Hoài Hà không tình nguyện nói một câu "Cảm ơn ba."
Hôm nay lại là chủ nhật, buổi chiều còn hai tiết, hắn lên lớp học xong sẽ tự mình về nhà.
Du Bá Xuyên cũng không tiếp tục dây dưa nữa, vừa lúc ông phải quay về công ty.
Mặc dù ông đối với con trai mình nghiêm khắc, nhưng cũng yên tâm phần nào. Khi Du Hoài Hà học cấp hai là vào thời kỳ phản nghịch của cậu, cậu cố tình không học tập, khi đó Du Bá Xuyên cũng tức giận, nhưng lại không có cách nào khác, đành phải đưa Du Hoài Hà đi học võ Sanda, có thể nói một câu học tập có thể không giỏi nhưng khi đánh nhau thì không thể không thắng, ông làm vậy để phòng ngừa sau này hắn có học kém thì về phía phương diện này cũng không thiệt hại gì.
Sau đó Du Hoài Hà cảm thấy cố tình tạo phản không học tập cũng không thu hoạch được gì, cậu bắt đầu trở nên yên phận hơn rất nhiều.
"Được, con tự về nhé," Du Bá Xuyên chào tạm biệt cậu dưới lầu, nhìn mặt Du Hoài Hà chốc lát, thoạt nhìn vết thương cũng không nặng lắm, chỉ nói, "Đi mua thuốc đi. Có thời gian thì luyện lại Sanda, sau này không được bị thương nữa."
Du Hoài Hà lạnh nhạt "Dạ" một tiếng.
Còn một tiết cuối cùng, các bạn học bắt đầu trở nên lơ đãng, chỉ ngóng trông đến giờ tan học. Du Hoài Hà hô một tiếng "Báo cáo", toàn bộ ánh mắt của mọi người trong lớp đều nhìn về phía hắn, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người hắn quay về chỗ ngồi của mình.
Giáo viên dạy môn hóa gõ bảng đen vài cái, làm các bạn học tiếp tục tập trung nghe giảng bài.
Tinh Hòa trộm lấy ra một thứ kẹt ở phía chỗ ngồi của cậu đưa cho Du Hoài Hà, là một tuýp dài, Du Hoài Hà thừa dịp giáo viên không chú ý, nhìn thoáng qua, là thuốc mỡ và tăm bông.
Sau khi tan học các bạn nam lập tức vọt tới trước bàn Du Hoài Hà, nói hắn siêu thật đó, đánh Tạ Minh Diệc thành ra như vậy, rồi hỏi hắn có muốn về nhà cùng bọn họ hay không.
Học giỏi, đánh nhau giỏi, là thứ mà mấy đứa trẩu tre hay sùng bái nhất vào thời thanh xuân, trùng hợp Du Hoài Hà đều hội tụ đủ hai thứ này. Hắn là tâm điểm của sự chú ý.
"Không được." Du Hoài Hà từ chối.
Bọn họ hơi mất hứng rời đi.
Khi Lê Hiểu Mạn đi qua nhịn không được giơ ngón cái về phía Du Hoài Hà, "Học bá ngầu thật đấy!"
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Du Hoài Hà dẫn Tinh Hòa lên lầu 5. Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ lên chỗ này, cũng là lần đầu tiên nếm trái cấm, khi đó hắn còn đần độn nghĩ rằng Tinh Hòa có thể mang thai không nhỉ.
Bọn họ tùy tiện tìm một vị trí trống ngồi xuống, Tinh Hòa có chút mê mang, chỉ thấy Du Hoài Hà lấy thuốc mỡ ra.
"Giúp tôi sứt thuốc."
"Ừm." Tinh Hòa ngoan ngoãn đồng ý.
Cậu xịt thuốc mỡ lên tăm bông, khi chuẩn bị sứt thuốc thì mới phát hiện Du Hoài Hà nhìn chằm chằm mình nãy giờ, tim Tinh Hòa đập bùm bùm, cậu trốn tránh ánh mắt kia, đôi mắt dừng trên cổ Du Hoài Hà, nhỏ giọng nói: "Cậu... Cúi đầu thấp một chút."
Du Hoài Hà gật đầu cúi xuống, đưa mặt lại gần sát người cậu.
Tinh Hòa cẩn thận sứt thuốc cho hắn. May mà không có nhiều vết thương lắm, đều là vết thương ngoài da. Nhưng Tinh Hòa vẫn áy náy trong lòng, cậu cố gắng không dùng sức, sợ làm đau Du Hoài Hà.
"Không cần phải cẩn thận như thế đâu, tôi không đau."
Ngoài miệng Tinh Hòa trả lời vậy thôi, nhưng cậu cũng không dùng nhiều lực thêm mấy.
"Hoài Hà nè," qua một hồi, cậu mở miệng xin lỗi, "Thật xin lỗi."
Thoạt nhìn tâm trạng của Tinh Hòa không được tốt lắm, khóe miệng cậu xụ xuống. Cậu cảm thấy cực kỳ khổ sở, người mình thích bị thương, còn bởi vì mình nên mới như vậy, cậu không thể nào vui lên được. Du Hoài Hà lớn lên rất đẹp trai, vì vậy hắn càng không nên có vết thương gì trên mặt hết.
"Cậu xin lỗi cái gì?"
"Có lẽ tớ nên nói chuyện này cho giáo viên biết sớm, nếu vậy thì cậu sẽ không bị kéo vào."
Tinh Hòa nghĩ, nếu cậu dũng cảm hơn một chút, thì sẽ không bị bắt nạt nhiều như vậy. Cũng bởi vì lúc đó cậu cực kỳ sợ hãi nên mới không nghĩ ra được cách giải quyết, sợ Tạ Minh Diệc nói chuyện của cậu và Du Hoài Hà ra ngoài, sợ mọi người nhìn Du Hoài Hà giống như quái vật.
Tinh Hòa nghĩ thật ra cũng không sao, vốn dĩ cậu đã không bình thường như bao người khác, từ khi sinh ra đã là quái vật rồi. Nhưng Du Hoài Hà không phải vậy.
Nếu sáng sớm cậu nói chuyện này cho giáo viên biết, thì chắc có lẽ sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như thế.
"Không muộn. Tinh Hòa, cậu không có sai." Giọng nói của Du Hoài Hà nhu hòa hơn rất nhiều.
Ngày đó trong điện thoại Du Hoài Hà cũng nói như vậy, hắn nói, Tinh Hòa, chuyện này cậu không sai, cậu bị bắt nạt, cậu luôn luôn có quyền lợi lên án đối phương.
Du Hoài Hà nói, Tinh Hòa, cậu không cần im lặng, tôi sẽ bảo vệ cậu.
Tinh Hòa nhớ tới những lời này, nó phảng phất như lặp đi lặp lại bên tai cậu, trong lòng giống như có một dòng nước nóng chảy qua, ấm đến mức nó dường như chỉ là ảo giác.
"Hoài Hà nè."
"Hửm?" Du Hoài Hà cúi đầu đóng nắp thuốc mỡ lại, thuận miệng trả lời.
Không ngờ hắn không kịp phòng bị mà đón nhận một cái ôm.
Lòng hắn cũng không nhịn được mà hơi run một chút.
Lúc nào Tinh Hòa cũng liều lĩnh như vậy. Lần đầu tiên cho hắn xem bí mật, lần đầu tiên chủ động hôn hắn, còn bây giờ đây, đây là lần đầu tiên bọn họ ôm nhau, đều cực kỳ vội vàng bất ngờ không kịp phòng bị, lúc nào Du Hoài Hà cũng không có sự chuẩn bị.
Hắn thất thần, không biết nên phản ứng thế nào.
Cơ thể Tinh Hòa rất gầy yếu, hơi thở mỏng manh.
"Hoài Hà."
Tinh Hòa lưu luyến gọi tên hắn thêm một lần nữa. Cậu vùi mặt vào cổ Du Hoài Hà, ngửi mùi thơm chỉ thuộc về một mình hắn, hoà cùng với hương nước giặt tươi mát.
Lòng Tinh Hòa thật sự, thật sự không thể kiềm chế được. Cậu thật sự không thể nào ngừng thích Du Hoài Hà.
"Tớ thích cậu. Rất thích cậu."
Cậu có thể cảm nhận được không.
"Chúng ta tốt nghiệp rồi yêu đương được không?"
Được không.
Tinh Hòa cực kỳ khẩn trương. Ngữ điệu rầu rĩ, cậu siết chặt lấy Du Hoài Hà, ôm chặt hắn vào lòng mình.
Cậu sợ sẽ bị từ chối, thậm chí còn có chút run rẩy.
Tay Du Hoài Hà ngừng ở giữa không trung, hắn không có động tác gì khác, không biết có nên buông tay xuống hay không.
Du Hoài Hà thầm nghĩ, đúng là bởi vì liều lĩnh, mới khiến tình cảm Tinh Hòa dành cho hắn nồng nhiệt như vậy, trực tiếp, không lẫn tạp chất.
Làm trái tim hắn cũng muốn bùng cháy theo.
"Được."
Du Hoài Hà nói 'được'.
- ----
Tác giả: Thích hai bạn nhỏ này quá đi mất thuiii. Khà khà ٩(๑′0'๑)۶