Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Trang gia gia rời đi cũng sắp tới giờ cơm chiều, Trang Châu và Đông Chí vốn muốn giữ ông lại ăn tối, ông Trang kỳ thật cũng muốn ở lại nhưng ông cảm thấy lần đầu tới nhà chúng nó, ăn một bữa không nói còn ở nhà chúng nó ngủ trưa, nếu còn ở lại ăn thêm bữa nữa, thì giống như không muốn đi, này thật sự có chút phá hỏng hình tượng anh minh thần võ của ông. Cho nên vẫn luôn do dự mãi, tận tới trước giờ cơm chiều mới kêu vệ sỹ tới đón ông đi.
Trang lão gia tử đứng ở trước sân có chút lưu luyến không rời: “Ta thấy nho nhà hai đứa sắp kết quả, đậu không ít. Hai đứa rảnh rỗi hỏi chuyên gia xem, có cần bón thêm phân gì không, đừng chậm trễ.”
Hai đứa cháu đồng thời gật đầu.
Ông Trang bước được hai bước lại nói tiếp: “Dưới giàn nho để hai cái lu to tướng làm gì? Để không cũng lãng phí, nuôi mấy cái bơi qua bơi lại nhìn cũng thích mắt.”
Hai đứa cháu lần nữa cùng gật đầu.
Ông Trang đứng trước cổng nhìn chiếc xe tới đón mình, lại nhìn nhìn sân vườn thảm cỏ xanh mướt sau lưng, quay đầu hỏi Trang Châu: “Sẽ nuôi cá chứ?”
Trang gia gia có tâm tư gì ai mà còn không nhìn rõ? Trang Châu bất đắc dĩ nói: “Hai bọn cháu đều chưa từng nuôi cá, nếu ông nội rảnh rỗi mong ông tới đây hướng dẫn bọn cháu.”
Ông Trang nhất thời cao hứng: “Vậy cuối tuần đi, cuối tuần ta lại tới.” Nói xong còn bất động thanh sắc liếc nhìn Đông Chí một cái, tựa như đang chờ chủ nhân còn lại trong nhà tỏ thái độ.
Đông Chí có chút dở khóc dở cười, tâm nói đây không phải nhà của cháu trai ông sao? Nhưng tâm tư lão nhân cao ngạo, anh cũng chỉ có thể phối hợp: “Cuối tuần bọn cháu đều ở nhà, ông nội muốn tới lúc nào cũng được. Cháu làm món ngon cho ông ăn.”
Ông Trang một chút cũng không thấy Đông Chí nấu được món gì ngon, thật sự nếu chọn ra một ưu điểm mà nói cũng chỉ có rau dưa nhà tụi nó thực tươi mới. Đương nhiên, Trang gia gia là một người từng trải, dù ông không đồng ý đối với câu nói của Đông Chí nhưng cũng không ở ngay trước mặt bọn nó không nể mặt mà vạch trần nó được. Thái độ của Đông Chí coi như tri kỷ, vì thế lão gia tử cũng thấy thoải mái, vô cùng cao hứng ngồi lên xe đi mất.
Xe đi rồi, Đông Chí mới thở phào một cái: “Thật muốn mệnh, sao giống Lăng Bảo Bảo nhà em thế, còn phải nịnh.”
Trang Châu cười nói: “Không phải mọi người đều nói người già giống trẻ con sao?!”
Đông Chí nghĩ nghĩ, thôi kệ, dù sao mình cũng vui vẻ.
Trang Châu khóa cổng, khoác bả vai Đông Chí đi vào nhà. Mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hai người bọn họ lại cãi nhau một trận, tuy rằng hắn biết rõ Đông Chí sẽ không có khả năng đáp ứng Thanh Thụ cùng nữ nhân khác sinh con, nhưng đang lúc hỏa khí xông đầu tất nhiên sẽ không thể dễ dàng nhượng bộ mà đi xin lỗi trước được, dù sao cũng phải tìm thời cơ thích hợp. Kết quả, hắn còn chưa tìm cơ hội, lão gia tử liền tới cửa, may mắn sợ bóng sợ gió một hồi, ông nội cũng không phải tới bổng đả uyên ương.
Hai người ngồi phịch xuống bậc tam cấp bên ngoài phòng khách, Đông Chí duỗi dài thắt lưng làm biếng: “Mệt mỏi quá.”
“Chỗ nào mệt?” Trang Châu đặt tay lên vai bà xã xoa bóp: “Là bị ông nội dọa sợ đi?”
Đông Chí không lên tiếng. Anh mới không muốn thừa nhận mình thật sự bị ông nội dọa nhảy dựng lên đâu.
“Ông nội anh vẫn luôn không thích trong nhà có sủng vật,” Trang Châu thấy Hắc Đường và ba con mèo từ sân sau chạy tới, cười nói: “Hôm nay không hiểu có chuyện gì, cư nhiên nói với anh trong nhà nuôi mấy vật nhỏ thực náo nhiệt.”
Chắc là do ông ấy thật sự tịch mịch, hoặc không biết nên tìm đề tài nào để nói chuyện đi. Đông Chí nghĩ thầm: nói tới nói lui chính là một ông già không biết nên lấy thái độ gì để tiếp cận con cháu mà thôi. Đông Chí từ việc Trang gia gia và Trang Châu ở chung với nhau có thể cảm giác được loại thái độ tận lực cẩn thận che giấu này. Ý thức được Trang gia gia không phải không quan tâm tới cái nhìn của cháu trai, Đông Chí cũng thấy an tâm.
Trang Châu xoa bóp vai cho Đông Chí: “Ngày đó sao lại nói như vậy với anh?”
Đông Chí một chút cũng không né tránh, rụt cổ, hừ một tiếng: “Ông nội anh khi dễ em, em lại không thể khi dễ lại được, chỉ có thể trút giận lên người cháu trai ông ta thôi.”
Trang Châu mỉm cười: “Chuyện kia là Thanh Thụ đề nghị đi? Em thật sự không dao động đấy chứ?”
“Nơi này, dùng sức.” Đông Chí vỗ vỗ lưng mình: “Anh cũng đừng oán giận Thanh Thụ. Anh ấy chính là có suy nghĩ đó, vô luận em có đồng ý hay không, anh ấy cũng không có ý kiến.”
Trang Châu vẫn cảm thấy khó chịu, có một loại cảm giác bị người mưu đồ bí mật muốn chọc gậy bánh xe. Được rồi, cảm giác này không khác biệt lắm cảm giác của Đông Chí khi chống lại Emily.
“Em cảm thấy anh ấy có chút giống Mộ Dung Phục trong ‘Thiên Long Bát Bộ’, trong đầu đã ăn sâu bén rễ suy nghĩ muốn khôi phục lại quá khứ huy hoàng trước kia.” Đông Chí thở dài: “Nhưng tốt xấu gì Mộ Dung Phục còn có đám thuộc hạ trung thành tới chết, còn anh ấy cái gì cũng không có, trừ bỏ suy nghĩ cố chấp ra còn lại chẳng còn gì, aiz…”
Trang Châu thản nhiên nói rằng: “Không giống, những gì Mộ Dung Phục muốn khôi phục chỉ là sự hư vô, còn điều Thanh Thụ muốn khôi phục lại phi thường có thật: tộc nhân, tình thân, hình thức sinh hoạt cố hữu trong trí nhớ.” Mấy thứ này Đông Chí lại không có tí xíu ấn tượng nào, cho nên em ấy mới có thể cảm thấy suy nghĩ của Thanh Thụ giống Mộ Dung Phục.
Đông Chí đại khái cũng ý thức được vấn đề này, vỗ vỗ tay Trang Châu thở dài: “Anh đừng trách anh ấy.”
Nói không trách là không có khả năng, nhưng trước mắt không khí hài hòa, Trang Châu tự nhiên sẽ không ngu ngốc mà đi ném đá vào hội nghị. Hơn nữa Thanh Thụ hiện tại đang đi công tác, thời gian ở lại Tân Hải thị không quá lâu.
“Anh ta sắp trở về?”
Đông Chí nghĩ nghĩ: “Hình như nội trong tuần này.”
Trang Châu quyết định rộng lượng một phen: “Vậy chúng ta làm tiệc chia tay anh ta nhé.”
Đông Chí gật đầu: “Được.”
Kế hoạch thường sẽ có sự biến hóa không lường trước được. Đông Chí vừa quyết định làm tiệc chia tay vào cuối tuần thì sáng hôm sau Thanh Thụ gọi điện nói đã đặt vé máy bay, trong hôm nay sẽ trở về.
“Sao lại vội vàng như vậy?” Đông Chí thập phần ngoài ý muốn: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng Thanh Thụ mang theo tia hưng phấn không che dấu được: “Đậu Nành gọi điện cho anh, nói con bé tìm được hai người, có khả năng là người của bộ tộc chúng ta. Bởi vì chưa từng chính diện tiếp xúc nên con bé không dám khẳng định, kêu anh sớm trở về, cùng nó nghĩ cách chứng thật một chút.”
Đông Chí suýt nữa bật ra nói cũng muốn đi theo, nhưng nhớ tới mình còn đang kèm mấy học sinh chuẩn bị thi đại học, trước tháng sáu vô luận thế nào cũng không đi được.
“Đậu Nành phát hiện bọn họ ở chỗ nào?”
“Chỗ đó cách Thanh Thạch trấn không xa, nhưng vị trí địa lý thực nhỏ, tên Bình An Tập. Anh và Đậu Nành chưa từng tới đó, Đậu Nành cũng chỉ là nghe bạn bè nói. Bạn nó theo đơn vị ra ngoài du lịch thám hiểm, ở chỗ đó tìm nơi ngủ trọ. Lúc trở về có kể ở Bình An Tập có một cửa tiệm thú ý đặc biệt nổi danh, trâu bò lợn gà ở quanh đó mà có vấn đề gì đều đưa tới đó chữa trị. Nói trong cửa tiệm có hai bác sỹ thú ý đặc biệt thần kỳ, giống như có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện.”
Tim Đông Chí đập mạnh.
“Lúc ấy Đậu Nành cũng rất kích động, hỏi thăm bọn họ hai bác sỹ kia trông như thế nào, bạn con bé nói hai người đó đều còn rất trẻ, bộ dạng đặc biệt xinh đẹp.” Thanh Thụ nói tới đây, trong giọng nói bất giác lộ ra tiếng cười: “Tiểu Ngư, em không phát hiện người của bộ tộc chúng ta đều có bộ dạng không tồi sao?”
Đông Chí nhìn trời liếc mắt xem thường: “Đừng nhắc về người trong tộc chúng ta, em cũng chỉ gặp qua mỗi anh.” Hơn nữa hai người bọn họ là anh em họ, lớn lên giống nhau vốn chính là rất bình thường.
Thanh Thụ nở nụ cười: “Anh nói thật. Người của tộc chúng ta đều rất đẹp. Chuyện trong tộc anh còn nhớ một ít, các cô dì chú bác trong thôn thậm chí ngay cả trưởng thôn gia gia bộ dạng vô cùng anh tuấn xinh đẹp.”
Anh tuấn xinh đẹp thì có ích lợi gì, còn không phải suốt ngày trốn trong thâm sơn cùng cốc không dám ra ngoài gặp ai, suốt ngày lo lắng bí mật của bộ tộc có thể bị tiết lộ, dẫn tới phiền toái nào đó. Đông Chí ở trong lòng khẽ phun tào, đồng thời lại có cảm giác xót xa trong lòng. Bộ tộc bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu nghẹn khuất a.
Đầu dây bên kia Thanh Thụ đương nhiên không cảm nhận được tâm tình của Đông Chí, ngược lại, thời gian trôi qua lâu như vậy rốt cục cũng có tin tức, anh đương nhiên rất hưng phấn: “Là hai nam nhân, Tiểu Ngư, em biết không, nữ nhân bộ tộc chúng ta không có khả năng giao tiếp với động vật, nếu thật sự là nữ, thật đúng là không cách nào chứng thật. May mắn là hai nam nhân…”
Đông Chí ngây người một chút: “Sao anh biết?”
“Lúc anh rời núi đã mấy tuổi rồi?!” Thanh Thụ đối với câu hỏi này của Đông Chí không cho là đúng: “Rất nhiều chuyện anh đều nhớ rõ, mẹ anh còn có các cô, dì, chị, em gái trong thôn anh đều đã tiếp xúc qua, việc này đối với người trong bộ tộc là thường thức căn bản có biết không?”
Đầu óc Đông Chí có chút hỗn loạn. Thường thức căn bản Thanh Thụ nói đối với anh cho tới bây giờ là chuyện hoàn toàn mới lạ, huyết mạch bộ tộc Sơn Thần rốt cuộc còn cất giấu những bí mật gì nữa đây? Đông Chí có chút lý giải sự coi trọng của Thanh Thụ đối với Đậu Nành, hóa ra bởi vì cho tới hiện tại mà nói, Đậu Nành không chỉ là em gái Thanh Thụ là tộc nhân cùng chung hoạn nạn với anh ấy, mà còn là cô gái duy nhất xác định được là người của tộc Sơn Thần.
Đông Chí chua xót nghĩ: Hóa ra Đậu Nành lại quý giá như vậy.
Nhưng ngay sau đó anh lại nghĩ tới một vấn đề khác, Thanh Thụ chạy tới chạy lui đi tìm người, với chút tiền lương của anh ấy hẳn sẽ khá túng quẫn. Tìm kiếm tộc nhân dù sao cũng không phải là chuyện của một mình Thanh Thụ, Đông Chí tính rút một phần tiền trong quỹ khuyến học ra đều làm kinh phí đi tìm người. Có như vậy, cuộc sống của Thanh Thụ mới có thể tương đối được đảm bảo, lúc tìm người cũng không đến mức vì phương diện tiền tài mà tay chân co cóng.
Chuyện này anh vẫn cần phải thương lượng với dì An Ny một chút, Đông Chí nghĩ nghĩ quyết định tạm thời chưa nói cho Thanh Thụ biết.
“Mấy giờ bay?” Đông Chí hỏi anh: “Em có tiết, để Trang Châu đưa anh đi.”
Thanh Thụ nói thời gian, còn nói thêm: “Không cần phiền mấy đứa, Tả đội trưởng sẽ đưa anh tới sân bay.”
Đông Chí trầm mặc trong chốc lát, thăm dò hỏi: “Anh và Tả đội trưởng quan hệ tốt lắm sao?”
“Đương nhiên rồi.” Thanh Thụ tùy tiện trả lời: “Bọn anh bất luận phương diện nào cũng vô cùng ăn ý phối hợp, trong công việc cũng như trên sân huấn luyện.”
Đông Chí có chút rối rắm có nên nói cho anh ấy biết Tả đội trưởng tám chín phần mười là ‘cong’, mà hơn nữa rất có thể còn có suy nghĩ khác với anh ấy không đây? Anh cảm thấy chắc là do mình suy nghĩ nhiều, nhưng quả thực Đông Chí có suy đoán như vậy, nếu giả bộ cái gì mình cũng không nghĩ tới… vạn nhất chuyện đó thành sự thật, vậy anh sẽ cảm thấy có lỗi với Thanh Thụ.
Thanh Thụ nói tiếp: “Bạn bè giao tình với nhau không phải từ đó mà ra sao?”
Đông Chí: “…”
Được rồi, xem ra Thanh Thụ là ‘thẳng’. Anh hẳn là nên yên tâm một chút?
Thanh Thụ đắc ý dào dạt: “Nếu động thủ thật mà nói, Tả đội trưởng không đánh lại anh đâu, nói về thể năng đơn đấu, anh đây có thể bỏ xa cậu ta mấy con phố. Căn bản không phải là đối thủ của anh, ha ha.”
Đông Chí yên lặng lau mồ hôi một phen, cuối cùng quyết định cái gì cũng không nói thì hơn.