Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần trước ăn cơm ở nhà chính Trang gia, Trang lão gia tử có nói tính tình Đông Chí quá nóng vội, xúc động một cái liền không quan tâm tới mọi thứ, với ai cũng dám châm chọc bất kể hậu quả mà nói hươu nói vượn. Đông Chí luôn để lời nhắc nhở của ông nội canh cánh trong lòng, bởi vậy, một khi phát hiện trong lòng mình bắt đầu trở nên nóng nảy, liền cường bách chính mình tĩnh tâm, hít sâu vài cái, nghe nói chiêu này có thể bình ổn lửa giận, khiến bản thân mau chóng bình tĩnh lại. Địch nhân còn chưa xuất chiêu đâu, không thể giống lũ heo ngây ngốc chẳng biết khi nào bị đưa đi giết thịt, mình không thể loạn tâm trước.
Đông Chí chậm rãi hít sâu một hơi, bắt đầu tinh tế đánh giá Lâm Miện. Nhìn bề ngoài, người này thuộc loại hình thư sinh tiêu chuẩn, khuôn mặt thanh tú, tao nhã, lúc nhìn người khác luôn mang theo ý cười, là một nam nhân dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm muốn thân cận. Nếu đặt trong truyện ‘Liêu Trai’ thì chính là loại hình mà hồ ly tinh và nhóm yêu ma quỷ quái thích dụ dỗ nhất, kết quả đổi lại là bối cảnh hiện đại, thư sinh cũng bắt đầu biến thành hồ ly tinh.
Đông Chí rót cho mình một ly rượu, tĩnh tâm hòa khí bắt đầu dùng đại kế nói lời khách sáo: “Anh Lâm tự mình mở công ty, thật có bản lĩnh. Công ty anh nghiêng về lĩnh vực gì?”
Lâm Miên thực cẩn thận đáp: “Làm một ít phần mềm game, còn cả ứng dụng điện thoại.”
“Không dễ dàng đi?” Đông Chí làm bộ làm tịch nói: “Tay trắng làm nên sự nghiệp.”
“Đúng vậy.” trên mặt Lâm Miện bất giác toát ra vài phần cảm khái: “Vốn ban đầu đều là do mấy đứa bọn tôi tự bỏ ra.”
Đông Chí cũng theo đó cảm khái hai câu: “Tôi nghe nói mấy năm nay rất nhiều công ty phần mềm làm ăn hiệu quả, lợi nhuận phi thường tốt.”
Lâm Miện nhìn Đông Chí, tựa hồ có chút không nắm bắt được anh nói như vậy là có ý gì. Nhưng biểu tình Đông Chí đứng đắn, vẻ mặt hiền lành, thật sự khiến người ta không cách nào hiểu sai, anh ta đành hàm hồ nói: “Cũng tạm được.”
“Thật hâm mộ những tinh anh khoa học kỹ thuật như anh, có học vấn có năng lực, còn có tài phú. Thật sự khiến người hâm mộ.” Đông Chí thần tình tỏa sáng nhìn anh ta, thầm nghĩ: cậu đây đều đã khen mi tới trình độ này rồi, mi còn giữ ý đồ muốn vay tiền Trang Châu nhà cậu đây sao? Hơn nữa nhìn bộ dạng này của mi, chỉ sợ cho mượn rồi không thể đòi lại được nữa.
Lâm Miện nhìn thẳng Đông Chí trong chốc lát, cười cười không lên tiếng.
Hòa Khoan ngồi xem náo nhiệt hồi lâu, lúc này cũng e sợ thiên hạ bất loạn, cười ha ha chen vào: “Đó là đương nhiên rồi, Lâm Miện năm đó ở trong trường học đặc biệt tài năng, khi đó bọn tôi còn đang ngửa tay xin tiền người nhà mà cậu ta đã tham gia mấy cuộc thi phần mềm gì đó, lấy tiền thưởng làm sinh hoạt phí của mình đó. Vô cùng lợi hại!”
Hòa Khoan đến lúc này cũng đã hiểu được dụng ý của Đông Chí, so sánh giữa Đông Chí và Lâm Miện, Hòa Khoan tự nhiên quen thân với Đông Chí hơn một chút. Lâm Miện và Trang lão Nhị học cùng trường, đương nhiên hắn có quen biết, nhưng giao tình vốn không sâu đậm gì, càng miễn bàn đã nhiều năm không gặp. Huống chi hắn cũng không thích loại bạn học mạc danh kỳ diệu xuất hiện rồi muốn tính kế lên đầu anh em của mình — tuy rằng hắn còn chưa rõ vị bạn học cũ này định tính kế Trang Nhị thế nào.
Đông Chí ngầm hiểu, lập tức xuôi theo, tung hô Lâm Miện thành một đóa tiên hoa trên trời dưới đất thiên hạ vô song. Lâm Miện phỏng chừng bị Đông Chí khen tới ghê tởm, áp chế tinh thần uống nửa chén rượu, rồi lấy cớ đi gặp bằng hữu vội vàng cáo từ.
Thấy Lâm Miện rời đi rồi, Trang Châu mới xoay người nhéo nhéo lỗ tai người yêu: “Em rốt cuộc muốn quậy phá cái gì? Cho tới bây giờ anh còn chưa từng thấy em khen ai quá đà như vậy. Nói, em rốt cuộc có chủ ý xấu gì đây? Không phải thấy bộ dạng Lâm Miện hảo liền coi trọng đấy chứ?”
Đông Chí một phen đập móng vuốt của hắn, hừ một tiếng không thèm để ý.
Hòa Khoan ngồi một bên hắc hắc cười.
………….
[Hòa huynh, giúp tiểu đệ điều tra vị Lâm đồng học kia nhé.]
[Có lợi lộc gì?]
[…]
[Không có lợi không điều tra.]
[Vậy… giới thiệu bạn gái cho anh? Trường tôi có mấy cô giáo vừa trẻ trung vừa xinh đẹp đều chưa lập gia đình]
[Chiêu cao cân nặng số đo ba vòng?]
[…]
[Không có không điều tra.]
[Hòa huynh, Hòa đại gia! Tôi cũng không phải lưu manh, làm sao biết số đo ba vòng của người ta?]
[Vậy đưa ảnh chụp tôi xem trước.]
[…Ngày mai nhất định sẽ gửi ảnh cho anh.]
[Vậy được rồi.]
[Kính nhờ, điều tra lẹ lẹ.]
[Khụ, nghiêm chỉnh mà nói, cậu lo lắng cho lão Nhị vậy sao?]
[Tôi lo lắng chính là người khác! Tôi cảm thấy vị bạn học kia của mấy anh không đáng tin lắm, sợ lão Nhị ngốc tử bị người ta lừa!]
[…Được, tôi hiểu rồi.]
[Lén điều tra, đừng nói cho lão Nhị biết.]
[Hiểu rồi. Chờ tin của tôi.]
Đông Chí nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, vội vàng xóa hết đống tin nhắn vừa rồi, sau đó làm như không có việc gì mà ném di động lên tủ đầu giường. Kỳ thật từ khi quen nhau cho tới giờ anh và Trang Châu đều chưa từng kiểm tra di động của nhau, nhưng Đông Chí có tật giật mình, tránh không được có chuyện liền suy nghĩ nhiều, vẫn là xóa sạch tương đối yên tâm hơn.
Đông Chí cầm quyển khái luận nghệ thuật trong tay không yên lòng đọc, thấy Trang Châu từ trong phòng tắm đi ra, liền ném sách sang một bên vỗ vỗ giường: “Lại đây, nói chuyện.”
Trang Châu có chút buồn cười: “Nói chuyện gì?”
“Đương nhiên là về Lâm Miện.” Đông Chí trừng mắt: “Nếu không còn có thể là ai?”
Trang Châu bỗng cảm thấy vô lực: “Này, em không phải đang đùa đấy chứ, thật sự ăn dấm chua sao?”
“Cái gì gọi là đùa,” Đông Chí không vui lòng: “Em không phải muốn nghe phong lưu sử của anh. Em chỉ muốn hỏi một chút, quan hệ giữa anh và Lâm Miện năm đó là thế nào? Bạn học? bạn bè bình thường? đối tượng thầm mến? Bạn giường? Hay tình nhân?”
Trang Châu trầm mặc một chốc, chậm rãi nói: “Cậu ấy coi anh là bạn bè bình thường, anh coi cậu ấy là đối tượng thầm mến.”
“Thực không có tiền đồ!” Đông Chí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng trừng nhìn hắn: “Anh ta có cái gì tốt?!”
“Nói thật đúng là không tốt.” Trang Châu nghĩ nghĩ: “Khi đó anh còn chưa thành thục như hiện tại, lúc mới lên đại học đối với hoàn cảnh xa lạ cảm thấy vô cùng khẩn trương. Lâm Miện vừa vặn là bạn cùng phòng với anh, trên lớp lại ngồi cùng bàn cho nên ngay từ đầu anh thân với cậu ta hơn so với những người khác. Khách quan mà nói, cậu ta cũng có nhiều ưu điểm, thông minh, hiếu học, lễ phép lại hay giúp đỡ người khác.”
“Cậu ta có biết tâm tư này của anh không?” Đông Chí cảm thấy mình có thể hiểu được loại tình cảm mông lung này, tựa như coi sự tồn tại của một người trở thành biểu tượng của niềm hy vọng hay sự ấm áp nào đó.
Trang Châu lắc đầu: “Có lẽ không biết, hoặc có thể biết mà giả bộ không biết. Vô luận là loại nào, với anh mà nói cũng không khác gì nhau.”
Đông Chí nghe hắn nói thực đáng thương, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo má hắn một cái, ghét bỏ mắng: “Mất mặt muốn chết!”
Trang Châu ai u ai u kêu lên, thuận thế xông lên ôm chặt lấy Đông Chí liều mạng cọ cọ: “Đây chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, em còn ở đây cau có với anh. Còn nữa, sao anh không biết em lại hẹp hòi thế chứ?”
Đông Chí đẩy mặt hắn ra, hầm hừ nói: “Vậy anh ta vì cái gì mà phải từ xa chạy tới câu dẫn anh? Anh đừng nói là anh không nhìn ra nhé.”
Trang Châu không lên tiếng. Người khác đều nhìn ra, hắn tự nhiên cũng nhận thấy thái độ của Lâm Miện khác thường, nhưng muốn nói là câu dẫn, Trang Châu tự nghĩ hẳn là mình không có mị lực lớn vậy đi.
“Năm đó cậu ấy còn không coi trọng anh, sau bao năm, cũng tuyệt đối sẽ không vì bất ngờ gặp lại mà thấy hảo cảm với anh.” Trang Châu vỗ nhẹ mặt Đông Chí, an ủi nói: “Sẽ không phát sinh chuyện này, hơn nữa giờ anh đã có em, còn có thể để ý ai được chứ?!”
Đông Chí vốn đầy mình lo lắng nhưng ngẫm lại, anh chỉ là một giáo viên bình thường sinh hoạt trong cái vòng nhỏ hẹp của bản thân, Trang Châu là thương nhân lọc lõi đã nhìn quen mưa gió, trong phương diện đối nhân xử thế, tuyệt đối già dặn lão luyện hơn mình.
Đông Chí rất không tình nguyện căn dặn hắn: “Trong lòng phải kiên định. Tuyệt đối không được để đóa hồng trắng của mối tình đầu mê hoặc, rơi vào hố hãm hại nghe rõ chưa?”
Trang Châu tươi cười hôn hôn Đông Chí: “Tuyệt đối không, yên tâm đi.”
Trang Châu không phải loại người trong lòng bất định không yên, hắn đối với nhận thức của bản thân luôn thập phần thanh tỉnh, đó cũng là lý do vì sao năm đó hắn đã không tìm Lâm Miện giáp mặt thổ lộ. Hắn hiểu bản thân cũng hiểu Lâm Miện, mấy năm gần gũi ở chung cũng đủ để Trang Châu nhìn rõ bản chất con người này.
Lâm Miện là một người thực chú trọng. Loại chú trọng này biểu hiện rõ trong từng phương diện sinh hoạt của cậu ta. Trong việc học, thành tích cậu ta thủy chung đều hạng ưu, trong phương diện sinh hoạt, cậu ta gần như điên cuồng theo đuổi một loại trạng thái hoàn mỹ khiến người ta líu lưỡi. Trong phòng ngủ, giường cùng bàn học của cậu ta vĩnh viễn đều được sắp xếp thu dọn ngăn nắp chỉnh tề, không một chút hỗn độn. Vì chuyện này mà không ít lần Lâm Miện đã cãi nhau với bạn cùng phòng. Một đám hài tử choai choai phần lớn thời gian ở nhà đều là áo dâng tận tay cơm dâng tận miệng, làm gì có đứa nào giống Lâm Miện ngay cả một nếp nhăn trên áo cũng không có đâu? Không vừa mắt nhau là điều hiển nhiên. Nếu không có Trang Châu che chở, còn không biết sẽ nháo thành cái dạng gì.
Trang Châu cảm thấy Lâm Miện đoán được tâm ý hắn chắc là do những lần hắn ra mặt giúp đỡ cậu ta.
Trang Châu biết rõ người như vậy sẽ không bao giờ coi trọng chính mình, lúc mới vừa hai mươi, thành tích của Trang Châu cũng không có gì đặc biệt xuất sắc, cũng không lộ ra năng lực khiến người ta tán thưởng, lại bởi vì nguyên nhân tất yếu mà tận lực che giấu thân thế của mình — về phần sau này Lâm Miện vì sao lại biết được lai lịch của hắn, Trang Châu cũng không rõ ràng lắm. Hắn chỉ nhớ khi đó hắn thoạt nhìn phi thường phổ thông.
Mặc dù bề ngoài của hắn quả thật rất đẹp trai.
Nhưng phương diện bề ngoài trong bảng xếp hạng điều kiện lựa chọn của Lâm Miện cũng không phải vị trí trọng yếu. Cậu ta không xem trọng điều đó, hoặc là cậu cũng có coi trọng nhưng cậu ta còn có rất nhiều thứ khác còn coi trọng hơn, mấy thứ đó so với một người có bề ngoài đẹp trai mà nói càng thêm trọng yếu. Lâm Miện luôn có yêu cầu rất cao, bởi vậy cậu ta yêu cầu người yêu cũng đồng dạng phải siêu phàm thoát tục, năng lực xuất chúng, dòng dõi hiển hách, tiền tài cùng địa vị… một thứ cũng không được thiếu.
Trang Châu không nói cho Đông Chí biết, lúc trước hắn không đi thổ lộ không phải vì hắn không đủ tự tin, mà hắn mơ hồ phát hiện mỗi khi Lâm Miện đối diện với người theo đuổi cậu ta, điều cậu ta coi trọng ở người theo đuổi không phải là bản thân người đó như thế nào mà là trên đỉnh đầu người đó có đeo vương miện sặc sỡ lóa mắt hay không.
Điều nhận thức này từng khiến Trang Châu hồi trẻ thấy phi thường thất vọng.
Vì thế, mối tình đầu của hắn hết lần này tới lần khác bị thất vọng nặng nề mà tiêu thất, vô tật mà chết không còn thấy bóng dáng.