Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả ngày trong lòng Đông Chí đều cảm thấy bất ổn. Mẹ anh là một người tính cách phi thương rõ ràng, nhưng lại rất mềm lòng, vừa sủng vừa tin con vô điều kiện, cho nên có chuyện gì xấu xảy ra, bà cũng hiếm khi tức giận. Cho nên Đông Chí mới yên tâm lớn mật mà ném bom vào chỗ mẹ mình trước. Bởi vì anh biết, bà có thể tiếp thu được. Nhưng muốn thay đổi suy nghĩ của ba anh thì hơi khó.
Ông Lăng là người trầm mặc ít nói, không dễ phát biểu ý kiến. Gia đình này nhìn thì như bà Lăng làm chủ, nhưng trên thực tế hai đứa con đều biết, nếu thật sự có chuyện gì, bà Lăng thường nghe theo ý kiến của ông Lăng. Nói cách khác, chuyện kết giao của anh và Trang Châu, được ba gật đầu đồng ý mới đồng nghĩa với việc toàn bộ Lăng gia đều tán thành.
Đông Chí xách theo một túi đồ ăn ba thích thấp thỏm bất an đi về nhà, khi lên lầu còn không cẩn thận trượt ngã một cái. Bà Lăng đứng trên ban công thấy anh về, đã sớm đứng chờ anh ở ngoài cửa, thấy một màn này trong lòng thật sự vừa bực mình vừa buồn cười. Khi tiếp nhận túi đồ từ tay con trai nhịn không được nguýt dài một cái: “Giờ mới biết sợ?”
Đông Chí toát ra biểu tình xin khoan dung, đáng thương hề hề hướng về phía bà lắc lắc cái đuôi.
Bà Lăng thở dài, đẩy vai anh: “Vào đi, ba đang tưới cây ở ban công. Con hảo hảo nói chuyện với ông ấy, con lớn như vậy rồi còn sợ ổng đánh con sao?”
Đông Chí nghe mẹ nói như vậy, trong lòng càng thêm khiếp đảm, đổi giày, thành thành thật thật tới ban công.
Trên ban công Lăng gia có rất nhiều cây cảnh. Trồng hoa nuôi cá là sở thích của ông Lăng, sau khi về hưu cứ ba ngày hai bận là ông Lăng lại lôi kéo bà Lăng tới chợ cây cảnh, cá cảnh thăm thú, thói quen trồng cây ở ban công của Đông Chí cũng là ảnh hưởng từ ông.
Đông Chí nấp đằng sau cây phát tài rậm rạp ngó vào trong nhìn nhìn, thấy ba đang ngồi trên băng ghế nhỏ thay chậu cho mấy cây anh thảo ông mới mua về, hai tay đầy bùn đất, nghe tiếng bước chân đằng sau, cũng không quay đầu nói: “Lấy cái xẻng để trong ngăn kéo phía dưới tủ lại đây cho ba.”
Đông Chí đáp ứng một tiếng, lon ta lon ton chạy tới lấy cái xẻng, lại lon ta lon ton chạy tới đưa cho ba mình.
Khi ông Lăng tiếp nhận cái xẻng, còn nghiêng đầu liếc anh một cái, vẻ mặt rất có hương vị cảm khái: “Nhóc con, trước mặt ba anh chưa bao giờ thấy anh ngoan như vậy!”
Trên mặt Đông Chí có chút nóng lên, mặt dày mày dạn cùng ông khoe mẽ: “Nào có ạ, không phải ba vẫn khoe với người ta là con ba ngoan thế nào sao, có thể thấy tình tình con hai mươi mấy năm đều như thế…”
“Anh mà ngoan?!” ông Lăng hừ một tiếng, ánh mắt khinh thường: “Đứa nào đổ mực nước vào ấm trà tử sa* của ba? Đứa nào lén trộm đồ rửa bút Thanh Hoa của ba mang đi bán lấy tiền mua sách vẽ? đứa nào…” (Tử sa: một loại đất sét có nhiều ở tỉnh Giang Tô, đất mịn, hàm lượng sắt cao, khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.)
Đông Chí vẻ mặt nịnh nọt sán lại bóp bóp vai cho ông Lăng: “Ai nha, ba, vậy mà ba cứ nói ba già rồi, con thấy ba một chút cũng không già. Mấy chuyện kia từ cái thời nào rồi mà ba vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy, có thể thấy trí nhớ của ba một chút cũng không thoái hóa!”
“Cút sang một bên thành thật ngồi cho ba.” Ba Lăng không kiên nhân lắc lắc bả vai: “Không thấy ba đang làm việc à.”
Đông Chí vội nói: “Để con giúp ba.”
“Chân tay lóng ngóng.” Ông Lăng thực ghét bỏ than thở một câu, thuận tay ném cho Đông Chí một cái xẻng, lo lắng dặn dò: “Đừng có cắt đứt rễ cây đấy.”
“Biết biết.” Đông Chí vội vàng làm bảo đảm với ông: “Ba cũng không thấy con trai ba đang làm nghề gì, con chính là thanh niên họa sĩ có tiền đồ, có tiềm lực nhất đó, con cho ba biết con rất khéo tay đó.”
Ông Lăng than thở: “Khéo tay thì có ích lợi gì, tâm nhãn một chút cũng không khéo.”
Đông Chí: “…”
Mình đang bị chính cha ruột ghét bỏ sao?
Ánh mắt ông Lăng thực phức tạp, nhìn anh do dự hỏi: “Chuyện mẹ con nói… là thật?”
Tay Đông Chí hơi dừng một chút, gật đầu.
Ông Lăng trầm mặc.
Tâm can Đông Chí chậm rãi co rút. Anh biết ba mình là một nam nhân thực truyền thống, thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con vẫn luôn là kỳ vọng cuối cùng của ông đối với hai đứa con trai. Anh từ nhỏ tới lớn đều chưa từng khiến ông thất vọng, không ngờ tới khi mình trưởng thành, lại bất ngờ không kịp đề phòng đánh một đòn cảnh cáo lên người cha già.
Khổ sở, áy náy, tự trách, vào giờ khắc này bị sự trầm mặc của cả hai đè ép khiến anh có loại hít thở không thông. Áp lực không khí khiến đôi mắt Đông Chí chậm rãi biến hồng.
Ông Lăng quay sang, thở dài một cái: “Con nghĩ kỹ chưa?”
Đông Chí cắn răng không lên tiếng.
Ông Lăng cúi đầu tiếp tục thay chậu cho cây anh thảo, giọng nói lộ ra nét tiêu điều: “Chuyện này nếu thằng Lập Đông nháo ầm ĩ, ba nhất định đánh què chân nó.”
Đông Chí từ lời ông nghe ra vài phân thâm ý được che dấu, nhất thời trong lòng chấn kinh: “Ba?!”
Ông Lăng định vươn tay xoa đầu con trai, cúi đầu thấy trên tay mình dính đầy bùn đất, cánh tay vừa nâng lên liền hạ xuống, thập phần cảm khái nói: “Con trai, con lớn rồi.”
Trái tim Đông Chí càng đập càng nhanh, lo sợ nghi hoặc trong lòng cũng giống như tiếng tim đập càng lúc càng dồn dập. Anh ân ẩn cảm thấy cha anh cảm khái không phải vì chuyện anh lựa chọn một người đàn ông, nhưng cụ thể là vì cái gì anh lại không biết. Loại trực giác này có lẽ đã hình thành khi trường kì cẩn thận quan sát sự vật sự việc của một người họa sỹ, cũng có thể là một loại bản năng kỳ diệu của linh hồn. Mà giờ khắc này, loại cảm giác này xuất phát từ trực giác ngờ vực vô căn cứ thậm chí khiến anh có loại sợ hãi tai bay vạ gió.
“Ba,” Đông Chí nắm chắc tay áo ba mình, cố không để ý tới việc trong tay ông vẫn còn đang cầm một cái xẻng đầy bùn: “Nếu ba cảm thấy tức giận thì ba cứ đánh con đi.”
Trong mắt ông Lăng dường như có gì đó cuồn cuộn dâng lên, lại chậm rãi bình ổn xuống. Sau một lúc lâu ông lắc đầu, đáy mắt hiện lên thần sắc uể oải, cảm khái: “Mẹ con đã nói với ba, con trai đã lớn, nó muốn sống cùng với ai để tự nó chọn.”
Đông Chí há miệng thở dốc nhưng lại không biết nói gì. Anh cảm thấy ba có chuyện gì đó gạt anh, hơn nữa còn là chuyện rất trọng yếu, nhưng anh lại không biết nên hỏi thế nào. Dựa theo tính cách của ba, nếu chuyện gì ba không muốn nói thì không ai có thể bắt ông mở miệng được. Đông Chí chỉ có thể tự thuyết phục chính mình, có lẽ là do anh quá khẩn trương mà sinh ra ảo giác.
Ông Lăng nói thêm: “Lập Đông là anh cả trong nhà, trong gia đình phải có một đứa gánh vác trách nhiệm chính. Nếu anh con đã đáp ứng đủ nguyện vọng của chúng ta rồi, ba và mẹ con cũng không có yêu cầu gì nhiều với con. Trong chuyện này ba không thể nói có bao nhiêu đồng ý nhưng con là con ba, ba cũng không đến mức ép buộc con. Ba chỉ có một yêu cầu duy nhất.”
Đông Chí nhìn ra thần sắc trịnh trọng trong mắt ông, vội vàng gật đầu: “Ba nói đi, con nghe.”
“Tuy rằng sống cùng nhau là chuyện của hai đứa bọn con, nhưng mà…” Ông Lăng gắt gao nhìn chằm chằm con trai, giống như sợ con trai nghe xót chữ nào trọng yếu. Ông cơ hồ nhấn mạnh từng chữ nói với anh: “Nếu gia đình cậu ta tới tìm con phiền toái, hoặc là khiến con chịu ủy khuất, vậy thì hai đứa lập tức tách ra!”
Đông Chí khó khăn gật đầu, bị ngữ khí chắc như đinh đóng cột của ông Lăng chấn động khiến da đầu run lên.
“Một nam nhân, có dũng khí lựa chọn cuộc sống của mình thì không sợ mất mặt.” Ông Lăng nhìn con trai thần sắc ngây ngốc giống như đang phát mộng, biểu tình trở nên nhu hòa hơn: “Nhưng tuyệt đối không thể để người ta khinh thường, càng không thể tự khinh thường chính mình.”
“Con nhớ kỹ, ba.” Đông Chí trong đầu có chút choáng váng, giống như bị một gậy đập trúng, cảm giác khó chịu, hoa mắt, đồng thời lại có loại thoải mái khác thường.
Anh biết ba là đang giơ cao đánh khẽ, tính toán bỏ qua cho mình.
Ông Lăng nhìn con trai càng lúc càng đờ ra, lắc đầu: “Được rồi, đi đi, không cần ở đây giả vờ giả vịt, tới chỗ mẹ con thông khí đi. Ba thấy bà ấy ngó qua đây suốt.”
“Dạ.” Đông Chí nhảy dựng lên, chạy ngay tới phòng bếp.
Ở sau lưng anh, ông Lăng thu liễm tươi cười nhợt nhạt, vẻ mặt phức tạp thở dài.
Bà Lăng biết thói quen của con nhà mình, sớm đã mua một mớ cá chiên tươi ngon, rửa sạch sẽ, lăn bột chiên vàng rụm. Một nửa cho gia vị để nó ăn, còn một nửa không cho gia vị để mèo ăn — thật không hiểu rõ ràng con trai bà thân cao mét tám lại có kiên nhẫn với đám miêu miêu cẩu cẩu đến vậy.
Đông Chí nhón một con cá ăn vụng, vừa thổi hơi nóng vừa tấm tắc giơ ngón cái về phía mẹ mình: “Tay nghề của mẹ không thể chê vào đâu được.”
Bà Lưng hừ một tiếng, không thèm đáp, nhưng trên mặt lại toát ra biểu tình đắc ý.
Đông Chí lóc xương cá ra, có chút không yên lòng nói thầm: “Đầu và xương cá không thể ăn, mèo lại không có ngón tay, vạn nhất chúng nó bị hóc thì làm sao?”
“Con không phải lo,” bà Lăng liếc mắt lườm anh một cái: “Mèo nó còn tinh hơn con!”
Đông Chí: “…”
Hôm nay bị dính phong thủy gì đây a, nãy thì bị cha ruột khinh bỉ, giờ lại bị mẹ ruột coi thường. Chẳng lẽ mình trong mắt bọn họ thực sự ngu vậy sao?!
Bà Lăng lại hỏi: “Ba con nói thế nào?”
Đông Chí hướng bà vui vẻ: “Ba nói nếu anh hai có phàn nàn sẽ đánh chết ảnh.”
Bà Lăng sửng sốt một chút: “Chỉ có thế?”
“Còn nói nếu nhà bên kia gây khó dễ, lập tức tách ra!”
“Này cũng còn được.” Bà Lăng lúc này mới cảm thấy bạn già nhà mình vẫn là ổng thường ngày, không bị hùng hài tử này làm cho tức khí tới thần trí thất thường: “Mẹ vất vả nuôi lớn được một đứa con trai tốt như vậy, chẳng lẽ còn để cho người ta khi dễ? Con đáp ứng chưa?”
Đông Chí vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Bà Lăng yên tâm: “Mẹ cho con hay, nam nhân nếu để người yêu mình bị người nhà khi dễ — bất kể là nam hay nữ, vậy chứng tỏ vị trí của con trong cảm nhận của cậu ta so với người nhà nó cũng không bằng. Con nghĩ xem, con đi theo cậu ta, bị xem thường, mà con trong lòng gia đình họ từ đầu tới cuối đều là người ngoài, nào có tiền đồ gì?”
“Mẹ nói quá chuẩn.” Đông Chí liều mạng vuốt mông ngựa: “Rất có đạo lý.”
“Biết được thì tốt.” bà Lăng tức giận gạt móng vuốt thằng con ra: “Tay chân bóng nhẫy, để đâu đấy hở?”
Đông Chí hậm hực thu tay về, đang định nhón thêm một con cá nữa, chợt nghe tiếng cửa nhà mở ra, bà Lăng vội vàng giữ anh lại: “Chắc bọn Lập Đông về, con mau đi rửa tay đi. Nếu để Bảo Bảo thấy con đang ăn vụng, lại bắt chước học theo không có quy củ giống con thì phiền lắm.”
Đông Chí: “…”
Quả nhiên cổ nhân nói không sai, có tôn tử, con trai liền không đáng giá tiền a?!
“Mẹ đang làm gì đấy, thơm qua đi.” Thanh âm nhẹ nhàng từ đằng sau truyền tới, Hàn Mẫn vừa đi vừa sắn tay áo vào bếp: “Mẹ còn gì để con làm nốt cho.”
“Hết rồi, có mấy món, chờ khi chiên cá xong là có thể ăn cơm.” Bà Lăng hỏi cô: “Bảo Bảo đâu?”
“Nó chạy đi tìm ông nội rồi.” Hàn Mẫn cười nói: “Hôm nay ở nhà trẻ nhận được ba phiếu bé ngoan, vội vã chạy đi tìm ông nội khoe.”
Bà Lăng và Đông Chí cùng nhau bật cười.
“Đông Chí,” Hàn Mẫn hướng về phía em chồng nháy mắt mấy cái, cười đến ý vị sâu xa: “Chuyện em chị đã nghe mẹ nói rồi, chú yên tâm, chị dâu vĩnh viễn đứng về phía chú, mặc kệ cậu ta có là nam hay nữ, chỉ cần em cao hứng là được. Nếu cậu ta có khi dễ em, chị dâu giúp em đi dằn mặt cậu ta. Em chắc còn chưa biết, hồi trung học chị từng học karate đó.”
Trong lòng Đông Chí một tiếng trống vang lên, trên mặt tràn ra đại tươi cười, duỗi cánh tay khoác vai chị dâu: “Chị dâu, chị giỏi thật a.”
Hàn Mẫn vui đến hai mắt đều híp lại: “Ai u uy, chị vào cửa ngần ấy năm, lần đầu tiên được Đông Chí ôm một cái, thật vinh hạnh nha.”
Bà Lăng không còn lời gì để nói liếc nhìn hai đứa con đang cười ngây ngô, cảm thấy con dâu nhà mình cũng thực nhị (ngốc), lời này… nào có chị dâu nhà ai không có việc gì lại ôm ôm ấp ấp với em chồng chứ? Nhưng thái độ này của Hàn Mẫn cũng khiến bà thấy thực hưởng thụ, nếu con bé ở trước mặt Đông Chí nói lời chua cay hoặc là ở bên tai Lập Đông chít chít oa oa, khiến Lập Đông xích mích với em trai, bà sẽ thật sự suy xét đến việc đuổi hai đứa chúng nó ra khỏi cửa.
“Bà nội, bà nội.” Lăng Bảo Bảo như gió lốc chạy vào, vừa chạy vừa gọi ầm ĩ: “Hôm nay con được ba phiếu bé ngoan đó.”
Bà Lăng lập tức cười vui vẻ: “Ba phiếu cơ à, Bảo Bảo nhà mình giỏi quá.”
Lăng Bảo Bảo chạy vọt vào bếp, liếc mắt thấy Đông Chí đang đứng cùng mẹ, khuôn mặt bầu bĩnh lập tức liền nhăn lại; “Hừ, chú út xấu.”
Đông Chí cảm thấy hành động này của bé đặc biệt giống Hắc Đường, nhịn không được bật cười: “Sao chú lại biến thành chú út xấu rồi? con xem chú còn mua nho cho con này, lần trước không phải con nói với bà nội là con muốn ăn nho sao?”
Lăng Bảo Bảo ngạo kiều hừ một tiếng: “Con đã sớm không muốn ăn!”
Đông Chí xoa xoa đầu bé: “Chú biết một con chó rất lớn lại đặc biệt xinh đẹp, lần sau có cơ hội dẫn tới cho con nhìn được không?”
Lăng Bảo Bảo rất hoài nghi nhìn anh: “Chó gì nha?”
“Chó Husky.” Đông Chí giang hai tay diễn tả một chút: “Lớn thế này này, nó có hai màu đen trắng, đôi mắt màu lam. Tên Hắc Đường.” (Jer: =))))) Hắc Đường sắp bị mẹ kế đem bán này, poor ẻm…)
Lăng Bảo Bảo cúi đầu nghĩ: “Được rồi, về sau không gọi chú là chút út xấu nữa.” Nói xong quay đầu nhìn ba mình: “Ba ba, ba làm chứng cho con, nếu không chú út lại xấu lắm.”
Đông Chí quay đầu, thấy anh hai đang nhìn thẳng mình, đôi mắt phức tạp dòm lom lom. Đông Chí bỗng nhiên có chút chột dạ, đang định kiếm chuyện để nói, Lăng Lập Đông bàn tay to lướt qua bả vai Hàn Mẫn, một phen túm cổ thằng em: “Nào, mày ra đây với anh.”
Hàn Mẫn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt của bà Lăng ngăn lại, cuối cùng chỉ há miệng thở dốc, mắt mở trừng trừng nhìn chú út cước bộ xiêu vẹo bị ông xã nhà mình túm gáy kéo đi, xách vào thư phòng.