Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Thư nói xong, liền cao ngạo chờ phản ứng của Đỗ Mạn Linh, nhưng người trước mắt lại làm như chưa hề nghe thấy thứ gì, đôi mắt mơ mơ màng màng như lại lọt vào xứ sở nào rồi.
Bạch Thư tức giận, cô chưa bao giờ bị đối xử như thế này, là con gái của Bạch Huy Chấn lại thông minh xinh đẹp, cô đi đến đâu cũng được người ta nhìn với ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ, nhưng nay, cô lại bị một người không để ý tới, hơn nữa lại là một người què không gia thế, cái gì cũng không bằng mình xem thường.
-“Đỗ tiểu thư, cô đang giả vờ không để ý đến sao, tôi nói cho cô biết, mọi chuyện đã không thể thay đổi, cho dù cô có muốn làm như không biết cũng không được, tôi khuyên cô, chuyện gì cũng hãy tự lượng sức mình, cái chức Mục phu nhân này, không phải ai muốn cũng có thể ngồi vào đâu.”
Đỗ Mạn Linh nhìn Bạch Thư đang huyên thuyên trước mắt, đến khi cô ta dừng lại, thì chợt hỏi một câu: “Bạch tiểu thư, chuyện cô tới đây nói những chuyện này với tôi, Mục Cẩn có biết không?”
Bạch Thư liền trả lời không hề chần chừ: “Anh ấy đương nhiên biết, cô biết đấy, anh Cẩn là người giàu lòng thương người, một người tứ cố vô thân, hơn nữa lại tàn tật như cô, anh ấy làm sao nhẫn tâm đích thân nói cho cô những chuyện này cơ chứ, vì vậy, thân là vợ sắp cưới của anh ấy, tôi đành phải làm người xấu một lần vậy.”
Đỗ Mạn Linh nghe xong thì chợt bật cười, cô hướng mắt nhìn sang cây phong cao cao trước mặt, hưởng thụ từng cơn gió mát se lạnh lướt qua làn da, bâng quơ nói:
-“Bạch tiểu thư, cô nên đi về đi, chuyện hôm nay, tôi sẽ không nói cho anh ấy, nhưng nếu cô lại cứ tiếp tục làm phiền tôi, thì cho dù tôi có muốn giúp cô, cũng không được.” – Đỗ Mạn Linh tất nhiên không tin tưởng những gì Bạch Thư nói.
Rời xa Mục Cẩn, nếu như dễ dàng như vậy, thì bây giờ cô không cần phải ngồi xe lăn rồi. Anh ấy yêu cô như vậy, thứ tình yêu mãnh liệt, dữ dội đến đáng sợ, anh khư khư cố chấp giữ lấy cô một cách liều mạng, nếu như chỉ vì một hạng mục hợp tác mà anh lại muốn li hôn với cô, điều đó là không thể nào.
Bạch Thư chỉ đang nghĩ rằng Đỗ Mạn Linh đang mạnh miệng, nào đâu hiểu được nỗi khổ tâm của cô, vì vậy liền châm chọc: “Đỗ tiểu thư có vẻ rất tự tin về mình nhỉ?”
Thấy Đỗ Mạn Linh chỉ cười khổ mà không nói, cô liền thêm: “Đôi khi tự tin không phải là tốt, làm người, tự tin quá lại thành tự cao.”
Nói đến đây, cô ta rút từ trong bóp ra một tờ chi phiếu: “Đây là chi phiếu trống, cô muốn bao nhiêu, cứ điền vô, chỉ cần cô đồng ý li hôn với anh Cẩn, cô muốn bao nhiêu, tôi đều có thể cho cô.”
Đỗ Mạn linh nhìn tờ chi phiếu trên bàn, xong lại đối mặt với Bạch Thư, một cảm giác vô lực dâng lên trong lòng. Vì sao nợ đào hoa của anh ta, mình phải giải quyết chứ, bây giờ mình đã là người tàn tật rồi, muốn sống thoải mái một chút cũng không được sao. Vì cái gì mình phải mất thời gian với những kẻ như thế này.
Nghĩ như vậy, cô không chần chừ nữa, mà lên tiếng: “Bạch tiểu thư, tôi mệt rồi, mời cô về đi cho!”
Nói xong, không đợi cô ta phản ứng, cô liền dùng hai tay, cố sức lay bánh xe lăn rời đi. Việc này có hơi cố sức đối với cô, ngày thường, đều là Mục Cẩn hay thím Trần đẩy cô đi, với lại, thời gian hiện nay, cô thường hay cảm thấy mất sức, mệt mỏi, cả người khó chịu, thế nên cho dù đã cố hết sức, xe lăn cũng không đi được bao xa.
Cô chỉ cảm thấy xe lăn như bị người ta dùng lực kéo mạnh về phía sau, bánh xe quay ngượi lại, khiến lòng bàn tay cô bị chà một mảnh đỏ.
Bạch Thư đi lên trước mặt Đỗ Mạn Linh, tức giận nói: “Đỗ Mạn Linh, cô đừng tỏ ra kiêu ngạo, một kẻ tàn tật thôi, tôi còn nghe nói, cô là con hoang phải không, cố có cái gì mà đòi tranh với tôi chứ, cô lấy tư cách gì mà làm vợ anh Cẩn, cô không giúp gì được cho anh ấy cả, chỉ có tôi mới giúp được anh ấy, lấy tôi, anh ấy mới có mọi thứ.”
Đỗ Mạn Linh cảm thấy ngực mình có một cỗ nghẹn khuất, khó chịu, cô thật sự tức giận. Cô đưa tay đẩy mạnh cánh tay trên xe lăn của mình ra, như dồn nén hết sự tức giận trong người, cô hét lên: “Cút! Cút đi! Cô cút ngay!”
Bạch Thư liền không chịu buông tha, lần này cô ta dùng cả hai tay, kéo cái xe lăn lại, vì dùng lực quá lớn, khiến xe lăn nghiêng qua một bên, làm xe lăn lẫn người đều ngã xuống đất.
Bạch Thư thấy Đỗ Mạn Linh chật vật ngã trong đất không thể đứng lên được, không hề có ý định đỡ cô ta lên, chỉ cảm thấy vui sướng khi người gặp họa:
-“Một kẻ như cô, còn bày đặt tranh với tôi sao.”
-“CÔ ĐANG LÀM CÁI GÌ?”