Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chuyện gì” Lý Ngọc hỏi.
Tống Vinh Quang thuật lại những gì mà Tào Văn Tinh đã nói với hắn, rồi giận dữ chất vấn: “Cô nói đi, có phải cô đã đi bán thân rồi không?”
Lý Ngọc lảo đảo, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt, rồi ngay lập tức chuyển sang đỏ gay, “Ông xã, anh nặng lời quá rồi, chuyện vốn dĩ đâu phải như lời cô ta nói.”
Tống Vinh Quang nghiêng người tựa vào đầu giường, nhìn cô một cách đầy mỉa mai, như thể muốn xem lần này cô lấp liếm kiểu gì.
“Em lúc đó là được tuyển dụng sau khi đăng ký ứng tuyển. Trước đó em không hề biết bố của Vương Khải là lãnh đạo trong công ty điện ảnh, nếu biết thì em chắc chắn sẽ không đi.”
“Lúc trước sao cô không hề nói là đã từng đóng phim?”
“Bộ phim đó quay được một nửa thì bị nhà đầu tư thoái vốn, có gì mà nói chứ. Với cả đến hôm nay em mới biết, hóa ra căn nguyên sự hiểu lầm của Tào Văn Tinh bắt nguồn từ đây. Sớm biết thế này thì em đã giải thích rõ ràng với cô ta rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lúc đó cô ta nhất nhất cho rằng em và Vương Khải có quan hệ, thì có giải thích gì cô ta cũng không nghe.”
“Đây đều là những chuyện từ nhiều năm trước rồi, chết không đối chứng, tất cả chỉ dựa vào cái miệng của cô, tôi chẳng thể phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả.” Tống Vinh Quang mệt mỏi nói, ánh mắt tràn đầy sự không tin tưởng.
“Tất nhiên là thật rồi.” Lý Ngọc vội vàng nói, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cô lại à một tiếng, “Có lẽ em vẫn tìm được số của đạo diễn Võ đấy, chỉ là lâu rồi không liên lạc, nhưng em nghĩ chắc ông ta chưa đổi số đâu. Để em gọi cho ông ta, làm sáng tỏ mọi chuyện hồi đó.”
“Không cần, Tào Văn Tinh nói năm ngoái anh ta bị tai nạn ô tô chết rồi.” Tống Vinh Quang khô khốc nói.
Lý Ngọc giật mình kêu lên một tiếng, vẻ mặt ra điều rất kinh ngạc, rất sầu não vì không còn cách nào chứng minh sự trong sạch được nữa, lại như thể muốn nói với Tống Vinh Quang rằng nhất định phải tin cô.
Tống Vinh Quang chậm chạp đứng dậy, bước đến cửa phòng, đẩy Lý Ngọc ra, không nói một lời rồi mở cửa đi mất. Ngoài sảnh có một nữ phục vụ và hai bảo vệ đang dò hỏi Lý Ca là ai làm hỏng cửa. Nhìn thấy Tống Vinh Quang, Lý Ca cay cú lườm một nhát, Tống Vinh Quang chỉ biết gượng gạo nhếch môi, nở một nụ cười xin lỗi.
Tống Vinh Quang nói xong chuyện bồi thường với nhân viên khách sạn, đang chuẩn bị xuống lầu để đóng tiền. Lúc bước ra khỏi, hắn quay đầu nhìn lại căn phòng của Lý Ca và Mỹ Huệ, cửa vẫn đóng im lìm, đoán rằng Mỹ Huệ vẫn ở trong, hắn liền muốn tìm cô ta hỏi để hỏi xem cái hôm cô ta tự sát, có phải Lý Ngọc ở bên cạnh cô ta suốt không, thế nhưng cuối cùng hắn chỉ trút một tiếng thở dài rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Tống Vinh Quang thức dậy ở một khách sạn nhỏ. Mở điện thoại lên xem thì thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, chủ yếu là từ vợ hắn. Hắn vốn định gọi lại, nhưng cứ nghĩ đến mỗi lần dường như sắp tìm ra sự thật, Lý Ngọc lại lấy cái cớ tưởng như sứt sẹo nhưng lại hoàn toàn kín kẽ mà bao biện, hắn chợt thấy mệt nhoài, chẳng muốn gọi điện nữa.
Trong số đó, hắn cũng nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ của Tào Văn Tinh, lúc 5 giờ 30 sáng. Hắn ngạc nhiên, Tào Văn Tinh và hắn mới gặp nhau có một lần, có thân thiết gì đâu, sao lại gọi cho hắn vào giờ đấy?
Cũng vừa đúng lúc hắn muốn truyền đạt lại những lời tối qua Lý Ngọc nói cho Tào Văn Tinh nghe, xem cô trả lời thế nào, liền bấm máy gọi lại. Nhưng kỳ quái là tổng đài thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy. Theo lý mà nói, Tào Văn Tinh là nhà báo, chắc chắc cần phải liên lạc với rất nhiều người, không thể giữa ban ngày ban mặt mà tắt máy vậy chứ?
Hắn lắc lắc đầu, mở Zalo lên gửi cho Tào Văn Tinh một tin nhắn thoại, nói những chuyện hắn gặp phải tối qua. Chỉ có điều avatar của đối phương vẫn tối, cũng chẳng biết khi nào mới onl nữa.
8 giờ tối, Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm gửi lời mời chat video, hắn bấm chấp nhận, rồi dán mắt vào màn hình. Hắn muốn biết nhân vật bí ẩn đằng sau tài khoản Zalo này trông như thế nào. Thật tiếc đối phương lại không bật camera.
Tống Vinh Quang bật micro, thất vọng nói: ”Alo, người đẹp, em làm thế này là không đủ thành ý rồi đấy nhé.”
Tin nhắn thoại vừa gửi đi, Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm liền gửi lại một tin nhắn văn bản: ”Nào nào, người ta chỉ muốn giữ một chút bí ẩn thôi mà. Đúng rồi, anh đang ở thành phố H à?”
Tống Vinh Quang cũng hết cách, đành trả lời là đến rồi. Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm yêu cầu hắn xoay camera một vòng để xem xung quanh có ai không, sau đó bảo hắn rời khỏi khách sạn, bắt xe đến đường Tam Sa. Trong thời gian đó không được gác máy, hơn nữa phải đảm bảo lúc nào cũng trong ống kính camera.
Tống Vinh Quang rất khó chịu, nhưng vì muốn điều tra ra chân tướng, hắn phải ráng nhẫn nại. Hắn đặt điện thoại tựa lên tay vịn của ghế xe, đảm bảo rằng camera có thể quay được nửa thân trên. Sau đó lái xe đến địa điểm đã định.
Đường Tam Sa nằm ở ngoại ô thành phố H, hai bên phố lạnh lẽo tịnh mịch, chỉ thưa thớt vài cái đèn đường rọi xuống hướng đi. Hắn nhìn những tòa nhà chìm trong màn đêm, một dãy tối đen như mực, lòng thầm nghĩ quả thực là một nơi tuyệt vời để giết người phi tang, nhỡ mà gặp bất trắc, chắc cảnh sát còn lâu mới phát hiện ra.
“Này người đẹp, em kêu anh đến nơi khỉ ho cò gáy này không phải là định cướp của giết người đấy chứ.” Hắn giảm tốc độ rồi lớn tiếng nói vào điện thoại.
Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm vẫn dùng tin nhắn văn bản nói hắn đừng đa nghi, chỉ cần rẽ vào con hẻm phía trước là đến, lúc đó sẽ có chuyện tốt đang chờ hắn.
Tống Vinh Quang quay đầu xe, phi vào góc con hẻm, phát hiện ở đó có một nhà kho bỏ hoang.
Tống Vinh Quang xuống xe nhưng không tắt động cơ, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm gì còn có thể thoát ra một cách nhanh nhất. Một tay hắn cầm điện thoại, tay kia nắm chặt, đẩy cánh cửa nhà kho ra. Cánh cửa bật mở, phát ra âm thanh như tiếng quạ kêu thê lương.
Cuộc gọi video trên điện thoại vẫn đang bật, hắn gọi mấy tiếng, chất vấn đầu dây bên kia rốt cuộc là muốn hắn làm việc gì. Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm tiếp tục gửi tin nhắn văn bản, kêu hắn tiến vào trong, tìm một cô gái.
Tiếng bước chân bình bịch trong cái nhà kho rộng mênh mông, hắn tưởng như tiếng tim đập trong lồng ngực vậy. Bước đến tận cùng nhà kho, hắn nhìn thấy trên chiếc giường gần cửa sổ có một cô gái tóc dài đang nằm cuộn tròn, trông rất duyên dáng.
Hắn cẩn thận tiến đến, vén những lọn tóc dài phủ trên gương mặt cô gái ra. Trong chớp mắt, hắn suýt thì kinh ngạc kêu lên thành tiếng, đó chính là Tào Văn Tinh!
Ngón tay hắn run run đặt vào dưới mũi Tào Văn Tinh, cảm thấy có một luồng hơi thở yếu ớt, cảm ơn trời đất người vẫn còn sống. Hắn lay lay Tào Văn Tinh, nhưng cô chỉ ú ớ vài tiếng chứ không tỉnh dậy được.
Hắn nâng điện thoại lên, hạ giọng hỏi: ”Người này là ai? Cô rốt cuộc muốn tôi làm gì.”
Mặc dù không hiểu rõ ý định của đối phương, nhưng linh cảm hắn cho rằng không thể để bọn họ biết hắn và Tào Văn Tinh có quen biết, bằng không sẽ càng nguy hiểm.
Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm gửi một icon cười nham hiểm : “Khà khà, anh không cảm thấy cô bé này đến rất đúng lúc sao, chỉ cần cưỡng bức cô ta, anh sẽ được trở thành thành viên cốt lỗi rồi. À đừng quên, nhớ phải để camera ghi lại hết nhé.”
Tống Vinh Quang nhìn Tào Văn Tinh đang bất tỉnh trên giường mà lòng rối loạn. Đương nhiên hắn không thể cưỡng bức Tào Văn Tinh được, thế nhưng cơ hội gia nhập làm thành viên chính thức, hắn không nỡ lòng bỏ qua.
Lúc đó, Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm lại nhắn tin thúc giục, kêu hắn đặt điện thoại lên cái rương gỗ cách đó vài mét, rồi bật điện lên, làm sao cho camera quay được rõ ràng. Tống Vinh Quang giận đến nỗi cắn chặt răng, nếu Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm mà đứng trước mặt hắn, hắn sẽ kích động mà bóp chết cô ta mất.
Tống Vinh Quang lê bước đến rương gỗ, hành động rất chậm, như thể câu giờ thế này sẽ có cơ hội thay đổi tình thế. Trên chiếc rương gỗ có cái giá đỡ điện thoại, hắn đặt điện thoại lên đó, rồi đến chỗ công tắc điện đầu giường. Vừa làm, hắn vừa nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Tạch một tiếng, đèn sáng.
Ánh mắt Tống Vinh Quang cũng tối sầm lại.
Có lẽ đã lâu không được bảo dưỡng, bóng đèn chớp nháy mấy hồi rồi lách tách một tiếng tắt bụp. Nhà kho một lần nữa chìm trong bóng tối. Tào Văn Tinh chìm trong cơn mê bị ánh sáng mạnh hắt vào bỗng từ từ mở mắt.
Cô nhìn thấy Tống Vinh Quang đang đứng bên giường, tính mở miệng chất vất rốt cuộc là có chuyện gì, thì ngay lập tức đã bị Tống Vinh Quang bịt chặt miệng lại, hắn nhanh chóng leo lên giường.
Tào Văn Tinh lập lức vùng vẫy theo bản năng, còn lấy khuỷu tay thụi vào bụng Tống Vinh Quang, hắn cố nén đau, cúi xuống ghé miệng vào tai Tào Văn Tinh.
“Cô Tào, có kẻ xấu muốn ép tôi phải cưỡng bức cô, nhưng cô đừng hoảng, tôi không làm gì cô đâu. Tôi với cô hợp tác diễn cho bọn họ xem một màn kịch.”
Nói rồi bỏ tay ra khỏi miệng Tào Văn Tinh.
Tào Văn Tinh quay đầu, bắt gặp ánh mắt chân thành của Tống Vinh Quang, thoáng chút do dự khẽ ừ một tiếng: ”Anh muốn tôi làm gì?”
Tống Vinh Quang chưa trả lời ngay mà cởi áo ra trước, rồi thuận tay ném lên cái rương gỗ, đoạn kéo cái chăn mỏng bên cạnh đắp lên hai người. Một lúc sau lại cởi tiếp quần dài rồi ném xuống giường.
“Người đẹp, đèn điện hỏng rồi, anh cũng hết cách, cũng may là ở đây không đến nỗi tối mịt, em ráng mà chịu đựng vậy. Dù gì thì anh cũng không phải người mặt dày, dù cho có bật được đèn, anh cũng rất ngại để em nhìn thấy anh khỏa thân.”
Hắn ném vài câu về phía điện thoại, rồi dùng tứ chi chống lên giường, dốc sức lắc lư thật mạnh.
Lúc đó, trên người Tống Vinh Quang chỉ còn lại cái quần lót, dù đã rất cẩn thận, hắn vẫn không thể tránh khỏi việc vô tình chạm vào cơ thể cô gái đang ăn bận hết sức mát mẻ kia. Tào Văn Tinh lần đầu tiếp xúc với đàn ông gần gũi như vậy, hơn nữa lại còn trong cảnh này, chỉ biết mặt đỏ tía tai. Đã có lúc cô muốn đẩy Tống Vinh Quang ra, nhưng lại nghĩ đến những thủ đoạn đáng sợ của băng đảng đã bắt cóc mình, cô lại cố gắng nhẫn nhịn.
“Cô cứ giả vờ bất tỉnh là được, bọn họ đang giám sát chúng ta qua điện thoại. Cũng may là đèn bị hỏng, không thể nhìn thấy rõ ràng.” Tống Vinh Quang thì thầm.
Vài phút sau, Tống Vinh Quang thò tay xuống giường nhặt quần lên, hấp tấp mặc vào ngay trong chăn, rồi mới chui ra khỏi chăn. Hắn bước về phía rương gỗ, cầm điện thoại lên nói : “Người đẹp, việc cô giao, tôi hoàn thành rồi.”
“Sao nhanh vậy?”Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm gửi một icon khinh thường.
Tảng đá treo trong lồng ngực nãy giờ đã được gỡ bỏ, có vẻ như đã qua mặt được rồi. Hắn giả vờ tức giận đáp: “Thôi xin, đây là lần đầu tiên tôi chơi trò hiếp dâm, hơn nữa còn có người đẹp đang theo dõi, bình thường tôi phải được 30 phút.”
“Thật không vậy?”
“Không tin cô thử xem.”
Tiếp đó, Tống Vinh Quang hỏi nên xử lý Tào Văn Tinh như thế nào, Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm bảo hắn ném cô ra ven đường là được.
“Chúc mừng anh đã vượt qua bài kiểm tra của chúng tôi, từ giờ anh sẽ là thành viên chính thức của hội.” Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm nói trước khi ngắt cuộc gọi video.
Mãi đến khi chiếc xe rời khỏi nhà kho hoang đó, Tào Văn Tinh mới hết bối rối, mở miệng hỏi: “Tại sao họ lại bảo anh cưỡng bức tôi?”
“Tôi muốn gia nhập một tổ chức để nghe ngóng một số tin tức từ đó. Ai mà ngờ được bài kiểm tra họ bảo lại là ép tôi làm những chuyện này.”
Tào Văn Tinh nheo mắt, mắt sáng lên, nhìn thẳng vào Tống Vinh Quang mà nói: “Là một trong những đương sự, tôi nghĩ mình có quyền được biết cụ thể sự việc.”
Tống Vinh Quang hơi do dự, nhưng nghĩ lại, Tào Văn Tinh đã bị cuốn vào vòng xoáy này, nói cho cô biết tất cả mọi chuyện cũng là điều hợp lý. Vì vậy, hắn bắt đầu nói từ chuyện bị kéo vào nhóm video cảnh nóng, kể hết một mạch tất cả những chuyện đã giấu giếm trước đó.
“Tại sao lúc trước anh không nói?” Tào Văn Tinh rất tức giận, bộ ngực cao chót vót cứ nảy lên nảy xuống trong chiếc áo phông.
“Thật xin lỗi, dù sao thì những chuyện như vậy rất khó mở lời.”
“Thôi được rồi.” Tào Văn Tinh vẻ mặt rã rời tựa vào lưng ghế, tay vắt lên trán. “Nếu anh nói sớm, hai chúng ta đã có thể hợp tác, tôi sẽ không gặp phải tai ương này.”
Sau đó, Tào Văn Tinh kể lại những chuyện cô gặp phải. Thì ra là gần đây Tào Văn Tinh nghe tin có một nhóm người đang làm những chương trình phát trực tiếp trên mạng, là một phóng viên, đương nhiên cô sẽ không bỏ lỡ tin tức hot như vậy. Cô lần theo dấu vết, cuối cùng đến hôm qua cũng moi được một thông tin giá trị, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của tổ chức đó.
5 giờ sáng, Tào Văn Tinh đang chạy bộ ngoài công viên gần đó thì bị hai gã đàn ông đội mũ bảo hiểm lôi lên xe tải. Cô lén mò điện thoại định báo cảnh sát, nhưng vì tay bị trói, cử động không linh hoạt, nên bấm lộn cho Tống Vinh Quang. Sau đó những kẻ bắt cóc phát hiện ra hành động của cô, liền dùng thuốc mê chuốc ngất.
“Thật ngại quá, tôi không biết cô cũng đang điều tra bọn họ.”
“Không sao, cũng may mà là anh, nếu đổi lại là người khác, hậu quả thật không dám tưởng tượng.” Tào Văn Tinh khẽ run một cái, lại nhớ đến chuyện trong nhà kho, sắc mặt liền biến thành đỏ gay.
Tống Vinh Quang cũng nghĩ đến chuyện đó, bỗng dưng trở nên rất ngượng ngùng, cơ thể cũng không nhịn được mà có vài phản ứng. Để đánh lạc hướng, hắn liền hỏi: “Phải rồi cô Tào, thông tin có giá trị mà cô bảo là gì vậy?”
“À, tôi đã tìm ra địa chỉ của một cô đào tham gia phát trực tiếp, vốn định liên hệ với cô ta, ai ngờ lại bị dính vào vụ bắt cóc.”
“Cô ta ở đâu? Phải mau chóng tìm bằng được cô ta.” Tống Vinh Quang như nhìn thấy một tia hy vọng. Chỉ cần liên lạc được với cô đào đó, sẽ biết được Lý Ngọc rốt cuộc có phải một thành viên của tổ chức hay không.
Bọn họ nhanh chóng tìm đến khu chung cư nơi cô đào ở, nhưng mới đến trước cổng, trong họ đã có dự cảm chẳng lành. Sau cánh cửa an ninh đang rộng mở, một mùi máu tanh xộc ra...