Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 16
Tống Vinh Quang bước đến trước cửa, một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Trong nhà không bật đèn, mọi thứ đều ẩn nấp dưới một màn tối mờ mờ, hắn đưa tay lần mò nút công tắc trên tường, rất nhanh, hắn đã tìm thấy công tắc, ấn bật đèn.
Đèn sáng, sự can đảm cũng tăng lên, Tống Vinh Quang bước vào trong nhà, Tào Văn Tinh cũng đi sát theo sau. Mùi máu tanh tỏa ra từ phía nhà bếp, bọn họ khẽ khàng bước về phía đó, vừa vặn nhìn thấy một người phụ nữ nằm sấp mặt dưới sàn nhà, toàn thân đầy máu.
Tống Vinh Quang ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên mũi của người phụ nữ kia, phát hiện đã không còn thở, hắn lại sờ mạch nơi cổ tay, cũng không còn cảm nhận được nhịp đập nữa.
“Chết rồi.” Tống Vinh Quang ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Tào Văn Tinh trắng bệch, cũng nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên đồng tử của Tào Văn Tinh cắt không còn một giọt máu.
Sau khi lấy khẩu cung xong, bước ra khỏi đồn cảnh sát đã là hơn hai giờ sáng, Tống Vinh Quang đưa Tào Văn Tinh về nhà, rồi cũng ngay lập tức trở về khách sạn. Vào phòng rồi hắn cũng chẳng buồn tắm rửa, cứ như vậy mà nằm xụi lơ trên giường. Cảnh tượng hôm nay đã vượt xa sức chịu đựng tâm lí của hắn, hắn hận không thể ngủ một giấc mãi mãi không phải tỉnh lại nữa.
Thế nhưng vào lúc vừa chập chờn bước vào giấc mơ, hắn liền nghe thấy tiếng chuông tin nhắn Zalo, mơ mơ màng màng móc điện thoại ra, vừa nhìn liền thấy là một loạt tin nhắn trong nhóm, hỏi mọi người xem còn có ai chưa ngủ không.
Nhóm này rất kỳ lạ, không hề có tên, chỉ dùng mấy dấu cách để thay cho tên. Hắn tiện tay mở ra, thấy mấy tiếng trước, Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm đã gửi tin nhắn mời hắn tham gia vào trang chính của nhóm Vườn địa đàng.
Thì ra chính là trang chính của Vườn địa đàng.
Cơn buồn ngủ tan biến, hắn nhanh chóng ngồi dậy, xem danh sách những người trong nhóm, quả nhiên nhìn thấy có một cái tên là Tường Vy làm trưởng nhóm, chỉ là hiện tại không online. Nhìn ảnh đại diện, chính là tấm mặt nạ mà hắn nhìn thấy trong đoạn video nóng bỏng kia.
Hắn gửi lời mời kết bạn cho Tường Vy, sau đó lại ngã xuống giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Không biết bao lâu sau, hắn chìm vào giấc ngủ, trong mơ, hắn lại nhìn thấy người phụ nữ đeo chiếc mặt nạ kia.
Buổi trưa ngày hôm sau, Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm đã đồng ý lời kết bạn của hắn, tối nay bọn họ sẽ phát trực tiếp cảnh nóng bỏng tại một biệt thự ở khu đô thị quốc tế Hối. Biểu diễn cảnh hiếp dâm, nữ chính chính là Tường Vy, nếu như hắn có nhã ý, có thể xin được trở thành một trong những diễn viên đóng vai kẻ hiếp dâm.
Tống Vinh Quang đương nhiên đồng ý luôn, sau khi xác nhận với Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm một số việc cần chú ý, hắn liền gọi điện thoại cho Lý Ngọc. Điện thoại vừa kết nối đã có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Lý Ngọc.
“Ông xã à, hai ngày nay anh đi đâu thế, em gọi điện anh cũng không nghe. Lúc trước đáng lẽ em không nên trách anh, anh đừng giận em nữa có được không?”
Nghe thấy những lời đầy quan tâm của vợ, trong lòng hắn đột nhiên đau như bị ai đó nắm chặt, một người phụ nữ đối với hắn tốt như vậy lại là một con đĩ thõa trăm người cưỡi ư?
“Anh không giận em, chỉ là tâm trạng không được tốt cho lắm, đi cho khuây khỏa một chút, bây giờ không sao nữa rồi.” Tống Vinh Quang nói.
“Vậy là tốt rồi, ông xã à, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Em phải vài ngày nữa mới về được, mấy ngày này anh phải nhớ ăn cơm đúng giờ nhé.”
“Được rồi, em cũng thế nhé.” Tống Vinh Quang dừng lại một lát: “Đi tập huấn có mệt không?”
“Mệt lắm. Tối nay còn có buổi hội thảo, chắc phải kéo dài đến mười giờ hơn mất.”
Tống Vinh Quang nhếch miệng, để lộ ra vẻ mặt căm hận, trong lòng nghĩ, quỷ mới biết được là hội thảo mặc quần áo hay là hội thảo khỏa thân.
Tán gẫu với Lý Ngọc một hồi lâu, Tống Vinh Quang mới cúp máy. Sau đó lại gọi điện cho Tào Văn Tinh, nhờ đối phương tối nay đi theo Lý Ngọc, xác nhận xem có phải cô ta đến khách sạn Hoa Tinh tham dự hội thảo hay không.
6 giờ 30 tối, Tào Văn Tinh rời khỏi tòa soạn, lái xe đến khách sạn Sheraton mà Lý Ngọc ở. Cô đậu xe ở bãi đỗ xe bên ngoài, lệch một chút so với lối vào cửa, ở nơi này vừa hay có thể quan sát người qua lại trong khách sạn mà lại không dễ bị Lý Ngọc phát hiện.
Hai mươi phút sau, Lý Ngọc và Mỹ Huệ bước ra khỏi khách sạn, vẫy tay gọi một chiếc taxi. Tào Văn Tinh gửi một tin nhắn cho Tống Vinh Quang nói rõ hướng đi của Lý Ngọc, sau đó cũng lập tức khỏi động xe bám theo.
Kỹ thuật theo dõi của Tào Văn Tinh rõ ràng vượt xa Tống Vinh Quang. Trên cả đoạn đường đi không hề thu hút sự chú ý của Lý Ngọc. Không lâu sau, chiếc taxi dừng lại trước cửa khách sạn Hoa Tinh, Lý Ngọc và Mỹ Huệ xuống xe, bước vào trong.
Tào Văn Tinh đỗ đại xe ngay bên vệ đường, sau đó cũng theo sau họ đi vào trong khách sạn. Hôm nay cô còn cố ý trang điểm, trên mặt là một lớp phấn vô cùng đậm và nổi bật, mặc váy khoét ngực ngắn có thắt đai ở eo, trông rất giống gái gọi cao cấp đến khách sạn tiếp khách. Cô tin rằng, một người đã lâu không gặp cô như Lý Ngọc nhất định sẽ không thể nào nhận ra được.
Tào Văn Tinh vừa bước đến cửa, thang máy mà bọn Lý Ngọc đi đã đóng lại. Cô chạy nhanh đến trước cửa thang máy, nhìn thấy con số hiện lên là tầng 7. Trước khi theo dõi Lý Ngọc, cô đã điều tra qua tài liệu của khách sạn này, biết được tầng 7 chính là vị trí đặt phòng hội nghị.
Lẽ nào Lý Ngọc thật sự đến để tham dự hội thảo do bên đào tạo tổ chức ư?
Cô vừa chỉnh sửa lại thông tin, nói cho Tống Vinh Quang tất cả những tin mình nghe được, vừa bước đến bên một thang máy khác, đi lên tầng 7.
Vào lúc này, Tống Vinh Quang đang ở gần khu đô thị quốc tế Hối Hào, từ vị trí hắn đứng có thể nhìn thấy từng căn biệt thự ở phía không xa. Chỉ còn 5 phút là đến thời gian hẹn giữa hắn và Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm, tuy nhiên hắn lại không hề có ý định xuất phát, bởi vì hắn phải đợi thông tin phía bên Tào Văn Tinh gửi đến.
Vừa rồi, Tào Văn Tinh cho hắn biết Lý Ngọc đã đến khách sạn Hoa Tinh, điều này không hỏi khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút không vững tin, vậy nên hắn bảo Tào Văn Tinh tiếp tục theo dõi, nhất định phải xác nhận được phương hướng cụ thể của Lý Ngọc ở khách sạn.
Tống Vinh Quang nắm chặt điện thoại, đi đi lại lại như một phạm nhân đang đợi phán quyết cuối cùng. Nếu như có thể chứng minh Lý Ngọc thật sự là đến nghe hội thảo, vậy thì chuyện đoạn video nóng bỏng kia chỉ e là do hắn suy nghĩ quá lung tung mà ra thôi.
Đột nhiên, điện thoại reo lên, hắn lập tức bắt máy, ngay sau đó trong ống nghe truyền đến giọng sốt sắng của Tào Văn Tinh.
“Xin lỗi, không thấy Lý Ngọc nữa rồi.”
Tống Vinh Quang sững sờ, sau đó giận dữ quát: “Một người lớn như thế, sao có thể nói không thấy là không thấy nữa?”
“Lúc đó tôi nhìn thấy cô ta đi thang máy lên tầng 7, cũng lên theo rồi, sau đó lén lút xem xét mấy phòng hội nghị, nhưng đều không nhìn thấy bọn họ. Về sau, tôi hỏi nhân viên khách sạn mới biết bọn họ chỉ đi lên có một tầng rồi đi ra khỏi khách sạn.”