Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bí Mật Cuối Cùng
  3. Chương 11: Chap 11
Trước /37 Sau

Bí Mật Cuối Cùng

Chương 11: Chap 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Spoiler " hự... " ngực bị Trần Thế Trung đá vào, Thế Hào rên khẽ rồi đứng dậy khuôn mặt mặt quỷ dị đó hơi nhăn lại rất nhanh trở lại bình thường. Trần Thế Trung nhìn anh, tay xoay nhẫn ngồi lại trên ghế.

" tao rèn luyện mày bao nhiêu năm nay, mày thân thủ như thế nào tao rõ nhất. Vậy mà bị đám người Lâm Lạc Hy đánh ra như vầy sao? Mày nghĩ tao sẽ tin mày. " con mắt Trần Thế Trung lạnh lùng nhìn anh.

Anh hơi nhếch môi, chỉnh lại áo sơ mi nói :" Đem cô ta về cũng không có lợi ích gì, bị mất trí... Cái đó cũng không biết là đã giấu đi đâu. "

Trần Thế Trung nghe xong mặt hiện lên chút nham hiểm, nhìn chiếc nhẫn trên tay :" Đối với Lâm Lạc Hy, nó vẫn là điểm chí mạng. " hắn ngưng một lúc rồi nói tiếp :" giá trị lợi dụng cũng rất cao. "

" Hại chết em gái hắn, cô ta bị bắt về cũng sẽ bị dày vò đến chết. " Mặt anh có chút lo lắng rất nhanh thì biến mất. Anh rất lo cô bị tên đó làm tổn thương nhưng hiện giờ anh chỉ có thể giao cô cho Lâm Lạc Hy vì so với Lâm Lạc Hy thì ông già này còn đáng sợ hơn nhiều, ông ta sẽ làm cho cô và cả tiểu Hàn... Sợ là xác cũng không tìm được.

Trần Thế Trung liếc nhìn Thế Hào, tay xoay nhẫn ngưng lại lên tiếng :" người dưới tầng hầm đang chờ mày. Hôm nay sẽ không như những lần trước, mày biết mình phải làm gì rồi chứ. "

Trần Thế Hào môi mỏng hiện lên vẻ bỡn cợt, nhẹ gật đầu rồi xoay người đi về tầng hầm. Trần Thế Trung ngồi trên salon nhìn anh :" Mày đối với con nhỏ đó... Tốt nhất là đừng như tao nghĩ." Trần Thế Hào đi rồi hắn nói với thuộc hạ đứng sau lưng :" theo sát tụi nó, con nhỏ đó tỉnh lại lập tức đem về đây. " Lâm Lạc Hy mày muốn đấu với tao còn không xem lại lúc trước cả ba mày cũng thua trong tay tao... Ha..ha...

Dưới tầng hầm...

Trần Thế Hào bị trói trên cột, mồ hôi nhể nhải chảy từ tóc anh xuống đến cổ. Lưng trần ướt đẫm trên ngủ quan hoàn mỹ đó là những vết roi da bị thuộc hạ quất xuống. Từng roi giáng xuống để lại những vết đỏ sau đó thì bắt đầu rỉ máu, anh im lặng không lên tiếng môi vẫn cong lên gợi cảm. Anh nợ cô rất nhiều thứ, kể từ 8 năm trước chính anh đã khiến cho cuộc sống của cô gặp biết bao nhiêu sóng gió biết bao nhiêu đau khổ, anh bây giờ sẽ bảo vệ cô cùng tiểu Hàn nhất định sẽ không để cô phải sống cuộc sống của 5 năm trước nữa. Trần Thế Hào nhớ tới khoảng thời gian cô ở London đó là lúc cô vui vẻ nhất bình yên nhất có khi anh đã từng nghĩ lúc đó cô đã thuộc về anh, của mình anh.

.

.

Ngoại truyện nhỏ: kỷ niệm ngày sinh tiểu Hàn

London, bệnh viện phụ sản ...

"Á... Á..." tiếng thai phụ kêu thảm thiết trong phòng mổ vang ra đến tận cửa, một người đàn ông đi đi lại bên ngoài tay nắm chặc thành đấm, chiếc nhẫn Ngọc trắng trên ngón tay trái bấm vào da anh.

Y tá ra vào phòng liên tục, trên mặt ai cũng hoảng hốt. Người đàn ông không đợi được đã túm lấy một y tá lại hỏi :" tại sao còn chưa sinh? " môi cong của anh miến chặc lại nhìn y tá đã 3 tiếng kể từ khi Đình Đình vào phòng sinh thì đã liên tục nghe cô ấy kêu thét lên làm anh rất sót ruột.

" thưa ông, vợ ông sinh khó bây giờ chúng tôi đang cố gắng giúp cô ấy. " nói rồi y tá chạy vào phòng.

Trần Thế Hào hơi ngây người " vợ " trong lòng anh một dòng nước ấm ấp chảy qua môi lại cong lên gợi cảm, từ " sinh khó " sau đó làm anh tỉnh lại nhìn vào cánh cửa phòng sinh. Cô vẫn la thất thanh bên trong. Chết tiệt, anh đẩy cửa phòng bước vào thì bị y tá chặn lại.

" ông không được vào đây." cô ý tá thân hình mảnh mai ngăn anh, tay chạm vào vòng ngực rắn chắc của anh mặt đỏ lên.

Trần Thế Hào không quan tâm đến cô y tá kia, lấy tay đẩy ra, anh đi thẳng vào trong. Đình Đình nằm trên chiếc giường người mặt bộ áo rộng hai chân gác lên cao dang rộng ra. Mồ hôi ướt đẫm tóc và áo cô, hai tay cô nắm chặc thành giường ngửa đầu kêu đau đớn.

Trần Thế Hào nhìn thấy cảnh đó trong lòng chửi thề. Mẹ kiếp, tên Lâm Lạc Hy đó anh rất muốn đấm cho hắn mấy cái, Đình Đình đã cực khổ sinh con cho hắn vậy mà... Tất nhiên anh sẽ không để cô biết cô đang sinh con cho kẻ hận cô đến xuong tuỷ.

Thế Hào chạy đến bên giường, nắm tay cô vô cùng lo lắng. Cô nhận được cái nắm tay ấm ấp quay đầu nhìn thấy Trần Thế Hào đứng bên cạnh thì trợn mắt nhìn anh sau đó đẩy tay anh ra :" sao anh lại vào đây..... Ra ngoài nhanh lên... Á.. " cô quát lớn đẩy mạnh anh mấy cái nhưng bây giờ cô làm gì còn sức lực cái đẩy của cô còn không làm anh nhúc nhích.

" em sinh con dĩ nhiên anh phải ở bên cạnh rồi. " Thế Hào nhìn cô ấm ấp, tay gạt đi những sợi tóc dính trên mặt cô.

" không được... Anh cũng đâu phải chồng em...anh...ra ngoài. " cô thở hổn hển khó chịu nhìn anh. Nghe cô nói cả bác sĩ và y tá đều đồng loạt nhìn anh, Trần Thế Hào bắt gặp ánh mắt của mọi người ý cười trong mắt cũng biến mất trừng mắt nhìn bọn họ.

" không được, lúc trước em nói khi đứa bé ra đời người đầu tiên nhìn nó là anh. " Mắt anh hiện lên tia mong chờ.

" ra rồi... Ra rồi... Đã thấy đầu đứa bé. " bác sĩ la lên nhìn Đình Đình, động viên cô.

Cô thở mạnh dùng hết sức gặng ra, cắn môi đến rỉ máu. Thế Hào nhìn cô đau lòng, tay nắm lấy tay cô.

" gán lên đầu đứa bé đã ra hết rồi... " y tá ở bên cạnh dùng khăn lau nước trên mặt cô. Lúc này cô hình như nghe được một tiếng khóc nhỏ của trẻ sơ sinh miệng khẽ cười mãn nguyện nhưng đứa bé vẫn chưa ra hết khỏi người cô, Đình Đình quay nhìn Thế Hào thì thấy anh đang chồm về phía trước nhìn vào giữa hai chân cô.

" Này... Anh không được nhìn... Không....nhìn... " cô kéo tay anh để anh không nhìn nữa, cô hoảng loạn mặt đỏ cả lên. Đáng ghét, sao anh có thể tự nhiên nhìn như thế chứ. Y tá bên cạnh cũng ngây người nhìn Trần Thế Hào mới sực tỉnh chạy qua kéo anh ra.

" thưa ông, tâm trạng thai phụ khi sinh cần được ổn định. " y tá nói với Thế Hào, anh nhìn Đình Đình mặt đã đỏ đến tai đang trừng mắt với anh thở gấp.

" à... Anh không muốn bỏ lở... Là người đầu tiên nhìn được tiểu Hàn. " Anh cong môi cười dịu dàng với cô.

Mặt cô càng đỏ hơn :" Anh... Á.. " cô rên lên dùng sức gặng ra, khi nghe được tiếng khóc lớn của trẻ sơ sinh thì miệng cười tươi ngã người ra sao.

Bác sĩ bế đứa bé đến trước mặt cô, đặc nó nằm bên cạnh. Mặt nhỏ bằng nắm tay sau khi khóc xong thì nhắm hai mắt ngủ ngon lành, hai tay nhỏ xíu giơ lên. Cô cười dịu dàng mắt hạnh tràn đầy yêu thương. " tiểu Hàn... ".

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quẹo Cua Đụng Phải Quỷ Lưu Manh

Copyright © 2022 - MTruyện.net