Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Tiểu Hàn ngồi bệt trên tấm thảm lông trong phòng, nghịch những món đồ chơi trước mặt vô cùng thích thú. Đình Đình ngồi trên salon nhìn tiểu Hàn, từ lúc cô bị bắt về đây thì Lâm Lạc Hy chưa từng xuất hiện trong nhà, cô cũng được đi lại trong nhà nhưng không được ra khỏi nhà. Có lúc Lục đem về một số quần áo và đồ chơi trẻ em cho cô và tiểu Hàn, cô hỏi Lâm Lạc Hy đâu thì Lục chỉ nói anh có việc phải đi Anh. Cô ở đây đã được 5 ngày, cũng đã dần thích ứng được một chút. Có điều cô thắc mắc tại sao Thế Hào không đến tìm cô, không lẻ anh bị người của Lâm Lạc Hy làm gì? Cô bắt đầu thấy lo lắng.
Tiểu Hàn lại gần cô, cả cơ thể nhỏ nhắn của cậu dựa vào đùi cô mắt trong nhìn lên :" mẹ không vui sao. "
Cô nhìn tiểu Hàn cười dịu dàng :" vậy con có vui không?. " cô cảm thấy tiểu Hàn rất thích ở đây. " tiểu Hàn được ở với ba và mẹ tất nhiên rất vui. " môi nhỏ xinh của cậu cong lên cười đến hít cả mắt.
" tiểu Hàn thích ba lắm sao? " cô hỏi thăm dò tiểu Hàn. tiểu Hàn lần này còn cười tươi hơn :" thích ạ, rất thích. "
Cô bế tiểu Hàn đặc lên đùi rồi ôm lấy cậu, tiểu Hàn dù sao cũng là một đứa trẻ con cũng cần một người ba thật sự. Bây giờ cô chẳng nhớ gì chuyện trước đây, cũng không hiểu được con người Lâm Lạc Hy ra sao, ở cạnh anh ta mang cho cô một cảm giác sợ hãi không rõ ràng nhưng cô không biết tận trong đáy lòng cô một cảm giác gì đó sắp bung ra.
Tiểu Hàn nhìn cô khó hiểu :" mẹ, mẹ thích ba không?. " Nghe Tiểu Hàn đột nhiên hỏi cô hơi sững người nhất thời không biết nói gì.
Ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng của người đàn ông :" em không thích? " Lâm Lạc Hy bận âu phục gọn gàng từ cửa đi vào, mặt nghiêm nghị ngồi xuống salon nhìn cô.
" ba, tiểu Hàn đợi ba rất lâu. " tiểu Hàn nhảy khỏi người cô chạy đến chỗ Lâm Lạc Hy. Mắt hạnh của cô nheo lại, nhóc con thích anh hơn cả cô sao, trừng mắt nhìn hai người một lớn một nhỏ ngồi trên salon, người nhỏ là bản sao của người lớn.
Lâm Lạc Hy bế tiểu Hàn lên, để cậu lên đùi xoa đầu cậu đôi mắt sắc đó chan chứa yêu thương, thấy anh dịu dàng với tiểu Hàn thì trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả . Lâm Lạc Hy quay lại nhìn cô chầm chầm đợi câu trả lời của cô.
Đình Đình bị anh nhìn như thế làm cho cô bối rối không biết làm gì, trên gò má trắng hiện lên vài điểm hồng. Cô cúi đầu không nói gì liền bị tiểu Hàn châm chọc :" mẹ, như vậy là đang ngượng ngùng sao? Mẹ thích ba rồi nhưng không dám nói ạ . " cậu lại ngước nhìn Lâm Lạc Hy nháy mắt.
Tên nhóc, từ bao giờ lại nói chuyện lanh lợi như thế chứ. Tim cô đột nhiên đập nhanh, tay luống cuống hết giơ lại nắm còn cảm thấy có một ánh mắt rất nóng đang nhìn cô. Cô đứng dậy bình tĩnh lại tâm trạng của mình nhìn tiểu Hàn :" mẹ phải nói chuyện với ba, con ra ngoài. " để tên nhóc này ở đây sẽ trêu ghẹo cô không còn gì. Tiểu Hàn nghe vậy liền tụt khỏi người Lâm Lạc Hy, làm bộ dạng vô tội ra khỏi phòng.
Lâm Lạc Hy từ đầu tới cúi vẫn nhìn cô, môi anh hơi cong lên mắt sắc cũng hiện lên tia ấm ấp rồi biến mất. Xem ra cô tuy mất trí nhưng cảm xúc không mất đi. Nhìn biểu hiện vừa rồi của cô, anh nghĩ chỉ cần anh tác động một chút thì có phải cô sẽ lại yêu anh như trước cho dù không còn một ký ức về anh. Không phải anh rất hận cô hay sao, vậy mà khi biết cô đã quên anh, biết cô bây giờ xem anh như người xa lạ thì không chịu được muốn cô phải nhớ tới anh. Để trả thù cô không phải chỉ cần đem cô trao đổi với lão già Trần Thế Trung để hắn hành hạ cô, về tiểu Hàn anh chỉ việc đem về nuôi dưỡng là xong sao. Tại sao cứ nhất định phải bảo vệ cô nhất định phải để cô bên cạnh thì mới yên tâm.
" Thế Hào đã kể tôi nghe chuyện năm đó, tôi... Xin lỗi. " nói rồi cô tự giễu mình, đâu thể nào chỉ một câu xin lỗi là xong.
Lâm Lạc Hy mắt nheo lại nhìn cô :" em tin hắn.? " anh cũng đoán ra được Trần Thế Hào đã nói gì với cô.
Cô nhẹ gật đầu :" tin nhưng tôi biết anh ấy không kể hết tất cả. " cô biết Thế Hào muốn tốt cho cô nên chỉ nói bao nhiêu đó, bên trong thật sự còn rất nhiều khuất mắc.
" muốn biết chuyện gì.? " anh nghiên mặt nhìn cô. Đình Đình nhìn anh tay bất giác nắm chặc váy :" tôi có thể gặp cô ấy không, là Lâm Vy Vy? "
Nghe cô nói mắt sắc của anh nhìn cô, Đình Đình cảm thấy cả sống lưng lạnh buốt. " không có tư cách. " câu nói của anh càng làm cảm giác tội lỗi của cô dâng lên cao, cô hơi cúi đầu. Lâm Lạc Hy nói đúng, cô lấy tư cách gì mà gặp Lâm Vy Vy chính cô hại cô ấy ra nông nổi này, có chết ngàn lần cũng đáng. Cô cười khổ trong lòng :" tôi... Chỉ muốn gặp cô ấy nói mấy lời... Tuy bây giờ cô ấy đang hôn mê nhưng tôi vẫn muốn ... " cô chưa nói hết câu thì bị anh ngắt lời.
" em nghĩ mình sẽ nói gì?. " giọng anh mang sự tức giận vang lên.
Cô thoáng giật mình, cắn môi mới nói tiếp :" tôi không biết trước đây mình đã làm gì nhưng tôi sẽ cố gắng nhớ ra, cố gắng trả hết những gì tôi nợ anh và cô ấy. " cô ngước lên thì bắt gặp ánh mắt của anh tim cô chợt nhói lên rồi lắng xuống.
" còn gì nữa? " anh vẫn nhìn cô trong mắt hiện lên sự mong chờ, cô không biết mình nên nói gì tiếp theo, sâu trong lòng của cô như muốn nói gì đó nhưng không thể mở lời nên cô lắc đầu mạnh một cái.
" ra ngoài. " anh đuổi cô ra khỏi phòng.
Khi cô đứng lên đi ngang qua anh thì bị anh túm lấy tay kéo cô về phía anh. Đình Đình hoảng hốt ngã lên người anh dựa vào khuôn ngực rắn chắc của anh, cô đỏ mặt nhìn anh tay muốn đẩy anh ra thì bị anh giữ lại.
" tại sao không hỏi chuyện của chúng ta.? " anh trầm mặt nhìn cô, giọng nói có chút tức giận trách móc. Tại sao cô không muốn biết anh và cô làm sao mà biết nhau, cô và anh đã yêu nhau như thế nào.
Đình Đình ngây người chốc lát, không nói gì. Cô biết Lâm Lạc Hy bây giờ rất hận cô nếu cô hỏi chuyện trước đây của anh và cô như vậy chẳng khác nào đang đánh vào vết thương của anh,hơn nữa sau những gì cô làm, anh sẽ còn yêu cô sao. Khi suy nghi này hiện lên cô giật mình, yêu... Tại sao cô lại có suy nghi này.?
" chuyện đó còn quan trọng sao? Cũng không quay về như trước được. " không hiểu sao cô lại nói những lời này.
Anh bóp chặc cổ tay cô, mắt sắc tức giận hiện lên tia câm hận, không quan trọng. Với cô chuyện đó không quan trọng vậy mà anh đã nghĩ...
" năm đó, rõ ràng biết em phản bội nhưng tôi vẫn để em bên cạnh mình... Lúc đó chuyện em phản bội tôi hay không cũng không quan trọng vì chỉ cần em yêu... " không nói hết câu anh đã đẩy cô ra đứng lên rời khỏi phòng.
Đình Đình ngã ngồi trên sàn nhà nhìn theo bóng lưng Lâm Lạc Hy cho tới khi anh biến mất sau cánh cửa, trên khoé mắt hiện lên một gợn sóng làm ướt mắt cô.