Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bí Mật Cuối Cùng
  3. Chương 18: Chap 17
Trước /37 Sau

Bí Mật Cuối Cùng

Chương 18: Chap 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Spoiler Lâm Lạc Hy ôm chặc cô, cả người ngã lên cơ thể mềm mại của cô, đầu anh vẫn vùi vào tóc cô, môi mỏng của anh chạm nhẹ vào cổ làm cô có cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Tiểu Nhu lấy tay muốn đẩy anh ra nhưng cô không còn chút sức lực nào nữa, cô hơi dịch người ra để tránh tiếp xúc với môi của anh.

Lâm Lạc Hy nhận ra sự tránh né của cô, mắt sắc anh hiện lên sự khó chịu Lâm Lạc Hy vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy thêm vào đó tay anh để sau lưng Tiểu Nhu bắt đầu luồn vào áo cô chạm vào tấm lưng nhẵn mịn nhẹ nhàng vuốt ve.

" Anh... " bị bàn tay lạnh của Lâm Lạc Hy vuốt sống lưng, cả người cô vặn vẹo làm cho cơ thể mềm mại đó ma sát vào anh. Lâm Lạc Hy thở mạnh ra hơi nóng truyền qua cổ của Tiểu Nhu làm người cô run lên.

" nằm yên." tay anh ở sau lưng cô ngưng lại, môi đi đến tai cô đầu lưỡi chạm vào vành tai liếm nút. Một cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể Tiểu Nhu , cô cắn môi nhắm chặc mắt hai tay túm lấy áo sơ mi của anh. Lâm Lạc Hy nhận ra cô không kháng cự lại, khoé môi nhếch lên tiếp tục ngậm lấy tai cô tay kia cũng không an phận để một chỗ bắt đầu vòng qua eo thon của cô đi lên trên. Bàn tay thô ráp của anh chạm vào làn da nhẵn mịn của Tiểu Nhu làm người cô mềm nhũn ra, môi anh thôi ngậm tai cô nữa liền hôn dọc theo cổ cô đi xuống phía dưới.

" ba, mẹ có khỏe không.... Á. " tiểu Hàn đứng ngoài cửa tay che mặt hét lên, cậu vào không đúng lúc rồi :" hai người tiếp tục, tiểu Hàn không phiền nữa. " nói rồi cậu kéo cửa đóng lại chạy xuống lầu.

Tiểu Nhu trợn mắt sau đó hai bên má ngày càng hồng lên, cô đẩy mạnh Lâm Lạc Hy ra ngồi dậy lùi về phía đầu giường, Lâm Lạc Hy ngồi quỳ trên giường mắt lạnh lùng nhìn cô :" lại đây. "

"Anh ra ngoài đi... Tôi..." cô ôm vai run người, ở tai và cổ vừa rồi vẫn còn vươn lại hơi thở của anh. Chưa kịp phản ứng lại cô đã bị anh kéo đến trước mặt Tiểu Nhu hoảng hốt mắt hạnh sợ sệt nhìn anh. LÂM Lạc Hy lấy trong túi áo ra một cái hộp nhỏ bằng nhung, mở ra bên trong là một chiếc nhẫn màu trắng bên trên có khắc hình mặt hổ. Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.

" chỉ cần ấn vào hình hổ trên nhẫn dù ở đâu tôi cũng sẽ tìm được em." Anh nâng tay cô lên đặc lên đó một nụ hôn. Trong lòng Tiểu Nhu liền có một cảm giác khác thường, nó phá tung lá chắn cuối cùng, bung ra len lỏi chạy khắp người cô. Khoé môi cô hơi cong lên mắt hạnh cũng hiện lên tia vui sướng.

Khi Lâm Lạc Hy nhìn cô bắt gặp đôi mắt hạnh cũng đang nhìn mình, bàn tay nắm tay cô chặc hơi kéo cô lại gần anh. Tiểu Nhu như bị thôi miên thuận theo lực kéo của anh mà ngã về phía trước. Cơ thể mềm mại của cô chạm vào khuôn ngực rắn chắc của anh tuy đã cách mấy lớp vải nhưng cũng đủ làm anh thở mạnh mấy cái.

Tiểu Nhu thấy anh thở mạnh, hai tay cô cũng run lên cắn môi đầu cúi thấp xuống không dám nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của anh. Lâm Lạc Hy nâng cầm cô lên muốn cô nhìn mình :" Hà Tiểu Nhu là tên em, từ nay không còn có Đình Đình. " giọng nói anh lạnh lùng vang lên còn có chút ra lệnh muốn cô ghi nhớ. Cô nhẹ gật đầu, Hà Tiểu Nhu, đó là tên cô. Lâm Lạc Hy hài lòng khoé môi cũng cong lên.

Ngay sau đó anh lật người đè cô xuống giường, không chần chừ anh nhanh chóng phủ môi xuống quấn lấy môi cô. Tiểu Nhu hơi giật mình không kịp phản ứng lại thì lưỡi anh đã đi vào trong miệng cô, lần này anh không hề thô bạo mà lại rất dịu dàng mang theo yêu thương cuồng nhiệt mà hôn cô.

" ưm... " Tiểu Nhu khép hờ mắt tay ôm vai anh hoà theo nụ hôn của anh, Lâm Lạc Hy nhận được vòng ôm từ cô cảm giác kích thích trong người anh còn kịch liệt hơn rời khỏi môi cô chuyển từ cổ cô đến xuong quai xanh sau đó là nơi nhô lên mềm mại của cô.

Tiểu Nhu thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống nút áo đã bị anh cởi ra đến eo để lộ ra bộ ngực đầy đặn. Mắt sắc của Lâm Lạc Hy nhìn vào nơi đang lên xuống vì hơi thở của cô, trong mắt hiện lên một màng dục vọng mỏng. Tiểu Nhu mặt đỏ đến tai lấy tay kéo áo che đi cảnh xuân trên người, cả người cô đều nóng rực vì ánh mắt của anh.

"bỏ ra. " Anh nói rồi túm lấy tay cô kéo ra cúi đầu xuống lưỡi anh liếm nhẹ mấy cái làm toàn thân Tiểu Nhu mềm ra môi miếm chặc lại, chỗ bị anh liếm trở nên tê dại.

"ưm... Đừng. " cô yếu ớt lên tiếng, Lâm Lạc Hy ngước nhìn cô, mắt anh đã sớm bị dục vọng vẫy đục :" không thích? " anh lại liếm ngược từ ngực cô lên đến cổ rồi đến vành tai của cô. Tay anh bóp nhẹ ngực cô, rất mềm mại cảm giác này đã rất lâu anh chưa tận hưởng. Lâm Lạc Hy lại ngậm vành tai cô, hơi nóng từ miệng anh làm tai cô đỏ lên, Tiểu Nhu rên lên một tiếng nhỏ.

" em cũng không thích như vậy.? " tay anh vẫn xoay ngực cô như không có ý định buông ra, môi anh hơi nhếch lên ngay sau đó liền kéo áo ngực cô lên miệng ngậm lấy đầu ngực đã cứng lên của cô.

"a... Anh... " cô dùng tay muốn đẩy đầu anh ra nhưng càng ngày đầu anh càng ép sác vào ngực cô hơn, răng anh cắn nhẹ vào đầu ngực cô rồi lại dùng lưỡi xoay tròn. Tiểu Nhu sút chút nữa là kêu thành tiếng nhưng cô vẫn cắn chặc môi, bên dưới một dòng nước ấm chảy giữ chân cô.

" không được... " ngay lúc này lời nói của cô gái đó vang lên bên tai cô " chị, giúp em... ", một chút lý trí còn sót lại Tiểu Nhu đẩy mạnh Lâm Lạc Hy ra ngồi bật dậy gài lại áo của mình nhảy khỏi giường, bây giờ cô không thể phát sinh quan hệ với anh, chuyện của cô và Lâm Vy Vy còn chưa sáng tỏ, cả ký ức lúc trước cũng chưa nhớ lại được, cô không thể cùng anh....

Lâm Lạc Hy bị cô đẩy ra ngã trên giường, mày chau lại khó chịu nhìn cô. Nơi nào đó của anh đã sớm nóng lên đang cần được giải thoát vậy mà cô lại... Mặt anh đen lại, đứng lên đi về phía cô :" tôi bây giờ rất muốn em.?" giọng anh hơi khàn.

" Em Không muốn.... Ít nhất thì cho tới khi em bình phục trí nhớ. " Tiểu Nhu mắt hạnh nhìn anh.

" Trước đây, không phải đã có quan hệ rồi sao, nếu không em nghĩ tiểu Hàn là từ đâu mà có? " Mắt sắc lạnh lùng của Lâm Lạc Hy nhìn cô , chỗ đó bây giờ rất khó chịu cô lại nói không muốn còn là đến khi cô bình phục trí nhớ.

Tiểu Nhu đỏ mặt nhìn anh, khác nhau chứ bây giờ cô đối với anh chỉ là bắt đầu quen biết lại đương nhiên cảm giác sẽ khác.

" hôm nay nhớ ra được chuyện đó, tâm trạng em không tốt... Em rất sợ. " Tiểu Nhu nhớ lại hình ảnh bọn người đó đến gần cô cả người liền run lên mấy cái, trong mắt còn gợn sóng.

Lâm Lạc Hy nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của cô, mắt anh trở nên dịu dàng dục vọng ở khoé mắt cũng tan biến, hôm nay có lẻ anh đã quá hấp tấp mà không nghĩ đến tình trạng bây giờ của cô. Lâm Lạc Hy hơi gồng người để ép dục vọng đang trỏi dậy của mình xuống.

" hôm nay coi như em thoát được, lần sau đừng nghĩ sẽ thoát được. " nói rồi anh quay đi ra khỏi phòng, khoé môi hơi nhếch lên. Tiểu Nhu thấy anh đã ra khỏi phòng mới thở nhẹ ra ngồi xuống giường, chieu này cũng không tệ nhưng lại sợ không dùng thêm lần nào được nữa.

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Em, Tôi Bất Chấp Tất Cả

Copyright © 2022 - MTruyện.net