Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Trong bệnh viện, Tiểu Nhu bước ra từ phòng bác sĩ Lưu đi đến chiếc ghế dài ngoài hành lang. Tiểu Hàn cùng Lâm Lạc Hy đang đợi cô ở đó.
" Lên tầng 10." Lâm Lạc Hy đứng lên đi về phía thang máy, cô nắm tay tiểu Hàn theo sau. Tầng 10 là khu điều trị cao cấp, anh đến đó làm gì?
Ra khỏi thang máy, cô theo anh đến một phòng bệnh bên ngoài có hai người đàn ông đứng trước cửa nhìn thấy Lâm Lạc Hy thì cúi người. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong người cô, chỗ này lẻ nào là...
" Em nói là muốn gặp nó. " Lâm Lạc Hy nhìn cô rồi đẩy cửa bước vào trong, Tiểu Nhu giật mình hơi cắn môi đứng bất động tại chỗ. Anh cho cô gặp Lâm Vy Vy...
Lâm Lạc Hy không thấy cô bước vào thì quay người, mắt sắc nhìn cô :"không phải có lời muốn nói với nó sao? Không dám vào. " Tiểu Nhu người hơi run bước vào, trong phòng còn có một phòng nhỏ khác, được cách ngang bởi một tấm kính. Cô nhìn qua tấm kính, trên giường là một cô gái , mặt gắn một ống thở. Đầu ngón tay cũng được một thiết bị nối với chiếc máy đầu giường.
Lâm Vy Vy, cô gái mà trong trí nhớ đã gọi cô là "chị. " Tiểu Nhu tuy không nhớ hết hoàn toàn nhưng cô biết Lâm Vy Vy đã gọi cô như thế chứng tỏ LÂM Vy Vy rất coi trọng cô vậy mà cô lại hại cô ấy phải nằm trên giường bệnh suốt mấy năm qua cũng không biết bao giờ tỉnh lại mà có thể cũng không tỉnh lại được.
Chân Tiểu Nhu hơi run lên cô phải bám lấy thành tường mới đứng vững được. Cô nhớ câu Lâm Vy Vy nói " chỉ có chị mới giúp được em." nhưng cái cô giúp chính là để cô ấy nhảy lầu.
Lâm Lạc Hy bên cạnh trầm mặt nhìn biểu hiện của cô không nói gì. Tình trạng của Vy Vy có chút khả quan hơn trước nên anh mới cho cô gặp Vy Vy
" cô ấy có phải trước đây rất thích một người? " Tiểu Nhu bình tĩnh lại nhưng giọng vẫn còn run. Trong trí nhớ của cô hình như LÂM Vy Vy có nhắc đến một người đàn ông.
Lâm Lạc Hy mắt hiện lên sự câm ghét, lúc đó anh dù ngăn cấm thế nào cũng không được Vy Vy đối với tên khốn đó là thật lòng còn muốn sống chết vì hắn. Từ nhỏ anh đã luôn bảo vệ Vy Vy tránh xa những thứ xấu xa của xã hội này, cuộc sống của Vy Vy lúc nào cũng là màu trắng chưa bao giờ bị vấy bẩn đến khi tên đó xuất hiện.
Tiểu Nhu không Nghe anh trả lời chỉ cảm thấy người anh tỏ ra sự chết chóc rất đáng sợ:" giọng người đàn ông đó, nghe rất quen có phải là người em biết? . " Lâm Lạc Hy vẫn im lặng mắt anh bây giờ chỉ có thù hận.
Tiểu Nhu bên cạnh nhìn anh mà toàn thân run lên, định nói gì đó thì anh lạnh lùng hỏi :" em nghĩ Trần Thế Hào đơn giản chỉ là một người kinh doanh bình thường? "
Nghe anh hỏi cô hơi sững người, mấy năm qua cô đều không nghĩ đến Trần Thế Hào là thân phận gì. Anh nói anh chỉ là một doanh nhân bình thường ngoài ra cô cũng không hỏi quá nhiều về cuộc sống của anh, có điều từ khi về nước gặp phải một số chuyện cô mới bắt đầu nghĩ đến thân phận của Thế Hào.
Lâm Lạc Hy nhìn cô mắt sắc đã không còn thù hận :" Đến khi em nhớ ra được, em sẽ biết hắn là ai tới lúc đó em sẽ nhận ra tin tưởng hắn là một sai lầm. " nói rồi anh đi qua cô ra khỏi phòng.
Tiểu Nhu nhìn theo bóng lưng anh đến khi anh biến mất sau cánh cửa, Lâm Lạc Hy từng nói với cô sẽ có ngày cô cũng câm ghét Thế Hào như vậy có phải.... Không thể nào, Thế Hào từng cứu cô từng cho cô một cuộc sống rất tốt ở bên London, anh không thể nào lại là người cô có thể câm ghét.
Tiểu Nhu nhìn Vy Vy đang nằm trên giường bệnh, cô mặc đồ khử trùng đẩy cửa phòng đi vào ngồi lên ghế bên cạnh, cô nhìn Vy Vy mắt gợn sóng tay nắm chặc váy.
" Vy Vy, tôi là Tiểu Nhu... Xin lỗi cô ngoài câu xin lỗi tôi không biết mình có thể làm gì cho cô. Ký ức của tôi đã bị mất chuyện tôi hại cô cũng không nhớ được... Nhưng tôi đang điều trị sẽ rất nhanh nhớ lại, tôi sẽ bù đắp lại sẽ làm những gì có thể cho cô.... Nên Vy Vy cô hãy mau tỉnh lại đi, cô đã ngủ lâu như vậy rồi. " hai má Tiểu Nhu đã ướt đẫm nước mắt cô lấy tay lau đi, môi nhấp nháy vài cái muốn nói tiếp thì cửa phòng mở ra đứng ngoài cửa là một người phụ nữ bận đồ đen tóc búi ra sau vừa nhìn thấy Tiểu Nhu ở trong phòng liền giận dữ đi tới giơ tay lên.... Tiểu Nhu sút chút nữa là ngã xuống đất, má trái của cô in năm dấu tay của người phụ nữ đó.
" ai cho cô vào đây...Ra ngoài. " người phụ nữ trong mắt đầy tức giận nhìn cô. Tiểu Nhu cảm thấy má trái của mình đau rát, hốc mắt được lau khô giờ đã ướt lại.
" tôi.... Lâm Lạc Hy, anh ấy dẫn tôi đến. " môi cô run run trả lời, cô không biết người phụ nữ này là ai.
" ra ngoài... Cô không có tư cách đến đây càng không được đến gần tiểu thư Vy Vy. " người phụ nữ túm tay cô kéo ra khỏi phong, cô ta đẩy cô ngã trên đất. Tiểu Nhu choáng váng không kịp phản ứng gì lưng cô bị đập vào tường.
" Nhã... Cô làm gì vậy? " Lục mở cửa ra thấy Tiểu Nhu bị ngã trên đất, mắt giận dữ nhìn Nhã, anh biết Nhã đến, nghĩ nếu Nhã nhìn thấy tiểu thư chắc chắn rất tức giận nên muốn ngăn cô ta vào trong nhưng lại không kịp.
" cô ta đáng bị như vậy. " Nhã khinh bỉ nhìn Tiểu Nhu đang ngồi trên đất, tiểu thư Vy Vy là bị cô ta hại ra như thế này vậy mà cô ta dám đến đây, cô ta rót cuộc có ý đồ gì. Về chuyện cô ta mất trí Nhã vẫn không tin là thật.
" cô...là ông chủ đưa tiểu thư đến đây. Ông chủ đã nói không ai được đụng vào tiểu thư, cô như vậy là cải lời ông chủ. " Lục đỡ Tiểu Nhu lên để cô ngồi trên ghế, anh nhìn thấy má của Tiểu Nhu vừa đỏ vừa sưng không ngờ Nhã lại mạnh tay như vậy.
" những gì ông chủ chỉ định tôi đều nghe theo riêng chuyện này tôi tuyệt đối không thể làm được. " Nhã trừng mắt nhìn Tiểu Nhu ngồi trên ghế, trong mắt hoàn toàn là sự chán ghét. Cô ta vì sao lại được ông chủ bảo vệ như vậy chứ.
" Nói hay lắm. " Lâm Lạc Hy từ cửa đi vào mắt lạnh lùng nhìn Nhã rồi đảo mắt qua Tiểu Nhu đang cúi đầu tay nắm chặc váy. " ra tay cũng rất tốt . " môi anh hơi nhếch lên đi đến trước mặt Tiểu Nhu tay nâng mặt cô lên mắt nheo lại.
Tiểu Nhu khoé mắt hơi ướt không dám nhìn thẳng vào Lâm Lạc Hy, bên má cô rất đau. LÂM Lạc Hy kéo cô đứng lên, tay anh xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út của Tiểu Nhu.
Nhã nhìn theo tay của Lâm Lạc Hy, chiếc nhẫn có hình hổ đặc vào mắt vai cô run lên. Vật đó tại sao lại ở trên tay cô ta, không phải ông chủ thật sự muốn cô ta.... Ông chủ đã quên những gì cô ta làm?
" Sau này biết mình nên làm gì chứ. Tôi không mong chuyện này sẽ lập lại. " Lâm Lạc Hy không nhìn Nhã, ôm Tiểu Nhu ra ngoài.