Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Tiểu Nhu ngồi thẫn thờ trên giường, mắt hướng ra cửa sổ. Thì ra chuyện hắn muốn cô làm là hầu hạ sao? Cho một người đàn ông, cô thậm chí còn không biết người đó là ai, vậy đây là một cuộc giao dịch hay sao? Cô từng nghĩ họ giữ cô ở đây là vì muốn có được thứ đó nhưng cô đã sai, họ xem cô như món hàng đợi cô trưởng thành rồi đem cô tặng cho người khác.
" tiểu thư, cô không sao chứ... " bà dọn dẹp đứng ngoài cửa lo lắng nhìn cô.
Tiểu Nhu vẫn không phản ứng , vẫn nhìn ra cửa sổ. Bà dọn dẹp đi lại gần ngồi xuống bên cạnh nhớ đến cảnh sáng nay không kiềm được mà mắt gợn sóng, bà nắm tay cô :" Tiểu thư, chuyện lúc sáng... "
Tiểu Nhu bây giờ mới tỉnh lại, quay nhìn bà khẽ lắc đầu :" bà Trương, có lẻ bà sắp được về rồi. " cô không muốn bà lo lắng cho mình nên không nhắc đến chuyện lúc sáng.
Bà Trương nghe được còn tưởng mình nghe nhằm hỏi lại lần nữa :" tiểu thư cô... Nói gì cơ.? " bà kéo tay Tiểu Nhu còn lay mạnh cô mấy cái. Ba năm rồi, bà ở đây ba năm chưa được một lần ra ngoài. Ngay cả một cuộc điện thoại gọi về cũng không được bà rất nhớ chồng và con mình.
Tiểu Nhu thấy bà vì quá vui mừng mà xúc động lòng cô cũng không kiềm được hai khoé mắt đã ướt, cố nén giọng mình nói rõ hơn :" bà sắp được gặp lại gia đình mình rồi, sau này bà không còn phải ở đây nữa. " phải, bởi vì cô bị đem đi thì bà cũng không cần ở đây nữa., bà có thể về với gia đình.
Bà Trương khóc đến ngẹn giọng, tay liên tục lau nước mắt trên mặt, là thật, bà được về rồi.... vậy còn cô, bà về rồi thì ai chăm sóc cô :" tiểu thư, còn cô... Có phải cô cũng sẽ rời khỏi đây? "
Tiểu Nhu nghe bà hỏi hơi bất ngờ, cô sao? Tất nhiên là một món hàng được đem tặng rồi. " cháu cũng sẽ rời khỏi đây." Tiểu Nhu ép mình nở một nụ cười để bà yên tâm.
" vậy thì tốt quá, tuy tôi không biết giữa cô và bọn họ là quan hệ gì nhưng chỉ cần ra khỏi đây mọi chuyện sẽ tốt đẹp. " bà Trương vỗ vai cô an ủi
Mọi chuyện sẽ tốt đẹp? Không, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi...
Vài ngày sau.... Trần Thế Hào lại đến, hắn đi thẳng vào phòng cô bảo cô thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời đi nhưng cô một thứ cũng không mang đi.
Lúc xuống phòng khách cô nghe loáng thoáng hắn nói chuyện với người đàn ông bên cạnh :" giải quyết bà ta. "
Tiểu Nhu giật mình quay nhìn hắn trong đầu cô hiện lên hình ảnh ba năm trước, ba cô toàn thân là máu nằm trên sàn nhà. Hắn muốn giết bà Trương? Thế Hào đi tới thì thấy cô dùng ánh mắt dữ tợn nhìn mình, chau mày nói :" gì vậy, không phải đã nói trước với cô rồi sao. Đi phục vụ đàn ông đấy. " nói đến cau này trong lòng hắn rất khó chịu.
" để bà Trương sống. " Tiểu Nhu nắm chặc tay hiện lên cả gân xanh.
Thế Hào nghe cô nói liền nhếch môi, trong mắt là ý cười :" không ai được phép biết đến nơi này. "
Tiểu Nhu nhìn hắn càng dữ tợn hơn trong mắt toàn là lòng thù hận, bà Trương đã chăm sóc cô ba năm qua hôm nay được về với gia đình bà vui biết dường nào mà hắn có thể nhẫn tâm ra tay với bà sao? " đừng.. Xin anh, đừng giết bà ấy. " cô cầu xin hắn.
Nhìn cô tức giận như vậy môi hắn càng cong lên hơn, hắn vốn không định giết bà ta lúc nãy là muốn Vũ đưa một số tiền rồi căn dặn bà ta không được hé lộ một chữ nào về chuyện ba năm nay nhưng cô đã hiểu lầm ý của hắn nên hắn sẽ đùa với cô một chút. " muốn tôi không giết bà ta cũng được nhưng phải có thứ để trao đổi. "
" cái gì?. " Tiểu Nhu nghi hoặc nhìn hắn.
Thế Hào tiến lại gần cô mắt nhìn cô từ đầu đến chân , tay nâng cầm cô lên :" dùng cô. " Tiểu Nhu nghe được liền run người muốn lùi ra sau nhưng bị một cánh tay ở eo giữ lại :" Anh nói đem tôi cho người đàn ông khác, nếu anh... Như vậy không phải là kế hoạch không thành sao?."
Trần Thế Hào nghe vậy thì cười lớn hai tiếng tay vỗ nhẹ vào má cô :" cũng không ngốc, chỉ là không co cô thì tôi cũng sẽ tìm một người khác thay Thế. " sau khi thấy được cơ thể của cô, hắn đúng là có chút tiếc nuối.
" nếu là như vậy thì ngay từ đầu không tìm người thay Thế tôi sao còn nuôi tôi đến bây giờ. " cô biết bọn họ không dễ gì từ bỏ cái đó, có thể vì giữ cô lâu như vậy cũng không tìm được chi bằng dùng cô làm vật trao đổi sẽ mang lại lợi ích hơn.
" được, vậy thì từ giờ tôi sẽ tìm người khác thay cô. " nói rồi một tay hắn giữ đầu cô ở phía sau một tay ôm eo cô, môi mỏng của hắn phủ xuống liếm láp môi cô. Môi cô rất mềm, hắn tham lam dùng lưỡi cại răng cô đi vào khoan miệng tìm kiếm cái lưỡi muốn tránh né của cô.
Tiểu Nhu hoảng sợ tay đẩy hắn ra nhưng không được, lưỡi hắn ở trong miệng cô tung hoành, răng dùng sức cắn mạnh máu tanh chảy vào miệng.
Thế Hào bị đau rút lưỡi khỏi miệng cô xoay đầu phun ra một ít nước bọt có lẫn máu. Hắn lấy tay lau khoé miệng mắt liếc nhìn cô :" muốn chết sau?."
Tiểu Nhu cũng dùng tay chùi mạnh môi mình mấy cái thầm mắng hắn trong lòng, đó là nụ hôn đầu của cô lại bị tên khốn như hắn cướp mất. " là anh ép tôi. " Thế Hào nhếch môi, cảm giác ở môi còn hơi ấm của cô,nếu biết hôn cô lại tuyệt như vậy hắn đã sớm hôn nhiều một chút rồi dù sao hôn cũng không mất mát gì. Lần đầu anh hôn một người phụ nữ như thế, bản thân cũng không biết vì sao lại hành động như vậy bị cô cắn lưỡi mà cũng không tức giận ngược lại còn muốn hôn thêm nữa.
" đi thôi. " hắn không tiếp tục đùa giỡn với cô nữa nhìn thấy cô khoé mắt ươn ướt thì trong lòng hắn không thoải mái chút nào.
" bà Trương.... "
" tôi có nói là giết bà ta sao? Từ đầu là do cô tự mình tưởng tượng. " Thế Hào nhếch môi nhìn cô.
" Anh.... " Tiểu Nhu tức giận trừng mắt với hắn, biết được bà Trương không sao cô mới dịu lại.
Khách sạn... Trong phòng hội nghị lớn có hai người đàn ông ngồi ở hai đầu bàn dài. Một người nhìn lớn tuổi hơn mặt có một ít vết nhăn trên trán, tóc được nhuộm đen bóng ở đuôi mắt giấu đi sự độc đoán mưu mô của mình, ngón trỏ không ngừng xoay nhẫn ngoc ở ngón cái. Người còn lại nhìn rất trẻ so với người kia vốn không nên ngồi ngang hàng nhưng anh ngược lại còn tự cho mình cái quyền đó, xung quanh anh đều là khí lạnh bao trùm mắt sắc của anh lạnh lùng nhìn ông ta, hai tay đặc trên thành ghế.
Bầu không khí trong phòng cũng vì họ mà lạnh hơn rất nhiều, những người đứng sau hai người họ phải rùng mình. Đã một tiếng trôi qua hai bên không ai nói gì chỉ im lặng nhìn như vậy, không ai có vẻ gì là vội vàng .
Trần Thế Trung lên tiếng trước :" làm như vậy không phải hai bên đều có lợi sao. "
Lâm Lạc Hy vẫn lạnh lùng nhìn ông ta khoé môi hơi nhếch lên :" có lợi? Cho tôi một người phụ nữ mà muốn tôi đem cái đó ra. Là ai lời ai lỗ đây.? "
Trần Thế Trung chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó nở một nụ cười :" là hàng tốt nhất mới đem cho cậu. Đem cái đó ra là để cả hai cùng làm hoàn chỉnh nếu thành công lợi nhuận chia đều phía chinh phủ cũng rất hài lòng. " nói thì nói như vậy nhưng hắn chính là muốn một trăm phần trăm lợi nhuận này.
Lâm Lạc Hy cũng nhìn ra được ý đồ của ông ta, muốn anh đem chương trình thứ hai giao ra sau đó thì hai gia tộc tiếp tục chế tạo máy,tới lúc đó nếu anh sơ hở ông ta sẽ một mình nuốt trọn nó. Bên chính phủ tuy đã ngưng hoạt động kế hoach này nhưng hai gia tộc vẫn không từ bỏ, lần này là bí mật họp tác sau đó trình lên cho họ.
Một người phụ nữ mà muốn anh đem nó ra, ông ta quá xem thường anh rồi. Có điều anh cũng rất muốn chế tạo được thứ đó nên nữa đồng ý nữa không đồng ý. :" toàn bộ quá trình chế tạo, tôi muốn người bên mình. " như vậy thì về phần bản góc anh sẽ chắc chắn hơn.
Tay xoay nhẫn của Trần Thế Trung chậm lại :" không được. " để người bên Lâm gia làm thì sao hắn có được bản góc, thứ đó rất có giá trị hắn còn định sẽ...
Lâm Lạc Hy đứng lên không chút biểu cảm muốn họp tác :" vậy không còn gì để nói. "
" bên Lâm gia không phải cũng muốn thứ đó sao? Dễ dàng từ bỏ như vậy?. " Trần Thế Trung lên tiếng, xem ra hắn nên nhượng bộ một chút đợi khi chế tạo thành công lúc đó sẽ hành động, cũng vì chương trình thứ hai đang ở chỗ Lâm gia.
" tôi trước giờ luôn để lợi ích lên trên. Nếu Trần gia cảm thấy không được thì... Không còn gì để nói. " Thật ra anh không có chương trình thứ hai, nhưng cũng cho người lập trình nó lại từ đầu, anh có phần không chắc chắn.
Cả hai người nhìn nhau, khí lạnh truyền ra càng nhiều hơn...
Cùng lúc đó cửa phòng hội nghị mở ra, Lục cùng thân cận của Trần Thế Trung bước vào đi tới chỗ hai người nói gì đó. Trần Thế Trung lộ vẻ tức giận, tay đánh mạnh xuống bàn. Lâm Lạc Hy trong mắt đầy lo lắng. Lâm Lạc Hy bước ra cửa để lại cho ông ta một câu :" không hợp tác. "