Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Dùng xong thức ăn trời cũng đã tối cô cùng tiểu Hàn ngồi trên tấm thảm lông lớn trong phòng, tiểu Hàn vừa nghịch mô hình xe vừa cười hì hì cô ở bên cạnh cũng đùa theo. Không hiểu sao cô lại có một cảm giác quen thuộc căn phòng này kiến trúc này, có lẻ là cả ngôi nhà này nữa. Là cô từng ở đây sao? Nhưng người đàn ông đó lại cho cô cảm giác sợ hãi, nghĩ đến anh ta là cô lại run người.
Cửa bị khóa chặc cô muốn ra cũng không được, bây giờ cô chỉ mong Thế Hào có thể nhanh tìm được cô và tiểu Hàn.
" Mẹ.... Tiểu Hàn buồn ngủ rồi. " Đôi tay nhỏ duội đôi mắt trong, miệng nhỏ vừa ngáp vừa nói.
"Tiểu Hàn ngoan, con lên giường ngủ trước đi. " Cô xoa đầu cậu dỗ dành.
" Mẹ không ngủ với tiểu Hàn...? " Mắt trong mệt mỏi nhìn cô.
" Tiểu Hàn cứ ngủ trước, mẹ vẫn chưa buồn ngủ. " Nói rồi cô bế cậu đặt lên giường kéo chăn che kín cơ thể nhỏ nhắn lại.
" Dạ... " Cậu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cô ngồi bên giường ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu Hàn thì cửa mở ra người đàn ông tên Tráng bước vào nói :" Tiểu thư ông chủ có việc bận đêm nay sẽ về rất muộn, căn dặn tiểu thư nghỉ ngơi sớm. "
Cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng ngay sao đó là cảm giác sốt ruột. Thế Hào tại sao còn chưa đến cứu cô? Đêm nay anh ta về muộn có phải cô có thể bỏ trốn. Ý nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu cô thì đã bị Tráng dập tắt :
" Tiểu thư đừng nghĩ sẽ trốn khỏi đây, bên ngoài có hơn ba mươi người canh gác tiểu thư nghĩ mình sẽ đi được sao? " Nói xong Tráng bỏ ra ngoài khóa chặt cửa.
Cô ngơ ngác nhìn ra cửa... Ba mươi người sao? Chỉ có cô và tiểu Hàn mà phải để ba mươi người canh chừng... cô nghĩ có phải anh ta đánh giá cao một người phụ nữ như cô hay không. Thật ra thì anh không phải dùng ba mươi người đó để ngăn người bên trong trốn ra mà là người bên ngoài đi vào.
Cuối cùng ý nghĩa không thành, cô mệt mỏi ngã lên giường chui vào trong chăn ôm tiểu Hàn rồi nhắm mắt.
Rất lâu sao...
Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, một bóng người cao lớn đi vào không một tiếng động đến bên giường. Từ trên nhìn xuống cơ thể mảnh khảnh đang cuộn tròn trong chăn, hai mắt nhắm chặc xem chừng ngủ rất ngon . Anh đưa mắt sang vị trí bên cạnh nơi đó không có ai nhưng một góc chăn bị ai đó kéo ra, vị trí đó đáng ra phải có một cơ thể nhỏ nằm lên nhưng giờ lại không thấy đâu.
Sắc mặt hiện lên một chút lo lắng, anh đảo mắt nhìn khắp phòng thì một giọng nói trong trẻo từ sau lưng anh nói với lên
" Chú... " Người hơi cứng lại anh lập tức quay lại thì thấy tiểu Hàn đứng phía sau ngước nhìn anh.
" Tại sao không ngủ. " giọng anh nhỏ xuống chỉ sợ người trên giường thức giấc.
" Đợi chú... " đôi mắt cậu chớp vài cái nhìn anh.
Anh khó hiểu nhìn tiểu Hàn, có cảm giác tên nhóc này có gì đó khác với một đứa trẻ con bình thường. Anh chau mày nhìn nó rất lâu rồi đi đến bế nó lên :
" Trẻ con nên ngủ sớm. " Định đặt cậu lên giường thì tiểu Hàn kề sát tai anh nói :
" Chú là Lâm Lạc Hy.?"
Động tác của anh bị lời nói của tiểu Hàn mà đừng lại, anh nheo mắt nhìn cậu thì bắt gặp đôi mắt trong nhìn anh mong đợi.
" Tại sao biết. " nói rồi anh lại nhìn người trên giường, thấy cô vẫn ngủ say anh bế tiểu Hàn ra khỏi phòng.
Trong phòng sách...
Tiểu Hàn được anh đặt trên đùi, tay tiểu Hàn nắm áo anh vẫn ngước nhìn anh để đợi câu trả lời. Như thấy anh không có ý định sẽ trả lời nên tiểu Hàn nhấp nháy môi nhỏ nói tiếp
" Hồi đó, cháu vô tình nghe được mẹ gọi tên chú. "
" Khi nào? " bây giờ mắt anh dịu dàng hơn khi nhìn tiểu Hàn.
" Trong mơ, mẹ vừa khóc vừa gọi chú nhưng tỉnh dậy thì không nhớ gì cả. "
Anh hơi trầm mặt, im lặng một lúc lâu tiểu Hàn lại nói tiếp :
" Ba nuôi cũng có nhắc tới chú. "
" Ba nuôi? " Là nói tên Thế Hào kia sao?
" Ba nuôi Thế Hào. Cháu nghe ba nuôi nói chuyện điện thoại.? "
Mặt anh lại lạnh lùng nhìn tiểu Hàn nhưng rất nhanh sau lại quay về vẻ dịu dàng. Tên Thế Hào đó sẽ không bao giờ nhắc anh trước mặt cô.
" Tại sao nghe lén?. "
Tiểu Hàn tay bất giác sờ đầu, cười cười nhìn anh nói :
" Cháu đi giải quyết nỗi buồn ngang phòng khách nghe được. "
" Giải quyết nổi buồn " Anh không nghĩ một đứa trẻ con lại nói ra từ này.
Tiểu Hàn lại cười cười nói :
" Là ba nuôi dạy. "
Mặt anh đen lại, đây là con trai anh bị kẻ thù dạy ra thế này sau đầu anh hiện lên ba sọc đen.
" Từ nay không được nghe lời tên đó nữa. "
Tiểu Hàn khó hiểu nhìn anh không đợi cậu nói gì anh đã bế cậu trở về phòng ngủ.