Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
EDITOR: SU
BETA: BI
“Cô chờ lâu chưa?”
“Vừa mới tới thôi.” Đan Tĩnh Phương mỉm cười.
Thẩm Duệ kéo ghế ngồi xuống, tùy tay mở Menu ra, cười hỏi: “ Đã gọi món chưa?”
Đan Tĩnh Phương lắc đầu, hai người cùng nhau gọi món, trong khi đợi thức ăn lên thì tranh thủ nói chuyện phiếm một chút, tán gẫu mấy chuyện vặt. Bỗng dưng, Đan Tĩnh Phương đột nhiên có chút ngượng ngùng.
“Thẩm Duệ, cám ơn anh lần trước đã giúp đỡ. Cha tôi hiện vẫn đang nằm viện an dưỡng, tình hình đã khá hơn rất nhiều.”
Thẩm Duệ ngẩn ra, hồi phục tinh thần lại, vội vàng cười nói: “Tôi cũng không có làm gì, chỉ là giới thiệu một vị bác sĩ thôi mà. Bác sĩ đó lúc trước cũng đã khám bệnh cho cha tôi, tay nghề rất giỏi.”
“Nếu không nhờ anh đứng ra giới thiệu, chắc gì vị bác sĩ đã muốn về hưu kia lại có thể đến khám chữa bệnh cho cha tôi?” Đan Tĩnh Phương bật cười.
“Tuy rằng ít nhiều cũng không sai nhưng có bác sĩ nào lại thấy người bệnh là không cứu chứ.” Thẩm Duệ lắc đầu, cầm ly uống một chút nước chanh.
Trên thực tế, mặc dù vị bác sĩ này là làm ở bệnh viện nhưng cũng đã có thời gian là bác sĩ riêng cho gia đình Thẩm Duệ. Từ khi còn bé, Thẩm Duệ dù bệnh nặng hay nhẹ đều do một tay vị bác sĩ kia trị khỏi, cùng gia đình qua lại, coi nhau như bằng hữu. Trước nghe Hàn Tân Đình nói rằng cha cô đang không khỏe phải nằm viện, trùng hợp ông ấy cũng làm tại bệnh viện đó, Thẩm Duệ liền đánh tiếng mở miệng nói với ông nhờ chiếu cố cha của Đan Tĩnh Phương.
Mà vị bác sĩ già kia sau khi gặp Đan Tĩnh Phương xong liền gọi điện dò hỏi Thẩm Duệ, thẳng đến khi Thẩm Duệ nhiều lần giải thích chính mình cùng đối phương chỉ lả bạn bè đồng nghiệp bình thường, ông ấy mới buông tha không suy đoán lung tung.
Đan Tĩnh Phương có chút ngập ngừng nói: “Cha tôi khi biết anh giới thiệu ông ấy chữa bệnh cho cha, liền hy vọng tôi có thể mời anh đến dùng một bữa cơm, coi như là cám ơn anh.”
“Chuyện này…………..Không cần lắm………….” Thẩm Duệ lắc đầu, xua tay nói.
“Không có gì, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà; huống hồ, chúng ta dù sao cũng là…………bạn bè.” Đan Tĩnh Phương nói càng ngày càng nhỏ, thanh âm mơ hồ nhưng Thẩm Duệ vẫn nghe ra được.
Cho dù Thẩm Duệ trì độn cũng cảm giác được có gì đó không đúng. Đan Tĩnh Phương có thái độ hơi chút kì quái. Y cũng khéo léo, uyển chuyển, cuối cùng nhẹ nhàng từ chối đối phương.
Hai người dùng cơm trưa xong, liền thư thả đi bộ đến phòng triển lãm mỹ thuật phía trước, đột nhiên Đan Tĩnh Phương hỏi: “Anh buổi tối có rảnh không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Chỉ là tôi cùng bằng hữu định tối nay đi đến một quán bar mới khai trương chơi, anh có muốn cùng đi không?”
Thẩm Duệ thoáng chốc hiểu rõ.
———- Đan Tĩnh Phương là muốn thử y.
Vô luận là cùng người nhà ăn cơm hay cùng bạn bè của đối phương đi chơi, mục đích chính là muốn cùng Thẩm Duệ vượt lên mức tình bạn một nấc. Cái này không thể phủ nhận, bình thường mà nói, hai người nam nữ cùng hẹn nhau gặp mặt vài lần, nếu như thường lệ sẽ là tiến triển thêm một bước, Thẩm Duệ thật sự chỉ muốn là bạn bè, nhưng Đan Tĩnh Phương lại không biết điều đó.
“……………..Thực xin lỗi, tôi không đi được.”
“Không sao, chờ anh có thời gian rảnh, lúc đó chúng ta lại cùng nhau đi chơi cũng được.” Đan Tĩnh Phương có chút thất vọng nhưng vẫn cười nói.
“Tôi không phải có ý đó.” Thẩm Duệ thản nhiên nói, lại trầm mặc một lúc lâu sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi.”
Tuy rằng đã sớm có đề phòng nhưng không bao giờ muốn điều đó xảy ra. Từ trước đến giờ, Thẩm Duệ đối xử với cô rất tốt, ôn hòa săn sóc, nhưng cô phát hiện đáy lòng Thẩm Duệ có gì đó vướng bận.
Cô không biết vì sao y lại đối với cô tốt như vậy, nhưng cô biết rằng, y cũng không yêu cô. Cho dù như thế, Đan Tĩnh Phương cũng muốn mạo hiểm một phen, có khi lại gỡ rối được khúc mắc trong lòng Thẩm Duệ; cô âm thầm thử y, không ngờ rằng đối phương đã sớm phát hiện, lại cự tuyệt mình.
Cái dự cảm của Đan Tĩnh Phương đã đúng, Thẩm Duệ đại khái đã sớm có người yêu. Cô không biết phải giải thích thế nào, nhưng cô nhận thấy được, hành vi của Thẩm Duệ cùng cảm xúc không nhất quán, nếu không phải là người đang yêu thì không thể có những hành động cũng như cảm xúc phức tạp như vậy được?
Còn có một chi tiết nhỏ chứng mình những suy đoán của cô là đúng: Thẩm Duệ thường dùng cà-vạt không có kẹp giữ lại, cô có hỏi qua thì được biết Thẩm Duệ không có hứng thú với mấy thứ trang sức đó; thế nhưng có một hôm Thẩm Duệ có đeo một cái kẹp cà-vạt rất đẹp, tò mò dò hỏi, Thẩm Duệ có chút không được tự nhiên trả lời là do một người bạn tặng.
Bây giờ nhớ lại, “người bạn” kia không chỉ đơn giản là bạn bè bình thường.
Đan Tĩnh Phương cười khổ, đã biết trước nhưng vẫn cứ suy tâm vọng tưởng.
____________
Hoắc Thanh Châu sáng sớm mới dậy đã bị gia đình gọi về nhà.
Hắn đã lâu chưa có về nhà, cũng có chút nhớ nhung. Dù sao cũng là ngày nghỉ, Thẩm Duệ hôm nay cũng có chuyện đi ra ngoài, Hoắc Thanh Châu liền lấy xe chạy về nhà, định bụng tối sẽ trở lại.
Vừa vào đến phòng khách quen thuộc đã nghe một tiếng nói uy nghiêm: “Cậu còn biết đường về nhà đó hả?”
Hoắc Thanh Châu mỉm cười, ngồi ở sô pha đối diện nhìn nam nhân đang xem báo mở miệng nói: “Anh cả, anh đang giận sao?”
Đối phương vẫn chưa trả lời, giả vờ như không nghe thấy gì chuyên tâm đọc báo.
Gia đình họ Hoắc có ba anh em, đều hơn kém nhau năm tuổi, người con cả Hoắc Thanh Hà tác phong xưa nay nghiêm khắc,, trừ bỏ cùng người nhà ở chung còn có vài phần ôn nhu ra, ngày thường cơ hồ đều “bất cẩu ngôn tiếu” (có nghĩa tính cách nghiêm túc, không tùy tiện cười đùa). Dù tướng mạo y không anh tuấn như Hoắc Thanh Châu, cũng không tuấn mỹ như Hoắc Thanh Vũ, nhưng tính cách lạnh lùng của y lại làm cho y có sức hút riêng của bản thân mình.
“Đúng rồi, Thanh Vũ đâu? Rõ ràng là nó gọi điện bảo em trở về mà, như thế nào giờ này không có ở nhà.?” Hoắc Thanh Châu ngồi xuống gọi giúp việc làm một tách cà phê xong, lập tức hỏi.
“Nó có việc phải ra ngoài, giữa trưa sẽ về. Ba mẹ cùng ông nội đều đi Thượng Hải rồi, sắp tới ông nội sẽ không quay về Đài Loan.” Hoắc Thanh Hà buông báo xuống, nghiêm nghị nói. “Trên thực tế là anh nói Thanh Vũ gọi cậu trở về; có một số việc, chúng ta nên nói chuyện trước khi cho ba mẹ biết.”
Hoắc Thanh Châu ngẩn ra, cười cười nói: “Anh cả, làm gì nghiêm túc quá vậy, chẳng lẽ em đã làm sao chuyện gì sao?”
“Chính mình đã biết là chuyện gì, đừng có hỏi ngược lại, tự mình suy nghĩ chút đi. Chờ Thanh Vũ trở về, chúng ta vừa dùng cơm vừa nói chuyện.” Hoắc Thanh Hà nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hoắc Thanh Châu bị nói đến á khẩu, muốn biện giải lại chẳng biết nên làm thế nào, đang thu lại ý cười, ngồi nghiêm chỉnh đợi Thanh Vũ trở về. Ước chừng qua nửa giờ, Hoắc Thanh Vũ mới vội vàng vào cửa, trong tay cầm một chai rượu, nhìn hai người đang im lặng ngồi trong phòng khách cười nói: “Em xin lỗi đã về trễ.”
“Không sao.” Hoắc Thanh Hà đứng dậy, đi về phía bàn ăn. “Đã về thì vào ăn cơm thôi.”
Ba người ngồi xuống dùng bữa, Hoắc Thanh Châu thật không còn tâm tình gì để ăn uống, mọi suy nghĩ đang dồn nén trong đầu sau câu nói của Hoắc Thanh Hà. Nếu anh cả đã đưa ra đề tài này thì chắc đã biết chuyện tình của hắn và Thẩm Duệ; không định sẽ giấu mọi người nhưng như vậy là quá sớm đi.
Hắn yêu Thẩm Duệ, không hề đối gian; mà tình cảm này không thể một sớm một chiều thông báo cho mọi người biết được. Hắn chỉ muốn đợi thêm một chút, để cả hai đều hiểu rõ nhau mới có thể danh chính ngôn thuận bước ra ánh sáng.
Bây giờ chưa phải là lúc để mọi chuyện được giải bày —————- nhưng mà bọn họ đều đã biết.
Hoắc Thanh Châu ngao ngán ngồi trong bàn ăn, hết nhìn hai anh họ rồi lại lo suy nghĩ, đến ăn cũng không muốn nữa.
“Anh hai sao không ăn cơm?” Hoắc Thanh Vũ gắp ít rau xào vừa hỏi.
“Không muốn ăn.” Hoắc Thanh Châu lấy khăn ăn lau miệng, vẻ mặt vi cương.
“Nên ăn một chút đi.” Hoắc Thanh Hà mở miệng, buông chén canh xuống nhìn Hoắc Thanh Châu. “Trông cậu hơi gầy đi đó.”
Hoắc Thanh Châu lại không thể cự tuyệt lời nhắc nhở hay đúng hơn là mệnh lệnh của anh cả, tùy tiện gấp một vài miếng thức ăn bỏ vào miệng.
Chờ ba người dùng cơm xong, người giúp việc bước lên dọn đồ ăn, Hoắc Thanh Hà mới từ từ nói: “Chính là vào vấn đề……… em nói đi………… em với vị họ Thẩm kia, mọi chuyện là thế nào?”
“Anh, em……..” Hoắc Thanh Châu có chút khó xử.
“Nói đi.”
“Không có gì để nói………..Em thích y, muốn được gần y, nhưng y cũng chỉ là bất đắc dĩ mới tiếp nhận em thôi.” Hoắc Thanh Châu cười đến chua xót.
“Y không thích em sao?” Hoắc Thanh Hà nhíu mày.
“Thích………….Có lẽ có một chút, nhưng dù sao……….Không phải là yêu……”
“Chúng ta có điều tra qua họ Thẩm kia, y một năm trước vừa mới mất vợ……..Y rất thương vợ của mình.”
“Em biết.” Hoắc Thanh Châu lên tiếng trả lời.
Hoắc Thanh Hà nhỏ giọng nói: “Vậy vì sao em còn muốn ở bên y? Người ta không yêu em, ngay cả người vợ đã chết kia còn hơn cả người còn sống như em………”
“Em không biết, nếu như có thể quay lại, em nghĩ mình sẽ không chọn y.” Hoắc Thanh Châu nói nhỏ, “Y nhìn không tệ lắm, lại là một bình thường, em không biết chính mình vì sao lại cứ bám lấy y không buông.”
—– Kỳ thật đáp án đã rõ ràng, chính là Hoắc Thanh Châu không muốn thừa nhận. Khi hắn vừa tỉnh dậy từ cơ thể Hàn Tân Đình, đối mặt với nhiều việc xa lạ mang trong mình biết bao nổi bất an, nhưng mà Thẩm Duệ không cần biết cứ một mực ôn nhu săn sóc, giúp hắn tĩnh tâm. Hắn cũng không phải thật sự đối với Thẩm Duệ là nhất kiến chung tình, cũng không phải từ lần đầu tiên cùng đối phương trên giường mà yêu thương y.
Bọn họ không phải là tình cảm bộc phát tức thời mà là do ở chung lâu ngày, tình cảm dần nảy sinh, cho đến khi hắn nhận ra chính mình đã yêu Thẩm Duệ thì đã không còn kịp để rút lui nữa rồi. Hắn yêu thương Thẩm Duệ, nhưng bên trong lại rối rắm xác định có đúng là vậy chăng?
“Anh à, em xin lỗi………. nhưng anh có thể tạm thời đừng động vào chuyện này được không?”
“…….. Anh coi như em chỉ là nhất thời hứng thú, chưa xác định rõ tình cảm của mình; nếu như thật sự đã nghĩ thông suốt thì cũng phải báo một tiếng cho cả nhà biết.” Hoắc Thanh Hà thản nhiên nói, vẻ mặt cũng phần nào giãn ra, bớt chút lạnh lùng.
Trong lòng Hoắc Thanh Châu biết anh mình đã cho mình một con đường để lựa chọn, trên mặt yếu ớt lộ ra một nụ cười cảm kích.
“Còn có một việc.” Hoắc Thanh Hà cao giọng nhắc nhở, “Em nên nhớ kỹ: Đừng đặt niềm tin quá nhiều vào sự tình trước mắt, kẻo sẽ chịu nhiều tổn thương.”
Hoắc Thanh Châu im lặng một lúc lâu, sau đó mới khàn khàn nói: “Em tin tưởng…………..y sẽ không làm em thất vọng.”
“Vạn nhất y không phải là một người đáng tin cậy thì sao?” Hoắc Thanh Vũ nhanh nhảu xen vào một câu.
“Vậy thì coi như bản thân mình ngu ngốc đi.” Hoắc Thanh Châu buông một câu.
Ngoại trừ tin tưởng ra thì hắn còn có thể làm gì khác đây? Quá khứ một năm kia, hắn không quên được Thẩm Duệ, hiện giờ trừ bỏ tiếp tục yêu thương đối phương, hắn đã không biết chính mình còn có thể làm như thế nào. Huống hồ, Thẩm Duệ cũng đều không khác trước là bao; đối phương bởi vì hắn mà đã dần chấp nhận tình cảm đồng tính kia, mà Hoắc Thanh Châu biết hiện giờ so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.
……Hết thảy tất cả đều tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Hoắc Thanh Châu cứ như thế mà giữ vững niềm tin.
Thẩm Duệ mới nói chuyện điện thoại xong thì nghe có tiếng mở cửa đi vào.
Là cha mẹ y gọi điện hỏi thăm tình hình hiện giờ của y, quan tâm hỏi han xem y có khỏe không, họ lo lắng không biết y đã thích ứng với cuộc sống lại được chưa. Nhiều lần cha mẹ muốn giới thiệu cho Thẩm Duệ vài cô gái để làm quen thì y luôn uyển chuyển, khéo léo từ chối. Trong lòng y vẫn còn chút hình bóng của Hàn Tân Đình, huống hồ chi hiện giờ y đã có Hoắc Thanh Châu bên cạnh.
Mà hiện tại lại không thể công khai báo cho cha mẹ biết được. Mặc dù cơ thể còn khỏe mạnh nhưng tuổi tác đã cao, lúc Hàn Tân Đình còn sống rất được lòng cha mẹ, nếu thông báo chính mình hiện tại đang cùng nam nhân nói chuyện yêu đương, hậu quả sẽ khó gánh lắm đây.
Nên đành che tạm thời không nói, che giấu chuyện này đi đã.
“…………Đã về rồi đấy à.” Thẩm Duệ nhìn Hoắc Thanh Châu cười nói.
Hoắc Thanh Châu nhẹ nhàng trả lời một tiếng, vừa cởi bỏ áo khoác màu xám bên ngoài treo lên, vừa đi về hướng Thẩm Duệ.
Hoắc Thanh Châu đi tới, thuận theo người quỳ tựa một chân lên sô pha cúi đầu hôn Thẩm Duệ. Thẩm Duệ đối với hành vi này của Hoắc Thanh Châu cũng không có gì ngạc nhiên, hai người xa nhau một ngày y cũng có chút nhớ hắn.
Chính là có cảm giác không đúng—-Hoắc Thanh Châu nhẹ nhàng hôn y, nhẹ nhàng nhấp trứ môi y, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi tìm kiếm bên trong y—–đó tuyệt đối không giống thường ngày, cho dù trong lúc dục vọng cao trào cũng là triền miên hôn, mãnh liệt hôn nhau, không có loại như thế này.
Hiện tại thấy Hoắc Thanh Châu thật sự có chút kỳ quái.
Thẩm Duệ thừa dịp Hoắc Thanh Châu ngừng lại nhìn y mà gấp gáp hỏi: “Thanh Châu……cậu làm sao vậy.”
Nam nhân không có trả lời, chỉ im lặng nhìn y, sau đó lại cúi xuống hôn y. Thẩm Duệ không thể cự tuyệt, căn bản cũng không nghĩ sẽ cự tuyệt, thả lỏng nhận lấy nụ hôn của đối phương. Hoắc Thanh Châu vừa hôn vừa không ngừng cởi bỏ quần áo đôi bên, áp đảo Thẩm Duệ nằm lên sô pha.
Thẩm Duệ nhịn không được mà rên nhẹ một tiếng.
Đối phương chuyển xuống hôn cổ y, hút mạnh vài cái, lưu lại vào dấu hôn ngân; nhưng như vậy vẫn chưa đủ, thậm chí còn dùng răng nanh cắn nhẹ lên tai, lên gáy y. Thẩm Duệ hổn hển rên thành tiếng, sau đó lại bị đối phương đưa ngón tay vào đùa nghịch chiếc lưỡi bên trong miệng. Thẩm Duệ cũng nhè nhẹ mút lấy, khẽ cắn lấy ngón tay đối phương; cảm giác được nước bọt của mình không tự chủ cứ chảy dài bên khóe miệng, nghĩ đến tình cảnh hiện tại mà mặt đỏ tai hồng.
——– Lúc trước, Hoắc Thanh Châu căn bản không có khả năng đối với y làm ra loại sự tình này. Hôm nay, Hoắc Thanh Châu thật sự rất là lạ, không lẽ là bị chuyện gì đó kích thích?
Nhưng mà không đợi y suy nghĩ, Hoắc Thanh Châu đã cởi bỏ áo sơ mi ra, nhẹ nhàng hôn lên ngực, cắn mút nhè nhẹ hai điểm mẫn cảm trước ngực.
…………….Cũng có lẽ là vậy. Thẩm Duệ trong lòng thở dài. Cho dù động tác của Hoắc Thanh Châu có thô bạo thì y cũng không thể cự tuyệt thậm chí là giận dỗi. Trên thực tế, hai người cũng đã lâu không có thoải mái, cho dù mới hôm qua đã cùng nhau an ủi nhưng nói gì thì bọn họ cũng là nam nhân đang trong độ tuổi sung mãn nhất, nên những khát vọng như thế này có thể bùng phát bất cứ lúc nào…..Hơn nữa chính là y không có ghét khi bị Hoắc Thanh Châu đụng chạm hoặc là hôn.
Không suy nghĩ nữa, Thẩm Duệ giờ đây thả lỏng toàn thân tiếp nhận Hoắc Thanh Châu, tùy rằng không đến mức nhiệt liệt nhưng đã không còn cứng nhắc như vừa rồi. Thấy ngón tay mình đang bị đối phương khiêu khích, Hoắc Thanh Châu nhất thời vui mừng, liền nhanh chóng chuyển hướng tấn công.
Hoắc Thanh Châu chậm rãi rút ngón tay ra, một tơ dịch thủy kéo dài ra ngoài, Hoắc Thanh Châu vươn lưỡi liếm ngón tay mình, hơi hơi cười; nụ cười có chút ôn nhu, cũng có chút gian tà. Nam nhân tươi cười cúi xuống, cắn lấy vành tai đối phương, nhẹ nhàng buông ra một câu như khẩn cầu.
“Cho tôi một cơ hội…….. Một lần là tốt rồi.”
Thẩm Duệ hoảng hốt nhìn đối phương, sau đó thì gật đầu.
Kỳ thật y cũng biết, chính mình lúc trước cứ do dự thật là ngu xuẩn. Nếu bản thân đã muốn tiếp nhận Hoắc Thanh Châu, thì cứ miễn cưỡng làm gì, đời này y được Hoắc Thanh Châu yêu thương chân thành như vậy thì còn gì để hối tiếc.
Y nghĩ chính mình đã quá ích kỷ, chính y đã cho Hoắc Thanh Châu cơ hội, hy vọng thì chính mình cũng phải có trách nhiệm. Nếu có thể, y cũng hy vọng mình có thể làm cho Hoắc Thanh Châu khoái hoạt; hiện tại Hoắc Thanh Châu muốn y, thậm chí còn dùng lời nói dịu dàng để khẩn cầu y đồng ý, y cũng sẽ không cự tuyệt đối phương. Về kết quả ra sao, Thẩm Duệ không có nghĩ nhiều.
Nhìn thấy Thẩm Duệ gật đầu đáp ứng, Hoắc Thanh Châu chậm rãi nở nụ cười.
Hoắc Thanh Châu ẵm Thẩm Duệ vào phòng, đẩy ngã y xuống giường, mạnh bạo hôn y, làm cho Thẩm Duệ không kịp phòng bị, ngay cả thở cũng khó khăn.
Có lẽ sợ y đổi ý hay là có nguyên nhân gì khác mà động tác của Hoắc Thanh Châu có phần vội vàng. Thẩm Duệ mơ mơ hồ hồ cảm giác được quần dài cùng quần lót của mình đã bị cởi xuống, toàn thân lõa thể trước đối phương.
Trần trụi nằm trên giường, trừ bỏ cảm giác mát lạnh ra thì Thẩm Duệ có chút khẩn trương. Hoắc Thanh Châu đứng trước giường, vội vàng cởi hết quần áo, rõ ràng chỉ mới hôn nhau mà nam nhân kia hai tai đã đỏ hồng.
…………Rất đáng yêu.
Thẩm Duệ luôn thật thích nhìn Hoắc Thanh Châu trong bộ dạng như thế này.
“Không phải sợ……………….Tôi, tôi sẽ không quá phận………” Hoắc Thanh Châu có chút co quắp, vẻ mặt cũng có chút bất an.
Thẩm Duệ ngẩn ra, không nói gì, quỳ lên vươn tay kéo đối phương lại gần.
“Không sao, tôi không sợ.”
Y cứ như vậy cười nói, tiếp theo liền bị nam nhân kia hôn lấy.
Hoắc Thanh Châu một lần rồi lại một lần hôn y, hôn từ ngón chân, lên đến mắt cá chân, từ dưới lên trên, chạm rãi thưởng thức cơ thể trước mắt, cuối cùng dừng lại nơi nhạy cảm đang đứng thẳng kia. Hoắc Thanh Châu tay xoa hai tiểu cầu bên dưới, phía trên thì vươn nhẹ đầu lưỡi khẽ liếm; Thẩm Duệ bị khoái cảm cùng dục vọng Hoắc Thanh Châu mang lại mà căng thẳng cả mình, liên tục thở dốc.
—————–thật thoải mái…………..
Thẩm Duệ bị chơi đùa kích thích đến thật vui sướng liền chỉ trong thời gian ngắn mà phát tiết, thấy mình thật sự nhanh quá, khiến cho bản thân có chút xấu hổ.
Hoắc Thanh Châu không để ý, cứ như thế mà liếm liếm tính khí vừa mới phát tiết kia, dần dần hướng lên trên vùng bụng mà hôn, ngẩng đầu nhìn những kiệt tác của mình lưu lại trên đùi, trên bụng, trên ngực của Thẩm Duệ mà trong lòng không khỏi vui mừng cười thầm.
“……………….Tôi giúp cậu…….được không?” Thẩm Duệ khàn khàn hỏi han.
Nghe thấy Thẩm Duệ hỏi trong lòng cả kinh, hắn không nghĩ Thẩm Duệ sẽ chủ động đến nước này, vui mừng không thôi, khóe mắt cũng ửng ửng đỏ.
“À, tôi không…….” Thẩm Duệ ngập ngừng, “…….Tôi không rõ phải làm thế nào……”
Thẩm Duệ cẩn thận vuốt ve tính khí của nam nhân trước mặt, sau một lúc lâu, chậm rãi cúi xuống, vươn đầu lưỡi ướt át liếm tính khí kia.
“Không được, không thể…….Thẩm Duệ…….Không cần” Hoắc Thanh Châu vội vàng nói, nhưng hai chữ “không cần” thì không có nói ra bằng lời, chỉ thầm nghĩ trong đầu; hắn sợ Thẩm Duệ sẽ lại như lúc trước, sẽ bài xích.
Thẩm Duệ một bên xoa nắn, một bên liếm liếm phần đỉnh đỏ hồng mẫn cảm kia. Cảm giác không như lần trước, có gì đó hưng phấn khiến cho phần dưới mới đây của Thẩm Duệ lại cứng lên.
Cho đến khi Hoắc Thanh Châu đạt đến cao trào, cường ngạnh đẩy y ra, liền phát tiết; nam nhân hô hấp dồn dập, mơ hồ run rẩy thấy tinh dịch dính trên bụng, vương vãi trên giường, có một chút dính …….trên mặt Thẩm Duệ.