Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
EDITOR: SU
BETA: BI
“………….Thẩm tiên sinh?”
Thẩm Duệ phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: “Thật có lỗi.”
Người đồng nghiệp ngồi đối diện y nở nụ cười: “Anh làm sao vậy? Dạo này rất hay ngẩn người như thế.”
“Không có việc gì………….” Thẩm Duệ ngẩn ra, bắt đầu mở xấp tài liệu trên bàn ra xem, “Đúng rồi, lần này mở một tiệc rượu giới thiệu sản phẩm mới đều do tôi với cậu phụ trách phải không? Lúc trước chủ nhiệm cũng đã có đề cập qua……………”
“Đúng vậy, những người khác đều bận với các dự án, vừa vặn tôi với anh cũng vừa mới kết thúc dự án nên chủ nhiệm liền giao cho chúng ta làm.” Đồng nghiệp trước mặt so với y nhỏ hơn chừng hai ba tuổi, cười đến có chút ngại ngùng: “Bất quá, tôi đối với phương diện này kinh nghiệm không nhiều, trên cơ bản vẫn là phiền anh nhọc lòng rồi.”
Thẩm Duệ cười nhưng không trả lời lại.
Lần này công ty tổ chức tiệc rượu mừng sản phẩm mới, người chủ trì là y, thư mời cũng phải sớm phát đi. Y sửa sang tờ danh sách chủ nhiệm đưa qua, mắt liếc qua bỗng nhiên nhìn thấy tên công ty mà Hoắc Thanh Châu đang làm. Hoắc Thanh Châu nguyên là phó tổng giám đốc của công ty đó, nên cũng được cho vào hàng khách VIP, Thẩm Duệ tự nhiên cảm thấy một tia phiền não.
Công ty bọn họ quy mô cũng tầm bậc trung, Hoắc Thanh Châu có thể sẽ không đi dự, nhưng mà Thẩm Duệ lại vẫn cảm thấy lo lắng, lỡ như gặp phải đối phương thì làm thế nào.
Kỳ thật bọn họ đã chia tay, loại sầu lo này có thể nói là không cần thiết, nhưng Thẩm Duệ vẫn cứ canh cánh trong lòng.
Thẩm Duệ cho tới bây giờ cũng không tin tưởng vào việc nhất kiến chung tình, nhưng lại tin cái nam nhân đã xen vào cuộc sống thường ngày của y, kết quả là như thế nào? Y hết sức thay đổi chính mình, vượt qua trở ngại đồng tính, thậm chí còn có ý muốn cùng đối phương sống đến tuổi già; nhưng mà bởi vì một sai lầm, người nọ như vậy rời đi.
Y đã làm hết sức mà mình có nhưng vẫn không đáp ứng đủ kì vọng của Hoắc Thanh Châu. Bọn họ đối với nhau vẫn còn nhiều khúc mắc, phương thức đối đãi tình yêu của đôi bên là không giống nhau, chỉ có tình cảm thôi vẫn là chưa đủ…………….Cho nên, buông tha cho nhau cũng là điều đương nhiên.
Thẩm Duệ không khỏi cười khổ.
Mặc dù y chưa bao giờ muốn thương tổn đối phương, nhưng y đã “vô tình” gây cho Hoắc Thanh Châu một thương tổn không nên có. Hoắc Thanh Châu rõ ràng cũng có thể thích phái nữ, lại không nói không rằng chấp nhất yêu một thằng đàn ông như y; nếu như là đồng tính luyến ái thì cũng được thôi, cố tình Hoắc Thanh Châu là song tính luyến rồi lại đi yêu y, Thẩm Duệ cũng không phải vì thế mà rung động, đối phương rời đi, ngoài hối hận với tiếc nuối ra, cũng có chút ẩn ẩn vui mừng.
Hoắc Thanh Châu, quên hắn có cái gì mà không tốt!?
Cho nên, dù khoảng thời gian lúc trước rất tốt đẹp nhưng Thẩm Duệ cũng sẽ không bao giờ kêu hắn về lại bên mình; y tôn trọng quyết định ra đi của người kia, đó cũng là thứ từ đầu đến cuối này mà y có thể cho Hoắc Thanh Châu hoàn toàn.
Trở lại cuộc sống một mình như trước khi không có hắn, Thẩm Duệ cũng sống bình thường qua bao ngày. Đúng giờ đi làm, hết giờ thì về nhà, ngẫu nhiên tăng ca, chính là cũng không phải bày biện nấu nhiều thứ cho bữa tối, mặc dù một người trong căn nhà rộng lớn này cũng có chút lẻ loi.
Y đem toàn bộ mọi thứ chú tâm vào công việc, đều không phải là muốn tăng lương hay lên chức, chỉ là không muốn mình rảnh rang rồi lại suy nghĩ quá nhiều. Thẩm Duệ không phủ nhận, chính mình đã thích Hoắc Thanh Châu cho nên cần phải có một thời gian mới nguôi ngoai được.
Thẩm Duệ thu dọn lại các văn kiện trên bàn, dặn dò đồng nghiệp một chút, sau đó chạy tới bữa tiệc. Nhưng không biết là may mắn hay bất hạnh đây, cho đến lúc tàn tiệc mà Hoắc Thanh Châu vẫn không xuất hiện. Thẩm Duệ ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng tâm cũng xáo trộn khắp nơi; Hoắc Thanh Châu không đến đây thật làm cho y vừa thấy tiếc nuối lại vừa cảm thấy mình rất may mắn, lý trí ngăn cản không muốn chính mình gặp lại Hoắc Thanh Châu nhưng trong tâm lại thôi thúc muốn thấy khuôn mặt và nhân ảnh quen thuộc kia.
Y không quên được Hoắc Thanh Châu, có thể nhìn thấy đối phương thật là hạnh phúc; nhưng thấy rồi thì làm sao, bọn họ co thể quay lại sao? Quan hệ kia đã tiêu tán rồi, không còn có thể nói được gì nữa.
Tiệc tàn cũng là lúc đêm khuya, Thẩm Duệ sau khi xử lý hết mọi việc còn lại, liền đi đến gian phòng mà khách sạn đã bố trí để nhỉ ngơi, tính ở thêm một ngày rồi mới về. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, y đến ra tiệm bách hóa gần khách sạn mua ít quần áo, trở về thì lại đi vào quán bar trong khách sạn uống một chút.
Y cảm thấy trong người hơi mệt nên không uống nhiều, định bụng chỉ uống hai ly thì liền quay trở lại phòng ngủ; chính là đã uống thì không dứt ra được, uống hết ly này đến ly khác, tính đến đã gần tám chính ly rồi, tay đang tính cầm ly rượu vừa gọi lên uống thì bị một cánh tay ngăn lại.
“…………….Tại sao lại là cậu?” Thẩm Duệ đã gần say nên thanh âm có chút mờ mịt.
Nam nhân kia đọat lại ly rượu trong tay y, thở dài nói: “Anh sao không chịu quý thân thể của mình, đừng uống nữa.”
“Tôi say sao…………….Hoắc Thanh Châu như thế nào có thể xuất hiện ở đây?” Thẩm Duệ lắc lắc đầu nói, ánh mắt đã có chút rã rời.
Hoắc Thanh Châu không khỏi bật cười: “Thẩm Duệ, chính là tôi.”
“Thật là cậu?” Thẩm Duệ dường như lấy lại tinh thần, “Cậu ở trong này làm cái gì?” Y hỏi xong những lời này, đột nhiên không hiểu vì sao lại phát ra tiếng cười trầm thấp.
Hoắc Thanh Châu cũng không trả lời, chỉ hỏi: “Anh vì cái gì mà cười? Tôi xuất hiện trước mặt anh, chuyện này buồn cười đến vậy à?”
“Đương nhiên! Chúng ta trước kia đã chia tay, giờ lại xuất hiện trước mặt tôi là vì cái gì?” Thẩm Duệ trào phúng cười nói, “Ngàn vạn lần đừng nói cái gì mà chia tay rồi có thể là bạn, có quỷ mới tin.”
Hoắc Thanh Châu ngẩn ra, nhất thời trầm mặc.
Thẩm Duệ nhìn đối phương, không biết vì sao nhưng lại cảm thấy trong lòng có gì đó khó chịu. Y cũng không có nói gì sai, y không tin cái gì nhất kiến chung tình, càng không tin chia tay xong lại có thể vui cười gặp mặt nhau làm bạn; y tin Hoắc Thanh Châu một lần, không có nghĩa sẽ có lần thứ hai.
……………..Lo âu, chần chờ, bất an, u buồn ———— đó là cảm xúc dày vò y trong mấy tháng qua. Thẩm Duệ hưởng thụ sự ôn nhu mà Hoắc Thanh Châu mang lại, đồng thời cũng bị mấy cảm xúc kia tra tấn không ngừng. Y tin Hoắc Thanh Châu thật sự thương y, cũng không chấp nhận chuyện y là người dị tính luyến ái, y cũng thuyết phục mình yêu thương đối phương, nhưng gần đến đích thì mọi chuyện lại tan biến, nước lại chảy về biển đông.
Tất cả chuyện này cũng chỉ vì y đã phạm một sai lầm.
Nhưng mà Hoắc Thanh Châu đã phủi tay bỏ đi mà không chờ y giải thích.
Y không phải hận Hoắc Thanh Châu chưa nghe y giải bày đã bỏ đi, y chính là hận chính mình. Nếu lúc ấy không tin Hoắc Thanh Châu thì tốt rồi, hoặc là, càng không nên cùng con người kia làm bạn……………..Y mong được hạnh phúc, hết thẩy đem chính mình ngã theo hắn, được ăn cả ngã về không, y đã thua cuộc, vì thế mà Hoắc Thanh Châu đi rồi.
“……………….Thẩm Duệ, tôi không phải muốn nói như vậy.”
“Vậy thì nói gì đây? Chúng ta đã rõ ràng đến như vậy thì có thể nói gì nữa chứ?!”
Y đứng dậy, rời khỏi quán bar; Hoắc Thanh Châu vẫn đi theo y, duy trì một khoảng cách nhất định, âm thầm không gây tiếng động.
Thẩm Duệ không có quay đầu lại. đến khi về tới phòng mới thấp giọng nói: “Cậu định theo đến khi nào đây?” Giọng nói mang chút không kiên nhẫn.
Hoắc Thanh Châu đơn giản nói: “Tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”
“Tôi không có gì để nói với cậu, càng không muốn nghe cậu nói.” Thẩm Duệ thản nhiên nói.
Y mở cửa phòng muốn đi vào thì lại bị Hoắc Thanh Châu kéo tay chặn lại; y kinh ngạc quay đầu lại, còn không kịp mắng cái gì đã bị nam nhân kia đẩy mạnh vào phòng, thậm chí còn đóng cửa lại: “Hiện tại, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”
Thẩm Duệ lấy lại bình tĩnh, xoay người đi chỗ khác không muốn nghe đối phương nói.
“Thẩm Duệ……………” Hoắc Thanh Châu cúi đầu nói, “Trong khoảng thời gian qua, anh có nghĩ đến tôi không?”
Thẩm Duệ không trả lời.
Hoắc Thanh Châu lại nói: “Kỳ thật tôi rất nhớ anh.”
Thẩm Duệ vẫn như cũ không xoay người lại, chính là đáy lòng đột nhiên nhói lên, tim đập càng lúc càng thêm nhanh. Chính mình đã sớm bị đối phương ăn sâu vào tâm…….Bằng không như thế nào chỉ vì một lời nói mà đã phản ứng như vậy.
“Thời điểm kia……………tôi cũng là quá hồ đồ……………….Chỉ tưởng tượng đến ánh mắt anh dùng nhìn nữ nhân kia…………..tôi liền không làm chủ được chính mình……….” Hoắc Thanh Châu nói không liền mạch, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình: “Tôi biết anh yêu Hàn Tân Đình, nhưng mà người kia……….không phải là Hàn Tân Đình…….”
Thẩm Duệ không có quay lại, chính là nhẹ giọng nói: “Việc này cậu không cần nói tôi cũng biết rõ.”
“Vậy anh vì cái gì………”
“Tôi đối với Đan Tĩnh Phương chưa từng có gì vượt qua ranh giới đồng nghiệp.”
“Nhưng là anh đối với cô ta như vậy thật sự…………”
“Cô ấy nghĩ thế nào, tôi căn bản không quan tâm, tôi chỉ để ý cậu nghĩ như thế nào về tôi, cho nên mới che giấu việc cùng cô ấy gặp mặt.” Thẩm Duệ thở dài, “Sự thật đúng là tôi sai, cậu không thể nào tha thứ.”
Hoắc Thanh Châu ngẩn ra.
“Nhưng là cậu tới bây giờ cũng không muốn tha thứ cho tôi.” Thẩm Duệ nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ tôi phạm sai lầm nghiêm trọng đến mức không thể tha thứ?”
Hoắc Thanh Châu trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Không phải không thể tha thứ, chính là quá mức………..Ích kỷ.”
Thẩm Duệ run người, lạnh nhạt nói: “Thẩm Duệ cho tới bây giờ không phải là người cậu bấy lâu tưởng tượng, y không ôn nhu, thậm chí là bạc tình. Y chính là một người bình thường, một tên đàn ông ích kỷ; y đối với người mình thật sự thích rất là khoan dung, nhưng đối đãi với người khác lại chỉ có thể là vì tư lợi.”
“Ý của anh phải chăng nói rằng tôi đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh?” Hoắc Thanh Châu thốt lên một cách không thể tin được.
“Chẳng lẽ không đúng?” Thẩm Duệ xoay người, miệng nở một nụ cười yếu ớt: “Tôi không phải là đồng tính luyến, lại thấy thật sự cậu rất yêu tôi, tôi đã xiêu lòng, đã dựa hẳn vào cậu, thế nhưng tôi giờ đây nhận được cái gì?”
Hoắc Thanh Châu trầm mặc không nói nên lời.
“Kết quả như đã thấy………” Thẩm Duệ đột nhiên cười, “Chúng ta trong lúc đó đã chia tay, đó là kết cục tốt nhất. Ngoài tôi ra, thế giới này nhất định còn nhiều người thích hợp hơn với cậu.”
“Không cần nói như vậy.” Hoắc Thanh Châu lẩm bẩm nói, “Đừng nói như vậy…………..”
“Tôi đây không muốn nói nữa, cậu đi đi.” Thẩm Duệ thấp giọng nói.
“Không…………….” Hoắc Thanh Châu kiên quyết, ‘Tôi không đi.”
“Tùy cậu, chúng ta cũng đã nói xong hết rồi.” Thẩm Duệ âm thầm liếc nhìn đối phương.
“————-tôi hối hận, thật sự hối hận.” Hoắc Thanh Châu vội vàng nói, “Buổi tối ngày hôm đó, tôi thật sự không nên đi.”
“Cậu rời đi cũng đúng.” Thẩm Duệ nhẹ giọng nói, “Đều là quá khứ, mọi thứ xong rồi.” Nói ra những lời này, Thẩm Duệ thấy con tim mình nhói đau.
Như thế nào có thể thật sự không sao cả? Mọi chuyện có thể kết thúc được rồi sao?
“Làm sao có thể không sao cả……” Trong ánh mắt của Hoắc Thanh Châu bất tri bất giác hiện lên tia tuyệt vọng, “Ngày đó là tôi sai, anh trách tôi là đúng.”
“Tôi không có trách cậu, chỉ là chúng ta vẫn chưa thật sự hiểu nhau mà thôi.” Thẩm Duệ vẻ mặt bình tĩnh, “Lại nói, chúng ta đã chia tay, sau này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa, không cần phải tự dằn vặt bản thân.”
Hoắc Thanh Châu sửng sốt: “Ngay cả là bạn…….Cũng không được………..?”
“Chúng ta không thích hợp để làm bạn.” Thẩm Duệ ngắn ngọn trả lời, “Đêm đã khuya, cậu cũng nên về nghỉ ngơi đi. Ra ngoài nhớ đóng cửa lại giùm tôi.”
Không đợi Hoắc Thanh Châu đáp lại, y đã đứng lên bước vào phòng tắm. Không biết là có phải do rượu hay không, y cảm thấy một trận hoa mắt, y rửa mặt, cởi bỏ mấy nút áo sơmi cho thoáng, đi ra phòng tắm mới phát hiện Hoắc Thanh Châu vẫn còn ngồi đó.
“Cậu………Như thế nào……….”
Thẩm Duệ còn không kịp nói thêm gì, liền bị ánh mắt nhìn thẳng như xoáy vào tận bên trong của Hoắc Thanh Châu làm ngẩn cả người.
Y không biết nên hình dung ánh mắt ấy như thế nào. Hoắc Thanh Châu sỡ hữu một đôi mắt trong veo, mặc dù mắt màu hổ phách nhưng ánh mắt khi nhìn người khác vẫn rất ôn nhu; mà ánh mắt ấy giờ đây lại lạnh như băng, thô bạo, thậm chí có vài phần hung ác ——– y thậm chí còn thấy nơi khóe mắt của Hoắc Thanh Châu hằn lên tơ máu, hơi hơi híp mắt, bộ dáng trông có chút tiều tụy.
“Thẩm Duệ, anh thật sự……………Không muốn gặp lại tôi sao?” Thanh âm của Hoắc Thanh Châu rất nhẹ, vẻ mặt đã bao phủ một bức màn tối tăm.
Thẩm Duệ trầm mặc, chậm rãi gật đầu.
Y vẫn thích Hoắc Thanh Châu, mà Hoắc Thanh Châu có lẽ vẫn còn yêu y rất nhiều, nhưng như vậy thì sao chứ? Bọn họ ở cùng một chỗ, chịu đựng thống khổ còn nhiều hơn khoái hoạt, y luôn không biết mình có muốn cùng Hoắc Thanh Châu đi trên con đường đồng tính này hay không, Hoắc Thanh Châu trong thâm tâm biết rõ y vẫn còn luyến mộ Hàn Tân Đình, chuyện này làm hắn cũng rất đau khổ; một khi đã rõ ràng như vậy cần chi phải cưỡng cầu nhau.
Tình yêu mang đến không chỉ có mật ngọt mà còn có đắng cay, điểm ấy bọn họ lẫn nhau đều hiểu rõ, tùy theo đó mà sinh thêm ghen tị, áy náy, thậm chí là bất an……cứ bủa vây, tra tấn lấy họ.
Việc đã đến nước này, chuyện cùng Đan Tĩnh Phương gặp mặt cũng chỉ là ngòi nổ mà thôi, Thẩm Duệ cuối cùng cũng hiểu Hoắc Thanh Châu không phải thật sự nguyện ý y vẫn yêu thương Hàn Tân Đình, chỉ là vì hắn dễ dàng tha thứ thôi. Vô luận là dễ dàng tha thứ hay không tình nguyện thì y cũng không còn quan tâm chi nữa. Đau dài không bằng đau ngắn, bọn họ tách ra mới là quyết định sáng suốt nhất.
Nếu lần đó tranh chấp mà Hoắc Thanh Châu không rời đi, ngược lại tiếp tục dễ dàng tha thứ cho y, như vậy cứ ở chung với Hoắc Thanh Châu sớm muộn gì y cũng bị áp lực đè chết. Cho dù đối phương nói không ngại y yêu Hàn Tân Đình, nhưng có thật sự là không để ý? Thẩm Duệ không phài là không tin Hoắc Thanh Châu, chính là như vậy rất không công bằng.
Nếu bọn họ gặp nhau sau đó một thời gian………..Đợi đến khi y có thể buông Hàn Tân Đình, đến lúc đó gặp Hoắc Thanh Châu thì tốt rồi. Khi đó hắn nhất định có thể cùng đối phương hòa hợp, tình cảm sẽ dần thăng tiến, không gì có thể ngăn trở.
Nhưng là Hoắc Thanh Châu lại “cố tình” xuất hiện sớm như vậy.
Y hiện tại không biết mình đang suy nghĩ gì, dù hướng chuyện đi ngã khác nhưng cuối cùng kết thúc cũng là Hoắc Thanh Châu. Mà khoảng thời gian trước đây, hắn đã cho y cảm nhận rất nhiều thứ, cả tình yêu của hắn. Thẩm Duệ vì vậy mà không thể quên đi hình bóng của Hoắc Thanh Châu cho dù đã cố gắng rất nhiều.
Hoắc Thanh Châu rời đi là việc làm đúng, buông tay tốt cho cả hai.
Nhưng mà giờ khắc này, Hoắc Thanh Châu lại dùng ánh mắt này để nhìn y; Thẩm Duệ bị ánh nhìn của đối phương làm run như cầy sấy. Cái loại ánh mắt này không phải là của “con người”, mà như một con dã thú đang nhìn trúng thấy con mồi của nó vậy, Thẩm Duệ nhất thời cảm thấy mình sắp bị răng nhọn của loài dã thú này kề đến cổ rồi.